Tinh Ngự

Chương 680: Nguyên trận nội uẩn thể hợp thiên đạo



Dưới chân núi.

Lăng Phong chắp tay sau lưng chậm rãi bước đi, ở bên cạnh hắn, nhóm người Khải Ân, Kiều Kiều, Hoa Vi Hà, Dư Đào, Bàng Phiên Vân xếp thành hình nửa cung tròn.

Vẻn vẹn chỉ hơn mười người nhưng khí thế lại kinh thiên động địa, bàng bạc như sóng biển đánh tới, ép cả tòa Vũ Thần Phong ầm ầm rung động!

Xuy xuy xuy…

Một cái bí văn cỡ hơn mười trượng nhe nanh múa vuốt bay về phía bầu trời, kéo dài qua mấy trăm trượng rồi phóng lên cao hình thành một bức đồ án nguyên trận cực lớn.

Vàng, xanh, hồng, đen bốn màu quang mang bay lượn dần dần mở rộng ra, bao phủ lấy toàn bộ ngọn Vũ Thần Phong xuống dưới, một cỗ thần lực huyền diệu phóng xuống giữ cho tòa sơn mạch đang ù ù rung động ổn định lại.

Cỗ nguyên trận này cũng phóng ra lực lượng cực mạnh, ngăn lại nhóm người Lăng Phong bên ngoài.

Lăng Phong đột nhiên ngưng cước bộ, nhìn trước mắt hiện ta một vòng nguyên trận bảo hộ hình nửa cung tròn cao tới mấy trăm trượng, hắn trước đó đã nghĩ đến Vũ Thần Phong tất nhiên phải có nguyên trận bảo hộ, dù sao bối cảnh sau lưng nó cũng là cường giả cảnh giới thần vương, không có chút phòng bị ngược lại mới là chuyện lạ.

Nhưng là tới khi tận mắt chứng kiến tòa cương khí phòng họ, hắn vẫn không nhịn được cả kinh!

Bất quá, phòng hộ có mạnh tới đâu đi nữa, có thể làm được gì?

– Phá cho ta!

Không đợi Lăng Phong xuất thủ, Dư Đào đã phi thân lên, cánh tay phải giơ lên cao rồi đột nhiên đánh mạnh xuống!

Hai màu kim hồng sắc đan xen thành một đạo sáng mờ, rất nhanh một đạo kiếm quang hình trăng lưỡi liềm được thành hình, cánh tay vung nhẹ, kiếm quang lập tức bạo trảm bay đi.

Text được lấy tại Truyện FULL

Ầm ầm!

Những tiếng chấn động lại vang lên, chỉ thấy vòng nguyên trận bảo hộ bị lõm xuống thành từng vết lớn nhỏ, có vết lớn nhất có miệng còn rộng bằng cả một hồ nhỏ, nhưng điều làm người ta sợ hãi chính là Dư Đào dùng Mậu Huyền Kiếm Quyết cuồng mãnh đánh ra một kích lại bị vòng bảo hộ nhẹ nhàng thu nạp một cái, sau đó tiêu thất không còn thấy đâu.

Dư Đào khẽ dựng đầu mi, hiển nhiên cũng không ngờ tới lực lượng vòng bảo hộ lại mạnh mẽ đến vậy.

– Đại ca!

Khải Ân hỏi dò ý kiến Lăng Phong một cái, sau khi được chấp thuận, hắn liền hít một ngụm khẩu khí thật sâu. Tức khắc, chỉ thấy cánh tay hắn như phồng lên, sau người như ẩn như hiện một pho tượng Cự Linh cao to hơn so với bản tôn gấp ba đến bốn lần, quanh mình Cự Linh tràn đầy hồng mang, kết hợp với quang mang kim sắc của nó thành một loại quang mang hình dạng như rồng, phát ra những tiếng thanh âm rất lớn.

– Mậu Huyền Kiếm Quyết, Cức Lôi Kiếm!

Bạo hống một tiếng, cánh tay áo Khải Ân ào ào rách vụn ra, một đạo quang mang uốn lượn như rồng phát ra trận trận đào âm. Ngay sau đó, có vài quang long khác hội tụ thành một đạo rồi bất ngờ hướng phía trước bổ đi!

Tuy rằng mới bắt đầu học tập, Mậu Huyền Kiếm Quyết vẫn là do Dư Đào sau khi lĩnh ngộ rồi mới chỉ dẫn Khải Ân, thế nhưng khi Khải Ân tấn chức trở thành cường giả nhị phẩm thần cấp, tự thân Dư Đào đối với lĩnh ngộ Mậu Huyền Kiếm Quyết ngược lại không theo kịp bằng Khải Ân.

Không thể không thừa nhận, thế gian này xác thực có một cách nói, đó là thiên phú.

Ngắn ngủi trong vòng hai năm, hiện tại tạo nghệ ở Mậu Huyền Kiếm Quyết của Khải Ân đã vượt xa Dư Đào, nếu là khi toàn lực thi triển, có thể bộc phát ra chiến lực càng vượt xa hơn nữa.

Kiếm quang của Khải Ân vừa bổ ra, liền có một đoàn lớn nhỏ những lôi cầu lấp lánh lượn vòng quanh, từng sợi thanh xà tại xung quanh lôi cầu dương nanh múa vuốt, mỗi một lần chuyển động đều bạo phát ra cỗ khí tức lạnh thấu xương.

Công kích trực tiếp mạnh mẽ vô cùng, trong đó cư nhiên còn tản mát ra một loại ý vận phảng phất như muốn đông cứng đại địa.

Nguyên trận bảo hộ bền ngoài xem ra mười phần co dãn, cức lôi kiếm chưa tới gần, nó đã giống như bị công kích vô hình, biên độ dao động giảm đến mức ngưng lại, bày ra một trạng thái gập ghềnh quỷ dị.

Lập tức, lôi cầu bỗng nhiên bạo nổ, một con du xà điện quang điên cuồng tàn sát khắp nơi.

Dư Đào nhắm đúng thế tới, vội quát một tiếng, lấy ngón tay làm kiếm một lần nữa bổ xuống tới!

“Ti!”

Chính giữa vòng bảo hộ bị xé rách ra một lỗ hổng nhỏ dài, năng lượng quan lại bên trong lỗ hổng dần tạo thành những cơn gió xoáy, mỗi lúc càng thêm mạnh dần.

Năng lượng mênh mông cuồn cuộn xuyên qua vòng bảo hộ rơi thẳng xuống, đánh vào Vũ Thần Phong tạo thành từng trận địa chấn liên hồi.

– Lớn mật!

Gầm lên giận dữ, ngay sau đó từ phương hướng đại điện Vũ Thần Phong bay ra bảy tám thân ảnh, những người nào đều diện thuần một loại kim sắc chiến bào, quanh mình hoảng động từng điều bí văn thô to, tràn ngập khí tức thần lực.

Dẫn đầu là một lão giả mắt ưng quát lớn:

– Người đến phạm nếu không thúc thủ, giết không cần luận tội!

– Nhiều lời vô ích!

Lăng Phong lạnh lùng cười, đang định phân phó xuất thủ, bỗng nhiên trong lòng hắn có cảm ứng, ánh mắt như vượt không gian, lẳng lặng rơi vào một chỗ.

Nơi này có một bóng người như tuyết lẳng lặng mà đứng.

Không cần ngôn ngữ, vẻn vẹn chỉ một nụ cười, hai người liền tự nhiên thấu hiểu. Chỉ qua thoáng tiếp xúc ngắn ngủi, thế nhưng khoảnh khắc đó cũng đủ khắc sâu trong lòng mỗi người, nhất là trong giây khắc chia ly cuối cùng, cảnh tượng Mộc Vũ Sương hoành kiếm kề sát cổ càng thêm kinh tâm động phách.

Bọn họ dừng lại thật sâu với nhau, trong mắt dường như không còn bất kể vật gì ngăn cản.

Một màn này rơi vào trong mắt Thần Thiểu càng kích động tâm thần hắn muốn điên lên, khóe mắt nổi một trận gân xanh, hắn thình lình quát lên:

– Tác Lan, giết tên tiểu nhi này cho ta!

– Tuân mệnh, thiếu chủ!

Lão giả mắt ưng lĩnh mệnh, tay liền đưa ra nhắm hướng Lăng Phong chụp tới.

Năm ngón tay xòe rộng, từ mỗi ngón lại bạo khai từng đoàn kim mang, kim mang ngưng tụ, bất ngờ ngưng tụ thành một đầu quái thú, những đầu quái thú này so với dã thú bình thường hoàn toàn khác biệt, mỗi một con hoặc là có ba mắt hoặc là có đuôi giống như loài giáp xác, hoặc là quanh thân lấp lóe như điện.

Rất rõ ràng, về thủ đoạn tạo hình những thứ này, thực lực lão giả kia so với Dư Đào đã vượt qua một bậc.

Dư Đào đứng ở một bên Lăng Phong cũng quát một tiếng, phi thân ra, lòng bàn tay bạo phát ngân mang nhanh chóng nhắm về hướn lão giả mắt ưng.

Lăng Phong làm như không hề nhìn thấy, huyền bào lững lờ, bản thân vẫn chậm rãi như tản bộ bước về phía Mộc Vũ Sương.

– Không coi ai ra gì!

Thần Thiểu thấy thái độ đối phương như vậy, cả người tức giận muốn nổi điên, bạo hống lên nói:

– Giết! Giết! Giết! Giết hắn cho ta!

Những thần cấp cường giả còn lại lĩnh mệnh, ào ào đánh về phía Lăng Phong.

Không chờ Lăng Phong xuất thủ, mọi người đứng sau từ lâu đã cười lạnh, thân hình phóng lên nghênh đón! Bàng Phiên Vân càng huýt dài một tiếng sắc nhọn:

– Bàng mỗ tới đây, Vũ Thần có dám chiến?

Đối mặt với Bàng Phiên Vân trắng trợn khiêu chiến, sắc mặt Vũ Thần cứng đờ, toát ra một tia ý vị tràn ngập phức tạp.

Lúc này, từng đạo thân ảnh bay thẳng lên trời, hai bên chiến thành một đoàn giữa không trung.

Cương khí quanh thân Lăng Phong nhẹ nhàng lưu chuyển, đem tòan bộ dư ba của trận chiến đẩy văng ra ngoài, không ngừng bước tới đại điện phía trên đỉnh núi. Mắt thấy hai bên cách nhau còn không tới nửa dặm đường, đột nhiên vang lên một tiếng hét giận dữ…

– Lăng Phong tiểu nhi, còn có lão phu!

Trong tiếng quát, một đạo kim quang trùng trùng điệp điệp từ sâu trong sơn mạch bay tới, không gian như biến thành dịch thể bị ép thành những đường lồi lõm dẫn tới đủ các loại hình thù quái dị giữa không trung.

Lăng Phong bỗng nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn đến, ngưng thanh nói:

– Tổ Ly?

Người tới đúng là Tổ Ly!

Hắn từ sau khi chạy thoát, không biết vì sao lại được Vũ Thần mời chào, lúc này gặp lại cừu nhân khoogn khỏi đỏ mắt, hắn bạo hống nói;

– Tiểu nhi, hôm nay liền cho ngươi đền mạng trả mối thù chịu nhục của ta!

– A! Đền mạng?

Khinh thường cười lạnh một cái, Lăng Phong thấp giọng lẩm bẩm, chợt bộc phát ra một cỗ khí thế tuyệt cường:

– Đã như vậy, liền lưu ngươi lại đi!

Hắn không gió mà bay, lạnh lùng dừng lại trước thế tới của Tổ Ly, thân hình bất động như núi, tản mát ra một cỗ khí tức sừng sững, vững vàng như Thái Sơn.

Đợi đến khi đối phương tới gần, Lăng Phong bỗng nhiên đưa ngón tay điểm ra một cái.

Đầu ngón trỏ điện quang lượn lờ, không ngừng tạo thành một nguyên trận đồ tinh xảo bay ra, không gian một tấc vuông quanh đầu ngón trỏ của hắn dường như được phụ trợ ẩn chứa vô cùng vô tận ảo diệu.

Chợt thấy một màn này, thần sắc Tổ Ly kinh hãi:

– Nguyên trận nội uẩn, thể hợp thiên đạo? Không, lão phu không tin!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.