Hai thân ảnh mềm mại hiện ra ở trên không, quan sát từng ngôi đảo nhỏ giống như ngọc bích ở bên dưới, thần sắc toát lên vẻ nghiêm trọng.
Không hề nghi ngờ, hai người này tự nhiên là Hoa Vi Hà cùng với Kiều Kiều.
Lúc trước nhóm người Thích Thiên Ách đều muốn đến đây, thế nhưng khi nghĩ đến chiến lực mà hai người Kiều Kiều liên thủ đạt được, bọn họ đành phải kiềm chế lại. Dùng sức chiến đấu cấp bậc linh tôn của bọn họ, miễn cưỡng đi theo sợ rằng chẳng giúp được gì, trái lại còn trở thành một gánh nặng lớn.
Cho nên dù rất lo lắng cho Bàng Phiên Vân, nhưng Yên Vân La nào cũng vẫn phải nhịn lại, liên kết cùng với Hàn Nguyệt Dạ, Thích Thiên Ách, chuẩn bị tiến hành áp chế đối với thế lực ngoại vi của Long tộc, từ đó tiến hành gây áp lực cho Long tộc, thế lực cần phải đối mặt đầu tiên chính là Thanh Mộc tông có quan hệ mật thiết với Long tộc.
Trước hai đại tông phái, hơn nữa còn có một vị linh tôn là Thích Thiên Ách liên thủ, dù cho Thanh Mộc tông thân là một trong thất tông, chỉ sợ cũng kho giữ được.
Nhất là Vũ Văn Dạ không biết từ đâu đoán được hướng đi của bọn họ, chủ động tuyên bố mật lệnh cho nội bộ Thương Linh tông phối hợp cùng, phàm là ám sát được người Thanh Mộc tông chẳng những có thể được ban thưởng, hơn nữa đẳng cấp sát thủ của bản thân cũng có thể được tăng lên, điều này khiến cho vô số người động tâm không thôi. Vẻn vẹn chỉ có ba ngày, người của Thanh Mộc tông liền hốt hoảng chạy khỏi Ly Hỏa thành, hai phụ tử Lý Võng đáng thương đến tận bây giờ vẫn không rõ vì sao mình lại bị tập kích kinh khủng đến thế!
Điều dưỡng một phen, sau khi khôi phục thương thế, Kiều Kiều cùng Hoa Vi Hà ngựa không dừng vó chạy thẳng tới Long Đảo.
– CHúng ta còn chờ gì nữa?
Kiều Kiều thấy Hoa Vi Hà rơi vào trầm tư, có chút bất mãn hỏi.
Hoa Vi Hà biểu tình cổ quái lắc đầu:
– Từ lúc ta tiếp quản vị trí Thánh Nữ Phượng tộc tới nay, lời cảnh cáo được tiếp thu lớn nhất đó là Long tộc chính là đại địch của tộc ta, bất kỳ lúc nào cũng không được lơ là, không nghĩ tới bây giờ…
Nàng không ngờ tới chính là có một ngày mình lại dùng một phương thức trực tiếp như vậy, cuồng liệt như vậy để giá lâm Long tộc!
Kiều Kiều trong lòng tràn ngập lo lắng, nàng nhớ lại tình hình lúc trước khi Kiều Sâm Đặc rơi vào tay giặc khi trước, nội tâm càng không thể nhẫn nại được nữa, hừ giọng nói:
– Ác nữ nhân, trước đây đâu có thấy ngươi đa sầu đa cảm như vậy! Muốn động thủ thì nhanh lên, đầu gỗ không biết còn kiên trì được bao lâu nữa đâu!
Hoa Vi Hà trong lòng rùng mình, tuy rằng đã quyết định, thế nhưng nhiều năm qua tiếp thu giáo dục như vậy cũng khiến cho nàng đối với phương thức lựa chọn này cảm thấy có chút kỳ quái. Đợi đến khi được Kiều Kiều nhắc nhở, nàng nhất thời dẹp đi toàn bộ tạp niệm, trong mắt lệ mang hiện lên. Từ trong miệng từng lời từng lời vang vọng như tiếng chuông đồng quẩn quanh khắp Long đảo:
– Thỉnh Âu Mẫu Long ra trả !
Ầm!
Một câu này theo cái vung tay của Hoa Vi Hà, lưu quang vàng rực nhất thời tựa như thiên hà đảo dòng, bức thẳng về phía hòn đảo nhỏ phía trước.
Vèo vèo vèo!
Hư không bừng lên từng luồng hoa lửa, chỉ thấy quang diễm cuồn cuộn lao tới phía trên đảo nhỏ khoảng nửa trượng liền đột nhiên dừng lại, ngay sau đó dường như đụng phải cản trở vô hình, nhất thời vỡ vụn thành vô số lưu quang. Hiển nhiên Long đảo này đã có nguyên trận hộ tông thủ hộ
Đối với việc này, Hoa Vi Hà cũng không thấy ngoài ý muốn, nàng biết cư trú ở trên những hòn đảo phạm vi bên ngoài này chính là những chủng tộc phụ thuộc, cho nên trong lúc động thủ cũng lưu lại vài phần lực lượng.
– Kẻ nào dám cả gam tự tiện xông vào Long đảo ta?
– Lớn mật! Cũng dám gọi thẳng tên tộc trưởng, quả thực là làm càn!
– Còn không thúc thủ chịu trói chờ xử tội!
Ngay lập tức, hàng loạt tiếng quát vang lên, bảy tám thân ảnh nhanh chóng bay lên không trung, dẫn đầu chính là một lão giả bạch phát, xem năng lượng ba động trên người dĩ nhiên cũng đã đạt tới cấp bậc linh giả.
Lực lượng trình độ Như vậy tự nhiên không được Hoa Vi Hà để ở trong mắt, nàng căn bản lười cùng đám lâu la này nói dài dòng, ngay cả tinh kỹ cũng không xử dụng, trực tiếp phách ra một chưởng.
Kim quang xán lạn nồng đậm bùng lên, trong lúc nhất thời có vô số quang diễm bốc thẳng lên hư không, làm ngay cả mặt trời chói chang cũng bị che phủ.
Một chưởng ảnh tựa như ngưng thực bổ tới, ban đầu chỉ lớn tầm ba bốn thốn sau đó dĩ nhiên lại phóng đại lên ba bốn trượng.
– Không tốt! Người tới là linh tôn, cẩn thận!
Lão giả bạch phát điên cuồng hét lên:
– Mau lui lại! Thỉnh tộc trưởng!
Nương theo chưởng ảnh oanh tới, áp lực cường đại hình thành một đạo sóng xung kích, ầm một tiesng đem tám người này đánh bay ngược trở lại, thế lui so với thế tới còn nhanh hơn ba phần.
Đám người kia tựa như những khối vẫn thạch rơi xuống, cũng không biết là trên người bọn họ có đeo khí cụ đặc thù hay không mà hộ tông nguyên trận vẫn không nhằm vào bọn họ, cũng chính bởi vì vậy mà kết quả tạo thành lại đặc biệt thảm trọng.
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Một cái hố cực lớn hình thành trên mặt đất, kéo theo đó là những vết nứt nẻ tựa như rễ cây lan ra khắp nơi, cuồn cuộn chấn động không ngớt, làm cho cả mặt đất cũng chấn động run rẩy.
Như thế vẫn chưa xong, Hoa Vi Hà lại tùy ý đánh ra một chưởng ảnh theo sau một chưởng vừa rồi đuổi tới bọn họ.
– Thánh Nữ điện hạ cho rằng Long tộc ta không có người hay sao?
Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ không một chút che giấu vang lện. Nương theo tiếng hét là một đạo hồng quang lao tới, Hồng Long tộc trưởng trên mặt đầy xẹo nhảy lên, hung hãn đánh một quyền về phía chưởng ảnh.
Không gian dường như đứng yên!
Nơi quyền và chưởng giao nhau, không khí xuất hiện sự ngưng trệ trong nháy mắt, giờ khắc này, phong vân đình trệ, vạn vật như rơi vào trong một trạng thái tĩnh lặng quái đản.
Rầm rầm rầm!
Liên tục ba tiếng vang giòn, một vết nứt tựa như mạng nhện từ tâm nơi giao tiếp lan ra, giống như một tấm ván gỗ bị phơi nắng bảy tám ngày, rốt cuộc cũng không chịu được nữa mà nứt vỡ.
– Hừ!
Hồng Long tộc trưởng kêu lên một tiếng trầm muộn, thân thể ở trên hư không lui lại vài bước, đôi mắt lành lạnh như độc xà nhin lên người Hoa Vi Hà:
– Thánh Nữ điện hạ thật đúng là thực lực bất phàm! Thảo nào có gan xông đến Long tộc ta!
– Hắc! Ta đối với Thánh Nữ điện hạ vẫn kính phục không thôi! Giả như có được thời gian, dù cho Thánh Nữ điện hạ tấn chức đại viên mãn ta cũng không thấy kỳ quái chút nào!
Lúc này, trên bầu trời kim quang chợt hiện, Giáo Chu từ trên cao hạ xuống. Trong mắt hắn ẩn chứa một tia âm tàn, đầu lưỡi liếm liếm môi nói:
– Bất quá Thánh Nữ điện hạ lại tùy tiện xông vào Long tộc ta như vậy quả thực là không không ngoan chút nào.
Trong mắt hắn ẩn chứa một tia tuyệt sát, thì thào tự nói:
– Cho dù chúng ta đem Thánh Nữ điện hạ giết chết tại chỗ, chỉ sợ Phượng tộc ngươi cũng không dám có ý kiến gì chứ?
Tiếng nói vừa dứt, vù vù, Thanh Long tộc trưởng, Hắc Long tộc trưởng đồng thời xuất hiện, tộc trưởng mơ hồ tạo thành một vòng vây kín kẽ xung quanh hai người Hoa Vi Hà.
Khí tức khí tức mịt mờ như tự thành một thể đột nhiên phủ xuống, lấy hai người Hoa Vi Hà làm trung tâm, tứ đại tộc trưởng làm giới hạn, không gian phương viên mười trượng trong đó tựa như xuất hiện một cảm giác cổ quái như vô biên vô hạn, không có giới hạn nào cả.
Liếc mắt nhìn lại, bốn phía vẫn như trước, thế nhưng loại cảm giác mãnh liệt này ở bên trong thức hải lại không thể nào gạt bỏ đi được!
Vô Cực Long Đảo trận!
Tuy rằng nguyên trận này đã bị Lăng Phong phá một lần, thế nhưng lần này bốn người dùng tới vẫn cường hãn không gì sánh được, so sánh với lần trước dường như còn mạnh hơn một chút! Cự mãng khổng lồ bắt đầu từ trong hư không hiện lên, du chuyển như rồng.
– Thánh Nữ điện hạ, chỉ cần ngươi thúc thủ chịu trói, bốn người chúng ta có thể cam đoan sẽ không đả thương tính mệnh ngươi? Thế nào?
Giáo Chu đắc ý nói, đối mặt với vị Thánh Nữ Phượng tộc đã từng nghiêm trọng đánh bại mình, bây giờ trong lòng hắn tràn đầy đắc ý, suýt chút nữa thất thố cuồng tiếu lên.
Hoa Vi Hà không hề để ý tới để ý tới, chỉ liếc mắt nhìn qua Kiều Kiều, thấy Kiều Kiều khẽ gật đầu, nàng liền toát ra vẻ tươi cười pha chút châm chọc:
– Thật không? Thế nhưng ta lại không muốn bỏ qua cho các ngươi.
Hai cỗ khí tức linh động bất chợt dâng lên từ hai người, cuồn cuộn không dứt, hai con phương linh một lớn một nhỏ hiện lên tại chỗ. Con kim ô Thiên Phượng tràn ngập khí tức cao quý uy nghiêm, trên hai cánh tùy ý phất phất đều có lưu diễm nóng đến liệt kim toái thạch bùng lên!
Ám Phương bé hơn thì lại ngưng trệ bất động, quanh mình xuất hiện từng đợt khí tức như thực như huyễn, khiến cho nó như được ẩn giấu trong một tầng u minh, như bóng ma trong đêm tối, tùy thời có thể chém ra lưỡi hái thu gặt tính mệnh.
– Tình hình không ổn!
Hắc Long tộc trưởng bỗng dưng nhíu chặt lông mày, bộ dáng hiền lành hoàn toàn biến mất, hai mắt không hề chớt, niệm thức điên cuồng tiến ra để cảm tri, bỗng nhiên hắn hét lớn một tiếng:
– Công kích! Mau, công kích!
Trong cảm tri của hắn, hai loại cự linh trước mắt lại có xu thế dung hợp, nếu như chỉ là đơn thuần như vậy còn chưa đủ để hắn sợ hãi, dù sao nguyên trận bọn họ thi triển ra cũng cần phải dùng đến cự linh dung hợp. Thế nhưng hai người đối diện chuẩn bị dung hợp lại đem đến cho hắn một loại sát ý thâm trầm lạnh thấu xương, loại sát ý này dương như chỉ cần làm một động tác túy ý cũng có thể đem một phương thế giới mạnh mẽ đánh tan!
Còn chưa dung hợp đã kinh khủng như thế, nếu như để cho họ dung hợp lại mà nói…
Luận về thiên phú, Hắc Long tộc trưởng chính là mạnh nhất trong tứ đại tộc trưởng! Hắn là người cảnh giác đầu tiên, trong tiếng quát chói tai liền đưa một ngón tay lên như muốn chỉ huy tấn công.
Thế nhưng lúc này, trong con ngươi Kiều Kiều bí văn ám kim sắc đã hiện lên, trên nắm tay của nàng cũng xuất hiện một hàng bí văn, hình thành nên một lớp mỏng tựa như quyền sáo.
– Thiên Cơ Hỏa!
Lần thứ hai thi triển ra một chiêu này, Kiều Kiều nắm giữ càng thêm thuần thục, trong lòng quát lạnh một tiếng, nắm tay nho nhỏ nặng nề đánh về phía cự mãng ở phía trước.
Một quyền này, mang theo khí thế tuyệt sát hư không, làm cho thế giới cũng bị tan vỡ. Cái gọi là “thiên cơ” chính là triệt để tính toán hàng nghìn hàng vạn cơ biến, và phong sát toàn bộ khả năng chạy trốn.
Nguồn tại http://Truyện FULL
Tinh Kỹ dung hợp, ẩn hàm sự bá đạo của Thiên Phượng, dung hợp tuyệt ý của Ám Phượng, một quyền đánh ra liền có khí thế phá toái hư không!
Không cần Hắc Long tộc trưởng nhắc nhở thêm, ba người còn lại cũng ào ào biến sắc, bọn họ cảm giác được một cỗ sát ý diệt tuyệt vờn quanh bản thân, cự mãng mà mình điều khiển cũng tựa như gặp phải thiên địch, phát ra từng tiếng gầm rú, trong tiếng gầm không phải là phẫn nộ, mà là…
Sợ hãi!
Bạo!
Nắm tay tinh xảo đem con cự mãng gần nhất đánh thành nát bấy, ngay sau đó lại là vài quyền liên tục đánh ra, vài con cự mãng đang tới gần cũng ào ào vỡ vụn, tan thành trăm nghìn đoàn năng lượng quang lưu.
Cuối cùng, thân thể Kiều Kiều đột nhiên bay lên, ánh mắt của nàng hướng về phía nào đó trong hư không, hung hăng đấm ra một quyền!
Không giống với Lăng Phong phá trận lúc đầu, một quyền này của nàng cũng không tận lực tìm kiếm nhược điểm nào đó, mà chính là bằng vào lực lượng cường thế tuyệt đối, trực tiếp, dữ tợn, không chút quanh co vòng vèo.
– Cản!
Giáo Chu điên cuồng quát lên:
– Mau ngăn cản nàng!
Hắn tuyệt không nghĩ tới, chỉ là hai tiểu nữ nhân lại có được sức chiến đấu đáng sợ đến vậy, sự khinh thị lúc trước cũng tan thành mây khói, còn lại chỉ là một mảnh sợ hãi trong lòng.
– Lui lại đi!
Lúc này, thanh âm của Âu Mẫu Long truyền tới:
– bốn người các ngươi không phải đối thủ của các nàng!
Hắn cuốn theo một cỗ quang mang u trầm phóng tới, thân ảnh vừa hiện, liền có một cỗ hấp lực bàng bạc phóng ra, trực tiếp bao phủ lấy hai người Kiều Kiều.
Kiều Kiều đột nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống, nắm tay đánh ra ngoài cũng bị chúi thấp xuống, năng lượng dữ tợn bao ngược đánh thẳng về phía Long đảo.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Tựa như có một lượng lớn đạn hạt nhân nổ tung ở trung tâm hòn đảo, bụi mù vô cùng vô tận mạnh mẽ theo khí lưu ầm ầm bốc lên trời, vô số chủng tộc phụ thuộc lúc này ào ào sinh ra những tiếng rống sợ hãi tựa như ngày tận thế.
– Âu tộc trưởng thật đúng là hảo khí phách, một khi xuất thủ liền không quan tâm gì đến thuộc hạ con dân, hay là tại vì bọn họ không phải chủng tộc đích hệ?
Hoa Vi Hà mở miệng, vừa nói liền đã đâm thẳng vào vấn đề hạch tâm của Long tộc.
Mặc dù Long tộc mấy năm nay thông qua một ít thủ đoạn lung lạc, đồng thời những chủng tộc phụ thuộc từ khi sinh ra liền đã được giáo huấn về lòng trung thành đối với Long tộc, thế nhưng hiệu quả cũng không quá rõ ràng.
Quan hệ giữa chủng tộc phụ thuộc và Long tộc, thật sự giống như một trái bom bị áp chế thật sâu nhưng không thể giải quyết triệt để, tùy thời có thể nổ tung như sấm sét!
Cho nên, Hoa Vi Hà phen này lớn tiếng nói chuyện, âm thanh truyền khắp bốn phương cũng khiến cho không ít chủng tộc phụ thuộc trong lòng xuất hiện một chút dị tâm, một số ý niệm ngầm ẩn chứa trong đầu cũng càng thêm rõ ràng.
Âu Mẫu Long tựa như hoàn toàn không nghe thấy lời này, hắn chỉ nhìn thật sâu vào Kiều Kiều, rồi lại chuyển sang Hoa Vi Hà, lần này ánh mắt cũng đã biến đổi, ẩn hiện trong đó là một vẻ ngưng trọng:
– Kỳ tài của Vô Tận Hoang Nguyên, quả nhiên không giống người thường! Trước kia ta vẫn chưa lưu ý, thật sự không ngờ nguyên lai thiên phú Ám Phượng thần bí trong Phương tộc từ xưa sau khi kết hợp với Thánh Nữ điện hạ lại có thể sinh ra được dị biến bậc này!
– Ít nói nhảm!
Kiều Kiều quát lạnh, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sát ý, cùng với tiểu nha đầu náo động hoạt bát khi trước tựa như hai người khác nhau:
– Đem đầu gỗ giao ra đây! Bằng không mà nói, ta sẽ nháo cho Long tộc các ngươi long trời lở đất!
Hoa Vi Hà không nói gì, trong tình huống này để cho Kiều Kiều đứng ra nói chuyện là tốt nhất. Bằng không mà nói, bởi Âu Mẫu Long mà liên lụy đến một ít ước định của Phượng tộc cùng Long tộc, bản thân mặc dù có được tín tâm kiên định, thế nhưng ít nhiều cũng phải lãng phí chút lời lẽ để giải thích với tộc nhân.
– Đó là ý của Thánh Nữ điện hạ sao?
Âu Mẫu Long hỏi một câu, hắn ngược lại cũng không hề che giấu tin tức Lăng Phong đang ở chỗ mình:
– Vị tông chủ Sang tông kia đúng là ở chỗ ta! Bất quá, không thể giao người cho các ngươi được!
– Vậy thì đừng trách chúng ta!
Kiều Kiều đã sớm chuẩn bị tốt cho kết quả nếu như Long tộc không nghe theo, cho nên cũng không nói điều kiện cùng hắn, thân ảnh trực tiếp nhoáng lên, hai cánh vỗ mạnh, một quyền tựa như điện xẹt đánh thẳng về Hắc Long tộc trưởng.
Trên mặt của Hắc Long tộc trưởng mập mạp toát ra vẻ hoảng sợ, hắn hít mạnh vào một hơi, dưới chân tựa như sinh ra một lớp băng trơn, hai chân chỉ khẽ động liền đã lui lại phía sau trăm trượng.
Thế nhưng, mục tiêu của Kiều Kiều căn bản không phải hắn!