– Tộc trưởng!
Lúc này, tứ đại Long tộc tộc trưởng đều đã bay đến, nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trong không trung, họ không khỏi giật mình kinh ngạc.
– Nội thế giới này có thể chứa cả người! Thật quá quỷ dị!
Ngao Châu trầm trồ tán thưởng.
Thanh long tộc tộc trưởng phát ra một tiếng cười lạnh:
– Chứa được người thì đã sao? Ta không tin nội thế giới này có thể chặn được liên thủ công kích của bốn người chúng ta!
Các ngươi tránh ra! Vây kín thế giới, đừng để nó độn đi!
Âu Mẫu Long chỉ huy nói.
Mệnh lệnh đương nhiên không có ai phản kháng, xùy xùy mấy tiếng, bốn thân ảnh bắn ra bốn phía, mỗi người chiếm giữ một phương.
Hít một hơi thật sâu, Âu Mẫu Long nhìn quái hộp giữa không gian không chớp mắt, hai chân không giống như đang đứng trên hư không mà là đứng chân đất bằng.
Một dòng địa hệ nguyên lực dạng lưu thủy điên cuồng trào ra từ hai chân hắn và nhanh chóng hội tự giữa hai bàn tay. Đột nhiên, Âu Mẫu Long rống lên điên cuồng:
– Phá!
Thiên nhất trọng thương mang theo một tiếng nổ lôi đình, lao đi như điện xẹt, năng lượng phong bạo to lớn trực phá quái hộp!
Một tiếng nổ trầm đục vang lên.
Kinh ngạc!
Âu Mẫu Long và cả bốn vị tộc trưởng cùng ngây ra, trong mắt họ, nhất kích cuồng liệt đến cực điểm này không đủ để tạo thành một vết thường chí mạng cho quái hộp!
Xa xam quái hộp vẫn đang đứng vững trong không khí, không hề có một chút dao động.
– Hừ! Bổn tông không tin!
Mặt Âu Mẫu Long ánh lên một tia ảo não, đầu tiên là bị Lăng Phong đánh trúng một kích, sau đó lại để hắn chui vào một chiếc hộp cứng như thép, bảo hắn không bực bội sao được.
Lâu lắm rồi hắn mới lại có cảm giác bực bội này, hai con mắt ánh lên một màu huyết sắc nhàn nhạt, thiên nhất trọng thượng trong tay rung lên vù vù!
Lùi!
Nhanh như điện quang, Âu Mẫu Long lùi lại khoảng trăm thước, cách xa khỏi quái hộp. Theo lý lẽ thông thường công kích lực đương nhiên càng gần thì lực phá hoại càng lớn, nhưng hắn thì không nghĩ vậy mà quyết định lùi xa hơn, không biết định làm gì?
Thấy hắn thực hiện động tác cổ quái ấy, bốn vị tộc trưởng không khỏi thất sắc: Tộc trưởng, không lẽ tộc trưởng định động dụng chiêu đó thật sao?
Mặc dù trong lòng không ngừng nâng tầm đánh giá Lăng Phong nhưng nghĩ đến chuyện hắn ép Âu Mẫu Long động dụng chiêu thức này, bốn người bọn họ không khỏi cảm thấy hụt hẫng, xấu hổ, cảm xúc phức tạp vô cùng.
Đối diện với một nhân vật thiên tài như Lăng Phong, bao nhiêu niêm khổ luyện của họ thật chẳng khác gì trò đùa, giống như một vũng bùn bên đường không đáng nhắc tới vậy.
Bạo!
Lúc họ còn đang bận suy tư thì Âu Mẫu Long đã chuẩn bị chu toàn, thân thể nghiêng mạnh, chỉ một động tác đơn giản ấy thôi nhưng giống như đang dùng hàng trăm chiếc roi da để kéo một chiếc thuyền lớn.
Nặng nề một cách khó nói!
Xoay người một cái, dưới chân hắn lập tức phát ra một âm thanh vô cùng hùng đại, giống như thiên không bị bẻ làm đôi. Ngay sau đó, hắn vung mạnh cánh tay, một tiếng quất đanh gọn lại vang lên.
Chỉ thấy cánh tay Âu Mẫu Long như căng lên, bên trong vang lên những tiếng hà lưu dũng động và vô số năng lượng cường đại quán nhập vào đó.
– Đâm!
Lại một tiếng thét lớn, Âu Mẫu Long cũng như thiên nhất trọng thương cùng phát ra quang mang bạo liệt, thân thương hợp nhất, đâm thẳng vào quái hộp.
Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn
chấm c.o.m
Vù!
Bề mặt quái hộp ánh lên một trận bạch mang, ngay sau đó, luồng sức mạnh mà thiên nhất trọng thương vừa đâm ra như trâu đất nhập hải, vừa chạm vào liền biến mất không chút dấu vết.
– Sao, sao có thể?
Âu Mẫu Long thất thần, hắn không tin được sau khi dung hợp ba đại tĩnh kĩ, toàn lực thi triển nhất kích vậy mà vẫn không thể mở được quái hộp!
Đáng chết, rốt cuộc là loại nội thế giới gì?
Không đợi Âu Mẫu Long hồi lại thần, đột nhiên, một vòng tròn sức mạnh đột nhiên ập đến, giống như một quả bom mười vạn lượng vừa nổ.
Trong quái hộp, mọi thứ vẫn bình lặng như thường, những nơi khác đều là sóng to gió lớn.
Viu viu viu!
Không khí bị xé nát thành những mảnh vụn, không trung tràn ngập những vết nứt đen ngòm, giống như sớm đã bị xé rách. Năng lượng cuồng mãnh như vậy thật khiến người ta không kịp phản ứng.
Âu Mẫu Long cũng vậy, lúc xuất kích hắn cũng chỉ kịp ngự sử địa hệ nguyên lực trong cơ thể mình và mở ra một vòng bảo vệ.
Rắc rắc rắc
Chiếc vòng bảo vệ kim sắc thực chất ấy dưới sự công kích của luồng năng lượng điên cuồng, vỡ tan, dư ba dội thẳng vào thân thể Âu Mẫu Long rồi mới chịu dừng lại.
Âu Mẫu Long cảm thấy như vừa bị một chiếc chùy nặng ngàn tấn đập trực diện vào mặt, não hải vù vù loạn hưởng, mãi không thốt nổi nên lời.
Hơn nữa, thân thể của hắn còn bay lại phía sau như một con diều đứt dây.
Đúng lúc này, quái hộp vù vù chuyển động.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, quay trở lại không gian bên trong quái hộp, Âu Mẫu Long sẽ phát hiện ra Lăng Phong đang khoanh chân ngồi, sắc mặt trắng bệch.
Bên kia, Bàng Phiên Vân nãy giờ vẫn trong trạng tháu tinh tu đột nhiên mở trừng mắt, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Bên cạnh, Hải Tư Lam cũng hoảng hốt không kém, vừa thấy Lăng Phong xuất hiện vội vàng hỏi:
– Lăng sư đệ, xảy ra chuyện gì vậy?
Bàng Phiên Vân mặc dù không lên tiếng hỏi nhưng cũng không giấu nổi vẻ hiếu kì trên mặt.
Bởi vì quái hộp ở trong trạng thái nửa phong bế, trừ Lăng Phong ra, người ngoài ở bên trong giống như trong một thế giới khác, ngoài năng lượng cung ứng ra, căn bản không nhận được bất cứ thứ gì khác! Bởi vậy, lúc ở tông môn giao dịch, Kiều Kiều mới không chịu vào quái hộp. Với tính cách thích bay nhảy của cô, bảo cô ngoan ngoãn ở trong đó, chẳng khác gì nằm mơ.
Bởi vậy bọn Hải Tư Lam căn bản không hay biết về trận kịch chiến đang xảy ra bên ngoài.
Lăng Phong đang định trả lời, đột nhiên biểu tình thoáng động, vội vàng lấy ra mấu miếng nguyên lực ấn. Trong chớp mắt, chỉ thấy nguyên lực khí tức bên trong quái hộp cấp dũng, bắt đầu trôi nổi trên đỉnh đầu.
Kim quang xung quanh trong phút chốc tiêu tán đi không ít.
Đúng lúc này, sóng công kích của Âu Mẫu Long cũng ập đến!
Lần này, điều khiến Lăng Phong cảm thấy kì lạ nhất là công kích của Âu Mẫu Long không làm tiêu hao năng lượng thần thạch! Chỉ cần dựa vào năng lượng đơn thuần của quái hộp là có thể chống lại một cách hoàn mỹ.
Hơn nữa, năng lượng công kích của Âu Mẫu Long bị quái hộp tích tụ lại, Lăng Phong cảm thấy, chỉ cần mình muốn, có thể động dụng luồng năng lượng này làm đối sách công kích bất cứ lúc nào!
Phải biết trước đây Tà Quân chỉ là một linh sĩ cấp mà có thể khiến năng lượng thần thạch bên trong quái hộp giảm đi một nửa. Lăng Phong không nghĩ, đường đường đại viên mãn cấp linh tôn, công kích lực không bằng được một linh sĩ cấp cường giả.
Suy nghĩ một lúc, Lăng Phong đoán luôn ra được nguyên nhân bên trong. Có lẽ vì thời gian gần đây, được thấm nhuần năng lượng thần thạch nên quái hộp mới khôi phục được phần năng lượng vốn có.
Kết luận này ở bên trong quái hộp càng nồng đậm hơn, hơn nữa nguyên lực khí tức đầy hoạt tính cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Trong lúc nguy cấp, Lăng Phong cũng không nghĩ sâu thêm nữa. Hắn phẩy tay, chỉ thấy sương mù trong không trung loãng đi đôi chút. Giống như một mặt gương, có thể khiến hai người Hải Tư Lam nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Vừa nhìn thấy bốn bị Long Tộc tộc trưởng đang vi công, còn Âu Mẫu Long đứng sẵn bên cạnh thủ thế, một người không hiểu biết như Hải Tư Lam còn đỡ, một người từ xưa đến nay hào phóng to gan như Bàng Phiên Vân cũng phải giật mình, khổ tiếu nhìn Lăng Phong: Từ khi đến Vô Tẫn Hoang Nguyên đến nay, hắn đã khiêu chiến với không biết bao nhiêu người, hạ gục bao nhiêu tông phái thủ lĩnh.