Tinh Ngự

Chương 42: Khảo Thí Cổ Quái



Hoành thân, xuất kiếm!

Điện quang sạ thiểm, Tinh Thiết Kiếm đâm thẳng, một cổ lực lượng hùng hồn tràn ngập thân kiếm, thân kiếm nổ vang, phát ra tiếng chấn vang như lôi đình, một đoàn không khí bị nổ mạnh!

Ông!

Cả tòa Tu Luyện Các bị chấn run lên!

Từ từ thu kiếm, Lăng Phong toát ra vẻ hài lòng, chiêu “quán nhật” này là một bộ kiếm quyết chung cực trong Bí Kíp Các, cả bộ kiếm quyết chỉ có một chiêu … Quán Nhật! Kiếm quyết lấy ý trường hồng quán nhật, tốc độ xuất kiếm yêu cầu cực nhanh, cực mãnh, cực liệt, thậm chí trong lòng còn phải có quyết tâm đánh ra một một kiếm trường hồng quán nhật thật mãnh liệt!

Bởi vì chiêu kiếm thức này quá mức giản dị, hơn nữa tựa hồ sau khi tu luyện thành công cũng không có uy lực quá cường đại, cho nên người chịu tu tập rất ít, vì vậy mà khi Lăng Phong lấy nó ra từ trong góc thì bề ngoài của bí kíp bị phủ đầy tro bụi. Nếu không phải Sang Sư đề cử, Lăng Phong cũng sẽ không tu luyện loại kiếm chiêu rõ ràng không chút hoa lệ này. Rồi sau đó khi dụng tâm đắm chìm trong tu luyện, Lăng Phong mới lĩnh ngộ dụng ý của Sang Sư, phối hợp với Thốn Kích Quyết, uy lực của kiếm chiêu Quán Nhật đúng là cường đại vô cùng!

Sau khi dốc lòng tu luyện bảy ngày, Lăng Phong rốt cuộc đem một chiêu này tu luyện thành công. Cùng lúc đó, hắn đem nguyên tố tinh chương hỏa hệ mà Sang Sư luyện chế luyện hóa thành công, tinh chương này được hắn đặt tên là “Hỏa Phù Du”, một khi thi triển, liền có một tầng nguyên lực hỏa hệ cực nóng bám lên kiếm linh. Lăng Phong ở trong Tu Luyện Các thí nghiệm qua uy lực của nó, kết quả cao có thể thừa nhận một kích toàn lực cao nhất của lục tinh cao thủ khiến Tu Luyện Các thiếu chút nữa bị một kiếm của hắn nung chảy thành một lỗ thủng.

Hưng phấn bước ra ngoài, mấy ngày nay Lăng Phong cũng không dám ở trong Tu Luyện Các thí nghiệm uy lực của kiếm linh.

…………

– Lăng đại ca, huynh rốt cuộc cũng ra!

Mới vừa ra khỏi Cung Phụng Các không lâu, Băng Thành cũng không biết từ trong góc nào chui ra.

Mấy ngày nay, Lăng Phong toàn tâm toàn ý tu luyện, phần lớn đều đi sớm về trễ, ba người cửa hàng Tiêu Thành đều biết hướng hắn đi, cho nên chứng kiến Băng Thành hắn cũng không phải rất kỳ quái. Lăng Phong cười nói:

– Sao hả? Không ở trong cửa hàng tu luyện cho tốt, chạy ra ngoài làm gì?

Băng Thành le lưỡi:

– Lăng đại ca, chẳng lẽ huynh chỉ biết tu luyện, không có yêu thích thứ gì khác hay sao?

– Muốn yêu thích thứ gì thì cũng phải dựa vào thực lực để mà bảo chứng.

Lăng Phong cười:

– Đệ chẳng phải là thề muốn trở thành nam tử hán có thể bảo vệ người thân bên cạnh hay sao.

– Phải! Đệ nhất định sẽ trở thành một nam tử hán!

Băng Thành gật đầu mạnh một cái:

– Lăng đại ca, hôm nay lúc đệ tu luyện cảm giác được rõ ràng thân thể mình cường tráng hơn không ít! Đệ tin tưởng chỉ cần không ngừng cố gắng nhất định sẽ có thể đủ để khiến huynh thỏa mãn!

Hắn nghiêm túc nhìn Lăng Phong, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong được tán thành.

– Không phải để thỏa mãn huynh, mà là để thỏa mãn chính đệ.

Lăng Phong mỉm cười dùng ngón tay chỉ lên miệng hắn. Nói thực ra thiên phú tu luyện của Băng Thành thật sự là quá kém, không chỉ không cách nào thức tỉnh được Cự Linh mà ngay cả cảm ngộ khí tức chân lực cũng khó khăn vô cùng, bằng không Lăng Phong sao lại truyền thụ Tam Thể Thức cho hắn. Bất quá, cho dù như vậy thì sao chứ? Chỉ cần mộng tưởng trong lòng bất diệt, phía trước có biết bao nhiêu gian nan thì đã sao?

– Lăng đại ca, huynh biết không? Hôm nay đã có thương hộ tiếp nhận mua bùn keo cửa hàng rồi.

Lăng Phong rốt cuộc đã hiểu vì sao mặt mũi tiểu tử kia lại hưng phấn như vậy, bùn keo được người mua, vậy thì chuyện thông qua tông tộc đại khảo cũng là chuyện thuận lý thành chương. Chỉ là không biết, ba tên Tắc Nhĩ kia làm thế nào để uy hiếp nhà thương hộ này, có thể khiến cho hắn vi phạm cả mệnh lệnh của thiếu chủ tương lai của Băng Phong thành.

– Vậy thì chúc mừng đệ.

Lăng Phong nhìn vẻ mặt tung tăng như chim sẻ của Băng Thành, nghĩ tới Tiêu Vũ, đã hoàn thành được tâm nguyện, vậy khoảng cách nàng rời khỏi đây cũng không còn xa a? Còn mình thì sao? Bản thân mình vốn không muốn bị vây ở Băng gia nho nhỏ này, vậy lúc nào rời khỏi là tốt đây?

Một đường đi dọc, hai người băng ngang qua một gian nhà, bên ngoài người vây tầng tầng lớp lớp.

– Có chuyện gì vậy?

– Lăng đại ca, mấy ngày nay huynh bận tu luyện nên không biết? Nghe nói chỗ này là do một vị công tử của đại gia tộc trong Tinh Lam công quốc bố trí, bên trong có một cuộc khảo thí đơn giản, chỉ cần thông qua là có thể tiến vào Tinh Lam công quốc. Hơn nữa nghe nói có thể đạt được đãi ngộ cực cao!

Lăng Phong trêu ghẹo nói:

– Đệ biết rõ như vậy, có phải đã vào thử rồi không!

Băng Thành méo miệng, lúng túng nói:

– Cái gọi là khảo thí gì của họ, là để cho người ta cầm một quả cầu, đệ vừa cầm được chưa đầy nửa khắc thì đã cảm thấy đầu óc chóng mặt quay cuồng……

Hắn đột nhiên hưng phấn lên:

– Lăng đại ca, huynh lợi hại như vậy, nhất định có thể thông qua khảo thí, huynh đi thử xem được không?

Lăng Phong muốn cự tuyệt, chuyện náo nhiệt này dính lên mình làm gì? Bất quá không lay chuyển được Băng Thành, lại nghĩ bản thân rất có thể cũng sắp rời khỏi Băng Phong thành, thôi thì thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của hắn vậy. Vì thế hắn bất đắc dĩ đi theo Băng Thành luồn vào trong đám người.

– Tránh đường, tránh đường, nước sôi đây, phỏng đừng trách!

Băng Thành vừa đi vừa hô to gọi nhỏ, trực tiếp mang Lăng Phong vọt vào, rước lấy một trận chửi bởi đằng sau:

– Thằng nhãi ranh, muốn chết à, chạy vội như vậy!

Lăng Phong bất đắc dĩ cười cười, một cổ chân lực ôn hòa thả ra, đem người cản đường phía trước đẩy sang hai bên, cuối cùng bước tới phía trước, ở trước mặt hắn có chín người.

– Tiếp tục, mười người kế tiếp!

Một thiếu nữ mặc y phục màu vàng nhạt nói.

Lăng Phong sững sờ, thiếu nữ này là người hắn đã nhìn thấy qua ở phòng đấu giá. Nếu như hắn nhớ không lầm, thì nàng hẳn là ở cùng một chỗ với công tử đại thần tài chính Tinh Lam Công Quốc Gia Liệt Áo, chẳng lẽ người đứng sau vụ khảo thí cổ quái này là tên mập Gia Liệt Áo sao?

– Nắm chặt viên tinh cầu trong tay, tận lực kiên trì một chút thời gian!

Thiếu nữ áo vàng đem mười viên tinh cầu theo thứ tự phát cho người khảo thí.

Lăng Phong cũng được phát một viên thủy tinh cầu màu vàng, Băng Thành ở bên cạnh hắn động viên:

– Cố gắng lên, Lăng đại ca, huynh nhất định có thể làm được!

Lúc mới lỏng tay nắm thủy tinh cầu vào thì thấy không có gì, khi Lăng Phong làm theo lời dùng sức nắm chặt thì hắn cảm giác được một tia kỳ quái, giật mình “ồ” một tiếng. Thủy tinh cầu này không ngờ lại cướp lấy năng lượng niệm thức của người khảo thí, khó trách Băng Thành lại nói lúc nắm tinh cầu cảm giác đầu bị choáng váng, đối với người bình thường, niệm thức bị hút đi đương nhiên sẽ chịu không được!

Lăng Phong có chút tò mò, tinh cầu này đến tột cùng là thứ cổ quái gì? Hắn có ý nghĩ muốn đùa dai: Ngươi không phải muốn hút sao? Vậy ta liền cho ngươi hút đã luôn! Một luồng sóng niệm thức vô hình xông vào tinh cầu trong tay, sử dụng niệm thức quan sát, một đám sương mù màu vàng nhạt ở giữa tinh cầu bị tách ra không ít, nhưng mà đại bộ phận thể tích của tinh cầu vẫn bị sương mù vàng bao phủ, những bộ phận tiêu tán kia cũng không phải hết sức rõ ràng.

Đột nhiên, một thanh âm ngang ngược truyền đến:

– Đám dân đen các ngươi xúm lại đây làm cái gì? Muốn một bước lên trời sao, thật là ngu muội!

Băng Hạo mang theo Trần Ấu Dung xuất hiện, hắn phảng phất như đuổi ruồi xua hết đám người vây xem xung quanh đi, khi thấy thiếu nữ áo vàng, nhãn tình của hắn sáng lên:

– Vị tiểu thư xinh đẹp này, không biết có chỗ nào cần ta cống hiến sức lực không? Bản thân ta thiếu thành chủ Băng Phong thành thẹn mình bất tài, nhưng cũng tự tin mình còn có chút năng lực.

nguồn TruyenFull.vn

Vừa nghe thấy thanh âm này, Lăng Phong lắc đầu, đứng dậy chuẩn bị ly khai.

Khi nhìn thấy Lăng Phong, Băng Hạo biến sắc, trên thức tế chứng kiến Lăng Phong hoàn toàn không nhìn mình lại càng tức giận. Bất quá nhìn sang Trần Ấu Dung bên cạnh, cân nhắc thực lực đôi bên lẫn nhau, hắn oán giận nghiêng đầu đi, tự lừa mình rằng vốn không hề thấy Lăng Phong ở đây.

Lúc Băng Thành đi ngang qua sau lưng Lăng Phong, Băng Hạo âm hiểm nói:

– Ta tưởng là ai? Thì ra là Tiểu Thành a, ta nhớ tông tộc đại khảo của ngươi còn chưa thông qua a? Vẫn còn có lòng dạ thanh thản ở trong này vui chơi sao!

Băng Thành đương nhiên biết rõ kẻ trước mắt là đầu sỏ ảnh hưởng kỳ thi tông tộc đại khảo của mình, hắn bĩu môi nói:

– Hạo thiếu gia, không nghĩ tới ngươi lại quan tâm tới ta như thế, ta thật sự là thụ sủng nhược kinh a! Bất quá nhờ phúc của ngài, bùn keo trong cửa hàng chúng ta vừa mới bán đi, phỏng chừng khoảng cách thông qua tông tộc đại khảo cũng không còn xa.

– Cái gì?

Vẻ mặt của Băng Hạo khiếp sợ, hắn ngây người tại chỗ, vì thế cho nên lúc hai người rời đi hắn cũng không có phát hiện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.