Lăng Phong cảm thấy rất rõ ràng trong đóa liên hoa này năng lượng kiếm quang so với đơn thuần xuất kiếm mạnh hơn ít nhất là gấp đôi, tuy rằng vẫn kém hơn uy lực Nguyên Mạch Thuật Cực Thốn Dung, nhưng chiêu này đều là bản thân mình sáng tạo ra! Hơn nữa, bởi vì thiếu độ thành thạo cùng bản thân tu vi chưa đủ, Lăng Phong hiện nay chỉ có thể huyễn hóa ra một đóa liên hoa kiếm quang. Hắn cảm thấy chiêu này có thể phát triển, hắn mặc sức tưởng tượng nếu mình có thể một kiếm đâm ra huyễn xuất chín đóa liên hoa kiếm quang, cảnh tượng thật đáng mong chờ?
Bất quá chắc hẳn độ khó cũng không kém đi, trong Lang Nguyệt Kiếm Quyết ghi chép chiêu thức sở dĩ muốn đến diễn Tinh Chương là bởi vì đơn thuần dựa vào tu vi bản thân lấy kiếm khí hoặc giả hoặc giả kiếm quang biến hóa quá khó khăn! Vì vậy người sáng lập kiếm quyết nghĩ ra phương pháp mưu lợi, lợi dụng diễn hóa Tinh Chương .
Sự tình có khó khăn như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có nỗ lực là có thành công! Lăng Phong lộ ra biểu tình kiên định, đột nhiên tay bắn ra, chỉ thấy đóa ” Kiếm quang liên hoa” dường như ngự phong bay qua cửa sổ hướng lên không trung. Ở giữa không trung, liên hoa đột nhiên vỡ nứt ra, một vòng khí lãng vô hình ầm ầm xẹt trên bầu trời đêm!
” Oa, dát!”
Tiếng lạ vang không ngừng, mấy con chim bay trên bầu trời xui xẻo dính phải liền ngã xuống một mảnh huyết vũ.
– Là ai?
Ở trong phòng ngủ, Diệp Lạc bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, hắn nắm chặt trường kiếm trong tay, lao ra sân quát to. Bị hắn làm kinh động, sau đó Lệ Thành cũng gào thét lao ra khỏi phòng:
– Đại ca, người nào dám đui mù đến chỗ chúng ta nháo sự?
Đàm Khiếu cũng vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh bọn hắn.
– Không rõ ràng lắm, vừa rồi đột nhiên xuất hiện một đạo khí tức kiếm khí cường đại dị thường.
Diệp Lạc nghi hoặc lắc đầu:
– Thực sự là kỳ quái, chẳng lẽ là có vị cường giả nào trong lúc vô tình đi ngang qua?
Trong phòng Lăng Phong nghe được động tĩnh, hắn lắc đầu le lưỡi, im lặng không động: “Xem ra sau này không thể tùy tiện thí nghiệm… Bất quá chiêu vừa rồi hiệu quả thực không tệ a, ngô, hình giống hoa sen, bay nhanh như điện, vậy goi là “Chiết Liên Thiểm” đi!”
Giờ khắc này, Lăng Phong đã sáng tạo ra chiêu kiếm cho chính mình — “Chiết Liên Thiểm”
… …
Sư Tâm Học Viện, trong phòng viện trưởng.
Một trung niên nhân tóc đen bưng chén trà trong tay nhẹ nhàng mím môi, khuôn mặt đường nét vuông vắn cương nghị, trên mi tâm của hắn xăm một con kim điểu đang giương cánh, kim điểu rất sống động như tùy lúc có thể bay đi. Một đôi mắt nâu bình thường phi thường phổ thông thế nhưng ngưng thần nhìn kỹ trông như khối ôn ngọc làm cho tâm thần người khác không nhịn được mà bị mê hoặc. Người này tuy rằng đang ngồi nhưng gây cho người ta cảm giác quái dị, ở trước mặt hắn chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên. Nếu như hình dung chính xác vậy chỉ có thể nói — kiếm!
Vô cùng kiếm ý, người này chỉ là vẻn vẹn ngồi, không cần cầm bảo kiếm trong tay cũng gây cho người ta một cỗ kiếm khí cường liệt, phảng phất như một thanh trường kiếm đã ra khỏi vỏ!
Nếu như Lăng Phong tại đây sẽ phát hiện một chút: người trung niên này cả người dĩ nhiên ẩn chứa cảnh giới mà mình đang ao ước — nhân kiếm hợp nhất! Tại cảnh giới này, thân là kiếm, kiếm cũng là thân, người này rốt cuộc đã bước một chân vào cánh cửa dĩ thần ngự kiếm! Bất quá nhìn hắn cũng không thể khống chế thu liễm kiếm ý của bản thân, chắc hẳn là ở tại cảnh giới cũng không có tạo nghệ quá sâu, cũng chỉ là sơ nhập thôi. Dù sao như vậy là hắn cũng hơn Lăng Phong!
Trông thấy hắn, Kiều Sâm Đặc khẽ lắc đầu thở dài:
– Từ khi Thương Khung Hội Chiến từ biệt đã được ba mươi năm, không nghĩ rằng nhà ngươi đã tiến được cảnh giới như vậy! Hằng Trùng Kiếm Thánh, chậc chậc, tên này hôm nay đã danh chấn đại lục đứng hàng thứ sáu trong “Thập tuyệt bảng” vinh quang thực khiến cho người ta phải đỏ cả con mắt đó!
– Ta là người cô đơn, đâu có thể so sánh với ngươi ngồi nắm giữ thiên quân.
Hằng Trùng nhàn nhạt cười:
– Cái gọi là thập tuyệt bất quá là gánh nặng thôi.
– Đối với ta và ngươi đến loại cảnh giới này, đúng như lời ngươi nói, cái gọi là thống suất thiên quân bất quá cũng chỉ là gánh nặng thôi.
Kiều Sâm Đặc thoáng tiếc nuối nói:
– Đáng tiếc gánh nặng này ta không bỏ được, nhưng thật ra ngươi, nhất tâm cầu kiếm đạo, chắc hẳn hôm nay đã gần chạm vào cánh cửa kia đi?
– Nói sao dễ dàng vậy.
Hằng Trùng lộ ra vài tia ảm đạm:
– Trận chiến năm đó ngươi cũng ở đó, một kiếm kinh thế tuyệt diễm, ta hôm nay muốn đạt một phần mười cũng không làm được! Bàng Phiên Vân quả thật là kỳ tài!
Bọn họ đang nói chính là năm đó võ thần Phong Thang Thần cùng với Bàng Phiên Vân đánh một trận!
Rất rõ ràng, Hằng Trùng cùng với Kiều Sâm Đặc chính là người đồng bối, chẳng qua dáng dấp hắn vẫn bảo trì ở tuổi trung niên. Nếu như có người kiến thức rộng rãi ở đây, nghe tới danh tiếng Hằng Trùng, lại liên tưởng thập tuyệt bảng trong miệng Kiều Sâm Đặc, chỉ sợ trợn mắt kinh ngạc!
“Thập tuyệt bảng”, trên bảng ghi chép mười vị thập đại cường giả nổi danh ở Áo La đế quốc! Trong đó năm người phân biệt tọa trấn ở Áo La đế quốc cùng với tứ đại vương quốc, bọn họ phân biệt là năm người đầu bảng, còn gã thứ sáu chính là Hằng Trùng trước mắt này! Mặc dù như thế, rất nhiều người đều cho rằng luận thực lực chân chính, Hằng Trùng so sánh với năm vị cường giả đứng trước cũng không có chỗ thua kém mảy may. Tục truyền rằng, vị bài danh đệ nhất kia chính là đế quân Tần Thủy của Áo La đế quốc năm đó ở Thương Khung Hội Chiến cũng ăn chút thua thiệt với Hằng Trùng, thậm chí bốn vị còn lại cũng ở trong đó thế nhưng không ai có thể hạ được Hằng Trùng.
Kiều Sâm Đặc cũng lắc đầu thở dài nói :
– Một kiếm như vậy chỉ sợ là trong Kiếm Thần truyền thuyết mới có thể đạt được, ta chịu.
Hắn mặt mày cười khổ.
Hai hàng lông mày Hằng Trùng nhíu lại, trên mi kim ưng phảng phất như sống lại tỏa ra quang mang không kẻ nào dám nhìn:
– Ta không tin!
Trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ cương quyết:
– Đã có người đạt được, ta không tin ta không chạm đến tầng kia!
Thấy toàn thân hắn phát ra sự tự tin cường đại, Kiều Sâm Đặc lại cảm thấy mình ước được như hắn. Những năm gần đây bận rộn việc quân sự, tuy rằng tu vi chưa lui, thậm chí bởi vì diễn hóa Tinh Chương tu thành Cấm Diễn Thuật nên lực công kích tăng nhiều, thế nhưng Kiều Sâm Đặc biết mình nhuệ khí xác thực không bằng trước đây! Đổi lại bản thân trước đây, cũng từng mộng tưởng chính mình có thực lực di sơn đảo hải, có thể một mình cỡi ngựa xông vào võ thần Phong?
Đáng tiếc, năm tháng không ngừng trôi qua đã tiêu hao hùng tâm bản thân.
Thấy Hằng Trùng, nghĩ đến khi hắn còn trẻ dĩ nhiên to gan lớn mật xông vào cấm địa Thương Khung Hội Chiến, ở trong đó lại bị Áo La đế quốc cùng với thần thú đế quốc song phương nhân mã liên thủ truy sát, cuối cùng vẫn có thể trốn thoát. Mấy năm nay, ngoại trừ bề ngoài càng thêm thành thục ra, khí phách hắn vẫn còn hào hùng như trước!
Thế gian thứ đáng quý nhất chính là tính chấp nhất đi? Kiều Sâm Đặc thở dài.
– Lần này ta tới tìm ngươi trên thực tế là đến khiêu chiến!
Truyện được copy tại
Truyện FULL
Hằng Trùng xuất ngữ kinh người, hai mắt nóng rực mà nhìn Kiều Sâm Đặc:
– Ta ở tại lục chi thành khi ấy nghe chuyện ngươi cùng với Tất Phong đối chiến, chắc hẳn mấy năm nay ngoại trừ say mê quân sự, trên võ đạo ngươi thực sự có chút tinh tiến đi?
Kiều Sâm Đặc tức giận mắt trợn trắng:
– Ta biết ngay là ngươi đến đây không có hảo tâm mà, nếu không sao lại vô duyên vô cớ chạy tới Tinh Lam thành thăm ta. Ngươi đường đường là người trong “Thập tuyệt bảng”, tới tìm ta sơ kỳ Thánh Vực tỷ thí, ngươi có phải muốn báo chút cừu năm đó hay không?
Năm đó trong Thương Khung Hội Chiến Áo La đế quốc truy sát Hằng Trùng, Kiều Sâm Đặc cũng phải vâng mệnh xuất thủ.
– Ha ha…
Hằng Trùng nói:
– Ta đâu phải là người không biết tốt xấu, năm đó ngươi tuy rằng cũng vâng mệnh truy sát ta, thế nhưng vẫn thủ hạ lưu tình, những thứ này ta đều rõ!
Biểu tình hắn liền nghiêm túc lên:
– Ta sở dĩ muốn cùng ngươi đánh một trận chính là vì muốn trận chiến tăng thêm trình độ ngộ kiếm đạo, nếu như vậy có thể giúp ta phá tan tầng bình chướng!
Hằng Trùng trên mặt bỗng nhiên hé xuất một cỗ lợi kiếm, kẻ khác không dám nhìn gần!
Kiều Sâm Đặc lý giải ý nghĩ của hắn, đến trình độ này như bọn họ, đơn độc tu luyện rất khó có thể tiến bộ. Ngoại trừ phải khổ tu ra, quan trọng hơn chính là ngộ đạo — cùng với cao thủ khác giao chiến sinh ra ngộ đạo, thưởng thức một bộ mỹ cảnh thì ngộ đạo, thậm chí có lúc thấy hài đồng vui cười cũng có thể ngộ đạo!
Cái này đối với bọn họ mà nói, thường thường so với khổ tu càng thêm hữu hiệu. Trong ba cái trên, cùng cường giả khác giao chiến thì đạt được hiệu quả tốt nhất!
– Ta tu luyện cùng kiếm đạo của ngươi hoàn toàn bất đồng, ngươi cho dù tìm ta tỷ thí hiệu quả cũng không lớn.
Kiều Sâm Đặc tâm tư khẽ động:
– Ngươi nếu như thật sự muốn tìm người tỷ thí, bản thân ta đều có thể đề cử một người.
– Nga? Là ai?
Hằng Trùng lộ ra thần sắc vội vàng:” Lẽ nào trong công quốc còn có người kiếm đạo có thể cao hơn ngươi?
– Đương nhiên là có, người này chính là …
Kiều Sâm Đặc chậm rãi nói:
– Lăng Phong.
– Lăng Phong ?
Thì thào đem tên này nhắc tới mấy lần, vẻ mặt Hằng Trùng mờ mịt:
– Đây là vị cường giả nào, thế nào ta chưa từng nghe nói qua?
Kiều Sâm Đặc lộ ra một mùi vị đùa dai tươi cười nói:
– Tu vi của hắn đến nay còn chưa có đột phá Thánh Vực, ngươi tự nhiên sẽ không biết.
– Ngươi đang đùa ta ?
Hằng Trùng không vui nói:
– Ngươi tự dưng tìm người không có đạt được tu vi Thánh Vực đến tỉ thí với ta?
Hắn thân là Thánh Vực trung kỳ cường giả, tự nhiên ngạo khí mười phần, tầm thường Thánh Vực cường giả cũng chưa chắc đáng để hắn xuất kiếm, huống chi dưới Thánh Vực? Nếu không phải là Kiều Sâm Đặc, đổi thành người khác nói với hắn như vậy sớm đã bị hắn rút kiếm chém chết rồi.
– Ta không phải đang cùng ngươi nói giỡn.
Kiều Sâm Đặc biểu tình nghiêm túc chưa từng có:
– Ngươi nếu thật sự muốn đột phá mà nói, hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất! Trước đó vài ngày, chuyện người thừa kế Áo La đế quốc ngươi có biết không?
Kiều Sâm Đặc liền đem sự tình lúc đó kể lại cho Hằng Trùng nghe, Hằng Trùng rốt cục biểu tình nghiêm túc:
– Có thể ở trong chiến đấu học được tuyệt chiêu của đối phương, loại thiên tư ngộ tính này xác thực là phi phàm, nhưng mà…
– Vẫn còn nhưng mà cái gì, ngươi vừa rồi tiến đến khi nãy không phải hỏi ở cửa sân dấu vết chân kia sao?”
Ở trong trong ánh mắt khó tin của Hằng Trùng, Kiều Sâm Đặc oán hận nói:
– Chính là của tên tiểu tử kia!
Lặng lẽ một lát, Hằng Trùng đột nhiên đứng dậy:
– Vậy Lăng Phong ở đâu ?
– Chậm đã, chậm đã.
Kiều Sâm Đặc nhanh tay cản vị kiếm đạo si mê này lại:
– Lẽ nào ngươi khiến cho ta vô duyên vô cớ giúp ngươi an bài một hồi tỉ thí sao? Không có chút chỗ tốt ta không làm đâu.
Kinh ngạc nhìn hắn một lát, Hằng Trùng bĩu môi nói:
– Kiều Sâm Đặc, ngươi học cái xấu này ở đâu hả ?
– Ngươi không biết ta đang có chút việc khó khăn sao.
Đắc ý cười, Kiều Sâm Đặc đem dự định bản thân nói ra.
Hằng Trùng sau khi nghe xong, bất đắc dĩ nói:
– Được rồi, đều theo ý ngươi an bài.
Trong lòng của hắn nghĩ thế nào lại cảm thấy không đúng, mình là người đến tỉ thí, như thế nào lại trở thành bộ hạ đây?