Tinh Ngự

Chương 158: Kinh sợ



Trong lòng Hàn Trữ hảo hảo tính toán. Mấy năm nay tuy rằng nương theo phụ thân là trưởng lão chấp sự được tiện nghi lớn, Hàn gia thế lực bành trướng phi thường nhanh nhưng đồng dạng có chút rắc rối. Trong đó có một số trưởng lão đối với việc năm đó tiêu trừ Mộ Dung gia tộc có chút dị nghị, nếu như mình có thể lấy được Mộ Dung Yên, thứ nhất thỏa mãn ước nguyện, thứ hai cũng có thể giúp phụ thân dẹp đi lời đám tiếu, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện!

Trong lòng hắn tính toán xong, cố ý làm một bộ mặt ủy khuất:

– Yên nhi, muội thật làm cho vi huynh không biết nói cái gì mới tốt! Muội đối với gia phụ thậm chí là cả Hàn gia thành kiến thật sự là quá sâu. Lần này vi huynh đến Tinh Lam phân hội kỳ thực cũng không phải chỉ đến khen ngợi muội, mặt khác việc quan trọng nhất là vi huynh hướng tới muội cầu hôn!

Lời này vừa nói ra, ngay cả người băng lãnh như Ốc Đặc cũng phải cả kinh!

– Tới đây vội vàng, vi huynh không kịp chuẩn bị chu đáo.

Nói xong, Hàn Trữ từ trong Tiết Vân lấy ra một cái rương tinh xảo, trong rương là một ít bảo vật quý giá trong nhiều năm hắn sưu tầm được, hắn nói:

– Vi huynh bất tài, nhưng lại không muốn dựa vào thế lực của gia tộc, mấy thứ này đều là do vi huynh tự mình kiếm được. Ta nguyện ý hướng tới Yên nhi cầu hôn, Yên nhi, muội hẳn là tin tưởng thành ý của ta đi?

Hàn Trữ khéo léo nâng cái rương. Ánh mắt nóng cháy mong thấy Mộ Dung Yên một thân quỳ xuống. Đây là một chiêu ở trong tổng bộ hắn đã dùng qua trăm lần, lần nào cũng vậy, các vị tiểu cô nương một khi đối mặt với chiêu này hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ có “Ưm” một tiếng yêu thương nhớ nhung, bản thân chẳng phải làm gì khác ngoài dang tay ôm lấy một thân thể khiến người ta phải thèm nhỏ dãi, rồi tiếp đó là hung hăng càn quét âu yếm các nàng.

Nữ tử trước mắt tuy rằng kinh diễm thoát tục, nhưng làm sao có thể thoát được bàn tay của mình? Nghĩ đến đến đây hắn không khỏi đắc ý, khóe miệng Hàn Trữ nhịn không được lộ một tia cười tà!

Đứng lên, Mộ Dung Yên rốt cục đứng lên! Trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười làm cho Hàn Trữ thần tình mê hoặc. Hàn Trữ đắc ý cười, chậm rãi mở cánh tay ra, cái gì là cừu thù, cái gì là cân quắc bất nhượng tu mi, hừ! Chỉ là một nữ tử, không phải là chỉ dựa vào nhan sắc bản thân sao! Độc thân nữ tử ở một nơi xa xôi như thế này chả nhẽ còn cái gì bất thành? Chỉ cần mình hơi dụ dỗ còn không đồng ý sao, còn không dễ như trở bàn tay sao?

Mộ Dung Yên chầm chậm đi tới, dáng người uyển chuyển, Hàn Trữ đang tươi cười lại lại đột nhiên ngưng lại.

Chỉ thấy Mộ Dung Yên trực tiếp lướt qua hắn, dáng tươi cười như hoa nói:

– Phong ca ca, ngươi thế nào đến đây? Gần đây tu luyện có mệt hay không? Cảnh giới Thánh Vực cũng không phải dễ dàng vượt qua như vậy đâu, ngươi có được thành tựu như vậy cũng đã rất khó có được, không nên liều mạng như thế.

Giọng nói của nàng vô cùng thân thiết, cho dù người nào nghe thấy đều cho là nàng đang nói chuyện với tình lang.

Thương cảm cho Lăng Phong, sau khi hắn vào Áo La Thương Hội nói muốn gặp Mộ Dung Yên, Đức Khoa quản sự trực tiếp bảo hắn tới gian phòng này, không ngờ rằng lại gặp phải một màn này. Lăng Phong kinh ngạc ngây ngốc nhìn, Phong, Phong ca ca? Hắn chỉ cảm thấy cả người phát lạnh. Không đợi hắn kịp phản ứng một cỗ thân thể rực lửa chui vào trong ngực mình. Ầm ầm một tiếng, cái này ngay cả khi Nguyên Mạch Thuật của Tần Chính đánh trúng cũng không gây cho Lăng Phong cảm giác này, hắn chỉ cảm thấy cả người như đình trệ lại, một thân thể nóng bỏng ôm ấp dán trên người mình!

Rất tự nhiên, một vị huyết khí phương cương thiếu niên có phản ứng…

Mộ Dung Yên yêu kiều ” Hừ” một tiếng, nhãn thần mê ly nhìn Lăng Phong, nàng thấy Lăng Phong bắt đầu nhíu mày, vội vã áp sát bên tai hắn, thấp giọng cầu xin nói:

– Giúp ta!

Bên tai như được hương lan thổi qua, trong lòng nhất thời ngây ngất, giúp hay không giúp? Trong lúc này, Lăng Phong cảm thấy trái đất ngừng quay.

Trông thấy Mộ Dung Yên đang ôm một người khác, Hàn Trữ đột nhiên đứng dậy, hắn cũng không thể giữ được hình tượng thong dong nữa, trong mắt tựa hồ muốn phun ra lửa: Tiểu tử này, tên tiểu tử chết tiệt này hắn từ đâu mà chạy đến? Làm sao có thể cướp được mỹ thực đã sát tới miệng của ta?

Hàn Trữ tức giận đến run cả người, hắn cố nén lửa giận nói:

– Yên nhi, vị này chính là ai, ngươi hãy giới thiệu cho vi huynh một chút?”

Ngữ khí hắn có vẻ là vô cùng thân thiết, tâm tư hiểm ác không gì sánh được. Đáng tiếc Lăng Phong hoàn toàn không có giác ngộ cho rằng hắn là “tình địch”. Ngược lại, Mộ Dung Yên đang đỏ mặt dựa sát vào người Lăng Phong, trải qua một hồi như thế hận ý trong nàng đã hoàn toàn thu liễm, một lần nữa một lần nữa khôi phục thần thái thong dong, duỗi tay giới thiệu:

– Vị này chính là Lăng Phong của ta.

Nàng không cần nói thêm cái gì, chỉ cần thần thái nép sát lúc nãy đã nói rõ tất cả.

– Không biết vị Lăng tiên sinh này làm việc ở đâu? Ha ha, bản thân ta là nhất cấp chấp sự Hàn Trữ Áo La Thương Hội, hạnh ngộ, hạnh ngộ!

Hàn Trữ miễng cưỡng tươi cười, vươn tay ra.

Lăng Phong từ trên người hắn ngửi thấy mùi son phấn, vô ý thức cau mày lại, giơ tay bắt lấy. Bên cạnh Mộ Dung Yên cười nói:

– Hàn chấp sự chắc hẳn phải nghe qua danh tiếng của Phong ca ca đi? Mấy ngày trước đó Thái Tử điện hạ Tần Chính chính miệng tán thưởng Phong ca ca là đệ nhất nhân trẻ tuổi đó!

Nàng cố ý lấy lời Tần Chính nói ra.

Vậy sao, Hàn Trữ nhíu mày sau đó cả kinh:

– Lăng Phong! Ngươi là Lăng Phong!

Lăng Phong – người trên Vương yến tiếp chiến với Tần Chính, đạt được đối phương khen thưởng- chính là Lăng Phong!

“Đệ nhất nhân trong cùng lừa tuổi”

Tần Chính chính miệng nói ra những lời này nhanh chóng đem danh vọng Lăng Phong đạt tới đỉnh cao, chỉ trong vài ngày trên đại lục không ai là không biết danh tiếng của Lăng Phong.

Hàn Trữ nghi ngờ quan sát Lăng Phong một phen, thực sự từ trên người đối phương không nhìn ra dấu vết nào, bất quá trước kia hắn muốn ra oai phủ đầu cho Lăng Phong một cái tát nhưng ngay lập tức phải thu hồi. Áo La đế quốc quyền uy rất nặng, trên đại lục không người nào dám khiêu chiến hoàng thất Áo La đế quốc để tạo thế, đã có lời Tần Chính nói ra như vậy, tất nhiên Lăng Phong phải có chỗ thần kỳ! Phải biết rằng Tần Chính đã tiếp cận đến Thánh Vực, Lăng Phong được hắn tán thưởng, Hàn Trữ tự nghĩ nếu như giao thủ bản thân mình chỉ có thể nằm đất.

Mở mắt thấy Mộ Dung Yên cùng với Lăng Phong “thân thiết” , Hàn Trữ đố kị đến phát cuồng! Hắn giậm chân nói:

– Nếu tổng bộ tưởng thưởng đã đưa đến, vi huynh cũng không dây dưa. A. Đúng rồi tổng bộ còn phái vi huynh đi bái chào một số môn phái khác, ít ngày nữa còn phải đi Thương Khung yến hội cho các chấp sự, hi vọng ngày đó có cơ hội cùng Lăng tiên sinh gặp lại!

truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Gần đây được truyền là cao thủ trẻ tuổi nhất, nhất cử nhất động của Lăng Phong đều được truyền về, Hàn Trữ mặc dù tự phụ thế nhưng hắn cũng không ngu xuẩn, hắn tự nhiên biết chủ sự lĩnh mệnh đi tham gia Thương Khung Hội Chiến là ai.

Từ trong mắt Hàn Trữ thấy được sát ý của hắn với mình, Lăng Phong hơi nheo mắt lại, hắn nhìn ra được Hàn Trữ lai lịch phi phàm, bị một người có lai lịch như vậy “thương nhớ” không phải là một chuyện tốt, có nên bóp chết nguy cơ này từ trong trứng hay không?

Từ trong mắt Lăng Phong thấy được một tia âm trầm nguy hiểm, Hàn Trữ cảm giác mình phảng phất như đang ở cánh đồng hoang vu chỉ có một mình, mà Lăng Phong trước mắt lại hóa thành con ác lang, một cỗ sát ý làm cho người ta phải rét run! Lúc này hắn mới cảm giác được sự đáng sợ của Lăng Phong, cũng không nói thêm lời nào vội vã lao đi.

– Cảm tạ ngươi.

Mộ Dung Yên thấy tên đáng ghét Hàn Trữ này rốt cục đã ly khai, vội vã từ trong lòng Lăng Phong đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc đang rối, thần tình quyến rũ động nhân không nói nên lời!

Lăng Phong chỉ cảm thấy trong lòng rung động, phảng phất như đang bị hàng nghìn con mèo cào trúng chỗ nhột, nói về thần thái Mộ Dung Yên nếu nói hắn không có chút động tâm thật sự là quá lừa mình dối người. Thoáng ho khan một tiếng. Lăng Phong quay đầu đi, tìm lời mà nói:

– Người vừa nãy là ai? Hành động sao lại kỳ quái như vậy?

– Hi hi!

Mộ Dung Yên không nhịn được cười thành tiếng:

– Đường đường là đấng nam nhi, thế nào lại đối mặt với chuyện này so với nữ nhi còn muốn xấu hổ hơn?

Nụ cười này làm vài phần xấu hổ trước kia quét sạch, nàng nói:

– Người kia là nhất cấp chấp sự Áo La Thương Hội, phụ thân hắn hiện đang nắm giữ trưởng lão chấp sự. Sự tình vừa rồi thực sự đa tạ ngươi, bằng không không biết ta bị tên đáng ghét này dây dưa bao lâu.

Nhẹ nhàng mà “Nga” một tiếng, Lăng Phong vẫn chưa đem thân phận Hàn Trữ để ở trong lòng. Một bên Ốc Đặc trong nháy mắt đã không biết đi nơi nào chỉ để lại hai người nói chuyện.

Thấy Lăng Phong không biết nói cái gì. Mộ Dung Yên quay đầu trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy chiếc rương nhỏ mà Hàn Trữ lưu lại, nàng vui mừng cười nói:

– Tên kia bị ngươi dọa mất mật, ngay cả thứ này cũng để quên mất, thực sự là đáng đời! Phong đệ đệ, đến xem có cái gì tốt!

Vừa rồi để Hàn Trữ ăn một quả đăng, hận ý trong lòng tiêu tán không ít, Mộ Dung Yên khôi phục một chút thiên tính hoạt bát.

Lăng Phong bất đắc dĩ xoa xoa mũi, từ ” Phong ca ca” thoáng một cái đã giáng cấp xuống làm “Phong đệ đệ”, bản thân bối phân thay đổi thật sự nhanh đến chóng mặt.

Mở cái rương, Mộ Dung Yên thất vọng lật tới lật lui vài cái:

– Toàn hàng bình thường.

Bên trong đều là đồ dùng của nữ nhi, hoặc có chút minh châu bảo ngọc các loại, cái này đương nhiên là của Hàn Trữ trong ngày thường dùng để lừa gạt nữ tử. Tuy rằng bảo quang bắn ra bốn phía, nhưng mấy thứ này Mộ Dung Yên không để trong lòng!

Trông thấy nàng như một kẻ tham tiền tìm tới tìm lui trong rương, Lăng Phong cảm giác có chút buồn cười, đường đường là chấp sự thương hội lộ ra dáng dấp này, người ngoài vô luận như thế nào cũng không thể nghĩ ra. Đột nhiên, Mộ Dung Yên vui mừng cười rộ lên:

– Ngân sừng giáp? Di, loại này là bảo bối ở Vô Tận Hoang Nguyên vậy mà hắn lại có cất dấu trong bảo rương.

Lăng Phong nhìn lại, chỉ thấy giữa ngón tay Mộ Dung Yên đang cầm một viên ngân sắc hạt châu cỡ quả trứng gà, nghe khẩu khí nàng hẳn phải là kiện bảo vật, cũng không biết có tác dụng gì, Lăng Phong hiếu kỳ mà hỏi thăm:

– Đây là bảo vật gì?

– Ngươi thử xem thì biết.

Mộ Dung Yên không có cự tuyệt Lăng Phong, trực tiếp đem ngân sắc hạt châu nhét vào trong tay hắn, giải thích:

– Dùng niệm thức xâm nhập vào, nhớ kỹ chậm rãi một chút.

– Di!

Niệm thức xâm nhập trong đó, Lăng Phong cảm giác ngân sắc hạt châu trong tay thoáng cái như có sinh mệnh đáp lại bản thân, tâm niệm vừa chuyển, chỉ thấy hạt châu bắt đầu chậm rãi hóa mềm xuống, cuối cùng biến thành một đoàn dịch thể.

– Khống chế nó tràn lên da, lúc mới bắt đầu không quá quen thuộc, khả năng cần phải tiêu hao một ít thời gian, chờ về sau làm thử vài lần là được. Thậm chí sau khi định hình ngươi không cần đem nó loại trừ, hoàn toàn đem nó cho rằng là tầng da thứ hai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.