Tinh Ngự

Chương 13: Liệp Sát Đại Điển



Sát khí sắc bén!

Toàn thân Băng Hạo cứng lại, từ vị trí mũi kiếm càng lúc càng sâu trên cổ, hắn phát giác được Lăng Phong cùng đệ tử doanh huấn luyện bình thường hoàn toàn bất đồng, hắn tuyệt đối có lá gan đem mũi kiếm triệt để kéo xuống! Tên này, là một tên điên!

Ánh mắt Lăng Phong càng lúc càng bất thiện, hắn đã chuẩn bị động thủ, sau khi ra tay, lập tức thi triển kiếm mang chém hết tất cả trở ngại mang theo Khải Ân thoát khỏi Băng gia! Thành hay không thành, đã không còn nằm trong suy tính, nam nhân trường kiếm thiên nhai, há có thể để người khác sỉ nhục!

Sang Sư ở trong thức hải của hắn cuồng tiếu nói:

– Hahaha, đúng thế, chính là như thế, mau giết lẹ đi! Là nam nhân, sao có thể để thứ đồ chơi này ác xúc được?

– Tiểu Phong, đừng xúc động!

Úc Vi lớn tiếng nói:

– Chuyện lần này bất quá thiếu chủ là muốn khảo thí thực lực đệ tử nội doanh, thiếu chủ, ngươi nói có đúng không?

Băng Hạo tuy rằng ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không đến mức quá vụng về, hắn lập tức đoán được Úc Vi nói như vậy là đang hạ cho mình một cái bậc thang, vội vàng hòa hoãn nói:

– Phải phải phải, không nghĩ tới Lăng thủ tịch phản ứng linh mẫn như vậy, thực sự là ngoài dự đoán của mọi người.

Hắn bị cản cuống họng, thanh âm tán thưởng so với khóc nghe còn khó hơn.

– Tiểu Phong, còn không bỏ kiếm xuống!

Úc Vi ra hiệu cho Lăng Phong.

Lăng Phong trầm mặc một chút, cầm kiếm khẩn trương:

– Vậy còn trường hợp này tính sao?

– Đúng vậy, là hiểu lầm thôi!

Sắc mặt Băng Hạo có chút cứng ngắc.

– Ta có vài chỗ vô lễ đối với thiếu chủ, thiếu chủ nhất định sẽ không trách móc chứ?

– Đương nhiên, sẽ không trách móc!

Lăng Phong suy tư một phen, Băng Hạo ở trước mặt mọi người thừa nhận là hiểu lầm, mặc dù chỉ là vì cố kỵ thể diện nên sẽ không tùy tiện ra tay đối với mình! Mà bản thân mình bây giờ tu vi chưa đạt, thật sự không thích hợp cùng Băng gia trở mặt, trọng yếu hơn là một khi phát sinh xung đột, bản thân có lẽ có thể thoát được, nhưng nếu muốn bảo vệ Khải Ân thì lại khó khăn. Vì vậy, hắn nhìn thật sâu Băng Hạo một cái, thu kiếm trở vào bao.

– Được rồi, đây chỉ là trường hợp thử nghiệm, thiếu chủ vì muốn kiểm nghiệm thành quả tu luyện của đệ tử doanh huấn luyện chúng ta nên mới có động tĩnh lớn như vậy.

Úc Vi lớn tiếng nói:

Bạn đang xem truyện được sao chép tại:

TruyenFull.vn

chấm c.o.m

– Các ngươi không được phép nói lung tung ra ngoài, nếu không ta nghe được lời nào tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ!

Úc Vi nổi danh là huấn luyện viên có tính tình tốt, chính là bởi vì như thế cho nên một khi nàng nói chuyện nghiêm khắc, uy tín cũng không giống như bình thường. Lúc này, đệ tử doanh huấn luyện chung quanh đều cùng nhau đáp:

– Vâng!

– Thiếu chủ, ngươi bị kinh sợ rồi!

Băng Hạo hung hăng gạt tay Bạch Nham ra, oán độc nhìn thoáng qua Lăng Phong với vẻ mặt bình tĩnh, từ sâu trong ánh mắt nhịn không được toát ra một tia sợ hãi … vừa rồi sát khí không chút do dự của Lăng Phong thực sự dọa cho hắn sợ. Cuối cùng, hắn oán giận dậm chân một cái rồi ly khai!

– Lăng Phong, ngươi thật sự là to gan lớn mật!

Bạch Nham thấp giọng trách cứ, kết quả bị Úc Vi trừng một cái liền lui. Úc Vi lo lắng nhìn Lăng Phong:

– Tiểu tử kia, lần này ngươi có thể gây ra đại họa rồi, ngày mai là liệp sát đại điển, sáu người xuất sắc nhất nội doanh phải tham gia, đến lúc đó sẽ do đệ tử Cung Phụng Các dẫn đường, chỉ sợ…

– Ngài là đang lo lắng hắn ra tay đối với ta?

– Đây cũng không phải, hôm nay động tĩnh náo lớn như vậy, hắn lại chính miệng thừa nhận vừa rồi bất quá là một hồi hiểu lầm. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, chẳng phải là tự tát vào hắn hay sao? Ta chỉ lo lắng hắn lại nảy ra ý nghĩ gì xấu, liệp sát đại điển lần này có thể ảnh hưởng đến việc các ngươi có thuận lợi tiến vào Cung Phụng Các hay không a.

Bây giờ không cần phải ngụy trang, Úc Vi cũng không che giấu sự quan tâm đối với đệ tử mình thương nhất này.

Lăng Phong cười:

– Ngài không cần lo lắng cho ta, cùng lắm thì ta không vào Cung Phụng Các là được!

– Nói bậy!

Úc Vi vỗ đầu hắn:

– Huấn luyện viên ta còn hy vọng ngươi sau này có thể trở thành trưởng lão Cung Phụng Các của gia tộc đây, sao bây giờ ngươi lại có thể không có ý chí đấu tranh như vậy?

Trưởng lão Cung Phụng Các là vương bài chính thức của gia tộc, nếu như muốn trở thành trưởng lão, điều kiện đầu tiên chính là tu vi phải đạt tới lục tinh, hơn nữa còn phải vì gia tộc làm ra cống hiến nhất định.

Lăng Phong bất đắc dĩ cười cười, ở trong suy nghĩ của Úc Vi, mình giống như là con của nàng vậy, mà hi vọng lớn nhất của nàng là thấy con mình thành tài, đương nhiên kết quả tốt nhất đơn giản chính là trở thành trưởng lão Cung Phụng Các của gia tộc! Đối mặt với loại kỳ vọng thiết tha này, Lăng Phong đành phải qua loa một chút, hắn đương nhiên không thể nói cho Úc Vi, giấc mộng của hắn sớm đã không còn dừng lại ở Cung Phụng Các!

Sáng sớm hôm sau.

Liệp sát đại điển cử hành ở miệng cốc nội cốc, tất cả đệ tử doanh huấn luyện toàn bộ đều đến đông đủ, ngay cả đệ tử tân sinh cũng thấy được một màn khó có được này. Triệt hồi lửa khu canh xong, thay phiên cúng bái hương khói cầu bình an, rồi tiếp tục hướng lên trời lạy mấy cái.

Lửa khu canh kỳ thực sớm đã nên dập tắt, dựa theo kinh nghiệm mấy lần trước, những ma thú này chỉ bị ngăn cản một chút là trở về, từ đó về sau không chạy ra khỏi nội cốc dù chỉ một con! Tuy nhiên vẫn bảo trì nhóm lửa khu canh, bất quá là thói quen thôi.

– Đây là la bàn, mỗi đội một chi, vạn nhất bị lạc thì cứ theo phương hướng trên mũi tên mà đi.

La bàn là một vòng tròn màu đồng xanh, bên ngoài có nhiều la khối chỉ hướng, bên cạnh có khắc vài văn tự huyền diệu. Ở giữa là một kim đồng hồ, kim đồng hồ cố định chỉ phía nam. La bàn luyện chế phi thường phức tạp, giá bán cũng cực kỳ sang quý, Băng gia cũng chỉ có lúc tổ chức liệp sát đại điển mới lấy ra.

La Bàn được phân phát cho tất cả đệ tử Cung Phụng Các dẫn đội, hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, kế tiếp liệp sát đại điển chính thức bắt đầu rồi!

Mười hai tên đệ tử cung phụng, mỗi đội bốn người, tất cả mang theo hai gã đệ tử nội doanh tiến vào nội cốc. Tại trong lúc này, tác dụng bảo vệ của đệ tử cung phụng là chỉ có khi đệ tử nội doanh bị uy hiếp thì họ mới có thể ra tay, bình thường mà nói bọn họ đều có thể tự liệp sát ma thú để lấy tài liệu trân quý như da ma thú cùng ma hạch.

Mười ngày sau, sương mù nội cốc lại tràn ngập, tất cả mọi người bước ra khỏi nội cốc, đến lúc đó kiểm kê thu hoạch của đệ tử nội doanh. Người có thu hoạch lớn nhất một tháng sau tại nghi thức chọn lựa đệ tử Cung Phụng Các sẽ đạt được không ít điểm cộng thêm!

Quá trình những điều này, Lăng Phong, Khải Ân, Trần Hàng cùng với ba gã đệ tử khác xuất sắc nhất nội doanh sớm đã nhớ kỹ trong lòng.

Liệp sát đại điển vừa mới bắt đầu, Lăng Phong liền chú ý đến động tĩnh của Trần Hàng, khi thấy khóe miệng của hắn thỉnh thoảng lộ ra một nụ cười âm lãnh, Lăng Phong biết rõ hắn tuyệt đối sẽ không để mình sống khá giả rồi! Hắn đến tột cùng là sẽ dùng thủ đoạn gì?

Đệ tử nội doanh cứ hai phân tổ dưới sự dẫn dắt của các đệ tử Cung Phụng Các tiến nhập nội cốc, rất nhanh liền đến lượt Lăng Phong cùng Khải Ân. Khi thấy đệ tử Cung Phụng Các đi chung với mình có Đông Hành Kiến, Lăng Phong trong lòng mỉm cười thầm nói … Chẳng lẽ bọn họ tính toán muốn động thủ trong nội cốc sao? Chợt, Lăng Phong liền bỏ ý nghĩ này đi, nguyên nhân là vì sự tín nhiệm đối với suy đoán của Úc Vi!

Bốn người Đông Hành Kiến không nói một câu, bay thẳng về phía trước, Lăng Phong cẩn thận theo sát phía sau bọn họ, lợi dụng thời gian trống trong kẽ hở hai bên nói với Khải Ân:

– Thương thế tối hôm qua còn nặng không?

– Đại ca, huynh yên tâm đi, đệ không sao!

Phất phất nắm đấm, Khải Ân biểu lộ cũng rất ngưng trọng. Hắn cũng không phải kẻ ngu dốt, tự nhiên hiểu rõ chuyện cừu nhân tối qua phụ trách bảo vệ mình là không thực tế đến cỡ nào.

– Vậy là tốt rồi.

Đối với thể chất của Khải Ân, Lăng Phong đã sớm minh bạch, hắn phân phó nói:

– Một khi phát sinh vấn đề, ta lập tức thi triển công kích mạnh nhất, đệ không cần phải ra tay, toàn lực chạy trốn là được!

– Dạ!

Cảnh vật bên người bay vút, càng xâm nhập, cảnh vật chung quanh càng kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên Lăng Phong xâm nhập nội cốc. Trong cốc khắp nơi sinh trưởng một ít cây cối khổng lồ, thỉnh thoảng còn có những thành phần ma thú kết đội đi qua. Lăng Phong thậm chí chứng kiến có hai gã đệ tử nội doanh đã bắt đầu ra sức đánh lên những con Khiếu Nguyệt Thiên Lang đi lẻ, ở phía sau bọn họ là đệ tử Cung Phụng Các áp trận.

Mà trái lại bên cạnh mình, bốn người Đông Hành Kiến vẫn không ngừng lướt đi, rất nhanh xâm nhập vào sâu hơn một ngàn mét, trước mặt xuất hiện một khu rừng rậm rạp to lớn.

Bốn người phía trước không nói một lời, vẫn cực kỳ nhanh lao vào trong khu rừng rậm. Lăng Phong ẩn ẩn thấy có chút bất an, bất quá trong mắt đối phương không có triển lộ một chút địch ý nào, vạn nhất bản thân phát tác ngược lại sẽ rơi vào đầu đề câu chuyện! Hơn nữa nhưng đệ tử Cung Phụng Các này ngoại trừ bảo vệ ra, còn phụ trách biểu hiện của đệ tử nội doanh trong liệp sát đại điển mà đánh giá, tuy rằng Lăng Phong không quan tâm đến những đánh giá này, nhưng bây giờ còn chưa đến lúc trở mặt.

– Đại ca, không ổn!

Cùng lúc đó, Lăng Phong cũng phát hiện, bốn người sau khi vào rừng tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng bọn họ thậm chí toàn lực thi triển chân lực, thân ảnh giống như một làn khói nhẹ, lóe lên rồi biến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.