Rõ ràng không làm gì cả, nhưng trên người cô lại dính đầy mùi của hắn.
Hơi thở của Duy Đóa đã sớm dần dần bình tĩnh, nhưng trong mũi cô vẫn tràn ngập hơi thở nam tính mãnh liệt.
Hắn say sưa ngủ.
Ba giờ sáng, Duy Đóa từ từ ngồi dậy.
Bên hông cô bị một bàn tay to lớn ôm trọn. Từ lúc nằm xuống đến bây giờ, hắn vẫn luôn ôm lấy cô, tràn ngập sự thô bạo và ham muốn chiếm hữu.
Bọn họ là kẻ thù, còn hắn tạm thời thỏa mãn dục vọng chinh phục, trong khoảnh khắc khi đêm tối hoàn toàn bao phủ căn phòng, lẽ ra trong lòng bọn họ phải lộ ra sự lạnh lẽo mới đúng chứ? ! Tuy nhiên Hình Tuế Kiến lại diễn tốt hơn so với tưởng tượng của cô!
Một trận chán ghét nổi lên trong lòng, Duy Đóa cố ý muốn đẩy tay hắn ra, nhưng cô vừa mới di chuyển, đôi chân cường tráng đã gác lên đùi cô, khiến cho cô không thể nào nhúc nhích.
Cô lấy tay đẩy hắn ra, nhưng Hình Tuế Kiến nặng như một ngọn núi, sức lực của cô lại càng yếu đuối. Vì thế, sau khi bớt giận, cô dứt khoát đẩy hắn, nhưng hắn lại coi như ruồi muỗi, vươn tay ra ôm cô càng chặt hơn.
Còn cô giống như Tôn Ngộ Không bị đặt trong núi Ngũ Hành Sơn, căn bản không thể chống lại màn xiếc này! Rõ ràng bọn họ là kẻ thù, tại sao lúc này lại có cảm giác giống như tình lữ cùng qua đêm? !
Duy Đóa hận nghiến răng nghiến lợi, giãy dụa, bị chèn ép, giãy dụa, lại bị chèn ép, Hình Tuế Kiến không có tuổi thơ sao? Đem cô trở thành búp bê ôm ấp!
Một phen ép buộc như thế, lại mở mắt đến hừng đông.
Cảm giác ngủ cùng với kẻ thù là như thế nào? Thật sự là trong lòng vừa sốt ruột vừa cuồn cuộn…
Tại sao Hình Tuế Kiến lại có khả năng điều chỉnh tâm lí tốt như vậy? Nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, Duy Đóa cảm thấy vừa đố kị vừa hận.
Trong bóng tối, cô lại sốt ruột trở mình, dưới mông bị một vật ẩm ướt dán vào, khiến cả người cô đều không thoải mái
Hơn nữa…
Cô hơi tựa vào đầu giường, trong không khí mùi tình dục tỏa ra càng đậm đặc hơn, khiến cô cảm thấy buồn nôn, rất nhiều kí ức vụn vặt thoáng hiện trong đầu cô.
“Bác sĩ, tôi muốn xóa sạch đứa trẻ này.” Từ lúc biết mình mang thai đến bây giờ, cha mẹ chỉ biết chỉ trích, trách móc lẫn nhau, còn cô chỉ biết lặp lại câu nói này.
“Đúng đúng đúng, con gái của chúng tôi có tiền đồ cực tốt, ngàn vạn lần không thể giữ lại nghiệt chủng này!” Cha mẹ vội vàng gật đầu với bác sĩ.
Tuy nhiên.
“Xin lỗi, chúng tôi là bệnh viện chính quy, cô Kiều đã mang thai gần 5 tháng, phẫu thuật phá thai sẽ vô cùng mạo hiểm. Trừ khi có giấy chứng nhận của bên kế hoạch hóa gia đình và cha đứa trẻ kí tên thì chúng tôi mới dám mổ.”
Giấy chứng nhận của bên kế hoạch hóa gia đình? Cha của đứa trẻ kí tên? Hai người cha mẹ vốn sĩ diện, nghe vậy sắc mặt đại biến.
“Đóa Đóa, nếu không con cứ sinh đứa trẻ ra đi, rồi lén lút bỏ đi là được.” Kết thúc hội nghị gia đình, cha mẹ quyết định như vậy.
So với tình hình xáo trộn, không bằng lén lút xử lý đứa trẻ, sau khi sinh ra nó sống hay chết cũng không liên quan đến nhà họ Kiều.
Đêm đó cô rời khỏi nhà.
“Bác sĩ, tôi muốn xóa sạch đứa trẻ.” Tròn một tháng, cô đã chạy đến khắp các bệnh viện lớn nhỏ trong thành phố Ôn.
Cuộc sống của cô là do cô làm chủ! Nhưng mỗi lần cô nhắc đến chuyện này đều bị từ chối.
Vấp phải trắc trở khắp nơi, nhưng cô vô cùng cứng rắn.
Cô không muốn sinh đứa trẻ ra! Làm sao cô có thể sinh con của kẻ thù chứ? Làm sao cô có thể sinh đứa trẻ ra rồi vứt bỏ nó? Không!
Cuối cùng, cô lựa chọn một phòng khám tư nhân, ở đó không cần phải đưa ra bất cứ giấy tờ gì, có thể nhẹ nhàng giải quyết phiền toái của cô, hơn nữa giá
cả lại rẻ, tám trăm tệ có thể giải quyết được biết bao “phiền toái” .
Cô điền tên giả, tuổi giả, nơi này cũng không có người hỏi. Người bác sĩ nữ đo qua loa huyết áp và nhiệt độ cơ thể cô, rồi quyết định thời gian phá thai.
Cô tiếp nhận viên thuốc ở trong tay y tá, trước khi cô dùng nước ấm nuốt vào, dưới bụng cô lại có động tĩnh.
Bụng cô bị hung hăng đá một chút.
Trong một tháng rời nhà trốn đi, nó đã càng ngày càng biết chuyển động, có lúc đá ở chỗ này, có lúc lại đá ở chỗ khác, giống như thể chờ đợi được đi đến thế giới này sớm một chút.
Đúng, cô sẽ sớm cho nó đi đến thế giới này! Trong lòng cô lạnh như băng.
Cô không chút do dự liền nuốt vào một viên thuốc có tên gọi Mifepristone.
Tiếp theo, bác sĩ tiêm một mũi vào bụng cô, không đau, thật sự là không đau chút nào.
Cô nằm trong phòng sinh sơ sài, trên mặt không có một chút cảm xúc nào.
Cô chờ nó ra.
Sự tồn tại của nó là một vết nhơ không thể tha thứ trong cuộc đời cô.
Nhưng tại sao quá trình chờ đợi lại sốt ruột như vậy? Nó vẫn chuyển động như cũ, nhưng cô vẫn nhạy cảm phát hiện được sự nôn nóng bất an của nó.
Cô cười lạnh, dù nó có nôn nóng thì cũng không có cách nào, vốn là không tránh khỏi vận mệnh này.
Ban đêm, trong phòng sinh đưa vào một bệnh nhân trở dạ.
Xuyên qua tấm vải che sơ sài dơ bẩn, cô nhìn thấy một cô gái diện mạo thanh tú, lúc được đưa vào trên đùi đã tràn đầy máu tươi.
Cô chăm chú nhìn cô ấy.
Cô muốn biết mình có phải là quái vật hay không, nếu không tại sao lại cứng rắn như vậy.
“Cô bao nhiêu tuổi? Hình như còn nhỏ hơn so với tôi.” Trên giường bệnh, cô gái nhận thấy ánh mắt của cô, cơn đau đã tạm lui đi, quay sang bắt chuyện với cô.
Cô im lặng.
Cô gái không ngừng thở sâu, dường như không hề đau chút nào.
“Cô là nữ sinh trung học à?” Cô gái chắc chắn, “Tôi cũng vậy…”
Mấy phút sau, cô gái đã vô cùng đau đớn, toàn thân tràn đầy mồ hôi.
“Còn trẻ như vậy, sao cô lại có can đảm sinh đứa trẻ này?” Duy Đóa đột nhiên hỏi.
Một câu nói đơn giản lại khiến cô gái rơi lệ.
“Tôi không muốn sinh, nhưng lúc phát hiện ra đã quá muộn!”Cô gái khóc nấc lên, “Bạn cùng phòng của tôi nghe người nhà nói, nếu phá thai sẽ ảnh hưởng đến việc sinh sản trong tương lai, nên tôi không dám, tôi…”
Có thể ảnh hưởng đến việc sinh sản trong tương lai? Các bác sĩ đã từng nói những lời này, nhưng có gì quan tọng chứ? Dù sao chuyện trong tương lai hãy để tương lai lo.
Duy Đóa im lặng.
“Hu hu hu, tôi không muốn có đứa trẻ này…” Cô gái khóc rống, bộ dáng dường như đè nén đã lâu.
“Tôi hận chết cha của nó, tôi, tôi là bị, bị người ta…” Cô gái khóc khiến cô bị chấn động.
Hóa ra cô ấy cũng gặp phải chuyện không may.
“Đừng khóc nữa, khóc thì có ích gì chứ? Không bằng giữ sức để giải quyết mọi chuyện.” Cô ngắt lời cô ấy.
…
Đêm đó, cô gái đau đến mức lấy mạng, cô ấy không ngừng khóc nỉ non, nước mũi, nước mắt, máu tươi, nước tiểu, thật sự vô cùng thảm hại.
Duy Đóa luôn luôn nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô ấy.
Mọi người đều nói sinh con rất đau, cho nên người phụ nữ vì những người đáng giá mới phải chịu đựng sự đau đớn này.
Mà trong phòng sinh cô và cô ấy, đều bởi vì những người không đáng giá mà phải chịu sự đau đớn này.
Sau đó, bác sĩ nói tử cung của cô thiếu sự mẫn cảm, lại sai y tá đưa cho cô một đống thuốc lớn.
Dường như cô chẳng cần suy nghĩ liền nuốt vào.
Tiếp đó.
Cuối cùng.
Cơn đau cũng ập đến.
Bụng vô cùng đau đớn.
Cảm giác đau đớn dữ dội, bắt đầu tấn công cô, dù cắn môi đến chảy máu cô cũng không kêu tiếng nào.
“Tiêm thêm hai mũi trợ sản vào động mạch cho bệnh nhân, để cho cô ấy nhanh chóng sinh sản!” Bác sĩ cho rằng cô chưa đủ đau.
…
“Bác sĩ, bệnh nhân ở giường số 2 đã sinh một bé gái.”
“Bác sĩ, bệnh nhân ở giường số 1 cũng sinh một bé gái!”
Trong phòng sinh, truyền đến tiếng trẻ con khóc.
Nhưng chỉ có tiếng của một đứa trẻ.
…
Cô nằm trên giường bệnh lạnh như băng, sự đau đớn như được hút hết ra, khiến cả người cô tê liệt.
Cơ thể khó chịu không nói lên lời mà cảm giác trong lòng cũng như vậy.
Y tá thay quần áo và vệ sinh cho bé gái ở ngay sát vách.
Còn “vật phẩm” giữa hai chân cô đang di chuyển.
“Đứa trẻ” thậm chí còn không có khả năng phát ra âm thanh kháng cự khi phải đối mặt với thế giới lạnh lẽo.
Môi Duy Đóa không còn chút máu, cô run rẩy, dù sao cô vẫn còn nhỏ, chỉ dám liếc mắt, không dám cúi đầu nhìn “đứa trẻ” giữa hai chân cô.
“Đứa trẻ” không ngừng chuyển động, giống như ở trong bụng đá cô từng cái từng cái một, nhưng cơ thể mỏng manh ấy dần dần yếu ớt, dần dần không còn sức lực.
Mấy phút kia còn dài hơn so với mấy thế kỉ.
Hối hận ư? Cái đáp án luôn kiên định kia tại thời khắc này không có cách nào xác định được.
Cô cảm thấy mình nhất định sẽ phải chịu báo ứng.
Y tá cuối cùng xử lý xong bên kia, đi đến trước giường sinh của cô, hô to:
“Bác sĩ, không ổn, không ổn rồi! Bệnh nhân ở giường số 1 xuất huyết không bình thường!”
…
Một trận choáng váng đầu.
Trời tờ mờ sáng, gò má Duy Đóa ướt đẫm, cô sờ mặt mình, không ngờ cô lại khóc trong mơ.
Cánh tay trần trụi bên cạnh, lộ ra thân hình cường tráng, hắn từ từ mở to mắt.
“Chào buổi sáng.” Hắn chào hỏi cô.
Sáng sớm, lọt vào trong tầm mắt hắn đầu tiên là vết sẹo xấu xí trên chiếc cổ trắng như tuyết của cô.
Tiểu Béo sai rồi.
Kiều Duy Đóa quả thật từng đã từng tự sát, đó là vào ngày hôm sau xảy ra chuyện đó.
Dùng dao cứa cổ tự sát.
Ngay cả đối với bản thân mà cũng độc ác như vậy khiến hắn không có cách nào nắm bắt được cô.
“Chào buổi sáng.” Mặt cô không chút biểu cảm lặng lẽ lau quệt nước mắt, lãnh đạm đáp lại.
Ánh mặt trời đầu hạ nóng rực từ từ mọc lên ở phương Đông, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Nhưng không chiếu sáng được trái tim cô.