“Danh dự không đảm đương nổi cơm ăn đâu.”
“Thực tế cuộc sống không cho phép người ta mãi đắm chìm trong sự lãng mạn.”
“Chết thật dễ dàng, nhưng người đã chết thì làm sao giành được hi vọng, không phải sao?” Hắn lạnh lùng nhàn nhạt hỏi lại.
Giành được hi vọng ư?
“Anh muốn giành cái gì?” Khuôn mặt xinh đẹp của Duy Đóa lo lắng hỏi.
Hắn muốn giành được danh dự của cô sao?
Như thể xem thấu tâm tư của cô. “Ký tên đi, danh dự không đảm đương nổi cơm ăn đâu.” Hắn bình tĩnh chỉ vào chỗ kí tên trong bản hợp đồng.
Chỉ có kí tên, cô mới có thể giải quyết được chuyện này.
Vốn dĩ hắn cho rằng cô sẽ mượn 300 vạn, nhưng không nghĩ tới chỉ có 30 vạn, con số này vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Buổi sáng, hắn nhận được điện thoại của Lão Từ, trong điện thoại Lão Từ căm giận, còn hắn thì dở khóc dở cười.
Xem ra, việc hắn cho rằng toàn bộ thế giới đều sẽ quay xung quanh một mình Kiều Duy Đóa không hề sai một chút nào, mánh khóe thương lượng của cô vẫn chuyên quyền độc đoán như thế.
Duy Đóa cảm thấy như đang hít phải từng đợt khí lạnh, cô cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng phát hiện vẫn thất bại.
“Anh muốn bố thí mà còn hỏi tôi có muốn hay không à?” Phản ứng của cô là trực tiếp xé thẳng hợp đồng rồi ném vào mặt hắn.
Khi tờ giấy trắng mực đen nhẹ nhàng rơi trên bàn làm việc, hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đang đùng đùng nổi giận rời đi.
Cửa văn phòng bị đóng thật mạnh.
“Tính tình vẫn mạnh mẽ như vậy.” Hắn đợi cả một buổi sáng, bắt đầu từ lúc cô bước vào cửa công ty, hắn đứng ở cửa sổ lầu hai đúng một giờ.
Tuy nhiên có thể rõ ràng nhận thấy một khắc cô cũng không muốn đợi hắn.
Nhưng không sao cả, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu, vẫn còn rất nhiều thời gian.
…
Cả một ngày trời, Duy Đóa đi đến rất nhiều nơi, lúc trở về, cơn giận giữ đã sớm tan biến, bả vai buông thõng cho thấy sự mỏi mệt.
Cô tin tưởng trời không tuyệt đường người, nhưng vì sao cô lại có cảm giác đã đi đến bước đường cùng?
Cô gái làm part-time cũng không nói dối, còn Hình Tuế Kiến cũng không chèn ép cô, tiền lãi của bên cho vay nặng lãi mỗi tháng là “một mao” tức là 10%, cái giá quả thật muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Nhưng vấn đề là hiện tại không ai dám “ăn” cô! Cô không nhà, không xe cũng không có người đảm bảo.
Rõ ràng còn có tới hai ngày, nhưng cô lại không nhìn thấy một tia hi vọng nào.
Chẳng lẽ, cô thật sự phải bỏ hết thể diện chấp nhận “người bạn học cũ” kia sao? Không! Cho dù hiện tại giết cô, cô cũng không cần!
Nhưng nếu cô ngồi tù, thì Tiểu Lộng phải làm sao bây giờ?
“Duy Đóa!” Đúng lúc cô mệt mỏi tiến vào tiểu khu, chuẩn bị lên lầu, phía sau có người gọi cô.
Theo bản năng cô quay đầu, đập vào mắt là người đàn ông tuấn tú dịu dàng khiến cô sửng sốt.
Sau đó cô nhíu mày.
Làm sao Tống Phỉ Nhiên có thể tìm tới chỗ này?
“Em thật sự sống ở nơi này sao? Anh còn tưởng bà chủ câu lạc bộ XX lừa anh!” Tống Phỉ Nhiên xuống xe, khi đóng cửa xe Benz S600 vẻ mặt tràn đầy kích động.
Duy Đóa còn chú ý, trong tay của hắn ta đang cầm một bó hoa rất đẹp.
Loài hoa này nhìn thoáng qua có vẻ giống hoa hồng, nhưng thực ra nó là…
“Tường vi…” Cô giật mình nói ra đáp án.
“Hoa tường vi tím, em thích nhất.” Hắn ta đưa bó hoa cho cô.
Duy Đóa giật mình nhìn bó hoa màu tím, trong khi cô còn đang mờ mịt thì mùi hoa tươi mát đã tiến vào mũi cô.
“Anh mua à?” Bởi vì bất ngờ nên cô vô cùng giật mình.
Trước kia, bởi vì cô thích, cho nên phía sau vườn hoa nhà cô trồng toàn tường vi tím.
Khi đó cô cảm thấy bản thân thích gì đó đều có thể dễ như trở bàn tay, sau này mất đi mới phát hiện, muốn động viên chính mình, sẽ nhớ lại thứ mà mình đã từng vô cùng yêu thích, nguyện vọng nhỏ bé như vậy cũng sẽ bởi vì nghèo khó mà trở nên vô cùng khó khăn.
Hoa tường vi thật sự rất khó tìm, hơn nữa, còn là một bó lớn như vậy.
“Không phải mua, là do anh trồng”. Tống Phỉ Nhiên dịu dàng cười trả lời.
Anh ta trồng ư? Đúng là một đáp án bất ngờ.
“Đường đường là một người đàn ông không có chuyện gì để làm hay sao mà lại làm chuyện này .” Phản ứng của cô rất lãnh đạm.
Cho dù lại nhìn thấy hoa tường vi, trái tim cũng có chút gợn sóng, nhưng thực tế cuộc sống không cho phép người ta mãi đắm chìm trong sự lãng mạn.
“Sau khi chia tay với em, anh đành phải nhìn hoa nhớ người.” Tống Phỉ Nhiên ôn nhu nói.
Nếu là những người phụ nữ khác nghe thấy những lời chân thành thế này, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút cảm giác, ví dụ như thẹn thùng, vô thố, nhưng Duy Đóa không có một chút phản ứng nào.
“Hiện tại tôi không có tâm tình và khả năng thưởng thức hoa tường vi.” Cô lãnh đạm nhét hoa vào trong lòng hắn ta.
Hiện tại cô đang đứng ở nơi nguy hiểm, có khả năng giây tiếp theo sẽ sẩy chân tan xương nát thịt, nào có tâm tình thưởng hoa dưới trăng.
Hơn nữa, sau mười ba năm Tống Phỉ Nhiên cũng không khác gì người xa lạ đối với cô.
Cô đang muốn đi vào, lại bị Tống Phỉ Nhiên ngăn lại.
“Duy Đóa, em… có phải em đang thiếu tiền đúng không? Có lẽ anh…” Tống Phỉ Nhiên do dự, ấp a ấp úng dường như không biết nên mở miệng thế nào.
Cô nhíu mày hỏi thẳng, “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Cô thích người khác thẳng thắn, không lãng phí thời gian.
Hiện tại đối với cô mà nói thời gian chính là tiền bạc.
“Anh muốn nói… Thật ra với anh mà nói, ba trăm vạn…cũng không phải là một con số quá lớn…” Tống Phỉ Nhiên tiếp tục ấp a ấp úng.
Vì vậy, anh ta đã thấy tất cả mọi chuyện ngày hôm đó? Hơn nữa, chữ số chuẩn xác như vậy, thật sự khiến cho người ta nghi ngờ.
“Ai nói với anh?” Mặt cô không biểu cảm hỏi.
“Duy Đóa, em đừng tức giận, anh…có hỏi bà chủ…” Tống Phỉ Nhiên nhanh chóng khai báo.
“Tôi không mượn nổi mà cũng chẳng có khả năng chi trả.” Cô cơ bản hiểu được, trực tiếp ngắt lời hắn ta.
“Đã muộn rồi, tôi phải vào nhà nghỉ đây.” Nói xong, cô xoay người.
“Anh muốn trả nợ thay em, anh không cần em trả lại!” Thấy cô rời đi, Tống Phỉ Nhiên gấp đến nỗi ở phía sau cô lớn tiếng thanh minh.
Nghe thấy hắn ta nói, bước chân của cô cũng dừng lại một chút.
Có ý gì? Cuối cùng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết ư?
Nửa phút sau, cô xoay người, mặt không biểu cảm nói, “Anh nói ra điều kiện đi.”
Sự thẳng thắn của cô khiến cho Tống Phỉ Nhiên sửng sốt.
Cho dù trong lòng đã chuẩn bị thật lâu, nhưng khi nói ra vẫn không thể ngăn sóng cuộn trào.
“Á, điều kiện gì?” Tống Phỉ Nhiên ngạc nhiên hỏi.
“Điều kiện để anh giúp tôi.” Cô càng thẳng thắn hơn.
Trên thế giới này vĩnh viễn không có cơm trưa miễn phí, cho nên, cô rất hiếu kỳ xem vật ngang giá để trao đổi với bữa đại tiệc miễn phí này sẽ là cái gì.
Hắn đương nhiên là giúp cô vô điều kiện! Đây là đáp án Tống Phỉ Nhiên đã sớm nghĩ xong, nhưng trong giờ phút này khi thấy trong ánh mắt cô cảnh giác mười phần, hắn ta một câu cũng nói không nên lời.
“Anh, đương nhiên là yêu…” Khóe môi Tống Phỉ Nhiên cong cong, dịu dàng nói.
Tuy nhiên.
“Anh hãy nói thật đi.” Cô ngắt lời hắn ta.
Tống Phỉ Nhiên lại ngẩn người.
“Ở trước mặt tôi anh là người giàu có, bởi vì hiện tại chúng ta không ngang hàng, có phải anh vẫn luôn ghi hận năm đó tôi đưa ra lời chia tay?” Cô đặt ra lập trường phỏng đoán, “Ba trăm vạn đối với anh hiện tại là vô cùng đơn giản, cho nên anh sẵn lòng dùng ba trăm vạn đến đổi lấy một cơ hội sỉ nhục tôi đúng không.”
Lời nói của cô khiến cho Tống Phỉ Nhiên kinh hãi, “Em, tại sao em có thể nghĩ như vậy? !”
“Đây cũng chỉ là một suy luận hết sức bình thường.” Cô vô cùng bình tĩnh.
Nhưng cô vừa dứt lời, lại bất ngờ bị kéo vào trong lòng hắn ta.
“Không! Em hiểu lầm anh rồi ! Đúng là anh có điều kiện, có mục đích!” Tống Phỉ Nhiên thẳng thắn thành khẩn, “Duy Đóa, điều kiện duy nhất, mục đích duy nhất của anh chính là…
“Anh hi vọng em có thể trở lại bên cạnh anh!” Tiếng nói phát ra từ đáy lòng hắn ta.
Đáp án này khiến cho Duy Đóa giật mình.
“Em còn nhớ đêm cuối cùng chúng ta chia tay anh đã nói gì không?” Giọng nói của hắn ta giống như gió xuân thổi vào trong tai cô.
Còn Duy Đóa lại phản ứng vô cùng mơ màng.
Nói thật, cô dường như rất mơ hồ đối với những chuyện trong quá khứ giữa cô và Tống Phỉ Nhiên,.
“Anh đã nói, Duy Đóa, chỉ cần chúng ta nhẫn nại chờ đợi, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta được ở bên nhau.” Chiếc trán âm ấm có chút hơi ngứa, gò má Tống Phỉ Nhiên kề trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve, vô cùng tình cảm, “Bởi vì em là người con gái duy nhất anh yêu.”
Chỉ cần chúng ta nhẫn nại chờ đợi, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta được ở bên nhau.
Những lời này vừa quen thuộc lại vừa mơ hồ ở trong trí nhớ, dường như anh ta đã từng thật sự nói qua.
Mi tâm của cô nhíu lại.
Bởi vì trong một khoảnh khắc trong trí nhớ ấy, có một giọng nói mỉa mai vang lên bên tai cô, “Đã ân ái như vậy, còn diễn chia tay làm cái gì? Thật vô cùng nhàm chán.”
Ai, là ai? Trong lòng cô không ngừng thổn thức.
Bởi vì, cô nghĩ tới…
Ngay khi Tống Phỉ Nhiên chuyển xuống mặt cô, môi dịu dàng chuẩn bị gián tiếp áp xuống thì…cô nhanh chóng đẩy Tống Phỉ Nhiên ra.
Bởi vì…
“A, Tư Nguyên, dường như chúng ta đã quấy rầy người ta rồi!” Một giọng nói rõ ràng chặn ngang ở chính giữa.
Duy Đóa không cần xoay người cũng có thể phát hiện một ánh mắt tĩnh mịch dừng lại ở trên người cô.
Cô đứng thẳng lưng, không giải thích, không bắt chuyện, ấn thang máy lên lầu.
…
Về đến nhà, Thường Hoan vẫn chưa trở về, cô tắm giặt xong, rồi một mình đứng ở trên ban công, tầm mắt quan sát xung quanh, gió thổi lạnh.
Thành phố này thật phồn hoa và giàu có, nhưng cô lại chỉ là một con người nhỏ bé, chỉ có thể sinh sống trong khe hở khó khăn.
Cô cố gắng nhớ lại quá khứ, nhưng mỗi lần nhớ lại được một ít, cô lại cố gắng chôn giấu những khó khăn như sóng cuộn trào.
Cô thực sự rất sợ.
Đột nhiên, truyền đến một mùi nồng đậm.
“Có muốn uống một cốc không?” Trong một chỗ khác ở ban công, một giọng nói dịu dàng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Cô quay đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt đang tươi cười ở ban công bên cạnh.
“Em không uống cà phê đâu, em không muốn mất ngủ.” Cho dù hương vị kia thật sự vô cùng hấp dẫn, nhưng cô vẫn cự tuyệt những yếu tố có hại cho sức khỏe và tinh thần.
“Cốc này mới là của em.” Anh duỗi tay đưa qua một cốc đựng đồ uống nóng cho cô.
Duy Đóa nhìn vào là cacao nóng.
Cô ngửi ngửi, mùi hương cũng thật tuyệt vời.
Cô cúi đầu uống một ngụm, cảm giác ấm áp lan tỏa tận đáy lòng.
Rốt cục cô đã hiểu, vì sao cùng là một cái ôm, nhưng trái tim cô không có cảm giác ấm áp ngọt ngào.
“Hoa rất đẹp. Vừa rồi là bạn trai mối tình đầu à?” Tư Nguyên dịu dàng hỏi.
Duy Đóa chấn động, một lúc lâu sau mới đáp lại, “Vâng.” Anh đã nghe thấy được bao nhiêu rồi?
“Em có muốn tâm sự không?” Bản thân không muốn quấy rầy cô, nhưng anh không đành lòng khi thấy cô mặc áo ngủ mỏng manh đứng trong gió lạnh lâu như vậy.
Cô nhíu mày.
“Tán gẫu cái gì bây giờ?”
Tư Nguyên suy nghĩ một chút, “À, tán gẫu… Vì sao chia tay, hoặc là đêm cuối cùng khi chia tay…” Phản ứng của cô vừa rồi dường như đang bị bao vây trong đoạn kí ức ngắn ngủi ấy.