Tình Nào Sâu Như Tình Đầu

Chương 26: 26: Lại Trở Thành Bạn Học



Vương Kiêu Kỳ bỗng trở nên nổi tiếng ở trường học, dùng một phương thức không mấy vẻ vang.

Thời gian ngoài giờ học mấy ngày đó, đê tài mọi người thảo luận gần như đều xoay quanh chuyện kia.

“Trường học lân này nghiêm túc đấy, hôm nay trên đường đến trường tớ có đi ngang qua tiệm sách kia, nhìn thấy đã bị bứng đi rồi, chỉ trong vòng một đêm thôi, nhanh thật đấy.”

Sáng sớm Hứa Ý Nùng đến trường lại nghe được các bạn học còn đang bàn luận sôi nổi, quả thực nhiệt độ vẫn chưa hạ xuống.

Có người xen vào, “Chưa hết đâu, hôm qua bố của Vương Kiêu Kỳ còn được mời đến trường.

Nghe nói, chỉ là nghe nói thôi nhé, bố cậu ta giơ tay tát cậu ta ngay trước mặt các giáo viên đấy.”

Các bạn nữ nghe xong thì lập tức xôn xao.

Động tác rút sách từ trong cặp ra của Hứa Ý Nùng thoáng khựng lại, lúc này trước cửa thoáng qua một bóng dáng cao lớn, là Vương Kiêu Kỳ tới.

Các bạn học vừa mới tụ tập lập tức ngừng nhiều chuyện, từng người làm bộ làm tịch dựng sách vở trốn ở phía sau ngắm trộm.

Theo bước chân tới gần của anh, Hứa Ý Nùng để ý thấy vị trí gò má trái gần cổ của anh quả thật có chút đỏ.

Chờ anh đi tới cô mới cụp mắt cúi đầu lật sách, lúc anh đi qua vị trí của cô mang theo một luồng gió nhẹ, sau đó lại là tiếng sột soạt lật sách.

Các bạn học còn đang châu đầu ghé tai thì thầm, bạn cùng bàn đột nhiên dùng khuỷu tay đụng vào Hứa Ý Nùng, lại gần nói nhỏ với cô.

“Tớ cảm thấy, bạn học Vương, maybe nha, thầm mến cậu.”

Hứa Ý Nùng không nói hai lời ném cho cô ấy một cái nhìn giết người, bạn cùng bàn với tư cách đầu sỏ gây chuyện lập tức sợ hãi, ngậm miệng lại tiếp tục an phận vùi đầu đọc sách.

Sau khi sự việc xảy ra, Hứa Ý Nùng bèn kể lại chuyện tối hôm đó ở cửa tiệm sách gặp phải Vương Kiêu Kỳ cho cô ấy biết, cô ấy mới giật mình, nói bình thường cô và Vương Kiêu Kỳ không chút giao du nào, làm sao có thể vào thời khắc mấu chốt đứng ra gánh tội thay cô được? Hơn nữa đây cũng không phải là tội nhỏ, nhưng nếu như đặt tất cả lên người Hứa Ý Nùng, cô ấy có thể tưởng tượng ra một bức tranh anh hùng cứu mỹ nhân.

Cô ấy thậm chí còn có chút tiếc hận, hai người này chỗ nào cũng hợp nhau, chỉ là thành tích lại không hợp, nhất định phải là mỗi người một đường.

Hứa Ý Nùng đương nhiên cũng sẽ không thờ ơ.

Đêm đó Vương Kiêu Kỳ chỉ gặp một mình cô ở cửa tiệm sách, cũng không biết cô giúp bạn cùng bàn mượn sách, như vậy cái nồi này anh đã “cõng” thay cô, mà cô là người không thích nợ ân tình nhất.

Nhất là sau khi biết Vương Kiêu Kỳ còn bị bố anh tát một cái trước mặt mọi người, cô cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng với anh.

Vì vậy hôm đó sau tiết tự học buổi tối cô đã lén lút đi theo phía sau Vương Kiêu Kỳ.

Nhưng thay vì đi đường chính anh lại đi đường hẻm, là khu thi công mới mở gân trường học để thuận tiện cho việc vận chuyển cát vàng xi măng, mặt đường đầy ổ gà, mấu chốt là mấy ngày hôm trước còn có một trận mưa, khắp nơi đều là vũng nước 1ây lội không chịu nổi, hoàn toàn không thích hợp đi xe đạp.

Đường nhỏ quanh co kia cũng không có đèn đường gì, ít ai lui tới, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ tòa nhà thi công có lan can sắt vây quanh.

Khung cảnh tiêu điều và hoang tàn, rất thích hợp quay phim kinh dị-

Hứa Ý Nùng chưa từng đạp xe đạp mệt mỏi như vậy, bánh xe bị lún hết chỗ này lõm sang chỗ kia, mông va đập qua lại trên đệm ngôi quả thực có chút đau.

“Muốn theo tới khi nào đây?”

Cô còn đang xóc nảy lên xuống không ngừng, phía trước chợt vang lên một tiếng, bởi vì bốn phía yên tĩnh mà đường còn trống trải, nên thậm chí còn hơi vọng lại.

Cô hoảng sợ dừng xe lại, ôm ngực ngẩng đầu lên thì thấy Vương Kiêu Kỳ đang một chân chống đất đỡ xe đua, cũng nghiêng người nhìn về phía cô, dường như đã sớm phát hiện ra cô.

Hai người giữa sáng tối đan xen nhìn nhau, Hứa Ý Nùng nhất thời cảm thấy mình giống như một tên cuồng theo dõi hèn mọn.

Lần đầu làm loại chuyện này, da đầu cô có chút tê dại.

Giữa lúc bối rối, cô buồn bực một lúc rồi đằng hắng giọng, cũng không quanh co nữa mà đi thẳng vào vấn đê, “Chuyện đó, cám ơn cậu.”

“Không cần.” Anh không hề kinh ngạc, ngược lại giọng nói rất thản nhiên, “Coi như là bồi thường áo len cho cậu.” Trạng thái bình tĩnh kia giống như đã sớm biết mục đích chuyên đi này của CÔ.

Hứa Ý Nùng hơi giật mình, ngược lại không ngờ anh còn nhớ rõ chuyện này.

Lần đầu gặp mặt đúng thực là không mấy tốt đẹp, nhưng nghiêm túc mà nói áo len bị móc hỏng chính cô cũng có trách nhiệm, anh căn bản không đáng dùng việc “gánh tội thay” để trả, huống hồ người khởi xướng cũng không phải cô.

“Kỳ thật…”

“Đừng nghĩ nhiều.” Anh và cô đồng thời lên tiếng, lại một lần nữa đứng thẳng người lên, trong sự kiêu ngạo lộ ra vẻ bất cần đặc biệt của thiếu niên, “Nữ sinh không giống nam sinh.” Bàn chân đặt trên bàn đạp thuận thế giẫm lên, cần quay lập tức lạch cạch’ bắt đầu di chuyển, kèm theo giọng nói mơ hồ của anh lơ lửng vang lên trong đêm tối.

“Còn tôi, da mặt dày.”

Anh rõ ràng nói không chỉ một câu, nhưng ba chữ “Đừng nghĩ nhiều’’ kia dư âm không dứt, càng thêm chói tai, làm cho Hứa Ý Nùng cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc đang cố ý giải thích gì đó, lập tức nuốt ngược chân tướng sự thật định nói ra vào bụng, tựa như nói thêm một chữ cũng có vẻ cô đang tự mình đa tình.

Một câu chuyện vốn dĩ không liên quan tới cô, bởi vì cô làm người tốt mà bị hắt nhầm vũng nước bùn, ngặt nỗi đang nửa đường thì gặp phải anh, sau đó hoàn toàn biến mình thành trong ngoài không phải người.

Nhất thời đủ loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, không biết tuôn ra từ góc nào trong cơ thể, giông như bánh quai chèo xoắn xuýt quấn chặt lấy lồng ngực cô, rồi lại giống như người câm không thể diễn tả được nỗi khổ cay đắng, nguyên nhân kết quả.

Lúc này có cơn gió còn rất phối hợp thoảng qua, làm rối tung mái tóc ngắn ngang vai của cô không còn lại chút hình tượng nào, cũng lạnh đến nỗi khiến cô rùng mình.

“Ừ, vậy huề nhau.” Cuối cùng cô kiêm chê cảm xúc lộn xộn, nhanh chóng xoay xe đạp của mình rồi chuẩn bị rời đi, ngữ điệu không có độ ấm hệt như không khí xung quanh, “Việc này dừng ở đây, sau này hai chúng ta không ai nợ ai.”

Nhân lúc này phân chia giới hạn, cô cũng không muốn có liên quan gì với anh, mà hai người vốn cũng không phải là người cùng đường.

Nói xong cô ngồi lên xe chạy đi không quay đầu lại, lại bị xóc nảy một đoạn đường, cô vừa đạp xe vừa mắng mình ngu ngốc, khi không lại kiếm việc vào người, đúng là rảnh rỗi!

Trở lại tiểu khu nhà mình, cô bất ngờ phát hiện đèn trong nhà cồn sáng, cô đỗ xe vào gara, chạy bước đôi lên lầu.

Quả nhiên, trong nhà có người, giày cao gót của cô giáo Ngô nhà cô đặt ở cửa, cô lại hiếm thấy bà về đến nhà sớm hơn cô.

Nói đến cô giáo Ngô nhà cô, vẫn là một người vô cùng ưu tú.

Bà là giáo viên tiếng Anh của trường trung học phổ thông thành phố, từ lâu đã trở thành giáo viên đặc biệt chuyên dạy các lớp mũi nhọn, tiễn hết lớp học sinh này đến lớp học sinh khác, có thể nói là đào tạo ra nhân tài khắp thiên hạ, mỗi khi kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học do bà dẫn dắt được công bố, ngưỡng cửa trong nhà hận không thể bị học sinh cùng phụ huynh đến cảm ơn đạp phá.

Lúc cô giáo Ngô còn trẻ xác thực là một người cuồng công việc, từ ngày làm giáo viên đã một lỏng một dạ dành cho trường học.

Trong trí nhớ của Hứa Ý Nùng bà luôn đi sớm về trễ, ngay cả kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cũng sắp xếp kín công việc cho mình, không phải đến lớp đào tạo giảng bài cho người ta thì cũng ở nhà dạy bù cho học sinh.

Dường như bà sinh ra là để dành cho con nhà người ta, trớ trêu là bà có rất ít thời gian và tinh lực để quản lý con nhà mình, điều này cũng khiến cho người già không hài lòng.

Bà nội Hứa Ý Nùng hình như vẫn luôn không vừa lòng cô giáo Ngô.

Lúc Hứa Ý Nùng lên tiểu học, lão Hứa nhà cô ghét bỏ căn tin trường học bán thức ăn không tốt, luôn kêu cô đến nhà bà nội ăn cơm.

Có lần nọ tiết Thanh Minh gia đình tổ chức liên hoan, nhà cô chỉ có một mình cô đến tham gia, bà nội vốn dĩ đã không thích cô giờ mặt lại càng nghiêm hơn, trên bàn cơm cứ thích bới móc xét nét, nói chuyện toàn kiếm đề tài này móc sang đề tài khác.

“Ý Nùng à, không phải bà muốn nói mẹ cháu đâu, cái nghề giáo viên này có khác gì đuốc sáp thành tro, nước mắt cạn dòng? Nhìn cô ta ngày nào cũng bận rộn, chưa kể còn phải đi tỉnh công tác, bà thấy mẹ cháu sao không vào trường trung học số 1 thành phố cho khỏe, lần nào cũng để người ta chen lấn danh ngạch?” Bà nội càng nói càng hăng, “Làm gì có người phụ nữ nào giống mẹ cháu, mặc kệ hết mọi chuyện trong nhà, từ sáng tới tối xem trường học như nhà mình.

Mà chuyện này cũng chưa là gì, cô ta là giáo viên cô ta phải ăn chén cơm này, được, cô ta bận rộn, bà cũng chấp nhận, nhưng con của mình thì sao? Cứ như vậy buông tay mặc kệ à? Mặc xác ném cho bà, ngày nào bà cũng phải lo cơm nước, cũng không thấy cô ta trả tiền ăn cho bà già này, chút lương hưu của bà cũng không đủ lo cho cái thân già này nữa.”

Theo sau đó là một tiếng khịt mũi khinh thường, “Con cái nhà người ta thì cô ta chăm sóc nhiệt tình lắm.”

Hai người cô có mặt ở đó đương nhiên nghe ra ý tứ, đều hiểu lý lẽ, cô cả mở miệng trước, “Anh trai với chị dâu quả thật đều bận rộn, con cái lại đang tuồi ăn tuổi lớn, ăn ở trường học chung quy cũng không tốt bằng ăn ở nhà, anh trai con không phải mỗi tháng đều gửi sinh hoạt phí cho mẹ sao? Một cô bé như Ý Nùng thì ăn được bao nhiêu? Không ăn nghèo được đâu, mẹ bớt nói vài câu đi mẹ.”

Thật ra chỉ là một câu nói bình thường, bà nội nghe xong lại thay đổi ý vị, cảm thấy con gái nhà mình đang giúp người ngoài chèn ép bà, bà không vui đặt đũa lên bàn, đê tài càng đi xa hơn, “Nói cũng không cho nói? Nếu không phải năm đó cô ta chỉ chăm chăm vào việc đánh giá chức danh giáo viên gì đó, ngày nào cũng dậy sớm về tối không để ý sức khỏe, ngay cả bản thân mang thai cũng không biết, thai đâu sao có thể nói mất là mất?” Bà nội giận dữ ném cái bát lên bàn, “Đó là thai con trai đó! vốn là cháu đích tôn của lão Hứa nhà tôi! Là cháu đích tôn!”

Tiêng ném bát của bà nội tựa như đang gõ vào lỏng Hứa Y Nung, làm cho cô vốn còn đang ăn cơm lập tức bối rối, thức ăn đã nhai nhỏ vụn mắc kẹt ở trong cổ họng làm sao cũng không nuốt xuống được.

Cô cả thấy không đúng, lập tức nháy mắt với dượng cả, còn mình lại đưa tay vỗ vỗ lưng mẹ giúp bà thuận khí, hòa hoãn bầu không khí, “Ôi mẹ ơi, chuyện cũ năm xưa mẹ nhắc đến làm gì, bây giờ không phải Ý Nùng đã lớn như vậy rồi sao?”

Dượng cả vừa phụ họa vừa đỡ bà cụ, “Đúng vậy đúng vậy.”

Bà cụ vẫn còn tức giận, “Mấy người nói xem, tiết Thanh Minh ngay cả bớt chút thời gian về cúng cho tổ tiên một bữa cơm cũng không có, cô ta là nhân vật ghê gớm nào chứ? Ai không biết còn tưởng cô ta là giáo viên xuất sắc nhất của thành phố c này đấy, dạy dỗ giáo dục khắp thiên hạ nhưng gia đình mình thì không cần, ngay cả con cái cũng ném cho tôi là sao?” Bà cụ càng nói càng nghẹn ngào, “Tôi đã tạo ra nghiệt gì mà gặp phải đứa con dâu như vậy, lúc trước đáng ra không nên để cô ta vào cửa, về sau chết rồi tôi nào có mặt mũi gặp bố mấy người nữa!”

Dượng út nhấp một ngụm rượu, chân ở dưới bàn khẽ nhịp nhịp, giống như xem kịch nói một câu, “Vậy con trai mẹ hôm nay cũng đâu có về?”

Lần này bà cụ không thừa nhận, “Đâu có giống nhau! Đàn ông và phụ nữ có thể giống nhau được sao? Công việc của nó không thể rời khỏi người!”

Dượng út cười cười, “Không ngờ con trai mẹ bận rộn công việc là bận rộn công việc thật, còn những người khác bận rộn công việc là không quan tâm đến gia đình? Tiêu chuẩn kép quá đấy mẹ.”

Bà nội càng thêm tức giận, trực tiếp đập bàn, “Sao hả? Các người hôm nay ai nấy muốn tạo phản với tôi đúng không?”

Cô cả và dượng cả vội vàng đứng lên khuyên nhủ, khuyên can mãi mới dỗ được bà cụ xuống bàn trước, đỡ về phòng, cô út thì nhéo nhéo dượng út, điên cuồng mắng ông ta lắm lời.

Bà nội rời đi, Hứa Ý Nùng lại không cảm thấy có bao nhiêu thanh tịnh, bên tai vẫn còn tiếng ong ong vọng lại, luôn cảm thấy bà nội vẫn còn ngồi ở bên cạnh cô.

Nhìn bàn đồ ăn phong phú mà cô giống như nhìn một đống rác rưởi, cô nhẹ giọng buông bát đũa xuống, nhìn về phía cô út đối diện.

“Cô út, lời bà nội vừa nói là thật sao?”

Cô út và dượng út nhìn nhau, sau đó cầm đũa gắp một đống thức ăn thêm vào bát cô, chỉ nói, “Ăn cơm ăn cơm đi.”

Hứa Ý Nùng không nhúc nhích, lặp lại một lần, “Là thật sao?”

Cô út không nói nữa, trên bàn chì còn tiếng bát đũa va chạm phát ra, xem như ngầm thừa nhận.

Lúc này Hứa Ý Nùng mới biết, thì ra cô không phải là đứa con đầu tiên của bố mẹ, trước cô vốn còn có một người anh trai, thảo nào bà nội vẫn nhìn cô giáo Ngô không vừa mắt, cũng không thích đứa cháu gái là cô.

Có điều sau khi về nhà cô không hề đề cập những thứ này với bò mẹ, bởi vì cô cảm thấy không có ý nghĩa gì.

Mặc kệ cô là đứa con thứ mấy của bố mẹ, Hứa Ý Nùng cô đều sống sờ sờ tồn tại trên thế giới này.

Sau đó cô cũng không đến nhà bà nội ăn cơm nữa, cho dù cơm nước trong căn tin trường học kém hơn nữa, cỏ cũng cảm thấy ngon hơn so với nhà bà nội.

Lại nói đến lão Hứa nhà cô, trạng thái bận rộn cũng không kém gì cô giáo Ngô.

Năm xưa ông là tống tài vụ của một xí nghiệp tư nhân nổi tiếng, nhưng ông luôn luôn ôm chí lớn, có thể cảm thấy dành cả đời cho một doanh nghiệp tư nhân rồi giữ mãi cái chức tổng tài vụ cũng không có tiền đồ rộng lớn gì, bèn tự thi vào văn phòng kế toán lớn nhất thành phố c bọn họ, chạy khắp nơi đê kiểm toán doanh nghiệp, lần nào đi nhanh thì hai ba ngày, dài hơn thì một tuần.

Mỗi lần về nhà chưa được bao lâu nhận được điện thoại lại đi, trước khi đi sẽ cho cô một đống tiền tiêu vặt.

“Muốn ăn cái gì thì tự mình mua đi! Đừng có tiếc gì hết, lần sau bố về sẽ ở bên con.”

Chỉ là những lời này về sau cô chỉ nghe cho vui mà thôi, bởi vì số lần ông nuốt lời đã quá nhiều, cô cũng không quá để ý, chỉ cần không hi vọng thì sẽ không có thất vọng.

Tuổi thơ của cô chính là như vậy, có điều kiện kinh tế nhưng lại không có trạng thái nuôi thả có bố mẹ làm bạn.

Trước những năm cấp 2 cô vẫn còn nhỏ, chỉ có thể giống như sâu bọ đi theo phía sau anh họ Kỷ Dục Hằng, anh ấy đi đâu cô cũng phải đi theo, cũng không ít lần bị bạn học của anh ấy trêu ghẹo.

“Em họ, sau này anh em lên đại học rồi, đi làm cũng dẫn em đi theo, lấy dây thừng buộc lưng em lại.”

Những người khác bật cười, “Ha ha ha…”

Tính cách cô không thục nữ, thậm chí có chút nam tính, hơn phân nửa là vì từ nhỏ đã đi theo Kỷ Dục Hằng chơi đùa với đám nam sinh mà bị ảnh hưởng.

Hứa Ý Nùng mở cửa bước vào nhà, phát hiện tủ giày đặt vài đôi giày thể thao, vừa nhìn đã biết là giày của học sinh.

“Em là con gái của cô giáo Ngô phải không? Học lớp 9/1 trường trung học số 1?” Nhìn thấy cô trở về, một nữ sinh vốn đang ngồi trong phòng khách đứng lên chào hỏi cô trước.

Hứa Y Nùng gật gật đầu, lúc này mới hiểu được vì sao cô giáo Ngô lại ở nhà.

“Giỏi đấy em gái, lớp chạy nước rút tiếp theo của trường trung học số 1 ổn định rồi, ngôi sao ngày mai của đại học A đây mà.” Một nam sinh thở dài một tiêng, cũng đứng lên, “Haiza, chúng ta mãi cung khong bat kíp trường trung học số 1, vốn những năm cấp 2 đã thua ở vạch xuất phát rồi.”

“Con về rồi à?” Lúc này cô Ngô tay cầm bài thi từ phòng sách đi ra.

Hứa Ý Nùng vâng một tiếng, nghe cô giáo Ngô giải thích, “Đây là mấy học sinh giỏi tiếng Anh trong lớp của mẹ, tan học buổi tối lại đến chỗ mẹ bồi dưỡng.”

“Chuyện gần đây của lớp con không ảnh hưởng gì đến việc học

của con chứ?” Cô giáo Ngô hỏi.

Hứa Ý Nùng đương nhiên biết mẹ hỏi chuyện gì, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, loại chuyện này trong trường học truyền đi nhanh nhất, cô giáo Ngô biết chuyện cũng không có gì kỳ lạ.

Cô nói, “Không ạ.”

“Vậy là tốt rồi, hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt của con, ngàn vạn lần đừng để người và chuyện không quan trọng ảnh hưởng.” Cô giáo Ngô dặn dò xong lại hỏi, “Cậu bé kia cách chỗ ngồi của con có gần không? Nếu gân mẹ sẽ tìm chủ nhiệm lớp của con nói vài câu, điều cậu ấy ra xa một chút, loại trẻ con phẩm chất bại hoại này con ít tiếp xúc thì tốt hơn.”

“Không gân.” Hứa Ý Nùng nói xong lại bổ sung, “Rất xa.”

Nếu như bị cô giáo Ngô biết Vương Kiêu Kỳ ngồi phía sau cô, không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, dù sao cũng sắp thi vào cấp 3 rồi, sau này cầu về cầu đường về đường, bọn họ càng không có bất kỳ sự giao tiếp nào.

“Vậy được, trong lòng con hiểu rõ là tốt rồi.”

Đối với cô giáo Ngô mà nói, chuyện kiêu ngạo nửa đời này đơn giản chỉ có ba chuyện, một: Tỷ lệ lên lớp của mình mỗi khóa đều đứng đâu trường; Hai: cháu ngoại ưu tú của minh lớp 11 đã được cử đi học đại học A; Ba: Con gái nhà mình từ nhỏ đã tự giác hiểu

chuyện, thành tích xuất sắc, quanh năm đứng vững trong top 10.

Bà hoàn toàn yên tâm về con gái, căn bản không lo lắng chuyện cô thi tuyển sinh trung học phổ thông.

Hai mẹ con nói ngắn gọn vài câu, Hứa Ý Nùng trở lại phòng mình, cô lấy MP3 từ trong ngăn kéo ra đeo tai nghe, ngăn cách với thế giới bên ngoài học bài, làm được hai đề cô buông bút nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bóng đêm mờ mịt như sương mù, giờ phút này người trong ngõ hẻm đã thưa thớt, gió đêm bắt đầu gào thét, thanh âm lạnh thấu xương, cửa sổ thủy tinh có hơi rung lắc, trong màn đêm không có một ngôi sao này chỉ còn sót lại vài ngọn đèn yếu ớt giống như gian phòng của Hứa Ý Nùng, làm tăng thêm chút ấm áp cho màn đêm tĩnh lặng vô hồn này.

Thật lâu về sau Hứa Ý Nùng cũng không hiểu sao lại nhớ tới đêm trăng mờ gió lộng năm 15 tuổi này, bởi vì đó là lúc cô và Vương Kiêu bắt đâu cãi nhau không dứt…

Từ đó về sau, cô và Vương Kiêu Kỳ càng thêm xa lạ, cô một lòng vùi đầu vào việc ôn tập thi vào cấp 3, mà anh thì vẫn cà lơ phất phơ mỗi ngày.

Chuyện đó khiến danh tiếng anh vang dội, đi đến đâu cũng bị bàn luận ầm ĩ, nhưng gần như đều là thế này       “Tớ thấy có phải cô giáo hiểu lầm gì rồi không?”

“Cậu ấy vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, có làm kiểu gì cũng không phù hợp với hai chữ tục tĩu.”

“Thế mới nói, đứa con trai nào cũng phải trải qua thời kỳ dậy thì.”

“Cái thế giới nhìn mặt này.” Bạn cùng bàn chống cằm cảm thán, “Nhưng mà, dạo này đỏ đen gì cũng là đỏ.”

Hứa Ý Nùng rất muốn cô ấy câm miệng, bởi vì trong chuyện này bạn cùng bàn là người không có quyền lên tiếng nhất.

Bốn mươi mấy ngày nói chậm cũng không chậm, kỳ thi giữa kỳ cuối cùng cũng đến.

Lúc Hứa Ý Nùng thi xong môn cuối cùng, cô cảm thấy tựa như vừa tham gia một bài tập về nhà theo nhóm, vừa về đến nhà liền lên mạng đối chiếu đáp án, bắt đầu tính toán điểm số của mình.

Lúc đó Kỷ Dục Hằng đang là năm nhất đại học gọi điện thoại tới cho cô giáo Ngô hỏi thăm tình hình sau khi thi của cô, hai dì cháu còn chưa nói được mấy câu Hứa Ý Nùng đã đoạt lấy điện thoại di động, cũng trực tiếp tuyên chiến.

“Đàn anh Kỷ, việc em trở thành bạn học của anh không có gì phải hồi hộp theo dõi cả, mục tiêu của em là vượt qua anh mà.”

Lúc ấy cô thật sự không biết trời cao đất rộng, mở miệng nói lời này vô cùng trôi chảy.

Kỷ Dục Hằng ở đầu kia chỉ nhàn nhạt cười nói, “Rất vinh hạnh, anh ở đại học A chờ em.’’

Anh ấy là thủ khoa thành phố c trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, kỷ lục chỉ kém 25 điểm so với tổng điểm trong kỳ thi cấp ba cho đến nay vẫn chưa có ai vượt qua.

Hứa Ý Nùng còn cô ý xoát qua đề thi cấp ba của anh, miễn cưỡng cũng chỉ có thể ngang tay với anh, muốn vượt qua anh kỳ thật vẫn có chút khó khăn.

Cô giáo Ngô ở một bên nghe hai anh em nói chuyện bèn ngắt lời, bà nói với Hứa Ý Nùng, “Con đấy, nói chuyện đừng tự mãn quá, vẫn nên chờ điểm công bố đi.” Còn nói cho cô biết một sự thật, “Không phải mẹ đả kích con, nhưng mỗi lần thi vào đại học đều xuất hiện không ít các đối thủ cạnh tranh đáng gờm, ngược lại tuyển thủ hạt giống trong mắt giáo viên vào thời khắc mấu chốt sẽ bị rớt xích.

Mẹ làm giáo viên đã nhiều năm, kiểu tình huống này thấy nhiều lắm rồi.

Con đây, đại học A hay không phải đại học A chưa kể tới, mẹ lại càng không trông cậy con có thể giống như anh con trở thành thủ khoa, chỉ cần có thể ổn định vào lớp chạy nước rút của trường trung học số 1 là được.”

Tựa như ở trong mắt bà, từ nhỏ cô đã thấp hon anh họ một đoạn.

Có lẽ cũng vì tuổi trẻ ngông cuồng tự phụ, càng không được công nhận thì lại càng muốn chứng minh gì đó, Hứa Ý Nùng đã dự đoán được điểm số của mình, dứt khoát thốt ra lời nói hùng hồn, “Lần này nếu con xếp thứ hai ở thành phố c thì sẽ không ai có thể xếp thứ nhất.”

Cô giáo Ngô nghe vậy nhướng mày, “Được thôi, vậy mẹ sẽ chờ con cho mẹ rạng danh mặt mũi.

Nếu con thật sự xếp thứ nhất thì mẹ sẽ bắn pháo cho con trong tiểu khu, sau này mẹ cũng sẽ khoác lác ở trường học, nói nhà họ Ngô chúng ta trước sau có hai thủ khoa, là sao Văn Khúc* may mắn của nhà họ Ngô chúng ta.

về sau mẹ cũng có thể nghênh ngang nói cho bà nội con biết, để bà ấy biết rõ rằng cháu gái của bà ấy không hề thua kém con trai!”

(*Sao Văn Khúc: Sao Văn Xương và sao Văn Khúc ià một cặp sao rất quan trọng trong khoa tử vi, nếu nối sao Văn Xương ià khiếu trời cho thì sao Văn Khúc biểu thị cho sự chăm chỉ tự giác, cả hai sao này ỉà 2 sao chủ về học hành, học vấn, chủ về khoa bảng văn chương – Nguồn: Googỉe.)

Lại nhắc tới bà nội, Hứa Ý Nùng chuyển đề tài hỏi anh họ, “Nếu em thật sự thi được hạng nhất, đàn anh Kỷ có thưởng cho em cái gì không?”

“Em muốn thứ gì anh cũng sẽ cho em.”

“Thật sao?”

“Quyết không nuốt lời.”

Hứa Ý Nùng nhe răng cười, “Ok, vậy hai ngày này em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

“Được, xin đợi tin tức tốt của em.”

“Nhất định rồi.”

Thời gian trôi qua cực nhanh, ngày có thành tích của kỳ thi trung học phổ thông Hứa Ý Nùng mới phát hiện mình có hai sai lầm lớn.

Sai lầm thứ nhất là cô tính sai điểm viết văn môn Ngữ văn, kém hơn mười điểm so với dự đoán của cô.

Sai lầm lớn thứ hai là cô quá tự tin, không những không phải đứng đầu toàn thành phố, cũng không phải đứng đầu toàn trường, thậm chí cũng không nằm trong top ba, mà đứng đầu toàn thành phố và đứng đầu toàn trường đều là…Vương Kiêu Kỳ.

Lúc ấy cô câm tờ giây báo nhiêu lân xác nhận tên người đứng đầu, chỉ kém nhìn ra một lỗ thủng, cô cảm thấy mắt mình bị mù rồi, điều này sao có thể? Không thể nào!

So ra thì cô giáo Ngô vẫn bình tĩnh hơn cô nhiều, bà cũng lật xem giấy báo, “Lúc trước mẹ nói cái gì, bảo con không nên mù quáng tự tin, bây giờ trợn tròn mắt lên đi.

Lần này áp chế nhuệ khí của con cũng tốt, cho con biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.” Tầm mắt dừng lại ở ba chữ Vương Kiêu Kỳ, bà không khỏi cảm thấy kỳ quái, “Bổ mẹ đứa nhỏ này đặt tên cũng rất thú vị, chữ Kỳ trong tên sao lại là Kỳ trong con đường sai lầm, thảo nào hơi kỳ quặc.”

Hứa Ý Nùng làm gì có tâm tư quan tâm những thứ này, cô thậm chí nghĩ có thể là người nào trùng tên trùng họ hay không? Tóm lại cô không thể tin mình sẽ thua người kia.

Đến lúc này cô rơi vào sự hoài nghi không ngừng của bản thân.

Cô không rõ, mình luôn luôn đứng đầu sao lại đúng như lời cô giáo Ngô nói là vào thời khắc mấu chốt làm rớt dây xích, hay là cô giống như mấy lời nói trên mạng, vừa gặp kỳ thi lớn là lại xui xẻo?

Cô mê mang một thời gian, cho đến khi nhận được thông báo tuyển chọn tập huấn hè của trường trung học số 1 thành phố.

Bước vào ngôi trường quen thuộc này, cô đã không còn thoả thuê mãn nguyện như trước nữa.

Cô không phải vào với thành tích hạng nhất, thậm chí ngay cả dũng khí vào trường ngẩng đầu nhìn bảng vinh dự trong tủ kính cũng không còn.

Cô trăm triệu lần không ngờ giữa cô và anh họ sẽ có ngày cách nhau một Vương Kiêu Kỳ?

Tập huấn kỳ nghỉ hè của trường trung học số 1 thành phố là thông qua sơ khảo chọn ra một trăm hai mươi học sinh đứng đầu trong nội thành, lợi dụng thời gian nghỉ hè tiến hành các lớp học khép kín, trực tiếp học Toán Lý Hóa và chương trình tiếng Anh của cấp 3, tiến độ sẽ vô cùng nhanh, trong vòng hai tháng ngắn ngủi sẽ học xong toàn bộ chương trình học của cả học kỳ.

Trong quá trình tập huấn cũng sẽ lần lượt triển khai ba lần trắc nghiệm.

Tổng ba bài kiểm tra của mỗi người cộng thêm thành tích thi giữa kỳ của mình tạo thành tổng điểm rồi tiến hành sắp xếp thứ tự, cuối cùng chọn ra một trăm học sinh tinh anh tiến vào lớp chạy nước rút.

Bởi vì khoa Khoa học tự nhiên được ưu ái, cho nên lớp chạy nước rút của trường trung học số 1 thành phố luôn luôn loại bỏ khoa Văn.

Tổng cộng chỉ có hai lớp, một là lớp Lý Hóa, một là lớp Lý Sinh.

Trong đó lớp Lý Hóa là lớp chạy nước rút 1, lớp Lý Sinh là lớp chạy nước rút 2.

Cái này ban đầu do học sinh tự mình căn cứ vào sở trường đặc biệt để điền nguyện vọng.

Nếu tỉ lệ hai lớp chênh lệch khá lớn, trường học lại căn cứ vào tổng thành tích tiến hành điều chỉnh lại kết quả cuối cùng.

Nếu có người không phục, vậy thì hẹn gặp lại ở lớp bình thường đi.

Bởi vậy phần lớn học sinh vẫn ngoan ngoãn phục tùng theo sự sắp xếp của trường.

Nhưng vào được lớp chạy nước rút rồi vẫn chưa kết thúc, mỗi lần thi chung toàn thành phố cuối học kỳ sẽ có chế độ đào thải cuối cùng.

Lớp chạy nước rút khóa trước chỉ có khoảng tám mươi người có thể ở lại đến năm 12.

Ngoại trừ những học sinh bị loại cuối cùng thì còn có những học sinh tự ý bỏ lớp chạy nước rút chuyển sang lớp phổ thông vì áp lực quá lớn, kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần do học tập và cạnh tranh với cường độ cao.

Cho nên

lớp chạy nước rút của trường trung học sô 1 thành phố không chỉ có tiếng tăm lừng lẫy mà vừa nghe tin đã sợ mất mật.

Mà những học sinh có thể ở lại cuối cùng cũng có thể tưởng tượng được, gần như ôm đồm top 5 trường đại học trong cả nước.

Ngày thi tuyển sơ khảo tất cả mọi người đều có mặt sớm, theo tiếng chuông nhắc nhở vang lên, có bóng người mới chậm rãi xuất hiện ở cổng trường học.

Những người khác đều mang theo túi bút cùng sách, anh thì tiện tay cắm bút vào lưng quần, mặc một bộ đồng phục bóng rổ rộng thùng thình, tóc ướt sũng còn đổ mồ hôi, giống như mới vừa chơi bóng rổ xong chạy tới thi.

Anh từ xa đi tới, đồng phục bóng rổ tay cộc để lộ hai cánh tay trắng sáng ra bên ngoài, mặt mày lộ vẻ phản nghịch bất kham cùng kiêu ngạo.

Anh vừa xuất hiện là lại dấy lên một hồi xôn xao bàn luận, hầu hết không phải là học sinh cấp hai của trường trung học số 1, có người cồn nhờ học sinh trường trung học số 1 chứng thực, “Ây ây ây, cậu ấy có phải là người anh em xem truyện H mà bỗng trở nên nổi tiếng trong trường các cậu không?”

Sau khi nhận được lời xác nhận là một hồi cảm thán.

“Nhân tài, nhân tài! Giáo dục thể chất và học tập đều không thiếu, còn có thể thi đứng đầu toàn thành phố! Lợi hại lợi hại, thất kính thất kính rồi.”

Đương nhiên cũng có người mỉa mai anh.

“Đạp phải phân chó thôi, chẳng qua là kỳ thi tuyển sinh vào cấp 3 vừa vặn trúng tủ, để cậu ta đến thi cứng đối cứng chưa chắc có thể được, nói không chừng lần này thi xong là lộ tẩy ngay.

Kỳ thi tuyển chọn vào trường trung học số 1 phải dựa vào năng lực thật sự, nếu vòng thứ nhất đã bị đánh rớt sẽ bị cười đến rụng răng.”

Mọi người huyên thuyên thảo luận, anh lại không thèm để ý, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đi thẳng về phía phòng học ở đầu hành lang.

Hứa Ý Nùng nhìn anh đi về hướng mình, áo bóng rổ rộng thùng thình trên người anh phất phơ qua lại, chẳng có chút gì là cảm giác khẩn trương vì tới tham gia cuộc thi, bước chân từ đầu đến cuối đều rất vững vàng.

Trước mắt bao người, anh lướt qua tất cả mọi người rồi cuối cùng đứng ở trước mặt cô, che phủ bóng dáng của cô.

Sau đó ném ra một câu, “Lại thành bạn học rồi, Từ Nhất Long.”

“…”

——oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.