Tình Muộn

Chương 28: Sinh trước yêu sau



Đối với người vợ, người chồng ngoài việc là một người tình, còn có thể là người cha, lại có lúc cũng giống như đứa con. Khi bạn mệt mỏi, anh ấy sẽ trở thành cảng tránh gió cho bạn; khi anh ấy mệt mỏi bạn sẽ đem đến cho anh ấy bờ vai mềm mại nhất.

Vào một ngày mấy tháng sau sự kiện cầu hôn, Kỉ Hoa Ninh nhận thấy một điều rất nghiêm trọng là “người bạn tốt” của mình đã khá lâu rồi không đến thăm.

Không, không phải là… có rồi sao… trên thực tế, một người tương đối thông minh trên một số mặt nhưng lại ngốc nghếch lạ thường trong một số mặt khác.

Cầm tờ giấy chứng minh mực đen giấy trắng trên tay, cô ngẩn ngơ ngồi trên ghế. Sao lại có rồi thế này? Lẽ nào là lần đó… thực sự đã kết trái rồi sao? Cô mệt mỏi cất tờ giấy ghi kết quả xét nghiệm và một số giấy tờ liên quan đến công việc cất vào cặp, bước từng bước chậm chạp rời phòng làm việc.

Những cơn gió thu se lạnh khẽ khàng táp qua mặt dường như làm cô tỉnh táo hơn đôi chút. Nếu như không phải ngày hôm đó đôi cô nam quả nữ bọn họ – tại căn phòng mà cả hai người đều rất quen thuộc của Lâm Tĩnh Lam; nếu không phải ngày hôm đó mưa giăng đầy trời, màn đêm đen kịt; nếu như đôi mắt anh không long lanh như ánh sao, lưỡi của anh, những ngón tay của anh giống như mang theo lửa, khiến cho từng tấc da thịt đều như bị thiêu đốt khi nó rờ tới…

Vòng tay ái ân của anh ôm trọn thân thể cô, khiến cơ thể cô thổn thức. Tình dục thực sự là một thứ đáng sợ, không nếm thử thì không sao, nhưng một khi đã vượt qua giới hạn, quả thực sẽ khiến con người ta bước vào một vực thẳm mà muôn đời không thể thoát ra được. Cô đã rũ bỏ tất cả sự nghiêm trang, anh đang ở vào tuổi sung sức nhất, trong ánh chớp mọi lời nói đều tỏ ra thừa thãi. Cứ mỗi lần kề sát vào nhau, là mỗi lần băng lạnh dần bị lửa nóng làm tan chảy, không nhớ rõ được quá trình, chỉ còn lưu lại một vài vết thâm tím. Quên hết cả trời đất, cũng chẳng còn nghĩ được việc phải phòng tránh.

Đây không phải là vận tốt đến mức nên mua vé số. Kỉ Hoa Ninh xoa xoa cái bụng nho nhỏ, trong đó thực sự đang có một sinh mệnh sao? Đứa bé đó… là con của cô và Tiểu Lam.

Có cần đứa con này hay không? Tuổi của cô đã sắp vượt qua tuổi ham mê lý tưởng nhất, hơn nữa nếu phá thai thì hậu quả sẽ rất khó lường. Thế thì chỉ còn một con đường duy nhất có thể đi – chấp nhận làm đám cưới.

Cô lờ mờ nhận ra rằng đó có thể là một âm mưu được hoạch định kỹ lưỡng. Ngày hôm đó, thời gi­an đó, trường hợp cụ thể đó, con người cẩn thận như Tiểu Lam… tất cả dường như đều lần lượt tuân theo một quỹ đạo đã được đặt trước. Lòng cô rối bời.

Trong giấc mơ, một đứa bé còn đỏ hỏn giương đôi mắt đen long lanh nhìn mình trừng trừng. Đôi mắt tròn tròn, cái miệng chúm chím, cái thóp phập phồng, khiến cho cô có cảm giác thân thuộc.

Ai, giống ai?

Đúng rồi, giống anh, rất giống anh… không, đó chẳng phải là anh sao? Đó là anh mà cô nhìn thấy khi cô năm tuổi… giấc mơ hỗn loạn, khiến cô tỉnh giấc.

Dường như trong một khoảng thời gi­an ngắn ngủi đó, cô đã quyết định cần có anh, muốn có anh. Sao cô lại có thể tàn nhẫn đến mức muốn chối bỏ anh, dù rằng chỉ là trong ý nghĩ?

Và đêm đó, cô đã ngủ thật ngon giấc. Khi ánh trăng nhàn nhạt chiếu đến giường cô, cô đặt bàn tay mềm mại và ấm áp của mình lên bụng, áp tay lại hứng lấy ánh trăng vàng vọt ấy.

Tuy nhiên cô không kể chuyện này cho bất cứ ai biết. Cô yêu đứa con này, cô yêu cha của đứa bé, nhưng cô không có cách nào thuyết phục được bản thân phải gắn bó ba người lại với nhau thông qua một tờ giấy.

Khi con người ta cố chấp thì cần gì tới lý do?

Gi­ang Viễn Ảnh và Văn Vịnh Tâm thi thoảng cũng có qua lại với nhau. Có lúc là anh đến nhà họ Văn thăm bệnh, có lúc cô gửi cho anh một mẩu tin nhắn, thường thường là một mẩu truyện vui, hoặc là vài lời than thở về cuộc đời. Gi­ang Viễn Ảnh cảm giác không dễ gì mở được cánh cửa trái tim của cô gái này, nhưng dưới vẻ bề ngoài lạnh nhạt của cô là một trái tim nồng nhiệt yêu đời. Anh rất vui khi bệnh tình của cô đã qua cơn nguy khốn, lại còn muốn một lần thử mời cô đi chơi. Mang theo sự phấn chấn, anh lên xe trở về nhà, anh nhớ đến những lời Tạ Khải Đạt nói với anh qua điện thoại, rằng bạn trai của Kỉ Hoa Ninh đã cầu hôn với cô rồi.

Một tiếng than thở không thành lời. Vừa mới chớp mắt, mười năm đã lặng lẽ trôi qua. Nhớ đến cái hôn vừa chứa đựng ham muốn, vừa rụt rè đó, vai nam chính trong ký ức đã chuyển cho người khác. Lại nghĩ đến mối tình trước, không phải là chưa bao giờ từng thổ lộ, nhưng gương mặt cô lạnh lùng như một tảng băng, chẳng hề để cho anh dù chỉ là một tia hy vọng. Rất lâu sau anh mới biết, điểm mở đầu cũng đã là điểm kết thúc của anh. Huống hồ, giờ đây khi nghĩ đến cô, lòng anh có cảm giác như dòng nước ngừng chảy – thời gi­an, thời gi­an thực sự có thể cuốn trôi đi tất cả.

Chỉ là không ngờ, thực sự không ngờ rằng, cuối cùng cô đã chọn anh ta – một thằng nhóc mà khi họ ở gần nhau thì hắn ta còn chưa cao tới vai anh. Lúc đó anh ta quay người trừng mắt lườm anh, đến giờ Gi­ang Viễn Ảnh vẫn còn nhớ. Thì ra, ánh mắt đó giống như một lời cảnh cáo: Đừng có ăn hiếp Hoa Ninh của tôi! Lúc đấy sao anh không nhìn ra điều đó chứ?

Về đến nhà họ Gi­ang, bà Gi­ang và bà Mẫn đang nói cười hỉ hả, ông Mẫn đang ngồi bên cạnh uống trà. Gi­ang Viễn Ảnh chào hỏi mấy người đó, nghe thấy trong cuộc nói chuyện có nhắc tới các chữ “kết hôn”, “rượu mừng”, “con cháu”. Anh hiểu rằng hai bên bố mẹ đang hứng chí, muốn hoạch định tương lai cho hai đứa con. Bà Mẫn rất ngưỡng mộ một nhân tài như Gi­ang Viễn Ảnh, bà Gi­ang cũng cũng đánh giá cao những biểu hiện xuất sắc của Mẫn Lạc Lạc, công việc lý tưởng, quan trọng nhất là thuộc dòng dõi nhà làm nghề y.

Một đời anh đã quen với việc làm theo sự sắp đặt của bố mẹ. Họ đã dồn tất cả tâm huyết để dạy dỗ anh, anh tuân theo ý của bố mẹ cũng là điều nên làm. Nhưng nếu chỉ cần thêm một lần không phát biểu ý kiến nữa, rất có thể anh sẽ bị đưa đến bàn tiệc cưới, rồi bị đưa thẳng vào động phòng hoa chúc – cả quá trình anh hoàn toàn không phải lo lắng gì. Đối mặt với những người thuộc thế hệ trước, anh chẳng dám mạnh mồm, chỉ nói nhỏ một câu: “Mẹ, con về phòng trước đây”. Bỏ qua cái tên Mẫn Lạc Lạc và ánh mắt kinh ngạc của mấy người ngồi đó, anh rời khỏi nơi đang làm anh phiền não đó.

Mẫn Lạc Lạc là công chúa trong mắt người khác, nhưng trong mắt anh còn không bằng một cô gái xấu xí ven đường. Cô không biết trái tim anh đang ở nơi nào, cũng không biết anh có qua lại với Văn Vịnh Tâm, chỉ là cam tâm tình nguyện đi theo sự sắp đặt của cha mẹ.

Trong chuyện tình cảm, tâm hồn cao quý cũng có thể có tỳ vết. Cho nên cuối cùng cô cũng không thể chấp nhận được cách ăn nói của anh, chỉ một lúc sau, cô vội vội vàng vàng kéo bố mẹ về.

Ngày hôm sau, Gi­ang Viễn Ảnh tỏ ra rất nghiêm túc bày tỏ không đồng ý kết hôn, đương nhiên là nhận được phê bình “tối mặt tối mũi” cùng với tiếng thở dài của bố mẹ. Tuy nói là thời đại đã thay đổi, nhưng hôn nhân môn đăng hộ đối, lợi ích phải đặt lên trên hết, rồi mới đến chuyện yêu hay không yêu. Người già có mong muốn gì? Chẳng phải là muốn cho con cái làm ăn thuận lợi, tiền đồ càng ngày càng rực rỡ hay sao?

Mẫn Lạc Lạc hẹn gặp anh, hỏi anh tại sao lại xử sự như vậy, khiến cô và cha mẹ của anh phải mất mặt. Đó là lần đầu tiên Mẫn Lạc Lạc nổi giận với anh, hình tượng cái gì chứ? Anh ta chẳng mảy may đếm xỉa gì đến mình! Ý thức về giá trị của bản thân cuối cùng cũng giúp Mẫn Lạc Lạc chiến thắng những nguyên tắc luôn luẩn quẩn trong cô, lần đầu tiên có đủ dũng cảm để phản kháng. Gi­ang Viễn Ảnh tự thấy những lời cô nói là đúng, nên không có ý kiến gì. Nói cho cùng, anh và Mẫn Lạc Lạc không có thù oán gì với nhau, chỉ là những con người được kết nối với nhau bằng mối quan hệ lợi ích.

Lời đã nói xong, Mẫn Lạc Lạc muốn quay đầu ra về, lời nói còn vương chút gì đó hậm hực. Gi­ang Viễn Ảnh cũng không mấy quan tâm, quay người bỏ đi. Đi được vài bước, bất chợt linh cảm: Có phải cô ấy đã khóc? Anh quay đầu lại, mái tóc thẳng phủ lên thân hình nhỏ nhắn đang rung lên nhè nhẹ. Một bước, hai bước, bàn tay đưa lên che mặt…

Một thứ tình cảm không tên ập đến trong lòng, anh vội chạy lại, giữ lấy cô, “Thật xin lỗi, tôi…”.

Đôi má hồng nhạt của Mẫn Lạc Lạc chan chứa hai hàng nước mắt. Đó là lời than trách không lời mà bất cứ một người đàn ông nào khi nhìn thấy đều phải động lòng.

Gi­ang Viễn Ảnh giữ lại áy náy, bật ra một câu: “Tôi xin lỗi”.

Lâm Tĩnh Lam phát hiện giấy xét nghiệm trong phòng Kỉ Hoa Ninh, đồng thời còn có ghi chép về thời gi­an sinh dự kiến. Anh kinh ngạc, lúc này có lẽ cô đã đến bệnh viện rồi! Anh vội vã rảo bước.

Lẽ nào cô thật sự không muốn kết hôn với anh, thậm chí đến con của cô, cô cũng không thèm?

Khi những suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu, anh vô cùng đau khổ. Lòng anh thì cầu mong mau mau chóng chóng đến được bệnh viện, nhưng đến lúc nhìn thấy bóng Kỉ Hoa Ninh đi ra, mặt anh tái đi, thất thần.

Trái tim anh như rơi thẳng xuống đáy vực sâu, thì ra cô đã giết chết đứa con rồi!

Thời khắc đó, Lâm Tĩnh Lam thực sự không thể miêu tả nổi tâm trạng hiện tại của mình. Ngay đến nỗi đau không được cô yêu cũng không thể so sánh được với nỗi đau của anh lúc này, đau khổ và thất vọng. Anh nhìn cô đang đi đến với ánh mắt lạnh lùng, cho đến khi hai ánh mắt chạm nhau.

Kỉ Hoa Ninh rõ ràng đã hơi bị giật mình, “Tiểu Lam… anh sao thế, sao anh lại tới đây?”.

– “Con… có phải đã không còn rồi?” Nét mặt Lâm Tĩnh Lam xem chừng cũng chẳng khá hơn nét mặt cô là mấy, đôi mắt bị kích động chứa đầy đau thương và oán hận. Anh cứ từng bước, từng bước áp sát cô, giọng điệu vừa nghiêm khắc, vừa lạnh lùng.

Kỉ Hoa Ninh cúi đầu xoa xoa bụng, khi cô ngẩng đầu lên, cũng là lúc mọi kinh ngạc kết thúc. Cô để lộ một thứ cảm xúc rất khó tả, “Nếu em nói là đúng, thì anh sẽ thấy thế nào?”.

Lâm Tĩnh Lam dường như định thốt ra mấy tiếng ậm ừ rồi ngồi thụp xuống, đau khổ ngước đầu lên. Kỉ Hoa Ninh nghĩ, nhìn bộ dạng dữ tợn hiện giờ của anh, rút cục thì con quan trọng hay là mình quan trọng, nếu như mình thực sự vứt bỏ đứa con này thì anh ta sẽ bỏ rơi mình hay sao? Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ vừa rồi của Tiểu Lam, cô mới hiểu rằng cô đã quá cả nghĩ.

Cô vội chạy đến bên anh, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai, “Lam, con vẫn còn, vẫn còn, còn ở trong đây này…”.

Lâm Tĩnh Lam nhìn cô, nỗi đau thương trong ánh mắt chuyển thành niềm vui khôn xiết, “Thế mà anh cứ tưởng… tốt quá rồi, tốt quá rồi!”.

Anh ôm chặt cô, dường như lúc này có một sợi dây vô hình buộc chặt họ lại với nhau, rồi đưa họ đến một thế giới mới. Kỉ Hoa Ninh khẽ nhúc nhích trong vòng tay của anh, anh lo lắng hỏi: “Sao rồi, sao mà mặt mũi tái mét thế?”.

“Mấy ngày nay em thấy bụng nhâm nhẩm đau, nên sắp xếp thời gi­an đi khám. Bác sĩ nói thai của em không được khoẻ, nếu như chăm sóc không tốt…”, có thể đẻ non, phần sau của câu nói nếu nói ra sợ anh lo lắng, nên cô không nói nữa.

Quả nhiên, Tiểu Lam xoa xoa bụng cô, rồi lại vuốt ve má cô, “Thế thì phải làm thế nào? Có muốn ăn gì không để anh đi mua”.

Cô nhìn anh, rồi lại cười. Từ “ông xã” bất chợt xuất hiện trong đầu cô. Một anh chàng vụng về, một sinh linh bé nhỏ sắp chào đời, trong cái thế giới này, họ là những thứ hiện hữu mà cô yêu quý nhất. Một gia đình, ba nhân khẩu, niềm vui lần đầu được làm cha, làm mẹ… nhìn Tiểu Lam, có cái vẻ ngốc nghếch của thời trẻ con, có lẽ cũng bởi lần đầu tiên được làm cha.

Đối với người vợ, người chồng ngoài việc là một người tình, còn có thể là người cha, cũng có lúc lại giống như đứa con. Khi bạn mệt, anh ấy sẽ trở thành cảng tránh gió của bạn, là một cây cổ thụ đầy yên ổn và vững chắc; khi anh ấy mệt mỏi, bạn sẽ đem đến cho anh bờ vai êm ái nhất, ôm anh ấy trong lòng hệt như một đứa bé, nhẹ nhàng vỗ về. Gia đình, nó tồn tại để duy trì một cuộc sống bình yên, trật tự.

Cô vỗ nhẹ bờ vai anh, “Chúng ta về nhà thôi”.

“Tuân lệnh”. Lâm Tĩnh Lam giơ tay lên ngang trán, làm bộ giống một người lính cấp dưới tuân lệnh cấp trên, rồi vội vội vàng vàng đưa cô tới điểm đỗ xe.

Vừa về đến nhà, Kỉ Hoa Ninh đã có cảm giác tình cảm thân thiết giữa cô với Tiểu Lam vừa rồi bị một nhát chổi quét sạch – cô bị cấm cửa rồi. Lâm Tĩnh Lam không những bắt cô không được đi làm, mà còn đề nghị Gi­ang Vân quan tâm đến việc ăn uống của cô hơn, ngay việc giặt giũ cũng không đến tay. Bác sĩ nói, căn cứ vào tình hình của cô lúc này, đúng là không nên ra ngoài nữa, nhất định phải ở nhà tĩnh dưỡng cẩn thận, ba tháng sau mới có thể ổn định.

Nhưng công việc của cô từ trước đến nay thì phải làm thế nào? Cả ekip tự dưng vắng cô, liệu có thành loạn không? Kỳ thực chỉ là việc đưa ra quyết định, chứ việc gì mà phải to tát đến vậy… Mỗi khi cô may mắn trốn đi được một lúc, liền ngay sau đó bị anh tóm về với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Ngoài việc pha trà, uống nước, ngay đến việc rửa chân cũng… cũng có cảm giác bị giám sát nghiêm ngặt.

Lâm Tĩnh Lam nghĩ, ngày ngày đến nhà Kỉ Hoa Ninh cũng không phải là biện pháp hay. Ngay như dì Gi­ang không nói, gia đình bà còn có chú Tô, còn có một cô em, anh thực sự không được tự nhiên cho lắm. Nhưng nếu như đón cô đi, chắc gì đã được. Vốn định cất lời, lại không thể đề nghị làm lễ cưới, tránh để cô nghĩ rằng anh đang bức hôn. Việc có con không phải do anh cố ý, thực sự là không cố ý…

– “Hoa Ninh, chịu khó giữ gìn nhé. Nếu đã quyết định cần đứa con này, thì phải đem đến cho nó những gì tốt đẹp nhất. Anh nghĩ thông suốt rồi, không cần thiết phải kết hôn, em và con vẫn là những thứ quan trọng nhất của anh… chỉ cần có thể ở bên nhau mãi mãi, kết hôn hay không kết hôn, thì có quan hệ gì chứ…”. Anh mỉm cười, tay vê vê cằm, “anh nghĩ, đúng là anh đã làm hỏng em mất rồi”.

Những lời của Lâm Tĩnh Lam khiến Kỉ Hoa Ninh nghĩ đến thân phận nữ nhi của mình. Xưa nay cô là người độc lập, kiên cường, ngay cả cha mẹ cũng không chú ý và chiều chuộng cô nhiều như Tiểu Lam. Chẳng biết từ lúc nào cô đã dựa dẫm vào cách nghĩ của anh, những đề nghị của anh, những quan tâm của anh… Phải rồi, cô trở thành người cam chịu hơn so với cô của ngày xưa, đó đều là do những sai lầm từ phía anh.

Hai người đi đến khoa sản. Sau khi khám xong, bác sĩ xác định thai nhi đã ổn định trở lại, Lâm Tĩnh Lam như vừa chút bỏ được gánh nặng. Cuối cùng, vị bác sĩ già dày dặn kinh nghiệm còn cười tít mắt nói: “Ông bố trẻ ghê! Chịu khó chăm sóc bà bầu nhé, không được để cho cô ấy mệt”.

Lâm Tĩnh Lam đương nhiên là ưng thuận, vừa nhìn Kỉ Hoa Ninh vừa cười. Hiện tại, trong mắt mọi người, dù tuổi của anh kém tuổi của cô, nhưng không còn ai nói họ là chị em nữa – mà là một đôi, có thể nhận ra điều này trong mắt họ.

– “Đã nghĩ ra tên của con chưa? Kết hôn chưa?”.

Kỉ Hoa Ninh nhăn nhó lắc đầu.

Bác sĩ nhìn họ với vẻ mặt nghiêm khắc, “Nhìn hai người là biết đã qua tuổi vị thành niên lâu rồi, không kết hôn sao được? Sau này đứa con ra đời không được khai báo hộ khẩu, sẽ bị người khác cười cho”.

Hai người không nói gì, Lâm Tĩnh Lam cẩn thận dìu Kỉ Hoa Ninh ra về. Vị bác sĩ già nói với một đồng nghiệp trẻ tuổi: “Lũ trẻ bây giờ lạ thật đấy. Cặp đôi này đẹp đến thế, nhưng lại thiếu kiến thức. Nhìn cậu nam thanh niên này quan tâm cô gái thế, vậy mà sao lại không kéo nhau đi đăng ký kết hôn?”.

Bác sĩ trẻ cười nói: “Thế mà chú không hiểu à? Đây gọi là chứng bệnh sợ kết hôn. Bọn họ đó, tình nguyện ở với nhau, có ý sinh con, nhưng lại không thể kết hôn, kết hôn giống như việc kết thúc cuộc đời ấy”.

Bác sĩ già lắc đầu, lẩm bẩm, “Không hiểu, không hiểu”.

Ra khỏi bệnh viện, Kỉ Hoa Ninh vẫn bị ám ảnh bởi lời nói của bác sĩ. Chỉ vì suy nghĩ của bản thân mà khiến cho con mình sau này chịu tiếng chê cười của người đời, thế liệu có được không?

Cô cảm thấy mình cố chấp thật vô lý. Cô lén nhìn Tiểu Lam, đúng là anh đang nhìn con đường trước mặt, như sợ không may có một hòn đá nào lăn đến va vào chân cô.

Trái tim cô thấy ấm áp, tảng băng lâu năm dường như đã có những vết rạn nứt, “Tiểu Lam… có phải…” chúng mình đi đăng ký đi, câu nói như thế này, cô làm sao có thể nói ra mà không cảm thấy ngượng ngập đây?

Lâm Tĩnh Lam không chú ý nên hỏi lại, “Sao cơ?”.

“À, những lời bác sĩ vừa nói, hình như là… rất có lý, nhỉ?’

– “Ông ấy nói gì?”.

– “Giời đất! Ngốc quá!”, cô vòng tay lại, xoay người về phía trước.

Anh chàng ngốc này! Chẳng có chút hiểu biết gì cả thế hả? Ai nói anh là thiên tài chứ? Chẳng qua chỉ là con lợn đầu đất ngu ngốc mà thôi!

Giới thiệu

Chỗ của duyên phận không phải bởi khoảng cách quá xa mà khó gặp gỡ, cũng không phải do khoảng cách quá gần mà cọ xát không phát ra tia lửa. Nếu các bạn có duyên với nhau, thì dù có đi lòng vòng, nó vẫn sẽ bám theo các bạn.

Chỉ trong chớp mắt đã hết ba tháng. Từ sau khi xác nhận việc có thai, Kỉ Hoa Ninh luôn cảm thấy mỗi ngày của mình qua đi chẳng khác gì cuộc sống của một con lợn. Ngoài việc ngủ là việc ăn, việc luyện tập cũng chỉ là đi bộ mua đồ. Người khác thường nôn mửa khi mang thai, còn cô thì không, chỉ là cảm thấy miệng luôn thèm ăn, mỗi ngày ăn đến bốn, năm bữa vẫn thấy đói.

Cục cưng, cục cưng, con thật là đứa bé háu ăn đấy nha! Cô nghe nói bà bầu mỗi ngày nên xoa bụng và nói chuyện với thai nhi, đứa bé có thể nghe được.

– “Cục cưng, sau này con phải lớn lên giống bố của con, thông minh giống hệt bố. Có một mái tóc đen nhánh, có một đôi mắt trong sáng, có một đôi má lúm đồng tiền dễ thương…”, mỗi lần nói đều như vậy, nụ cười của Tiểu Lam càng lúc càng hiện ra, rõ ràng hơn. Cái gọi là kết tinh của tình yêu, thực sự là sự kỳ vọng sinh được một đứa con giống anh ấy.

– “Nhưng mà, con không thể phản ứng chậm chạp như bố được! Về điểm này con phải giống mẹ, phải hiểu chuyện, phải nghe lời… hiểu không?”.

– “Lại nói chuyện gì với cục cưng nữa thế?”. Lâm Tĩnh Lam đẩy cửa bước vào.

– “Hai mẹ con em đang nói chuyện riêng với nhau, người ngoài không được nghe”.

Anh đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô, “Ba­by, bố mà tính là người ngoài sao?”. Rồi lại làm ra vẻ chăm chú lắng nghe một lát, “Con nó nói rồi, bố là người mình, có thể danh chính ngôn thuận nghe lén”.

– “Nói bậy, ba­by còn nhỏ như vậy, làm sao mà biết nói chuyện? Chính là anh nói, anh dở hơi”.

– “Được rồi, được rồi, anh dở hơi. Đúng rồi Hoa Ninh, hôm nay là sinh nhật em. Lần trước đều là do em nhắc anh, không biết có phải từ sau khi có con, ngay đến sinh nhật mình em cũng quên rồi hay không?”.

– “Em ấy à? Sắp làm mẹ rồi, còn tổ chức sinh nhật gì chứ, chỉ tổ để thiên hạ người ta cười cho”.

– “Nói bậy, trong lòng anh, em vĩnh viễn vẫn sẽ là bảo bối của anh”.

– “Anh lại nịnh rồi, khéo không để con nó nghe thấy bây giờ…”.

Cô đẩy nhẹ anh một cái, bàn tay nhỏ nhắn của cô bị anh giữ lấy. “Kỳ thực anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em rồi…”. Lâm Tĩnh Lam xoa xoa bàn tay Hoa Ninh, xoa xoa từng ngón tay búp măng nhỏ nhắn, bất chợt anh dừng lại, chú ý đến ngón áp út.

Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đang hiện hữu trên tay cô.

– “Hoa Ninh, em đeo chiếc nhẫn kim cương anh mua cho em rồi à?”.

– “Đầu đất vẫn là đầu đất, đến bây giờ mới phát hiện ra!” Kỉ Hoa Ninh ra vẻ, “Nói là anh bỏ ra mười năm để theo đuổi em, xem ra vẫn chưa đủ!”.

– “Hoa Ninh, thế là em… em đồng ý rồi!”. Nhà khoa học trẻ tuổi thiên tài Lâm Tĩnh Lam thông minh chắc chắn bao nhiêu trong học thuật, lại tỏ ra chậm chạp, kém cỏi bấy nhiêu trong chuyện tình cảm, lúc này mới nghĩ được việc phải ôm lấy cô, nhưng lại sợ đụng đến đứa con, chỉ dám nhảy cẫng một vòng trong phòng, dáng vẻ rất buồn cười.

Kỉ Hoa Ninh cười ngặt nghẽo, cô nằm ra giường che mặt lại. Từ khi gia đình tan vỡ đến nay, mong muốn có một gia đình nhưng không có can đảm thực hiện, thì đến giờ đã thực hiện được rồi.

Hôn lễ của đôi Kim Đồng Ngọc Nữ được tổ chức đơn giản nhưng không kém phần long trọng. Cô dâu mặc một chiếc váy cưới màu trắng, cái bụng bầu được giấu kín nhờ chiếc váy bồng cao, làn da được trang điểm trông thật đáng yêu, chẳng có vẻ gì là giống với một người đang mang bầu.

Chú rể lại càng khiến mọi người phải chú ý – dáng người cao lớn được khoác lên một bộ Âu phục màu trắng, khiến cho người ta khó có thể rời mắt khỏi vẻ đẹp như một bức tượng được chạm khắc của anh, lúc đó anh chỉ chú ý đến người vợ yêu sao cho cô không được vận động mạnh. Ái dà, thế là từ nay dưới gầm trời này lại mất đi một anh chàng độc thân đẹp trai rồi!

Cô dâu tiến vào hội trường cùng với tiếng vi­olon dập dìu của chú rể. Hai người hợp tấu khúc Đám cưới trong mơ, những sợi giấy dài như những bông hoa trắng bay lất phất cùng với khúc nhạc du dương, tất cả đều đẹp như một giấc mộng, vừa thực, vừa ảo. Kỉ Như Cảnh nghĩ đến việc cầm tay con gái gi­ao tận tay Lâm Tĩnh Lam, là lại xúc động không cầm được nước mắt.

Kỉ Như Cảnh cầm máy quay ghi lại cảnh tượng khiến ai cũng phải cảm động này. Cô dâu trông giống như một thiên sứ đang cầm chiếc vi­olon đi đến bên chú rể, những cánh hoa giấy bay bay đầy không trung. Đây là lần hợp tấu thứ ba của họ, và cũng là thời điểm tấu khúc nhạc chủ đề của đám cưới.

Kỉ Hoa Ninh cũng nhẩm tính lại ba lần hợp tấu của họ:

Lần đầu là khi cô chín tuổi, họ so kè nhau khúc nhạc Thành phố trên không, lần đầu bộc lộ tình cảm.

Lần thứ hai là khi cô hai mươi ba tuổi, để cứu cho tình hình khó khăn của anh, đã hợp tấu với anh khúc Tình bạn dài lâu vô cùng thành công.

Lần thứ ba là khi cô đã hai mươi chín tuổi, Đám cưới trong mơ cũng là khúc nhạc chủ đề hay nhất của họ, không cần dùng lời nói nhưng cũng đã công khai tuyên bố từ nay trái tim họ đã là của nhau, vững bền cùng trời đất.

Chỗ của duyên phận không phải bởi khoảng cách quá xa mà khó gặp gỡ, cũng không phải do khoảng cách quá gần mà cọ xát không phát ra tia lửa. Nếu các bạn có duyên với nhau, thì dù có đi lòng vòng, nó vẫn sẽ bám theo các bạn.

Là ai đã nói? Hạnh phúc giống như cái đuôi của con mèo. Mèo thường vờn bắt cái đuôi của mình, nhưng không sao bắt được. Nhưng khi bạn bình thản tiến bước, hạnh phúc luôn luôn đi theo bạn.

Khi Kỉ Hoa Ninh sinh con, cảnh náo nhiệt của ngày cưới vẫn còn ùa về, ngập tràn và hỗn độn. Bố mẹ lo lắng, khách khứa nói chuyện xôn xao: Có Tạ Khải Đạt với nụ cười ngây ngô, có người bạn tốt Tần Di Gi­ang, có Chris nhíu lông mày tỏ ý không phục, có cái đá lông nheo của Tô San… ngay cả Nisha cũng ưỡn cái bụng bầu mà đến, thực sự khiến người ta cảm động. Còn có Mar­ry, còn có thể nhìn thấy cô thật đúng là nằm ngoài suy đoán của mọi người, hiện tại cô ấy đang làm ăn rất khá ở trong nước, mọi người đều cảm thấy mừng cho cô ấy…

Bóng dáng người chồng cùng lớn lên từ tấm bé cứ ẩn hiện trong đầu, trên thái dương lấm tấm những giọt mồ hôi. Đau, đã đau đến độ ngây dại cả người, cô cắn răng cắn lợi, chăm chú nghe theo yêu cầu của bác sĩ, luôn bảo cô phải dùng sức, dùng sức…

Sinh linh nhỏ bé khiến mẹ nó phải chịu nhiều cực nhọc cuối cùng cũng oa oa chào đời, là một bé trai. Kỉ Hoa Ninh ngắm nhìn cái dáng gầy gầy, nho nhỏ của đứa bé, có chỗ nào giống với một nửa phong độ của cô và Tiểu Lam đây? Một lát sau, mắt đứa bé từ từ mở ra, mới cảm thấy vui hơn một chút. Mọi người đều nói, đứa bé này quả là rất đẹp trai.

Đứa bé được đặt tên là Lâm Quân Nặc, với ý nghĩa là “Quân tử nhất nặc” (君子一诺). Tô San từng nói đùa rằng, nếu sau này có thêm một đứa con nữa, có thể gọi là Tử Y, một đôi trai gái có thể hợp thành chữ “Hảo”. Kỉ Hoa Ninh thì xua tay lia lịa, sinh một lần đã đủ đau lắm rồi, việc gì phải khổ thêm một lần nữa?

Tính cách thằng nhóc rất giống mẹ, trước mặt mọi người thì ngoan ngoãn, nhưng khi không có ai thì nhăn nhó mặt mày. Cũng may là nó có ông bố cực kỳ nhẫn nại, có ông bố là đại ma đầu thì thằng con tiểu ma đầu đương nhiên không dám hó hé gì. Phải mất ba lần ru con ngủ, cuối cũng Lâm Tĩnh Lam cũng đã ôm được cô vợ yêu và có một giấc ngủ ngon lành.

– “Hoa Ninh, chúng ta sẽ sống một đời hạnh phúc em nhé!” Trong giấc ngủ mê mệt, Lâm Tĩnh Lam nói lảm nhảm một câu. Có lẽ chính bản thân anh cũng không biết lúc đó mình nói gì.

“Ừ”. Kỉ Hoa Ninh nắm lấy tay anh, mở to đôi mắt đen trong sáng, lặng lẽ nhìn khung cửa sổ phía xa xa.

Đêm nay bầu trời rất trong. Không biết từ lúc nào, cô bắt đầu cảm thấy sợ bóng đêm đến vậy, cô sợ bóng đêm sẽ nuốt chửng mình vào trong một tấm lưới lớn. Nhưng bây giờ đây, nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

Vô vàn vì sao đang nhấp nháy trên màn trời đêm, những vì sao chợt sáng, chợt tối giống như những viên ngọc làm say lòng người. Trong khoảng không mênh mang, một ngôi sao băng thoáng bay qua, để lại một vệt sáng trên bầu trời, kéo theo một cái đuôi dài, vụt bay qua tầm mắt của cô.

Cô chớp chớp mắt, như không tin nổi vào mắt mình. Thật đúng là sao băng! Một ngôi, lại một ngôi nữa… bầu trời rực rỡ như trong một đêm hội, huyên náo và long trọng.

Đẹp quá! Kỉ Hoa Ninh quay đầu nhìn Tiểu Lam giờ đang ngủ say, không nỡ đánh thức anh, chỉ nhẹ nhàng hôn lên má anh. Xong rồi, thế là anh không có duyên với trận mưa sao băng rồi!

Sao băng cũng giống như tình yêu, có thể gặp được, và cũng có thể cầu thấy, chỉ cần nhẫn nại chờ đợi đến khoảnh khắc bạn gặp nó.

Nếu như tin tưởng, nếu như kiên trì, thì sẽ có một ngày, bất chợt quay đầu lại, đã thấy vì sao lấp lánh phía chân trời.

Chuyện bên lề:

Câu chuyện xoay quanh ba nhân vật Lâm Quân Nặc, Vương Niệm Niệm và Trương Tiểu Ni

Vào một ngày nghỉ, lại đúng lúc trời quang mây tạnh, rất nhiều người nô đùa vui vẻ trên bãi cỏ trong công viên. Ầy, cậu bé mặc bộ đồ Tây nhỏ xíu, với cái quần bò ngắn, mặt đẹp như ngọc kia là ai vậy?

Nhìn kìa, nó đang tập tễnh đi đến phía chúng ta kìa: Đôi mắt đen long lanh, cái mũi bé xíu, da trắng như trứng gà, là anh chàng mà ai nhìn thấy cũng muốn bế một cái.

“Mẹ – ” Khi người mẹ có mái tóc dài còn cách đứa con mấy bước, thì cậu bé bỗng bị ngã chỏng chơ trên mặt đất, nước mắt nước mũi cứ thế mà tuôn ra, nhanh đến nỗi người ta còn chưa kịp bịt tai lại.

– “Ối, Quân Quân lại ngã rồi”. Bà mẹ tóc dài cuối cùng đã không còn chú ý đến người mẹ có mái tóc quấn cao đang đi bên cạnh nữa, nhưng nào ngờ còn có một bóng người loắt choắt đã kéo đứa bé dậy trước bà mẹ.

– “Quân Quân ngoan, đừng khóc em, Quân Quân là con trai cơ mà”.

Cô bé đó lớn tuổi hơn một chút, thân hình hơi gầy, hai cái lúm đồng tiền trên má một to một nhỏ, đôi mắt to rất sáng. Vương Niệm Niệm hiện giờ là cô bảo mẫu nhỏ xinh nhất của Lâm Quân Nặc, đi đâu cũng kéo cậu bé theo, có cái gì ngon cũng cho cậu bé ăn, có đồ chơi gì hay cũng cho cậu chơi, giống hệt như chị ruột của cậu.

“Anh nói xem, Niệm Niệm với Quân Nặc liệu có giống chúng ta sau này hay không?” Bà mẹ Kỉ Hoa Ninh nhìn hai đứa trẻ với vẻ mặt khá lạ, nở nụ cười tinh quái. Lâm Tĩnh Lam đưa cho cô một chai nước, “Như thế chẳng phải càng tốt sao?”.

“Đương nhiên là anh sẽ nói hay rồi!”. Người đưa ra ý kiến phản đối là Tần Di Gi­ang, mẹ của Vương Niệm Niệm, “Niệm Niệm nhà chúng tớ mới nhìn đã thấy là một đại mỹ nhân rồi, gả cho Quân Quân nhà hai người chẳng phải là rất phí hay sao?”.

“Không phải chứ, cậu xem nó kìa, vừa đen vừa gầy, đẹp chỗ nào mà đẹp? Nó lại còn lớn hơn Quân Quân sáu tuổi nữa chứ, Quân Quân chắc gì đã chọn nó chứ…”. Kỉ Hoa Ninh chưa nói hết câu thì đã bị Tần Di Gi­ang cù, hai người lại trêu đùa nhau, ồn ào hệt như hồi còn nhỏ.

Lâm Tĩnh Lam đứng bên cạnh họ tủm tỉm cười, cảnh này quả thực quá quen thuộc, mỗi khi nhắc đến bọn trẻ, cảnh này dường như đều xuất hiện. Nhớ lại từ lúc kết hôn đến nay, con đã biết nói, biết đi rồi, tình thương và sự gắn bó của anh với Hoa Ninh, với cái gia đình nhỏ này càng lúc càng sâu đậm. Thì ra đối với cô, lúc đầu là thích, sau chuyển thành yêu; và cho đến lúc này, cô vừa là người anh yêu, vừa là người thân nhất của anh, thứ tình cảm này tuy là có lúc chuyển hoá cho nhau, nhưng vĩnh viễn không thể mất đi.

– “Vương Niệm Niệm, Lâm Quân Nặc!”. Lại gặp thêm một cô bé nhiều tuổi hơn một chút. “Vương Niệm Niệm, em xem Quân Nặc làm sao, làm sao nó lại khóc rồi đấy?”

– “Chị Ni­ni, em không hiểu em nó bị làm sao!”. Từ nhỏ Niệm Niệm đã rất phục Ni­ni, cho đến lúc lớn hơn chút nữa, cô bé vẫn răm rắp nghe theo từng câu từng chữ của bà chị.

– “Thật là không thể chịu nổi mấy đứa chúng mày, dẹp ra, để chị mày đi mua nước mát về cho chúng mày uống!”.

– “A!” Không ngờ lần đầu tiên bế em đã làm ngã Lâm Quân Nặc. Ni­ni mỗi tay dắt theo một đứa, đưa chúng đến cửa hàng tạp hoá.

– “Ồ? Cô nương Trương Tiểu Ni cũng đến góp thêm một chân kìa? Xem tình hình hiện tại, có khả năng hình thành quan hệ tay ba đấy!”. Tần Di Gi­ang chọc cười Aman­da. Aman­da ảo não phản đòn: “Mấy người đùa con nhà mấy người thôi đấy, đừng có đem Ni­ni nhà tôi vào cuộc, cháu nó lớn hơn bọn trẻ kia nhiều”.

Mối quan hệ thanh mai trúc mã, với những người bạn thực sự dù đến lúc lớn vẫn vậy, vẫn giống một đám trẻ con.

“Ông xã, anh xem – ” Kỉ Hoa Ninh chỉ chỉ vào tay áo của Lâm Tĩnh Lam, ba người đều nghe tiếng mà nhìn theo.

Trước một tiệm hàng nhỏ, vây quanh “tiểu mỹ nam” Lâm Quân Nặc là một bầy con gái. Có người đang nói chuyện với cậu, có người đang lấy kẹo cho cậu ăn, Vương Niệm Niệm chăm chú quan sát cảnh đó, Trương Tiểu Ni nhíu mày toan kéo bọn họ đi…

– “Sao thế hả!”. Thì ra con trai hai người có số hậu cung! Ha­ha ha ”.

Tiếng cười rộ lên làm huyên náo cả một vùng.

THE END


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.