Hắn đi trước vào trong,nó thì lủi thũi theo sau.
-Đi làm việc đi”Lạnh giọng bước đi lên lầu,không liếc nhìn tới nó.
-Việc..việc gì?!_nó ngây người,không hiểu hắn nói cái gì.Dứng lại nhìn dáng vóc cao lớn ung dung đi,cứ như lúc nãy chưa hề xảy ra việc gì lien quan đến hắn.
Hắn nhìn nó đanh mặt lại.Rôì quay qua ông quản gia.
Cúi đầu hiễu ý rồì ông quản gia bước ra. Bảo nó đi theo.
-Đồ xấu xa,đồ khốn….._nó điên tiết tức giận vì hắn thật sự hiếp người quá đáng.
Nhổ cỏ,rồi tưới cây,còn phải lau chùi từng căn phòng.Nó quần quật hết cả buổi,tới tối vẫn chưa được ăn cơm.Cứ liên tục chữi hắn thầm trong bụng,chữi không đã bụng,chữi luôn ra miệng.
“Caí tên hun hăn kiêu ngạo,tàn bạo vô nhân tính,moị thứ xấu xa hình như dồn vaò hắn thì phải,chữi riết hết từ chữi hắn luôn,ta sẽ chờ ngaỳ baó thù đợi đó.”_nó vừa bước đi vừa rủa.
1tuần sau
Reng———–Reng
-Tới liền tới liền_nó từ trong nhả chạy ra như tên bắn.
—–Cạnh—–
Khi vừa mở cửa ra,trước mặt nó là 1 đứa con gái,à không có thể nói là 1 ngươì phụ nữ quyến rủ,sang trong và quý phái,cô ta có vẻ đẹp sắc sảo nó có thể là vũ khí giết chết những thằng đàn ông có thói ong bướm.cô ta bận chiếc đầm bó maù bỏ ôm sát cơ thể làm nổi bật rỏ đường cong hoản hảo của mình.Nó nhìn cô ta mà cảm thấy thật ganh tỵ.
-Chào cô,cô là ai vậy?
-Tránh ra,Ta còn gặp dương Vĩ_Cô ả không thèm để ý đến nó,hất người nó ra rôì bước trong.
-Nè! Tôi hoỉ cô là ai,sao cô tự tiện vậy chứ_Nó bất ngờ gì thai độ cô ta thật kiêu căng,nó chạy theo cô ta ngăn lại.
-Nè.!_Dù cố ngăn nhưng cô ta vẩn không them đoaí hoaì tới lời nó,vẫn ngang nhiên bước vào,điều naỳ khiến nó càng tức hơn,nó nhanh tay nắm lấy cánh tay cô ta keó giựt lại.
Lúc này cô ta mới dừng lại quay mặt nhìn nó.
-Buông caí tay bẩn thỉu đó ra.!
Nó bàn hoàng rút tay lại.Nhưng lời nói đó đã xúc phạm long trọng của nó.
-cô nói ai dơ bẩn hả.
Cô ta im lặng rôì liếc nhìn nó từ trên xuống dưới,đánh cái nhìn giểu cợt.
-Đúng là bọn người hậu không được ăn học,thật vô lễ.
-Cô.._nó tức điên bàn tay siết chặc lại.Nhưng nó không chịu nhịn nhục thế nó hất mặt lên .—–cô mới là người không có ăn học,vào nhà người ta tự tiện chưa được sự đồng ý con nói năng khinh thường ngươì khác,có ăn học thì chẳng cái làm thế.
——Chát——–
Dứt câu nó bị ăn ngay 1 cái tát thật mạnh,chưa kịp trở tay nó còn bàng hoàng vì caí ăn tát thật vô lí.
-Con nhỏ hỗn sược này,tao sẽ kêu Dương Vĩ đuổi việc mày._cô ta kênh kiệu liếc nhìn nó.
Nó vừa định bật lại thì.
-Chuyện gì ồn ào vậy_Hắn từ trong xe bước ra.
-Anh…anh về rôì hả,em đến gặp anh,e nhớ anh quá.!_cô ta vừa thấy hắn liền chạy tơí ôm sát lấy hắn,nủng nịu.
-Lúc nảy có chuyện gì_hắn lạnh lung giựt tay mình ra khỏi ả.Vẻ mặt chán chường nhìn.
-Anh coi con người hầu nhà anh kìa,có hỗn láo với em đấy,còn dám lớn giọng không xem em ra gì.anh đuổi việc nó đi._cô ta ngaỳ càng trở nên ẻo lả,cứ như ngươì không xương,uốn qua uốn lại người hắn.
Hắn bước tới nó,nói 1 cách lạnh lùng.—Cần cô quản sao?_câu nói làm cô ả sựng người,rỏ là hắn chẵng 1 chút giữ thể diện cho cô.Nói xong hắn lại liếc nhìn sang nó:-Cô lại bày trò gì?
-Tôi có làm gì,caí naỳ phải hỏi cô ta làm gì mới đúng đấy,ngang nhiên vào đây rôì còn đánh người nữa._nó tức tối nói rồi xoa xoa chỗ đau.
-Đó anh coi nó kìa,người hầu anh nói chuyện hỗn sược vơí chủ như vậy đấy.
-Cô im đi._hắn nhìn ả khó chịu quát,rôì quay lại nhìn nó thấy dấu tay đỏ ửng trên mặt nó,nhưng vẫn tò thai độ lạnh nhạt.
-Cô đi làm việc của mình đi._Không liếc nhìn nó,ánh mặt hướng lại về vẻ đẹp kiều diễm kia,chiếu 1 tia sát khí.
-Biết rồi_nói 1 cách giận lẫy rôì quay đi.
-Trơì ơi,sao anh có thể giữ con người làm vô phép tắc như thế trong khu biệt thư chứ,nó chẳng xem chủ của nó ra gì.!._cô ả không nhìn ra ánh mắt lợi hại của hắn,vẫn vồ bổ trường người đưa đẩy vẻ không cam tâm,hắc liếc nó.
Hắn liền lườm cô ả tỏ ý nên biết điều mà yên phận,cái lườm đầy đe dọa làm cô ả cũng nín bặt.Nhìn xuống dáng vẻ rụt rè khác ban nãy,hắn nhẹ giọng:-Đến đây có việc.?
-Anh thật là,tại em nhớ anh,lâu rôì anh hứa ghé em nhưng có thấy mặt mủi anh đâu,nên người ta phãi đến gặp anh đấy chứ._Giọng nói nũng nịu như mèo con xua nịnh chủ.
– Vậy sao?_hắn cười đá đểu có phần khinh miệt.Từ từ bước đi rồi yên vị trên chiếc ghế lớn bằng thùy tinh ánh đèn đẹp mắt.
-Anh không tin em hả,em nhớ anh thật mà,tôí naỳ mình đi thư giản đi,em sẽ làm anh vui vẻ_Liên tục thể hiện đọ cong trên cơ thể,hắn đi tới đâu,cô ả cũng như keo cao su àm bám hoài không nhã.
-Sau này,cô mà con đụn đến cô ấy nữa thì đừng trách tôi vô tình._giọng noí hắn khiến ả bổng giựt mình,lơì nói lạnh đến mức khiên tim cô ta đập mạnh sợ đến rung mình.
“Con nhỏ đó là ai chứ,nếu là 1 con người hầu thi Dương Vĩ sao lại bảo vệ nó như vậy chứ.Con nhỏ thật chướng mắt”_dù rất sợ nhưng ánh mắt ả trở nên thâm hiểm.
Trước mặt hắn chỉ cười giả lả,rôì ỏng ẻo bước cùng hắn đi lên phòng trong.