Thiếu Thất có vẻ hoiư chờ đoiự điều gì, nhưng rội bị cô làm vụt tắt, anh cũng không muốn đi sâu vào vấn đề này. Liền đứng lên. Đưa tay ra về phía cô :-Về thôi, có thể Nguyệt Hàm đang cần cô.
Bội Bội hơi do dự lại nắm lấy tay Thiếu Thất đứng lên. Trong lòng cũng đang lo lắng Nguyệt Hàm thế nào, chân lại bước nhanh. Không để ý đến bàn tay đã nắm lấy tay Thiếu Thất thật lâu.
————————————————————————–
Phúc Hòang đứng sau lưng Max lo lắng nói :-Max, sao anh không nói rõ với Nguyệt Hàm.
Vẻ mặt thoáng nét bất lực, lại đầy phứt tạp, tay tùy tiên bỏ vào túi quần, sừng sừng đứng bất động rất lâu, không trả lời Phúc Hòang.
Phúc Hòang lại nóng ruột nói tiếp :- Tai nạn của Tống A Vĩnh chỉ là ngoài ý muốn, anh hết lần này lần khác bảo vệ cô ấy, nhất định khi biết cô ấy sẽ không hiểu lầm nữa.
Phúc Hòang biết rõ, Max là đang bảo vệ Nguyệt Hàm. Hồ sơ Max muốn đưa cho A Vĩnh không chỉ là tội danh của Tống Hào, mà cả thân thế của cô. Max trong tối A Vĩnh ngoài sáng, Max còn rất nhiều hạn chế khi xuất đầu lộ diện, chỉ là muốn A Vĩnh biết được điều tra ra sự thật tiện thể theo dõi bảo vệ cô. Tình trạng Nguyệt Hàm không những đang nguy hiểm về sức khỏe, không biết lại bộc phát sức mạnh quái quỷ đó ra lúc nào, Dương lão gia cũng đã hành động muốn làm hại Nguyệt Hàm để đe dọa Max.
Không ngờ A Vĩnh âm thầm theo dõi Nguỵêt Hàm lại biết được mật đạo của cha mình.
Chỉ trách đến không đúng lúc.
-Không cần, cứ để mặc cô ta._Max lạnh lùng nói, tâm tư phứt tạp.
Phúc Hòang thở dài, chẳng biết phải nói thế nào với tính cách Max. :–Tại sao rõ ràng quan tâm lại cố tình làm như không…Haizzz….Lúc nảy khi anh gọi theo sao cô ấy xem chừng, tôi đã kêu Lạc Tư đi theo, nói là cô ấy đến bệnh viện ngồi trước cửa phòng Tống A Vĩnh rất lâu rồi cũng không động tĩnh.
Gương mát lạnh chỉ gất đầu xem như biết, rồi lãng sang chuyện khác : —Lạc Thần tên đó thế nào ?
-Tạm thời đã nhốt anh ta vào phòng khử trùng trước khi tiến hành thí nghiệm
-Ừm…bảo họ phải nhanh chóng tìm ra cách trước khi cơ thể Nguyệt Hàm bộc phát bệnh._Ẩn hiện sau gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Max là sự lo lắng.
–Chuyện này liệu có được không, Lạc Thần xem ra hắn biết em gái hắn đã chết thật rồi, đó chỉ cuốn video trước khi cô ta chết, hắn sẽ không dễ dàng chịu để chúng ta thí nghiệm trên người hắn.
Hơi thở lạnh tỏa ra. :-Phải làm tên đó cam tâm tình nguyện.
Phúc Hòang do dự :-Mấy tên tiến sĩ đó nói, thí nghiệm phải được sự cam tâm tình nguyện thì cơ thể mới thích ứng với thuốc, nếu không chỉ phản ngược lại, không chừng còn mang thêm độc tính. Liệu chúng ta có nên tiếp tục việc làm nguy hiểm này không ?
Trong bóng tối sự ám muội thâm sâu trên khuôn mặt Max đầy khó tả, giọng lạnh băng :-Tìm người giỏi về phẫu thuật chỉnh sửa khuôn mặt về đây.
-Max…anh định làm gì, chẳng lẽ…_Phúc Hỏang ngây người suy đóan.
– Sau khi Phúc Hòang rời đi, căn phòng lớn trở nên lạnh lẽo im ắng hơn.
Trầm trầm âm thanh đáng sợ lại vang lên chậm rãi :-Ra đi, còn muốn trốn bao lâu.
Bất chợt một cái bóng đen từ tấm mảng phắt phơ sau cửa tủ gần cửa sổ hiện ra. Một thân hình mảnh mai, đôi môi khẽ mĩm cười quyến rũ. :-Đúng là không gì qua được con mắt của Max.
Max không quay lưng lại, nhưng dường như hắn biết đó là ai, nhạt nhẽo nói :-Từ lúc nào nơi đây trở thành nơi muốn vào là vào được vậy. Cô không biết sợ là gì sao ?
Đôi chân uuyển chuyển đi tới—Cọc..cọc—trên môi đỏ son vẫn giữ nguyên nụ cười. Đứng sát vào lưng Max, khiến cô có chút run rẫy, không rõ là vì khí chất quá lớn của Max làm áp đẩo hay do tâm lý ao ước muốn ôm lấy bời vai mạnh mẽ này khiến bản thân xúc động.
-Em đã nghĩ, sẽ không còn gặp lại anh được nữa, nhưng em từng ngày vẫn tin anh nhất định bình an trở về._Thiệu Mĩ muốn nắm lấy đôi vai lạnh lẽo cô độc ấy, nhưng cô lại chậm chừng.
Đột nhiên thân ảnh lớn củ động quay về phía cô. Gương mát lạnh tóat, từng đường nét trên khuôn mát người đàn ông này luôn cuốn hút ánh nhìn cô, chỉ cần khi cô nhìn thấy hắn từ xa cũng làm tim rung mạnh. Đôi mặt long lanh dao động ngấm nhìn hắn đến ngay người, nhưng đôi mặt sâu lãnh đạm kia vẫn không chút cảm xúc.
-Cổ Thiệu Mĩ…
Hắn âm trầm gọi tên cô, không hiểu sao cô lại liên tục dao động, không khỏi run rẫy, hít thở không thông. Vẫn là cảm giác này 18 năm trước lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
« Có một cậu bé ánh mắt rất sang và to, nhưng lại mang vẻ mạt đáng sợ khó gần, ngồi một mình trong hoa viên Dương gia.
Có một cô bé nhỏ nhắn gầy ốm, bộ dạng rách rưới mặt lắm lem hớt hãy bỏ chạy. Không may vấp té ngã xuống đất, vô cùng…vô cùng hoảng sợ, bị đám người phía sau đuổi tóiư, đôi chân đau đến không nhấc lên được, cô bé nghĩ ràng lần này mình không thoát được, bất ngờ, một bàn tay to hơn mình một chút, lại rất ấm. Tít tắt cứu cô bé thoát khỏi bọn họ, Cậu bé khéo cô bé núp vào cái phòng kho cũ kĩ chỉ vài ánh sang từ lỗ hỏng bên ngoài chen rọi vào trông. Nhịp tim cô bé đập rất mạnh, đến mức câu bé kia nghe thật rõ ràng :—Em sợ sao ?
Nghe được giọng nói cô bé kia ngẩn mặt lên, thóang ngây người. Ánh sáng kia tuy rọi chỉ nữa phần khuôn mặt cậu bé nhìn cũng nhìn rõ ràng rất đẹp, rất đẹp, có điều ánh mắt lại vô cũng đau buồn, cô bé không biết tại sao cứ phẳng phất sự buồn bã như thế, độit nhiên lại khiến mình bật khóc. :—-Híc…híc..hức….
Cậu bé liền bịt miệng cô bé ngay :-Không được khóc. Có gì phải sợ.
-Em…sợ…bị họ bắt được.
Cậu bé 12 tuổi cứ như một nam nhân trưởng thành, liền ôm chặc cô bé nhỏ nhắn vào lòng.
-Em tên gì ?
-Em tên..Cổ Thiệu Mĩ…_Cô bé vùi đầu vào lòng ngực ấm áp ngượng ngùng nói.
Cậu bé vẻ mặt lạnh lùng cất lại tên cô :-Cổ Thiệu Mĩ.
—Tên em nghe rất hay—–
Không hiểu sao, âm thanh này lại khiến cô không ngừng dao động, lòng ngực đạp mạnh rối lọan, cô ao ước cơ thể này, thật ấm. Không biết cô ngủ từ bao lâu, có lẽ cô quá mệt, cho đến khi tĩnh lại, cô đã ở một nơi rất đẹp, không phải trong một nhà khó.
Nhưng…từ đó cô không thể có lại được hơi ấm đó nữa. Chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngấm cậu chủ mình hằng ngày trong âm thầm . Dù cậu ta chưa bao giờ để tâm đến sự xuất hiện của cô trong cũng một ngôi nhà »
Cổ Thiệu Mĩ tay run run bấu chặt lại. Max chưa bao giờ biết được cô gái nhỏ người xưa đã lớn, đã không còn yếu ớt nữa.
« Hắn không nhìn thấy quá trình cô lớn, nhưng cô lại từng ngày từng ngày theo dõi sự trưởng thành của hắn, càng nhìn cô càng thấy đau khỗ, cô tự hỏi mỗi đêm khi thấy hắn người đầy máu trở về ‘ Sao còn người này có thể sống mạnh mẽ đến vậy’’, nằm trên chiếc giường lạnh, không một ai chăm sóc, quan tâm, chỉ có cô âm thầm chăm sóc, khi hắn hôn mê, hắn muốn uống nước, cô vội vàng mang nước, hắn thấy lạnh, cô vội vàng dùng cơ thể nhỏ ôm hắn, hắn không biết, khi tỉnh dậy cô đã biến mất. »
Khi cô có thể đường hoàn đứng trước mặt hắn, Hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, sát khí. Cô giả vờ làm một thư kí đoan chín tiếp cận hắn, chỉ mong ánh nhìn hắn một lần hướng về cô. Nhưng nếu ngày nào còn Trịnh Nguỵêt Hàm, vĩnh viễn ánh mátư yêu thương ẩn chứa kia không bao giờ danh cho cô, chỉ có Trịnh Nguỵêt Hàm là không nhìn ra tâm ý của Max.
-Cô…về nói với lão già đó, nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ đụn được người của tôi. _Mang đầy sát khí, như một lời cảnh báo.
Hít lây mốt hơi khí, cô nhất giọng ám muội nói :-Vừa gặp nhau anh lại nói như vậy, lần này chẳng phải em theo phe anh sao. Chỉ một cuộc điện thóai làm hỏng giấc ngủ của em vẫn chưa tính, lại còn giúp anh hết mình, không đền đáp lại còn đe dọa.
Vừa nói cô vừa dùng ngón tay vuốt lên ngực Max. Như một sự nhõng nhẽo.
Chưa di chuyển hết bộ ngực rắn chắn của hắn. Max đã nắm lấy tay cô lại.
-Được, cô muốn đền đáp cái gì ?_Max tà mị nói, giọng có phần giễu cợt.
Hơi thở mạnh mẽ của Max làm Thiệu Mĩ trở nên ngượng ngùng. Không ngờ Max lại thể hiện hành động như vậy, cô mĩm cười thích thú. Đầu tựa vào lòng ngực Max.
Cảm thụ cảm giác này, rất lâu cô ao ước.
-Chỉ cần là anh muốn, em có thể cho anh tất cả.
Môi mõng khẽ cong lên, ánh nhìn cũng phứt tạp. Bàn tay lớn vuốt lấy lưng cô :-Chỉ cần, cô ngoan ngõan nghe lời là được.
Cô vui đến phát ngất, hắn ôn nhu như vậy, cô liền quên hết mọi thứ -Hưm…
Max thô bạo xé rách chiếc áo đen của Thiệu Mĩ ra :—XẸT—
Thiệu Mĩ cười tươi, ám chỉ :–Em muốn biết, em và cô ta ai giỏi hơn.
Max cười nhếch môi :-Vậy để thử mới biết được.
Hắn nói xong lập tức đặt cô lên thành cửa sổ ngồi lên đó. Ngửi lấy mùi cơ thể cô. Hắn không nhúng nhường kéo tọat chiếc quần Thiệu Mĩ ra.
Thiệu Mĩ cứ ngây ngất sờ sọan cắn nuốt trên da thịt rắn chắn bánh mật kia. Hít thở ngày càng dồn dập. Chỉ là khi cô muốn chạm tới môi hắn.
Max liền đẩy ra. Làm cô vô cùng thất vọng.
-Chẳng phải cô nói mình rất ngoan sao ?
Thiệu Mĩ im lạng mĩm môi, xem như không muốn làm mất hứng. Cứ thế tiếp tục quấn nhau. Chỉ trừ đôi môi hắn không bao giờ chạm vào cô.
4 giờ sáng
Hắn ngồi trên chiếc ghế dường như đang suy tư điều gì. Cơ thể Thiệu Mĩ vẫn chưa cử động nỗi, liền lồm chồm bò dậy.
-Tình hình bên đó thế nào?
-Dương lão gia lần ngày đích thân đến Malaysia gặp một nhân vật lớn,chính là để hợp tác vận chuyển số lượng ma túy từ Đông Bắc qua, Còn nữa Dương lão gia muốn lôi kéo những người trước nay làm ăn với Sát Bang. Làm ăn ai không muốn có lợi ích, Masec cho họ nhiều lợi ích dễ gì họ không chạy theo, đơn giản trước nay Sát Bang không buôn bán ma túy. Còn Masec thì hoàn toàn có thể, thị trường rộng cho họ nhiều nguồn vốn như vậy không đua nhau chẳng phải thiệt thòi sao ?
-Kế họach tôi sẻ nói cô sau, mau rời đi_Max lạnh lùng đứng dậy. Không một chút tư vị gì quây đi. Cũng không do dự xem cô phản ứng.
Cổ Thiểu Mĩ ngây người chỉ nhìn cử động của Max không nói được lời nào.
Trước khi ra khỏi, còn quăng lại một câu ám muội :-Cổ Thiệu Mĩ, tốt nhất cô đừng ăn nói lung tung với Nguyệt Hàm nếu không.. những thứ cô muốn đừng mong có được.
Cổ Thiệu Mĩ hiểu phút chút chỉ là ảo tưởng, xem như hắn đã không bã đãi cô, cô phản bội Dương lão gia, người bồi dưỡng cô từ nhỏ đã là can đảm rồi, hắn chô cô thsư gọi là tiừnh nhân cũng được, cô toại nguyện chấp nhận, giọng cô khốn khổ cất lên :–Anh có biết..thứ em muốn chính là trái tim anh .
—————————————————————————————–
Sau khi bỏ đi. Cô ngồi ở băng ghế trước phòng A Vĩnh đã 4 tiếng, không ngủ không nói chuyện. Cứ như thế như đang dầy vò mình. Vẻ mặt cô mang sự mệt mỏi khổ sở.
Trịnh Nguyệt Hàm chỉ dám nhìn A Vĩnh qua tấm kính nhỏ kia, chờ đợi, hối lỗi.
Lạc Tư theo cô mà cũng không dám lơ là, đứng đó trong chừng cô, không ít lần nhắc nhở nhưng cô vẫn một câu không nói, không nhúch nhích. Đáng sợ hơn là cô không khóc, cứ lạnh tanh như thế làm Lạc Tư vô cùng lo sợ.
-Nguyệt Hàm, cô cứ như vấy tôi biết ăn nói với Lão đại thế nào ? Cô làm tôi lo lắng đấy
Trái lại cô hòan tòan không động tĩnh, dường như không nghe thấy như đang lạc vào thế giới chỉ có cô.
Đôi chân dài, âu phục đen bước đi rất vững chãi. Phong độ của Max vẫn giữ nguyên như thế bước đến gần.
Lạc Tư nhìn thấy liền khó xử ngập ngừng cất tiếng :—Lão..đại..cô ấ..y
Max lướt nhìn qua Nguyệt Hàm rồi bảo Lạc Tư đi ra.
Hắn chầm chập đến gần cô, nhìn cô nhưng lại không thể chạm tới, sợ chạm vào cô sẽ thấy đau. Sợ cô sẽ tổn thương.
Hắn ngồi xuống kế bên cô. Mắt nhìn theo hướng cô đáng nhìn đó là noiư A Vĩnh đang nằm.
Cô vẫn không lên tiếng, mặc kệ hắn im lặng bên cô bao lâu.
Đột nhiên hắn cất tiếng, giống như không phải hắn nữa :-Có phải em rất hận anh.
Gương mạt vô hồn kia lại chẳng đáp trả hắn. Không biết Nguỵêt Hàm có phản ứng hay không. Hắn lại nói tiếp. :-Dù em căm ghét anh thế nào, chỉ cần…
Hắn hít lấy một hơi khí, chưa bao giờ hắn thấy bản lại khó khăn như bây giờ :…..Chỉ cần, em đừng tự dày vò bản thân nữa.
Đôi mi Nguyệt Hàm khẽ run, có lẽ cô vẫn nghe thấy, môi cô nhấp nhay rất nhỏ :—-Đừng nói những lời ghê tởm thế này. Tôi thật buồn nôn.
Phải, hắn cũng cảm giác bản thân không thích hợp để nói những câu này, đáng lý nếu khi trước, hắn sẽ hành động bắt ép cô. Dù trong lòng không khi nào không lo lắng cho cô. Bây giờ, hắn không đủ khả năng đó nữa, càng dùng biện pháp mạnh với cô, cô càng phản kháng mạnh hơn.
Hắn thống khổ chịu đựng sự cay ghét của cô, chỉ cần cô yên bình trong thế giới hắn, hắn không biết từ bao giờ hắn lại bắt đầu chấp nhận loại cảm xúc này. Dường như hắn đang lúng rất sâu không tài nào thoát ra được nữa.
-Tôi có thể cho phép em bây giờ nổi giận. Cũng đừng mang bản thân ra hành hạ mình nữa.
-IM ĐI
Cô quát lớn, nhưng cũng không buồn liếc hắn, chỉ mãi nhìn con người bên trong cánh cửa.
-Em đã suốt đêm không ngủ, không làm gì cả. Em có biết tình hình sưc khỏe của bản thân đang nguy hiểm không.
–ANH IM ĐI CHO TÔI.TÔI KHÔNG MUỐN NGHE._Nguỵêt Hàm ôm đầu, co rút người lại, lẩm bẩm :–Tại tôi nên A Vĩnh mới như thế. Tất cả là tại tôi, tại sao những người bên cạnh tôi đều ra đi, điều bị tôi làm hại.
Max nhìn cô bấn lọan, ánh sợ, bây giờ anh đang hỏang sợ, cô sẽ xảy ra chuyện, cơ thể cô bây giờ chẳng nói trước được điều gì, nhất là tâm lý dễ đẫy nhanh ác tính trong cơ thể ra, hắn vội ôm lấy cơ thể cô. :-TRỊNH NGUYỆT HÀM, EM ĐỪNG TRÁCH MÌNH NỮA.
– BUỐNG RA, BUÔNG TÔI RA…ÁC MA NHƯ ANH ĐỪNG ĐẾN GẦN TÔI…THẬT KINH TỞM.._Cô vùng vẫy, đẫy Max ra. Tinh thần rối lọan, liên tục lắc nhẹ đầu không chấp nhận.
Max chỉ cô ghì chạt cô, lòng hắn dân lên một hồi đau thương, hắn nhấm mắt lại hít lấy không khí, sự bất lức này hắn sợ khi Nguyệt Hàm biết được sự thật về cái chết của cha mẹ mình, còn dữ dội hơn nữa. Đột nhiên hắn lo sợ.
–TRÁNH RA…TRÁNH XA TÔI RA…TÔI CĂM GHÉT ANH…ANH BIẾT KHÔNG..ANH CHÍNH LÀ NỖI ĐAU CỦA TÔI..DƯƠNG VĨ..HỨC—
Trịnh Nguỵêt Hàm vùng ra bỏ chạy.
Max liền bất dậy, ôm lấy cô từ phía sau, rất chạtư nhưng lại sợ làm cô đâu lại nới lỏng ra :-ĐỪNG..ĐỪNG NHƯ VẬY NỮA…TẤT CẢ LÀ DO ANH… CẬU TA SẼ TỈNH LẠI. CHỈ CẦN EM MUỐN GÌ ANH ĐIỀU SẼ THỰC HIỆN. VỀ VỚI ANH ĐI.
NgườI Nguỵêt Hàm run run, mồ hôi toát ra, có lẽ do quá ksich động, gân mấu màu đen như những nhánh rẻ con mọc lan ra dưới lớp da của cô rất nhanh. Ánh mắt cô đỏ ngầu.
Max kinh người, đánh ngất cô rồi bế Nguỵêt Hàm lên. Đôi mắt sói xa sầm hắn đưa cô rời khỏi.