Tiến vào cửa nhà.
Cảnh mà Giang Ly nhìn thấy, lại khiến cho hắn lạnh hết sống lưng.
Trong phòng khách cha mẹ và em gái bị ép đứng trong một góc nhỏ, còn ngồi trên ghế sô pha là một người thanh niên tuổi tác cũng tương đương với hắn, khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Bên cạnh người thanh niên đó có khoảng năm tên vệ sĩ áo đen, ai ai cũng khí thế phi phàm, giống như lích đánh thuê Mercenry vậy. Ngoài ra, còn có một lão già, khoảng hơn sáu mươi tuổi, đứng chắp tay, nhìn cảnh tượng xung quanh, thâm bất khả trắc.
Cánh cửa trong nhà bị bạo lực phá hư
Trên bàn ăn một mớ hỗn độn.
Rất nhiều thuốc bổ vung vãi trên mặt đất.
Rõ ràng là cả nhà đang ăn cơm, thì đám côn đồ này phá cửa vào, tạo thành mớ hỗn loạn này.
Còn Tinh Thần Cường Thân Hoàn mà hắn mua cho em gái, cũng đã bị đám người này dồn lại, để chồng chất trên bàn.
Người thanh niên kia nay bóp một viên Tinh Thần Cường Thân Hoàn, mặt cười khẩy nói:
– Giang Chấn Đông, ông ẩn cư trong Tinh Hoa thành nhiều năm như vậy, là một người dân bé nhỏ, nhưng lại mua nổi 2100 viên đắt đỏ như này, tôi đúng là xem thường ông rồi.
Răng rắc!
Trong chốc lát gã đã bóp nát viên thuốc này.
– Đừng động đến thuốc của tôi!
Giang Huyên lòng đau như cắt, hét ầm lên:
– Tên cường đạo như anh, tôi phải báo cảnh sát!
– Báo cảnh sát?
Tên thanh niên kia cười cười:
– Giang Chấn Đông, ông nói với anh ta, báo cảnh sát có tác dụng hay không?
– Anh là Giang Lưu con trai của Giang Chấn Nhạc phải không.
Giang Chấn Đông ánh mắt mang theo thù hận:
– Chuyện tôi và nhà họ Giang liên quan gì đến anh?
– To gan!
Lão già kia đột nhiên mở miệng:
– Giang Chấn Đông, ông không ngờ lại dám nói chuyện với thiếu gia như vậy! Thiếu gia thân phận như nào, ông thân phận như nào?
– Thôi đi.
Giang Lưu khua khua tay, giơ tay nhấc chân, đều mang chút quý khí:
– Tôi không so đo như một đứa trẻ con, trong Giang gia, loại người như ông ấy quá nhiều, mặc dù là dòng máu lão gia, căn bản cũng không có quyền kế thừa, thậm chí cũng không có quyền sinh con. Giang Chấn Đông, hôm nay lần này tôi đến hỏi ông, ông tự tiện rời khỏi gia tộc, còn lấy vợ sinh con, chẳng lẽ không quan tâm đến quy củ của gia tộc sao? Người đứng bên ngoài kia là con của ông phải không, thân thủ cũng không tệ, không ngờ lại phế đi hai thủ hạ của tôi, đúng là to gan.
Gã sớm đã nhìn thấy Giang Ly, nhưng không thèm để ý, rõ ràng là miệt thị.
– Giang Ly, mau ra ngoài!
Cha mẹ đều quát lớn, âm thanh cầu khẩn:
– Mau báo cảnh sát!
– Báo cảnh sát?
Giang Lưu nhìn cũng không nhìn, chỉ phất tay.
Lập tức năm người áo đen liền vây đến, muốn khống chế Giang Ly lại.
Vèo!
Giang Ly đột nhiên ra quyền, một chiêu năm thức, Long Trảo Đại Cầm Nã, Hỏa Long Liệu Nhiên! Hắc Long Hồi Đầu, Bạch Long Thổ Châu, Thanh Long Xuất Thủy, Vân Long Tam Trảo.
Tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Xoẹt xoẹt xoẹt! Trảo ảnh giống như hỏa diễm nổ tung, chộp về phía năm người áo đen kia.
Năm người áo đen nhìn thấy trảo ảnh ác liệt, đồng thời thu lại, tránh né, không ngờ lại khiến Giang Ly xông qua, đến bên cạnh cha mẹ.
– Tiểu tạp chủng, thân thủ cũng không tệ.
Lão già kia nói chuyện, lão bước lên một bước, nhìn Giang Ly nói:
– Năm người này đều là chiến sĩ lực sinh mệnh 1, một mình anh không ngờ lại có thể ép lùi năm người. Một học sinh cấp ba, thủ đoạn lại hung ác như này, xem ra cũng không giữ lại được!
– Cổ Hùng, đừng động đến con trai của tôi!
Giang Chấn Đông sắc mặt đại biến.
– Con của anh? Tôi sớm đã nói rồi, dựa theo gia quy nhà họ Giang chúng ta, loại người như anh không có quyền sinh con! Nhưng anh lại lén lén lút lút lấy vợ sinh con bên ngoài, con trai và con gái của anh không nên sinh ra trên thế giới này, để gen huyết mạch của nhà họ Giang lẫn ra ngoài.
Người thanh niên ngẩng đầu:
– Cổ Hùng, giáo huấn cho con trai ông ấy một bài học trước đã.
– Vâng, thiếu gia.
Lão già Cổ Hùng bước lên một bước, hai mắt chợt phá ra ánh sáng xanh mơn mởn, toàn bộ tóc tai của lão đều dựng đứng lên, dường như tế bào não đang vận chuyển đến cực điểm, huyết mạch trương phình sinh ra thân thể dị dạng.
Giang Ly lập tức từng trận choáng váng.
– Thôi miên sư trung cấp!
Hắn hét lớn một tiếng, biết Cổ Hùng còn có một thân phận, lại là Thôi miên sư trung cấp, giống y hệt như khí thế của Sở Sơn vậy.
– Ngủ đi…
Cổ Hùng tiến lên từng bước, thân hình ngày càng cao lớn:
– Trên người của anh đầy nghiệp chướng, đâu đâu cũng là dơ bẩn, chỉ có ngủ một giấc, mới có thể buông lỏng tâm linh, tôi sẽ rửa sạch dơ bẩn cho anh…
– Chủ nói, người hạ xuống thế gian sẽ có tội ác, cần phải quỳ xuống xám hối.
Âm thanh của lão, vô cùng vang dội.
Giống như mục sư đang hướng về Thượng Đế cầu nguyện.
Giang Ly chỉ cảm thấy âm thanh của đối phương giống như sấm sét nổ vang, nổ tung tứ phía, từng đợt bối rối cuốn vào trong đầu óc của mình, trước mặt xuất hiện ảo giác, tứ phía đều là ánh sáng trắng, trong ánh sáng trắng có thiên sứ huyễn lệ đang bay liệng, còn thân người lão già Cổ Hùng to lớn, từ trong đám mây đi tới, mỗi một bước đều thiếu chút nữa thôi là khiến tâm linh của hắn sụp đổ, quỳ xuống, cúng bái.
Giang Ly lập tức minh tưởng Não vũ trụ, tư duy lóe lên, cật lực đối kháng lại thôi miên, phát hiện thuật thôi miên của Cổ Hùng còn lợi hại hơn Sở Sơn, trong đầu óc hắn, từng cơn buồn ngủ xông đến, dường như có một ngọn núi đè ép xuống.
Tâm linh tu hành của Cổ Hùng cũng đã Nhập định rồi!
Loại tâm linh này, có thể khiến tâm linh chấn động xâm lấn vào đại não của người khác, điều khiển tinh thần của kẻ địch!
Lần đó Sở Sơn không dùng toàn bộ sức mình, cho nên hắn còn có thể chống cự lại được, nhưng bây giờ Cổ Hùng lại toàn lực ứng phó, hắn mặc dù thuật thôi miên đột nhiên tăng mạnh, nhưng dù sao cũng không thể nhập định, còn kém quá xa so với cao thủ nhập định.
– Giang Ly, dừng tay lại!
Giang Chấn Đông muốn xông đến, lại bị mấy người áo đen chặn lại, ông quát lớn:
– Năm đó tôi tham gia nghiên cứu chế tạo Nhật Nguyệt tinh hoa, gia tộc nói chỉ cần nghiên cứu thành công, thì mấy đệ tử chúng tôi sẽ có quyền sinh con, thậm chí còn đồng ý cho tôi 1/10.000 cổ phần của công ty, là các anh tư lợi bội ước.
– Sao? Ông vẫn còn muốn cổ phần sao?
Giang Lưu hình như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời cười nói:
– Loại người như các ông, gia tộc tại sao không để cho các ông tu luyện, chỉ bảo các ông nghiên cứu khoa học, chính là vì các ông là con chó mà gia tộc nuôi dưỡng! Gia tộc bằng lòng cho ông, là ban thưởng, không bằng lòng cho ông, ông cũng không thể nào oán thán được.
– Ngủ đi cho ta!
Ầm ầm!
Đúng lúc này, Cổ Hùng phát ra những âm thanh lớn hơn.
Toàn bộ phòng ốc đều có chút lay động, Cổ Hùng lại lần nữa thi triển toàn bộ sức mạnh, tiến hành thôi miên.
– Hả?
Ánh mắt Giang Lưu hiện lên tia kinh ngạc:
– Tên tiểu tử này tu vi tâm linh không tệ, xem ra là gen huyết mạch của Giang gia lẫn ra ngoài, mới tạo thành người mạnh như hắn. Cổ Hùng, phế hắn đi, có chuyện gì thì tôi gánh chịu.
– Giang Lưu, bây giờ là xã hội pháp chế, các ông không thể một tay che trời được!
Giang Chấn Đông lại lần nữa hét lớn, ông nhìn thấy con trai Giang Ly của mình khổ sở chống đỡ, toàn thân mồ hôi đầm đìa, đau lòng muốn chết.
– Diệt!
Mồ hôi trên mặt Cổ Hùng như mưa chảy xuống, lão không ngờ rằng Giang Ly lại khó bị thôi miên như vậy, mình đã dốc hết sức lực rồi, đối phương vẫn còn liều mạng chống đỡ, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Ngay sau đó, lão đột nhiên toàn thân phồng lên một vòng, như cóc hít đủ khí, sau đó rống mạnh lên một tiếng, một cơn gió lốc xuất hiện, sét đánh giữa trời.
Hai tay lão kết ấn, đọc một chân ngôn, chấn nhiếp nhân tâm, những người khác đều suýt nữa thì bị chấn động đến hôn mê.
Một tiếng chân ngôn này, tuyệt đối có thể đánh gục được mãnh hổ.
Giang Ly chỉ cảm thấy tim mình vang lên tiếng răng rắc, có dấu hiệu vỡ ra, hắn biết đây là ảo giác, nhưng tâm linh vẫn bị chấn động đến mơ mơ hồ hồ.
Đúng lúc này, viên đá màu trắng ngà yên lặng trước lồng ngực hắn đột nhiên lại nhúc nhích.
Á!
Toàn thân Cổ Hùng liên tiếp lùi về sau, dòng máu nhỏ từ hai mắt chảy ra, hai tay múa loạn:
– Cái gì? Đó là thứ gì?
Tinh thần lão bắt đầu hỗn loạn, còn lợi hại hơn nhiều so với lần Huyễn Hồ bị cắn trả.
– Đại Mộng Tâm Kinh lại lần nữa cứu mình, cơ hội tốt! Tôi đến thôi miên đây.
Giang Ly bừng tỉnh lại, đột nhiên gào to một tiếng:
– Quỳ xuống cho ta!
Thân hình Cổ Hùng lập tức run rẩy, hai đầu gối run lập cập.
– Hả?
Giang Lưu có chút kinh ngạc, toàn thân phát ra khí thế không gì sánh nổi, quần áo bay phấp phới, không gió mà bay, lực sinh mệnh cường đại mãnh liệt phóng ra.
Gã bước ra một bước đi đến trước mặt Giang Ly, dường như là súc địa thành thốn, bất chợt, đánh một quyền ra.
Quỷ thần quyền, võ học cấp B, quỷ thần xuất hiện!
Trong một quyền đó, quyền cương nổi lên tứ phía, không khí dưới quyền của gã, dường như biến thành nước, bắn tung tứ phía.
Quyền của gã đánh tan chướng ngại, khiến người ta không biết là thật hay là hư ảo, hư hư thực thực, nắm đấm lập tức đến trước mắt.
– Quá mạnh!
Giang Ly bất chấp thôi miên, lập tức liều mạng né tránh, cũng là mười bảy mười tám tuổi, nhưng sức mạnh của Giang Lưu quả thực quá nghịch thiên.
Ầm ầm! Giang Ly né tránh trong tích tắc, một quyền của Giang Lưu đánh lên tường mà hắn dựa sau lưng, bước tường đó từ từ rạn nứt, ầm ầm xuất hiện một cái lỗ lớn.
Đây là do xác thịt tạo thành.
Ô ô ô…
Lúc này, tiếng còi cảnh sát bên ngoài vang đến, Giang Ly sớm đã ấn chuông báo cảnh sát từ trước khi vào cửa, bây giờ cảnh sát rốt cục cũng đến rồi.
– Thiếu gia, chúng ta đi thôi! Tập đoàn Nhật Nguyệt vừa mới đóng cứ ở trái đất, đừng để ảnh hưởng.
Cổ Hùng đột nhiên nói, lão rõ ràng vẫn còn tỉnh táo minh mẫn.
– Hừ, Giang Chấn Đông, hôm nay bỏ qua cho ông, lần sau ông cũng không còn may mắn như này nữa đâu.
Giang Lưu vừa nghe thấy vậy, cũng không ra tay, lạnh lùng nhìn Giang Ly:
– Anh đang học trong trường cấp ba Tinh Hoa đúng không? Anh không xứng có được huyết mạch của Giang gia, tôi sẽ đích thân thu lại!
Trong lúc nói chuyện, gã đi ra khỏi nhà Giang Ly, cùng Cổ Hùng và mấy tên vệ sĩ áo đen còn lại leo lên một chiếc xe hơi, phóng lên trời.
Hai tên áo đen bị Diệp Mặc đánh cho dở sống dở chết cũng được mang đi.
Chờ cảnh sát đến nơi, trong nhà cũng trở thành một mớ hỗn độn rồi.
Cảnh sát nghe Giang Ly miêu tả lại, lúc đầu vô cùng chú trọng, nhưng sau khi nghe thấy tập đoàn Nhật Nguyệt, sắc mặt đại biến, sau khi làm thủ tục điều tra hiện trường xong liền vội vàng rời di:
– Học sinh Giang Ly, phòng cảnh sát sẽ điều tra chuyện này, anh yên tâm chờ đợi đi.
Giang Ly thực ra cũng không ôm nhiều hi vọng về việc phòng cảnh sát điều tra chuyện này lắm.
Bây giờ mặc dù là xã hội pháp chế, nhưng thế lực của đối phương quá lớn, chỉ một câu nói có thể bỏ qua chuyện này sang một bên.
Hắn chậm rãi đi vào trong phòng, cùng em gái thu dọn đồ đạc xong, sau đó mới mở miệng hỏi:
– Cha à, rốt cục là có chuyện gì vậy? Chúng ta rốt cục có quan hệ như nào với Giang gia của Tập đoàn Nhật Nguyệt?
– Chuyện đến nước này, thì cha cũng không giấu con nữa.
Giang Chấn Đông thở dài thật dài nói:
– Vừa nãy con cũng nghe rồi, cha là người của Giang gia… Giang gia là một gia tộc lớn vô cùng bá đạo, nhưng Giang gia chia làm hai loại người, một là chính thống, bọn họ là mẹ ruột thai nghén chín tháng mười ngày sinh ra. Còn một loại nữa là ống nghiệm, bọn họ chỉ biết cha mình, nhưng không biết mẹ mình là ai, cha chính là một trong số đó.
Không cần phải nói, Giang Ly cũng đã hiểu ra toàn bộ.
Bây giờ, tổng giám đốc của tập đoàn lớn muốn nuôi dưỡng được càng nhiều hậu duệ, có người sẽ hiến tinh trùng của mình, sau đó tìm kiếm một trứng trong kho trứng, dùng người trong ống nghiệm tạo thành phôi thai, tạo ra hài nhi, như vậy cũng là hậu duệ của ông ta.
Có đại nhân vật vừa làm liền tạo ra hơn trăm đứa con.
Những đứa con này căn bản không so được với những người được thai nghén chín tháng mười ngày sinh ra, hơn nữa họ đến mẹ của mình cũng không biết là ai.
Về sau, những chuyện như này bị nhà nước cấm, bất cứ con người nào chỉ được phép thai nghén chín tháng mười ngày sinh ra, vì con người đến với thế giới này, mối quan hệ với cha mẹ là thông qua thai nghén, mới có thể sinh ra tình cảm tâm linh.
Những đứa con tạo ra từ ống nghiệm kia, huyết thống trên vấn đề di truyền đều là con của anh, nhưng trên vấn đề tình cảm thì khó có thể chấp nhận.
Chuyện như này, tạo thành sự hỗn loạn về mặt đạo đức của con người.
Nhưng, có tập đoàn cực kỳ bá đạo, căn bản cũng không coi pháp luật ra gì.
– Giang gia chúng ta, lão gia có mấy trăm đứa con trai, phần lớn đều là từ trong ống nghiệm mà ra, những người này không thể tu luyện, chỉ có thể tiến hành nghiên cứu khoa học, bọn họ thậm chí không thể kết hôn, không thể có hậu duệ, vì như vậy sẽ khiến cho huyết mạch của Giang gia lẫn ra ngoài.
Giang Chấn Đông chua xót nói:
– Nhưng, Nhật Nguyệt tinh hoa mà tập đoàn Nhật Nguyệt nghiên cứu lúc trước, gia tộc vì để cho mấy người như cha cố gắng nỗ lực, đã đồng ý chỉ cần nghiên cứu chế tạo thành công, thì có thể có được quyền sinh con, có thể lấy vợ sinh con. Nhất là cha, thậm chí có thể có được 1/10.000 cổ phần của tập đoàn. Nhưng sau khi Nhật Nguyệt tinh hoa được luyện chế ra, thì bọn họ lại nuốt lời.
Tập đoàn Nhật Nguyệt lớn mạnh cỡ nào? Sản nghiệp bao nhiêu? Giang Ly không thể nào tính toán được, chỉ biết tập đoàn này phân bố rộng khắp rất nhiều tinh cầu. Nhưng có thể biết, 1.10.000 cổ phần, chắc chắn là hơn trăm triệu, thậm chí đến cả tỷ, hoặc còn nhiều hơn nữa.