Chiếc xe nhà vừa chạy ra bãi đậu máy bay bằng bêtông, thì chiếc xe tải chở nhiên liệu rời khỏi chiếc máy bay phản lực Gulfstream sơn màu trắng, có chữ S thếp vàng của Tổng công ty Stuart gắn trên thân máy bay. Flame nhìn thấy ngay Chance đứng gần cánh máy bay với một nhân viên phi hành đoàn. Chàng ngẩng đầu lên khi nghe tiếng xe hơi đến. Chàng nói gì đó với người đàn ông vạm vỡ đứng bên cạnh, rồi đi ra đón chiếc xe hơi đang chạy tới.
Chàng đã đứng ở cửa khi nàng bước từ trong xe xuống. Một lần nữa, nàng cảm thấy như bị điện giật khi cặp mắt xanh của chàng nhìn nàng, và tiếp theo là đôi môi chàng áp lên môi nàng để hôn rất lâu. Rồi chàng thụt lùi một chút để ngắm nàng, và Flame nhìn các góc cạnh rắn rỏi của khuôn mặt chàng, vừa êm dịu vừa quắc thước. Nàng đã băn khoăn tự hỏi khi gặp lại chàng, nàng có còn cảm thấy kích thích ồ ạt như lần trước không, hay là một tuần lễ xa cách đã làm thay đổi tình trạng đó.
Không, mạch nàng đập loạn xạ và kích thích vẫn làm nàng thở gấp như lần trước. Nhưng đó chỉ là những phản ứng vật chất để nhận thấy. Khó nhận biết hơn là sự lôi cuốn mạnh mẽ của cảm xúc rạt rào, cảm tưởng hân hoan như vừa trở về mái nhà thân yêu, chỉ có thể xếp vào dưới đề mục tình yêu.
Một nụ cười thoáng hiện ra trên môi, chàng khẽ nói:
– Mừng gặp lại em.
Nàng ngạc nhiên vì chỉ mấy tiếng chào hỏi khẽ đó sao mà chứa đầy ý nghĩa đến thế!
– Mừng gặp lại anh! – Nàng đáp lại.
Nàng sẵn sàng ngã vào vòng tay chàng, nhưng chàng liếc qua một bên để nhắc nàng còn có nhiều người chung quanh. Quay qua một bên, Flame thấy người lái xe dỡ hai cái vali của nàng từ thùng xe ra và trao cho một người đàn ông khác mặc áo quần bay, trẻ và mảnh khảnh hơn người thứ nhất, và có vẻ là người Nam Mỹ.
– Juan Angel Cordsero – Chance giới thiệu anh ta với Flame. Chàng đọc đúng giọng Tây Ban Nha –
Chúng tôi gọi anh là Johny Angel. Anh ta là phi công phụ, Johny, đây là Flame Bennett.
– Hân hạnh được đón tiếp cô, cô Bennett – Anh ta nói bằng tiếng Anh rất sỏi, cặp mắt đen láy nhìn nàng với vẻ hâm mộ.
– Cám ơn.
– Còn phi công chính của chúng ta là Mick Donovan. – Chance nói, và chỉ cho nàng người đàn ông đang đi tới, người đang nói chuyện với chàng khi nàng đến – Đây là Flame Bennett.
– Chào ông – Nàng để ý ngay gương mặt điềm tĩnh của ông ta, gương mặt dễ gây sự tin tưởng, mái tóc bạc sớm lại càng gia tăng cảm tưởng ấy.
– Chào cô Bennett – Cặp mắt xanh lợt của ông trông càng hiền lành khi ông mỉm cười với nàng – Tôi mới nhận được bản dự đoán thời tiết mới nhất. Có vẻ như tôi có thể bảo đảm với cô một chuyến bay bình an vô sự.
– Bay tới đâu? – Nàng hỏi.
Ông ta do dự, liếc Chance rồi mỉm cười:
– Lên thiên đàng, cô Bennett ạ, kiểu Stuart.
– Anh vẫn chưa cho em biết là đi đâu, anh quỉ sứ! – Nàng nói với Chance.
– Anh muốn dành cho em một sự ngạc nhiên – Chàng mỉm cười với nàng rồi quay sang người phi công – Sẵn sàng hết rồi chứ?
– John cất xong hành lý của cô Bennett là ta có thể cất cánh bất cứ lúc nào ông sẵn sàng.
– Vậy thì chúng ta đi thôi.
Bàn tay chàng đặt lên eo lưng nàng và đưa nàng đi đến chiếc máy bay phản lực đang chờ.
Quay lại, Flame vừa kịp nhìn thấy người đàn ông mặt con ó đã theo rình nàng 10 ngày nay. Hắn ta đang đi về phía văn phòng công ty hàng không tư nhân. Xa quá nên nàng không chắc chắn lắm có phải là người ấy không, tuy nhiên nàng cảm thấy bất an. Trước đó, nàng chỉ coi hắn như là một sự bực bội không quan trọng mấy, vì nghĩ rằng Malcom dùng hắn để rình nàng. Nhưng không phải vậy. Nàng không biết ai là người đứng đằng sau hắn ta. Có lẽ không có ai cả cũng nên. Trong thành phố không thiếu những kẻ điên khùng, và theo chỗ nàng biết, hắn có thể là một kẻ như vậy. Và cái đó lại càng đáng sợ hơn.
Khi nào trở về, nàng sẽ phải làm một cái gì với hắn, nhưng bây giờ thì không. Nàng không muốn để cho chuyện gì hay người nào xen vào buổi nghỉ cuối tuần với Chance. Nàng tự bảo chưa chắc đã là hắn. Có thể nàng đã trông gà hoá cuốc. Dù sao, không thấy chiếc xe hơi màu xanh lục đậm chạy theo xe họ tới sân bay. Nàng chắc chắn điều đó. Mỉm cười, nàng cùng Chance đi đến cầu thang lên máy bay.
Vẫn biết người ta có thể chờ đợi nhìn thấy sự sang trọng trong một chiếc máy bay riêng của một công ty kinh doanh, nhưng Flame không ngờ sự sang trọng lên đến mức như vậy khi nàng bước vào cabin trang trí lộng lẫy của chiếc máy bay phản lực này. Vách cabin hoàn toàn bọc da lộn tuyết ra ngoài, màu ngà sáng. Nệm ở các ghế xoay cũng bọc da màu ấy, và viền thêm chỉ màu xanh lục xanh dương. Toàn bộ màu dùng ở đây cốt để làm nổi bật các món điêu khắc đặt rải rác khắp cabin và gắn chặt vào chỗ bằng cách gì không thấy được, toàn là tác phẩm của Brancusi, Giacometti và Moore. Toàn bộ các tác phẩm tượng trưng thật là đầy đủ các khuôn mặt lớn của nền điêu khắc thế kỷ hai mươi. Tuy nhiên, người ta có cảm tưởng chừng mực và lịch sự.
– Em thích không? – Chance đứng ngay sau lưng nàng, hai bàn tay đặt lên cánh tay nàng, hơi thở của chàng làm lay động tóc nàng.
– Em thích lắm. Nó làm cho ta có cảm giác như đang ở… trong phòng khách nhỏ của một nhà riêng, đủ tiện nghi, đẹp, một chỗ để thư giãn, nghỉ ngơi và thưởng thức.
– Chỗ này là nhà thứ hai của anh. Sự thật là anh bỏ thì giờ của anh ở trong “cái nhà” này nhiều hơn là ở nhà anh ở Tulsa.
Phía sau hai người có tiếng quay cầu thang xè xè, tiếp theo là tiếng cửa đóng lại. Chance nói:
– Tốt hơn, chúng ta ngồi vào ghế. Một khi Mick đã bật đèn xanh lên, ông ta không muốn chần chừ. Sau khi máy bay đã cất cánh bay lên, anh sẽ hướng dẫn em đi xem hết cái nhà xa-nhà này của anh.
– Em sẽ thích lắm!
Như chàng đã hứa, khi chiếc máy bay phản lực vừa lên tới cao độ dự trù và bắt đầu bay song song với mặt đất, Chance hướng dẫn Flame đi xem hết trong máy bay. Cách trang trí bên trong là cả một tác phẩm tuyệt đẹp, sang trọng, kính đáo, gọn ghẽ và kỹ thuật cao. Một cái bàn thấp dùng cà phê bọc da lộn tuyết ra ngoài thật mịn, cũng màu ngà sáng như các vách, khi bấm vào một cái nút, nó biến thành cái bàn họp. Ngoài một khu hoàn toàn dành để tiêu khiển, có cả một khu làm việc trang bị máy vi tính cho phép Chance chuyển thông tin về đại bản doanh ở Tulsa và giữ liên lạc thường xuyên với hoạt động kinh doanh của công ty chàng.
Và cái bếp, theo lời Chance nói, có khả năng sửa soạn bữa ăn cho tám người đủ cả ba món. Các tủ trong bếp cũng bọc bằng thứ da màu ngà giống như các bàn ở cabin chính, chứa đủ một bộ đĩa bát bằng sứ và muỗng nĩa bạc của Ý cùng đầy đủ khăn ăn.
Phòng trang điểm cũng trang trí phối hợp da lộn tuyết ra ngoài và da màu ngà viền chỉ xanh lục và xanh dương, có thêm một tấm thảm kim tuyến trên sàn.
Cuối cùng, Chance đưa nàng ra khoang sau, ngăn với cái bếp và khu salông chính bởi một cánh cửa. Dòm quanh căn phòng nhỏ dành cho giám đốc, Flame thấy một tủ áo hai cánh cẩn luôn trong vách bên cạnh một bàn giấy có mặt bàn bọc da cũng cẩn luôn vào vách. Tò mò, nàng mở hai cánh tủ ra, bên trong lủng lẳng những móc áo treo những bộ đồ vét, áo quần thể thao, áo gió, và quần không nếp.
– Anh giữ một lô áo quần đủ hết trên máy bay – Chance nói.
– Thật tiện lợi! – Nàng đóng tủ lại và quay qua quan sát chiếc ghế nệm dày bọc nhung màu xanh dương.
– Đỡ phải xếp áo quần vào va-li và mở va-li lấy ra – Chàng nói, rồi thêm – Chiếc ghế nệm này có thể mở ra thành cái giường đôi.
– Thật là tiện lợi! – Flame chọc ghẹo chàng.
– Trong những chuyến bay ra nước ngoài, rất tiện – Cái nhìn của chàng bỗng trở thành tha thiết, thân mật, trong khi chàng đưa hai bàn tay lên luồn vào tóc nàng và áp hai bên má nàng – Anh không ngờ là nhớ em đến vậy!
Giọng chàng khản đi, khiến nàng dễ đáp lại:
– Và em cũng không ngờ nhớ anh đến vậy!
Nàng ngửa đầu ra sau, và miệng chàng đặt lên môi nàng. Tức thì Flame cảm thấy toàn thân nóng ran, dù thân thể họ chưa chạm vào nhau.
Một vẻ bất đắc dĩ, chàng ngẩng lên và ngắm khoé môi nàng:
– Đáng lẽ anh nên sắp xếp để chuyến bay lâu hơn, và có thì giờ nhiều để xem cái giường kia có dùng được vào việc gì khác hơn là để ngủ.
– Phải chăng chúng ta sắp tới nơi? – Nàng luồn hai bàn tay vào bên trong vạt áo vét của chàng và áp lên vạt áo sơ mi, cảm thấy hơi nóng từ người chàng toát ra.
– Có lẽ còn khoảng một giờ, có thể lâu hơn – Chàng đáp và nhích ra xa, như sợ ở gần nàng sẽ bị cám dỗ không thể cưỡng lại được – Nhưng sau một tuần chờ đợi gặp lại em, anh không muốn đi chơi ngắn ngủi với em, và muốn có thì giờ thong thả để làm tình với em.
– Em đồng ý, một chuyến đi chơi ngắn ngủi chỉ như một món ăn chơi – Flame nói và nhìn chàng với một vẻ cố tình cám dỗ đùa bỡn – Nhưng sau món ăn chơi, anh không thường thết đãi khách của anh thêm một món ăn chính hay sao?
– Có, nhưng anh thích dọn hết lên một lần – Chàng nhoẻn miệng cười.
Nàng thở dài và cúi xuống nhìn vạt trước áo sơ mi của chàng, đồng thời luồn mấy ngón tay vào dưới chiếc cà vạt lụa để sờ lên hột nút áo:
– Em biết chắc rằng anh không làm gì được để máy bay nhanh hơn.
– Anh mong như vậy – Chàng cười khúc khích và đưa tay xuống cổ tay nàng giữ lại, không cho nàng sờ nữa.
– Chờ đợi và ước mơ cũng là một cái thú – Nàng nói và không cưỡng lại khi chàng dìu nàng trở ra phòng salông chính. Và nhớ lại những lần thất vọng trước kia, nàng đính chính – Gần như luôn luôn là vậy.
– Em nên ước mơ – Chance nói – Nếu không, thì làm sao có được ước mơ trở thành hiện thực.
– Những ước mơ của anh có trở thành hiện thực không? – Nàng tò mò hỏi.
– Có, một số. Số khác thì anh đang cố gắng biến thành hiện thực.
– Như là cái gì? – Nàng hỏi lại, cố nghĩ ra chàng đang mơ ước gì.
– Làm cho chiếc máy bay này bay nhanh hơn.
Nàng bật cười đồng ý với chàng.
Mặt trời đã xuống thấp làm các áng mây đỏ rực ở chân trời khi chiếc máy bay phản lực hạ cánh xuống sân bay riêng ở bờ biển phía tây của Mêhicô. Flame đoán được chừng đó vì họ đã bay từ San Francisco về hướng Nam, bỏ lại dãy núi ở bờ biển bên tay trái và Thái Bình Dương bên tay mặt. Chance xác nhận họ đang ở Mêhicô nhưng không nói thêm gì nữa với nàng.
Dọc theo đường bay có một ngôi nhà nằm giữa khoảng trống dưới các cành cây cọ và những lùm bông giấy màu thiên thanh. Trong khi chiếc máy bay phản lực chạy trên đường bay trải nhựa, Flame thoáng nhìn thấy cái bảng hiệu trên toà nhà có vẻ là phi cảng. Nhưng chỉ thấy thoáng qua và là tiếng Tây Ban Nha nên nàng vẫn chưa biết họ đang ở đâu. Tuy nhiên, nàng không thấy bực mình, mà trái lại, vẻ bí mật của chuyến đi này càng kích thích sự tò mò của nàng và làm tăng thêm sự hấp dẫn của chuyến đi chơi cuối tuần này với Chance.
Một chiếc xe hơi chờ họ trên đường bay trải nhựa. Trên cánh cửa xe là dấu hiệu đã quen thuộc của Tổng công ty Stuart. Trong khi Flame và Chance đi bộ tới chỗ đậu xe, hành lý của nàng cũng được chuyển từ máy bay đến chiếc xe nhà. Không đầy năm phút sau khi máy bay hạ cánh, chiếc xe chở họ đã lao ra khỏi phi trường, chạy trên một con đường trải đá ngoằn ngoèo ở triền núi đổ xuống đại dương ở đằng xa. Xe vừa chạy đến một chỗ phong cảnh rất đẹp, Chance nói gì đó với người lái xe bằng tiếng Tây Ban Nha. Chiếc xe lập tức giảm tốc độ và tấp vào lề rồi đậu lại.
– Em còn muốn biết chúng ta đi đâu không? – Chance nhướng mày hỏi, ánh mắt như muốn hỏi đố nàng.
Nàng có cảm tưởng chàng muốn khoe với nàng, vì hãnh diện, và cũng vì thật tình muốn chia sẻ với nàng. Thêm vào đó, nàng cũng đang tò mò, nên đáp ngay:
– Có, có, có, – Và nhe răng cười.
Chàng đỡ nàng xuống xe, rồi đưa nàng bước đến đứng ở mõm đất lồi ra, bàn tay chàng giữ chặt eo nàng và kéo sát vào chàng. Thái Bình Dương trước mắt nàng, nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu thành một vệt dài vàng rực trên mặt biển. Cuối vệt sáng là một cái vịnh nhỏ nằm lọt giữa các triền núi vàng rực từ dưới lên trên. Flame nín thở khi nhìn thấy phong cảnh đó, sửng sốt vì khám phá ra rằng ánh vàng lấp lánh ấy là từ các toà nhà cất trên những bậc cấp nối tiếp nhau trên các triền núi. Đây đó nàng thấy những mảng đỏ như hồng ngạc của các lùm hoa đỏ xoà ra như thác nước và các tàn lá màu bích ngọc của các cây cọ cao ngất.
– Xin chào mừng em đang đặt chân đến Ciudda D’Oro de la Stuart…. Thành phố vàng của Stuart.
– Chance, thật ngoài sức tưởng tượng! – Nàng nhìn sững vào cái tháp vàng cháy của một khách sạn nhiều tầng nằm cạnh một bãi biển trắng xoá như màu ngọc trai, các bao lơn của khách sạn ngập tràn những chuỗi hoa đỏ như hồng ngọc. Các toà nhà trông thật sự như là thếp vàng – Không phải vậy, phải không anh?
– Không. Sau sáu tháng thử nghiệm, công ty của anh cuối cùng đã chế tạo ra được thứ vật liệu hỗn hợp giống thạch cao gồm phần lớn là một loại giống như mica có tác dụng phản chiếu ánh nắng. Loại đó rất hữu hiệu vào giờ này của buổi chiều.
Flame nghĩ rằng chàng nói bớt đi nhiều quá.
– Em có cảm tưởng như đang nhìn thấy một thành phố bằng vàng trong huyền thoại.
– Em hãy chờ đến khi thấy nó phản chiếu ánh sáng như bạc của trăng và sao.
Trở ra xe, họ tiếp tục hành trình theo con đường ngoằn ngoèo xuống núi, đi ngang qua cái vịnh với bến cảng cho các du thuyền và bến tàu neo đầy các tàu cho thuê để đi câu cá ngoài khơi. Một dàn nhạc đang chơi cho những người khách tàu biển còn nấn ná trên bãi cát chờ xem mặt trời lặn. Với những người không muốn tắm nước mặn, thì đã có hồ bơi lớn quá cỡ cho khách sạn nhiều tầng, tuy Flame do dự không muốn gọi nó là cái hồ, vì nó giống như một cái vịnh ở miền nhiệt đới có đủ thác nước và các tấm đá bàn.
Phía trước khách sạn là một khu buôn bán có cả bể nước có vòi phun và một quãng trường bày bán các đồ vật Mêhico quen thuộc. Các tầng cấp trên các triền núi vây quanh là nơi xây dựng vừa khu cư xá tự quản, vừa biệt thự riêng. Xe chạy đến một trong những biệt thự riêng này. Qua khỏi cổng biệt thự có tường bao quanh, Flame bị thu hút ngay bởi cây cối sum sê trong vườn. Bông giấy mọc tràn trên mặt đất, các chùm hoa giấy đỏ và tím gần như át cả các bảng cấm đỏ tươi và các cây cọ cao duyên dáng. Một vòi nước màu vàng liên tục phun lên trời, ánh mặt trời biến các giọt nước li ti thành những viên kim cương.
Sự quyến rũ càng mạnh hơn khi nàng vào nhà. Nhà dựng quanh một sân trải đá san hô, trong nhà được trang trí bằng nhiều tiểu phẩm kiến trúc như các ghế thụt vào tường ở các cửa sổ, các lò sưởi xây bằng đá san hô, các sàn lát gạch bông Tây Ban Nha và gỗ sồi. Rải rác một cách kín đáo khắp nơi là những tác phẩm nghệ thuật Aztec và Vaxac, như cái vỏ bằng gốm đặt giữa lùm cây xanh nhiệt đới làm tăng thêm cảm giác thoáng của toà biệt thự rộng rãi và mát mẻ này, và như cái đĩa mặt trời bằng đồng vỏ lộng lẫy được trưng bày trong một gian phòng. Cái hiên bên ngoài gian nhà chính trông xuống một cái hồ bơi lát gạch mosaic, và bờ hồ cẩn đá cẩm thạch. Xa hơn là vịnh nước biển, lúc này đang phản chiếu màu đỏ của bầu trời.
– Chỗ này để ẩn nấp trong cuối tuần được không?
Nghe Chance nói với giọng bông đùa, Flame quay lại và đáp cũng bằng giọng đùa cợt:
– Đơn sơ… nhưng cũng được – Nàng làm bộ nhún vai, nhưng rồi không giả vờ dửng dưng được nữa, dù chỉ để đùa cợt, nàng bá cổ chàng – Chỗ này đẹp một cách hoàn hảo và hoàn hảo một cách đẹp đẽ, Chance ạ!
– Anh mừng vì em nghĩ vậy, em yêu.
Ánh mắt vô cùng tha thiết của chàng gặp đôi mắt long lanh sẫm lại của nàng. Tay chàng đặt lên ngực nàng bằng một cử chỉ tự nhiên, và nàng vừa mới tiến lên định ngã vào vòng tay của chàng thì chợt dừng lại vì thấy bà quản gia to béo người Mêhicô, đang đi tới gần cửa vào nhà bằng sắt uốn và kính.
– Xin lỗi ông Chance – Bà dừng lại ở đó, bà mặc đồng phục đen và đeo một cái tạp dề trắng hồ cứng, trông càng thấp và tròn hơn. Cặp mắt đen rụt rè nhìn Flame có vẻ xin lỗi.
– Ông Rod đang ở máy điện thoại. Ông ấy hỏi ông đến chưa. Ông muốn nói chuyện với ông ấy bây giờ không?
Chance do dự, nhìn Flame có vẻ tiếc rẻ:
– Có. Bà bảo ông ấy tôi ra ngay, Consuelo. Tôi muốn nói chuyện ở máy trong phòng đọc sách.
– Sí! – Bà lẩm bẩm rồi đi lui ra.
– Rất tiếc – Chàng bảo Flame – Rod Vega là người thay mặt anh trông coi ở đây. Anh sẽ vắng không lâu. Sao em không cứ tự nhiên, tắm cho mát hay làm gì đó, và anh sẽ gặp lại em ở salon chính trong 30 phút nữa.
– Lâu quá vậy? – Nàng phàn nàn, và trề môi dưới ra.
– Lâu vậy đó! – Chance mỉm cười.
Một lần nữa, nàng đành chịu để chàng hôn một cái ngắn thôi. Nàng nán lại ở bao lơn một lúc nữa sau khi chàng đi ra ngoài, chắc chắn chàng sẽ trở lại và họ sẽ hưởng một buổi tối hoàn toàn của hai người. Nàng quay ra nhìn phong cảnh và hít thở mùi vị hăng hăng và thanh khiết của biển cả. “Thiên đàng kiểu Stuart”, ông Donovan đã gọi như vậy. Rõ ràng chỗ này còn hơn thế.
Nàng nghe tiếng mở cửa của gian nhà chính và sực nghĩ ra 30 phút chẳng lâu lắc gì nếu nàng định thay áo và tắm rửa. Nàng vào nhà và gặp người quản gia đã trở lại.
– Ramon đã mang hành lý của bà đến – Bà ta nói, và chỉ vào hai cái va li đặt trên cái kệ chạm trổ – Bà muốn tôi sắp đồ ra giúp bà không?
– Vâng, xin nhờ bà – Flame bước tới cạnh cái kệ và mở chiếc va li nhỏ lấy túi đồ trang điểm ra, nàng tiếp – Và khi bà thấy cái áo dài bằng vải sa màu xanh, bà để ra ngoài dùm tôi nhé. Tôi muốn mặc nó tối nay.
– Vâng, thưa bà.
Gần ba mươi phút sau, Flame từ trong phòng ngủ chính bước ra, chiếc áo có váy vải in màu xanh với viền bằng sa xào xạc quanh hai mắt cá chân nàng. Nàng thoáng trông thấy mình trong tấm gương soi ở hành lang và mỉm cười với cái cổ áo hở sâu, có nếp loà xoà xung quanh. Chiếc áo bờlu nữ rộng thùng thình trên cái váy to những chấm tròn màu xanh, viền sa có tác dụng hơi táo bạo một cách tế nhị, một tác dụng được nhấn mạnh bằng mái tóc đỏ rực chải cao lên và búi thành một búi tóc cổ điển. Nàng thích cái kiểu phục sức cám dỗ lộ liễu ấy.
Trong khi xuống dọc hành lang rộng, đôi gót cao kêu lách cách trên sàn gạch bông, nàng có thể trông thấy dãy mái vòm trên hàng một ở phía trước bao quanh phòng khách chính, làm nó có vẻ như một hành lang. Khi đến gần, nàng nghe tiếng mở chai sâm banh đánh bốc. Mỉm cười, nàng rảo bước tiến lên, biết rằng Chance đã ở đấy chờ nàng.
Trong chiếc váy bằng sa phe phẩy xoà ra quanh mình, Flame đi xuyên qua cửa vòm đầu tiên dẫn vào phòng khách. Chance quay lại đón nàng, mỗi tay cầm một ly chân cao đầy rượu sâm banh. Nàng hài lòng quan sát thấy chàng đưa mắt ngắm nàng và dán mắt vào cổ áo để lộ hết kẽ hở giữa ngực. Khi mắt chàng đưa lên mặt nàng trở lại, sự thèm muốn hiện ra mãnh liệt trong đôi mắt xanh tối sầm của chàng, đúng cái phản ứng nàng hy vọng sẽ khêu gợi lên được.
– Trông em đẹp mê hồn – Chàng lẩm bẩm khi nàng dừng lại trước mặt chàng.
Nàng cầm ly sâm banh chàng đưa, nhìn chàng với vẻ làm dáng và giả vờ thất vọng:
– Em tưởng rằng em trông như một phụ nữ sắp sửa bị bắt ép mang đi kia chứ!
Chàng nhếch lên một chân mày:
– Trời vừa mới tối, còn sớm quá!
– Hứa hẹn, hứa hẹn mãi! – Nàng chọc chàng để đùa chơi và nhấp một ngụm rượu sủi bọt.
Rượu vừa dính môi, nàng nhận ra ngay hương vị đặc biệt của nó – Sâm banh làm từ quả đào!
– Dĩ nhiên! – Chàng mỉm cười và cũng uống một ngụm.
Nàng cố tình nhìn quanh phòng khách, cũng giống tất cả các phòng trong biệt thự, phòng này được kiến trúc theo qui mô vĩ đại và cân đối tuyệt vời.
– Sao? Không có hoa phong lan?
– Anh vui mừng vì em nhắc đến phong lan. Chàng đút tay vào túi áo vét, rút ra một hộp dài và hẹp đựng nữ trang – Đây!
Nàng nhìn hộp nữ trang chàng đưa cho, không biết phải nghĩ thế nào, rồi ngước lên nhìn nét mặt ngang tàng của chàng, không giấu được sự ngạc nhiên. Nàng hỏi:
– Cái gì đây?
– Em mở ra đi – Chàng chỉ nói thế.
Flame ngập ngừng một lúc, rồi đặt ly rượu xuống và mở nắp hộp lên. Ánh sáng chói loà loé lên khi nắp hộp mở ra. Nàng thở hổn hển khi nhìn thấy cành thoa kim cương lộng lẫy làm theo kiểu một cành hoa phong lan và kèm thêm hai bên hai chiếc bông tai kim cương cân xứng với nó.
– Bây giờ em luôn luôn có hoa phong lan bên mình.
Nàng nhìn sững cành thoa, nước mắt rưng rưng, vừa cảm động vì mối tình cảm đằng sau món quà, vừa dao động vì món quà quá quí giá. Nếu chàng chỉ muốn cho nàng một món quà đắt tiền, thì chàng đã có thể chọn bất cứ món nữ trang nào. Nhưng không. Chàng đã chọn có ý tứ và quan tâm, vì muốn tặng nàng một thứ đặc biệt, một món đồ nói lên ý nghĩa của sự liên hệ mật thiết giữa chàng và nàng.
Nàng không cưỡng lại khi chàng cầm lấy cái hộp ở tay nàng và lấy cành thoa ra từ lớp lót nhung màu tím. Khi chàng đính nó lên vạt áo của nàng, nàng ngước lên nhìn chàng, lệ nhoà cả mắt, chỉ thấy lờ mờ những đường nét rắn rỏi của khuôn mặt chàng. Không chút vội vàng, chàng mở đôi bông tai nàng đang đeo và gắn cặp bông tai kim cương vào tai nàng. Xong xuôi, chàng ngắm nghía kết quả, hai bàn tay chàng đặt lên hai vai nàng, nhìn nàng một cách âu yếm và dịu dàng làm Flame cảm động cũng sâu sắc như đối với món quà.
– Đẹp lắm! – chàng lẩm bẩm, giọng khản đi.
– Ôi, Chance, em…. em không biết nói gì! – Nàng nói, vì không lời lẽ nào biểu lộ hết sự ngạc nhiên, vui sướng và cảm kích của nàng.
– Vậy em đừng nói gì cả.
Nàng không nói gì nữa. Thay vì thế, nàng bá cổ chàng, hôn lên môi chàng, và để hai bàn tay, đôi môi và thân hình nàng biểu lộ với chàng là nàng quí mến món quà đến thế nào. Chàng ôm nàng vào mình, hai tay vuốt ve hai vai và lưng nàng, hơi nóng của tay chàng thấm qua áo và váy của nàng. Flame phản ứng lại nhanh chóng trước những cảm xúc và khao khát đã bị kềm chế quá lâu ở hai người, nay tuôn ra như thác. Nàng ép mình sát vào chàng, mấy ngón tay luồn vào dưới tóc chàng, vừa ép vừa thúc cho đến khi cái hôn trở nên dữ dội, môi họ dính chặt vào nhau. Nhưng vẫn chưa đủ. Có lẽ không bao giờ đủ được. Nàng giựt môi ra, hôn lên khắp mặt chàng, và cảm thấy toàn thân chàng căng thẳng và tim đập mạnh.
– Em có biết chăng, anh muốn em đến chừng nào, muốn ngay bây giờ, ngay phút này?
Chance khản giọng thì thầm, hơi thở nóng hổi của chàng phả vào mang tai nàng và làm nàng ớn lạnh.
– Anh đã sắp đặt cả buổi tối nay – sâm banh, một bữa ăn tối dưới ánh nến, một cuộc nói chuyện thoải mái, một cuộc đi dạo dưới ánh trăng… và sau đó sẽ đi về phòng ngủ. Bây giờ, anh muốn bỏ qua tất cả những mục ở giữa, và đưa em thẳng vào phòng ngủ, cóc cần những mục còn lại.
Flame mỉm cười hôn má chàng, nàng cũng cảm động và thèm muốn như chàng, nhưng khác ở một điểm:
– Sách nào bảo rằng một người đàn bà không thể được cho uống rượu, ăn tiệc và đưa đi dạo mát dưới trăng sau đó?
– Ừ nhỉ, sách nào? – Chàng lẩm bẩm, kéo nàng ngửa ra sau một chút để ngắm đôi môi mọng đỏ và cặp mắt xanh lục của nàng mà hai mi đang nặng trĩu vì thèm muốn. – Đã từ lâu anh biết được giá trị của hành động tuỳ hứng.
– Thật chứ?
– Thật. Và với em, hình như anh luôn luôn làm theo ngẫu hứng.
– Em thích cái kiểu tuỳ hứng ấy…. và còn nhiều kiểu khác nữa. Vừa nói, nàng vừa cắn nhè nhẹ lên cổ chàng.
Họ đưa nhau vào phòng ngủ. Chàng và nàng không thấy cần gì phải hấp tấp nữa. Họ không chỉ cởi bỏ áo quần, và phơi trần thân thể trước mặt nhau, mà còn phơi trần cả cảm tình, trái tim và khối óc khi họ nhìn nhau, lần này như nhìn suốt tâm can của nhau.
Khi chàng giang tay ra cho nàng, nàng tự nhiên cảm thấy nghẹn ngào. Khoảnh khắc ấy có một cái gì tuyệt đẹp làm nàng muốn khóc. Nàng đưa tay cho chàng cầm, và hai người nép vào nhau. Cuối cùng, nàng cảm thấy trực tiếp hơi ấm ở chàng, bắp thịt rắn chắc ở ngực chàng. Đưa tay lên, nàng mở trâm cài tóc để tóc xoã xuống vai, rồi hai bàn tay nàng vuốt ve làn da ấm áp êm như xa tanh của chàng.
Chàng nhìn nàng, thốt ra hai tiếng bằng một giọng hết sức cảm động: “Anh yêu em!”.
Nàng đáp lại “Em cũng yêu anh!” và nhón chân ngước lên đón đôi môi chàng đang tìm môi nàng.
Sau đó, sau đó thật lâu, họ mở thêm một chai sâm banh làm từ quả đào, và ăn tối dưới ánh đèn, rồi đi dạo dưới trăng sao, và cuối cùng trở vào phòng ngủ, khám phá lại những lạc thú của cuộc tình.