Tình Cũ Như Mộng

Chương 7: Doãn Gia Hoa, anh hãy quên em đi



Anh quay đầu hỏi Quan Hiểu: “Hắn ta nói thật không?” Thanh âm anh run rẩy.

Quan Hiểu nhìn anh với vẻ mặt cầu xin: “Gia Hoa, anh đi trước đi.”

Lòng Doãn Gia Hoa bắt đầu chùng xuống.

“Em hãy nói cho anh biết, rốt cuộc có phải là thật không?”

Quan Hiểu đau khổ nhắm mắt, gật đầu.

Người đàn ông bên cạnh được nước châm chọc cười nhạo: “Haha! Bản thân mình làm trai bao còn không biết! Đúng là đồ ngu xuẩn!”

Doãn Gia Hoa không thể nhịn thêm được nữa, xông đến đấm người đàn ông kia, rồi quay người ra khỏi cửa.

***

Mấy ngày tiếp theo, Doãn Gia Hoa chỉ nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài gặp ai.

Ngoại anh lờ mờ cũng đoán được đại khái, bà chỉ lo cháu mình từ nay về sau sẽ không thể nào gượng dậy nổi.

Bà còn cố tình gọi Đường Tráng đến, muốn nhờ anh khuyên bảo Doãn Gia Hoa.

Đường Tráng là một người cộc cằn thô lỗ, nói đánh nhau thì còn được chứ giảng giải khuyên năn người khác thì đúng là làm khó anh. Cuối cùng anh đành phải gọi em gái Hứa Đồng của mình đến.

Hứa Đồng gọi người đến phá khóa mở cửa ra.

Vừa nhìn thấy Doãn Gia Hoa, cô giật cả mình.

Chàng trai vui vẻ đơn thuần của ngày xưa, vẻ đẹp của anh đến con gái cũng phải ghen tỵ, không ngờ rằng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã trở nên tiều tụy khiến người khác phải đau lòng.

Tóc anh rối tung, vành mắt ngấn lệ, người mệt mỏi dựa vào góc tường, ánh mắt mông lung bi thương nhìn người đến.

Hứa Đồng chậm rãi đi vào, ngồi xuống trước mặt anh.

“Doãn Gia Hoa, hãy nói cho tôi biết, cậu dự định làm thế nào?”

Doãn Gia Hoa mờ mịt lắc đầu, anh ngơ ngẩn tựa như hồn lìa khỏi xác.

Hứa Đồng nhíu mày: “Ngoại trừ lắc đầu, tinh thần sa sút khiến cho ngoại cậu đau lòng, cậu có thể mạnh mẽ đứng dậy làm một người đàn ông nam tử hán được không? Cứ như vậy thì được gì chứ? Chỉ mới bị tổn thương tình cảm đã cảm thấy không thể sống nổi nữa sao? Vậy không bằng cậu kéo Quan Hiểu cùng nhau chết đi! Thế là tất cả mọi chuyện sẽ xong xuôi!”

Những lời mắng chửi của cô cuối cùng cũng tác động được đến anh, ánh mắt mờ mịt dần trở nên có tiêu cự.

“Chị Đồng!” Vừa lên tiếng, nước mắt tuôn trào như vỡ đê: “Nơi này của tôi đau lắm! Đau không thở nổi!” Anh vừa nói vừa chỉ vào ngực mình.

Hứa Đồng xót xa, vành mắt ươn ướt.

“Nhị Hoa, tôi biết cậu rất đau! Thế nhưng cậu trốn mãi trong phòng cũng không thể giải quyết được vấn đề gì. Cậu cần phải đến tìm Quan Hiểu, rồi hỏi lại mọi chuyện cho rõ ràng, đến cuối cùng cô ấy đã có nỗi khổ tâm nào, nếu như cô ấy đúng là chỉ muốn chơi đùa cùng cậu, vậy thì người phụ nữ như thế không đáng để cậu đau lòng, đau một lần rồi thôi, rồi lại cố gắng đứng lên vực dậy, đừng để người ta nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường! Nếu như cô ấy đối với cậu thật lòng, nếu cô ấy có nổi khổ tâm khó nói, vậy sau đó tất cả phụ thuộc vào sự lựa chọn của cậu, nếu cậu có thể tha thứ được cho cô ấy thì hãy cùng cô ấy vượt qua khó khăn này, nếu như cậu không thể nào tha thứ cho cô ấy thì hãy chấm dứt quan hệ, đây mới là điều cậu nên làm trước mắt, biết không?”

Doãn Gia Hoa nghe lời cô nói, anh suy nghĩ một hồi cuối cùng đứng dậy.

“Chị Đồng! Chị nói đúng, tôi phải đi tìm Quan Hiểu hỏi rõ.”

Doãn Gia Hoa lấy lại tinh thần, cố gắng nhớ lại sự việc từ đầu đến cuối một lần.

Anh dần hiểu ra rằng tất cả không phải chỉ là lỗi của mình Quan Hiểu, thật ra cô rất nhiều lần muốn thú nhận cùng anh nhưng rồi vẫn không thể giải bày được. Mỗi khi cô muốn nói lại bị anh chuyển chủ đề. Trước đây cô từng tự nhận mình là một người phụ nữ xấu, cô rất hay khóc, gần đây luôn buồn bã, nếu như anh tinh tế nhạy cảm hơn thì đã sớm phát hiện cuộc sống của cô không phải dễ dàng. Cô luôn sống trong cảm giác tội lỗi, lúc nào cũng tự giày vò bản thân.

Càng ngẫm nghĩ anh càng hiểu ra, cô nhất định không phải cố tình giấu diếm anh.

Ngay cả cuộc hôn nhân của cô cũng chỉ là cái vỏ bề ngoài, cô không hạnh phúc.

***

Doãn Gia Hoa phấn khởi đến căn hộ tìm cô.

Đang là giờ cao điểm, một hàng xe dài nối đuôi nhau, anh đợi đến bực mình, nhảy xuống chạy bộ.

Trên đường, anh có chút hồi hộp, anh rất muốn được gặp cô ngay lập tức và nói anh mặc kệ tất cả chỉ hy vọng có thể ở bên cô, anh đoán khi nghe được những lời này cô nhất định sẽ vừa khóc vừa nhảy lên ôm chầm lấy anh.

Cùng là con đường đấy, nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại cảm thấy nó dài đằng đẵng, dù anh có bước nhanh cỡ nào nhưng mãi vẫn chưa đến nơi.

Lòng anh ngày càng căng thẳng, bước chân càng tăng nhanh, cuối cùng anh cắm đầu chạy.

Anh thở hồng hộc, ruốt cuộc cũng đến nơi.

Gõ cửa mãi nhưng chẳng có ai trả lời.

Anh lấy chìa khóa ra thử mở.

Cánh cửa mở ra, khóa vẫn không đổi, lòng anh có chút vui mừng.

Thế nhưng nhìn lại căn nhà, trái tim anh thắt lại.Bên trong căn phòng, toàn bộ đồ đạc đều được phủ một lớp vải trắng tinh, lạnh lẽo không chút hơi người.

Doãn Gia Hoa ngơ ngẩn đi đến bàn sa lông, chỉ có nơi đây không phủ trắng, trên mặt bàn bám một lớp bụi mỏng, và một phong thư.

Doãn Gia Hoa mở ra.

Là nét chữ của Quan Hiểu.

Anh thẩn thờ đọc hết, rồi đứng ngây ra trong căn phòng trắng toát…thật lâu…thật lâu.

***

Trong thư…

Cô viết, cô cùng chồng đã di dân qua Úc.

Cô viết, bởi vì chồng cô ở bên ngoài có người phụ nữ khác nên cảm thấy cô đơn thế là tìm anh.

Cô viết, không phải anh muốn biết ngày đó vì sao cô lại ngồi trên đường khóc sao? Bởi vì hôm đó cô bắt gặp chồng mình cùng người phụ nữ khác âu yếm, mà cô vì không nhịn được cho nên mới xông đến muốn dạy cho con hồ ly tinh kia một bài học, kết quả còn chưa kịp ra tay đã bị chồng mình giữ lại.

Cô viết, cho dù thế nào, cô và chồng mình cũng đã quyết định quay lại bên nhau, anh ấy muốn dẫn cô đến một nơi mới, hai người họ một lần nữa lại bắt đầu.

Cô viết, Doãn Gia Hoa xin lỗi, bởi vì cô đơn, mà đã làm tổn thương đến anh. Xin lỗi, cô thật sự thật sự rất thích anh, thế nhưng cô đã quen với cuộc sống xa hoa phú quý, anh không thể nuôi nổi cô, mà anh cũng không thể cho cô một cuộc sống giống như chồng cô bây giờ đã cho, cô cũng không thể rời bỏ được người chồng cho cô cuộc sống như vậy.

Cô viết, Doãn Gia Hoa, hãy quên em đi.

***

Doãn Gia Hoa nắm chặt phong thư trong tay, đi ra khỏi khu chung cư.

Anh chết lặng đi trên đường.

Trên bầu trời không một ngôi sao.

Tối mịt.

Ánh mắt anh giống hệt bầu trời kia- tối tăm, u ám như vực thẳm.

Anh siết chặt tay, rồi bỗng nhiên cười vang lên, nụ cười lạnh lẽo đầy bi thương,.

“Quan Hiểu.” Anh vò nát phong thư: “Tôi nhất định sẽ trở thành một người xuất sắc!” Anh cơ hồ run rẩy nghiến răng: “Tôi nhất định sẽ khiến em hối hận.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.