Tình Cờ

Chương 47



Đón chào anh vào thế giới bị ngược ạ

Lôi Dương rời khỏi hôn lễ xa hoa, khởi động xe hướng tới nơi mà anh biết nhưng chưa từng tới, lái xe đi.

Mà giáo đường để lại một tàn cục chưa giải quyết.

Lôi Hướng Đông nở ra một nụ cười vui vẻ, trong lòng nghĩ ông trời đã giúp
hắn, mọi việc chưa cần hắn động tay đều tự xảy ra, đương nhiên hắn rất
vui vẻ.

Lôi Lâm thở hổn hển, nhìn thấy Đan Quốc Khánh không hề chấp nhận chuyện này, khó xử không biết làm cách nào để cứu vãn cục diện.

Lôi Dương phóng rất nhanh, trong đầu cũng tự giác mau chóng suy nghĩ, tâm tư phức tạp và hỗn loạn điều khiển xe.

Không bao lâu sau, xe anh dừng lại trước một thôn xóm xa xôi, hẻo lánh, chiếc xe sang trọng trông thật đối lập với khung cảnh nơi đây.

Lôi Dương tiến vào trong sân, trong sân thực sạch, có một ít loại hoa thạch thảo ,ánh mắt anh hướng về phía cửa.

Anh thấy trước cửa phòng có một cô gái mặc bộ đồ màu trắng, hai mắt vô hồn, khiến anh không thở nổi.

Cô gầy yếu đến không ngờ, thân hình tiều tụy khiến người khác nhìn vào tràn ngập thương cảm và đau xót.

Lôi Dương khó khăn mở miệng, tiếng nói có chút khàn khàn: “Đồng Đồng!”

Đồng Đồng chậm rãi hoàn hồn, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Lôi Dương, chậm rãi nở một nụ cười, bất ngờ thần sắc biến đổi, lúng túng và kinh
hoảng kêu to: “Mẹ, có người xấu! Gia Cương, có người xấu!” Người cũng
hoảng loạn đứng dậy, chạy vào trong phòng.

Lôi Dương bước tới, ôm chặt lấy Đồng Đồng, thống khổ nói: “Anh không phải người xấu, Đồng Đồng, em sao rồi?”

Mẹ Đồng Đồng nghe thấy tiếng la thất thanh của con vội chạy ra, vừa trông
thấy Lôi Dương, bà tức giận kéo Đồng Đồng ra khỏi vòng tay của Lôi
Dương, ôm Đồng Đồng vào trong lòng, không khách khí nói: “Anh tới đây
làm cái gì? Ở đây không ai hoan nghênh anh!”

Lôi Dương cảm giác
như thế giới sụp đổ, Đồng Đồng tại sao lại biến thành như vậy? Tâm can
kết cùng một chỗ, vươn tay muốn ôm Đồng Đồng trở về.

Nhưng trong mắt Đồng Đồng cực kỳ khủng hoảng, người nép bên bà Lê run run, hành động đó khiến anh không dám chạm vào.

“Cô ấy thế nào? Vì sao lại như vậy?” Trên mặt Lôi Dương tràn đầy thống khổ, ánh mắt lộ vẻ bi thương.

Bà Lê thương tâm nói: “Chuyện này không liên quan tới anh, chỉ hi vọng từ
nay về sau anh đừng bao giờ xuất hiện ở nơi này. Nếu anh còn có lương
tâm, mong anh mang đứa bé trả lại cho chúng tôi, hoặc hứa giúp bệnh tình của Đồng Đồng tốt lên một chút.”

“Nếu anh muốn biết chân tướng
sự việc thì đi theo tôi.” Tân Nhiên xuất hiện trước ngưỡng cửa, tức giận nhìn vị khách không mời mà đến là Lôi Dương.

Lôi Dương nhìn Tân Nhiên, rồi lại nhìn Đồng Đồng, sau đó chậm rãi bước theo Tân Nhiên. Hai người đàn ông đều không nói chuyện.

Tân Nhiên đưa Lôi Dương đến một nơi không có người qua lại. Rồi xoay người, tung một đấm về phía Lôi Dương, Lôi Dương bị đau nhưng không đánh trả.
Tân Nhiên lại đánh tiếp một đấm nữa lên người Lôi Dương. Lôi Dương vẫn
như cũ không có đánh trả mãi cho tới khi Tân Nhiên đánh mệt mỏi, Tân
Nhiên nhìn thấy anh ngã lảo đảo trên mặt đất mới tức giận nói: “Tại sao
lại không đánh trả? Không phải anh đánh nhau rất giỏi sao?”

Lôi
Dương ngã ngồi trên mặt đất, lau vết máu ở khóe miệng, trầm giọng nói:
“Tôi không phải là người thích đánh nhau, tôi chỉ muốn biết chuyện của
Đồng Đồng đến cuối cùng là như thế nào?”

Tân Nhiên khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Người như anh mà cũng xứng đáng được biết ư?”

Lôi Dương đứng dậy, đôi mắt đen nhìn chăm chú Tân Nhiên, lạnh giọng nói:
“Anh nói thì tôi mới biết phải làm cái gì. Có phải chuyện liên quan tới
đứa bé?”

“Buồn cười, anh không biết chuyện đứa bé bị cha anh đem đi mất?” Tân Nhiên không tin chuyện này mà Lôi Dương cũng không biết.

“Tôi nói rồi, mọi việc diễn ra trước ngày hôm nay, tôi cái gì cũng không biết.” Lôi Dương có chút tức giận hét lên.

“Tôi chỉ biết anh là một kẻ hồ đồ, Đồng Đồng chịu cực khổ anh có biết
không?” Tân Nhiên cố bình tĩnh kiềm chế sự kích động của mình. Tân Nhiên muốn cho cái kẻ khốn kiếp trước mắt này sai lầm của hắn là không thể
tha thứ.

“Trước đó không lâu, cha anh đã sai người lén lút đem
đứa bé đi, rồi mới giả bộ tức giận xuất hiện ở đây nói với Đồng Đồng
rằng, nếu còn muốn gặp lại con mình thì đừng có mà đi báo cảnh sát, bởi
vì như thế chuyện kết hôn của Lôi Dương anh sẽ bị náo động lên tới tận
trời, tạo ra sơ hở để người khác phá hoại, khiến anh mất đi tiền đồ cũng như vị trí của mình trên thương trường.” Tân Nhiên dừng lại một chút,
hừ lạnh rồi nói tiếp: “Nhưng Đồng Đồng là một đứa ngốc, tin lời uy hiếp
của cha anh, cô ấy sợ con mình trưởng thành trong nỗi sợ hãi giữa sống
và chết, sợ hãi anh mất đi tất cả, đem tất cả đau đớn và dày vò lên
người mình, vì anh, cô ấy cô lập chính mình. Mà tất cả chuyện này đều là vì kẻ khốn kiếp nhà anh gây ra.”

Trong đầu Lôi Dương hiện ra
dáng vẻ tiều tụy của Đồng Đồng, ánh mắt trống rỗng vô hồn, tâm anh như
bị một cái chùy đập thẳng vào người vỡ nát.

Anh có chút mơ hồ túm lấy bả vai Tân Nhiên, quát: “ Cô ấy không phải ở cùng một chỗ với anh
sao? Vì cái gì mà nghi ngại cho tôi nhiều đến thế? Vì cái gì?”

Tân Nhiên lại đánh một đấm về hướng Lôi Dương, anh tức tối quát: “Vì cái
gì? Vì cô ấy yêu anh, yêu đến mức không quan tâm đến chính mình, cô ấy
cho tới bây giờ cũng không có ở cùng với tôi. Tất cả đều là do anh tự
suy đoán, bởi vậy cho nên tới tận bây giờ cũng vẫn không có tin tưởng cô ấy.”

Lôi Dương cảm giác như đất trời sụp đổ dưới chân, đầu anh có chút mê hoặc, thế giới triệt để bị hủy diệt.

“Biết vì sao tôi nhận ra tình trạng này của Đồng Đồng không?” Tân Nhiên nói
lên suy nghĩ của mình, tức giận nhìn Lôi Dương tiếp: “Cô ấy tinh thần
thất thường, phong bế chính mình, cô ấy là người bệnh của tôi. Mà nguyên nhân cô ấy phong tỏa bản thân chính là anh.”

Lôi Dương thất kinh không nói được lời nào, anh… chưa bao giờ biết chuyện này, mà những lỗi lầm anh gây ra thật là đáng chết.

“Nhìn ánh mắt mờ mịt của anh, anh vẫn lại không biết? Anh cái gì cũng không
biết nhưng lại chưa bao giờ đi tìm hiểu nguyên nhân. Anh tự cao, tự đại
không ai bằng, cho rằng mình cái gì cũng đúng. Đồng Đồng dùng hơn nửa
năm trời mới bình phục một chút, mà anh lại xuất hiện rồi hủy hoại. Cô
ấy biết ở bên cạnh anh chính là tự rước lấy đau khổ, nhìn thấy anh đính
hôn cùng với người con gái khác, cô ấy càng thống khổ. Áp lực tâm lý đè
nặng lên cô ấy, tôi giúp cô ấy tiến hành tâm lý trị liệu để giúp cô ấy
thoát khỏi bóng ma đè nặng. Nhưng vẫn trốn không thoát được như trước,
cô ấy lại bị anh dồn tới đường cùng, một lần nữa tự phong tỏa mình.”

Cuối cùng Lôi Dương đã không còn nghe thêm được gì nữa, anh thống khổ nhắm mắt, nước mắt hối hận trong mắt anh chảy xuống.

“Tôi sẽ tìm được đứa bé mang về.”

Lôi Dương xoay người rời đi.

Giờ phút này anh chán ghét bản thân, hận bản thân cùng cực.

……

Lúc nào anh cũng dễ thương thế này có phải hay không :”>

Lôi Dương về tới Lôi gia. Nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của Lôi Lâm cùng
khuôn mặt kỳ quái tức giận của mẹ kế. Anh lạnh giọng nói với Lâm Tú
Phân: “Đi ra ngoài.”

“Chuyện của anh không tốt, sao lại trút giận lên tôi?” Lâm Tú Phân không phục đáp lại.

Lôi Dương lạnh lẽo quát: “Tôi nói rồi, bà có nghe không?”

Lâm Tú Phân nhìn thấy khuôn mặt Lôi Dương nổi giận, nghĩ muốn nói lại không có ai để bày tỏ, không cam lòng bước ra ngoài.

“Con tôi đâu?” . Sắc mặt Lôi Dương xám xịt, nếu người trước mặt không phải
là cha anh, anh nhất định sẽ đánh một đấm vào mặt rồi.

“Giờ anh
còn quan tâm đến mặt mũi đứa bé à, thế còn mặt mũi nhà họ Lôi đâu?” Sắc
mặt Lôi Lâm cũng không tốt, ông ta ngàn tính, vạn tính cũng không ngờ có kết quả như ngày hôm nay.

Ông quá dụng tâm, chuyên quyền, cứ
nghĩ cô gái định sinh đứa bé ra để uy hiếp, muốn dùng nó để vào làm
thiếu phu nhân nhà họ Lôi, muốn cả nhà trên dưới họ Lôi chấp nhận cô.

Lôi Dương không đồng ý nói: “tất cả những chuyện này đều là do ông, nếu ông không mang đứa bé đi, có lẽ nguyện vọng của ông hôm nay đã có thể hoàn
thành, là ông hủy hoại tất cả, không phải tôi.” Ánh mắt Lôi Dương ngày
càng thâm trầm nhìn Lôi Lâm.

Lôi Lâm nghe giả sử của Lôi Dương, vừa giận lại vừa hối hận, ông hổn hển nói: “Đi ra ngoài cho ta.”

“Ông đem giấu đứa bé ở đâu?”

“Ta sẽ không cho anh biết, nó cũng mang dòng máu nhà họ Lôi, ta sẽ không
khiến nó trưởng thành trong cuộc sống bần hàn.” Ngữ khí Lôi Lâm quyết
liệt.

Đột nhiên cơn tức của Lôi Dương dập tắt, anh lạnh lẽo nói:
“Ông không nói, tôi cũng tự tìm được, đến lúc đó Lôi gia xảy ra hậu quả
gì, tôi không dám bảo đảm kinh tế Lôi gia mười mấy năm sẽ tiếp tục được
duy trì hay là phá sản, đừng có trách tôi.” Lôi Dương âm ngoan nở nụ
cười, cười khiến trong lòng Lôi Lâm sởn gai ốc.

“Mày… nghịch tử…Mày không phải người nhà họ Lôi sao? Mày muốn làm cái gì?”

“Người nhà họ Lôi? Bởi vì tôi là người nhà họ Lôi cho nên tôi chưa bao giờ
biết tình thân là gì, chưa bao giờ biết cảm giác ấm áp của gia đình ra
sao. Bởi vì tôi là người nhà họ Lôi, nên ông mới đối xử với người khác
như vậy. Tôi hận người nhà họ Lôi, càng thống hận chính mình. Tôi đảm
bảo chắc chắn, nếu ông còn dám động đến một sợi tóc nhà họ Lê lần nữa,
tôi sẽ cho ông biết, tôi so với ông còn thủ đoạn hơn, ông hai tay trắng
gây dựng sự nghiệp, thì chính hai tay tôi sẽ hủy diệt nó.”

Lôi
Lâm bị ngôn ngữ kịch liệt của Lôi Dương làm cho chấn động há hốc mồm,
giẫm chân không cách nào bày tỏ ý mình ra ngoài, nhìn Lôi Dương, ông tự
nhận thua.

Ông biết Lôi Dương có thể làm được, tiền đồ tương lai
Lôi gia trông cậy cả vào Lôi Dương. Lôi Hướng Đông chỉ có nụ cười thương mại, lại đa mưu quỷ quyệt khó mà thành công.

Mà nhớ lại sự việc
năm nào, 3 anh em họ Lôi khai sáng lập nghiệp, ông không thể trơ mắt
đứng nhìn sự nghiệp do chính mình dốc sức sụp đổ, tạo cơ hội cho người
khác, kể cả anh em của mình cũng không được.

Sự tức giận của Lôi
Lâm nhất thời giảm đi không ít, ông không tình nguyện nói cho Lôi Dương
biết địa chỉ chỗ ở của đứa bé, cũng mất đi ý niệm phục thù nhà họ Lê
trong đầu.

Lôi Dương nghe Lôi Lâm nói địa chỉ, xoay người lao ra khỏi nhà họ Lôi, lái xe hướng tới chỗ đứa bé.

Đó là một tòa biệt thự khung cảnh rất đẹp, là nơi mà người nhà họ Lôi dùng vào dịp nghỉ hè. Lôi Lâm đem đứa bé giấu ở đâu, đang tự hỏi thì Lôi
Dương thoáng thấy một bà giúp việc tuổi tầm trung niên của nhà họ Lôi.

Lôi Dương vội bước mau tới biệt thự mở mạnh cửa, ánh mắt nhìn xung quanh
tìm đứa bé, anh mở một cửa phòng bên trong trống trơn không có một ai,
anh mở tiếp một cửa phòng khác, lại nhìn thấy người giúp việc té trên
mặt đất, trong nôi trống trơn, trong lòng Lôi Dương nổi lên một dự cảm
xấu.

Anh tiến lên, dò xét hơi thở của người giúp việc, vẫn còn
thở, chỉ là hôn mê mà thôi, anh nắm tay người giúp việc, lay lay để
khiến bà ta tỉnh dậy.

Người giúp việc bị lay tỉnh, nhìn thấy Lôi Dương. Lôi Dương nổi giận mà lo lắng hỏi: “Đứa bé đâu? Đứa bé ở đâu rồi?”

Người giúp việc mơ mơ hồ hồ, chuyển đầu nhìn thấy trong nôi không có đứa bé,
mới tỉnh táo hoàn toàn, kinh hoảng nói: “Đứa bé, tôi không biết, đúng…
vửa rồi không biết có ai đánh mạnh vào đầu tôi khiến ngất đi, thật xin
lỗi, tôi…”

“Bác có nhìn thấy mặt người đó không? Là ai đánh bác ngất?” Lôi Dương sốt ruột hỏi.

“Chưa kịp nhìn đến đã bị đánh ngất rồi.” Người giúp việc bị dọa khóc trả lời.

Tâm Lôi Dương kết chặt, đứa bé sao lại không thấy, có người đánh người giúp việc bất tỉnh, có phải là bang phái nào muốn dùng đứa bé để vơ vét tài
sản?

Lôi Dương nóng ruột lại không có kế sách gì, anh nhớ tới Cao Dã, vội lấy điện thoại ra gọi cho Cao Dã.

Nhất định phải tìm được đứa bé, nhất định phải tìm được đứa bé!

Lôi Dương nói cho Cao Dã biết tình hình câu chuyện. Trong lòng tự nhủ bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được đứa bé về.

Ngay lúc Lôi Dương tâm- lực lao lực quá độ thì nghe tiếng chuông điện thoại
kêu, anh vội mở máy ra nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng một người
đàn ông xa lạ.

“Có phải Lôi Dương không?”

“Ông là ai? Tìm
tôi có việc gì?” Đôi mắt đen của Lôi Dương toát lên vẻ bình tĩnh, cẩn
thận lắng nghe tiếng nói của người đàn ông kia truyền lại.

“Tôi
là anh ngươi không cần biết, trên tay tôi có con của anh, không biết anh có hứng thú với đứa bé này không?” Tiếng nói của đối phương vừa trêu
chọc lại vừa thủng thẳng, giống như một con mèo đang vờn một con chuột.

Tay Lôi Dương nắm chặt điện thoại, trầm giọng nói: “Không được làm tổn thương tới đứa bé.”

Đầu bên kia điện thoại phát ra một trận tiếng cười đắc ý mà cuồng vọng,
cười xong mới nói: “Yên tâm, chỉ cần anh ngoan ngoãn hợp tác, tôi đảm
bảo đứa bé hoàn hảo an toàn trả lại cho anh! Không được báo cảnh sát,
bằng không tương lai anh sẽ ôm một khối thi thể, giữ liên lạc, cần làm
gì, như thế nào tôi sẽ gọi điện báo cho anh biết!”

Đối phương nói xong liền tắt điện thoại.

Lôi Dương liếc mắt nhìn người giúp việc, không có nói chuyện, tâm tình trầm trọng rời khỏi biệt thự. Anh không quay về nhà mình mà lái xe hướng tới nhà Đồng Đồng.

……

Ông Lê, bà Lê đều ở đấy, Lê Gia Cương cùng Tân Nhiên và Vân Ny cũng đã ở đấy.

“Anh lại đến đây làm gì?” Lê Gia Cương bất mãn hỏi.

“Bác trai, bác gái, cháu tới đây để nhìn xem Đồng Đồng!” Lôi Dương không đếm xỉa tới sự cố ý bất mãn của mọi người, đưa ra nguyện vọng trong lòng,
anh thực nghĩ muốn gặp Đồng Đồng.

“Anh hại chị tôi như vậy chưa
đủ sao? Chúng tôi không hoan nghênh anh, mời anh ra khỏi nhà chúng tôi.” Lê Gia Cương đứng chắn trước mặt Lôi Dương, không để anh tiến thêm một
bước.

“Lôi tiên sinh, mong anh trả lại đứa bé cho Đồng Đồng được không? Đó là trụ cột duy nhất để nó sống sót mà.”

Bà Lê có chút thương tâm cầu xin Lôi Dương. Hy vọng anh có thể đem đứa bé trả về cho Đồng Đồng.

“Đứa bé cháu chắc chắn sẽ đưa trở về, có thể đưa cháu đi xem Đồng Đồng được
không?” Ánh mắt Lôi Dương vẫn tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của Đồng Đồng.

“Nó đang ở trong phòng ngủ.” Bà Lê chỉ chỉ phòng ngủ của Đồng Đồng.

“Mẹ!” Lê Gia Cương không tán thành việc mẹ làm.

Lôi Dương mở cửa rồi bước vào.

Đồng Đồng nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại như đang suy nghĩ, trên mặt một
mảnh yên tĩnh, tái nhợt cùng tiều tụy, Lôi Dương ngồi xuống bên cạnh
Đồng Đồng, nắm lấy tay Đồng Đồng, tâm tình không rõ.

Đồng Đồng vì anh, tất cả đều vì anh.

Mặc kệ sự việc trước kia có thật hay không, giờ cũng không còn quan trọng
nữa, quan trọng là… giờ phút này, Đồng Đồng chịu mọi đau khổ.

Mà thủ phạm gây họa, chính là anh.

Trong lòng hối hận khiến nước mắt của anh không khỏi dừng ở trên tay Đồng
Đồng, anh vốn là kẻ lạnh lùng vô tình mà giờ đây trở nên yếu đuối khi
không kiểm soát được nỗi đau thống khổ mà anh gây ra cho Đồng Đồng.

Đồng Đồng, chỉ cần em khỏe trở lại, anh nguyện ý vì em mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.

Anh sẽ tìm bác sĩ thật tốt, chăm sóc em cẩn thận, cho em và con một cuộc sống tràn ngập vui vẻ.

Tiếng nói trong lòng vang lên cùng với những giọt nước mắt rơi xuống.

Lôi Dương nắm tay Đồng Đồng đắm chìm trong nỗi bi thương của chính mình, rất lâu tâm trạng anh mới bình tĩnh trở lại.

Còn Đồng Đồng tựa hồ cũng cảm giác được có người nắm lấy tay cô, nắm chặt
vậy khiến cô tỉnh lại. Đồng Đồng mở hai mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ,
thấy được khuôn mặt ảm đạm Lôi Dương, vội vàng rút tay về. Trong mắt
ngập đầy khủng hoảng, thân mình lùi lại về phía mép giường, kinh hoảng
hô: “ Mẹ! Mẹ! Có người xấu!”

“Đồng Đồng, không cần như vậy được
không?” Lôi Dương nhìn thấy ánh mắt khủng hoảng của Đồng Đồng, ở trong
mắt Đồng Đồng, anh là người xấu, là quái vật, nhìn thấy Đồng Đồng bởi vì anh mà lộ ra nét hoảng loạn, Lôi Dương không cách nào hình dung tâm
tình của mình, cảm thấy thực khó chịu. Anh nghĩ muốn vươn tay ôm lấy
Đồng Đồng, nhưng Đồng Đồng lại càng thụt lùi về phía sau, ngã nhào xuống mặt đất.

ông bà Lê chạy tới đầu tiên, những người khác cũng tiến theo sau.

Đồng Đồng thấy được người thân, đứng bật dậy chạy vội qua, nhào vào lòng mẹ, cúi đầu không nhìn tới khuôn mặt thống khổ của Lôi Dương.

Sắc
mặt ông Lê cực kỳ giận dữ, đối với Lôi Dương lạnh giọng nói: “Lôi tiên
sinh, vẫn là nên rời khỏi! Không cần lại kích thích Đồng Đồng, nó không
muốn nhìn tới anh.”

Lôi Dương nhìn Đồng Đồng giống như con nai
con bị dọa sợ hãi, anh muốn cho cô cảm giác an toàn, để cô dựa vào,
nhưng anh đã đánh mất đi quyền lợi này.

“Thay cháu chăm sóc Đồng
Đồng thật tốt, được không? Cháu sẽ chu cấp mọi thứ tốt nhất cho cô ấy,
vì cô ấy tìm bác sĩ giỏi nhất về chữa trị!” Chỉ cần không cần hạn chế
anh tới gần Đồng Đồng.

Bà Lê vỗ vỗ lên lưng Đồng Đồng, an ủi Đồng Đồng, lắc đầu nói: “Nó… việc này không cần, nó cần cái gì chúng tôi đều đáp ứng được, mà anh thì không thể.”

Lôi Dương có chút đau đầu,
nhíu mày rồi nói: “Cháu sẽ còn tới thăm Đồng Đồng nữa.” Rồi đưa ra một
tấm danh thiếp, đặt ở trên bàn, lại nói: “Nếu cần cái gì, gọi điện thoại đến tìm cháu, cháu đi trước, phiền mọi người chăm sóc Đồng Đồng.”

Lôi Dương không hề nhiều lời, xoay người rời khỏi căn phòng. Anh phải mau chóng tìm được đứa bé.

Trong lòng Lôi Dương nhớ kỹ Đồng Đồng, càng nhớ kỹ đứa bé chưa từng gặp mặt
có khỏe hay không khỏe, anh một mực đợi điện thoại của người đàn ông
dùng đứa bé hiệp đàm với anh. Như vậy anh mới biết làm thế nào để đi đối phó.

Chính là liền mấy ngày cũng không có sự liên lạc nào, mà bên kia Cao Dã cũng không tra ra được kết quả gì.

Lôi Dương đoán không ra đối phương định giở trò quỷ gì, hiện giờ anh không
sợ đối phương vơ vét tài sản mà là sợ đối phương không có bất cứ động
tĩnh gì.

Địch ở trong tối, anh ở ngoài sáng, thủ đoạn này cực kỳ độc ác.

……

Hôm nay Lôi Dương lái xe đi đến nhà họ Lê, đã hai ngày, anh một mực vì chuyện đứa bé nên chưa tới thăm được Đồng Đồng.

Tới nay bởi vì cảm tình của Đồng Đồng đối với anh, làm nội tâm anh sợ hãi
nhìn thấy Đồng Đồng như vậy, một cô gái hiền lành động lòng người nay
biến thành dáng vẻ như thế.

Mà anh chính là thủ phạm gây họa biến thân xác Đồng Đồng thành như ngày hôm nay.

Tâm Lôi Dương lại không khỏi đắm chìm trong hối hận.

Trong khi Lôi Dương ở giữa bi ai thì xe đã tới nơi, Lôi Dương xuống xe, lại nhìn thấy cổng nhà đóng chặt, người đâu?

Lôi Dương một trận hoảng hốt.

Lo lắng nhìn xung quanh, nhưng bốn bề không nhìn thấy một nửa bóng dáng
của ai cả, anh nóng lòng cùng tức giận hung hăng cầm một hòn đá đập vào
khóa cửa đang đóng chặt, tạo ra một âm hưởng to lớn.

“Anh làm gì
đó, muốn ăn trộm hả?” Một giọng nữ bất mãn phát ra không xa đằng sau
anh. Ở nhà Tân Nhiên, Vân Ny nghe thấy âm thanh to lớn như vậy liền đi
ra xem ai dám đi phá hoại cửa nhà người khác, tới nơi lại nhìn thấy Lôi
Dương luống cuống cùng bất an.

Lôi Dương vội quay đầu nhìn lại, thấy là cô gái ngày trước ở nhà Đồng Đồng, vội hỏi: “ Mọi người đâu cả rồi? Đồng Đồng đâu?”

Cần trợ giúp mà lại còn tức giận, đàn ông như vậy thực sự không khiến người ta vui vẻ mà, Tân Nhiên vẫn là tốt nhất, Vân Ny trong lòng âm thầm miệt thị Lôi Dương, rồi nhíu mày nói: “Anh còn ở chỗ này làm gì, Đồng Đồng
mất tích, mọi người tản ra đi tìm cô ấy rồi.”

Lôi Dương khẩn trương nói: “Xảy ra chuyện gì, sao lại mất tích?”

“Anh kêu la cái gì, mọi người đều không thấy, anh còn hỏi như thế làm gì?
Đêm qua mọi người mới biết, anh còn không mau đi tìm.” Thái độ của Vân
Ny đối với Lôi Dương không tốt, ở trong mắt cô, anh chỉ là một con người vô tình vô nghĩa, một người đàn ông thích đùa bỡn với con gái, cho anh
biết việc này, chẳng qua là hy vọng anh có thể tìm được Đồng Đồng. Vì dù sao anh cũng đã từng ở cùng với Đồng Đồng, có lẽ có một số nơi Đồng
Đồng trong tiềm thức chạy tới, mà mọi người không biết, chỉ có anh là
người yêu có thể biết.

Lôi Dương không có tâm tình đi tranh cãi với VânNy, trong đầu anh toàn là tập trung nghĩ về Đồng Đồng. Đồng Đồng, em ở đâu?

Anh cố gắng suy nghĩ xem Đồng Đồng có thể đi đến đâu? Cô có thể tới đâu đây?

Lôi Dương nôn nóng, bất an quay về, bất chợt nhớ tới một nơi, anh chạy
nhanh tới xe mình, hướng tới nơi mà trong lòng nghĩ tới cứ thế mà đi.

Trong lòng yên lặng một cách kỳ lạ, Đồng Đồng, dù cho em ở đâu anh cũng sẽ
nhất định tìm ra em, quyết không để em bị tổn thương gì hết.

Chiếc xe cứ phóng như bay mà đi, bụi đất dọc đường cuồn cuộn nổi lên, cực kỳ
giống tâm tình lúc này của Lôi Dương: rối ren, trộn lẫn vào nhau, không
gì gỡ ra được.

Đây là nơi anh gặp lại Đồng Đồng sau khi về nước,
nơi mà sự đau đớn của Đồng Đồng bắt đầu, bốn phía đã không còn nhìn ra
hình dạng gì, ở đây chỉ còn một màu vàng bát ngát của hoa.

Tâm
anh bị buộc chặt, tại nơi có khóm hoa nho nhỏ, tay anh gạt những đóa hoa sang bên, anh liền nhìn thấy một thân hình đang nằm ở đó.

Lôi
Dương liều lĩnh chạy qua, quỳ gối xuống thân hình đang nằm trước mặt,
đưa tay nâng lên, kinh hoảng nói to: “Đồng Đồng, em sao rồi? Mau tỉnh
dậy cùng anh nói chuyện đi. Đồng Đồng!”

Nhưng dù anh la to đến đâu cũng không lay tỉnh được đôi mắt đang nhắm nghiền của Đồng Đồng.

Đau lòng cùng hoảng sợ quét qua tâm Lôi Dương, anh đỡ Đồng Đồng lên rồi ôm lấy, cuồng loạn chạy ra xe.

Anh một tay lái xe, một tay phủ lên mặt Đồng Đồng, miệng khẩn trương nỉ
non: “Đồng Đồng, em không được xảy ra chuyện, biết không. Anh không cho
phép em xảy ra chuyện. Anh đưa em đi bệnh viện rồi khỏe mạnh xuất viện,
Đồng Đồng… Em nhất định không được có việc.”

Bây giờ anh mới cảm nhận được thế nào gọi là sống không bằng chết.

Nếu Đồng Đồng mà xảy ra việc gì, anh còn có thể sống được ư?

Anh bây giờ mới dám đối mặt với chính tâm tư của mình, có phải hay không đã chậm.

……

Trải qua sơ cứu, Đồng Đồng không còn gì nguy hiểm nhưng vẫn một mực ngủ, bác sĩ chuẩn đoán do cô bị tụt huyết áp nhẹ, còn có lao lực quá độ, áp lực
tâm lý quá lớn mới khiến cô hôn mê. May là không có việc gì, chỉ cần chú trọng điều trị, rất nhanh có thể phục hồi.

Lúc này tâm lý và thần kinh của Lôi Dương mới buông lỏng.

Anh tâm lực lao lực quá độ ngồi ở trên ghế bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt vô thần nhìn trần nhà, nghĩ đến Đồng Đồng một thân áo trắng nằm giữa biển
hoa.

Tâm anh nhất thời cảm thấy một trận khẩn cấp.

May mắn Đồng Đồng không có vấn đề gì, may mắn, ông trời vẫn còn cho anh một dịp gặp mặt.

Lôi Dương nhớ tới một sự kiện, liền gọi điện cho Cao Dã, sau khi dò hỏi
lòng vòng một hồi, anh hướng tới hỏi Cao Dã số điện thoại nhà Đồng Đồng.

Địa chỉ nhà Đồng Đồng đều là do Cao Dã sớm nói cho anh biết, vốn Cao Dã
cũng đã nói cả số điện thoại cho anh biết, khi đó anh nói không cần,
nhưng bây giờ anh cần.

May mắn Cao Dã biết tâm tình của anh hiện
không tốt nên cũng không có giễu cợt anh. Khi biết anh căn bản chưa từng đi qua nơi ở chất phác đó, cũng chưa từng thử gọi điện đến, cho đến khi anh phạm phải sai lầm lớn không cách nào cứu vãn nổi.

Lôi Dương
gọi điện thoại đến nhà Đồng Đồng vài lần, chuông đổ nhưng không có ai
nhấc máy, như vậy mọi người vẫn đang ở bên ngoài tìm Đồng Đồng. Anh sốt
ruột, gọi lại lần nữa thì nghe đến đầu bên kia có người nhấc máy.

Anh cho người nhà họ Lê biết Đồng Đồng đang tại bệnh viện, hi vọng bọn họ
tới chăm sóc Đồng Đồng, bởi vì Đồng Đồng chỉ cần trông thấy anh liền
phát cuồng.

Lôi Dương tắt điện thoại nở nụ cười đau khổ, hai tay
ôm đầu cúi xuống đầy thống khổ, thật đau lòng không có cách nào bình ổn
cái sự tra tấn người kia.

“Có phải Lôi tiên sinh không?” Một tiếng nói nữ tính trong trẻo vang lên trên đầu anh.

Lôi Dương buộc phải ngẩng đầu lên, thấy được một y tá mặc áo blue, anh có chút xúc động nói: “Có chuyện gì không?”

Y tá cảm nhận được tâm tình Lôi Dương có chút không ổn, cô thản nhiên cười nói: “Không có gì, tôi đến xem tình huống bệnh nhân.”

Y tá nói xong mở cửa phòng bệnh đi vào, Lôi Dương cũng đứng dậy theo sau đi vào.

Y tá kiểm tra đơn giản cho Đồng Đồng một chút, quay đầu nói với Lôi
Dương: “Không cần lo lắng, thân thể của cô ấy không có gì đáng ngại cả.”

Đôi mắt Lôi Dương nhìn về phía Đồng Đồng, thương cảm hỏi: “Bao lâu cô ấy sẽ tỉnh lại?”

“Điều này thì tôi không chắc, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ tỉnh lại. Nhớ kỹ trước kia cô ấy cũng từng hỏi qua tôi như vậy.”

Lôi Dương chuyển đầu nhìn y tá: “Cô nói cái gì?”

Y tá nhớ lại nói: “Ba năm trước đây, khi ngài hôn mê nằm bệnh viện, cũng
nằm ở bệnh viện này, vị tiểu thư này đã từng hỏi tôi như thế. May mắn là bây giờ ngài đã bình phục thật tốt, tôi nghĩ đáp án rất rõ ràng.”

“Sau khi tôi hôn mê, cô ấy ở đây?” Trong đầu Lôi Dương có chút mơ hồ, hỗn độn.

“Đúng vậy, ngài không biết ư?” Y tá có chút hoài nghi hỏi lại.

Trái tim Lôi Dương như ngừng đập, cảm thấy bất an, liền trầm giọng nói: “Cô có thể kể lại cho tôi nghe một chút được không?”

“Khi ấy ngài hôn mê được đưa vào bệnh viện này, vị tiểu thư này vẫn nắm chặt tay ngài, cô ấy khóc thực thương tâm, nhưng mà sau này… Sau này, người
nhà của ngài tới, không cho phép cô ấy vào thăm ngài, cô ấy ở bên ngoài
cửa phòng bệnh quỳ vài ngày, người nhà ngài cũng không chịu cho cô ấy
liếc mắt xem ngài đến một lần. Về sau vị tiểu thư này té xỉu, người nhà
đến đón cô ấy đi, chờ đến khi cô ấy quay trở lại thì ngài đã chuyển viện rồi. Sau khi tôi cho cô ấy biết sự việc, cô ấy lao như bay đi tìm ngài… Dường như cuối cùng cô ấy cũng tìm được ngài rồi. Tuy nhiên, xem ra
cảnh ngộ cũng không tốt.” Y tá nói xong, nhìn thoáng qua Đồng Đồng rồi
nói: “Tôi hơi nhiều lời, hãy cố gắng chăm sóc cô ấy.”

Y tá nói xong liền rời khỏi phòng bệnh, để lại một kẻ đại ngốc Lôi Dương đứng sững ở đó.

Anh thật đáng chết! Người nhà họ Lôi thật đáng chết! Họ đã lừa gạt anh,
khiến anh nghi ngờ lý do của Đồng Đồng, nghĩ oan cho Đồng Đồng, khiến
Đồng Đồng khổ sở vì sự hận thù lẽ ra không đáng có bấy lâu.

Bởi vì tội danh không có này, anh đã làm gì với Đồng Đồng?

Anh cố ý khiến Đồng Đồng đau, khiến cô thương tâm khổ sở.

Anh coi thường tình yêu của Đồng Đồng, tự coi đó là những lời giả dối, anh
không tin tình yêu của cô, cũng không tin tưởng nhân cách của cô.

Anh thật là kẻ hết thuốc chữa.

Nhớ lại Đồng Đồng khóc nói cho anh biết, cô yêu anh, chưa từng có phản bội anh, nhưng mà anh không có tin Đồng Đồng.

Liền bởi vì anh hiểu lầm Đồng Đồng chọc giận anh, đối với tình yêu dành cho
anh căn bản không tồn tại, anh nhẫn tâm bắt Đồng Đồng phá bỏ cái thai,
bởi vì anh cho rằng một cô gái như vậy không xứng đáng mang trong mình
giọt máu của anh.

Đứa bé mất đi hẳn là Đồng Đồng rất thống khổ.
Thống khổ của cô chính là điều anh muốn, anh không đếm xỉa tới lời cầu
xin của Đồng Đồng, không đếm xỉa đến nước mắt của Đồng Đồng, không đếm
xỉa tới tình cảm của chính mình, khư khư cố chấp, khiến Đồng Đồng chịu
khổ nạn.

Giờ đây, sự thật bày ra trước mắt anh, làm anh hối hận thực muốn giết chết chính mình.

Anh đã đối xử thế nào với Đồng Đồng, đối với người yêu anh – anh đã làm cái gì, nổi giận và quát tháo, không chút lưu tình cùng thương hại.

Buộc cô tiếp rượu, bắt cô quay lưng hướng người đàn ông đó xin lỗi, đáng chết là anh đều không có làm gì giúp cô.

Lôi Dương nghĩ tới những việc mình gây ra, tâm một trận đau đớn, liệu mình còn có tư cách ở lại bên cạnh Đồng Đồng không?

Đồng Đồng, một cô gái dịu dàng động lòng người, cho tới bây giờ cũng chưa từng phản bội anh, chọc giận anh.

Cha nói Đồng Đồng không chịu đến bệnh viện gặp anh, sợ anh gây phiền quấn
chặt lấy cô, sợ anh liên lụy cô, cô không cần một người đàn ông nằm liệt một chỗ.

Cái gì mà cha anh đau khổ đi cầu xin Đồng Đồng sau này
không cần ở đây, thì ra, tất cả đều là dối trá. Mà người dối trá nhất
lại chính là cha anh, cuối cùng kẻ khốn kiếp nhất chính là anh – Lôi
Dương.

Chỉ bởi vì một lý do không tồn tại này, anh khiến Đồng
Đồng ngày một tổn thương, tim Lôi Dương như bị một con dao nhọn chọc
thủng, đau không cách nào hô hấp.

Anh đáng bị như thế, chỉ như vậy mới bù đắp lại được những tổn hại anh gây ra cho Đồng Đồng.

Lôi Dương đứng ở xa, không dám lại gần Đồng Đồng, anh như thế làm sao có tư cách tiến lại gần Đồng Đồng đây? Tình yêu của anh dành cho Đồng Đồng
không có cách nào hình dung ngoài hai từ bá đạo và cường thế.

Lôi Dương ủ rũ di chuyển thân mình chậm rãi rời khỏi phòng bệnh, trong mắt có tia máu đỏ cùng tuyệt vọng.

Ông Lê, bà Lê cũng vừa tới, nhìn thấy Lôi Dương đứng ở bên ngoài phòng
bệnh, cũng không có tâm tình chào hỏi, trực tiếp tiến vào phòng bệnh.

Đi theo phía sau chính là Tân Nhiên, đứng trước mặt Lôi Dương lên tiếng: “Đứa bé đâu?”

Lôi Dương trầm mặc không lên tiếng, Tân Nhiên liền nói: “Có phải xảy ra
chuyện gì không? Anh là bố đứa bé, không có khả năng tìm lâu như thế mà
vẫn không thấy? Có phải anh căn bản không muốn đem đứa bé trả lại cho
Đồng Đồng hay không? Anh nhẫn tâm để cô ấy đau khổ suy sụp như thế hả?”

“Tìm được đứa bé, tôi sẽ tự đưa trở về, không cần anh phí tâm.” Hai mắt Lôi
Dương đỏ hoe, không ưa nhìn Tân Nhiên, anh là cha của đứa bé, anh so với bất kì ai cũng đều lo lắng hơn hẳn.

“Hy vọng anh không cần nuốt lời!” Tân Nhiên nói xong đi vào phòng bệnh.

Lôi Dương mệt mỏi ngã ngồi trên ghế.

Anh không nhìn thấy con đường tương lai giữa anh và Đồng Đồng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.