Tạ Thi Âm có rất nhiều bạn bè, cả Kỷ Văn Hào nữa là có sáu chàng trai, cả sáu đều hơi ngây thơ, tương đối thiện lương, nhưng cũng rất cố chấp.
Họ thường mời cô đến tham quan chỗ họ luyện tập, dần dần tiến vào cuộc sống của bọn họ, mắt thấy họ trong tình huống tồi tệ nhất từng bước thực hiện ước mơ của mình.
Tình cảm của họ giống như anh em, có đôi khi sẽ cãi nhau, nhang rất nhanh liền làm hòa, tiếp tục bước về phía mục tiêu.
Đương nhiên Văn Hào là thành viên xuất sắc nhất, không những hát chính, mà còn chịu trách nhiệm về khâu sáng tác, hướng dẫn mọi người luyện tập, nghiễm nhiên trở thành nhân vật chủ chốt.
Nhưng A Cường cũng không tồi, đẹp trai và khả năng biểu diễn cũng không thua gì Kỷ Văn Hào.
Cũng vì vậy hai người thường bất đồng quan điểm, nhưng tóm lại họ rất nhanh có hướng giải quyết chung, dù sao mọi người đều có chung mục tiêu, đó là tiến vào giới showbiz và trở thành nhóm nhạc nổi tiếng.
Mà kể từ sau ngày đó, quả nhiên Kỷ Văn Hào thường lén hẹn cô ra ngoài chơi, nói lén vì anh không cho những thành viên còn lại trong nhóm biết.
Cùng nhau xem phim, cùng nhau đi dạo phố, thậm chí cùng anh đến trạm xe điện ngầm xe những nghệ sĩ đường phố ca hát, nhìn anh tràn đầy nhiệt tình, chìm đắm trong âm nhạc, cảm nhận tình yêu của chàng trai trẻ đối với âm nhạc.
Tạ Thi Âm đã từng hỏi anh, “Tại sao mỗi lần đều chỉ có hai người chúng ta? Thật ra thì lần sau vẫn là có thể tìm bọn A Cường!”
Kỷ Văn Hào trợn trắng mắt, “Chúng ta hẹn hò! Tại sao phải tìm nhiều đóng đèn như vậy làm gì?”
Sờ sờ đầu của anh, nhưng mà người này rất cao xém nữa là cô không sờ tới, “Nhóc con, đừng nói như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm.”
Kỷ Văn Hào nhiêm túc nói: “Anh nghiêm túc, hơn nữa anh tuyệt đối không thừa nhận tuổi của anh nhỏ hơn em.”
Không dám nhìn vào mắt anh, hơn nữa cô sớm phát hiện anh càng lúc càng không hề giấu giếm tình cảm của mình, anh luôn đứng cạnh cô, dùng cơ thể của mình để bảo vệ cô, nhắm mắt theo đuôi, thủy chung làm bạn.
Ánh mắt của anh như vậy làm cô không thể nào bỏ qua, trong đôi mắt đó mới đầu là thưởng thức càng về sau càng trở nên nồng đậm.
Cô đều thấy hết tất cả, chẳng qua là cô không biết nên đáp lại anh như thế nào, cũng chưa có chuẩn bị tâm lý để đáp lại.
Nói đến tình cảm, cô không hề nghĩ đến điều đó, cô muốn có cuộc sống thật tốt, nếu không ăn no thì làm sao nghĩ đến chuyện yêu đương được? Nhưng cậu sinh viên này lại ngây thơ và cô chấp hơn người, cho dù nhiều lần ám chỉ đều không có được câu trả lời của cô nhưng anh vẫn cố chấp làm theo ý mình.
Trên thực tế cô đã sớm cảm nhận được tình cảm của anh, cô chỉ là không biết nên đáp lại như thế nào thôi.
Đêm hôm đó, mọi thứ như bình thường, cô làm việc trong nhà hàng, anh hát trong phòng ăn, chẳng qua là đêm đó anh không giống mọi khi… Anh hưng trí bừng bừng, rất hưng phấn.
Theo thường lệ anh lên sàn diễn vừa hát vừa nhảy, nhưng người dưới sân khấu vẫn như cũ, high đến mức không thể diễn tả được, nhưng khi cô phục vụ các bàn ăn, cô có thể cảm giác được ánh mắt của anh không hề rời khỏi cô.
Ngay cả những đồng nghiệp khác cũng nói với cô, “Hôm nay A Hào rất high đó!”
Tạ Thi Âm nhún nhún vai, cô cũng không biết anh xảy ra chuyện gì nữa.
“Nghe nói gần đây hai người đi hẹn hò?”
Đỏ cô mặt lên, “Nào có, chỉ là bạn bè cùng nhau đi chơi thôi!”
“Xạo! Nhưng mà nói thật, Tiểu Âm, nếu như cậu cũng thích anh ta thì hãy nắm chắc cơ hội! Đàn ông giống như A Hào là rất hiếm đó!”
“Cậu nói hơi quá rồi, A Hào nhỏ tuổi hơn mình…”
Đang lúc đồng nghiệp muốn nói tiếp, thì cô phát hiện âm nhạc trong phòng ngừng lại, tất cả đều im lặng, không hề có bất kỳ âm thanh nào.
Tạ Thi Âm không nói chuyện nữa, xoay người nhìn về phía sân khấu, chỉ thấy Kỷ Văn Hào lấy một chiếc ghế dựa, duỗi chân dài ra ngồi trên ghế.
Anh muốn làm gì?
Tạ Thi Âm thầm hỏi, đúng lúc này ánh mắt của cô đối diện trực tiếp với ánh mắt Kỷ Văn Hào, anh còn nháy mắt mấy cái với cô, hơn nữa hai người nháy mắt với nhau cũng bị những người khác thấy được.
Kỷ Văn Hào tằng hắng, “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhóm trong một năm qua, nếu như chúng tôi không biết trời cao đất rộng thì có thể nói rằng chúng tôi cũng có chút thành tựu, đây cũng vì mọi người ủng hộ.”
Lập tức một tràng vỗ tay vang lên, Kỷ Văn Hào nhìn mọi người, trong lòng lại cảm thấy rất bình tĩnh. Anh ôm đàn ghi-ta, chuẩn bị hát lên cảm giác trong lòng mình.
“Tôi… thích một cô gái… tôi muốn hát cho cô ấy nghe.”
Lúc này tay trống của dàn nhạc còn đệm giúp anh, tạo ra không khí hồi hộp và mong đợi.
Mọi người đều xôn xao, có người kinh ngạc, có người trầm trồ khen ngợi, hoan hô vì Kỷ Văn Hào dũng cảm biểu đạt tình cảm của mình. Lúc này anh lại nói tiếp: “Tôi hẹn cô gái này đi chơi nhiều lần, cũng chính thức muốn biểu đạt tình cảm với cô ấy, nhưng tôi xấu hổ, lời nói đến khóe miệng nhưng lại không dám nói ra, cho nên quyết định viết thành bài hát…”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng gảy dây đàn, tiếng nhạc du dương, vang khắp căn phòng, mọi người đều nín thở, chờ đợi chàng trai trẻ này hát lên nỗi lòng của mình…
Có cô gái, nụ cười thật đáng yêu.
Em không biết tôi luôn nhìn em
Trong giây phút, em cười với tôi.
Tim của tôi, đành phải bán đi
Cô gái, hãy cho tôi cơ hội, để tôi xem em như bảo bối mà yêu thương.
Cô gái, đừng nói bye bye quá nhanh, nếu không tôi chỉ có thể nhảy xuống biển.
Cô gái, có thể chơi đùa với tôi không, dù sao ông trời đã định em là của tôi.
Cô gái, ngoại trừ bạn gái, tôi còn hy vọng có ngày em có thể trở thành vợ của tôi.
Cô gái…
Mọi người nghe được lời bài hát liền cười ha ha, không khí vừa thoải mái lại ấm áp.
Kỷ Văn Hào viết bài hát như vậy hơi mắc cười, lại có thể nói nên tình cảm của chàng trai giấu kín trong lòng không dám nói ra.
Sau khi kết thúc, mặt Kỷ Văn Hào hơi ửng hồng, nhưng anh rất vui, trừ hát ra anh còn chính thức mở miệng hỏi. “Tiểu Âm, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Tất cả thành viên nhóm nhạc đều lớn tiếng nói giúp anh, mọi người cùng vỗ tay, ánh mắt tập trung lên người Tạ Thi Âm.
Đầu tiên Tạ Thi Âm rất kích động nhưng sau đó cố làm ra vẻ không có chuyện gì, chẳng qua là cô lập tức xoay người, đi về phía cửa, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Kỷ Văn Hào thấy thế, lập tức ném đàn ghi-ta, nhảy xuống sân khấu, ngay cả lời xin lỗi cũng không kịp nói, liền đuổi theo cô. Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Tạ Thi Âm ngồi trên ghế đá trong sân.
Hình như cô đang khóc…
Kỷ Văn Hào lập tức chạy đến trước mặt cô, ngồi xổm người xuống nhìn cô… Đúng là cô đang khóc! Nước mắt kia cứ liên tục chảy xuống gương mắt tròn trĩnh của cô.
“Xin lỗi, anh…”
Tạ Thi Âm nói, “Không cần phải nói xin lỗi! Tôi rất thích bài hát của cậu.”
“Vậy tại sao em khóc?”
“Chỉ là hơi kích động mà thôi.”
Kỷ Văn Hào ngồi xuống bên cạnh cô, cười khổ nói, “Xin lỗi, anh… anh không dám nói, cho nên không thể làm gì khác hơn là dùng bài hát.”
Cô gật đầu, “Hát so với nói dễ hơn.”
Anh sờ sờ đầu, “Em không nên chọc anh nữa!”
Nhìn anh, chàng trai này, thì ra gần đây anh ít rủ cô ra ngoài, một ru rú trong phòng, là để viết bài hát này.
Thật không ngờ anh là một tài tử mà lại ngốc như vậy, dùng cách này để tỏ tình, làm cô trở thành tiêu điểm của mọi người.
Nhưng mọi cô gái đều có lòng hư vinh, cô phải thừa nhận điều này, trong lúc đó cô mừng như điên, vui vẻ không thôi.
“Vậy em đồng ý không?”
“…”
Lần này Kỷ Văn Hào lấy hết dũng khí, dù sao hát cũng hát rồi, giả bộ xấu hổ cũng không còn ý nghĩa, “Tiểu Âm, làm bạn gái anh nhé?”
Nhìn trên gương mặt anh tuấn của anh hiện lên vẻ khẩn chương, Tạ Thi Âm cười cười, sờ sờ tay của anh, hai người cứ như vậy dắt nhau.
Tay của anh rất to, rất ấm, cô cứ như thế mà cầm tay anh.
“Tiểu Âm?”
“Xin chỉ giáo nhiều hơn!”
Kỷ Văn Hào nháy mắt mấy cái, vui mừng nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy cô. Anh cứ tưởng đây là mơ, vội vàng nhìn kỹ cô, thật sự là cô. “Vậy… bà xã?”
“Quá nhanh đi!” Tạ Thi Âm cau mày, nhưng vẫn cười cười.
Kỷ Văn Hào ôm chặt cô vào ngực, vui mừng giống như được bay lên trời, so với lần đầu tiên được lên sân khấu biểu diễn còn vui hơn.
Anh cười, cô cũng cười, mọi người trong phòng ăn rất phối hợp, lập tức trình diễn một bài kết hôn, mọi người đều cười ngất.
Người có tình, cần phải ở chung một chỗ.