Tình Bất Yếm Trá

Chương 12: Người nhà



Ôn Tửu nâng mắt, ung dung nhìn Yến Luật.

Yến tiên sinh mắt nhìn phía trước, trên khuôn mặt tuấn mỹ viết “bị bắt”
cùng “không tình nguyện”, tuy rằng anh nắm tay cô, nhưng bộ dáng uốn éo, không được tự nhiên kia, biểu cảm như bị người ta vô lễ kia, thật đúng
là… buồn cười quá.

Ôn Tửu rất rộng lượng mà dễ dàng tha thứ “sự trả đũa” của Yến tiên sinh,
thoải mái mặc cho anh nắm tay mình bởi vì đã đến lúc cần diễn trò rồi.

Ôn Tửu phối hợp khiến Yến Luật âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bởi vì cho dù đã
ký thỏa thuận, nhưng người phụ nữ trước mắt này khiến cho anh không có
cảm giác an toàn, cô đã có tiền án muốn bội ước, lỡ như lúc này lại đột
nhiên trở mặt, không chịu diễn trò cùng anh, thì anh thật đúng là đâm
lao phải theo lao, không công vất vả một đường làm nô lệ hầu hạ cô.

Cũng may lúc này cô rất ngoan.

Nắm bàn tay nhỏ bé, da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, hơn nữa lại ấm áp không
ngờ, có rất nhiều phụ nữ khi tới mùa đông liền lạnh buốt tay chân, cho
nên Yến Luật không thích nhất chính là phải bắt tay với phụ nữ vào mùa
đông, quả thực có cảm giác như sờ vào gậy sắt, đụng tay vào chỉ muốn
rùng mình một cái.

Tay Ôn Tửu là bàn tay ấm áp, mềm mại nhất mà anh đã từng cầm, cũng là bàn
tay mang đến cho anh xúc cảm tốt nhất, quả thật có chút cảm giác muốn
nắm thật chặt, không buông ra.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt anh lại bày ra vẻ nhạt nhẽo, hờ hững, cao ngạo, thậm chí còn có chút cố ý khinh thường và hời hợt, ra
vẻ anh nắm tay cô chỉ là bất đắc dĩ, căn bản không có ý muốn lợi dụng
cô, nếu có thì tuyệt đối là cô lợi dụng anh.

Ừ, đúng, nhất định là như vậy.

Từ nhỏ Ôn Tửu đã học nhu đạo, lại thường xuyên dạy bảo Hứa Toản, cho nên
thường xuyên tiếp xúc thân thể với người khác phái, vì thế rất lạnh nhạt hào phóng. Yến Luật nắm tay cô, cô cũng chỉ cho rằng đây là cái bắt tay với đàn ông trong công việc mà thôi.

Bố cục phòng khách của tòa nhà này rất giống với dinh thự Khuynh Thành,
đều mang phong cách cổ kính, chẳng qua đồ dùng trong nhà hơi ít nên có
vẻ hơi rộng rãi.

Tuy rằng thành phố X không phổ biến hệ thống sưởi hơi, nhưng bên trong mở
điều hòa, nên không khí vẫn ấm áp như mùa xuân, hoa thủy tiên và lan hồ
điệp trên bàn như đang cạnh tranh nhau để khoe sắc, dưới cửa sổ có một
cây quất vàng, ánh vàng rực rỡ phủ đầy trái cây, một bên khác là cây
ngâu tàu, ấy vậy mà vẫn còn đang nở hoa.

Hai ông bà tóc bạc đang ngồi trên sô pha xem tivi.

“Bác trai, bác gái, A Luật và Hoan Hoan đã trở về.” Yến Thanh Ngọc vừa dứt
lời, hai ông bà nhà họ Yến đồng thời quay người lại, đứng lên.

Ngoài miệng Yến Hoan nói không thích về nhà, nhưng khi đã trở về lại như chim nhỏ nhào vào trong lòng bà nội Yến, ngọt ngào gọi một tiếng “bà nội”.
Thật đúng là một đứa nhóc thông minh, vô cùng lanh lợi.

Bà nội Lâm vui vẻ ôm Yến Hoan vào trong lòng, ông cụ Lâm thì cầm hai quả
hạch đào, vào một giây nhìn thấy Ôn Tửu, vẻ tươi cười trên mặt giống như đột nhiên bị gió lạnh đóng băng, hạch đào trong tay, tạch một tiếng rơi xuống, lộc cộc lăn đến dưới chân Ôn Tửu.

Ôn Tửu xoay người nhặt hạch đào lên, ngẩng đầu, chợt nghe thấy Yến Luật
không nhanh không chậm nói: “ông nội, bà nội, đây là Ôn Tửu, bạn gái của cháu.”

Ôn Tửu mỉm cười: “Cháu chào ông bà.”

Ông bà nhà họ Lâm kinh ngạc nhìn Yến Luật và Ôn Tửu, sau đó nhìn xuống bàn
tay hai người đang nắm chặt nhau, vẻ tươi cười vui mừng vốn có lập tức
trở nên cứng ngắc, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt thoáng cái bỗng nhiên
nguội lạnh, không khí có điểm quỷ dị.

Tình huống trước mắt hoàn toàn ngoài dự đoán của Ôn Tửu.

Yến Luật bỏ ra số tiền lớn để thuê bạn gái, cô cho rằng nhất định là do các bậc phụ huynh trong nhà bức hôn quá gấp, cho nên anh bất đắc dĩ mới
dùng hạ sách này. Nhưng trước mắt, nhìn phản ứng của ông bà anh, hiển
nhiên đối với bạn gái anh đưa về, không có kinh ngạc vui mừng, mà trái
lại còn có chút giật mình, hoảng sợ.

Chuyện này rất kỳ lạ, chẳng lẽ bọn họ căn bản không muốn cháu trai của mình dẫn bạn gái về nhà?

Ôn Tửu không khỏi âm thầm may mắn chính mình không phải là bạn gái thật
sự, bằng không lần đầu tiên tới cửa, liền đối mặt với trường hợp như
vậy, thật sự rất xấu hổ…đau lòng a.

Yến Luật coi nhẹ sự kinh ngạc của hai ông bà, buông tay Ôn Tửu đang nắm ra, ngược lại đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng mình, tư
thế này càng thêm thân mật mà mập mờ.

Ngay sau đó, ánh mắt của hai ông bà lại chuyển đến bả vai của Ôn Tửu.

Yến Luật chậm rãi nói: “Bà nội, không phải mỗi ngày bà đều giục cháu nhanh
chóng kết hôn sao? Tại sao cháu dẫn theo bạn gái trở về, ngược lại bà
lại không nói gì?”

“A, mau ngồi đi.” Đúng lúc bà nội kịp phản ứng lại, vội vàng cười tiếp đón
Ôn Tửu, “Đến đây, đến đây, ngồi bên cạnh bà nội này, đứa nhỏ A Luật này
cũng thật kín miệng, im hơi lặng tiếng dẫn bạn gái trở về, dọa chúng ta
nhảy dựng.”

Bà nội vừa mở miệng, không khí ở đây mới xem như dịu xuống một chút.

Ôn Tửu cười cùng Yến Hoan một trái một phải ngồi xuống bên cạnh bà.

Ông cụ Yến lại không thân thiết giống như bà nội, chỉ thản nhiên nhìn
thoáng qua Ôn Tửu, sau đó nói với Yến Luật: “Cháu vào đây một lát, ông
có chuyện muốn hỏi cháu.” Nói xong, liền đứng dậy đi vào phòng làm việc
đối diện với cầu thang.

Yến Luật đi theo phía sau ông nội vào phòng, trước khi đóng cửa phòng, lo lắng nhìn thoáng qua Ôn Tửu.

Cô đang nói chuyện với bà cụ, trên gương mặt xinh xắn không hề có vẻ căng
thẳng hay gò bó mà ý cười dịu dàng, mặt mày cong cong, lộ ra vẻ nhu
thuận đáng yêu.

Anh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy không uổng công mình phải làm chân
chạy vặt suốt đường đi, xem ra cô thừa sức ứng phó với bà cụ.

Bà nội mỉm cười hỏi: “Cháu ngoan, tên cháu là?”

Vừa rồi bà cụ quá kinh ngạc nên chưa nghe rõ tên của Ôn Tửu.

Ôn Tửu cười, nắm lấy bàn tay của bà, sau đó viết tên của mình lên lòng bàn tay bà, động tác vô cùng tự nhiên, thân thiết.

“Tên này rất đặc biệt.” Lòng bàn tay hơi ngứa, trong lòng cũng ngứa, bà rất
thích loại cô gái thoải mái như vậy, gặp người không hề rụt rè, giống
như trời sinh đã là người một nhà.

“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bà nội, tháng trước cháu vừa tròn hai mươi lăm tuổi.”

“Rất tốt rất tốt, tuổi này rất hợp với A Luật, vẫn còn đi học hay đã đi làm?”

Ôn Tửu nở nụ cười: “Bà nội, có phải bà đang khen cháu trông ít tuổi phải không?”

Bà cụ vui tươi hớn hở nói: “Còn không phải sao, trông giống học sinh như vậy, thật đúng là trẻ đẹp.”

“Cháu đã đi làm ba năm rồi, bà nội.”

Ôn Tửu phát hiện bà cụ nói tiếng phổ thông vô cùng chuẩn, khác với tiếng
địa phương của Yến Thanh Ngọc, hỏi đến mới biết được, thì ra bà nội từng làm ở viện nông nghiệp tỉnh, sau khi về hưu mới quay về quê hương.

Ôn Tửu cười nói: “Bà thật sáng suốt, thành phố X là một trong hai mươi thành phố được cả nước bầu chọn là có triển vọng nhất.”

Bà cụ lập tức cảm thấy chính mình đã tìm được tri âm, vô cùng vui vẻ nói:
“Còn không phải như vậy sao, thành phố lớn có gì tốt, không khí ô nhiễm
nghiêm trọng, nơi nơi kẹt xe, bà ở dinh thự Khuynh Thành, mua đồ ăn phải lái xe, qua lại trên đường ba giờ, rất phiền phức. Đợi lát nữa cháu lên tầng ba xem vườn rau và nhà ấm trồng hoa của bà đi.”

Ôn Tửu mỉm cười hỏi: “Bà nội, bây giờ cháu muốn xem có được không?”

“Được.” Bà cụ ước gì gọi người đều đến xem thành tích của bà, nên lập tức đứng dậy đưa Ôn Tửu lên lầu.

Ôn Tửu đi đến đầu cầu thang, chợt nghe trong phòng làm việc vang ra một
tiếng ầm, có vẻ như là âm thanh vỗ bàn. Hiển nhiên, người vỗ bàn nhất
định là ông cụ, không phải là Yến Luật. Xem ra, vị “bạn gái” này thật sự không được hoan nghênh a.

Bởi vì Ôn Tửu không phải là bạn gái thật sự của Yến Luật cho nên cô tuyệt
không tức giận vì ông cụ không chào đón mình, ngược lại chỉ cần nghĩ đến Yến tiên sinh vừa cao ngạo, lạnh lùng vừa khó chịu săm soi vậy mà cũng
bị người khác vỗ bàn, thật đúng là…hả lòng hả dạ a.

Bà nội làm như không nghe thấy động tĩnh trong phòng, vẻ mặt như thường dắt Yến Hoan lên tầng, Ôn Tửu giơ tay ra định đỡ tay bà.

Bà cụ cười nói: “Không cần dìu bà, sức khỏe của bà rất tốt.”

Quả thật đúng như vậy, một bà lão hơn bảy mươi tuổi lại có thể một hơi đi thẳng lên tầng ba, tuyệt không tốn sức.

Đến tầng ba vừa nhìn, quả thật Ôn Tửu cảm thấy mình như đang ở chợ hoa phía nam. Toàn bộ tầng ba làm thành nhà ấm trồng hoa bằng thủy tinh, gỗ
thông màu vàng nhạt chế thành giàn trồng hoa cao thấp chằng chịt rất thú vị, phía trên đặt rất nhiều loại hoa cỏ, ánh mắt trời chiếu vào khiến
người xem lóa mắt, lá xanh của các loài hoa khiến cho con người ta cảm
giác ấm áp như bây giờ đang là mùa xuân, chính giữa giàn hoa có đặt bàn
trà nước, ghế mây, đây thật sự là một chỗ thanh thản dễ chịu.

Bà cụ rất đắc ý chỉ vào góc đông nam, “Đó là các loại rau xanh do bà
trồng, chờ khi ăn cơm cháu nhất định phải nếm thử, hương vị của nó tuyệt đối khác hẳn so với đồ ăn mua trong siêu thị.”

Ôn Tửu mỉm cười nói: “cán bộ kì cựu đã về hưu của viện nông nghiệp thật sự không giống với người khác.”

Bà nội mừng rỡ, cười không ngậm miệng lại được, dẫn Ôn Tửu đi thăm một
vòng, sau đó nói: “Đi, chúng ta xuống lầu xem phòng cháu.”

Ba người tới tầng hai, cửa của mấy phòng ngủ đều mở ra, hiển nhiên là các
phòng chuẩn bị cho hai anh em Yến Luật. Bà cụ chỉ vào một gian phòng ngủ trong đó, nói: “Tiểu Ôn, cháu ở phòng này đi.”

“Vâng.”

Yến Hoan nói: “Bà nội, cháu ở phòng kia à?”

“Cháu ở dưới lầu, cách vách phòng của ông bà nội.”

“Cháu muốn ở cùng với chị gái.”

“Chuyện này không thể được, chị ấy là khách.”

Ôn Tửu cười nói: “Không sao ạ.”

“Không được không được, con nhóc này ồn ào thế nào, bà biết rõ nhất. Trước
tiên, cháu cứ rửa mặt nghỉ ngơi đi, cứ xem đây như nhà của mình, đừng
khách sáo.”

Ôn Tửu cười đáp vâng.

Bà cụ dắt Yến Hoan đi xuống lầu.

Ôn Tửu đánh giá căn phòng rộng rãi sáng ngời, cảm giác sâu sắc điều kiện
sống của thị trấn thật sự không tệ, phòng ở nhà mình không cần phải cân
nhắc lợi ích như các nhà phát triển, toàn bộ đều được thiết kế theo sở
thích và sự tiện lợi. Từng phòng đều có nhà vệ sinh riêng, vừa rộng vừa
thông gió.

Ôn Tửu đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn công viên cách đó không xa.
Lúc này, di động trong túi áo vang lên, cô liền lấy ra xem, là Yến Luật.

“Hành lý của cô” Yến tiên sinh chỉ nói bốn chữ với giọng điệu cao ngạo, tích chữ như tích vàng.

Ôn Tửu nói: “Anh mang lên giúp tôi đi.”

Yến Luật kinh ngạc nhìn di động, anh muốn thông báo cho cô xuống tầng lấy hành lý được không…

Anh hít một hơi thật sâu, lại nói với chính mình, chuyện nhỏ không nhịn sẽ
hỏng chuyện lớn, cung đã kéo căng không thể quay đầu lại, anh cần phải
tiếp tục diễn cho xong vở kịch này, phải làm cho rõ chuyện đã làm phiền
anh mười năm nay.

Hai phút sau, Yến tiên sinh tay trái nắm lấy tay kéo vali của Ôn Tửu, tay
phải cầm ba túi giấy, xuất hiện trước cửa phòng Ôn Tửu.

Xách túi làm việc thay phụ nữ ở trong mắt Ôn Tửu, thuộc về hình tượng loại
đàn ông tương đối vừa mắt. Yến tiên sinh nom anh tuấn nổi bật, vóc người cũng anh tuấn rõ rệt, cho nên mặc dù xách hành lý cũng đặc biệt đẹp
trai.

Ôn Tửu ôm cánh tay, nhìn anh với loại ánh mắt thưởng thức nhưng hoàn toàn
không có ý định bước tới đón lấy hành lý trong tay anh.

Trong lòng Yến tiên sinh đã tức giận đến run rẩy, anh đã có ý tốt xách hành
lý lên tầng giúp cô, cô thế mà chỉ đứng nhìn không nhúc nhích, không
phải lúc này cô nên đi như bay đến nhận lấy hành lý trong tay anh, sau
đó cảm ơn không ngớt sao?

Thế nhưng cô lại dùng một loại ánh mắt “anh cứ buông xuống là được” để nhìn anh, giống như đối xử với nhân viên tạp vụ trong khách sạn!

Có phải cô còn có ý định cho anh tiền boa hay không a? A, rốt cuộc ai mới là ông chủ a!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.