Kể từ khi vào học chính thức sau kì nghỉ, đã hơn một tuần rồi đa số sinh viên đều không thích ứng được, kêu la oán than, cũng may chưa phải làm bài kiểm tra môn nào, nếu không? Chết chắc rồi!. Hứa An Nhược đưa tay che miệng ngáp, Tiêu Như nằm vật vã trên bàn, xem như trốn không người “ngủ khò khò” còn học sinh gương mẫu nhất trong bọn cô, Trần Nhất Linh đang bình thản chăm chú lắng nghe bài giảng. Vì tránh[Trà Muộn- d đ l q d] gây chú ý đến giảng viên nên các cô cố tìm chọn bàn ở dưới cuối, cả hội trường im phăng phắc chỉ có vang vọng âm thanh giảng bài của giáo sư Triết thì tiếng động lớn phát ra “Hộp đựng bút của ai đó rơi xuống tạo nên âm thanh cực vang dội”
Hơn một trăm sinh viên quay lại nhìn tụi cô, giáo sư Triết chau mày nghiêm nghị, cô vội lay mạnh Tiêu Như “dậy đi”
-“Để cho tớ ngủ, …đùi gà…đùi gà của tớ” giọng Tiêu Như lè nhè
Không khó nhận ra, không khí xung quanh có chút kì dị, mọi người trố mắt nhìn rồi tiếng cười khúc khích nhộn nhịp cả hội trường. Đến lúc này, giáo sư Triết khoanh tay đi đến trước bàn.
-“Tiêu Như, mau dậy đi” cô ái ngại vỗ mạnh vào lưng Tiêu Như
-“Ui da…” Tiêu Như dụi mắt trừng cô
Cô nháy mắt đá chân dưới chân bàn.
Tiêu Như nhổn dậy đập vào mắt là cả đống người đang nhìn mình, ngay trước mặt là giáo sư Triết cực kì khó tính.
-“Lớp 15VH,em Tiêu Như, sau giờ học lên văn phòng gặp tôi” thầy giáo đĩnh đạc thông báo rồi quay lên tiếng tục nói:
-“Tiếp tục đoạn mới nãy”
…
-“Có thể nói cho tớ biết chuyện gì xảy ra không?” Tiêu Như ngơ ngác hỏi
-“Thì cậu ngủ khò trong giờ học”
-“Sao cậu không gọi tớ”
-“Cậu có nghe đâu, ai biểu cậu ngủ còn quậy phá” cô bĩu môi
-“Không xong rồi! lần này thảm rồi, chắc chắc ông thầy khó tính đó sẽ bắt tớ chép phạt nguyên lý Triết Học cho coi” Tiêu Như vò đầu bứt trán.
-“Đáng đời” cô cùng Nhất Linh đồng thanh, rồi nhẹ giọng an ủi:
-“Không sao, tớ chép cho cậu một bản”
Chẳng bao lâu, chuông kết thúc reo vang, cô thu xếp sách vở rời khỏi, Tiêu Như lộ vẻ mặt như bị táo bón kinh niên đi trình diện.
Cô lén chuồn vào một góc cầu thang không người, móc di động ra gọi
-“A lô!. Là em, An Nhược” cô trấn an giọng nói
-“Xin chào, em tìm anh có chuyện gì?” đầu dây bên kia đáp
-“Là như thế này, anh có giữ một cuốn sách tựa “Cuộc sống không giới hạn” đúng không?”
-“Sao em biết?”
-“Em đến thư viện mượn nhưng không có, xem danh sách thì mới biết anh đang giữ”
-“Đúng vậy? em cần gấp hả?”
-“Dạ, có thể cho em mượn lại không?”
-“Được chứ” anh đáp
-“Cảm ơn anh, vậy em gặp anh ở đâu”
-“Em đứng chờ trước kí túc xá nam đi, anh sẽ mang xuống”
-“Được ạ”
Hứa An Nhược thầm mỉm cười, cô dùng hết công lực chạy đến kí túc xá nam, dưới cái ánh nắng chói chang giữa trưa nắng cô thở dốc vội lau trán, tìm một góc tránh nóng chờ đợi.
-“Của em đây” anh đưa quyển sách cho cô
-“Cảm ơn anh”
-“Không cần khách khí”
-“Anh đã ăn trưa chưa ạ?”
-“Vẫn chưa” anh lắc đầu
-“Vậy em có thể mời anh một bữa không?”
-“Hả?”
-“Vì cảm ơn anh đã cho em mượn lại cái này, em nên thể hiện tấm lòng của mình”
-“Không cần đâu”
-“Có phải em đường đột quá không? Vậy em đi trước” cô cúi đầu ủ rủ
-“Thua em rồi! cùng đi vậy” anh bật cười
-“Thật hả?” cô mừng quýnh bước theo sau anh.
-“Hay là chúng ta ăn ở kha thực đi” cô gợi ý
-“Được, tùy em”
…
Kha Thực là một quán ăn phục vụ món Hoa, mở từ rất lâu đời, chủ quán là người rất vui tính, lần đầu tiên đến đây là do Tiêu Như chỉ dẫn. Tuy nổi tiếng nhưng giá tiền rất bình dân, lại gần trường học nên được sinh viên đến ăn đông nghẹn, nhiều khi muốn ăn phải đặt trước.dienx ddanf lee quys ddoon Hứa An Nhược đã tính trước điều này nên khi cả hai đến nơi thì tìm được bàn ngay, cô cầm menu đưa cho anh hỏi:
-“Anh thích ăn món gì?”
-“Em gọi là được rồi!”
-“Dạ, hay là gọi món há cả nhân tôm hấp nha, mì xá xíu” cô lật qua lật lại xem xét
-“Ừ, để anh đi gọi”
-“Không cần đâu, em là khách quen ở đây mà”
…
-“Đợi một lát nữa có ngay”
-“Em dường như biết anh trước đây, đúng chứ?”
-“Không đâu ạ, chỉ khi gặp anh ở nhà chị Thanh em mới biết”
-“Vậy à, sao lúc trước anh đến nhà anh Luân mà chưa từng gặp em”
-“Lúc trước kì nghỉ Tết hay hè năm nào em cũng đi thăm bà ngoại hết, đến năm em học lớp 11 thì bà ngoại qua đời”
-“Xin lỗi, anh không cố ý” anh áy náy nhìn cô
Hứa An Nhược lắc đầu, giọng có chút đượm buồn:
-“Ở với bà ngoại vui lắm! hai năm rồi em không trở về đó”
-“Bà ngoại em sẽ rất vui khi có người cháu hiếu thảo như em” anh nhẹ giọng an ủi
-“Bà ngoại dạy em rất nhiều thứ, nhưng em khéo tay giống bà, làm không được đẹp lắm” cô khẽ mỉm cười
-“Bà của anh cũng thế!”
-“A…bà ngoại, em đã gặp bà mấy lần rồi! nhưng mà bà chẳng nhớ em là ai cả”
Bà ngoại của anh sống ở quê, lâu lại lên thành phố thăm con cháu, có vài lần cô gặp bà, lúc đó bà còn minh mẫn cô còn hay kể chuyện cười cho bà nghe, nhưng sau một trận ốm nặng bà lúc nhớ lúc không, ngay cả con cháu cũng hiếm khi nhớ tên ai.
-“Vậy cô gái mà bà hay nhắc đến là em hả?” anh ngạc nhiên hỏi
-“Bà còn nhớ em hả?”
-“Những lúc anh đi thăm bà, thì nghe bà nói có một cô bé rất hay kể chuyện cho bà nghe, bà còn nói giọng em rất dễ nghe” anh gật đầu nói
-“Vậy bà có khỏe không ạ?”
-“Bà vẫn khỏe, trừ những lúc đãng trí thì tinh thần rất tốt. Anh còn tưởng bà nói cô bé hàng xóm nào chứ”
Hai người trò chuyện rất hợp ý, anh một câu, cô một câu, bật cười vì những tình huống vui vẻ, xem như khá hòa hợp.
-“À…em nghe anh Trình nói anh đang làm dự án gì đó”
-“Đúng vậy, anh là chung với một đàn anh”
-“Có phải vì dự án này mà hôm tết anh mới ngã bệnh không?”
-“Không đâu” anh khẽ phủ nhận
-“Khó lắm hả anh?”
-“Cũng không hẳn, vấn đề là thời gian, nhân lực không đủ”
-“Xin lỗi, em không giúp được gì cả” cô ủ đột
-“Sao phải xin lỗi, em có học ngành giống anh đâu” anh cười đáp
-“Biết vậy hồi đó em học tin cho rồi!” cô ỉu xìu lẩm bẩm
-“Em nói gì?”
-“Không… không có gì” cô vội lắc đầu