Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 40: Ai có tiền đồ Hơn?



Edit: Juri

“Bố đệt.” Thang Nguyên là người phản ứng mạnh nhất, “Tao con mẹ nó…… Là tiên tri vũ trụ hả?”

Mà Phàn Việt lại là người phản ứng nhanh nhất, anh ta nâng chân lên, đạp một cú vào mông Thang Nguyên, ngăn mấy lời thô tục cậu ta chuẩn bị nói ra khỏi miệng: “Câm mồm.”

“Từ nay về sau tao sẽ không kể chuyện lề đường nữa.” Thang Nguyên dùng giọng siêu nhỏ nói.

“Chuyện lề đường là chuyện lề đường, hiện thực là hiện thực, không giống nhau.” Bạn học Phàn Việt dẫn đầu đứng ra, “Chúng ta phải tách hai thứ đó ra mà đối đãi, không cần phải gấp gáp.”

“Nhưng chuyện lề đường của tao đều là người thật chuyện thật mà.” Thang Nguyên tỏ ra siêu ủy khuất, “Tao cực khổ lắm mới đi hóng được chuyện ở diễn đàn trường bên đấy.”

“Nghĩ đơn giản chút đi.” Lớp ba bắt đầu có người hưởng ứng, “Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn thật vất vả mới có thể làm cho quan hệ của bọn họ tốt hơn, này làm sao có thể so sánh với mấy câu chuyện vỉa hè về tra A tra O chứ?”

Có người hô theo, có người trầm mặc, cũng có người khe khẽ nói nhỏ.

Hai gã trong cuộc đứng yên tại chỗ, hai mắt nhìn nhau, mạnh mẽ chối bỏ quan hệ với bất cứ thứ gì gọi là bắt gian tại trận.

Sau một hồi giằng co ngoài cửa trường học Nhất Trung, đám học sinh lớp ba năm hai rốt cuộc nhất trí sẽ tự động xem nhẹ đề tài vừa rồi, sôi nổi giúp Lạc Tri Dư sửa lại cái rương hành lý, rồi chừa ra cho hai người một không gian riêng.

“Khiến cậu thành trò cười rồi.” Tiêu Ngạn giúp Lạc Tri Dư khóa lại hành lý, “Lần sau mà còn nghe thấy Thang Nguyên bà tám thì phải nhanh chóng tránh đi đấy.”

“Trông anh có kinh nghiệm phết nhỉ, Ngạn ca.” Lạc Tri Dư như đang suy tư gì đó.

Hai người lại chờ thêm chưa được bao lâu nữa, hai xe nhà đã tới đón.

“Đi đây, thứ hai gặp lại nha.” Lạc Tri Dư vẫy vẫy tay với Tiêu Ngạn, “Chăn của anh tôi sẽ giặt sạch rồi trả.”

Chủ nhiệm Ngô vừa mới tan tầm đi ngang qua cổng trường, vừa vặn nghe được chữ “chăn” này: “Chăn gì cơ?”

“Là minh chứng cho một bước tiến đột phá và tình hữu nghị của hai người 0%.” Phàn Việt đoạt đáp, “Đây là một sự tiến bộ.”

“Là một mảnh tâm ý bao la đất rộng của Ngạn ca.” Thang Nguyên cũng hùa theo, những bạn học lớp ba đứng sau lưng cậu ta cũng ra sức gật đầu.

Chủ nhiệm Ngô đành phải mang theo một đầu đầy sự khó hiểu mà tan làm. Ông tự hỏi, khoảng cách giữa cách thế hệ cũng có thể lớn như thế ày sao.

Nói là thứ hai gặp, nhưng cả hai lại sống chung một khu nhà, về chung một cung đường. Dọc theo đường đi, Lạc Tri Dư vẫn luôn nhìn thấy xe nhà Tiêu Ngạn đang lắc lư qua lại trước mắt cậu. Hai chiếc xe cứ thế mà trước sau duy trì khoảng cách không gần không xa.

Lúc Lạc Tri Dư về đến nhà, mới phát hiện trong nhà không có ai.

[ Không phải là ve sầu ]: Ể, trong nhà không có ai ạ?

[ Lạc Tư Tuyết ]: Em về rồi à?

[ Không phải là ve sầu ]: Em đang ở nhà rồi, còn chị đang ở đâu?

[ Lạc Tư Tuyết ]: Hỏi linh tinh gì đấy, chị đang ở nước R……

[ Không phải là ve sầu ]:……

[ Không phải là ve sầu ]: Vậy bố mẹ đâu?

[ Lạc Tư Tuyết ]: Bận công chuyện, đêm nay không về, anh trai cũng không ở trong nước.

[ Không phải là ve sầu ]: Đm, thế em về làm gì chứ. Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg

[ Lạc Tư Tuyết ]: Ai mà biết được tuần này em về chứ, cũng không thèm dặn bác tài xế nói cho cả nhà biết gì cả.

[ Lạc Tư Tuyết ]: Khai giảng được nửa cái học kỳ rồi mà chẳng lần nào em về nhà, bố mẹ anh chị còn tưởng em bị thằng nhóc Alpha không muốn lộ tên kia bắt cóc mất rồi chứ.

[ Không phải là ve sầu ]: Được rồi được rồi, em tự đi chơi đây, cáo từ.

Nhà cậu rất lớn, Lạc Tri Dư ngày thường không có cảm giác gì, nhưng lúc này người nhà lại đi hết rồi, cậu thế nhưng cảm thấy có chút cô đơn quạnh quẽ. Sau khi làm xong hết đống bài tập sinh lý, loại cảm giác này bắt đầu lớn dần lên.

Trong nhà không còn ai, bầu không khí này không mấy quen thuộc với Lạc Tri Dư cho lắm, nên cậu đã tìm một bộ phim kinh dị, chiếu lên TV ngoài phòng khách, mở thiết bị loa dành cho rạp chiếu phim gia đình ra, khiến cho âm thanh quanh quẩn khắp căn phòng. Vài phút sau, Lạc Tri Dư chợt có cảm giác, trong nhà chỗ nào cũng có người hết.

Lạc Tri Dư: “……”

[ Quả quýt thúi ]: Đang lập hội đánh game, 5V5, muốn chơi không?

[ Không phải là ve sầu ]: Chơi chứ chơi chứ! Đang cảm thấy trống rỗng lắm đây nè! QAQ

[ Quả quýt thúi ]: Dùng sai từ rồi, phải bảo là nhàm chán, không được bảo là trống rỗng.

[ Không phải là ve sầu ]: Được thôi, chơi nào!

“Hello Hello ~” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ trong tai nghe, “Lại gặp nhau nữa rồi, Lạc Tri Dư.”

Lạc Tri Dư nhớ lại, cái này chắc là giọng của Lục Minh Quy, vị bạn học có tin tức tố vị pho mát xanh đây mà.

“Mọi người trực tiếp mở mic.” Phàn Việt nói, “Cứ tùy tiện đánh đi.”

Dù bảo là cứ tùy tiện đánh, nhưng bọn họ vẫn đang trên đà thắng cuộc. Chỉ có điều, bọn họ đánh được một lúc, đột nhiên cảm thấy hơi hoảng loạn.

“Sao tao cứ thấy game hôm nay có chút đáng sợ nhỉ.” Thang Nguyên hỏi vào trong kênh đội, “Chỗ ai có tiếng ma kêu vậy? Tao giật mình đến hoảng luôn rồi.”

Bốn người đều đóng mic, chỉ còn một mình Lạc Tri Dư mở ra, thế nên Lạc Tri Dư bị bắt.

[ Quả quýt thúi ]: Làm cái gì vậy?

[ Quả quýt thúi ]: Chắc bố mẹ cậu phải chịu đựng cậu nhiều lắm nhỉ.

[ Không phải là ve sầu ]: Trong nhà không có ai.

[ Quả quýt thúi ]: Trùng hợp thế, nhà tôi cũng không có.

[ Không phải là ve sầu ]: Vậy anh muốn tới chơi không, có mấy câu hỏi tôi không biết làm, anh thuận tiện tới đây giảng cho tôi luôn.

[ Quả quýt thúi ]: Thật hay xạo vậy, tôi lớn như này rồi mà vẫn chưa được qua nhà cậu lần nào hết.

[ Không phải là ve sầu ]: Đến đây đi, giúp tôi xách đống đồ ăn ngoài sân lên luôn, mật mã cửa là sinh nhật tôi, vào đến sân thì gọi tôi ra mở cửa! Tới nha, trong bán kính một trăm dặm quanh nhà tôi này tôi chỉ có thể gọi anh tới thôi đó.

[ Quả quýt thúi ]:……

Rất mau đã tới 9 giờ tối, Tiêu Ngạn thật sự đến, đến để làm bài tập. Hắn mang theo vài cuốn vở, cầm đống đồ ăn để ngoài sân của Lạc Tri Dư vào.

[ Quả quýt thúi ]: Tới rồi.

[ Quả quýt thúi ]: Mở cửa cho tôi

[ Không phải là ve sầu ]: Anh chờ tí, để tôi tắt hết camera trong sân đã rồi sẽ mở cửa cho anh vào sau.

[ Quả quýt thúi ]: Muốn tôi làm Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg hả, sao tôi cứ cảm giác như có nội tình gì ấy nhỉ.

Lạc Tri Dư mặc một thân áo ngủ ở nhà, ra mở cửa cho Tiêu Ngạn.

“Dì giúp việc nhà cậu không nấu cơm cho cậu ăn à?” Tiêu Ngạn vừa vào cửa đã cảm nhận được không khí quạnh quẽ trong phòng.

“Trong nhà không có ai, dì giúp việc cũng xin nghỉ rồi, tôi chỉ đành phải tự cung tự cấp thôi.” Lạc Tri Dư nhận lấy đồ ăn từ tay Tiêu Ngạn, “Anh cứ ngồi thoải mái đi.”

Tiêu Ngạn cũng không tỏ ra chút khách khí nào, tự nhiên đảo khách thành chủ, giơ tay đổi kênh quỷ khóc sói gào trên TV thành một kênh khác, kênh này đang phát một chương trình cực kỳ ăn khách gần đây. Sau đó hắn điều chỉnh ánh đèn lên một độ sáng thích hợp, bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên ấm áp lên hơn lần.

Căn phòng to như vậy, mà chỉ có hai người bọn họ.

Phòng khách đang mở điều hòa, Lạc Tri Dư bọc mình trong chăn của Tiêu Ngạn, cuộn thành một cục ở trên sô pha, mở hộp đồ ăn của mình.

Tiêu Ngạn liếc mắt nhìn tấm chăn cực kỳ quen thuộc kia, miễn có ý kiến.

“Tôi mà không tới, có phải cậu sẽ không định ăn cơm tối luôn không?” Lúc này đã là 9 giờ tối rồi, Tiêu Ngạn nhịn không được phải nói nhiều vài câu.

“Lười ra ngoài lắm.” Lúc Lạc Tri Dư ở nhà, tướng ngồi còn xấu thậm tệ hơn ở bên ngoài nữa, “Phải đi qua rất nhiều cánh cửa, còn phải băng qua một cái sân to, mỏi chết.”

Về đến nhà được một lúc, không còn cảm nhận được bầu không khí học tập của trường, cậu lại khôi phục bộ dáng lười biếng khi trước, chỉ cần không ai hối thúc cậu, cậu có thể nằm đo giường hết cả ngày.

Lạc Tri Dư ăn được phân nửa phần cơm tối, thì nhận được cuộc điện thoại chị gái gọi tới.

“Làm sao rồi, ăn cơm tối chưa?” Lạc Tri Dư mắt nhìn Tiêu Ngạn, thanh âm mang theo vài tia ủ rũ, “Ăn xong rồi, chuẩn bị ngủ đây.”

“Em ăn tối thì ăn đi chứ cắt camera theo dõi trong nhà làm gì.” Lạc Tư Tuyết nhẹ nhõm thở dài một hơi, không thể nào hiểu nổi mà hỏi, “Lúc hệ thống từ xa gửi tin nhắn nhắc nhở tới, chị còn tưởng camera giám sát hỏng rồi chứ, hay em đang ăn vụng thứ gì à, nên em mới muốn cắt hết thiết bị theo dõi trong nhà?”

Tiêu Ngạn: “……”

Đúng lúc TV đang chiếu một bộ phim truyền hình về đề tài gia đình, một đôi AO trong lúc đang vụng trộm yêu đương, cắt hết camera theo dõi trong nhà.

Cần gì phải phản ứng thái quá như thế chứ.

“Không có ăn vụng mà, chị không cần nghĩ nhiều, bây giờ em ngủ liền đây.” Lạc Tri Dư tiếp tục gọi điện thoại.

Tiêu Ngạn đứng lên, tắt TV trong phòng khách lại.

Lạc Tri Dư lái đông quẹo tây đem cái đề tài này vứt qua một bên, Lạc Tư Tuyết để lại một câu “làm gì mà rắc rối thế” rồi bán tín bán nghi mà cúp máy: “Được thôi, hai ngày tới cũng chẳng có ai ở trong nhà, em tự chiếu cố chính mình đi.”

Lạc Tri Dư ăn xong cơm tối, thu dọn lại bàn ăn phòng khách. Đã gần 10 giờ rồi, Tiêu Ngạn cầm quyển vở vật lý ra, bút dừng trên mặt giấy nửa ngày, nhưng vẫn không hề đặt bút xuông làm bài.

Giờ phút này, hắn cũng nên trở về rồi.

“Làm bài tập không?” Lạc Tri Dư ăn uống no say, tinh thần phấn chấn, kéoTiêu Ngạn vào phòng của mình, dọn một cái ghế ra cho hắn.

“Tôi có thể vào chưa?” Tiêu Ngạn ngừng ở trước cửa phòng Lạc Tri Dư, nhìn cái mặt mèo đang meo meo hung dữ dán trên cửa.

Lạc Tri Dư là Omega, đây là phòng của Omega.

“Vào đi, không ai cản anh, anh cũng không cần phải về nhà vội.” Lạc Tri Dư vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh mình, “Tôi thấy môn sinh lý anh học cũng giỏi đấy chứ, lại đây giúp tôi giải đề với.”

Phòng Lạc Tri Dư đã được dì giúp việc thu dọn qua, giá vẽ đặt ở bên cửa sổ, dụng cụ vẽ tranh được xếp rất ngay ngắn trên mặt đất, còn đằng sau bức mành được cuộn lên trên đằng kia kia, chính là một khoảng sao trời mênh mông.

“Lần trước bài anh làm cho tôi đều đúng hết á.” Lạc Tri Dư hâm mộ nói, “Cho nên anh hãy giúp tôi giải cái đề tự luận này đi.”

[ Đề tự luận ngắn ]

Xin hãy tóm tắt quá trình đánh dấu tạm thời của Alpha dành cho Omega?

Lạc Tri Dư trả lời: Cắn là được rồi.

Thầy giáo Hứa cho điểm: ×

Thầy giáo Hứa phê bình: Quá trình đâu? Tại sao không viết kỹ càng tỉ mỉ vào?

Tiêu Ngạn: “……”

“Lúc đi học thầy Hứa giảng quá mơ hồ, vẽ cái hình xong là bỏ qua luôn, Tỉnh Hi Minh nói mấy cái này không cần thầy dạy cũng hiểu, nhưng tôi lại làm không được.” Lạc Tri Dư cắn nắp bút oán giận, “Anh hiểu biết sâu rộng lắm mà, nói qua quá trình cho tôi nghe đi, Ngạn ca.”

“Cậu ngồi đàng hoàng lại.” Tiêu Ngạn vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Lạc Tri Dư vài giây, sau đó hít sâu một hơi, rồi ấn cậu ngồi xuống ghế, không cho cậu lộn xộn.

Lạc Tri Dư chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn hắn: “Ngồi rồi.”

Tay Tiêu Ngạn nhẹ nhàng xốc cổ áo của cậu lên, ánh mắt ngừng lại phía sau cần cổ cậu. Tầm mắt Lạc Tri Dư đảo qua quyển sách giáo khoa trước mặt, mới chợt phát hiện ra bầu không khí lúc này thật sự có chút ám muội.

Hai người bọn họ đều đang làm chuyện vượt rào.

Cậu còn chưa kịp bảo dừng, ngón tay Tiêu Ngạn đã chậm rãi trườn xuống dưới, tìm đúng vị trí tuyến thể sau cổ Omega: “Đại khái là nơi này.”

Cảm xúc nhỏ nhoi đột nhiên bị phóng đại lên gấp mấy lần, Lạc Tri Dư không dám động đậy.

“Vị trí là ở đây.” Lạc Tri Dư không nhìn thấy được biểu tình trên mặt Tiêu Ngạn, cũng không có cách nào nghe ra bất kỳ cảm xúc dao động nào từ trong giọng nói của hắn, “Alpha muốn đánh dấu tạm thời Omega, hãy lấy ví dụ, nếu tôi muốn đánh dấu cậu, thì tôi phải cắn vào chỗ này.”

Tay Tiêu Ngạn không nặng không nhẹ ấn vào sau cổ cậu một chút, một luồng kích thích xa lạ mà mãnh liệt chợt tức khắc thổi qua thân thể cậu, cậu chỉ muốn trốn, nhưng Tiêu Ngạn lại dường như lường trước được hành động này, nên đã dùng bàn tay còn lại của mình ấn cậu trở về trên ghế. Toàn thân Lạc Tri Dư đang run rẩy, sức lực Tiêu Ngạn lúc này so với thường ngày lớn hơn khá nhiều, vị trí sau cổ bị hắn chạm vào, không thể nào thoát khỏi tầm tay hắn.

“Cắn nát chỗ này của cậu, sau đó rót tin tức tố của tôi vào, thì đánh dấu tạm thời mới có hiệu lực.” Ngón tay Tiêu Ngạn bắt chước động tác cắn, đầu ngón tay lại ấn vào sau cổ Lạc Tri Dư một chút, “Điều này chứng tỏ, trong khoảng thời gian trước khi ký hiệu tạm thời hoàn toàn biến mắt, thì cậu là của tôi.”

“Học được chưa?” Hắn buông đôi tay đang giam cầm Lạc Tri Dư ra, nhẹ nhàng vuốt qua đuôi mắt của cậu, ngón tay dính phải vài vệt nước ướt át, “Nhóc lưu manh.”

Trong bữa tiệc tối của một khách sạn nào đó, bố Lạc Tri Dư đang nói chuyện điện thoại với Lạc Tư Tuyết ——

“Thiết bị giám sát trong nhà bị cắt mất tín hiệu? Lạc Tri Dư làm?”

“Bố cứ để nó tùy ý đi, mấy tên nhóc nhỏ tuổi thường có những ý tưởng kỳ quái ấy mà.”

“Không sao, nó còn có thể làm gì được chứ, mặc kệ nó.”

Cha mẹ Tiêu Ngạn vừa lúc đi ngang qua sảnh tiệc vô tình nghe được cuộc hội thoại này ——

Mẹ của Tiêu Ngạn: “Gia đình bọn họ thật đúng là phiền phức hết sức, camera giám sát nhà chúng ta đã bị cắt đứt từ tận hai tiếng trước rồi, chúng ta cũng chẳng hề tỏ ra khẩn trương đến như vậy.”

“Đúng thế đấy, Tiêu Ngạn nhà chúng ta thật đúng là khiến người khác yên tâm mà, so với Lạc Tri Dư nhà bọn họ còn có tiền đồ hơn nhiều.”

– ——————————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.