Edit: Juri
Lạc Tri Dư mãi cho đến khi tan học cũng không thấy Tiêu Ngạn trả lời, cuối cùng tiếng chuông tan học vang lên, thầy giáo mỹ thuật bước ra khỏi phòng học, lớp học vốn đã ồn ào bấy giờ còn ồn ào hơn.
Thời gian ăn cơm chiều của trường Nhất Trung rất ngắn, sau đó chính là tiết tự học buổi tối. Mới vừa có chuông báo xong, đã có không ít học sinh chạy ào ra khỏi phòng.
“Tri Dư, qua nhà ăn không?” Tỉnh Hi Minh lấy thẻ cơm từ trong hộp bút ra, chuẩn bị nhắm về phía nhà ăn.
“Mày đi trước đi.” Lạc Tri Dư cầm lấy bức tranh nãy mình tiện tay vẽ lên, “Tao có chút việc, chờ tí nữa tao tới.”
“Chuyện gì vậy, còn quan trọng hơn cả ăn cơm nữa.” Tỉnh Hi Minh không thể lý giải được.
Phòng học lớp ba năm hai vừa vặn ở trên phòng học của Lạc Tri Dư một tầng, Lạc Tri Dư lúc trước đã tới một lần, lần này là ngựa quen đường cũ. Lớp học hai người y hệt nhau, vừa có tiếng chuông hết tiết là các học sinh đã đồng loạt chạy bay chạy biến, hầu hết trên bàn vẫn còn để đầy sách vở ngổn ngang, trang sách bị lật đến nhàu nát, giữa các trang sách còn kẹp nhiều loại ghi chú khác nhau.
Tiêu Ngạn ngồi ở vị trí bên cửa sổ, Lạc Tri Dư liếc mắt một cái đã thấy bàn học của hắn, sạch sẽ ngăn nắp, ngoại trừ một cốc nước, còn lại cái gì cũng không có. Hình như vì vội vã chạy tới nhà ăn nên chưa kịp đóng nắp cốc nước, nước nóng vừa đun đang đựng trong cốc còn tỏa ra ít hơi nhiệt.
[ Không phải là ve sầu ]: Tôi mang tủ lạnh mini giao hàng tận nhà cho anh nè.
[ Không phải là ve sầu ]: Nhìn nó rồi tưởng nhớ về đồ của mình đi.
[ Không phải là ve sầu ]: Thứ này cũng có thể dùng để kỷ niệm cái nồi đã mất của tôi đó.
Gửi xong tin nhắn, Lạc Tri Dư cất di động đi, dựa vào lan can ngoài cửa phòng học, gấp giấy vẽ thành một cái máy bay giấy, sau đó lùi lại nửa bước, nhắm vị trí một chút, rồi giơ tay, phóng.
“Cậu đang làm gì?” Thanh âm Tiêu Ngạn từ bên mặt cậu truyền đến, hắn hình như vừa mới từ chỗ văn phòng quay lại đây, trong tay còn cầm một quyển sách luyện tập mỏng.
Tay Lạc Tri Dư run lên, máy bay giấy lảo đảo lắc lư bay lên không trung, từ cửa sổ phi vào phòng học lớp ba, ở giữa không trung run rẩy một cái, sau đó chúi đầu rơi vào bình nước của Tiêu Ngạn, bị nước sôi làm hỏng, trang giấy lập tức tan ra.
Bức vẽ tủ lạnh mini đã nát bấy ở trong bình nước nóng.
Lạc Tri Dư: “……”
Tiêu Ngạn: “……”
“Phát huy chưa được tốt lắm.” Lạc Tri Dư cất bước chạy, “Cáo từ.”
“Quay lại.” Mới vừa xuất phát chạy được một nửa, còn chưa thoát khỏi phạm vi nguy hiểm, Lạc Tri Dư đã bị Tiêu Ngạn nắm lấy tay phải hung hăng kéo trở về. Cuốn sách luyện tập trong tay Tiêu Ngạn bị cuộn thành một cái ống, không nặng không nhẹ đánh vào lòng bàn tay phải của Lạc Tri Dư, “Gây chuyện xong thì chạy?”
“Đúng vậy.” Lạc Tri Dư muốn trốn nhưng lại bị bắt được, dùng tay còn lại xoa xoa lòng bàn tay bị đánh, cũng không thèm chạy nữa, “Học theo anh đó.”
“Tôi dạy cậu thừa dịp tan học chạy đi gây sự với người khác lúc nào, hả? ” Tiêu Ngạn vẫn như cũ nắm lấy tay Lạc Tri Dư không buông.
“Suy một ra ba, anh không hiểu?” Lạc Tri Dư né tránh, vết sẹo trên tay Tiêu Ngạn vì thế lại lộ ra. Lạc Tri Dư nghiến răng nghiến lợi, tìm lại được chút cảm giác thời thơ ấu.
“Cậu muốn làm gì?” Tiêu Ngạn phát hiện có gì đó không đúng.
“Hai cậu bạn học, không đi ăn cơm sao?” Thầy giáo Lý, chủ nhiệm lớp ba năm hai xách cơm hộp của mình đi ngang qua hành lang, nhận ra đây là hai cậu học sinh hot nhất của trường.
0%, là đồi tượng cần phải được chú ý.
Lý lão sư nhanh chóng nói thêm một câu hòng nhắc nhở, “Không phải đánh nhau chứ, hai em đó, các chủ nhiệm đã nói rồi, nếu bắt gặp Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn đánh nhau thì phải trực tiếp trừ hạnh kiểm, sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối học kỳ.”
“Không đánh nhau.” Hai người đang tranh chấp đồng thời quay đầu, rống lại Lý lão sư một câu.
Cơm hộp trong tay Lý lão sư suýt chút nữa rơi xuống đất: “…… Không đánh thì không đánh, hung hăng làm cái gì, chột dạ hả?”
Tiêu Ngạn nắm lấy tay Lạc Tri Dư giơ lên lắc lắc, “Bọn em rất thân thiện, thầy à, thầy nghĩ xem, đánh nhau còn cần phải tay trong tay như thế này sao?”
“Đúng vậy, bọn em rất thân nhau.” Lạc Tri Dư chỉ chỉ cuốn sách trên tay Tiêu Ngạn, “Thầy xem, anh ấy còn chủ động giúp em giải đề, thầy nhớ khi nãy em còn bảo suy một ra ba không.”
Chứng cứ tại hiện trường cùng lời khai của đương sự hoàn toàn trùng khớp, Lý lão sư tuy rằng vẫn còn nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể nhìn hai cậu bạn học cầm tay nhau rời đi, biến mất ở chỗ rẽ cầu thang.
Thoát khỏi tầm mắt Lý lão sư, hai vị bạn học vừa rồi còn gắn bó keo sơn nay lập tức mặt mày biến sắc.
“Cách tôi xa ra một chút.” Lạc Tri Dư ghét bỏ mà nói, “Đừng có cọ tôi đầy người mùi quả quýt nữa.”
“Cậu bôi nhọ tôi.” Tiêu Ngạn vừa đi vừa nói chuyện, “Ngoại trừ cái ngày đột nhiên phân hóa giới tính đó ra, tôi lúc nào cũng che giấu tin tức tố của mình, trừ phi……”
Trừ phi cái hôm Lạc Tri Dư mượn đồng phục của hắn, không giặt mà đã trực tiếp mặc, nếu không phải thì Tiêu Ngạn cũng chẳng thể nghĩ ra khả năng nào khác.
“Cậu trực tiếp mặc đồng phục của tôi?” Tiêu Ngạn đẩy Lạc Tri Dư lên ven tường cầu thang, cầm cuốn sách trên tay nhẹ nhàng vỗ má Lạc Tri Dư một cái, “Cậu có phải là một nhóc lưu manh nhỏ không vậy?”
Lạc Tri Dư: “Tôi……”
Cậu đột nhiên ý thức được, vị trí mình đang đứng lúc bấy giờ, chính là vị trí ngày đó cậu tìm Tiêu Ngạn mượn đồng phục.
Thanh âm giảng bài của thầy giáo tiết sinh lý ngày đó, tựa hồ vẫn còn quanh quẩn bên tai cậu: “Có một số bạn học Omega……”
“Thầy vừa mới nhớ ra.” Lý lão sư còn chưa đi xa chợt quay đầu lại, tiến về phía cầu thang vài bước, “Tiêu Ngạn, em và tiểu Lạc đều không cùng một cấp, thế thì giải đề gì?”
Cầu thang lúc này đã trống rỗng, không còn ai nữa rồi.
“Anh đi đâu vậy?” Lạc Tri Dư phát hiện, hướng đi của Tiêu Ngạn không phải là tới nhà ăn, “Anh không ăn tối hả?”
“Lúc này nhà ăn không còn cơm đâu.” Tiêu Ngạn tới cửa sau của trường học, “Tôi đặt đồ ăn ngoài.”
“Tôi vẫn nhớ rõ trước kia anh có nói, đặt đồ ăn không được dùng tên của mình.” Lạc Tri Dư còn nhớ cuộc trò chuyện bọn họ đã nói trước khai giảng, “Cái này không lừa tôi chứ.”
“Viết tên giáo viên.” Tiêu Ngạn nói, “Viết đại ai cũng được, nhưng đừng viết thầy Ngô, bởi vì năm trước có một ngày bảo vệ cửa nhận được mấy chục bọc cơm đều viết tên chủ nhiệm Ngô.”
Lạc Tri Dư: “……”
Nhà ăn đã không còn cơm, Lạc Tri Dư xoay người trở về phòng học, dù sao tiết tự học buổi tối cũng sắp tới rồi, chỉ không ăn cơm tối mà thôi, cùng lắm thì trở về ký túc xá ăn sau.
Lúc Tiêu Ngạn vừa trở về phòng học, liền thấy Phàn Việt và Thang Nguyên đang ghé vào bàn học của hắn đánh giá cốc nước.
“Mày thả cái gì vào trong cốc vậy?” Phàn Việt cúi đầu ngửi ngửi, “Uống được không?”
“Chén trà pha lẫn trí tuệ của giáo thảo.” Thang Nguyên đặt cho cốc nước này một cái tên.
“Không thể.” Tiêu Ngạn cầm cốc đứng dậy đi đổ nước, “Tiết tự học buổi tối hôm nay mày với thằng bên lớp bảy đi trực đi, nay tao không nhận việc gì trong hội học sinh hết, tí tao phải ra ngoài một chuyến.”
“Giờ tao đi luôn.” Phàn Việt cúi đầu tìm thẻ phiên trực trong hộc bàn, “Chắc cũng có thể bắt được mấy tên học sinh chạy loạn trong tiết, tao sẽ quay lại sớm thôi, hôm nay còn một đống bài tập về nhà.”
“Tao không mang thẻ trực rồi.” Phàn Việt nói, “Tao chạy nhanh về ký túc xá lấy vậy.”
“Không cần về, tao cho mày.” Tiêu Ngạn từ cặp sách lấy ra thẻ trực của mình, ném cho Phàn Việt, “Đều giống nhau, dù sao điểm cũng đều là hội học sinh trừ.”
“Wow, được mang thẻ phiên trực có mặt của giáo thảo, tao cũng có chút mặt mũi đó nha.” Phàn Việt cầm sách ngữ văn ra khỏi phòng học.
Học sinh lớp ba năm nhất đang học tiết tự học buổi tối, trên bục giảng không có giáo viên, đại đa số mọi người đều vùi đầu vào làm bài tập, một bộ phận nhỏ khác thì đang âm thầm trò chuyện.
[ Tường Đầu Thảo ]: Mày làm sao vậy?
[ Tường Đầu Thảo ]: Không thoải mái hả? Mày 30 phút chưa nhúc nhích rồi đó.
[ Không phải là ve sầu ]: Hư.
[ Không phải là ve sầu ]: Tao đói.
[ Không phải là ve sầu ]: Phòng học im lặng quá, lỡ bụng tao kêu lên thì làm sao bây giờ a a a a.
[ Tường Đầu Thảo ]:…… Không mang đồ ăn vặt, trong phòng học cũng không cho ăn.
[ Tường Đầu Thảo ]: Hay tao chế vài tiếng động giúp mày che dấu chút nhé?
Tỉnh Hi Minh lấy hết sách vở tập viết ra, dùng sức thả một cái, hấp dẫn ánh nhìn của cả phòng.
[ Không phải là ve sầu ]: Thôi được rồi.
[ Không phải là ve sầu ]: Hay là tao trốn học đi.
[ Tường Đầu Thảo ]: Không được, nửa tiết sau sẽ có giáo viên tới nhận xét bài thi của học sinh.
[ Không phải là ve sầu ]: Vậy tao ra ngoài ăn chút sương uống chút gió.
Lạc Tri Dư nhét điện thoại vào trong túi của mình, một đường lên tầng cao nhất của khu dạy học, cửa sân thượng đã bị khóa, cậu chỉ có thể ngồi ở bậc thang trước cửa nghe nhạc.
[ Đại biểu ưu tú của học sinh năm hai ]: Không ở trong lớp?
[ Không phải là ve sầu ]: Ai, đói quá rồi, ăn sương uống gió cũng không thể bớt đi được.
Lúc Tiêu Ngạn xách theo một hộp bạch tuộc viên bước lên tầng cao nhất, Lạc Tri Dư đang nhắm mắt lại dựa vào tường nghe nhạc, đồng phục trên người nhìn có hơi quá khổ, hình như vì thân hình thiếu niên có hơi gầy gò, tai nghe màu đỏ từ cổ áo trải dài xuống, mất hút bên trong tấm áo đồng phục, ánh đèn nhu hòa nghiêng nghiêng, khiến lông mi trên đôi mắt cậu chứa vài sự ôn nhu.
Tiêu Ngạn cầm túi cạ vào chóp mũi Lạc Tri Dư, Lạc Tri Dư mở to mắt, thấy người đang đứng trước mặt.
“Sao anh lại tới đây?” Cậu tháo tai nghe xuống.
“Đồ ăn gọi hơi nhiều, cơm thừa canh cặn, ăn hay không?” Tiêu Ngạn quơ quơ cái túi trong tay.
Lạc Tri Dư nhận lấy túi đồ ăn từ tay Tiêu Ngạn, nhìn Tiêu Ngạn lấy ra một phen chìa khóa từ trong túi, mở cửa sân thượng.
“Chìa khóa ở đâu vậy?” Lạc Tri Dư hỏi.
“Hội học sinh, một số học sinh khác cũng có, trong khoảng thời gian sẽ không có ai tới đâu.” Tiêu Ngạn đẩy cửa ra, “Qua đây đi.”
Đầu thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm là cực kỳ lớn, ban đêm gió thổi trên má lạnh lạnh, Tiêu Ngạn dựa vào ven tường ngồi xuống, Lạc Tri Dư cũng học bộ dáng của hắn ngồi xếp bằng, mở ra hộp thức ăn dùng một lần.
Bạch tuộc viên của nhà hàng này được làm rất tốt, tràn đầy một hộp, sắp xếp tinh xảo, nguyên liệu cũng rất đầy đủ, mặt trên có rắc một lớp chà bông. Đồ ăn của trường toàn là những món giống nhau, Lạc Tri Dư từ lúc tới đây đến giờ, chưa từng ăn đồ ăn bên ngoài một lần nào.
“Cảm ơn.” Mặc kệ lúc trước quan hệ như thế nào, bữa cơm này nhất định phải nói lời cảm ơn.
Chủ nhiệm lớp nói rất đúng, phải luôn luôn ghi nhớ lòng tốt mà người khác đã dành cho mình.
“Sao hôm nay anh tốt bụng quá mức vậy?” Lạc Tri Dư hỏi.
Thời điểm cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Ngạn, sau lưng hắn chính là trung tâm thành phố chứa đầy ánh đèn rực rỡ, trên đỉnh đầu là những chấm nhỏ vụn vặt sáng lấp lánh, những vì sao trên vũ trụ rộng lớn như đang rơi xuống từ trên bầu trời, rồi lại như dừng ở nơi khóe mắt hắn. Cậu cầm xiên tre trong tay, cười cười nói cảm ơn, mà quên mất khóa miệng của mình khóe miệng còn đang dính vệt sốt cà chua.
“Ai biết được.” Ánh mắt Tiêu Ngạn có điểm trốn tránh, muốn bỏ qua câu hỏi này.
“Không có gì.” Tiêu Ngạn hơi giật mình, giơ tay lau đi nước sốt bên môi Lạc Tri Dư, “Nếu cậu thích, lần sau……”
Lạc Tri Dư vô ý thức liếm khóe miệng dính nước sốt của mình, đầu lưỡi không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay Tiêu Ngạn, hai người đều sửng sốt chớp mắt một cái.
Ánh đèn pin phá vỡ sự yên ắng của sân thượng, hai học sinh đang đi trực của hội học sinh lần theo mùi hương mà vọt vào bóng đêm.
“Ôi đệt, thơm quá thơm quá.”
“Ai đang ăn vụng đồ ăn bên ngoài vậy.”
“Hỏi trước là đồ ăn của ai!”
“Bắt quả tang rồi nhé, trừ sạch điểm hạnh kiểm luôn ha ha ha.”
Phàn Việt đứng trước mặt hai người, kiêu ngạo lộ ra thẻ trực đeo trước ngực: “Hội học sinh trực nhật, bắt được các cậu ở đây ăn đồ ăn ngoài, trừ hai điểm hạnh kiểm.”Tiêu Ngạn: “……”
“Ơ?” Phàn Việt nhận ra thằng bạn ngồi cùng bàn của mình, “Làm sao lại……”
Phàn Việt còn chưa nói hết câu, Lạc Tri Dư đã trước một bước nhìn thấy tên và ánh chụp của Tiêu Ngạn trên tấm thẻ trước ngực. Cậu nuốt viên mực còn chưa nhai xong xuống cổ họng, cau mày tự hỏi một lát, tự tìm một câu trả lời hợp lý cho tình huống trước mặt.
Tiêu Ngạn tốt bụng quá độ, thái độ khác thường, còn tặng hộp bạch tuộ viên cho cậu.
Cậu bị Tiêu Ngạn đưa tới sân thượng.
Trong phiên trực của hội học sinh, vừa vặn bắt được hiện trường cậu ăn vụng đồ ăn.
Người của hội học sinh đang đeo thẻ trực của Tiêu Ngạn.
Cậu bị trừ điểm.
Tóm lại chính là ——
“Các anh đang……” Lạc Tri Dư nhìn về phía Tiêu Ngạn, lộ ra biểu tình vô cùng thống khổ, “Tiên nhân nhảy múa* sao?”
(*Tiên nhân nhảy múa (
仙人跳
): Ý chỉ lợi dụng tâm lý và tình cảm của người nào đó để gài bẫy và lừa gạt họ, nói dễ hiểu là kiểu “lừa tình” bên mình)
——————————-
Chương này đáng yêu quá <3