“ĐỂ ĐẤT CỦA CHÚNG TÔI yên!” Robin hét vào loa phóng thanh.
“Cút đi, cút đi, cút đi!” tất cả chúng tôi đồng thanh tiếp theo, và tôi hồ hởi bật ngón cái lên về phía Jess. Nếu tôi từng có bất cứ nghi ngờ nào về việc liệu mình có đang làm đúng không, thì giờ chúng đã hoàn toàn biến mất. Các bạn phải nhìn quanh. Các bạn phải thấy người ta sắp hủy hoại cái gì. Chúng tôi đang đứng trên đồi Piper, và đó là nơi đẹp nhất tôi từng đến, đẹp đến nao lòng. Trên đỉnh có một khu rừng, hoa dại nở bừng thảm cỏ, và tôi đã thấy khoảng sáu chú bướm. Tôi không quan tâm xem đó có phải là khách hàng của Luke hay không. Sao họ có thể xây dựng một trung tâm mua sắm ở đây cơ chứ? Nhất là một cái trung tâm vớ vẩn không có gian hàng của Space.N
“Để đất của chúng tôi yên!”
“Cút đi, cút đi, cút đi!” tôi hét hết âm lượng. Đi biểu tình là thứ tuyệt nhất tôi từng làm, từ trước đến nay! Tôi đứng trên đỉnh đồi với Robin, Jim và Jess, cảnh tượng trước mặt chúng tôi thật đáng kinh ngạc. Gần ba trăm người đã tập hợp! Họ diễu hành trên đường đến khu đất đã định, giương áp phích, thổi còi, đánh trống, kéo theo hai xe truyền hình và một đám nhà báo.
Tôi không rời mắt khỏi đám đông, nhưng không có dấu hiệu nào của bất cứ ai đến từ Arcodas Group – hoặc là Luke. Điều này cũng khiến tôi nhẹ nhõm một chút. Ý tôi là, không phải tôi xấu hổ vì đã giúp. Ngược lại là đằng khác. Tôi là người sẽ đứng lên vì niềm tin của mình và chiến đấu cho những người bị áp bức, bất chấp người khác nói gì. Nhưng phải nói rằng, nếu Luke xuất hiện thật, tôi đang nghĩ có khi mình sẽ chui vào một chiếc mũ trùm đầu chỉ hở mắt và nhanh chân trốn sau lưng ai đó. Anh sẽ không nhìn thấy tôi giữa bao nhiêu người thế này. Mọi chuyện sẽ ổn.
“Để đất của chúng tôi yên!”
“Cút đi, cút đi, cút đi!”
Jess đang cuồng nhiệt vẫy tấm áp phích viết dòng chữ NHỮNG KẺ TÀN SÁT CUỘC SỐNG HOANG DÃ và thổi còi. Edie cùng Lorna đội tóc giả phản quang màu hồng và giương cao một tấm biển khổng lồ viết chữ HỦY HOẠI ĐẤT CỦA CHÚNG TÔI, HỦY HOẠI CỘNG ĐỒNG CỦA CHÚNG TÔI. Suze mặc áo phông trắng, quần kiểu bộ đội mượn Tarquin, tay cầm một trong sổ biểu ngữ chính cô kẻ. Còn tôi mặc một trong số áo phông của Jess in logo Quỹ Động vật Hoang dã Thế giới cùng quần jeans ngố hiệu D&G của mình. Cuối cùng, chúng tôi cũng đã đổi quần áo cho nhau như những gì chị em gái nên làm.
“Để đất của chúng tôi yên!”
“Cút đi, cút đi, cút đi!”
Đám đông giờ đã dày đặc thêm, và khi tôi khẽ gật đầu, Rob đặt tấm áp phích của anh xuống rồi trèo lên cái thang gấp chữ V chúng tôi đã sắp đặt trước. Trước mặt có micro, còn sau lưng anh là cảnh trời xanh màu thanh thiên và vùng thôn quê nguyên sơ đẹp đến
ngạt thở. Thợ chụp ảnh tôi thuê cho dịp này quỳ xuống bắt đầu chụp, lát sau phóng viên truyền hình và phòng viên ảnh các báo địa phương cũng tham gia.
Đám đông dần trật tự, mọi người hướng về phía Robin chờ đợi.
“Thưa các bạn, những người ủng hộ, những người yêu quý vùng nông thôn này,” anh bắt đầu, giọng anh vang vọng trong không khí buổi chiều trong lành. “Tôi xin mọi người hãy bỏ ra một phút và nhìn những gì chúng ta đang có. Chúng ta có vẻ đẹp. Chúng ra có cuộc sống hoang dã. Chúng ta có mọi thứ mình cần.”
Anh ngừng lại để gây hiệu ứng, như tôi đã huấn luyện anh, cho thông điệp ngầm. Gió thổi tung tóc anh, và khuôn mặt anh đầy biểu cảm.
“Chúng ta có cần một trung tâm mua sắm không?”
“Không! Không! Không!” tất cả chúng tôi đồng thanh gào hết cỡ.
“Chúng ta có cần ô nhiễm không?”
“Không! Không! Không!”
“Chúng ta có cần thêm rác rưởi của chủ nghĩa tiêu thụ vớ vẩn nào nữa không? Có ai cần thêm không” – anh nhìn quanh vẻ chế giễu – “gối tựa chẳng hạn?”
“Không…” tôi cũng lên tiếng cùng mọi người – rồi tự im bặt. Tôi có thể thật sự cần thêm gối tựa thật đẹp cho giường của chúng tôi. Trên thực tế, ngay sáng nay thôi tôi vừa thấy mấy cái bọc vải cashmere tuyệt đẹp trên tạp chí.
Nhưng… thế cũng được. Mọi người đều biết là các nhà hoạt động xã hội đôi khi vẫn bất đồng ở các điểm mang tính kỹ thuật nhỏ nhặt. Và tôi đồng ý với mọi điều Robin nói. Chỉ không đồng tình với chuyện gối tựa thôi.
“Chúng ta có muốn một thứ chướng mắt trên đất của mình không?” Robin hét lớn, dang rộng tay.
“Không! Không! Không!” tôi hét lên đáp lại một cách hạnh phúc. Jess thổi còi, và tôi nhìn chị hơi ghen tị một chút. Lần sau đi biểu tình mình phải mang theo còi mới được.
“Bây giờ hãy lắng nghe một nhà hoạt động khác của chúng ta!” Robin nói lớn, “Becky! Lên đây đi!”
Đầu tôi lại ngẩng bật lên.
Cái gì? Màn này đâu có trong kế hoạch.
“Người đồng tổ chức cuộc biểu tình này với chúng tôi!” anh nói. “Người với ý tưởng và tinh thần của mình đã biến điều này thành hiện thực! Hãy nghe Becky phát biểu!”
Mọi người quay sang tôi, mặt đầy ngưỡng mộ. Robin bắt đầu vỗ tay, và mọi người dần vỗ tay theo.
“Cố lên Becky,” Jess nói, át tiếng ồn. “Họ thật sự muốn em phát biểu!”
Tôi nhanh chóng lia mắt qua một lượt. Không có dấu hiệu nào của Luke.
Ôi, thôi nào. Mình phải chứng tỏ sự ủng hộ chứ.
Thật khó mà đi lại với cái chân bó bột, nhưng bằng cách nào đấy tôi đã khập khiễng qua đám đông đến chỗ cái thang và lò dò trèo lên đỉnh với sự giúp đỡ của Robin. Dưới tôi là cả một biển toàn những khuôn mặt phấn khích, tất cả đều ngửa lên dưới ánh nắng.
“Xin chào, đồi Piper!i to vào mic, và đáp lại tôi là tiếng hoan hô vang trời dậy đất, kết thúc là tiếng hét, tiếng huýt sáo và tiếng trống điên cuồng.
Trời ơi, thật tuyệt diệu! Cứ như mình là ngôi sao nhạc pop vậy!
“Đây là làng của chúng ta!” tôi hét lên, chỉ về phía làn sóng cỏ xung quanh chúng tôi. “Đây là đất của chúng ta! Chúng ta sẽ không từ bỏ nó!”
Lại một tràng hoan hô sung sướng nổi lên.
“Và xin gửi tới bất cứ ai muốn chúng ta từ bỏ nó…” tôi gào lên, khua một vòng tay. “Gửi tới bất cứ ai đang nghĩ rằng họ có thể đến và tước nó khỏi tay chúng ta… Nghe tôi nói rõ đây, Biến đi!”
Lần thứ ba những tiếng hoan hô lại gầm lên. Tôi tự hào chết đi được. Chuyện này có vẻ đến một cách tự nhiên! Có lẽ mình nên trở thành chính khách!
“Nghe tồi nói đây, bỏ cuộc đi.” tôi hét. “Bởi chúng tôi sẽ chiến đấu! Trên các bãi biển! Và trên…”
Đám đông hình như hơi ồn ào lên, nên tôi ngưng nói, cố hóng hớt xem chuyện gì đang xảy ra.
“Họ đang đến đấy!” tôi nghe thấy người ta la hét.
“Xùy xùy!” Cả đám đông rít lên giễu cợt.
“Bọn họ đấy!” Robin hét lên từ bãi cỏ bên dưới. “Lũ khốn! Cho chúng biết tay đi!”
Và đột nhiên tôi lạnh gáy. Năm người đàn ông mặc com lê đến đang tìm đường tiến lên trước đ
Một trong số đó là Luke.
OK, tôi nghĩ, mình phải xuống khỏi cái thang này. Ngay lập tức.
Mỗi tội việc đó không dễ đến vậy, khi một chân bị bó bột. Tôi không nhúc nhích được.
“Ê… Robin, tôi muốn xuống bây giờ!” tôi gọi.
“Cô cứ ở yên đấy!” Robin hét lên. “Tiếp tục bài diễn văn đi chứ! Nó thật tuyệt cú mèo!”
Tôi đang điên cuồng giữ lấy tay vịn và cố đứng vững trên đỉnh thì Luke ngước lên và thấy tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy anh sốc kinh hoàng đến thế. Anh chết đứng và cứ thế chằm chằm nhìn tôi. Tôi có thể thấy mặt mình đang bốc cháy.
Có cái gì đấy nói với tôi rằng tổ chức một cuộc biểu tình chống lại khách hàng của chồng còn tồi tệ hơi việc bán đồng hồ Tiffany nhiều.
“Đừng để lũ khốn đó dọa cô, Becky!” Robin rít lên khẩn cấp từ bên dưới. “Phớt lờ chúng đi! Nói tiếp đi! Tiếp đi!”
Mình chết kẹt rồi. Mình chẳng làm được gì nữa. Tôi hắng giọng và tập trung vào khuôn mặt hồ hởi của Kelly.
“Ừm… chúng ta sẽ đấu tranh!” tôi kêu gọi, giọng tôi hơi lạc đi. “Tôi sẽ nói với bọn người ấy rằng biến đi!”
Giờ thì năm người đàn ông đang đứng thành hàng, khoanh tay, ngước lên nhìn tôi. Ba người tôi không nhận ra ai, cộng thêm Luke và G
Mẹo là đừng có nhìn họ.
“Hãy để chúng tôi giữ đất của mình!” tôi hét lên, tự tin thêm một chút. “Chúng tôi không muốn cái rừng rậm xi măng đó của các người!”
Tiếng hoan hô nồng nhiệt lại bùng lên, và tôi không thể ngăn mình quăng một cái liếc mắt đắc thắng về phía Luke. Lông mày anh nhăn lại, trông anh có vẻ giận lắm.
Nhưng khóe miệng anh cũng khẽ giật giật. Gần như anh đang muốn cười. Mắt chúng tôi không rời nhau, và tôi đang có cảm giác kinh khủng rằng mình sắp lăn ra cười như nắc nẻ.
“Bỏ cuộc đi!” tôi hét. “Bởi vì các người sẽ không thắng đâu!”
“Tôi sẽ đi nói chuyện với người lãnh đạo,” Luke cương quyết nói với một trong ba người tôi không nhận ra là ai đó. “Xem tôi làm được gì nhé.”
Anh bình tĩnh bước qua bãi cỏ đến cái thang và trèo lên ba bậc cho đến khi ngang bằng tôi. Chúng tôi chỉ cách nhau độ chục phân. Làn gió nhẹ mang theo hương thơm nước hoa dùng sau khi cạo râu của anh. Và giờ khi anh ở gần đến thế, tôi khao khát được choàng tay quanh anh. Tôi muốn cho anh biết rằng tôi nhớ anh như thế nào. Rằng trên núi tôi đã sợ hãi ra sao. Rằng tôi yêu anh biết bao.
Trái lại, có lẽ anh đang không có hứng ôm ấp bây giờ.
“Xin chào,” cuối cùng Luke nói.
“Ôi! Ừm… chào!” tôi nói, cố hết sức tỏ ra thờ ơ. “Anh khỏe chứ?”
“Cũng khá đông vui đấy chứ.” Luke săm soi quang cảnh. “Em đã làm tất cả
“À… em có nhận được một số sự giúp đỡ,” tôi hắng giọng. “Anh biết thế nào rồi đấy…” tôi lấy lại nhịp thở khi ánh mắt tôi nhìn xuống cổ tay áo sơ mi trắng tinh của anh. Nằm yên dưới đó – đập vào mắt tôi – là cái vòng tay tết bằng dây thừng sờn cũ ấy.
Tôi nhìn ra chỗ khác ngay, cố gắng giữ bình tĩnh. Tại đây chúng tôi đang ở hai bờ chiến tuyến.
“Em thật sự nhận thức được rằng em đang biểu tình chống lại một trung tâm mua sắm chứ, Becky?” Luke nói.
“Toàn cửa hàng vớ vẩn,” tôi đáp ngay lập tức.
“Đừng thỏa hiệp, Becky!” Robin từ dưới hét với lên.
“Nhổ vào mặt hắn ta ấy!” Edie chen vào, dứ dứ nắm đấm.
“Em cũng biết Arcodas Group là khách hàng lớn nhất của anh,” Luke nói. “Điều này em đã biết rồi.”
“Anh muốn em giống Jess hơn,” tôi đáp, hơi vênh lên. “Đó là những gì anh nói, đúng không? ‘Cố mà giống chị em đi.’ Tốt thôi, thế thì cái này là cho anh đây.” Tôi rướn về phía trước và hét vào mic, “Biến về London cùng kiểu cách sang trọng của các người đi! Để chúng tôi yên!”
Đám đông rộ lên tiếng hoan hô ủng hộ.
“Biến về London cùng kiểu cách sang trọng của anh?” Luke nhắc lại, không tin nói. “Thế kiểu cách sang trọng của em thì sao?”
“Em không có kiểu cách sang trọng nào cả,” tôi ngạo mạn nói. “Em đã thay đổi rồi, nếu anh muốn biết. Em thật sự tiết kiệm. Và em quan tâm đến nông thôn. Vậy mà bọn phát triển kinh doanh xấu xa đã đến phá hoại những thắng như thế này.”
Luke rướn người ra phía trước và thì thầm vào tai tôi, “Thật ra… họ đâu có định xây trung tâm mua sắm ở đây.”
“Hả?” tôi nhíu mày ngước lên. “Có, đúng thế mà.”
“Không, không phải thế. Họ đã thay đổi kế hoạch hàng tuần trước đây rồi. Họ đang sử dụng một địa điểm khác. Trên thực tế, giờ họ đang cải tạo một tổ hợp văn phòng có sẵn.”
Tôi nghi ngờ soi kỹ mặt anh. Trông anh không giống đang nói dối chút nào.
“Nhưng còn… bản kế hoạch,” tôi nói. “Bọn em có bản kế hoạch!”
“Cũ rồi.” Anh nhướng mày. “Ai đó đã không nghiên cứu cẩn thận.” Anh liếc xuống dưới vào Robin. “Anh ta à, phải thế không?”
Ôi trời ơi. Điều này thật sự có chút sự thật đây.
Tôi không thể tiêu hóa vụ này. Cuối cùng thì họ đâu có định xây trung tâm mua sắm nào. Còn tất cả chúng tôi thì ở đây, hò hét, la ó… chẳng vì cái gì cả.
“Thế đấy.” Luke khoanh tay. “Bất chấp chiến dịch tuyên truyền vô cùng thuyết phục của em, Arcodas Group trên thực tế không phải là kẻ xấu. Họ chẳng làm gì sai cả.”
“Ô, thôi được.” Tôi ngượng ngập đổi giọng và liếc ba người thuộc Arcodas Group mặt đang cau có. “Thế… em không mong là họ vừa lòng, phải vậy không?”
“Không hài lòng lắm đâu,” Luke đồng tình.
“Ừm… em xin lỗi vì chuyện này.” Tôi lia ánh mắt qu toàn bộ đám đông đang bồn chồn kia. “Vậy nên em cũng đoán là anh muốn em nói với họ. Đúng chứ?”
Luke giật giật dái tai, anh luôn làm thế khi có kế hoạch.
“À,” anh nói. “Đằng nào chuyện cũng xảy ra rồi, anh có ý này hay hơn. Vì em đã giúp tập hợp giới truyền thông lại đây…”
Anh cầm lấy mic, quay mặt lại đối diện đám đông, vỗ vỗ vào nó để mọi người chú ý. Đáp lại là cả một làn sóng tiếng xua đuổi và rít lên giận dữ. Thậm chí Suze còn dứ dứ biểu ngữ đang cầm về phía anh.
“Thưa quý ông, quý bà,” Luke nói bằng giọng trầm và tự tin. “Thưa các phóng viên báo chí. Thay mặt Arcodas Group, tôi xin có một thông báo.”
Anh kiên nhẫn đợi cho đến khi những lời chế nhạo dịu đi, rồi nhìn quanh đám đông.
“Arcodas Group chúng tôi rất quan tâm đến con người. Chứng tôi sẵn sàng lắng nghe. Chúng tôi là công ty luôn tiếp thu mọi ý kiến. Tôi vừa nói chuyện với đại diện của các vị” – anh chỉ vào tôi – “và tôi tiếp thu mọi lập luận của cô ấy.”
Sự nín lặng chờ đợi bao phủ. Mọi người đều đang ngỏng cổ nhìn anh, sốt ruột.
“Kết quả của việc này là… tôi có thể tuyên bố rằng Arcodas Group đã xem xét lại việc sử dụng khu đất này.” Luke mỉm cười. “Sẽ không có trung tâm mua sắm nào ở đây hết.”
Một khoảnh khắc im lặng ngạt thở bắt đầu – sau đó là cảnh hỗn loạn vì quá sung sướng bùng nổ. Mọi người ôm hôn chúc mừng nhau, thổi còi, gõ trống ầm ĩ không dứt.
“Chúng ta làm được rồi!” tôi nghe thấy Jim gào lên trên nền tiếng la hét huyên
“Chúng ta đã cho họ thấy!” Kelly hét lên.
Jess cùng ăn mừng với mọi người, dù vẫn nghi ngờ nhìn về phía tôi và Luke. Sau này tôi sẽ phải giải thích cho chị.
“Tôi cũng muốn hướng sự chú ý của các vị tới con số khổng lồ những sáng kiến vì môi trường mà Arcodas Group tài trợ,” Luke nhẹ nhàng nói vào mic. “Hiện tờ rơi đang được phân phát. Cả tài liệu dành cho báo giới. Xin hãy tự nhiên.”
Chờ một phút đã. Anh đang biến chuyện này thành một sự kiện PR hoàn toàn có lợi cho Arcodas. Anh lợi dụng nó!
“Anh thật cáo!” tôi tức giận nói, lấy tay bịt mic lại. “Anh hoàn toàn bịp họ.”
“Khu đất đã được cứu.” Anh nhún vai. “Phần còn lại chỉ là tiểu tiết, hẳn rồi.”
“Không! Đó không phải là…”
“Nếu bên em tìm hiểu cẩn thận ngay từ đầu, chúng ta đã không phải ở đây và anh đã không phải cố cứu vãn tình thế.” Anh cúi xuống gọi Gary, người đang phát tài liệu cho đám đông. “Gary, anh làm ơn ra tiễn mấy người bên Arcodas lên xe giúp tôi, được chứ? Nói với họ là tôi nán lại để đàm phán kỹ hơn.”
Gary gật đầu, vẫy tay chúc mừng tôi, cái này tôi quyết định phải phớt lờ. Tôi vẫn còn điên tiết với cả hai người bọn họ.
“Thế… họ xây cái trung tâm mua sắm đó ở đâu?” tôi hỏi khi nhìn đám đông đang ăn mừng. Kelly và Jess đang ôm nhau, Jim vỗ lưng Robin, Edie và Lorna vẫy hai bộ tóc giả màu hồng của họ lên trời.
“Sao em lại hỏi thế?
“Có thể em sẽ đến và biểu tình bên ngoài. Có lẽ em nên bắt đầu bám theo Arcodas Group khắp nơi và gây chuyện! Anh cẩn thận đấy.”
“Có lẽ nên làm thế,” Luke nói, nhăn nhó cười. “Becky, nhìn anh này, anh xin lỗi. Nhưng anh phải làm việc của mình.”
“Em biết, em cũng đoán thế. Nhưng… em đang nghĩ rằng mình làm nên sự khác biệt nào đó. Em thật sự nghĩ mình đã đạt được điều gì đó.” Tôi thở dài rầu rĩ. “Cuối cùng thì tất cả những điều đó chẳng để làm gì cả.”
“Chẳng để làm gì?” Luke nói, ngờ vực. “Becky… hãy nhìn vào việc em đã làm.” Anh chỉ vào đám đông. “Nhìn những người này mà xem. Anh nghe nói em đã thay da đổi thịt cho chiến dịch này. Đấy là còn chưa nhắc đến ngôi làng… và cả bữa tiệc em đang tổ chức… Em nên tự hào về mình. Họ đang gọi em là Cơn bão Becky kìa.”
“Cái gì, vì em để lại hậu quả tàn phá khắp nơi à?”
Luke nhìn tôi, bất chợt trở nên nghiêm túc, đôi mắt sẫm màu của anh nhìn tôi ấm áp. “Em thổi bay mọi người. Mọi người em gặp.” Anh cầm tay tôi lên và nhìn nó một lát. “Đừng giống như Jess. Hãy giống chính em ấy.”
“Nhưng anh đã nói…” tôi mở đầu, rồi tự im bặt.
“Nói gì?”
Ôi trời. Tôi đang định tỏ ra trăm phần trăm trưởng thành, cao quý và không định nhắc đến chuyện này. Nhưng tôi không ngăn được mình.
“Em nghe loáng thoáng anh nói chuyện với Jess,” tôi lầm bầm. “Khi chị đến ở chỗ chúng ta ấy. Em nghe thấy anh nói… sống với em rất khó.” “Đúng là sống với em không dễ,” Luke nói như kiểu hiển nhiên là thế.
Tôi chớp mắt nhìn anh, cổ họng hơi nghẹn lại.
“Và cũng rất thú vị. Hào hứng. Vui. Đó là điều duy nhất anh muốn làm. Nếu chung sống với em dễ dàng… thì có thể sẽ nhàm chán.” Anh chạm vào má tôi. “Cuộc sống với em là một cuộc phiêu lưu, Becky ạ.”
“Becky!” Suze gọi với lên. “Bữa tiệc bắt đầu rồi! Xin chào, Luke!”
“Đi nào,” Luke nói, và hôn tôi. Nhìn qua đầu anh tôi thấy Edie huých tay vào Lorna, chỉ trỏ về phía chúng tôi, xôn xao. Trời ơi, mình sẽ phải nhanh chóng nói rõ với họ thôi. Nếu không họ sẽ nghĩ là mình đang cắm sừng chồng cùng một thằng cha xấu xa đến từ Arcodas Group mất.
“Để anh đỡ em xuống thang nào.” Những ngón tay mạnh mẽ của Luke đan vào những ngón tay tôi, và tôi siết thật chặt đáp lại.
“Nhân tiện, ý em là gì khi nói giờ em đã tiết kiệm thế?” anh hỏi khi giúp tôi mon men xuống thang. “Nói đùa phải không?”
“Không! Em tiết kiệm thật! Jess đã dạy em. Như Yoda ấy.”
“Chính xác thì chị ấy dạy em những gì?” Luke nói, trông hơi cảnh giác.
“Dạy em cách làm bình tưới cây từ hộp sữa,” tôi tự hào nói. “Và làm giấy gói quà từ túi nhựa cũ. Còn nữa, nên luôn luôn viết thiếp chúc mừng sinh nhật bằng bút chì để người ta còn tẩy đi và dùng lại được. Tiết kiệm được những chín mươi xu đấy!”
Luke nhìn tôi không nói nên lời trong một lát.
“Anh nghĩ anh cần phải trở lại London,” cuối cùng anh cũng nói được, và giúp tôi xuống thang, kẹp nạng của tôi vào nách. “Nhân tiện, Danny đã gọi điện.”
“Danny đã gọi điện?” Vì quá phấn khích, tôi bước hụt bậc cuối cùng. Khi tôi xuống đến thảm cỏ, mọi thứ hơi quay cuồng một chút.
“Ôii!” tôi bấu chặt lấy Luke. “Em chóng mặt quá.”
“Em vẫn ổn chứ?” Luke hoảng hốt nói. “Có phải em bị chấn động không? Lẽ ra em không nên trèo thang…”
“Không sao đâu mà,” tôi nói, hụt hơi. “Để em ngồi xuống.”
“Trời ơi, hồi trước mình cũng hay bị thế lắm!” Suze nói, đi ngang qua. “Hồi mình mang bầu ấy.”
Mọi thứ dường như trôi sạch khỏi óc tôi.
Tôi giật mình nhìn Luke. Trông anh cũng bàng hoàng không kém.
Không. Ý tôi là… tôi không thể…
Tôi không thể…
Đột nhiên óc tôi chạy như điên để làm tính cộng. Mình thậm chí còn chưa nghĩ về việc… nhưng lần cuối cùng mình… Cũng phải… ít nhất…
Ôi giời đất ơi.
“Becky?” Luke nói bằng một giọng lạ lùng.
“Ừm… Luke…”
Tôi hít sâu vào
OK. Đừng có hoảng loạn. Đừng hoảng loạn…
***
WEST CUMBRIA BANK
SỐ 45 phố Sterndale
Coggenthwaite
Cumbria
Kính gửi: Bà Jessica Bertram
SỐ 12 Hill Rise
Scully
Cumbria CA19 1BD
Ngày 12 tháng 06 năm 2003
Thưa Bà Bertram,
Hôm nay tôi rất ngạc nhiên khi thấy một khoản trị giá một ngàn bảng đã được rút ra khỏi tài khoản của bà.
Đây là giao dịch bất thường nhất từng thấy đối với tài khoản của bà và vì lý do đó tôi phải liên lạc với bà để đảm bảo rằng đó không phải là một nhầm lẫn.
Trân trọng,
Howard Shavvcross
Quản lý Tài khoản Khách hàng
WEST CUMBRIA BANK
SỐ 45 phố Sterndale
Coggenthwaite
Cumbria
Kính gửi: Bà Jessica Bertram
Số 12 Hill Rise
Scully
Cumbria CAI9 1BD
Ngày 22 tháng 06 năm 2003
Thưa Bà Bertram,
Tôi vô cùng choáng váng và đau lòng trước giọng điệu của bức thư vừa qua của bà.
Tôi thật sự có “đời sống của riêng mình” như bà nói.
Trân trọng,
Howard Shawcross
Quản lý Tài khoản Khách hàng
Rebecca Brandon
37 Maida Vale Mansions
Maida Vale
London NW6 OYF
Kính gửi: Ngài giám đốc
Harvey Nichols
109 – 125 Knightsbridge
London SW1X7RJ
Ngày 25 tháng 06 năm 2003
Thưa ngài,
Tôi đang tìm hiểu chút việc mang tính giả định. Tôi tự hỏi không biết có đúng là nếu sinh con ở Harvey Nichols (tình cờ, tất nhiên!) thì sẽ được mua quần áo miễn phí suốt đời tại đây hay không.
Tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu ngài cho tôi biết.
Tất nhiên, như tôi đã nói, đây hoàn toàn chỉ là câu hỏi mang tính giả định.
Trân trọng,
Rebecca Brandon (thời con gái là Bloomwood)
Lời cảm ơn
Xin được bày tỏ lòng biết ơn vô bờ đến Susan Kamil, con người thông thái và đã ủng hộ tôi rất nhiều, đến Irwyn Applebaum, Nita Taublib, Barb Burg, Sharon Propson, Susan Corcoran, Cathy Paine và Margo Lipschultze.
Như thường lệ xin cảm ơn văn phòng luật Araminra Whitley thần kỳ, Celia Hayley, Kim Witherspoon, và David Fotrer. Một lời cảm ơn đặc biệt tới Joy Terekiev và Chiara Scaglioni vì sự chào đón nồng nhiệt ở Milan và một số nơi không thể bỏ qua khác ở Ý!
Cảm ơn các thành viên Ban biên tập. Cảm ơn Henry, vì mọi thứ. Cảm ơn Preddy và Hugo vì đã khuyên tôi nên viết về cướp biển thì hơn (có lẽ lần sau tôi sẽ thử).
Và một lời cảm ơn to lớn tới bố mẹ tôi vì đã giữ tôi ở nhà nên tôi mới viết xong cuốn sách…