Tín Đồ Shopping Mini

Chương 9



MỘT TUẦN SAU, tôi vẫn chưa quyết định được phải làm gì với chuyện của Elinor. Sự thật là tôi hầu như chẳng nghĩ đến bà ta chút nào, tôi bận quá. Chúng tôi bị lụt trong đống khách hàng muốn sử dụng dịch vụ mua sắm bí mật! Tuyệt cú mèo! Mấy dòng tít trên chương trình thời sự truyền hình vẫn toàn ảm đạm chuyện mấy khu phố sầm uất đã chết và chẳng còn ai mua sắm gì – nhưng hẳn là khách đã đến cửa hàng của chúng tôi hết rồi; rất nhộn nhịp!

Và hôm nay tôi còn bận suy nghĩ nhiều chuyện hơn thường lệ, vì vụ Tuyệt đỉnh Bảo mẫu của chúng tôi đã bắt đầu.

Cô ấy tên là Kyla, và rất tuyệt. Cô có bằng cử nhân Harvard, bằng thạc sĩ chăm sóc trẻ em, chứng chỉ giáo viên tiếng Trung, tennis, sáo, ghi ta, thanh nhạc và… cái gì đấy nữa, tôi quên mất rồi. Đàn hạc, hình như thế. Ban đầu cô đến Anh cùng một gia đình người Mỹ) nhưng rồi họ lại chuyển về Boston. Cô quyết định ở lại vì đang bận làm luận văn bán thời gian ở đại học Goldsmiths, gia đình cô cũng ở đây. Nên cô chỉ muốn làm việc ba ngày một tuần, với chúng tôi như thế thật hoàn hảo.

Cô ấy lại còn có cả răng vẩu nữa.

Ý tôi là, những chiếc răng khổng lồ. Như răng nai sừng tấm.

Bề ngoài của cô cũng không được phù hợp lắm. Nhìn là thấy. Tôi không phải loại người thành kiến, thích đánh giá bề ngoài. Ngay cả khi cô có nụ cười triệu đô của một siêu mẫu thì tôi vẫn sẽ thuê cô như thế thôi.

Nhưng mà… Răng cô cứ khiến tôi cảnh giác với cô sao đó. Chưa kể tóc cô còn xa mới gọi là hợp mốt.

Cũng phải nói thêm là điểm này không có trong danh sách những điểm cần phỏng vấn của tôi. Khi tôi viết Đầu tóc không mốt quá, tôi muốn nói đến điều khác hoàn toàn cơ, và Luke đâu có nhất thiết phải bắt đầu trêu tôi như thế. Tôi chỉ tình cờ để ý tóc của Kyla – không hề chủ ý – và đó là một kiểu tóc ngắn tầm thường điểm vài sợi bạc.

Tức là về cơ bản thì cô ấy hoàn hảo!

“Julie Andrews[1] sắp đến bây giờ đấy hả?” Mẹ vào bếp, nơi Minnie đang chơi đất nặn Play-Doh còn tôi đang uể oải lướt eBay. Thoáng thấy trang web, bà hít một hơi thật sâu. “Con đang mua sắm đấy hả, Becky?”

[1] Nữ diễn viên người Anh, người đóng vai cô bảo mẫu Mary Poopins trong bộ phim ca nhạc cùng tên. Ngoài ra bà còn đóng vai Maria von Trapp trong bộ phim ca nhạc The Sound of Music, dựa trên hồi ký của Maria von Trapp thật. Maria von Trapp ban đầu xuất hiện trong gia đình của Đại úy von Trapp với vai trò bảo mẫu – gia sư, nhưng sau này trở thành vợ thứ hai của ông.

“Không!” tôi chống chế ngay.

Tôi lên eBay không có nghĩa là tôi sắp mua cái gì, đúng không? Rõ ràng tôi không cần một đôi giày công sở Chloé màu xanh turquoise, mới đi một lần, chỉ cần thanh toán qua PayPal. Tôi chỉ đang theo dõi những gì đang diễn ra ngoài kia, thế thôi. Như kiểu bạn vẫn theo dõi tin thời sự vậy.

“Mẹ mong là con đã chuẩn bị quần soóc da sẵn sàng cho Minnie,” mẹ nói thêm. “Và còi cho con nữa[2].”

[2] Còi và quần soóc da là các chi tiết trong phim The Sound of Music. Đại úy von Trapp dã triệu tập………. bằng tiếng còi.

“Ha-ha,” tôi lịch sự cười.

Mẹ vẫn còn đang bực chuyện chúng tôi thuê bảo mẫu. Mẹ càng không bằng lòng khi tôi và Luke không cho mẹ cùng phỏng vấn với chúng tôi. Mẹ cứ luẩn quẩn ngoài cửa, tặc tặc lưỡi, săm soi từng ứng viên một từ đầu đến chân một cách bỉ bôi. Rồi, khi đọc CV của Kyla, với đủ thứ từ ghi ta đến thanh nhạc, chậc, vậy là xong. Ngay lập tức bà đặt tên cho Kyla là “Julie Andrews” và từ đấy cứ nói mãi những câu ôi-thật-là-buồn-cười. Ngay cả Janice cũng hùa theo và bắt đầu gọi Luke là “Đại úy von Trapp”, việc này cực kỳ gây khó chịu vì như thế sẽ khiến tôi biến thành hoặc là bà vợ đã chết hoặc cái bà nam tước đó[3].

[3] Chỉ Elsa Schrader, hôn thê của Đại úy von Trapp trước khi Maria xuất hiện.

“Nếu cô ta định lấy rèm cửa may quần áo thì con bảo cô ta lấy rèm trong cái phòng sơn xanh ấy nhé?”[4] mẹ nói thêm.

[4] Maria may quần áo cho bọn trẻ bằng vải rèm cửa sổ.

Tôi sẽ vờ như chưa nghe thấy. Mà, dù sao đi nữa, điên thoại đang reo. Số của Luke hiện ra trên màn hình – chắc là anh chỉ muốn biết tình hình thế nào.

“Chào anh!” tôi nói khi nhấc máy. “Cô ấy vẫn chưa tới.”

“Càng tốt.” Giọng anh nghe đứt quãng, như thể anh đang trên ô tô. “Anh chỉ muốn nói vài điều với em trước khi cô ấy tới. Becky em phải thành thật với cô ấy.”

Nghĩa là sao?

“Lúc nào em chẳng thành thật!” tôi nói, hơi bị bực.

“Cô bảo mẫu này cần biết mức độ của vấn đề,” anh tiếp tục, như thể tôi chưa nói gì cả. “Chúng ta thuê cô ấy là có lý do. Không việc gì phải giả vờ như Minnie là thánh. Chúng ta cần cho cô ấy biết hết những chuyện đã xảy ra, giải thích những rắc rối chúng ta đang gặp phải…”

“OK, Luke!” tôi nói, hơi gắt. “Em không cần anh lên lớp đâu. Em sẽ cho cô ấy biết hết.”

Tất cả chuyện này chỉ là vì tôi đã không hoàn toàn thẳng thắn về Minnie trong cuộc phỏng vấn – ý tôi là, tôi phải làm gì chứ, bêu xấu con gái của chính mình ư? Nên tôi có hơi thêu dệt một chút, bảo là Minnie đã giành được giải bé ngoan nhất nhóm mẫu giáo trong vòng sáu tuần.

Rồi Luke bảo như thế sẽ khiến cho toàn bộ mục tiêu của chương trình thất bại, và rồi chúng tôi… thảo luận căng thẳng một chút.

“Thôi, cô ấy đến rồi đây,” tôi nói khi nghe thấy chuông cửa. “Em phải chạy cái đã. Hẹn gặp anh sau.”

Khi tôi mở cửa, Kyla đã đứng sẵn đó, tay cầm đàn ghi ta, và tôi phải cố lắm mới nhịn được cười. Trông cô giống Julie Andrews thật, ngoại trừ việc cô mặc quần jean. Tôi tự hỏi không biết có phải cô vừa tung tăng qua đường vừa hát “Tôi tự tin vào mình”.

“Xin chào, chị Brandon.” Hàm răng vẩu của cô đã phô ra trong một nụ cười toe thân thiện.

“Xin cứ gọi tôi là Becky!” Tôi kéo cô vào. “Minnie nóng lòng muốn gặp cô lắm đấy! Con bé đang chơi Play-Doh,” tôi nói, hơi khoe khoe trong lúc dẫn cô vào bếp. “Tôi thích để con bé bắt đầu với việc gì đó mang tính xây dựng vào buổi sáng.”

“Tuyệt vời.” Kyla gật đầu rùm rụp. “Tôi cũng đã từng làm thủ công rất nhiều với Eloise, bé mà trước đây tôi trông, hồi cô bé mời biết đi lẫm chẫm. Nó giỏi lắm. Thực ra nó còn giành giải trong một cuộc thi nghệ thuật bằng một trong số những sáng tạo của mình ấy chứ.” Cô mỉm cười mơ màng. “Tất cả chúng tôi đều hết sức tự hào.”

“Hay quá!” Tôi mỉm cười đáp lại. “Vậy chúng ta…” Tôi mở cửa bằng một cử chỉ hoa mỹ.

Khỉ thật. Minnie không còn chơi Play-Doh nữa. Nó đã dẹp hết mấy hũ đất và đang hớn hở đập bùm bụp vào laptop của tôi.

“Minnie! Con đang làm gì thế?” tôi cười rít lên. “Cái đó là của mẹ!”

Tôi vội vàng tiến lại – và khi mắt tôi tập trung được vào màn hình, máu tôi trở lên lạnh ngắt. Nó sắp sửa đặt giá 2.673.333.333 bảng cho đôi giày Chloé ấy.

“Minnie!” tôi giật lấy cái laptop.

“Của connn!” Minnie hét ầm ĩ. “Giày cooon!!!!”

“Minnie đang thiết kế nghệ thuật trên máy tính à chị?” Kyla tiến lại vđi một nụ cười dịu dàng, và tôi vội vàng giấu cái laptop đi.

“Con bé đang làm việc với… những con số,” tôi nói, tự dưng giọng the thé. “Cô uống cà phê nhé? Minnie, con có nhớ cô Kyla không?”

Minnie quăng cho Kyla một cái nhìn khinh khỉnh rồi lại bắt đầu đập mấy hủ Play-Doh vào nhau.

“Chị Brandon này, nếu được thì từ giờ tôi sẽ tự làm hỗn hợp đất nặn,” Kyla nói. “Tôi muốn dùng bột mì hữu cơ hơn.”

Chà. Đất nặn tự làm có nguồn gốc hữu cơ. Thấy chưa, đây là lý do tại sao ta thuê một Tuyệt đỉnh Bảo mẫu. Tôi sốt ruột muốn đến cơ quan khoe về cô ta quá!

“Thế cô nghĩ khi nào có thể bắt đầu dạy Minnie tiếng Trung?” tôi hỏi, vì tôi biết thể nào Luke cũng hỏi.

Luke rất thích Minnie học tiếng Trung. Anh cứ nói mãi với tôi rằng nó sẽ có ích cho cuộc sống sau này của con bé ra sao. Tôi thì thấy như vậy cũng ngầu – mặc dù cũng hơi chờn chợn. Nhớ sau này Minnie nói tiếng Trung trôi chảy còn tôi chả hiểu gì thì sao? Tôi có cần phải học theo không? Tôi cứ liên tục hình dung ra cảnh Minnie, ở tuổi thiếu niên, cứ liên tục chửi tôi bằng tiếng Trung, còn tôi cứ phải điên cuồng tra từ điển.

“Còn tùy thuộc vào khả năng của con bé,” Kyla đáp. “Tôi bắt đầu dạy Eloise hồi cô bé mười tám tháng, nhưng nó là đứa trẻ khác thường. Rất sáng láng và tiếp thu nhanh. Luôn muốn làm hài lòng người khác.”

“Con bé nghe có vẻ hay quá,” tôi lịch sự nói.

“Ôi, Eloise là một đứa trẻ tuyệt vời.” Kyla gật đầu lia lịa. “Đên tận bây giờ ngày nào nó cũng lên Skype để luyện toán và tiếng Trung với tôi. Trước khi học thể dục, dĩ nhiên rồi. Giờ cô bé cũng đã tập thể dục dụng cụ.”

OK, tôi đã phát ốm lên vì Eloise rồi. Toán, tiếng Trung, và thể dục dụng cụ ấy hả? Tinh tướng quá.

“À, Minnie cũng thông minh và tiếp thu nhanh lắm. Thực ra… hôm nó còn viết được một bài thơ đấy,” tôi không thể không nói thêm.

“Cô bé viết một bài thơ ư?” Lần đầu tiên Kyla tỏ ra bị ấn tượng. Ha. Chết đi, Eloise. “Cô bé biết viết rồi cơ à?”

“Con bé đọc cho tôi viết,” tôi nói sau khi ngừng lại một lát. “Đó là một bài thơ theo thể truyền miệng truyền thống.”

“Đọc bài thơ đó cho cô đi, Minnie!” Kyla hân hoan kêu lên với Minnie. “Bài đó như thế nào?”

Minnie gầm gừ với Kyla và trét đất nặn lên mũi cô ta.

“Có khi đến giờ nó không còn nhớ đâu,” tôi nói nhanh. “Nhưng bài thơ rất đơn giản và đáng yêu. Nó thế này…” Tôi hắng giọng để tăng thêm hiệu ứng. ” ‘Sao hạt mưa lại cứ phải rơi?’ ”

“Wow.” Kyla gần như khuỵu cả xuống. “Hay quá đi mất. Rất nhiều lớp nghĩa.”

“Tôi biết.” Tôi gật đầu nghiêm túc. “Chúng tôi định viết lên thiệp Giáng sinh để gửi đi.”

“Ý hay!” Kyla hào hứng. “Chị biết không, Eloise làm nhiều thiệp Giáng sinh thủ công đẹp tuyệt vời nhé, rồi đem bán để làm từ thiện. Cô bé còn giành được giải Tấm lòng vàng ở trường đấy. Chị biết trường đó không, trường St. Cuthbert ở Chelsea ấy?”

St. Cuthbert ở Chelsea, đó là nơi Ernie đang học. Tròi ạ, nếu trường đấy toàn những đứa như Eloise thì bảo sao thằng bé chẳng khốn khổ khi đi học.

“Tuyệt cú mèo! Còn có gì mà Eloise không làm được không?” Giọng tôi hơi mỉa mai một tí teo, nhưng tôi không chắc Kyla có nhận ra không.

“Vậy tôi đoán hôm nay tôi và Minnie sẽ chỉ ra ngoài chơi cùng nhau để làm quen…” Kyla nựng cằm Minnie. “Rõ ràng cô bé siêu thông minh rồi, nhưng tôi có nên biết thêm điều gì nữa không? Nhược điểm? Những vấn đề nho nhỏ?”

Tôi mỉm cười đáp lại và giữ nguyên nụ cười ấy một lát. Tôi biết Luke bảo gì rồi. Nhưng không đời nào tôi lại nói, “Thực ra là có, nó bị cấm không cho vào hang của ông già Noel, ai cũng nghĩ nó bất trị và vì thế mà chồng tôi không chịu sinh thêm đứa nữa.” Sau khi nghe ngần ấy thứ về Eloise thì càng không!

Và, dù sao đi nữa, sao tôi phải tạo thành kiến với trường hợp của Minnie làm gì? Nếu cô bảo mẫu này giỏi giang thì cô ấy sẽ tìm ra khuyết điểm của Minnie và tự giải quyết lấy. Ý tôi là đây là nghề của nàng mà, phải không?

“Không,” cuối cùng tôi nói. “Không vấn đề gì cả. Minnie đáng yêu, biết quan tâm đến người khác, và chúng tôi tự hào đươc làm cha mẹ của con bé.”

“Tuyệt!” Kyla lại cười toe khoe răng vẩu. “Thế con bé có kén ăn không? Có ăn rau không? Đậu, cà rốt, cải? Hồi trước Eloise thích giúp tôi hái rau trong vườn làm món cơm Ý lắm.”

Dĩ nhiên là con bé ấy làm được vậy rồi. Tôi đoán là nó còn có cả huân chương Michelin nữa kìa.

“Ăn hết chứ,” tôi trả lời không chớp mắt. “Minnie mê rau. Đúng không, con yêu?”

Cả đời Minnie chưa từng ăn một miếng cà rốt. Có hồi tôi đã cố giấu cà rốt vào bánh thịt băm, nó đã chén cả cái bánh rồi nhổ sạch cà rốt ra khắp phòng, từng miếng một.

Nhưng tôi sẽ không thừa nhận điều đó với cái Cô Quần Hoàn Hảo này. Nếu cô là một bảo mẫu siêu sao đến vậy thì cô phải biết cách khiến cho Minnie ăn cà rốt chứ, đúng không?

“Nên có lẽ chị sẽ muốn ra ngoài một lát nhỉ, trong lúc tôi và Minnie làm quen với nhau!” Kyla vui tươi nói với Minnie, “Muốn cho cô xem tác phẩm Play-Doh của con không nào, Minnie?””

“OK!” tôi nói. “Hẹn gặp lại sau.”

Tôi rút khỏi bếp cùng tách cà phê của mình, suýt thì đâm vào mẹ đang lén lút trên hành lang.

“Mẹ!” tôi kêu lên. “Mẹ đang theo dõi bọn con đấy à?”

“Con bé đã biết ‘Elelweiss’ chưa?” mẹ hừ mũi nói. “Hay chúng ta vẫn đang ‘Doe, a Deer'[5]”

[5] Một câu trong bài Do Re Mi thuộc phim The Sound of Music. Elelweiss cũng là một bài hát trong phim này.

Tội nghiệp bà mẹ già của tôi. Tôi phải cố làm bà vui lên mới được.

“Mẹ ơi, sao mình không đi mua sắm hay gì đấy một lát nhỉ?” tôi hồ hởi gợi ý. “Kyla muốn làm quen với Minnie, và nếu có vấn đề gì thì đã có bố ở nhà rồi.”

“Mẹ không thể đi mua sắm!” mẹ vặc lại đau khổ. “Chúng ta đang nghèo đòi, nhớ không? Bố mẹ đã phải hủy đơn hàng của Ocado, con biết không. Bố con rắn lắm. Không món ngon sang trọng nữa, không cá hồi hun khói nữa… Bố mẹ đang trong thời phân phối nghiêm ngặt.” Giọng mẹ hơi run lên. “Nếu mẹ đi đâu thì đó sẽ phải là cửa hàng Một Bảng!”

Đột nhiên tôi thấy dạt dào niềm thương cảm mẹ. Thảo nào mấy hôm nay mẹ đau khổ thế.

“Vâng, thế thì mình đi cửa hàng Một Bảng!” Tôi cố kéo mẹ vui theo. “Đi nào mẹ, sẽ vui lắm đấy!”

♥♥♥

TÔI MẶC XONG ÁO khoác thì mẹ cũng đã gọi xong điện cho Janice và bà quyết định sẽ cùng đi tới cửa hàng Một Bảng. Chúng tôi vừa ra khỏi cửa đã thấy Jess và Janice đứng đó đợi sẵn, diện áo khoác trượt tuyết cổ lỗ và quần jean.

“Chào chị Jess!” tôi kêu lên khi chúng tôi bắt đầu cùng đi. “Chị khỏe không?”

Phải đến hàng thế kỷ rồi tôi chưa gặp Jess. Tuần trước thì chị lại cùng Tom về Cumbria, và tôi thậm chí còn không biết chị đã trở lại.

“Chị phát điên mất thôi,” chị thì thào man dại. “Chị không thể chịu đựng được nữa. Em đã thử sống chung với Janice và Martin bao giờ chưa?”

“Ừm… chưa.” Tôi không thể hình dung Janice và Jess lại quá hợp nhau được. “Có chuyện gì thế?”

“Trước tiên thì bà ấy không ngừng cố gắng bắt bọn chị phải tổ chức thêm một đám cưới nữa. Giờ đây bà ấy từ bỏ việc đó, bà ấy lại xoay sang đòi bọn chị có con.”

“Chưa gì đã đòi rồi sao?” Tôi muốn cười rúc rích. “Bọn chị mới cưới được khoảng năm phút chứ mấy!”

“Chính thế! Nhưng Janice không ngừng bóng gió. Tối nào bà ấy cũng ngồi đó, đan đan cái gì đó vàng vàng bông bông, nhưng chả nói là cái gì.” Jess hạ giọng tăm tối. “Đó là một cái chăn sơ sinh, chị biết thế.”

“Đây. Đến rồi.” Mẹ chen vào cuộc trò chuyện giữa hai chị em khi chúng tôi đến ngã tư giao với phố lớn.

Bên tay phải chúng tôi là cửa hàng Một Bảng và đối diện là mặt hàng 99 xu. Trong một lát chúng tôi nghiên cứu cả hai trong lặng yên ngờ vực.

“Chúng ta vào cái nào đây?” cuối cùng Janice mạo muội. “Hàng 99 xu thì hơi rẻ hơn một tí, rõ ràng là thế…” Giọng bà yếu dần.

Mắt mẹ cứ bị lôi kéo qua đường đến shop quà tặng Emma Jane một cửa hàng nhỏ duyên dáng tràn ngập đồ đan len cashmere, đồ gốm thủ công mà cả hai mẹ con tôi vẫn luôn muốn vào ngắm nghía. Thậm chí tôi còn thấy cả mấy bà bạn chơi bài của mẹ trong đó đang vẫy vẫy chúng tôi. Nhưng rồi mẹ xốc mình đứng thẳng dậy hiên ngang như thể chuẩn bị ra trận và quay gót tiến vào cửa hàng Một Bảng.

“Tôi có một vài tiêu chuẩn, Janice ạ,” mẹ nói đầy can đảm, như một vị tướng bảo ông ta sẽ sửa soạn đi ăn tối ngay cả khi bom đang rơi tùm lum quanh ông. “Tôi nghĩ giờ chúng ta chưa đến nỗi phải chìm vào cái hàng 99 xu đó.”

“OK,” Janice thì thầm căng thẳng.

“Tôi không thấy hổ thẹn khi bị bắt gặp ở đây,” mẹ nói thêm. “Sao tôi lại phải hổ thẹn? Đây là cách sống mới, và chúng ta sẽ phải làm quen với nó. Nếu bố con đã nói chúng ta phải ăn mứt cải mà sống, thì cứ làm thế đi.”

“Mẹ, bố đâu có bảo chúng ta phải ăn mứt cải mà sống…” Tôi vừa mở lời thì mẹ đã rảo bước tiến vào, đầu ngẩng cao kiêu hãnh. Tôi và Jess liếc nhìn nhau rồi cũng đi theo.

Wow. Chỗ này lớn hơn tôi tưởng. Có nhiều đồ quá! Mẹ đã lấy cái giỏ và đang tống vào đó mấy hộp thịt trông có vẻ dai bằng những động tác vùng vằng giận dữ.

“Bố con sẽ phải điều chỉnh khẩu vị để phù hợp với cái ví của ông ấy!” mẹ nói, loảng xoảng tống thêm một hộp nữa. “Có lẽ dinh dưỡng là cái gì đó chúng ta không thể mua nổi nữa! Có lẽ vitamin chỉ dành cho giới siêu giàu!”

“Ôiii, bánh bourbon sô cô la kìa!” tôi thốt lên khi trông thấy mấy cái. “Lấy mấy cái đi mẹ. Cả sô cô la Toblerone nữa!”

Trời ạ! Có cả một giá bông gòn ở đằng kia. Có điên thì mới không mua về nhà dự trữ. Ý tôi là, nếu không mua thì thật vô lý về mặt kinh tế. Lại còn bông trang điểm và dụng cụ uốn mi nữa chứ! Giá một bảng! Tôi vớ ngay lấy một cái giỏ và bắt đầu chất đầy đồ.

“Jane!” một giọng không ra hơi cất lên và tôi trông thấy Janice đang khư khư một đống gói dán nhãn đèn mặt trời xanh. “Chị đã trông thấy cái này chưa? Chúng không thể nào chỉ một bảng bằng được, chắc chắn.”

“Cháu nghĩ là ở đây cái gì cũng một bảng…” tôi mở lời, nhưng bà đã vỗ vỗ vào vai một cô bán hàng.

“Xin lỗi,” bà lịch sự nói. “Cái này bao nhiêu thế cô?”

Cô gái bắn cho bà một ánh mắt khinh bỉ không thể tả. “Bản.”

“Thế còn cái này?” Bà chỉ vào một cái vòi tưới cây.

“Bản. Cái gì cũng một bản. Shop Một Bản, thấy hem?”

“Nhưng… nhưng…” Janice dường như chết ngất vì sung sướng. “Thật không thể tin nổi! Chị có nhớ ở John Lewis mấy thứ này có giá bao nhiêu không?”

Có tiếng hổn hển ở dãy bên, tôi ngẩng lên thấy mẹ đang huơ huơ một đống hộp nhựa đựng đồ ăn. Vẻ đọa đày của bà đã biến mất và mắt bà sáng rực “Janice! Đồ nhựa Tupperware này!”

Tôi đang định theo họ thì để ý thấy một giá dây lưng da rắn óng ánh. Thật không thể tin được. Ý tôi là, một bảng một chiếc thắt lưng! Không mua thì đúng là tội ác. Chưa kể cả một rừng tóc nối và tóc giả… Trời đất ơi chỗ này thật tuyệt diệu. Sao tôi lại chưa bao giờ tới đây cơ chứ?

Tôi lấy năm cái thắt lưng và chọn ra mấy bộ tóc giả cho vào giỏ, quẳng thêm vào vài món đồ trang điểm của các “nhãn hiệu nổi tiếng” (dù tôi chưa nghe tên mấy hãng đó bao giờ), rồi thơ thẩn dọc lối đó cho tới khi thấy mình đứng trước một giá đề Đồ secondhand – Hàng tồn của các dịch vụ tổ chức tiệc, Xem kỹ trước khi mua, Miễn đổi, trả, khiếu nại.

Ôi. Nhìn mà xem. Có hàng đóng thiếp ghi chỗ ngồi, confetti trang trí bàn và đủ thứ khác. Hoàn hảo cho một bữa tiệc.

Tôi lặng lẽ đắm đuối nhìn chúng một lát, đầu óc xoay mòng mòng. Rõ ràng tôi không thể mua đồ tổ chức tiệc cho Luke ở cửa hàng Một Bảng được. Như thế sẽ thật là rẻ rúng và bủn xỉn.

Nhưng chúng chỉ có giá một bảng. Mà lại là hàng tử tế từ các dịch vụ tổ chức tiệc chuyên nghiệp. Anh có bận tâm không nhỉ?

Đặt vấn đề thế này: Mình tiêu càng ít tiền vào thiệp ghi chỗ ngồi và pháo giấy thì càng có nhiều tiền mua sâm panh. Mà cái gì cũng chỉ một bảng chứ. Một bảng!

Chúa ơi, con không thể bỏ qua vụ này. Đó là một cơ hội quá tốt. Vội vàng, tôi bắt đầu nhét hàng đống thiệp chỉ chỗ ngồi, pháo giấy, confetti trang trí bàn, giá xếp khăn ăn vào giỏ. Tôi sẽ không cho ai biết là mình mua ở hàng Một Bảng cả. Tôi sẽ bảo là tôi mua ở một công ty chuyên về dịch vụ giải trí.

“Em có cần một cái giỏ nữa không?” Jess xuất hiện bên tôi.

“Ôi, cảm ơn chị.” Tôi đỡ lấy nó và bỏ vào thêm mấy đồ trang trí giá đèn chùm mình vừa trông thấy. Trông hơi rẻ tiền, nhưng nếu đèn mờ mờ thôi thì sẽ chả ai để ý.

“Cái này là cho bữa tiệc của Luke đấy à?” Chị hất đầu về phía cái giỏ của tôi, tò mò. “Chuẩn bị đến đâu rồi?”

Ôi chết tiệt. Tôi không thể để Jess đi loan báo khắp nơi rằng tôi mua đồ trang trí ở hàng Một Bảng được.

“Không!” tôi nói ngay. “Dĩ nhiên là không phải cho tiệc của Luke. Em chỉ đang… lấy cảm hứng thôi. Chị không định mua gì à?” Tôi nói thêm, để ý thấy chị còn chẳng buồn xách giỏ. “Chị không định mua dự trữ mấy cái túi đựng rác hay gì đấy à?”

Tôi nghĩ chỗ này ở ngay đầu phố nhà Jess. Chị luôn là người lên lớp tôi về chuyện tiêu pha hoang phí và bảo sao tôi không mua buôn và sống bằng vỏ khoai tây?

“Không, chị không mua gì nữa,” Jess nói tỉnh bơ.

Tôi có nghe nhầm không vậy?

“Ý chị là sao, ‘không mua gì nữa’?” tôi nói, vẫn tiếp tục chất đủ thứ vào giỏ. “Chị phải mua đồ chứ. Ai mà chẳng phải mua đồ.”

“Chị thì không.” Chị lắc đầu. “Từ hồi sống ở Chile, chị và Tom đã quyết định trở thành người tiêu thụ mức zero, hoặc gần zero. Bọn chị trao đổi thay vì mua sắm.”

“Chị trao đổi?” Tôi quay lại nhìn chị chằm chằm. “Đổi gì, hạt cườm và những thứ kiểu vậy à?”

Jess bật cười một tiếng. “Không, Becky. Mọi thứ. Đồ ăn, quần áo, đồ sưởi. Nếu không thể trao đổi thì chị sẽ không dùng.”

“Nhưng mà… trao đổi với ai?” tôi bán tín bán nghi. “Thời này còn ai trao đổi nữa. Chuyện đó nghe như thời Trung Cổ vậy.”

“Em sẽ ngạc nhiên đấy. Có rất nhiều người như-thời-Trung-Cổ đấy. Họ có các mạng lưới, website…” Chị nhún vai. “Tuần trước chị đã đổi sáu tiếng làm vườn lấy một voucher của Đường sắt Anh. Về tận Scully. Mà chẳng mất xu nào.”

Tôi nhìn chị trân trối, không thốt nên lời. Trên thực tế, thành thật mà nói thì tôi cảm thấy hơi bị bực mình. Tất cả chúng tôi đang ở đây, cảm thấy mình thật đức hạnh vì đi mua sắm ở hàng Một Bảng. Thế mà Jess cứ phải dồn mọi người đến đường cùng bằng cách không thèm mua sắm tí nào, không bao giờ nữa. Đúng là cái kiểu chị. Tiếp theo đây chắc chị sẽ sáng chế ra một hình thức phản mua sắm nào đấy mất. Như kiểu mấy thứ phản vật chất, hay phản trọng lực.

“Vậy… em có trao đổi được không?” tôi nói, ngay khi ý nghĩ đó nảy ra trong đầu.

“Dĩ nhiên là được,” Jess nói. “Thực ra thì em nên làm vậy. Em có thể có bất cứ cái gì và mọi thứ. Quần áo, đồ ăn, đồ chơi… Chị sẽ gửi link website chị hay dùng nhất cho em.”

“Cám ơn chị!”

Tuyệt! Tôi trở lại với việc chất đầy giỏ, lòng đầy hân hoan. Đây sẽ là câu trả lời. Tôi sẽ trao đổi để lấy mọi thứ tôi cần cho bữa tiệc của Luke. Sẽ dễ ợt. Rồi cái bọn chuyên tổ chức tiệc xịn tốn cả tỉ bạc ấy sẽ phải dẹp tiệm. Ai cần đến bọn họ khi đã có cửa hàng Một Bảng và website trao đổi cơ chứ?

Ôi. Đèn trang trí hình các nhân vật trong Star Wars nữa này, hai dây mới có một bảng! Có cả bóng treo thủy tinh hình Yoda nữa!

Tôi dừng lại trầm ngâm. Có khi bữa tiệc này nên lấy chủ đề Star War. Ý tôi là tuy tôi không chắc Luke có thực sự thích Star War không… nhưng tôi có thể làm anh thích mà, nhỉ? Tôi có thể thuê DVD rồi gợi ý rằng chúng tôi nên tham gia một fan club, thế là anh sẽ thành một fan cuồng ngay trước ngày 7 tháng Tư.

Mỗi tội đằng kia còn có mấy dây trang trí hình quả cầu disco đẹp ơi là đẹp. Chưa kể đĩa mạ thiếc gắn đá có chữ Triều đại Vua Arthur nữa chứ, kèm cả ly cổ chân hợp bộ. Ôi trời ơi, giờ lòng tôi đã bị xé đôi.

Hay là để nó thành một bữa tiệc chủ đề kết hợp disco thập niên bảy mươi – Star War – Vua Arthur?

“Cái đó em cũng có thể trao đổi,” Jess nói, nhìn tôi bất bình khi tôi nhặt lên một dây quả cầu disco. “Hoặc em có thể trang trí bằng vật liệu tái chế, nếu được thế thì càng tốt. Sẽ thân thiện với môi trường hơn nhiều.”

“Em biết,” tôi nhẫn nại nói. “Lẽ ra em nên làm mấy dây trang trí thảm hại cũ nát bằng giấy báo.”

“Chị đâu có nói về những dây trang trí làm bằng giấy báo!” Chị có vẻ bực mình. “Có rất nhiều ý tưởng trang trí sáng tạo trên web. Em có thể tái sử dụng giấy thiếc, chai nhựa…”

Giấy thiếc? Chai nhựa? Tôi là cái gì chứ? Trẻ sáu tuổi à?

“Nhìn này Jess!” giọng hớn hở của Janice chen ngang chúng tôi và tôi ngẩng lên thấy bà đang quanh quẩn ở một góc, tay nắm chặt một gói nhỏ. “Mẹ tìm được ít vitamin này! Axít Folic! Cái này tốt cho mấy cô gái bọn con, nhỉ?”

Tôi và Jess nhìn nhau.

“Chỉ khi nào bọn con định mang bầu thôi,” ]ess lạnh lùng nói.

“Ừ, dù sao thì mẹ cũng sẽ bỏ vào giỏ,” cái vẻ tự nhiên bình thường của Janice chẳng lừa được ai. “Nhìn cả cái này nữa này! Một cuốn sách về đặt tên trẻ con! Cả nghìn cái tên mà chỉ có một bảng! Cả tên con trai lẫn con gái.”

“Thật không thể tin được,” Jess lầm bầm, co ro khoanh tay quanh mình đầy tự vệ.

“Cô cần sách đặt tên làm gì thế ạ, cô Janice?” tôi hỏi.

“À!” Má Janice ửng hồng, bà nhìn từ tôi sang Jess. “Cháu không bao giờ biết…”

“Con có biết!” Jess đột ngột bùng nổ. “Mẹ nghe này, Janice: Con không có bầu. Mà con cũng không định có bầu. Tom và con đã quyết định khi lập gia đình, bọn con sẽ nhận nuôi một đứa trẻ Nam Mỹ có hoàn cảnh khó khăn. Và vì nó không phải là trẻ sơ sinh, nó đã có một cái tên Nam Mỹ rồi. Nên mẹ có thể giữ cái lọ axít folic và cuốn sách đặt tên chết tiệt đó cho mình!”

Chị sầm sầm lao ra cửa, bỏ lại cả tôi và Janice đang bàng hoàng tột độ.

Một đứa trẻ Nam Mỹ! Sành điệu quá đi mất!

“Nó vừa bảo… chúng nó nhận con nuôi đấy à?” cuối cùng Janice nói, giọng run run.

“Cháu nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời!” Tôi khẳng định chắc nịch. “Mẹ ơi!” tôi với lên gọi mẹ, bà đang bận nhét hoa khô đầy giỏ. “Jess định nhận con nuôi Nam Mỹ đấy!”

“Ôi!” Mắt mẹ sáng rực. “Hay thế!”

“Thế còn những thứ tôi đã đan thì sao?” Trông Janice như thể sắp òa khóc. “Tôi đã đan cả một bộ đồ cho trẻ sơ sinh! Cả vàng lẫn trắng, dành cho cả trai lẫn gái, chưa kể bao nhiêu là quần áo Giáng sinh mặc đến tận sáu tuổi nữa!”

OK, Janice đã chính thức phát điên rồi.

“Chậc, có ai bảo cô đan đâu, đúng không?” tôi chỉ rõ. “Cô có thể tặng nó làm từ thiện.”

Tôi nghĩ mình đang biến thành Jess. Thậm chí tôi còn đem cả cái vẻ sắt đá đó vào giọng mình. Nhưng thật tình nghĩ coi! Thế quái nào mà Janice lại đi đan đồ trẻ con từ lúc Jess và Tom còn chưa cả đính hôn cơ chứ?

“Cô sẽ nói chuyện với Tom.” Janice dường như vừa đi đến một quyết định. “Thằng bé chỉ tuân theo kế hoạch dở hơi này để làm vừa lòng Jess. Nó phải muốn có con của riêng mình chứ, cô biết là nó muốn. Nó muốn tiếp tục truyền lại bộ gene của nhà cô. Martin có họ mấy đời với Huân tước bảo quốc Cromwell đấy. Ông ấy còn vẽ xong cả cây phả hệ rồi.”

“Janice,” tôi mở lời. “Cháu thực sự không muốn dính vào đây…”

“Nhìn kìa!” Ánh mắt bà đột nhiên tập trung vào cái giá trước mặt. “Một đôi găng tay làm vườn! Có cả lớp đệm! Mà chỉ một bảng!”

♥♥♥

KHI CHÚNG TÔI trở về sau chuyến mua sắm ấy, ai cũng trong tâm trạng hứng khởi. Chúng tôi đã phải vung tiền thuê taxi về nhà vì có quá nhiều túi tiếc các kiểu – nhưng cả buổi chúng tôi đã tiết kiệm bao nhiêu là tiền rồi, chút phí taxi có là cái đinh gì?

Janice vẫn chưa nhắc lại chuyện trẻ con hay bộ gene mà chỉ mải miết lôi đồ từ túi ra khoe chúng tôi.

“Một bộ chăm sóc răng kèm cả gương! Chỉ một bảng!” Bà nhìn quanh taxi để chắc chắn mọi người đều kinh ngạc như mình. “Một bộ chơi bi-a snooker! Cũng chỉ môt bảng!”

Mẹ thì hình như đã khuân về cả kho đồ nhựa, hàng đống đồ làm bếp và những chiếc nồi hầm bự chảng, mấy chai dầu gội đầu L’Oréal với nhãn viết toàn chữ Ba Lan, một ít hoa giả, một hộp thiệp sinh nhật to đùng, và một cây lau sàn cực sành điệu với cán sọc hồng, cái này Minnie sẽ thích lắm đây.

Và, ngay phút chót, tôi đã tìm thấy một đống mắc áo gỗ đánh véc ni. Một bảng ba cái, hời quá đi mất. Ở chỗ khác thì một cái cũng đã hai bảng. Thế là tôi mua luôn một trăm.

Với sự giúp đỡ của bác tài, chúng tôi đã lê lết vào được đến nhà và đặt đồ xuống sảnh.

“Ôi!” mẹ nói. “Mẹ hết cả hơi sau ngần ấy việc vất vả! Làm tách trà nhé, con yêu? Và ít bánh quy sô cô la kẹp kem nữa?” Mẹ đang bắt đầu lục một túi đồ vừa mua thì bố ra khỏi phòng làm việc. Trong một thoáng ông nhìn mẹ con tôi trừng trừng, cằm run run.

Tôi đoán mười bảy túi đồ thì đúng là trông hơi nhiều thật. Bạn biết đấy, nhất là khi ta chưa sẵn sàng tinh thần.

“Cái gì đây?” cuối cùng ông nói. “Tất cả đống này là thế nào đây?”

“Mẹ với con vừa đi cửa hàng Một Bảng về,” tôi thánh thót nói. “Bọn con làm rất tốt!”

“Jane…” Bố nhìn từ túi này sang túi khác, không tin vào mắt mình. “Chúng ta phải tiết kiệm tiền cơ mà, nếu bà còn nhớ.”

Mẹ ngẩng đầu lên khỏi cái túi đầy thực phẩm, mặt đỏ au lên. “Tôi vẫn đang tiết kiệm tiền. Ông không nghe thấy à? Tôi đi mua đồ ở cửa hàng Một Bảng!”

“Thế bà đã mua sạch chỗ khốn kiếp đó chưa?” Bố nhìn vào biển túi ni lông dưới chân. “Còn gì ở đó nữa không?”

Uh-oh. Mẹ hít một hơi thật sâu, kiểu cả-đời-tôi-chưa-bao-giờ-bị-xúc-phạm-đến-thế.

“Nếu ông muốn biết, Graham, tôi đã mua cho chúng ta bánh nướng và bánh quy giá rẻ đóng hộp, vì chúng ta không còn mua nổi hàng ở hiệu Ocado nữa!” Mẹ vung vẩy gói bánh quy sô cô la kẹp kem trước mặt bố. “Ông có biết chỗ này giá bao nhiêu không? Một bảng năm gói! Thế gọi là phí tiền hả?”

“Jane, tôi chưa bao giờ bảo chúng ta không mua nổi hàng ở Ocado nữa,” bố mở lời thăm dò. “Tôi chỉ nói là…”

“Lần sau tôi nên mua ở hàng 99 xu chứ gì?” Giọng mẹ cao vút như rít lên. “Hay là hàng 10 xu? Như thế có làm ông hài lòng không Graham? Hay là có khi ông muốn lãnh luôn phần mua sắm cho gia đình ấy nhỉ? Có khi ông sẽ muốn vật lộn với số tiền giới hạn để giữ cái gia đình này khỏi chết đói và ở trần!”

“Khỏi chết đói và ở trần ấy à?” bố mỉa mai phản đòn. “Thế này gọi là để giữ mọi người khỏi chết đói và ở trần ấy hả?” Ông với lấy cây lau sàn cán hồng có sọc.

“Giờ thì chúng ta không cả có tiền cho vệ sinh cơ bản, đúng không?” Mặt mẹ đỏ lên vì giận dữ. “Hay là giờ chúng ta cũng không đủ tiền để lau sàn nữa?”

“Chúng ta có thể lau sàn bằng cả một tủ giẻ lau đã mua sẵn kia kìa!” Bố bùng nổ. “Nếu tôi mà còn nhìn thấy mấy cái thứ dụng cụ lau rửa vô dụng này trong nhà…”

Thôi… thôi được. Tôi nghĩ có khi mình nên chuồn êm trước khi bị lôi vào cuộc và họ bắt đầu nói, “Becky đồng ý với tôi, phải không Becky?”

Đằng nào tôi cũng đang muốn xem Minnie và Kyla làm quen vói nhau thế nào.

Họ đã ở bên nhau được hai tiếng rồi. Chắc đến giờ thì Kyla đã gây được ảnh hưởng tích cực lên Minnie rồi. Có khi cô ấy còn bắt đầu dạy con bé tiếng Trung hay tiếng Pháp rồi ấy chứ. Hay là thêu thùa!

Tôi rón rén đến cửa bếp, hy vọng sẽ nghe thấy tiếng Minnie đang hát một bài madrigal hoặc đang nói, “Un, deux, trois,” bằng một giọng hoàn hảo, hoặc có thể đang làm một bài toán Pythagoras nào đây. Nhưng, thay vì thế, tất cả những gì tôi nghe thấy là Kyla cứ nói, “Minnie, thôi nào. Thôi ngay lập tức!”

Nghe giọng cô có vẻ mệt mỏi, lạ thật. Tôi cứ nghĩ cô ấy thuộc dạng người sung mãn bất tận nhờ chuyên uống nước ép cải xanh.

“Xin chào!” tôi chào lớn tiếng rồi đẩy cửa. “Tôi về rồi đây!”

Ôi! Chuyện gì thế nhỉ? Kyla đã mất sạch vẻ long lanh. Tóc tai bù xù, mặt đỏ au, trên áo còn dính cả khoai tây nát bét.

Minnie, trái lại, đang ngồi trên cái ghế cao, trước mặt là một đĩa đồ ăn, trông như thể nó đang có một khoảng thời gian vui hết cỡ.

“Thế nào?” tôi vui vẻ nói. “Hai người có một buổi sáng vui chứ?”

“Tuyệt lắm!” Kyla mỉm cười – nhưng đó là nụ cười kiểu tự động không biểu lộ trong ánh mắt. Trên thực tế, nếu phải nói thật thì mắt cô đang nói, “Cho tôi ra khỏi đây ngay.”

Tôi nghĩ mình cứ lờ đi là xong. Cứ vờ như chả hiểu gì về Mắt. Hay cái hành động Tay Bám Chặt Vào Lưng Ghế kia.

“Hai cô trò đã bắt đầu học ngôn ngữ mới nào chưa?” tôi nói đầy khích lệ.

“Vẫn chưa.” Kyla lại cười khoe răng. “Thực ra, tôi muốn nói chuyện, nếu không phiền.”

Tôi muốn nói, “Không, học tiếng Trung đi,” rồi đóng cửa lại mà bỏ chạy. Nhưng đấy không giống hành động của một người mẹ có trách nhiệm thì phải, nhỉ?

“Dĩ nhiên rồi!” Tôi xoay người cùng một nụ cười chiến thắng. “Có chuyện gì vậy?”

“Chị Brandon này.” Kyla hạ thấp giọng khi tiến lại chỗ tôi. “Minnie là một đứa trẻ dễ thương, đáng yêu, thông minh. Nhưng hôm nay chúng tôi đã có một vài… vấn đề.”

“Vấn đề?” tôi giở giọng ngây thơ nhắc lại, sau một khoảng dừng tí xíu. “Vấn đề kiểu như thế nào nhỉ?”

“Hôm nay có nhiều lúc Minnie rất bướng bỉnh. Bình thường cháu có thế không?”

Tôi xoa xoa mũi, câu giờ. Nếu tôi thừa nhận rằng Minnie là kẻ bướng nhất mà tôi từng gặp thì Kyla sẽ thôi mắc câu mất. Cô ấy đáng lẽ phải cứu chữa bệnh bướng của Minnie chứ. Thực ra thì, sao cô vẫn chưa chữa nhỉ?

Và, dù sao thì ai chả biết ta không nên dán nhãn thành kiến với trẻ con, như thế sẽ khiến chúng bị phức cảm.

“Bướng ư?” Tôi nhăn trán như thể thấy làm khó hiểu lắm. “Không, nghe chẳng giống Minnie tí nào cả. Với tôi, cháu chẳng bao giờ tôi nói thêm cho tăng sức thuyết phục. “Con luôn là một thiên thần nhỏ, phải không, con yêu?” Tôi rạng rỡ cười với Minnie.

“Tôi hiểu rồi.” Mặt Kyla đỏ bừng và trông cô hơi tuyệt vọng. “Chậc, tôi đoán có lẽ đây chỉ là những ngày đầu đối với chúng tôi, phải không Minnie? Một việc nữa…” Cô lại hạ giọng. “Với tôi, con bé không ăn một chút cà rốt nào. Tôi chắc chắn nó chỉ cành cao thôi. Chị nói là cháu có ăn cà rốt, đúng không?”

“Chính xác,” tôi hùng hồn nói. “Luôn luôn. Nào, Minnie ăn cà rốt đi con!”

Tôi tiến lại chỗ Minnie và nhìn chỗ đồ ăn của Minnie. Hầu hết phần thịt gà và khoai tây đã hết, nhưng vẫn còn cả đống cà rốt được chế biến rõ đẹp mà Minnie chỉ liếc mắt nhìn như thể đó là Cái chết Hắc ám.

“Tôi không hiểu tôi đã mắc sai lầm ở đâu.” Nghe giọng Kyla có vẻ cáu. “Tôi chưa từng gặp phải vấn đề như thế này với Eloise…”

“Cô có thể lấy cho tôi một cái ca không, Kyla?” tôi thản nhiên nói. Khi Kyla với tay lên chạn, tôi vớ một miếng cà rốt ở đĩa, nhét luôn vào mồm mình, nuốt chửng.

“Con bé vừa ăn một miếng rồi này,” tôi nói với Kyla, cố gắng không để lộ tiếng nghẹn.

“Nó ăn một miếng?” Kyla quay phắt lại. “Nhưng… tôi đã cố ép nó suốt mười lăm phút mà không được!”

“Cô phải có cách đặc biệt cơ,” tôi độ lượng nói. “Ừm, cô lấy luôn hộ tôi cái bình được không?” Khi cô quay đi, tôi lại nhét một miêng nữa vào mồm. Tôi có lời khen Kyla, cà rốt cô nấu khá ngon.

“Con bé lại ăn một miếng nữa rồi thì phải?” tôi có thể thấy Kyla hau háu đếm số cà rốt còn lại trên đĩa. Cũng may là tôi nhai nhanh.

“Đúng thế!” tôi hắng giọng. “Ngoan quá, Minnie! Giờ thì ăn nốt cho cô Kyla xem đi con…”

Tôi vội vã đi qua phía bên kia căn bếp và bắt đầu pha cà phê. Sau lưng mình tôi có thể nghe tiếng Kyla, vui tươi một cách đầy quyết tâm.

“Nào, Minnie! Những miếng cà rổt đáng yêu. Cháu đã ăn hai rồi, mình xem cháu sẽ ăn phần còn lại nhanh đến thế nào nhé!”

“Khônggggg!” Minnie hét vào mặt cô, và tôi quay lại thì thấy con bé đã quẳng cả dĩa đi. “Khôngggggg cà rốt!”

Ôi trời. Trong một phút nữa thôi là nó sẽ hất tung cả đống cà rốt đó khắp phòng mất thôi.

“Thực ra thì, Kyla,” tôi nói nhanh, “cô có thể làm một ngôi sao đích thực mà mang hết số đồ tôi vừa mua này lên gác giúp tôi được không? Toàn bộ ở ngoài sảnh ấy. Tôi sẽ trông Minnie.”

“Được chứ.” Kyla lau mồ hôi trán. “Không vấn đề gì.”

Cô vừa ra khỏi bếp là tôi vội đến chỗ ghế ăn của Minnie và bắt đầu nhét cà rốt vào miệng mình. Vì Chúa, sao cô ta lại phải nấu nhiều cái thứ chết tiệt này thế nhỉ? Tôi hầu như còn không thể ngậm mồm lại với cái đống đó, đừng nói đến nhai…

“Becky?” tôi cứng đờ vì hoảng hốt khi nghe tiếng Kyla ngay đằng sau. “Mẹ chị lại bảo đem đồ vào bếp, thế có được không?”

Tôi không biết phải làm gì nữa. Hai má tôi đã kẹt cứng cà rốt rồi. OK, thôi được. Tôi sẽ quay mặt ra chỗ khác. Cô sẽ không thể trông thấy mặt tôi.

“Ừmm-hừmm,” tôi cố gắng.

“Ối trời ơi! Con bé đã ăn hết cà rốt rồi đấy à?” Kyla đánh rơi cả mấy cái túi. “Nhưng như thế thì nhanh quá! Chuyện gì xảy ra vậy? Nó vừa tọng hết vào miệng ngấu nghiến đấy à?”

“Ừmm-hừm.” Vẫn giữ mặt quay đi, tôi làm động tác mà tôi hy vọng là một cái nhún vai biểu cảm.

Giờ Kyla đang tiến lại cái ghế ăn. Vội vã, tôi lủi đi cho tới khi ra tới cửa sổ, quay mặt ra ngoài. Trời ạ, kinh quá đi mất. Hàm tôi bắt đầu thấy đau vì phải giữ ngần ấy cà rốt trong mồm, còn mặt thì nóng bừng lên. Tôi mạo hiểm định nhai một phát, rồi một phát nữa…

“Không thể nào,” tự dưng giọng Kyla cất lên. Khỉ thật! Cô ta chỉ cách tôi có hai bước chân, nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Sao cô ta lẻn được ra đây mà tôi không biết nhỉ? Tôi liếc trộm một cái vào hình ảnh của mình phản chiếu trên cái tủ lạnh bằng thép không gỉ.

Ôi trời. Chóp đuôi của một củ cà rốt đang thòi ra khỏi miệng tôi.

Tôi và Kyla cứ thế nhìn nhau trừng trừng một lúc. Tôi còn không dám đẩy miếng cà rốt vào trong miệng.

“Minnie không ăn miếng cà rốt nào, đúng không?” Kyla nói, lịch sự nhưng đanh thép.

Tôi trân trối nhìn lại trong tuyệt vọng. Nếu tôi nói bây giờ, số cà rốt ấy có rớt xuống sàn không?

“Có lẽ tôi đã đỡ con bé một chút,” cuối cùng tôi lí nhí nói. “Một chút thôi.”

Tôi có thể thấy Kyla đang nhìn hết từ tôi sang Minnie rồi ngược lại, mỗi lúc một giận dữ.

“Tôi đang có cảm giác là con bé cũng chưa từng viết bài thơ nào, phải không?” cô nói, và giờ thì sự giễu cợt đã lộ rõ trong giọng cô ta, “Chị Brandon ạ, để làm việc có hiệu quả với một gia đình thì tôi luôn cần sự trao đổi đầy đủ và thẳng thắn. Tôi cần sự trung thực. Và rõ ràng là ở đây không có nhiều cơ hội để làm điều đó. Xin lỗi Minnie. Cô hy vọng cháu sẽ tìm được một người chăm sóc giải quyết được vấn đề cho cháu.”

“Cô không thể cứ thế mà đi được…” tôi mở lời tuyệt vọng, nghẹn ngào, và ba miếng cà rốt rớt khỏi miệng tôi xuống sàn.

Bố khỉ.

♥♥♥

Từ:

[email protected]

Chủ đề: V/v: Sự giúp đỡ nhỏ

Ngày: 8 tháng Hai năm 2006

Đến: Becky Brandon

Chị Brandon thân mến,

Cám ơn chị đã để lại lời nhắn trên điện thoại. Chúng tôi rất tiếc vì mọi chuyện đã không đi đến đâu với Kyla.

Thật không may vì chúng tôi cũng không thể làm theo gợi ý của chị là gửi lời nhắn “Chuyện là Kyla đã bị gãy chân” cho toàn bộ nhân viên đề phòng khi chồng chị gọi tới được. Còn về chuyện tìm người trông giống Kyla để thay thế, tôi e rằng điều đó cũng không khả thi.

Có lẽ chị nên gọi điện cho tôi nếu muốn thảo luân sâu hơn.

Với những lời chúc tốt lành

Cathy Ferris

Giám đốc, Tuyệt đỉnh Bảo mẫu

♥♥♥

OXSHOTTMARKETPLACE.COM

Trang web chính thức cho những người sống trong khu vực Oxshott muốn trao đổi

“Vui. Miễn phí. Dành cho mọi người. Hết ý!!!”

ĐỒ CHUNG CHUNG

Ms10057

Muốn: Một rạp lớn cho khoảng hai trăm người (thuê 1 đêm)

Đề nghị: Hai túi xách tay Marc Jacob, cực sành điệu, còn mới.

Người trao đổi: BeckyB

Click để có thêm chi tiết, gồm cả ảnh.

Ms10058

Muốn: Sàn nhảy kèm hệ thống ánh sáng (thuê 1 đêm)

Đề nghị: 20 gift set mỹ phẩm tổng hợp, mới tinh: Clarins, Lancôme, Estee Lauder, v.v…

Người trao đổi: BeckyB

Click để có thêm chi tiết, gồm cả ảnh

Ms10059

Muốn: Túi ngủ và lều từ sợi gai đầu hữu cơ

Đề nghị: 16 chai rượu đào thủ công

Người trao đổi: JessWebster

Click để có thêm chi tiết, không có ảnh

Ms10060

Muốn: 100 chai sâm banh

Đề nghị: Máy tập Power Plate, chưa từng sử dụng, chưa từng dùng thử, kèm đai nhực làm thon bụng, bục Supermodel Stepper, và DVD Thon thả trong ba ngày! Kèm dây nhảy và sách hướng dẫn.

Người trao đổi: BeckyB

Click để có thêm chi tiết, gồm cả ảnh

Ms10061

Muốn: Pháo hoa trình diễn (ở cuối hiện ra chữ Chúc mừng sinh nhật, Luke)

Đề nghị: bàn pha cocktail theo phong cách art deco nguyên bản mua tại cửa hàng đồ cổ tại Manhattan, kèm bình lắc cocktail.

Người trao đổi: Becky B

Click để có thêm chi tiết, gồm cả ảnh.

Trang 1 trong số 6 Tiếp theo>

♥♥♥

ĐƠN VỊ NGHIÊN CỨU CHÍNH SÁCH TIỀN TỆ TRỰC THUỘC TRUNG ƯƠNG

Tầng 5 * 180 Whitehall Place * London SW1

Cô Rebecca Brandon

The Pines

43 Đường Elton

Oxshott

Surrey

Ngày 10 tháng Hai năm 2006

Rebecca thân mến,

Cảm ơn vì lá thư hôm mồng 8 và những gợi ý của cô.

Trao đổi đúng là một ý tưởng để hỗ trợ nền kinh tế. Tuy nhiên, tôi không chắc về mức độ thực tế của việc Bộ trưởng sẽ trao đổi “một vài thứ cũ kỹ trong bảo tàng mà chúng ta không cần nữa “lấy” rất nhiều pho mát Pháp mà ai cũng có thể chia nhau”. Tôi e rằng cũng bất khả thi khi trao đổi “một thành viên không quan trọng của hoàng tộc”‘ với Mỹ, để đổi lại “đủ quần áo J. Crew cho tất cả mọi người”.

Dù vậy, tôi vẫn cảm ơn cô vì mối quan tâm không ngừng nghỉ tới nền kinh tế.

Trân trọng

Edwin Tredwell

Giám đốc Nghiên cứu Chính sách.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.