Tín Đồ Shopping Mini

Chương 2



KHÔNG ĐỜI NÀO Minnie lại hư hỏng cả. Không đời nào.

Ừ thì con bé cũng có lúc nọ lúc kia. Như tất cả chúng ta thôi. Nhưng nó không hư hỏng. Nó mà hư hỏng thì tôi phải biết chứ. Tôi là mẹ nó kia mà.

Nhưng trên suốt quãng đường đến chỗ Ông già Noel tôi vẫn thấy bực mình. Sao lại có người xấu tính thế không biết? Lại còn vào đúng đêm Giáng sinh.

“Con phải cho mọi người thấy con cư xử đúng mực ra sao nhé con yêu,” tôi thì thầm cương quyết với Minnie khi chúng tôi tay trong tay sánh bước. “Con phải là một thiên thần bé nhỏ trước mặt Ông già Noel nhé?”

Loa đang phát bài “Jingle Bells”, và khi gần đến nơi tôi không thể không cảm thấy phấn chấn. Hồi còn bé tôi đã từng tới đúng chỗ Ông già Noel này.

“Nhìn kìa Minnie!” tôi phấn khích chỉ tay. “Nhìn những con tuần lộc kìa! Cả những món quà này nữa!”

Có một xe trượt tuyết và hai con tuần lộc to bằng thật, tuyết giả rơi khắp nơi, những cô bé hóa trang thành tiên nữ trong những bộ trang phục màu xanh lá – đây là một điểm mới. Ở lối vào tôi không thể không chớp mắt lia lịa ngạc nhiên khi thấy một cô tiên chào đón chúng tôi với khe ngực rám nắng. Ngày nay Ông già Noel tìm được các cô tiên của mình ở các công ty người mẫu hay sao ấy nhỉ? Và tiên thì có nên sơn móng tay màu tía không?

“Chúc mừng Giáng sinh!” cô tiên chào và đóng dấu vào vé của tôi “Nhớ đến thăm Giếng Ước Giáng sinh của chúng tôi và để lại Điều Ước Giáng sinh nhé. Sau đó Ông già Noel sẽ đọc đấy!”

“Con có nghe thấy không Minnie? Chúng ta có thể ước một điều!” Tôi nhìn xuống Minnie, còn con bé đang im re ngước nhìn cô tiên đầy ngưỡng mộ.

Thấy chưa? Con bé cư xử thật hoàn hảo.

“Becky! Ở đây!” Tôi quay đầu lại thấy mẹ đã xếp hàng sẵn, quàng khăn lấp lánh sặc sỡ, tay bám vào chiếc xe nôi giờ đã chất đầy túi và gói của Minnie. “Ông già Noel vừa đi uống trà giải lao rồi,” mẹ nói thêm khi chúng tôi ra đến nơi. “Nên mẹ nghĩ chúng ta sẽ phải ở đây thêm ít nhất nửa tiếng nữa. Bố đi mua đĩa cho máy quay video rồi, còn Janice đang mua thiệp.”

Janice là bà hàng xóm sát vách nhà mẹ. Đêm Giáng sinh năm nào bà ấy cũng mua thiệp Giáng sinh hạ giá một nửa, đợi đến ngày 1 tháng Một mới viết, rồi cất trong ngăn kéo cả năm. Bà ấy gọi là “đi trước chính mình”.

“Này, con yêu, xem quà mẹ mua cho Jess không?” Mẹ thò tay vào một chiếc túi và lo lắng lấy ra một chiếc hộp gỗ. “Có được không?”

Jess là chị gái tôi. Đúng hơn là chị gái từng thất lạc của tôi. (Con riêng của bố. Hồi đầu thì cũng sốc, nhưng giờ thì tất cả chúng tôi đã làm quen được với sự thật này.) Vài ngày nữa chị sẽ từ Chile về, vậy nên chúng tôi đang định sẽ tổ chức một Giáng sinh thứ hai cho chị và Tom, có cả gà tây, quà cáp và lệ bộ đủ cả! Tom là bạn trai Jess. Anh là con trai duy nhất của Janice và Martin, tôi biết anh ta từ nhỏ, và anh ta rất…

Thôi bỏ qua đi. Vấn đề là, họ yêu nhau. Và chứng đổ mồ hôi tay cũng không ảnh hưởng gì lắm ở Chile, phải không nhỉ?

Thật tuyệt vời vì họ sẽ qua chơi, đặc biệt là khi điều này đồng nghĩa với việc, cuối cùng, cuối cùng chúng tôi cũng có thể làm lễ rửa tội cho Minnie. (Jess là mẹ đỡ đầu mà) Nhưng tôi có thể hiểu sao mẹ lại căng thẳng đến thế. Mua quà cho Jess khổ điên lên được. Chị sẽ không thích bất cứ cái gì còn mới hoặc đắt đỏ hoặc chứa chất nhựa hoặc paraben hoặc đựng trong túi không làm bằng cây gai dầu.

“Mẹ vừa mua cái này.” Mẹ mở nắp hộp làm lộ ra một hàng chai thủy tinh sang trọng nằm yên ổn giữa đống rơm để chống va đập. “Là gel tắm hoa sen,” mẹ tôi nói ngay. “Còn các thứ khác để tắm bồn thì thôi. Chúng ta đâu có muốn lại khơi mào cho Thế Chiến thứ ba!”

Lần trước Jess qua chơi đã xảy ra một chuyện hơi tế nhị thế này: Chúng tôi đang ăn mừng sinh nhật chị và Janice tặng chị một chai tạo bọt tắm bồn, thế là Jess khởi xướng một bài diễn thuyết mười phút liền rằng tắm bồn sẽ tốn bao nhiêu nước, rằng người phương Tây bị sự sạch sẽ ám ảnh ra sao, rằng mọi người chỉ cần tắm năm phút dưới vòi sen, mỗi tuần một lần là đủ, như Jess và Tom đang thực hiện.

Hồi đó cô chú Janice và Martin lại vừa lắp một cái bồn Jacuzzi, nên chuyện diễn ra sau đó không được suôn sẻ lắm.

“Con thấy thế nào?” mẹ nói.

“Chả biết nữa.” Tôi thận trọng nhòm nhãn hiệu trên hộp. “Hãng này có dùng chất phụ gia gì không? Có bóc lột công nhân không?”

“Ôi con yêu, mẹ biết sao được.” Mẹ không rời mắt khỏi cái hộp cứ như thể nó là một thứ vũ khí nguyên tử. “Trên đây viết là ‘hoàn toàn tự nhiên’,” cuối cùng mẹ cũng mạo muội nói. “Cũng được đấy nhỉ?”

“Con nghĩ chắc là ổn thôi.” Tôi gật đầu. “Nhưng đừng có bảo với chị ấy là mẹ mua ở trung tâm mua sắm đấy nhé. Mẹ cứ bảo là mua ở một cửa hàng nhỏ độc lập thôi.”

“Ý hay đấy.” Mắt mẹ sáng bừng lên. “Và mẹ sẽ gói quà bằng giấy báo. Con mua cho nó cái gì thế?”

“Một cái thảm tập yoga, được phụ nữ nông thôn Guatemala làm thủ công,” tôi không thể không nói một cách tự mãn. “Hãng này tài trợ cho các dự án nông nghiệp làng xã và có sử dụng thành phần nhựa tái chế từ máy tính cũ.”

“Becky!” mẹ nói đầy ngưỡng mộ. “Làm sao con tìm được thế?”

“Ôi… phải nghiên cứu đấy.” Tôi nhún vai duyên dáng.

Tôi sẽ không thừa nhận là mình chỉ Google xanh giá trị quà tái chế môi trường giấy gói quà.

“Dán-xin! Dán-xin!” Minnie kéo tay tôi mạnh đến mức tôi tưởng nó định giật đứt luôn.

“Ra chỗ Giếng Ước với Minnie đi con yêu,” mẹ khuyên. “Mẹ sẽ giữ chỗ cho con.”

Tôi chất hai con ngựa lên xe đẩy và dắt Minnie về phía Giếng Ước. Nó được bao quanh bởi những cây bu lô giả màu bạc, cành treo đầy hình tiên nữ, và nếu không có lũ trẻ đang la hét khắp nơi thì chỗ này trông cũng khá kỳ diệu.

Những tấm thiệp ghi lời ước được bày ra trên một gốc cây giả dùng làm bàn. Tôi lấy một tấm bên trên có ghi Điều Ước Giáng sinh bằng chữ xanh bay bướm rồi đưa một trong số mấy cái bút dạ cho Minnie.

Trời ơi, tôi nhớ hồi bé mình vẫn hay viết thư cho Ông già Noel. Thư nào cũng dài kha khá và tâm huyết, kèm cả hình minh họa và hình cắt từ ca ta lô ra, đề phòng ông không hiểu rõ.

Hai bé gái má hồng chừng mười tuổi vừa nói chuyện thì thầm và cười rúc rích vừa gửi đi những điều ước của mình chợt khiến cảm giác u hoài nuối tiếc dâng trào trong tôi. Có vẻ nếu không tham gia thì không ổn. Tôi có thể gặp xui xẻo hay gì đấy.

Ông già Noel kính mến, tôi viết trên một tấm thiệp. Lại là Becky đây ạ. Tôi ngừng lại nghĩ một lát, rồi nhanh chóng nguệch ngoạc ra vài điều.

Thật ra thì chỉ có ba thôi. Tôi đâu có tham lam hay gì.

Minnie thì đang miệt mài vẽ ra khắp tấm thiệp của nó và giờ đã có đầy vết bút dạ trên tay trên mũi con bé.

“Mẹ chắc chắn Ông già Noel sẽ hiểu ý con,” tôi dịu dàng nói, lấy lại cái bút của con bé. “Thả nó xuống giếng nào.”

Tôi lần lượt thả xuống giếng hai tấm thiệp. Những bông tuyết giả tí xíu đang lững lờ buông xuống từ bên trên và bài “Winter Wonderland” đang phát ra từ chiếc loa gần đó. Đột nhiên tôi cảm thấy không khí Giáng sinh đậm đặc đến nỗi không thể ngăn mình nhắm lại, siết chặt tay Minnie và ước. Biết đâu…

“Becky?” Một giọng trầm xuyên thủng những suy nghĩ của tôi làm mắt tôi bừng mở. Luke đang đứng trước mặt tôi, mái tóc đen, áo khoác xanh hải quân bám đầy tuyết giả, một tia thích thú ánh lên trong mắt anh. Lúc tôi nhận ra mình đang nhắm tịt mắt và tha thiết cầu nguyện, “Xin hãy… xin hãy…” thì đã quá muộn.

“Ôi!” tôi nói, hơi bối rối. “Chào anh. Em chỉ đang…”

“Nói chuyện với Ông già Noel?”

“Đừng lố bịch thế chứ.” Tôi lấy lại phẩm giá của mình. “Mà, nãy giờ anh ở đâu thế?”

Luke không trả lời tôi mà dợm bước đi, ra hiệu cho tôi đi theo. “Cứ để Minnie cho bà ngoại trông một lát,” anh nói. “Anh có cái này muốn cho em xem.”

TÔI ĐÃ LẤY LUKE được ba năm rưỡi, nhưng không phải lúc nào cũng hiểu được cách vận hành của đầu óc anh ấy. Khi chúng tôi sánh bước bên nhau, miệng anh mím chặt, và tôi cảm thấy căng thẳng đến nơi rồi. Nó có thể là cái gì cơ chứ?

“Đây.” Anh dừng lại tại một góc vắng người của trung tâm mua sắm và lôi cái BlackBerry ra.

Trên màn hình là một bức email từ luật sư của anh, Tony. Chỉ có mỗi một từ: Xong.

“Xong?” Trong một thoáng tôi không hiểu – rồi một tia nhận thức đột ngột lóe lên.

“Không phải vụ… Arcodas đấy chứ? Đã xong?”

“Ừ.” Giờ thì tôi đã thấy một nụ cười thấp thoáng lấp lánh.

“Nhưng… anh chưa bao giờ nói… em chẳng biết gì…”

“Không muốn em hy vọng quá nhiều ấy mà. Bọn anh đã đàm phán trong ba tuần. Không hẳn là hợp đồng vĩ đại nhất, nhưng cũng được. Chúng ta sẽ ổn thôi, vấn đề là: đã xong.”

Chân tôi có cảm giác hơi run. Thế là xong. Đơn giản vậy. Vụ Arcodas đã ám ảnh chúng tôi quá lâu đến mức nó như trở thành một phần của gia đình vậy. (Không phải phần tốt lành gì, hẳn rồi. Như một bà cô già phù thủy độc ác với cái mũi khoằm và điệu cười ma quái kinh dị vậy.)

Đã hai năm kể từ ngày Luke dấn thân vào cuộc chiến với Arcodas. Tôi dùng từ “cuộc chiến”. Nhưng không phải anh đánh bom họ hay gì. Anh chỉ từ chối không làm việc cho họ thôi, vì vấn đề nguyên tắc – nguyên tắc là anh không muốn đại diện cho một ổ những kẻ thích bắt nạt người yếu thế và đối xử với nhân viên của anh không ra gì. Anh làm chủ một công ty PR, Brandon Communications, hầu hết nhân viên ở đó đều đã làm việc với anh nhiều năm. Khi anh phát hiện ra cách Arcodas đối xử với họ, tôi chưa bao giờ thấy anh giận dữ đến thế.

Vậy là anh thôi không làm với họ nữa. Họ kiện anh ra tòa vì phá hợp đồng. (Việc này chỉ chứng tỏ họ đáng kinh tởm và khó chịu đến mức nào.) Sau đó Luke kiện lại họ vì đã không thanh toán cho những dịch vụ họ được nhận.

Tôi đã nghĩ rằng quan tòa sẽ nhận ra ngay ai là kẻ xấu và luật pháp đứng về phía Luke. Chẳng lẽ quan tòa không có mắt hay sao? Nhưng thay vì thế họ chỉ tổ chức mấy buổi tranh tụng ngu xuẩn rồi lại hoãn, toàn bộ vụ việc cứ bị kéo lê ra và trở nên căng thẳng toàn tập. Tôi phải nói là sau vụ này, quan điểm của tôi về các luật sư, quan tòa, mấy người gọi là “trung gian hòa giải” và cả hệ thống luật pháp nói chung đã xuống thấp hơn rất nhiều. Tôi sẽ nói cho họ điều này, chỉ cần họ cho tôi nói.

Hồi đó tôi khát khao muốn chết đi được là Luke sẽ cho tôi làm nhân chứng. Tôi đã chuẩn bị áo xống và mọi thứ sẵn sàng (váy bó dài màu xanh hải quân, sơ mi trắng cổ diềm, giày đế thấp hàng hiệu). Tôi còn viết cả một diễn văn xuất sắc mà đến giờ tôi vẫn còn thuộc. Nó mở đầu thế này: “Kính thưa Bồi thẩm đoàn, tôi yêu cầu các vị hãy nhìn vào trái tim mình. Và rồi tôi yêu cầu các vị hãy nhìn hai người đàn ông đứng trước các vị kia. Một người hùng đáng kính hiên ngang, người đã đặt lợi ích của nhân viên lên trên tiền bạc” – (đến đây tôi sẽ chỉ vào Luke) – “và một gã đàn ông ghê tởm coi thường phụ nữ, kẻ áp bức tất cả mọi người và mức độ chính trực của hắn nhiều lắm cũng chỉ bằng gu ăn mặc xấu xí kia mà thôi.” (Đến đây tôi chỉ vào gã Ian Wheeler của Arcodas.) Mọi người sẽ thấy xúc động mà reo hò, rồi quan tòa sẽ phải đập búa mà hét lên, “Trật tự! Trật tự!” Thế rồi tôi sẽ duyên dáng nhìn bồi thẩm đoàn một lượt, như người ta vẫn làm trong tiểu thuyết của John Grisham, để xem những ai đứng về phía chúng tôi.

Dù sao thì toàn bộ kế hoạch của tôi đã phá sản khi Luke nói sẽ chẳng có bồi thẩm đoàn nào cả, đây không phải phiên tòa kiểu đó. Rồi thì anh lại bảo rằng nó chỉ là một cái đầm lầy tăm tối toàn những thủ đoạn bẩn thỉu, rằng anh sẽ bị nguyền rủa nếu tôi bị lôi vào và rằng tôi nên ở nhà với Minnie. Thế là tôi ở nhà, mặc dù bực mình suýt chết.

Giờ Luke thở ra và lùa tay vào tóc.

“Hết rồi,” anh nói, gần như chỉ với chính mình. “Cuối cùng cũng xong.”

“Ơn Chúa.”

Khi tiến tới định ôm anh, tôi nhìn thấy trên mặt anh sự mệt mỏi vẫn chưa tan hết. Toàn bộ vụ này gần như đã vắt kiệt Luke. Anh đã phải cố vừa điều hành công ty, vừa xử lý vụ kiện, giữ tinh thần cho nhân viên, và giành được những hợp đồng mới.

“Vậy là…” Anh đặt tay lên vai tôi và nhìn tôi chăm chú. “Chúng ta có thể bắt đầu bước tiếp. Theo mọi cách.”

Phải mất một lát tôi mới nhận ra ý anh.

“Chúng ta có thể mua ngôi nhà ấy!” tôi hổn hển.

“Anh đã ngỏ lời mua rồi.” Anh gật đầu. “Họ bảo cuối ngày hôm nay sẽ trả lời.”

“Ôi trời ơi!” Tôi không ngăn được mình nhảy lên một chút vì phấn khích. Tôi không thể tin được rằng cuối cùng thì điều này cũng xảy ra. Vụ kiện đã kết thúc! Cuối cùng chúng tôi cũng có thể chuyển khỏi nhà của bố mẹ tôi và có một tổ ấm của riêng mình!

Trước đấy chúng tôi cũng đã cố thử chuyển đi rồi. Thực ra là vài lần rồi. Chúng tôi đã đi đến bước làm hợp đồng cho tổng cộng bốn ngôi nhà, nhưng cái nào cũng dở hơi. Hoặc là người bán không muốn bán nữa (nhà số 3) hoặc họ đột nhiên đòi thêm một đống tiền nữa (nhà số 1), hoặc căn nhà thực ra chẳng thuộc sở hữu của họ mà của ông chú đang ở Tây Ban Nha và toàn bộ vụ mua bán là lừa đảo (nhà số 4), hoặc nhà bị cháy trước khi mua (nhà số 2). Tôi bắt đầu nghĩ là chúng tôi bị dớp và sau đó Luke bảo có khi nên chờ khi vụ Arcodas kết thúc đã.

“Lần này may mắn chứ?” Tôi nhướng mắt nhìn Luke, anh ngoéo tay làm dấu hiệu may mắn và cười toe.

Ngôi nhà này có mọi ưu điểm. Nó ở trên một con đường tuyệt vời ở Maida Vale, nó có một khu vườn xinh xắn với xích đu buông từ trên cây xuống, bên trong thì rộng không thể tin được. Và giờ nó sắp thuộc về chúng tôi rồi! Tôi cảm thấy niềm hân hoan vỡ òa. Tôi phải đi mua tạp chí nội thất LivingEtc ngay mới được. Cả Elle Deco, và Wallpaper nữa…

“Mình nên quay lại chỗ mẹ chưa nhỉ?” tôi thân mật nói. “Trên đường về em có thể tạt qua gian Smiths mua vài tờ tạp chí…”

Tốt hơn là tôi nên mua cả Grand Designs và World of Interror và 25 Beautiful Homes…

“Chờ anh một phút.” Có gì đó trong giọng Luke khiến tôi cảnh giác, và khi tôi ngước lên nhìn thì anh đã bước đi vài bước. Gương mặt anh ngoảnh đi, cằm anh cương nghị. Ở anh toát ra vẻ gì đó không ổn.

“Này, anh không sao đấy chứ?” tôi thận trọng nói. “Không có tin gì xấu chứ anh?”

“Không có. Nhưng có một chuyện anh muốn… kể với em.” Anh ngừng lại, tay sau gáy, ánh mắt xa xăm, gần như kiểu anh không thể nhìn tôi được. “Mấy phút trước có chuyện này kỳ quặc lắm. Anh đang ở hiệu sách Waterstones, chờ điện thoại báo tin vụ Arcodas. Chỉ đi dạo loanh quanh thôi…” Anh lại dừng lại, lần này rất lâu. “Và tự dưng anh lại mua một cuốn sách cho Annabel. Cuốn mới của Ruth Rendell. Bà vẫn thích sách của Ruth mà.”

Im lặng bao trùm một lát. Tôi không biết phải phản ứng ra sao “Luke…” tôi dượm dẹ lên tiếng.

“Anh đã mua QUÀ GIÁNG SINH cho bà.” Anh nắm tay thành quả đấm rồi áp chặt vào thái dương. “Anh bị điên đúng không em?”

“Dĩ nhiên là anh không điên! Anh chỉ…” Tôi tuyệt vọng ngưng lại, ước gì mình nghĩ ra câu nào đó thông thái và sâu sắc, khốn khổ cố nhớ lại vài mẩu trong cái cuốn sách tâm lý nói về việc mất người thân ấy.

Bởi vì đó là một chuyện kinh khủng nữa xảy đến với Luke năm nay. Mẹ kế của Luke đã qua đời hồi tháng Năm. Bà chỉ ốm một tháng rồi đi, và Luke đã hoàn toàn suy sụp.

Tôi biết Annabel không phải mẹ đẻ của anh, nhưng bà đúng là người mẹ đích thực. Bà đã nuôi dạy anh, và hiểu anh hơn ai hết. Điều tồi tệ nhất là trước khi bà qua đời anh hiếm khi gặp bà. Ngay cả khi bà đã ốm rất nặng, anh vẫn không thể bỏ hết tất cả mà lao về Devon, vì phải dự mấy phiên tranh tụng với Arcodas ở London, mà họ đã hoãn nhiều quá rồi nên không thể hoãn thêm được nữa.

Anh không cần phải tự trách mình. Tôi đã bảo với anh cả triệu lần rồi. Anh đâu thể làm gì. Nhưng ngay cả như vậy, tôi biết anh vẫn thấy tội lỗi. Và giờ, khi bố anh đã chuyển tới Australia sống với em gái, ngay cả việc dành thời gian với họ cho nguôi ngoai Luke cũng chẳng thể làm được nữa.

Còn về phần mẹ đẻ của anh thì… chúng tôi còn chẳng buồn nhắc đến bà ta.

Không bao giờ.

Luke luôn có một mối quan hệ yêu ghét lẫn lộn với Elinor. Cũng phải thôi, kể từ khi bà bỏ rơi hai bố con anh từ hồi Luke còn nhỏ xíu. Nhưng anh vẫn duy trì mối quan hệ khá hòa bình hữu nghị với bà, cho tới khi bà phá hỏng nó, hỏng bét.

Đó là hồi tang lễ của Annabel. Anh đã đến gặp Elinor vì một vài lý do liên quan tới chuyện gia đình. Tôi chưa bao giờ biết chính xác Elinor đã nói gì với Luke – về Annabel. Điều gì đó không được tế nhị lắm và nói thẳng ra là thô lỗ, tôi đoán vậy. Anh chưa từng kể chính xác với tôi, thậm chí chưa từng nhắc lại vụ đó – tất cả những gì tôi biết chỉ là tôi chưa từng trông thấy anh trắng bệch ra đến thế, choáng váng đến thế vì giận dữ. Thế rồi chúng tôi không bao giờ nhắc tới tên Elinor nữa. Tôi nghĩ chắc anh sẽ chẳng bao giờ hòa giải với bà ta nữa, từ giờ đến cuối đời. Về phía tôi thì thế cũng ổn.

Khi ngước lên nhìn Luke, tôi cảm thấy tim mình khẽ thắt lại. Sự căng thẳng trong năm nay đã thực sự giáng cho anh đòn nặng nề quá. Giữa đôi mắt anh đã có hai nếp nhăn nhỏ không hề mất đi ngay cả khi anh cười mỉm hay cười phá lên. Như thể anh sẽ chẳng bao giờ còn có vẻ 100 phần trăm hạnh phúc nữa.

“Thôi nào.” Tôi khoác tay anh và siết thật chặt. “Mình ra gặp Ông già Noel đi.”

Khi chúng tôi sánh bước, tôi nhẹ nhàng dẫn Luke tới phía bên kia của trung tâm mua sắm. Chẳng vì lý do gì cả, thật đấy. Chỉ vì ở bên đó mấy cửa hàng trông đẹp hơn. Như là hàng trang sức thiết kế này… hàng hoa lụa này… và Enfant Cocotte, đầy ngựa bập bênh làm thủ công và xe nôi gỗ hàng hiệu.

Tôi bước chậm lại hẳn rồi tiến một bước lại gần khung cửa sổ thắp đèn sáng trưng, đầy cám dỗ. Nhìn những thứ tuyệt tác ấy kìa. Nhìn những bộ áo liền quần cho trẻ con ấy xem, những cái chăn bé xíu ấy!

Nếu như có thêm đứa nữa, chúng tôi lại có thể mua hết số chăn mới tinh dễ thương ấy. Và nó sẽ ọ ẹ suốt ngày, cực kỳ đáng yêu và Minnie không thể không đòi đẩy xe nôi cho nó, và chúng tôi sẽ trở thành một gia đình thực sự…

Tôi liếc nhìn Luke để xem có khả năng anh cũng nghĩ như vậy không và có nhìn lại tôi bằng một ánh mắt dịu dàng yêu thương không. Nhưng không, anh đang cau mày nhìn vào cái BlackBerry. Thật tình! Sao anh không đồng điệu hơn với tần số suy nghĩ của tôi nhỉ? Chúng tôi đã cưới nhau cơ mà, phải không? Anh nên hiểu tôi mới phải. Anh nên nhận ra tôi đã dẫn anh tới một cửa hàng đồ baby cơ mà.

“Cái kia dễ thương quá anh nhỉ?” tôi chỉ vào một chiếc điện thoại đồ chơi hình gấu teddy.

“Hừm-mmm.” Luke gật đầu mà không buồn ngẩng lên.

“Ôi, nhìn cái xe nôi kia kìa!” Tôi khao khát chỉ một cỗ máy công nghệ cao trông có vẻ hay ho với những cái bánh xe linh hoạt, trông như lấy từ xe Hummer ra. “Tuyệt không?”

Nếu sinh đứa nữa, chúng tôi có thể mua một chiếc xe nôi nữa.Ý tôi là chúng tôi phải mua. Chiếc xe nôi cũ nát của Minnie đã hỏng hoàn toàn rồi. (Không phải là tôi muốn sinh đứa nữa chỉ để đi mua một chiếc xe nôi sành điệu đâu, chắc chắn đấy. Đó chỉ là một phần thưởng cộng thêm thôi.)

“Luke.” Tôi hắng giọng. “Em chỉ đang suy nghĩ. Về… chúng ta. Ý em là… tất cả chúng ta. Gia đình ta. Bao gồm cả Minnie. Và em đang băn khoăn…”

Anh giơ tay đưa chiếc BlackBerry lên tai nghe.

“Vâng. Tôi nghe.”

Trời ạ, tôi ghét cái chế độ tắt chuông ấy thế không biết. Nó chẳng cho ta biết khi nào thì chồng ta có điện thoại cả.

“Anh sẽ nói chuyện với em sau,” anh nói với tôi, rồi trở lại với BlackBerry. “Ờ, Gary hả, tôi nhận được email của anh rồi.”

OK, tức là bây giờ không phải lúc để thảo luận chuyện mua xe nôi mới cho đứa con thứ hai tưởng tượng.

Thôi kệ đi. Tôi sẽ chờ lúc sau vậy.

Khi trở lại chỗ Ông già Noel, tôi bỗng sợ là mình đã bỏ lỡ lượt của Minnie, thế là tôi tăng tốc chạy thục mạng. Nhưng tới lúc tôi phanh kít lại ở chỗ rẽ, thở không ra hơi, thì Ông già Noel vẫn chưa thèm xuất hiện trên cái ngai.

“Becky!” Mẹ vẫy tôi từ phía đầu hàng người. “Tiếp theo là lượt mình đấy! Mẹ bật sẵn máy quay rồi… Ôiiii, xem kìa!”

Một tiên nữ với nụ cười rạng rỡ nhưng vô hồn bước lên sân khấu. Cô cười tươi một lượt với khán giả, vỗ vỗ vào micro để gây chú ý.

“Xin chào các cô bé cậu bé!” cô ta lớn tiếng. “Trật tự nào. Trước khi Ông già Noel lại ra gặp tất cả các bé, bây giờ là lúc cho Điều ước Giáng sinh! Chúng tôi sẽ rút thăm điều ước của một bé may mắn, và biến nó thành hiện thực! Đó sẽ là một chú gấu teddy chăng? Hay một ngôi nhà búp bê? Hay một chiếc xe máy?”

Micro hơi trục trặc, nên cô ta lại vỗ vỗ lần nữa, vẻ khó chịu. Ngay cả vậy, làn sóng phấn khích vẫn lan ra khắp đám đông, và người ta ùn ùn dồn lên phía trước. Máy quay giương lên cao, trẻ con luồn lách qua chân người lớn để xem, gương mặt mọi người đều bừng sáng.

“Minnie!” mẹ hồ hởi nói. “Cháu ước điều gì thế? Có khi họ sẽ chọn cháu đấy!”

“Và người thắng cuộc có tên là… Becky! Giỏi lắm, Becky!” Tiếng cô tiên đột nhiên vọng ra từ loa khiến tôi giật nảy người.

Không. Không thể nào…

Chắc là Becky khác rồi. Chắc phải có cả đống cô bé có tên là Becky chứ.

“Và bé Becky đã ước.” Cô ta nhíu mắt nhìn tấm thiệp ước. “Một chiếc quây Zac Posen đính đá aquamarine, có nơ, cỡ mười.”

Chết tiệt.

“Zac Posen là nhân vật truyền hình mới à?” Cô tiên quay sang một đồng nghiệp, ngơ ngác hỏi. “Mà quây có phải như kiểu con quay không?”

Thiệt tình! Sao cô ta có thể làm ở một cửa hàng lớn như vậy mà chưa từng nghe tới Zac Posen cơ chứ?

“Becky mấy tuổi rồi nhỉ?” Cô tiên cười tươi nhìn quanh. “Becky, cháu yêu, cháu có mặt ở đây không? Chúng tôi không có con quay nào, nhưng có thể cháu sẽ thích chọn một món đồ chơi khác từ xe trượt tuyết của Ông già Noel chăng?”

Đầu tôi cúi gằm vì xấu hổ. Tôi chẳng mặt mũi nào giơ tay lên. Họ đâu có bảo là họ sẽ đọc to mấy cái Điều ước Giáng sinh khốn kiếp đó lên. Lẽ ra họ phải cảnh báo tôi chứ.

“Mẹ của Becky có ở đây không?”

“Có tôi!” mẹ tôi nói ầm lên, hớn hở vẫy vẫy cái máy quay mini, “Suỵt, mẹ ơi!” tôi rít lên. “Xin lỗi,” tôi lên tiếng, mặt nóng ran “Là… tôi. Tôi không biết là cô sẽ… Cô cứ chọn điều ước khác đi. Một điều ước của trẻ con ấy. Xin cô đấy. Vứt cái điều ước của tôi đi.” Nhưng cô tiên không nghe rõ tôi nói giữa những tiếng ồn ào. “Cả một đôi giày Marni mà cháu trông thấy hôm đi với Suze nữa – không phải đôi cao gót, đôi kia cơ.” Cô ta vẫn đọc tướng lên, giọng oang oang trên loa. “Có ai hiểu là cái gì không? Và…” Cô ta nhíu mắt nhìn gần hơn vào tấm thiệp. “Có phải ở đây viết là, Một đứa em cho Minnie không nhỉ? Minnie là búp bê của cháu à, cháu yêu? Ôi, dễ thương quá?”

“Thôi đi!” tôi thét lên kinh hãi, chen lấn qua một biển trẻ con tiến về phía trước “Đấy là bí mật! Không ai được biết!”

“Và, trên hết thưa Ông già Noel cháu ước gì Luke… ”

“Thôi ngay!” Trong nỗi tuyệt vọng, tôi đã lao được đến chỗ cái hang của Ông già Noel. “Đó là chuyện riêng tư! Giữa tôi và ông già Noel!” Tôi nhào vào giật phắt tờ giấy khỏi tay cô tiên. “Ôi!” cô ta kêu lên.

“Tôi xin lỗi,” tôi hổn hển nói. “Nhưng tôi là Becky đây.”

“Cô là Becky?” Đôi mắt chuốt mascara của cô ta nheo lại, cô ta nhìn xuống mảnh giấy lần nữa và tôi đã thấy sự thông hiểu bừng lên. Sau một lát mặt cô ta dịu lại. Cô ta gấp tờ giấy lại rồi đưa nó cho tôi.

“Hy vọng Điều ước Giáng sinh của cô sẽ thành hiện thực,” cô ta khẽ nói, tránh micro.

“Cám ơn,” tôi vội đáp, rồi nói thêm, “Chúc cô cũng vậy, dù cô ước gì. Giáng sinh vui vẻ.”

Tôi quay lưng bước trở lại chỗ mẹ – và qua biển đầu người chen chúc, tôi bắt gặp đôi mắt sẫm màu của Luke. Anh đứng đó, gần phía cuối.

Ruột gan tôi lộn tùng phèo. Chính xác thì anh đã nghe thấy gì nhỉ?

Giờ thì anh đang tiến lại phía tôi, lách qua các gia đình, nét mặt khó đoán.

“Ô, chào anh.” Tôi cố cho giọng nghe có vẻ tự nhiên. “Ừm… họ vừa đọc Điều ước Giáng sinh của em lên đấy; buồn cười nhỉ?”

“Ừmm-hmm.” Anh chẳng nói gì.

Một chút im lặng ngượng ngập chen vào giữa hai chúng tôi.

Anh đã nghe thấy tên anh, tôi có thể khẳng định. Một bà vợ luôn có bản năng chính xác trong những chuyện như thế này. Anh đã nghe thấy tên mình và giờ anh đang tự hỏi không biết tôi ước gì về anh.

Hoặc cũng có thể anh chỉ đang nghĩ về mấy bức email.

“Mẹ!” một giọng không lẫn vào đâu được ré lên xuyên ngang qua đầu tôi, và tôi quên sạch chuyện Luke.

“Minnie!” Tôi quay lại, và trong một khoảnh khắc điên rồ tôi không thể trông thấy con bé.

“Minnie đấy hả?” Lule trông cảnh giác. “Nó ở đâu vậy?”

“Nó đang ở với mẹ em… Chết tiệt.” Tôi níu lấy cánh tay Luke và chỉ lên sân khấu với vẻ kinh hoàng.

Minnie đang ngồi chễm chệ trên một con tuần lộc của Ông già Noel, tay bám vào tai con vật. Thế quái nào mà nó leo lên tận đấy được nhỉ?

“Xin lỗi.” Tôi chen lấn qua vô số phụ huynh và trẻ nhỏ. “Minnie, xuống ngay!”

“Ngựa!” Minnie hớn hở đá con tuần lộc, để lại một vết thủng xấu xí trên lớp giấy bồi.

“Có ai đưa đứa trẻ này ra ngay không ạ?” một cô tiên nói vào micro. “Đề nghị bố mẹ của cháu bé này có mặt ngay lập tức ạ!”

“Mẹ chỉ vừa mới rời mắt khỏi nó được một phút!” mẹ chống chế khi tôi cùng Luke đến. “Nó cứ thế chạy ù đi!”

“Thôi nào, Minnie,” Luke nổi giọng chắc nịch, sải bước lên sân khấu. “Bữa tiệc kết thúc rồi.”

“Xe!” Nó lồm cồm bò lên chiếc xe trượt tuyết. “Xe cụa con!”

“Đó không phải xe của con, đến giờ phải xuống rồi đấy.” Anh vòng tay qua eo con bé lôi nó ra, nhưng nó đã móc chân vào chỗ ngồi và bám chặt vào cái xe trượt với sức mạnh của một siêu anh hùng.

“Chị có thể đưa cháu xuống được không ạ?” cô tiên nói, với vẻ lịch sự đầy nỗ lực.

Tôi chộp lấy vai con bé.

“OK,” tôi thì thào với Luke. “Anh gỡ chân nhé. Chúng ta sẽ lôi nó ra. Em đếm đến ba này. Một, hai, ba…”

Ôi không. Ôi… khỉ gió.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Tôi chẳng biết chúng tôi đã làm gì. Nhưng cái xe trượt khỉ gió đã sụp xuống. Cả đống quà đã rơi tung tóe khỏi xe trượt xuống nền tuyết giả. Tôi còn chưa kịp chớp mắt thì một rừng trẻ con đã lao tới chộp lấy chộp để, trong lúc bố mẹ thì hét “Quay lại đây ngay, Daniel, không thì không có Giáng sinh gì nữa bây giờ!”

Thật là hỗn loạn.

“Quà!” Minnie rên rỉ, tay với ra còn chân thì đá vào ngực Luke. “Quà!”

“Đưa con bé chết tiệt đó ra khỏi đây!” cô tiên bùng nổ vì giận sôi máu. Mắt cô ta khó chịu nhìn hết tôi, mẹ, bố, thậm chí cả Martin và Janice vừa chả biết từ đâu hiện ra, cả hai đều mặc áo len sặc sỡ trang trí hình tuần lộc, tay nắm chặt mấy cái túi hạ giá nhân dịp Giáng sinh. “Tôi muốn cả nhà các vị rời khỏi đây ngay lập tức.”

“Nhưng tiếp theo là tới lượt chúng tôi,” tôi thỏ thẻ nói. “Tôi thực lòng xin lỗi về chuyện con tuần lộc, và chúng tôi sẽ đền bù mọi thiệt hại…”

“Chắc chắn rồi,” Luke chen vào.

“Nhưng con gái tôi cứ mong được gặp Ông già Noel mãi…”

“Tôi e rằng chúng tôi có một quy tắc nhỏ,” cô tiên châm biếm nói. “Bất cứ đứa trẻ nào phá hỏng xe trượt của Ông già Noel đều mất quyền gặp ông. Kể từ lúc này con gái cô bị cấm không được vào hang.”

“Cấm?” tôi kinh hãi nói. “Ý cô là…”

“Thực ra thì tất cả các vị đều bị cấm.” Với cái móng tay sơn màu tía bóng, cô ta chỉ ra cửa.

“Hừ, tinh thần Giáng sinh hay đấy!” mẹ phản pháo. “Chúng tôi là những khách hàng trung thành, còn cái xe của cô rõ ràng là được làm quá ẩu. Tôi đang suy nghĩ nghiêm túc đến việc báo cáo cô đã vi phạm các tiêu chuẩn thương mại!”

“Đi mà báo.” Cô tiên vẫn đứng đó, tay chỉ ra cửa không khoan nhượng.

Trong nỗi tủi thân toàn tập, tôi nắm lấy tay cầm của chiếc xe. Tất cả chúng tôi chậm chạp bước ra trong sự im lặng đau khổ. Đúng lúc đó bố chạy ào vào, mặc nguyên cái áo jacket nilon, mái tóc bạc bù xù.

“Bố bỏ lỡ gì à? Mọi người đã gặp Ông già Noel chưa, Minnie, cháu yêu?”

“Chưa.” Tôi hầu như không thể thừa nhận điều này. “Bọn con bị cấm không được vào hang rồi.”

Mặt bố xịu xuống. “Ôi con ơi. Ôi cháu ơi.” Bố thở hắt ra nặng nhọc. “Lại thế nữa hả?”

“Vâng.”

“Tính đến nay là mấy lần rồi?” Janice hỏi, với một cái nhăn mặt.

“Bốn.” Tôi cúi xuống nhìn Minnie, giờ thì dĩ nhiên con bé đã ngoan ngoãn đứng nắm tay Luke, trông như một thiên thần nhỏ.

“Lần này là chuyện gì thế?” bố hỏi. “Nó không cắn Ông già Noel đấy chứ hả?”

“Không!” tôi bảo vệ con. “Dĩ nhiên là không!”

Toàn bộ vụ cắn Ông già Noel ở Harrods chỉ là hiểu lầm. Mà cái gã đóng Ông già Noel đó đúng là yếu rớt. Làm gì đến nỗi phải đi viện cơ chứ.

“Là tại Luke và con. Bọn con phá hỏng cái xe trượt trong lúc đưa nó xuống khỏi một con tuần lộc.”

“À.” Bố gật đầu ra vẻ thông thái, và chúng tôi lại ủ ê tiến ra cửa. “Minnie khá là hiếu động nhỉ?” sau một lát Janice lí nhí dượm dẹ nhận xét.

“Con quỷ nhỏ,” Martin nói, gãi gãi cằm Minnie. “Con bé thật khó kiểm soát!”

Có lẽ tôi hơi bị nhạy cảm quá. Nhưng toàn bộ cuộc nói chuyện về “khó kiểm soát” và “con quỷ nhỏ” và “hiếu động” này đột nhiên nhấn vào nút đau của tôi.

“Cô chú không nghĩ là Minnie hư hỏng đấy chứ ạ?” tôi đột ngột nói, đứng khựng lại trên sàn đá cẩm thạch. “Cô chú cứ nói thật đi.” Janice hít một hơi thật mạnh. “À,” bà lên tiếng, liếc nhìn Martin như thể để tìm kiếm ủng hộ. “Cô chẳng định nói gì đâu, nhưng…”

“Hư hỏng ấy à?” mẹ cười lớn cắt ngang lời Janice. “Vớ vẩn! Minnie chẳng làm sao cả, phải không, cục cưng của bà? Nó chỉ luôn biết chắc mình muốn gì thôi!” Mẹ trìu mến vuốt tóc Minnie, rồi ngẩng lên, “Becky, con yêu, hồi bằng tuổi Minnie con cũng như vậy đấy. Y hệt.” Ngay lập tức tôi nhẹ cả người. Mẹ luôn nói điều đúng đắn. Tôi liếc nhìn Luke – nhưng tôi thấy ngạc nhiên khi anh không đáp lại nụ cười nhẹ nhõm của mình. Trông anh như thể vừa có một ý nghĩ mới đáng báo động đã làm anh tê liệt.

“Cám ơn mẹ.” Tôi ôm mẹ đầy yêu thương. “Mẹ luôn làm mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn. Thôi, mình về nhà nào.”

♥♥♥

ĐẾN LÚC Minnie đi ngủ thì tôi đã vui lên. Thực ra tôi còn cảm thấy rất phấn khởi. Giáng sinh là thế này đây. Rượu hâm nóng, bánh thịt băm và trên ti vi là bài White Christmas. Chúng tôi treo tất của Minnie lên (những đôi tất kẻ sọc đỏ dễ thương mua từ cửa hàng Conran), để ra một ly rượu anh đào cho Ông già Noel, và giờ thì tôi cùng Luke gói quà cho con bé trong phòng ngủ.

Bố mẹ tôi thật là hào phóng. Họ cho chúng tôi ở nhờ toàn bộ tầng trên của ngôi nhà, nên chúng tôi có rất nhiều không gian riêng tư. Có mỗi một điều hơi không được thoải mái là cái tủ không được lớn lắm. Nhưng không sao, vì tôi đã chiếm dụng luôn cả tủ trong phòng dành cho khách – đồng thời đã cất bớt giày vào giá sách chỗ chiếu nghỉ cầu thang. (Tôi cho sách vào thùng. Đằng nào cũng chẳng có ai đọc số sách đó.)

Tôi lắp thêm một giá treo quần áo trong phòng làm việc của bố, để treo áo khoác và váy đi tiệc, mấy hộp mũ thì chất vào phòng máy giặt. Toàn bộ đồ trang điểm tôi để luôn trên bàn ăn, kích cỡ của nó thật lý tưởng – thực ra có khi nó được thiết kế để để đồ trang điểm thật. Đống mascara của tôi để vừa xinh trong ngăn đựng dao, máy là tóc vừa khít xe dọn thức ăn, tạp chí các kiểu thì tôi chất thành chồng trên ghế.

Tôi cũng cất một số thứ xì tin trong ga ra, như là toàn bộ số bốt cũ, một bộ rương vintage tuyệt vời tôi mua được ở một hiệu đồ cổ, và một cái máy tập Power Plate (cái này tôi mua trên ebay, khi nào phải bắt đầu dùng mới được). Giờ thì trong đó đã khá chật, tôi đoán thế – nhưng bố tôi cũng chẳng có vẻ gì định dùng ga ra để chứa ô tô, phải thế không nhỉ?

Gói xong bộ tranh xếp hình, Luke với lấy cái giá vẽ cho trẻ em Magic Drawing Easel rồi nhìn quanh phòng, nhíu mày.

“Minnie nhận được bao nhiêu món quà thế?”

“Vẫn con số bình thường thôi mà,” tôi nói đầy tự vệ.

Dù vậy, nói thật là chính tôi cũng hơi kinh ngạc. Tôi không nhớ nổi suốt cả năm qua mình đã mua bao nhiêu từ các ca ta lô, hội chợ đồ thủ công rồi chất đống để đó.

“Cái này là đồ chơi giáo dục.” Tôi vội vã giật phắt mác giá của cái Magic Drawing Easel. “Mà lại còn rất rẻ nữa. Anh uống rượu nữa đi!” Tôi rót cho anh một ly nữa, rồi với lấy cái mũ có hai quả bông đỏ óng ánh. Nó là thứ xinh nhất quả đất, và người ta làm cả cỡ trẻ sơ sinh nữa.

Nếu chúng tôi có thêm đứa nữa, nó có thể đội chiếc như vậy cho giống Minnie. Mọi người sẽ gọi hai đứa là Những Đứa Bé Đội Mũ Quả Bông.

Tâm trí tôi đột ngột hiện ra một hình ảnh đầy sức cám dỗ, hình ảnh tôi cùng Minnie xuống phố. Con bé đang đẩy chiếc xe nôi đồ chơi chở búp bê còn tôi đẩy xe nôi chở đứa con thật. Nó sẽ có một người bạn để chơi suốt đời. Mọi chuyện sẽ vô cùng hoàn hảo…

“Becky? Đưa anh băng dính trong? Becky?”

Tôi chợt nhật ra Luke đã gọi tên tôi đến bốn lần. “Ối! Xin lỗi anh! Băng dính của anh đây. Xem nó xinh chưa này?” Tôi lắc lắc hai quả bông đỏ trước mặt Luke. “Có cả cỡ trẻ sơ sinh đấy.”

Tôi dừng lại một khoảng lâu đáng kể, để từ trẻ sơ sinh lửng lơ trong không khí và sử dụng toàn bộ năng lực thần giao cách cảm giữa vợ chồng.

“Cuộn này đúng là thứ vứt đi. Bị bóc sạch rồi còn gì.” Anh sốt ruột quăng đi.

Hả? Thần giao cách cảm thế này thì hơi quá. Có khi mình phải chuyển sang phương pháp bóng gió thôi. Có lần Suze đã thuyết phục được chồng, Tarkie, đi nghỉ trọn gói ở Disneyland, bóng gió khéo léo đến mức anh ta thậm chí còn không nhận ra là họ đã đi cho tới khi ở trên máy bay. Nhưng mà bạn nhớ cho, Tarkie là Tarkie (ngọt ngào, không nghi ngờ ai, lúc nào cũng nghĩ về nhạc cổ điển của Wagner hoặc cừu). Còn Luke là Luke (cảnh giác và lúc nào cũng nghĩ tôi sắp làm gì mờ ám. Trong khi tôi đâu có!)

“Cái tin về Arcodas ấy tuyệt vời nhỉ,” tôi thân mật nói. Cả tin về ngôi nhà nữa.”

“Chẳng lẽ lại không tuyệt?” Mặt Luke thoáng dãn ra thành nụ cười.

“Cứ như là toàn bộ các mảnh ghép đã về đúng vị trí trong tranh. Ít ra thì cũng là gần như toàn bộ các mảnh ghép.” Tôi để lại một khoảng dừng đầy ẩn ý, nhưng thậm chí Luke còn chả buồn để tâm.

Rắc lên cuộc hội thoại của bạn những khoảng dừng đầy ẩn ý làm quái gì nếu không ai để tâm cơ chứ? Tôi không thể chịu đựng được sự bóng gió này thêm nữa. Rõ là người ta đã đánh giá nó quá cao.

“Luke, mình sinh thêm con đi!” tôi nói một lèo. “Đêm nay luôn!” Im lặng. Trong một giây tôi còn không rõ Luke có nghe thấy không. Thế rồi anh ngẩng đầu lên, trông sửng sốt.

“Em chập mạch rồi hả?”

Tôi trừng mắt nhìn anh, cảm thấy bị xúc phạm.

“Dĩ nhiên là em không chập mạch! Em nghĩ là chúng ta nên cho Minnie thêm một đứa em. Anh không nghĩ vậy sao?”

“Cánh hoa của anh ơi.” Luke ngồi xổm xuống. “Một đứa chúng ta còn chả bảo được. Bằng cách quỷ gì chúng ta bảo được hai? Em thấy con bé cư xử hôm nay thế nào rồi đấy.”

Lại được anh nữa!

“Anh đang nói gì vậy?” Tôi không thể ngăn giọng mình có vẻ tổn thương. “Anh đang nghĩ là Minnie hư hỏng đấy à?”

“Anh không nói thế,” Luke thận trọng nói. “Nhưng em phải thừa nhận là con bé không thể kiểm soát.”

“Không, không phải thế!”

“Nhìn vào sự thật đi em. Nó đã bị cấm không cho vào hang của Ông già Noel.” Anh vừa nói vừa xòe tay ra đếm. “Và nhà thờ Thánh Paul. Đấy là còn chưa kể tới vụ ở cửa hàng Harvey Nichols và vụ lộn xộn ở văn phòng anh nữa.”

Anh định dùng những chuyện đó để chống lại con bé cả đời sao? Tôi thì tôi thấy lẽ ra họ không nên vẽ mấy tác phẩm nghệ thuật đắt đỏ đó trên tường làm gì. Lẽ ra họ phải làm việc, chứ không phải đi loanh quanh ngắm nghệ thuật cả ngày.

“Nó chỉ hiếu động thôi,” tôi chống chế. “Có khi có đứa em thì sẽ tốt cho nó.”

“Và khiến chúng ta phát điên.” Luke lắc đầu. “Becky, hãy hãm phanh lại ở đứa này thôi, OK?”

Tôi cảm thấy tan nát. Tôi không muốn hãm phanh phiếc gì. Tôi muốn có hai đứa con đội mũ quả bông giống nhau cơ.

“Luke, thực sự em đã suy nghĩ về chuyện này rất cẩn thận. Em muốn Minnie có một người bạn suốt đời và không phải làm con một. Và em muốn con mình sẽ sàn sàn tuổi nhau, chứ không phải cách nhau cả chục tuổi. Và em còn có đống voucher trị giá cả trăm bảng khi mua hàng ở Baby World mà em còn chưa dùng đến!” tôi nói thêm, đột nhiên nhớ lại. “Mà nó sắp hết hạn rồi!”

“Becky.” Luke trợn mắt. “Chúng ta sẽ không sinh thêm con chỉ vì có mấy cái voucher ở Baby World.”

“Đó không phải là lý do chính!” tôi phẫn nộ nói. “Đó chỉ là một lý do phụ thêm.”

Biết ngay là anh sẽ túm lấy điểm đó để chỉ trích mà. Anh chỉ đang né tránh chuyện chính.

“Vậy ý anh là sao? Là anh không bao giờ muốn có thêm con nữa?” Một vẻ cảnh giác lướt qua mặt Luke. Trong một lát anh không trả lời mà tiếp tục gói quà, vuốt từng góc một thật phẳng và lấy móng tay cái miết chặt băng dính. Trông anh y chang một người ngừng nói chuyện vì vừa động đến một chủ đề nhạy cảm.

Tôi nhìn anh càng lúc càng thất vọng. Từ lúc nào chuyện có đứa con thứ hai lại trở thành chủ đề nhạy cảm vậy?

“Cũng có thể anh muốn có nhiều hơn một đứa,” cuối cùng anh cũng lên tiếng. “Về mặt lý thuyết là thế. Một ngày nào đó.”

Chậc, giọng anh kém nhiệt tình đến thế là cùng.

“Được rồi,” tôi nuốt khan. “Em hiểu.”

“Becky, đừng hiểu lầm anh. Có Minnie… đã là quá tuyệt vời rồi. Em biết là anh yêu thương con hết mực mà.”

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, và tôi quá thành thật nên không thể làm gì khác ngoài lặng lẽ gật đầu.

“Nhưng chúng ta vẫn chưa sẵn sàng sinh đứa nữa. Đối mặt với điều đó đi, Becky, năm qua đúng là một năm địa ngục. Thậm chí chúng ta còn không có nhà riêng. Minnie thì nghịch như quỷ, chúng ta không có đủ điều kiện… Giờ thì cứ tạm quên chuyện sinh thêm con đi đã. Cứ tận hưởng Giáng sinh, tận hưởng gia đình ba người của chúng ta. Đợi thêm một năm nữa hẵng bàn chuyện này, có lẽ thế.”

Một năm nữa?

“Nhưng thế thì lâu quá.” Tôi kinh hoàng thấy giọng mình hơi run run. “Em đang hy vọng chúng ta sẽ có thêm đứa nữa vào Giáng sinh sang năm! Thậm chí em còn lên kế hoạch những cái tên hoàn hảo cho nó nếu chúng ta thụ thai nó vào đêm nay. Wenceslas hoặc Snowflake.”

“Ôi Becky.” Luke cầm lấy cả hai bàn tay tôi mà thở dài. “Giá như chúng ta có thể đi qua một ngày mà không có sự vụ gì thì có lẽ anh sẽ cảm thấy khác.”

“Chúng ta có thể dễ dàng đi qua một ngày. Con bé đâu có tệ đến mức ấy!

“Có ngày nào Minnie không phá phách không?”

“OK,” tôi ương bướng nói. “Anh cứ chờ mà xem. Em sẽ lập sổ theo dõi sự vụ của Minnie, và em cá là sẽ chẳng có vụ nào hết. Em cá là ngay ngày mai Minnie sẽ là một thiên thần.”

Rồi tôi lặng lẽ gói quà, cắt băng dính bằng những cú giật thật mạnh, chỉ để chứng tỏ tôi bị tổn thương ra sao. Có lẽ anh cũng chưa từng muốn có bất kỳ đứa con nào. Có lẽ anh ghét cả tôi lẫn Minnie. Có lẽ anh đang ước gì mình còn độc thân, lái xe thể thao lượn cả ngày. Tôi biết mà.

“Vậy đây là toàn bộ quà?” cuối cùng tôi nói, thắt một cái nơ to đùng trên gói cuối cùng.

“Thực ra… anh còn một thứ nữa.” Anh trông có vẻ ngoan ngoãn. “Anh không thể đừng được.”

Anh tiến tới lục đáy tủ, đằng sau chỗ để giày của anh. Khi anh quay lại, tay anh cầm một hộp các tông bụi bặm. Anh đặt nó xuống tấm thảm sàn rồi nhẹ nhàng lôi ra một nhà hát đồ chơi cũ. Nó làm bằng gỗ, với lớp sơn đã bạc và những tấm rèm nhung tí hon, có cả những chiếc đèn sân khấu xinh xắn.

“Ui,” tôi hổn hển. “Tuyệt quá đi mất. Anh tìm thấy nó ở đâu thế?”

“Lùng trên eBay. Hồi còn bé anh có một cái, y hệt cái này. Cùng những đạo cụ này, nhân vật này, mọi thứ.”

Tôi phấn khích đứng xem anh kéo mấy sợi dây và tấm màn nhung cọt kẹt kéo ra. Sân khấu được trang trí với những đạo cụ trong vở Giấc mộng đêm hè, sơn chính xác đến từng chi tiết. Một nội cảnh với những cây cột, một ngoại cảnh là khu rừng với con suối và bờ rêu, một cảnh khác là một khu rừng lớn với nóc lâu đài hình chóp nón nhấp nhô đằng sau. Các nhân vật bằng gỗ có đầy đủ trang phục, thậm chí còn có một nhân vật đầu lừa, chắc hẳn là… Puck.

Không, không phải Puck. Người khác. Oberon à?

Thôi được rồi. Tôi sẽ Google nhanh Giấc mộng đêm hè khi Luke xuống nhà vậy.

“Hồi bé anh thường hay chơi cái này với Annabel.” Luke chăm chăm nhìn nó như bị thôi miên. “Hồi đó anh chắc khoảng… sáu tuổi thì phải? Cứ như được du hành đến thế giới khác vậy. Nhìn này, tất cả những thứ này đều chuyển động được. Một sản phẩm thủ công siêu việt.”

Khi nhìn anh đẩy tới đẩy lui các nhân vật, tôi cảm thấy thương anh vô hạn. Tôi chưa từng thấy Luke hoài nhớ cái gì bao giờ. Chưa bao giờ.

“Ừm, anh đừng để Minnie làm hỏng nhá,” tôi nhẹ nhàng nói.

“Con bé sẽ ổn thôi.” Anh mỉm cười. “Đúng hôm Giáng sinh bọn anh sẽ có một màn trình diễn của bố và con gái.”

Giờ thì tôi thấy hơi tội lỗi. Tôi rút lại lời lúc nãy. Có lẽ Luke không ghét tôi và Minnie. Anh vừa có một năm khó khăn, thế thôi.

Việc tôi cần làm bây giờ là phải nói chuyện với Minnie. Giải thích tình hình cho nó. Và nó sẽ thay đổi cung cách và rồi Luke sẽ nghĩ lại, mọi thứ sẽ hoàn hảo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.