Tín Đồ Shopping Lấy Chồng

Chương 2



CHÚNG TÔI ĐẶT CHÂN XUỐNG SÂN BAY Heathrow vào lúc 7 giờ sáng hôm sau và nhận chiếc xe mình đã thuê. Khi chúng tôi lái xe về nhà bố mẹ Suze ở Hampshire, tôi lờ đờ ngó qua cửa sổ, nhìn ngắm vùng nông thôn phủ đầy tuyết, những hàng rào cây, những cánh đồng và những ngôi làng nhỏ, cứ như thể trước đây tôi chưa từng nhìn thấy. So với Manhattan, trông mọi thứ thật nhỏ bé và xinh xắn. Lần đầu tiên tôi hiểu ra tại sao người Mỹ lại cứ gọi mọi thứ ở Anh là “cổ kính.”

“Bây giờ đi đường nào?” Luke hỏi, khi chúng tôi lại một lần nữa dừng ở một ngã tư nhỏ.

“Ừm, chắc chắn anh nên rẽ trái ở đây. Ý em là … rẽ phải. Không, ý em là trái.”

Khi ô tô quay tròn, tôi lục túi xách để tìm thiệp mời, chỉ để xem lại địa chỉ chính xác.

Ngài Gilbert và Quý Cô Cleath-Stuart

trân trọng kính mời quý vị…

Tôi nhìn chằm chằm, như bị thôi miên, vào nét chữ loằng ngoằng uốn lượn. Chúa ơi, tôi vẫn chưa thể tin được Suze và Tarquin lại sắp cưới.

Ý tôi là, tất nhiên tôi tin. Xét cho cùng, họ cũng đã hẹn hò hơn một năm nay, và về căn bản Tarquin đã chuyển vào căn hộ mà trước đây tôi ở cùng với Suze – mặc dù có vẻ như họ sẽ ở Scotland ngày càng nhiều. Cả hai người họ thật ngọt ngào và sống thật thoải mái, và mọi người đều đồng ý rằng họ là một cặp tuyệt vời.

Nhưng chỉ đôi lúc, khi tôi không tập trung lắm, đầu óc tôi bỗng hét lên, “Cái gì cơơơ? Suze và Tarquin sao?”

Ý tôi là, Tarquin đã từng là ông anh họ kỳ quặc đến lập dị của Suze. Đã nhiều năm nay anh ấy chỉ là cái gã vụng về ở một xó mặc áo khoác cổ lỗ sĩ và lúc nào cũng ngân nga hát nhạc Wagner ở những chỗ công cộng. Anh ấy là gã trai hiếm khi dám mạo hiểm bước ra khỏi cái vỏ trú ẩn an toàn là ngôi biệt thự kiểu Scotland của mình – và khi anh chàng làm vậy thì đó là cái lần dẫn tôi tới cuộc hẹn hò tồi tệ nhất trong đời tôi (mặc dù chúng tôi không bao giờ nói về chuyện đó nữa).

Nhưng bây giờ anh ấy… ừm, anh ấy là bạn trai của Suze. Vẫn hơi ngượng ngùng một tẹo, và vẫn luôn mặc mấy cái áo len chui đầu do bà vú già đan cho. Vẫn là những cái riềm áo rách rưới. Nhưng Suze yêu anh ấy, và đó mới là điều quan trọng.

Ôi Chúa ơi, tôi không thể bật khóc được. Tôi phải tự thích nghi với chuyện này.

“Lâu đài Harborough,” Luke đọc, dừng lại ở chỗ hai cột đá đổ nát. “Nó đây à?”

“Ừm…” tôi hít thở, và cố tỏ ra tập trung. “Vâng, nó đây. Cứ lái vào trong đi anh.”

Trước đây tôi từng đến nhà Suze nhiều lần, nhưng tôi luôn quên rằng nó hoành tráng thế nào. Xe chúng tôi lăn bánh xuống một đại lộ dài rộng, hai bên trồng toàn cây và tiến vào đường xe vào nhà lượn vòng quanh có rải sỏi. Ngôi nhà lớn, màu ghi xám, nhìn thật cổ kính, với những cột đá ở phía trước và thường xuân mọc trùm kín.

“Nhà đẹp đấy,” Luke nói khi chúng tôi tiến về phía cánh cửa trước to đùng. “Nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

“Không biết,” tôi nói mơ hồ. “Gia đình họ sở hữu nó nhiều năm nay rồi.” Tôi giật mạnh cái chuông cửa để xem liệu có mảy may cơ hội nào nó được sửa chưa – nhưng hiển nhiên là chưa. Tôi gõ cửa vài lần bằng cái vòng sắt nặng trịch – và khi cũng chẳng có ai trả lời, tôi cứ đi vào sảnh của cái lâu đài lát đá khổng lồ đó, nơi một con chó già giống Labrador đang nằm ngủ bên lò sửa kêu tí tách.

“Xin chào?” Tôi hét to. “Suze có nhà không?”

Bỗng nhiên tôi nhìn thấy bố Suze cũng đang ngủ cạnh lò sưởi, trong một cái ghế bành lớn đu đưa. Tôi hơi sợ bố của Suze, thật sự là vậy. Chắc chắn tôi không muốn đánh thức bác ấy dậy.

“Suze ơi.” Tôi nói, nhỏ nhẹ hơn.

“Bex! Mình nghĩ nghe thấy tiếng gì đó!”

Tôi ngẩng lên – và Suze đang đứng ở bậc tam cấp, trong một cái váy dài bằng vải len kẻ ô vuông, mái tóc vàng thả dài sau lưng và nở nụ cười rạng rỡ, vui sướng.

“Suze!”

Tôi bước nhanh lên cầu thang và ôm chầm lấy cô. Khi buông nhau ra, mắt của cả hai chúng tôi đều đỏ hoe, và tôi cười run rẩy. Chúa ơi, tôi đã luôn nhớ Suze, thậm chí hơn tôi tưởng rất nhiều.

“Lên phòng mình đi!” Suze nói, kéo mạnh tay tôi. “Lên đây xem váy của mình!”

“Nó thực sự rất đáng yêu đúng không?” Tôi hào hứng nói. “Nhìn trong ảnh nó rất tuyệt.”

“Nó thật hoàn hảo! Nhưng cậu phải xem, mình có cái áo coóc xê tuyệt cú mèo của Rigby và Peller… và cả cái quần lót chẽn gối rất yêu…”

Luke hắng giọng và cả hai chúng tôi ngoảnh lại.

“Ôi!” Suze nói. “Xin lỗi, Luke. Có cà phê, báo và các thứ ở trong bếp, đi lối đằng kia ạ.” Cô chỉ xuống phía hành lang. “Anh có thể dùng thịt xông khói và trứng nếu anh thích! Bà Gearing sẽ làm cho anh.”

“Bà Gearing xem ra có vẻ là tuýp phụ nữ của anh,” Luke mỉm cười nói. “Anh gặp em sau nhé.”

Phòng của Suze sáng sủa, lộng gió và nhìn ra một khu vườn. Tôi nói là vườn. Nó rộng khoảng mười hai ngàn héc ta, với những bãi cỏ chạy từ sau nhà đến tận những rặng tuyết tùng và một cái hồ, nơi mà Suze suýt chết đuối khi lên ba. Phía bên trái còn có một vườn hồng được rào xung quanh, với những luống hoa, con đường rải sỏi và bờ giậu, nơi Tarquin đã cầu hôn với Suze. (Hẳn là anh ấy đã quỳ một gối xuống và khi đứng lên thì sỏi bám đầy vào quần. Đúng kiểu Tarquin.) Phía bên phải có một sân quần vợt cũ rồi đến một bãi cỏ lởm chởm, trải đến tận hàng rào, phía bên kia là sân nhà thờ của làng. Ngay bây giờ khi nhìn ra cửa sổ, tôi có thể thấy một cái rạp khổng lồ bằng vải phía sau ngôi nhà, và một lối đi có mái che đang được dựng lên, lối đi này sẽ vòng quanh sân quần vợt và qua cả bãi cỏ, chạy đến tận cổng nhà thờ.

“Cậu không định đi bộ đến nhà thờ chứ?” Tôi nói, bỗng nhiên sợ thay cho đôi giày Emma Hope của Suze.

“Không đâu, ngốc ạ! Mình sẽ ngồi trên xe ngựa. Nhưng tất cả khách khứa sẽ đi bộ quay trở lại nhà, và sẽ có người đưa cho họ những cốc whisky nóng trên đường đi.”

“Chúa ơi, thế thì thật hoành tráng!” Tôi nói, quan sát một ông mặc quần jeans bắt đầu đóng cọc xuống đất. Và tôi không ngăn mình, cưỡng lại được cảm giác hơi ghen tỵ một chút. Tôi luôn mơ ước có một đám cưới thật lớn và tuyệt vời, với ngựa và xe ngựa và rất nhiều trò huyên náo, kể từ khi…

Ừm, kể từ…

Nói một cách hoàn toàn thành thực, kể từ đám cưới của công nương Diana. Lúc đó tôi sáu tuổi, tất cả chúng tôi quây quần bên nhau cùng xem bên nhà cô hàng xóm Janice, và tôi vẫn nhớ mình đã trợn tròn mắt lên nhìn khi công nương bước ra khỏi xe ngựa trong chiếc váy đó. Cứ như Lọ Lem hiện hữu giữa đời thực. Còn đẹp hơn cả Lọ Lem. Tôi đã muốn là cô ấy biết bao. Mẹ mua cho tôi một cuốn sách kỷ niệm gồm rất nhiều bức ảnh tên là Ngày trọng đại của Diana – và ngày hôm sau tôi dành rất nhiều thời gian để làm phiên bản của riêng tôi có tên Ngày trọng đại của Becky, với rất nhiều tranh vẽ tôi trong chiếc váy xòe rộng, đội vương miện. (Và trong vài phiên bản khác, cầm một chiếc đũa thần.)

Cò lẽ kể từ lúc đó tôi đã quên đi ít nhiều. Tôi không còn mơ mặc chiếc váy cưới màu kem xòe rộng nữa. Thậm chí tôi cũng đã từ bỏ việc sẽ cưới một người trong hoàng gia. Nhưng dù vậy, hễ nhìn thấy đám cưới là một phần trong tôi lại quay về là đứa trẻ lên sáu với đôi mắt long lanh mơ mộng đó.

“Mình biết! Không phải sẽ tuyệt lắm sao?” Suze nói hồ hởi hạnh phúc. “Bây giờ, mình phải đi đánh răng đây…”

Cô biến vào buồng tắm còn tôi thơ thẩn ở bàn trang điểm của cô, nơi cái thiệp thông báo lễ đính hôn của họ được nhét vào gương. Nữ Hầu tước Susan Cleath-Stuart và Hầu tướcTarquin Cleath-Stuart Blimey. Tôi luôn quên rằng Suze thật sự rất dòng dõi.

“Mình muốn có một tước hiệu,” tôi nói, khi Suze quay trở lại phòng trên tóc cài một cái lược. “Mình thấy lạc lõng quá. Làm thế nào để có một cái?”

“Ôi không, cậu không muốn có đâu,” Suze nói, chun mũi lại. “Chúng thật vớ vẩn. Người ta gửi thư cho cậu và viết Kính gửi bà Hầu tước.”

“Ừ thì thế cũng hay. Mình có thể được gọi là gì?”

“Ừm…” Suze lôi mạnh một mớ tóc rối ra. “Nữ Bá tước Becky Bloomwood thì sao?”

“Cái tước hiệu đó làm mình nghe như 93 tuổi vậy,” tôi nói đầy hoài nghi. “Thế… Hiệp sĩ Đế chế Anh Becky Bloomwood thì sao? Mấy cái tước vị hiệp sĩ đế chế Anh này có vẻ khá dễ để có được, đúng không?”

“Dễ kinh khủng,” Suze nói đầy tự tin. “Cậu có thể có một cái vì phục vụ trong một ngành nào đó hoặc một sự vụ gì đó. Mình sẽ đề cử cậu, nếu cậu thích. Thôi nào, bây giờ thì mình muốn xem cái váy của cậu!”

“OK!” Tôi nhấc va li lên giường, bật ra, và cẩn thận lôi tác phẩm của Danny ra. “Cậu nghĩ sao?” Tôi tự hào giơ nó lên, áp sát vào người và quấn thân áo bằng lụa màu vàng quanh người. “Nó khá tuyệt, đúng không?”

“Tuyệt cú mèo!” Suze nói, mắt mở to nhìn chằm chằm vào nó. “Mình chưa bao giờ nhìn thấy cái nào như thế này!” Cô sờ những đồng xê quin trên vai của cái váy. “Cậu kiếm nó ở đâu đấy? Có phải từ cửa hàng Barneys không?’’

“Không, nó là của Danny. Nhớ không, mình đã kể với cậu là anh ấy đang may váy cho mình ấy?”

“Ừ…” Cô nhăn mặt. “Danny nào nhỉ”, nói lại xem.

“Anh hàng xóm ở trên nhà mình ấy,” tôi nhắc cô. “Cái anh chàng thiết kế. Cái anh mà chúng ta vô tình gặp khi đi lên cầu thang lần trước ấy?”

“Ồ, đúng,” Suze nói, gật đầu. “Mình nhớ rồi.”

Nhưng qua cái cách cô nói, tôi biết cô thực sự không nhớ.

Tôi đâu thể trách cô – cô chỉ gặp Danny có khoảng hai phút. Lúc đó anh đang định đi thăm bố mẹ ở Connecticut còn cô thì hơi mệt vì bay quá lâu và họ gần như không nói chuyện. Nhưng mà. Cũng hơi lạ khi nghĩ rằng Suze không thực sự biết Danny, và anh không biết cô, trong khi họ đều rất quan trọng đối với tôi. Cứ như thể tôi đã sống hai cuộc đời hoàn toàn tách biệt vậy, và tôi càng ở New York lâu thì chúng dường như càng tách xa nhau hơn.

“OK, đây là váy của mình,” Suze hào hứng nói.

Cô mở tủ quần áo và mở khóa một cái túi vải in hoa ra – đó là một cái váy đẹp mê hồn, may bằng lụa trắng và nhung với tay dài và đuôi váy dài kiểu truyền thống.

“Ôi Chúa ơi, Suze,” tôi thở gấp, cổ họng nghẹn lại. “Cậu sẽ rất rất xinh đẹp. Mình vẫn không thể tin được cậu sắp cưới! ‘Bà Cleath-Stuart’. ”

“Ôi, đừng gọi mình như thế!” Suze nhăn mũi nói. “Nghe cứ như mẹ mình vậy. Nhưng thực tình kể ra cũng tiện khi cưới một ai đó trong gia đình,” cô nói tiếp, đóng tủ quần áo lại, “bởi vì mình vẫn có thể giữ lại tên của mình và đồng thời có cả tên của anh ấy. Vì thế mình sẽ vẫn giữ ký hiệu S-C-S cho những cái khung ảnh của mình” Cô với tay lấy một hộp các tông và kéo ra một cái khung ảnh bằng thủy tinh cực đẹp, hình xoắn ốc. “Nhìn này, đây là dòng sản phẩm mới…”

Công việc của Suze là thiết kế khung ảnh, những thứ này được bán khắp cả nước, và năm ngoái cô đã làm các sản phẩm đa dạng hơn, cả album ảnh, giấy gói quà, và cả hộp quà nữa.

“Chủ đề là hình vỏ sò,” cô nói đầy tự hào. “Cậu thích chứ?”

“Đẹp đấy!” Tôi nói, lướt ngón tay quanh vòng tròn xoắn ốc. “Làm thế nào cậu có ý tưởng này?”

“Thực ra là mình có ý tưởng nhờ Tarkie! Một hôm bọn mình đang đi dạo, anh ấy kể khi còn nhỏ đã từng sưu tập vỏ sò và nói về những hình dạng khác nhau rất thú vị trong tự nhiên… thế là mình bỗng có ý tưởng đó!”

Tôi nhìn khuôn mặt đầy hào hứng của cô, và đột nhiên mường tượng ra cảnh cô và Tarquin tay trong tay đi trên những cánh đồng hoang đầy gió, vận áo len dài tay có tim của The Scotch House.

“Suze này, cậu sẽ rất hạnh phúc với Tarquin,” tôi nói đầy xúc động.

“Cậu nghĩ thế à?” Cô đỏ mặt vì vui sướng. “Thật chứ?”

“Chắc chắn rồi. Ý mình là, nhìn cậu mà xem! Cậu đang rất rạng ngời!”

Điều này đúng. Trước đây tôi chưa từng nhận ra điều đó, nhưng trông cô hoàn toàn khác với Suze của ngày xưa. Vẫn cái mũi thanh tú và đôi gò má cao đó, nhưng khuôn mặt cô tròn hơn, và có vẻ dịu dàng. Tuy cô vẫn mảnh khảnh, nhưng có một cái gì đó đầy đặn… gần như là một… Ánh mắt tôi đưa xuống phía dưới thân hình cô và dừng lại.

Chờ chút.

Không. Chắc chắn…

Không.

“Suze này?”

“Gì đấy?”

“Suze này, cậu…” Tôi nuốt khan. “Cậu không… có bầu đây chứ?”

“Không!” Cô đáp lại đầy phẫn nộ. “Tất nhiên là không! Thành thực mà nói, dù điều gì khiến cậu…” Cô bắt gặp ánh mắt của tôi, đột nhiên ngừng lại và nhún vai. “Ôi, thôi được rồi, đúng thế. Sao cậu đoán được thế?”

“Sao mình đoán được à? Từ cách cậu… Ý mình là, nhìn cậu có bầu mà.”

“Không, mình không như thế! Chưa ai từng đoán ra cả!”

“Chắc chắn là có. Nó rất hiển nhiên mà!”

“Không, không phải!” Cô thót bụng vào và tự nhìn mình trong gương. “Cậu thấy chưa? Và một khi mình đã mặc áo nịt của Rigby và Peller vào rồi…”

Tôi không thể tưởng tượng nổi chuyện này. Suze đang có bầu!

“Vậy – đây là chuyện bí mật à? Bố mẹ cậu không biết đấy chứ?”

“Ôi không! Không ai biết. Kể cả Tarkie.” Cô xị mặt ra. “Việc này hơi khó xử, có bầu trong ngày cưới, cậu không nghĩ thế sao? Mình đã nghĩ mình sẽ giả vờ như đó là một em bé từ chuyến trăng mật.”

“Nhưng chắc chắn ít ra cậu cũng phải có được ba tháng rồi.”

“Bốn tháng. Mình sẽ sinh vào đầu tháng sáu.”

Tôi nhìn cô chằm chằm. “Vậy làm cách quái nào cậu định giả vờ là một em bé từ chuyến trăng mật chứ?”

“Ừm…” Cô nghĩ một lúc. “Có thể nó sinh hơi thiếu tháng một tẹo.”

“Cả bốn tháng sao?”

“Ừm, được rồi. Mình sẽ nghĩ cách khác,” Suze nói nhẹ như không. “Còn khối thời gian. Thôi dù sao thì điều quan trọng là không được nói với ai.”

“OK, mình sẽ không nói.” Đầy thận trọng, tôi với tay sờ bụng cô. Suze đang có em bé. Cô sắp làm mẹ. Và Tarquin sắp làm bố. Chúa ơi, cứ như thể tự nhiên tất cả chúng tôi trưởng thành hay cũng đại loại như thế.

Ít nhất Suze cũng đúng ở một điểm. Một khi cô mặc áo coóc xê vào rồi thì bạn không tài nào trông thấy chỗ phồng lên kia. Thật ra, khi chúng tôi cùng ngồi xuống bàn trang điểm của cô vào sáng hôm cô cưới, hớn hở cười với nhau, cô thực sự nhìn còn gầy hơn cả tôi, điều này hơi bị bất công.

Chúng tôi đã có vài ngày rất tuyệt, nghỉ ngơi, xem lại những cuốn video cũ và ăn không biết bao nhiêu KitKats mà kể. (Suze đang ăn cho hai người, và tôi cần năng lượng sau chuyến bay vượt đại dương của mình.) Luke đã mang theo ít tài liệu và dành hầu hết thời gian trong thư viện – nhưng lần này tôi không thấy phiền. Thật tuyệt khi có thể dành thời gian bên Suze. Tôi đã được kể tất cả về căn hộ mà cô và Tarquin mua ở London, đã xem những bức ảnh về cái khách sạn tuyệt đẹp ở Antigua nơi mà cô vàTarquin sẽ đi nghỉ tuần trăng mật, và tôi đã thử hầu hết quần áo mới trong tủ của cô.

Có hàng tá việc đang diễn ra khắp nơi trong nhà, người ở tiệm hoa, người phục vụ đồ ăn và họ hàng đến mỗi lúc một đông. Có điều hơi lạ một chút là không ai trong gia đình có vẻ đặc biệt bối rối. Mẹ của Suze vẫn ra ngoài đi săn cả hai ngày tôi ở đây, và bố cô thì ở tịt trong phòng đọc. Bà Gearing, quản gia của họ, là người sắp xếp rạp để tổ chức tiệc, hoa và mọi thứ – mà thậm chí bà ấy có vẻ khá thư thái. Khi tôi hỏi Suze về việc này thì cô chỉ nhún vai nói, “Mình đoán nhà mình đã quen với việc tổ chức các bữa tiệc lớn rồi.”

Tối hôm qua có một bữa tiệc ngọt hoành tráng cho họ hàng của Suze và Tarquin đến từ Scotland, và tôi đã mong chờ ít ra mọi người sẽ nói chuyện về đám cưới vào lúc đó. Nhưng cứ mỗi lần tôi cố gắng làm mọi người hứng thú về những bông hoa, hay mọi chuyện mới lãng mạn làm sao thì tôi chỉ nhận được những cái nhìn trống rỗng. Chỉ khi Suze đề cập đến việc Tarquin sẽ mua cho cô một con ngựa để làm quà cưới thì tất cả bọn họ đột nhiên trở nên năng động, và bắt đầu nói về những người nuôi ngựa mà họ biết, những con ngựa mà họ đã mua, và bằng cách nào người bạn thân thiết tuyệt vời của họ có được một con ngựa cái lông màu hạt dẻ rất đẹp mà có lẽ Suze sẽ quan tâm.

Ý tôi là, thiệt tình. Thậm chí không ai thèm hỏi tôi váy của tôi như thế nào.

Thôi kệ. Tôi không quan tâm, bởi vì nhìn nó tuyệt vời. Cả hai chúng tôi nhìn đều tuyệt vời. Cả hai chúng tôi đều sẽ được trang điểm nhờ chuyên gia trang điểm tuyệt vời, và tóc của chúng tôi sẽ được búi cao lên tuyệt đẹp. Nhiếp ảnh gia sẽ chụp được bức ảnh có thể nói là “rất chân thực” cảnh tôi cài cúc cho Suze khi mặc váy cưới (anh ta đã bắt chúng tôi làm lại ba lần, thực ra là lúc cuối hai cánh tay tôi mỏi nhừ). Bây giờ trong lúc Suze đang ừm với à về những chiếc vương miện của sáu gia đình thì tôi nhâm nhi mấy ngụm champagne. Chỉ để giúp tôi bớt căng thẳng.

“Mẹ cô thì sao?” người làm tóc nói với Suze khi cô ấy vén mấy sợi tóc xoăn màu vàng hoe lòa xòa trước mặt. “Bác ấy có muốn sấy tóc khô không?”

“Chắc không đâu,” Suze nói, mặt xị ra. “Mẹ tôi thực sự không quan tâm đến mấy việc đó.”

“Mẹ cậu sẽ mặc gì?” Tôi hỏi.

“Chúa mới biết”, Suze nói. Có lẽ là bất cứ cái gì tiện tay. Cô nhìn tôi, và tôi cũng xị mặt ra đầy cảm thông. Tối qua mẹ của Suze đi xuống dưới nhà để uống gì đó trong cái chân váy xòe rộng thùng thình và cái áo len chui đầu đầy hoa văn, và một cái gài áo kim cương to đùng ở phía trước. Xin thứ lỗi, mẹ của Tarquin trông còn tệ hơn. Tôi thực sự không hiểu Suze cố gắng xoay sở ở đâu ra gu thẩm mỹ của mình.

“Bex, cậu có thể đi xem để đảm bảo mẹ mình không mặc một cái váy làm vườn cũ kỹ kinh tởm được không?” Suze nói. “Mẹ mình sẽ nghe lời cậu, mình biết mẹ mình sẽ làm thế.”

“Ừm… OK,” tôi hoài nghi nói. “Mình sẽ cố.”

Khi đi ra khỏi phòng, tôi trông thấy Luke đi dọc hành lang trong bộ lễ phục.

“Trông em đẹp lắm,” anh vừa nói vừa mỉm cười.

“Thật chứ?” Tôi quay nhẹ một vòng. “Cái váy dễ thương phải không anh? Và nó cũng rất vừa vặn nữa…”

“Anh đang không nhìn cái váy,” Luke nói. Mắt anh bắt gặp mắt tôi, lóe lên sự tinh quái và tôi cảm thấy khá vui sướng. “Suze đã chỉnh tề rồi chứ?” anh nói thêm. “Anh chỉ muốn chúc mừng cô ấy.”

“À vâng,” tôi nói. “Anh cứ vào đi. Này Luke, anh sẽ không bao giờ đoán được đâu!”

Tôi hẳn sẽ chết mất trong hai ngày vừa qua vì không kể cho Luke về em bé của Suze, và bây giờ những lời đó tuôn ra trước khi tôi kịp ngăn lại.

“Gì hả em?”

“Cậu ấy…” Tôi không thể nói với anh, tôi không thể. Suze sẽ giết tôi mất. “Cậu ấy… có cái váy cưới thực sự rất đẹp,” tôi lấp liếm.

“Tốt!” Luke nói, nhìn tôi tò mò. “Có một điều ngạc nhiên, ừm, anh sẽ vào trong và nói vài câu thật nhanh. Gặp em sau nhá.”

Tôi thận trọng đi đến phòng ngủ của mẹ Suze và nhẹ nhàng gõ cửa. “Ai đấy?” một giọng nói thét lên trả lời, và cánh cửa ra vào được Caroline, mẹ Suze, mở tung ra. Bà cao khoảng lm8 với đôi chân dài, thẳng tắp, mái tóc bạch kim được buộc lại, và khuôn mặt sạm nắng vừa gượng cười khi nhìn thấy tôi.

“Rebecca!” bà nói oang oang, và nhìn đồng hồ đeo tay. “Chưa đến giờ đúng không?”

“Chưa ạ!” Tôi bẽn lẽn cười và đảo mắt qua một lượt bộ cánh của bà gồm một cái áo khoác màu xanh lính thủy khá cũ, quần kỵ sĩ, và đôi bốt cưỡi ngựa. Bà có một thân hình tuyệt vời so với phụ nữ ở độ tuổi bà. Thảo nào Suze lại mảnh khảnh đến thế. Tôi liếc quanh phòng, nhưng không hề thấy túi đựng đồ vest hay cái hộp đựng mũ nào cả.

“Vậy, ừm, bác Caroline… Cháu chỉ đang băn khoăn hôm nay bác định mặc gì ạ. Với tư cách là mẹ của cô dâu!”

“Mẹ của cô dâu à?” Bà nhìn tôi chằm chằm. “Ôi Chúa nhân từ, bác đoán bác đúng là như vậy. Chưa từng nghĩ đến điều đó.”

“Đúng thế! Vậy thì bác… đã có bộ cánh đặc biệt nào chưa ạ?”

“Giờ mà thay quần áo thì hơi sớm nhỉ?” Caroline nói. “Bác chỉ việc khoác cái gì đó lên người trước khi chúung ta đi thôi mà.”

“Vâng, vậy sao bác không để cháu chọn giúp ạ?” Tôi khăng khăng, và tiến đến tủ quần áo. Tôi mở tung cánh tủ ra, chuẩn bị tinh thần để khỏi sốc – và há hốc mồm vì ngạc nhiên.

Đây chắc hẳn là bộ sưu tập quần áo độc đáo nhất mà tôi từng nhìn thấy. Bộ quần áo đi ngựa, những chiếc váy dạ hội, và ba chục bộ vest chen lấn đòi chỗ với những chiếc sari của Ấn Độ, áo poncho của Mexico… và một khay đựng toàn đồ trang sức dân tộc rất độc đáo.

“Những bộ đồ này!” Tôi hổn hển.

“Bác biết.” Caroline nhìn chúng đầy chán nản. “Toàn một đống giẻ rách cũ kỹ, thật đấy.”

“Giẻ rách cũ kỹ ạ? Ôi Chúa ơi, nếu bác tìm được bất cứ món nào trong số này ở một cửa hiệu bán đồ cổ ở New York…” Tôi kéo một cái áo khoác bằng xa tanh màu xanh da trời nhạt cổ riềm ruy băng ra. “Cái này thật quá tuyệt.”

“Cháu thích nó không?” Caroline ngạc nhiên nói. “Cầm lấy đi.”

“Cháu không thể!”

“Cháu yêu quý, bác không muốn mặc nó nữa mà.”

“Nhưng chắc chắn giá trị tinh thần… Ý cháu là, những kỉ niệm của bác…”

“Những kỉ niệm của bác nằm ở đây.” Bà gõ nhẹ vào đầu. “Không phải ở đó.” Bà xem xét đống quần áo lộn xộn, rồi cầm một mẩu xương nhỏ cột một sợi dây da lên. “Ngay lúc này, đây là cái bác khá thích.”

“Cái đó ạ?” Tôi nói, cố gắng bày tỏ một chút đồng cảm. “Ừm, cái đó…”

“Một tộc trưởng bộ tộc Masai đã tặng nó cho bác, đến nay cũng đã nhiều năm rồi. Lúc bình minh, bọn bác đang lái xe đi tìm đàn voi thì một tù trưởng ra hiệu cho bọn bác dừng lại. Một phụ nữ của bộ tộc đang bị sốt cao sau khi sinh. Bọn bác đã giúp cho cô ấy hạ nhiệt và bộ lạc đã tặng bọn bác những món quà. Cháu đã từng đến Masai Mara chưa Rebecca?”

“Ừm… chưa ạ. Cháu chưa từng bao giờ thực sự đi…”

“Và món quà xinh xắn đáng yêu này.” Bà nhặt một cái ví thêu tay lên. “Bác đã mua cái này ở trong chợ ở Konya. Đổi lấy nó bằng tút thuốc lá cuối cùng của bác trước khi bọn bác đi bộ đến bộ tộc Nemrut Dagi. Cháu đã từng đến Thổ Nhĩ Kỳ chưa?”

“Chưa, chỗ đó cũng chưa ạ,” tôi nói, cảm thấy hơi thua thiệt. Chúa ơi, tôi cảm thấy mình đi du lịch ít quá. Tôi cố gắng lục lọi khắp đầu óc xem có chỗ nào tôi đã từng đi mà có thể làm bác ấy ấn tượng không – nhưng giờ nghĩ tới thì chuyện này khá vớ vẩn. Đi Pháp vài lần, Tây Ban Nha, Hy Lạp… và chỉ có thế. Tại sao tôi chưa từng đến đâu thú vị nhỉ? Tại sao tôi chưa từng đi bộ quanh Mông cổ nhỉ?

À phải rồi, đã có một lần tôi định đi Thái Lan. Nhưng rồi tôi quyết định đi Pháp và tiêu toàn bộ số tiền tôi tiết kiệm được vào cái túi Lulu Guinness.

“Cháu thực sự không đi du lịch nhiều,” tôi ngại ngần thú nhận.

“Ừm, cháu phải đi, cháu gái yêu quý ạ!” Caroline nói oang oang. “Cháu phải mở rộng tầm nhìn của mình. Phải học về cuộc sống từ những con người thực. Một trong những người bạn thân thiết nhất của bác trên thế giới này là một phụ nữ nông thôn Bolivia. Bọn bác đã cùng trồng ngô trên thảo nguyên ở Llanos.”

“Ôi.”

Một cái đồng hồ xinh xắn đặt ở bệ lò sưởi đánh chuông cứ nửa tiếng một lần và tôi chợt nhận ra chúng tôi sẽ chẳng đi đến đâu cả.

“Vậy thì… bác có ý tưởng nào về bộ trang phục cho đám cưới chưa ạ?

“Một cái gì đó ấm áp và sặc sỡ một chút,” Caroline nói, với tay lấy một cái áo poncho màu đỏ và vàng khá dày.

“Ừm… Cháu không chắc cái đó có hoàn toàn phù hợp không…” Tôi tách đống áo khoác và váy ra, và bỗng nhiên nhìn thấy một vạt lụa màu mơ. “Ôi! Cái này đẹp quá.” Tôi lôi nó ra – và tôi không thể tin được. Váy của Balenciaga.

“Đó là bộ mặc đi xa của bác,” Caroline nói như đang hồi tưởng lại.

“Bọn bác đã đi du lịch trên chuyến tàu Orient Express để đến Venice, rồi đã khám phá những hang động ở Postojna. Cháu có biết chỗ đó không?”

“Bác phải mặc cái này mới được!” Tôi nói, giọng rít lên vì phấn khích. “Trông bác sẽ rất tuyệt đấy. Và nó cũng rất lãng mạn, mặc bộ cánh dùng để đi xa của bác đi ạ!”

“Bác nghĩ trông nó sẽ khá nhộn.” Bà giơ nó lên, áp vào người bằng hai cánh tay đỏ và rám nắng làm tôi nhăn mặt mỗi khi nhìn thấy. “Chắc là vẫn vừa nhỉ? Nào, phải có cái mũ nào ở quanh đây chứ…” Bà đặt bộ cánh xuống và bắt đầu lục quanh giá.

“Vậy – chắc hẳn bác rất mừng cho Suze,” tôi nói, nhặt một cái gương cầm tay nạm ngọc lục bảo lên và săm soi nó.

“Tarquin là một chàng trai tốt.” Bà quay lại và gõ gõ cái mũi khoằm của mình khá cẩn trọng. “Được thừa kế rất tốt.”

Điều này đúng. Tarquin là người giàu thứ 15 ở đất nước này, hay đại loại thế. Nhưng tôi hơi ngạc nhiên khi mẹ Suze lại đề cập đến chuyện này.

“Dạ, đúng thế…” Tôi nổi. “Mặc dù cháu không nghĩ Suze thực sự cần tiền…”

“Bác đang không nói đến tiền bạc!” Bà mỉm cười với tôi đầy ngụ ý và bỗng nhiên tôi hiểu ra điều bà muốn nói.

“Ô!” Tôi cảm thấy mặt mình đang đỏ lựng lên. “Đúng thế! Cháu hiểu!”

“Tất cả những người đàn ông trong dòng họ Cleath-Stuart đều giống nhau. Họ đều nổi tiếng về chuyện đó. Chưa bao giờ có một vụ ly dị nào trong gia đình,” bà nói thêm, đặt bụp một cái mũ rộng vành màu xanh lá cây lên đỉnh đầu.

Chúa ơi. Bây giờ tôi phải nhìn nhận Tarquin hơi khác đi.

Cũng phải mất một lúc tôi mới thuyết phục được Caroline bỏ cái mũ rộng vành màu xanh lá cây và thay bằng cái mũ chụp màu đen rất thanh lịch. Khi đi trên hành lang về phía phòng Suze, tôi nghe thấy vài giọng nói khá quen thuộc ở tiền sảnh của ngôi nhà.

“Đó là kiến thức phổ thông thôi mà. Bệnh lở mồm long móng là do những con chim bồ câu đưa thư gây ra.”

“Chim bồ câu à? Bà đang bảo với tôi là cái bệnh dịch khủng khiếp đã tiêu diệt gần như tất cả các đàn gia súc ở khắp châu Âu là do mấy con chim bồ câu vô hại gây ra sao?”

“Vô hại sao? Graham, chúng là loài chim gây hại đấy!”

Bố mẹ! Tôi vội vã đi về phía cầu thang – và kia là họ, đang đứng bên cạnh lò sưởi. Bố mặc bộ lễ phục với cái mũ kẹp vào tay, còn mẹ mặc áo khoác màu xanh tím than, chân váy hoa, đi đôi giày màu đỏ tươi, có vẻ như không hợp với cái mũ đỏ của bà lắm.

“Mẹ ơi.”

“Becky!”

“Mẹ ơi! Bố ơi!” Tôi vội vã đi xuống cầu thang và ôm chầm lấy cả hai người, hít hương thơm quen thuộc của bột tan dùng khi tắm của hãng Yardley và Tweed.

Chuyến đi này càng lúc càng thêm xúc động. Tôi chưa từng gặp bố mẹ mình kể từ khi họ đến thăm tôi ở New York vào bốn tháng trước. Và ngay cả khi đó, hai người cũng chỉ ở lại ba ngày trước khi bay đi Florida để gặp gia đình Everglade.

“Mẹ ơi, trông mẹ tuyệt quá! Mẹ đã làm gì với mái tóc của mình thế?”

“Maureen đã nhuộm highlight vài chỗ,” bà nói, trông vẻ rất hài lòng. “Và sáng nay mẹ ghé sang nhà Janice ở kế bên để cô ấy trang điểm cho mẹ. Con biết đấy, cô ấy đã tham gia một khóa trang điểm chuyên nghiệp. Cô ấy thực sự là một chuyên gia!”

“Con có thể… thấy thế!” tôi yếu ớt nói, nhìn vào mấy vệt má hồng gớm ghiếc và màu nhũ bóng được trát lên má mẹ. Có lẽ tôi sẽ phải giả vờ vô tình lau chúng đi.

“Vậy Luke đang ở đây à?” mẹ tôi nói, nhìn xung quanh với đôi mắt sáng rỡ, cứ như thể một con sóc đang tìm kiếm củ lạc vậy.

“Đâu đó quanh đây ạ,” tôi nói – và bố mẹ tôi đưa mắt nhìn nhau. “Cậu ta ở đây đấy chứ?” Mẹ tôi nhoẻn cười khá căng thẳng. “Cả hai bay cùng một chuyến bay đấy chứ?”

“Mẹ ơi, mẹ đừng lo. Anh ấy ở đây. Thật mà.”

Mẹ tôi có vẻ vẫn chưa được thuyết phục lắm – và thật lòng mà nói tôi không thể trách bà được. Sự thật là, có một sự cố nho nhỏ ở đám cưới lần trước mà chúng tôi cùng dự. Luke đã không xuất hiện, và tôi đã thảm hại vô cùng, và tôi đã phải viện đến kế… ừm…

Thôi. Đó cũng chỉ là một lời nói vô hại cỏn con thôi mà. Ý tôi là, anh có thể đã ở đó, nhập bọn ở một nơi nào đó. Nếu họ không phải chụp cái bức ảnh tập thể ngu ngốc đó thì không ai biết được.

“Bác Jane! Bác Graham! Chào hai bác!”

Đó là Luke, đang sải bước qua cửa ra vào. Cảm ơn Chúa.

“Luke!” Mẹ tôi bật cười nhẹ nhõm. “Cháu đây rồi! Graham, cậu ấy ở đây rồi!”

“Tất nhiên là cậu ấy ở đây rồi!” Bố tôi nói, đảo mắt. “Thế bà nghĩ cậu ấy ở đâu chứ? Ở trên mặt trăng sao?”

“Bác có khỏe không bác Jane?” Luke vừa nói vừa mỉm cười, và hôn lên má mẹ tôi.

Khuôn mặt mẹ tôi hồng lên vì hạnh phúc, và bà đang bám lấy cánh tay của Luke như thể sợ anh sẽ tan biến như một làn khói. Anh khẽ cười với tôi, và tôi sung sướng cười đáp lại. Tôi đã mong mỏi ngày này từ rất lâu rồi. Và bây giờ nó thực sự đã đến. Cứ như thể Giáng sinh vậy. Thực ra còn thú vị hơn cả Giáng sinh. Nhìn qua cánh cửa ra vào mở toang, tôi có thể thấy khách mời đến dự đám cưới vận lễ phục và đội mũ rất lịch thiệp đang đi qua cái sân rải sỏi đầy tuyết. Từ đằng xa, chuông nhà thờ đang ngân lên, và bầu không khí dường như náo nhiệt, háo hức mong chờ.

“Và cô dâu bẽn lẽn của chúng ta đâu rồi?” Bố tôi hỏi.

“Cháu đây”, giọng của Suze cất lên. Tất cả chúng tôi đều ngẩng lên – và cô ấy kia rồi, đang lướt trên cầu thang, tay cầm một bó hoa đẹp mê hồn gồm hoa hồng và hoa thường xuân.

“Ôi, Suze,” mẹ tôi nói, và lấy một tay che miệng. “Ôi, cái váy đó! Ôi… Becky! Con sẽ…” Mẹ quay lại phía tôi với đôi mắt dịu dàng và lần đầu tiên bà có vẻ nhận ra tôi đang mặc gì. “Becky này… con định mặc cái váy đó à? Con sẽ chết cóng mất!”

“Không, con không sao. Nhà thờ được sưởi ấm mà.”

“Nó đáng yêu đúng không ạ?” Suze nói. “Rất khác lạ.”

“Nhưng nó chỉ là cái áo sơ mi thôi mà!” Mẹ kéo mạnh tay áo và không hài lòng. “Và cái đống tua rua này là gì vậy? Nó chưa được may xong hoàn chỉnh!”

“Nó được thiết kế riêng,” tôi giải thích. “Nó hoàn toàn độc nhất vô nhị.”

“Độc nhất vô nhị sao? Con không cần mặc cho hợp với những cô phù dâu khác à?”

“Sẽ không có một cô phù dâu nào khác ạ,” Suze giải thích. “Một người duy nhất nữa mà cháu đã nhờ là em gái của Tarquin, Fenny. Nhưng con bé nói nếu nó làm phù dâu một lần nữa thì nó sẽ bị xúi quẩy không lấy chồng được. Mọi người biết đấy, người ta nói, ‘Quá tam ba bận làm phù dâu mà’, ừm, và con bé làm phù dâu có lẽ đến chín mươi ba lần rồi cũng nên! Và cô nàng đang để ý đến một gã làm việc trong ủy ban Thành phố, vì vậy nó không muốn bất cứ rủi ro nào.”

Im lặng một lúc. Tôi có thể thấy bộ não của mẹ tôi đang làm việc rất vất vả. Ôi Chúa, ơi, làm ơn đừng…

“Becky yêu dấu, con đã làm phù dâu bao nhiêu lần rồi?” bà nói, có vẻ khá tự nhiên. “Cái lần ở đám cưới của chú Malcolm và dì Sylvia… nhưng mẹ nghĩ chỉ có thế thôi, đúng không?”

“Và của Ruthie và Paul nữa,” tôi nhắc mẹ nhớ.

“Lần đó con không làm phù dâu,” mẹ tôi nói ngay lập tức. “Con chỉ là… cô bé phụ trách cầm hoa. Vì vậy mới có hai lần kể cả lần hôm nay. Đúng, chỉ có hai lần.”

“Luke, cháu nghe thấy chưa?” Bố tôi nói, và cười thật lớn. “Mới hai lần.”

Thành thực mà nói, bố mẹ tôi thế nào ấy nhỉ?

“Ừm, thế nào cũng được!” Tôi nói, cố gắng nhanh chóng nghĩ ra một chủ đề khác. “Vậy… ờ…”

“Tất nhiên rồi ạ, Becky còn hẳn mười năm nữa mới phải lo lắng đến việc như thế…” Luke nói thoải mái.

“Cái gì cơ?” Mẹ tôi chết lặng, và mẹ tôi hết nhìn Luke rồi lại nhìn tôi và ngược lại. “Cháu nói gì cơ?”

“Becky muốn chờ ít nhất mười năm nữa mới cưới,” Luke nói. “Không đúng sao, Becky?”

Một khoảng lặng chết người. Tôi có thể cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên.

“Ừm…” Tôi hắng giọng và cố gắng nở một nụ cười thật bình thản. “Đúng… đúng thế.”

“Thật sao?” Suze nói, nhìn tôi chằm chằm, mắt mở to. “Mình chưa bao giờ biết điều đó đấy! Tại sao?”

“Để mình có thể… ừm… khám phá hết khả năng tiềm ẩn của mình,” tôi lầm bầm, không dám nhìn vào mắt mẹ. “Và… để biết con người thật của chính mình.”

“Để biết con người thật của chính mình sao?” Giọng mẹ tôi hơi rít lên. “Làm sao con lại cần đến mười năm để làm việc đó? Mẹ có thể cho con thấy trong vòng mười phút!”

“Nhưng Bex này, mười năm nữa cậu sẽ bao nhiêu tuổi chứ?” Suze nói, chau mày lại.

“Mình cũng không nhất thiết phải cần chính xác mười năm,” tôi nói, cảm thấy hơi bối rối. “Cậu biết đấy, có thể là… tám năm là đủ rồi.”

“Tám năm?” Mẹ tôi nhìn như thể bà muốn khóc òa.

“Luke này,” Suze nói, nhìn đầy lo sợ. “Anh có biết việc này không?”

“Hôm trước bọn anh có thảo luận về chuyện này,” Luke nói với một nụ cười rất bình tĩnh.

“Nhưng em không hiểu,” cô khăng khăng. “Thế còn chuyện…”

“Đến lúc rồi?” Luke ngay lập tức chặn cô lại rất khéo. “Em nói đúng. Anh nghĩ rất cả chúng ra nên đi rồi. Mọi người biết đấy, năm phút nữa là đến hai giờ rồi.”

“Năm phút nữa sao?” Suze bỗng như chết sững người. “Thật sao? Nhưng em vẫn chưa sẵn sàng! Bex ơi, hoa của cậu đâu?”

“Ờ… trong phòng cậu, mình nghĩ vậy. Mình đặt chúng ở đâu đó…”

“Ừ, đi lấy ngay đi! Và bố tớ đâu nhỉ? Ôi chết tiệt, tớ muốn một điếu thuốc.”

“Suze, cậu không thể hút thuốc!” Tôi hoảng sợ nói. “Nó sẽ hại đến…” Tôi chặn mình lại đúng lúc.

“Đến cái váy?” Luke gợi ý rất hợp lý.

“Đúng. Cô ấy có thể… làm rơi tàn thuốc lên đó.”

Đến lúc tôi tìm thấy hoa của mình trong phòng Suze, thoa lại son môi, và đi xuống cầu thang lần nữa thì chỉ còn lại mỗi Luke ở tiền sảnh.

“Bố mẹ em đã qua bên đó cả rồi,” anh nói. “Suze bảo chúng ta cũng nên qua bên đó, còn cô ấy sẽ đi với bố bằng xe ngựa. Và anh đã tìm được cái áo khoác cho em,” anh nói thêm, nhẹ nhàng đưa cái áo khoác lông cừu cho tôi. “Mẹ em nói đúng, em không thể cứ đi bộ sang bên đó như thế kia.”

“OK,” tôi miễn cưỡng đồng ý. “Nhưng em sẽ cởi nó ra khi vào đến nhà thờ.”

“Nhân tiện đây em có biết là cái váy của em đang bị rách bung ra ở phía sau lưng không?” anh nói khi khoác áo lên người tôi.

“Thật sao?” Tôi nhìn anh bối rối. “Trông nó có tệ không anh?”

“Trông rất đẹp.” Miệng anh cố nặn ra một nụ cười. “Nhưng có lẽ em cần một cái ghim băng sau khi cử hành lễ.”

“Danny chết tiệt!” Tôi lắc đầu. “Em biết lẽ ra em nên chọn Donna Karan mà.”

Khi tôi và Luke đi qua sân rải sỏi đến lối đi đã được căng bạt, không khí thật tĩnh lặng, im ắng và mặt trời chói chang bắt đầu ló ra. Tiếng chuông nhà thờ ngân vang như nhỏ dần chỉ còn là tiếng ngân nhỏ, và không có ai ở quanh ngoại trừ một anh chàng phục vụ bàn chạy qua chạy lại. Những người khác ắt hẳn đã vào hết bên trong.

“Xin lỗi nếu lúc nãy anh đề cập đến một chủ đề nhạy cảm,” Luke nói khi chúng tôi bắt đầu tiến về phía nhà thờ.

“Nhạy cảm ạ?” Tôi nhướn mày. “Ôi, chuyện gì, à chuyện đó. Chuyện đó thì có gì mà nhạy cảm!”

“Mẹ em có vẻ hơi buồn…”

“Mẹ em á? Thực sự mẹ em không hề thấy phiền đâu. Thực ra là… mẹ em chỉ nói đùa thôi!”

“Nói đùa sao?”

“Đúng thế!” Tôi nói, hơi ương ngạnh. “Chỉ là nói đùa.”

“Anh hiểu.” Luke cầm lấy tay tôi khi tôi vấp phải tấm thảm. “Thế em vẫn cương quyết đợi tám năm nữa rồi mới cưới à.”

“Chính xác.” Tôi gật đầu. “Ít nhất tám năm nữa.”

Từ đằng xa tôi có thể nghe thấy tiếng vó ngựa trên sân sỏi, chắc hẳn đó là tiếng xe ngựa của Suze dừng lại.

“Hay, anh biết không, có lẽ sáu năm,” tôi nói thoải mái. “Hay… năm năm, có lẽ thế. Còn phụ thuộc nhiều thứ.”

Một khoảng im lặng khá lâu, chỉ bị phá vỡ bởi âm thanh êm dịu, đầy nhịp điệu của tiếng bước chân của hai chúng tôi trên đường. Một bầu không khí rất lạ đang lớn dần lên giữa hai chúng tôi, và tôi hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Luke. Tôi hắng giọng và vuốt mũi, cố nghĩ ra một lời nhận xét nào đó về thời tiết.

Khi chúng tôi đặt chân đến cửa nhà thờ, và Luke quay lại nhìn tôi – bỗng nhiên vẻ chế nhạo thường lệ trên khuôn mặt anh biến mất.

“Nghiêm túc nhé, Becky,” anh nói. “Có thực sự em muốn đợi năm năm nữa không?”

“Em… em không biết,” tôi nói, bối rối. “Còn anh?”

Có một khoảng im lặng giữa hai chúng tôi, và tim tôi bắt đầu đập thình thịch.

Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi. Có lẽ anh ấy sắp… Có lẽ anh ấy chuẩn bị…

“A! Phù dâu đến rồi!” Cha xứ thét lên ở phía cổng vòm và cả Luke với tôi giật nảy cả mình. “Tất cả xong xuôi để chuẩn bị bước đi giữa hai hàng ghế rồi chứ?”

“Con, ờ… nghĩ vậy,” tôi nói, nhận thấy Luke đang nhìn mình chằm chầm. “Vâng.”

“Tốt rồi! Các con nên vào phía trong nhà thờ!” cha sứ nói tiếp với Luke. “Con không muốn bỏ lỡ giây phút này đâu!”

“Phải,” anh nói, sau khi im lặng. “Phải, con không muốn vậy.”

Anh hôn lên vai tôi và bước vào trong mà không nói gì thêm nữa, còn tôi nhìn chằm chằm phía sau anh, vẫn hoàn toàn không hiểu gì.

Có phải chúng tôi vừa nói về… Có phải Luke thực sự nói…

Rồi tiếng vó ngựa vang lên, và tôi tỉnh khỏi cơn mộng. Tôi quay lại nhìn cỗ xe ngựa của Suze đang đi xuống con đường cứ như vừa xuất hiện từ trong truyện cổ tích vậy. Voan che mặt của cô tung bay trong gió, cô mỉm cười rạng rỡ với vài người dừng lại để xem đám cưới, và tôi chưa bao giờ thấy cô ấy đẹp hơn thế.

Thú thực tôi chưa bao giờ định khóc. Thực tình tôi đã chuẩn bị sẵn kế hoạch để ngăn mình làm vậy, bằng cách đọc ngược bảng chữ cái bằng giọng kiểu Pháp. Nhưng khi tôi giúp Suze chỉnh cho thẳng lại đuôi váy, tôi cảm thấy mắt mình đang ướt nhèm. Và khi tiếng nhạc organ ngân lên và chúng tôi bắt đầu từ từ tiến vào nhà thờ đông chật người, tôi phải hít vào thật sâu cứ hai nhịp một lần theo tiếng đàn organ. Suze đang bám chặt cánh tay bố cô ấy và đuôi váy của cô ấy quét dài trên nền nhà bằng đá cũ kỹ. Tôi đi phía sau, cố gắng không làm cho gót giày cao gót kêu lọc cọc, và hy vọng không ai nhận ra váy của tôi đang rách bung ra.

Chúng tôi tiến đến phía trên – ở đó Tarquin đang chờ, với chàng phù rể. Anh cao và gầy giơ xương như mọi khi, và khuôn mặt anh luôn khiến tôi nghĩ đến loài chồn ecmin, nhưng tôi phải thú nhận rằng anh nhìn khá ấn tượng trong chiếc váy và túi da đeo phía trước váy của người Scotland. Anh đang nhìn Suze với tình yêu trong sáng và sự ngưỡng vọng đến mức tôi có thể cảm thấy mũi mình đang sụt sịt trở lại. Anh quay thật nhanh, nhìn vào mắt tôi, và mỉm cười đầy lo lắng – và tôi cũng ngượng ngùng cười lại với anh. Thú thực, tôi sẽ không bao giờ có thể nhìn lại vào mặt anh mà không thôi nghĩ về điều mà Caroline đã nói.

Cha sứ bắt đầu bài diễn văn “Những con chiên yêu quý” của ngài, và tôi cảm thấy thật dễ chịu, sung sướng. Tôi sắp được thưởng thức từng từ từng chữ quen thuộc. Cứ như thể đang xem phần mở đầu của một bộ phim yêu thích mà trong đó hai người bạn thân nhất của tôi đang thủ vai chính.

“Susan, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng hợp pháp của mình không?” Cha xứ có một cặp lông mày rậm rạp và vĩ đại, ông rướn mày mỗi khi đặt ra một câu hỏi, cứ như thể ông ấy sợ câu trả lời có thể là không. “Con sẽ yêu thương, an ủi, tôn trọng và chở che anh ấy cả khi ốm đau lẫn khi khỏe mạnh; và chỉ thủy chung với một mình anh ấy cho đến khi cái chết chia lìa hai người chứ?”

Dừng một lúc – rồi Suze nói, “Con đồng ý,” giọng cô rõ ràng như tiếng chuông vậy.

Tôi ước mấy cô phù dâu cũng được nói gì đó. Cũng không cần phải cái gì to tát đâu, chỉ cần nói “Vâng” hoặc “Con hứa.”

Khi đến đoạn Suze và Tarquin nắm tay nhau, Suze đưa cho tôi bó hoa của cô, và tôi có cơ hội quay lại và lén nhìn toàn thể giáo đường. Chỗ này chật cứng như hũ nút, thật ra không có đủ chỗ cho tất cả mọi người ngồi xuống. Có rất nhiều quý ông cao to vạm vỡ mặc những chiếc váy Scotland và những người phụ nữ mặc bộ vest nhung, và kia là Fenny với nguyên một đám đông những cô bạn đến từ London của con bé, tất cả đều đội mũ của Philip Treacy, có vẻ như thế. Và kia là mẹ, đang ép sát vào người bố, với một cái giấy thấm vào hai mắt. Mẹ nhìn lên, trông thấy tôi và tôi khẽ mỉm cười – nhưng rồi bà lại nức nở.

Tôi quay lại, Suze và Tarquin đang quỳ xuống, và cha sứ trịnh trọng tuyên bố, “Những người này đã được Chúa gắn kết và không ai có thể chia lìa.”

Tôi nhìn Suze khi cô mỉm cười rạng rỡ với Tarquin. Cô hoàn toàn chìm đắm trong anh. Giờ đây cô đã thuộc về anh. Và thật ngạc nhiên, tôi bỗng cảm thấy hơi trống trải trong lòng. Suze đã cưới. Tất cả đã thay đổi.

Đã một năm kể từ khi tôi chuyển đến New York, và tôi yêu từng giây phút ở đó. Tất nhiên tôi thấy thế. Nhưng trong tiềm thức, tôi nhận ra rằng, tự trong sâu thẳm tôi, tôi luôn nghĩ rằng nếu mọi chuyện không tốt đẹp, tôi có thể về Pulham và trở lại cuộc sống cũ của tôi cùng với Suze.

Suze không còn cần tôi nữa rồi. Cô đã có người khác, người này luôn chiếm vị trí số một trong cuộc đời cô. Tôi quan sát khi cha xứ đặt tay lên đầu Suze và Tarquin để ban phước cho họ – và cổ họng tôi hơi nghẹn lại khi tôi nhớ lại những lúc chúng tôi bên nhau. Cái lần tôi nấu món cari khủng khiếp để tiết kiệm tiền và cô đã không ngừng nói nó ngon như thế nào ngay cả khi miệng cô bỏng lên. Cái lần cô cố quyến rũ chủ ngân hàng của tôi để ông ấy gia hạn thêm khoản thấu chi cho tôi. Mỗi lần tôi tự đưa mình vào rắc rối, cô luôn ở bên tôi.

Và bây giờ tất cả mọi chuyện đã qua rồi.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy cần được trấn an. Tôi quay lại và nhanh chóng rà soát một lượt khách mời, tìm kiếm khuôn mặt của Luke. Mãi một lúc lâu mà tôi không thể tìm thấy anh, và mặc dù vẫn giữ nụ cười tự tin, tôi cảm thấy sự hoảng loạn đến nực cười đang dâng lên trong lòng tôi, cứ như một đứa trẻ vừa nhận ra rằng nó đã bị bỏ rơi ở trường; rằng mọi người khác đã được đón về trừ nó.

Chỉ đến khi bỗng nhiên tôi nhìn thấy anh. Đứng phía sau cái cột ở phía sau nhà thờ, cao và rám nắng và vững chắc, ánh mắt anh chỉ tập trung vào nhìn tôi. Nhìn tôi và không ai khác. Tôi cảm thấy bình tâm lại. Tôi cũng đã được đón; thế là ổn rồi.

Chúng tôi ra khỏi nhà thờ, tiếng chuông nhà thờ vang vọng sau lưng, và một đám đông đang tụ tập lại ở phía ngoài đường để chúc mừng.

“Chúc mừng cậu!” Tôi khóc, ôm lấy Suze thật chặt. “Và cả anh nữa, Tarquin ạ!”

Tôi vẫn luôn cảm thấy hơi ngại ngùng một chút khi ở cạnh Tarquin. Nhưng bây giờ tôi thấy anh bên cạnh Suze – cưới Suze – sự ngại ngùng kia như tan biến.

“Em biết là hai người sẽ rất hạnh phúc,” tôi nói chân thành, và hôn lên má anh, và cả hai chúng tôi đều cười lớn khi ai đó tung hoa giấy vào người chúng tôi. Những người khách đã kéo nhau ra khỏi nhà thờ cứ như những viên kẹo lăn ra khỏi cái hũ kẹo vậy. Nói chuyện và cười đùa và hét lên gọi nhau bằng giọng đầy hào hứng. Họ vây quanh Suze vàTarquin, hôn và ôm và bắt tay, và tôi lùi xa một tẹo, băn khoăn không hiểu Luke ở đâu.

Cả sân nhà thờ đầy ắp người, và tôi không thể không nhìn chằm chằm vài người họ hàng của Suze. Bà của cô ấy đang đi ra khỏi nhà thờ rất chậm rãi và kiểu rất quý tộc, tay cầm một chiếc gậy, và đi theo sau là một chàng trai trẻ trong bộ lễ phục trông rất khuôn phép. Một cô gái gầy và xanh xao với đôi mắt to đang đội một cái mũ đen to đùng, ôm một con chó púc [1] và hút thuốc liên tục. Có cả một đội các chàng trai gần như giống hệt nhau đang mặc váy Scotland đứng ở cổng nhà thờ, và tôi nhớ ra Suze đã kể cho tôi về dì của cô ấy, người đã sinh sáu cậu con trai rồi cuối cùng đẻ được hai cô con gái sinh đôi.

[1] Chó púc là giống chó lùn, mặt ngắn.

“Đây. Em mặc vào đi.” Giọng Luke bỗng thì thầm bên tai tôi, và tôi ngoảnh lại, nhìn thấy anh cầm chiếc áo khoác lông cừu. “Chắc em đang chết cóng.”

“Đừng lo. Em ổn mà!”

“Becky này, trên mặt đất có tuyết rồi kìa,” Luke nói cương quyết, và che cái áo lên vai tôi. “Đám cưới rất hay,” anh nói tiếp.

“Vâng.” Tôi chăm chú ngước lên nhìn anh, băn khoăn không biết liệu có mảy may cơ hội nào quay lại chủ đề chúng tôi nói trước khi cử hành lễ không. Nhưng giờ đây Luke đang nhìn Suze và Tarquin chụp ảnh dưới gốc cây sồi. Suze nhìn thật rạng rỡ nhưng Tarquin nhìn như thể anh đang đối mặt với nòng súng vậy.

“Anh ấy là một chàng trai tốt,” anh nói, hất đầu về phía Tarquin. “Hơi kỳ lạ nhưng tốt bụng.”

“Vâng. Anh ấy rất tốt. Luke này…”

“Anh chị dùng một ly whisky nóng chứ?” một người phục vụ cắt ngang, tiến đến với một cái khay. “Hay champagne ạ?”

“Whisky nóng,” tôi nói đầy biết ơn. “Cảm ơn anh.” Tôi uống vài ngụm và nhắm mắt lại khi hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể. Giá mà nó có thể lan tỏa xuống bàn chân tôi, thú thực, chân tôi đang lạnh cóng.

“Phù dâu!” bỗng nhiên Suze hét lên. “Bex đâu rồi? Bọn tớ đang cần cậu để chụp ảnh!”

Mắt tôi mở to.

“Mình đây,” tôi hét lên, thả cái áo lông cừu ra khỏi vai. “Luke, cầm hộ đồ uống cho em…”

Tôi nhanh chóng đến chỗ đám đông, nhập bọn với Suze và Tarquin. Và thật buồn cười, nhưng bây giờ khi tất cả những người này đang nhìn tôi, tôi không cảm thấy lạnh nữa. Tôi cười nụ cười rạng rỡ nhất của mình, và ôm bó hoa của tôi thật đẹp, và ngoắc tay vào tay Suze khi thợ ảnh bảo tôi làm vậy, và, giữa các lần chụp thì vẫy tay với bố mẹ tôi, hai người vừa cố chen lấn để ra khỏi đám đông.

“Chúng ta sẽ nhanh chóng quay trở lại nhà,” bà Gearing nói, tiến đến hôn Suze. “Mọi người đang bắt đầu lạnh cóng. Các cháu có thể dừng vụ chụp ảnh ở đây.”

“OK,” Suze nói. “Nhưng chụp nốt vài kiểu cháu và Bex đã.”

“Hay đấy!” Tarquin ngay lập tức nói, và nhẹ nhõm tiến lại nói chuyện với bố của anh, bác ấy giống hệt như Tarquin nhưng già hơn bốn mươi tuổi. Nhiếp ảnh gia chụp vài kiểu tôi và Suze đang cười phớ lớ với nhau, rồi dừng lại để nạp lại máy ảnh. Suze nhận một ly whisky nóng từ tay người phục vụ và tôi lén lút cho tay ra sau để xem váy mình bị rách đến đâu rồi.

“Bex này, nghe đây,” một giọng nói thỏ thẻ vào tai tôi. Tôi quay lại, và Suze đang nhìn tôi rất chân thành. Cô đứng gần đến mức tôi có thể nhìn thấy từng miếng kim sa lấp lánh trong nhũ mắt của cô. “Mình cần hỏi cậu điều này. Cậu thực sự không muốn đợi đến mười năm nữa mới cưới đúng không?”

“Ừ… không,” tôi thú nhận. “Không hẳn thế.”

“Và cậu có nghĩ Luke đúng là người mình muốn cưới không? Hãy… thành thật đi. Chỉ hai chúng ta biết thôi.”

Im lặng một lúc lâu. Tôi nghe phía sau tôi có người nói, “Tất nhiên, nhà của chúng tôi khá hiện đại. Tôi nghĩ nó được xây vào năm 1853…”

“Ừ,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng, cảm thấy hai má tôi ngày càng đỏ hơn. “Ừ. Anh ấy đúng là người đó.”

Suze nhìn tôi như xuyên thấu một lúc lâu – rồi đột ngột đưa ra một quyết định. “Được rồi!” cô nói, đặt ly whisky xuống. “Tớ ném hoa cưới.”

“Cái gì?” Tôi nhìn cô chăm chăm, không hiểu gì cả. “Suze này, đừng ngốc nghếch. Cậu chưa thể ném hoa cưới vào lúc này!”

“Được, tớ có thể! Tớ có thể ném nó khi nào tớ thích.”

“Cậu nên ném nó khi nào cậu chuẩn bị rời đi trăng mật!”

“Tớ không quan tâm,” Suze ngoan cố nói. “Tớ không thể đợi lâu hơn nữa. Tớ sẽ ném nó ngay bây giờ.”

“Nhưng cậu phải ném nó vào cuối bữa tiệc!”

“Ai là cô dâu? Cậu hay tớ? Nếu tớ đợi đến cuối bữa tiệc thì sẽ chẳng có gì thú vị! Ngay bây giờ, hãy đứng ra phía kia.” Cô chỉ tay ra hiệu cái bãi cỏ phủ đầy tuyết. “Và đặt hoa của cậu xuống. Cậu sẽ không thể bắt được nó nếu cầm các thứ khác. “Tarkie?” Cô gọi to. “Em sẽ ném hoa cưới bây giờ, OK?”

“OK!” Tarquin hào hứng hét trả lời. “Ý hay đấy!”

“Nhanh lên, Bex!”

“Thành thực mà nói tớ chưa muốn bắt nó!” Tôi nói, hơi gắt gỏng.

Nhưng tôi nghĩ mình là cô phù dâu duy nhất – vì thế tôi đặt hoa xuống bãi cỏ, và đi đến cái đám cỏ như được yêu cầu.

“Tôi muốn chụp kiểu ảnh này”, Suze nói với nhiếp ảnh gia. “Và Luke đâu rồi?”

Điều hơi lạ là không ai khác ra đó cùng tôi. Mọi người khác đều tản ra. Bỗng nhiên tôi nhận ra Tarquin và anh chàng phù rể của anh ấy đang đi quanh thì thầm vào tai mọi người, và dần dần tất cả khách khứa quay về phía tôi với khuôn mặt rạng rỡ và chờ đợi.

“Sẵn sàng chưa Bex?” Suze hét lên.

“Chờ đã!” Tôi gào lên. “Cậu chưa có đủ người mà! Phải có rất nhiều người, tất cả cùng đứng ở đây…”

Tôi cảm thấy khá ngốc nghếch, cứ đứng đây một mình. Thiệt tình, Suze đang làm sai hết cả chuyện này rồi. Cô ấy chưa từng đi dự đám cưới nào sao?

“Chờ đã, Suze!” Tôi lại hét lên, nhưng đã quá muộn.

“Bắt lấy, Bex!” Cô hét lên. “Băăắt lấy!”

Bó hóa bay thật cao trong không trung, và tôi phải hơi nhảy lên để bắt được nó. Nó to và nặng hơn rất nhiều so với tôi tưởng, và trong một lúc tôi vẫn nhìn chằm chằm sửng sốt vào nó, nửa thầm vui mừng nửa thực sự bực tức Suze.

Rồi mắt tôi dán vào. Và tôi có thể nhìn thấy một cái phong bì nho nhỏ đề Gửi Becky.

Một cái phong bì đề gửi cho tôi trong bó hoa cưới của Suze sao?

Tôi ngẩng lên nhìn Suze bối rối, và với một khuôn mặt rạng ngời cô khẽ gật đầu về phía chiếc phong bì.

Tay run run, tôi mở phong bì ra. Có một cái gì phồng phồng ở bên trong. Nó là…

Nó là một cái nhẫn, được bọc trong một miếng len. Tôi lấy nó ra, cảm thấy choáng váng. Có một lời nhắn trong phong bì, được viết bằng nét chữ của Luke. Và nó viết…

Nó viết Em sẽ…

Tôi nhìn nó chằm chằm không hiểu gì, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thế giới đang lung linh, và máu trong người tôi đang bốc lên đến tận đầu.

Tôi ngẩng lên bối rối, và kia là Luke, đang bước ra từ đám đông, khuôn mặt anh nghiêm nghị nhưng ánh mắt thật ấm áp.

“Becky…” anh cất tiếng, và cả sân nhà thờ như nín lặng. “Em sẽ…”

“Vâng! Vânggggggggg!” tôi nghe thấy tiếng nói vui vẻ vang qua sân nhà thờ trước khi tôi kịp nhận ra mình vừa mới mở miệng. Trong tôi tràn ngập cảm xúc, giọng tôi thậm chí nghe cũng không giống tôi mọi khi. Thậm chí, giọng tôi giống như…

Mẹ tôi.

Tôi không thể tin được.

Khi tôi quay ngoắt ra nhìn thì mẹ tôi lấy một tay che miệng đầy lo sợ. “Xin lỗi!” bà thì thầm, và một tràng cười lan tỏa khắp đám đông.

“Bác Bloomwood, cháu rất vinh hạnh,” Luke nói, mắt anh nheo lại như đang cười. “Nhưng cháu tin bác đã có chủ.”

Rồi anh lại nhìn tôi.

“Becky, nếu anh phải chờ năm năm nữa thì anh vẫn chờ. Hay tám – hay thậm chí mười.” Anh ngừng lại, và một khoảng im lặng tuyệt đối ngoại trừ tiếng gió thổi khe khẽ, tiếng hoa giấy bay khắp sân nhà thờ. “Nhưng anh hy vọng rằng một ngày nào đó – anh mong là sớm hơn mười năm – em sẽ cho anh vinh hạnh được cưới em làm vợ chứ?”

Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi không nói được gì. Tôi chỉ khẽ gật đầu, và Luke nắm lấy tay tôi. Anh duỗi các ngón tay tôi ra và bỏ cái nhẫn ra. Tim tôi đập thình thịch. Luke muốn cưới tôi. Anh chắc hẳn đã lên kế hoạch chuyện này từ rất lâu rồi. Mà không hề nói điều gì.

Tôi nhìn cái nhẫn, và cảm thấy mắt mình bắt đầu nhòa đi. Đó là một cái nhẫn kim cương cổ, đánh bằng vàng, với những cái mấu nhỏ tí xíu uốn lượn. Tôi chưa từng nhìn thấy cái nào như thế. Nó thật hoàn hảo.

“Anh đeo cho em được chứ?”

“Vâng,” tôi thì thầm, và nhìn anh trượt nó vào ngón tay tôi. Anh lại nhìn tôi, đôi mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết, rồi hôn tôi, và mọi người bắt đầu ồ lên.

Tôi không tin được. Tôi đã đính hôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.