Mình sẽ nói chuyện với Luke, tôi quyết định. Mình sẽ trưởng thành, cư xử kiểu người lớn và nói chuyện tay đôi một cách khéo léo. Thế là với một trăm phần trăm quyết tâm đêm hôm đó tôi ngồi trên giường đợi đến khi anh về nhà. Phải sau nửa đêm rất lâu thì cửa mới mở, và anh bốc mùi thuốc lá và rượu bia và… mẹ ơi. Nước hoa Allure.
OK. Đừng hoảng loạn. Nếu chỉ vì anh có mùi Allure, điều đó không chứng minh gì cả.
“Chào anh! Bữa tối thế nào?” Tôi nói sao cho giọng nghe có vẻ thân thiện và đầy khích lệ, không giống như một mụ vợ lắm điều từ phim EastEnders chui ra.
“Tuyệt lắm.” Luke cởi áo khoác. “Venetia rất thông minh. Rất hào hứng.”
“Em… cá là cô ấy sẽ thế.” Tôi vặn vẹo tay dưới cái chăn lông để anh không trông thấy. “Thế hai người nói chuyện gì? Ngoài công việc?”
“Ôi anh cũng chẳng biết nữa.” Luke nới cà vạt. “Nghệ thuật… sách vở…”
“Anh có đọc sách bao giờ đâu!” tôi buột miệng trước khi kịp ngăn mình lại. Thật mà. Anh không đọc sách, ngoài mấy cuốn kiểu Làm-thế-nào-để-điều-hành-đế-chế-kinh-doanh-hoành-tráng-của-bạn.
“Giờ thì có thể không,” anh nói. “Nhưng hồi xưa thì có.”
Thế tức là sao? Trước khi anh gặp tôi? Tức là bây giờ anh không đọc sách nữa là tại tôi chứ gì?
“Hai người còn nói chuyện gì nữa?” tôi không dừng lại.
“Becky, nói thật là anh không thể nhớ nổi.”
Điện thoại anh bíp báo có tin nhắn và anh liền kiểm tra. Anh mỉm cười, nhắn tin lại, rồi thay quần áo tiếp. Tôi quan sát trong sự giận dữ và ngỡ ngàng mỗi lúc một dâng cao. Làm sao anh có thể làm điều đó? Ngay trước mặt tôi?
“Bằng tiếng Latin à?” tôi không kìm được nói.
“Hả?” Luke quay người lạay vẫn chưa chui hết khỏi tay áo.
“Em chỉ tình cờ thấy thôi…” tôi vội nói. Rồi tôi ngưng lại. Quỷ tha ma bắt. Mình sẽ không giả vờ nữa. Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn Luke, thẳng vào mắt. “Cô ta gửi cho anh tin nhắn bằng tiếng Latin đúng không? Đấy có phải mật mã không?”
“Em đang nói chuyện gì thế?” Luke tiến vài bước, cau mày. “Em đọc trộm tin nhắn của anh đấy à?”
“Em là vợ anh! Cô ta nhắn gì cho anh, Luke?” Giọng tôi vút lên trong đau đớn. “Sách tiếng Latin? Hay… còn gì nữa?”
“Gì cơ?” Trông anh bối rối.
“Anh biết là cô ta đang đong anh, đúng không?”
“Hả?” Luke bật cười. “Becky, anh biết em có trí tưởng tượng phong phú, nhưng thật sự…” Anh cởi hẳn áo ra tống vào giỏ đựng đồ giặt.
Sao anh lại có thể tối dạ đến thế? Tôi cứ tưởng anh thông minh.
“Cô ta đang mồi chài anh!” Tôi rướn về phía trước đầy lo âu. “Anh không thấy gì sao? Cô ta là kẻ chuyên phá hoại gia đình! Cô ta làm thế đấy…”
“Cô ấy không mồi chài anh!” Luke cắt lời tôi. “Nói thật nhé, Becky, anh sốc quá. Anh chưa từng nghĩ em lại là kiểu người thích sở hữu. Chắc chắn là anh được phép có vài người bạn chứ, vì Chúa. Chỉ vì cô ấy tình cờ lại là nữ…”
“Không phải chuyện đó.” Tôi mỉa mai ngắt lời anh.
Mà là chuyện cô ta là cựu bạn gái của anh, lại còn có mái tóc đỏ dài óng mượt. Nhưng tôi sẽ không nói thế.
“Mà là…” tôi lúng túng. “Mà là… chuyện chúng ta đã kết hôn, Luke. Chúng ta nên chia sẻ mọi thứ. Chúng ta không nên có bất cứ gì riêng. Em là một cuốn sách mở! Xem điện thoại em đi!” Tôi phác tay chỉ. “ ngăn kéo của em đi! Em không có dù chỉ một bí mật! Đi, xem luôn đi!”
“Becky, muộn rồi.” Luke vuốt mặt. “Chuyện đó để mai được không?”
Tôi chằm chằm nhìn anh giận dữ. Ý anh là gì, “để mai được không” ư? Chúng tôi đâu phải đang chơi Cờ tỷ phú, chúng tôi đang có một cuộc thảo luận sống còn về tình trạng cuộc hôn nhân của chúng tôi.
“Đi! Xem luôn!”
“Thôi được rồi.” Luke đưa tay lên đầu hàng, và tiến đến bàn của tôi.
“Em không có bất cứ bí mật nào đang giấu anh cả! Anh có thể xem chỗ nào cũng được, thò tay vào bất cứ đâu anh thích…” tôi đột ngột phanh lại.
Chết tiệt. Bộ thử giới tính đứa trẻ. Nó ở trong ngăn kéo trên cùng bên trái.
“Er… trừ cái ngăn đó ra,” tôi vội vàng kêu lên. “Đừng đụng đến ngăn kéo trên cùng bên trái.”
Luke đứng lại. “Anh không được phép đụng vào ngăn kéo đó sao?”
“Không. Đó là… một ngạc nhiên. Cả cái túi đựng hàng của Harrods trên ghế nữa,” tôi rối rít nói thêm. Tôi không muốn anh trông thấy cái hóa đơn mua máy làm ẩm hi-tech của tôi. Chính tôi cũng suýt ngất trên cành quất khi trông thấy giá.
“Còn gì nữa không?” Luke hỏi.
“Ừm… còn vài thứ nữa trong tủ quần áo. Quà sinh nhật sớm dành cho anh,” tôi bướng bỉnh nói.
Im lặng tràn trong phòng ngủ. Tôi không xác định được rõ lắm Luke đang nghĩ gì. Cuối cùng anh quay lại, mặt anh có vẻ thật kỳ quặc.
“Tức là, cuộc hôn nhân của chúng ta là một cuốn sách mở hoàn toàn trung thực trừ cái ngăno đó, cái túi Harrods và bên trong tủ quần áo?”
Tôi cảm thấy vị trí của mình trên mảnh đất cao đạo không còn vững chắc như ban đầu nữa.
“Vấn đề là…” tôi nhìn loanh quanh. “Vấn đề là em không ra ngoài cả đêm với một ai đấy khác, làm những chuyện chỉ có trời mới biết.”
Ôi trời. Mình nói y chang mụ vợ trong EastEnders.
“Becky.” Luke thở dài ngồi xuống giường. “Venetia không phải là ‘ai đó khác’. Cô ấy là một khách hàng. Cô ấy là bạn. Cô ấy muốn làm bạn với em.”
Tôi quay đi, gập cái chăn lông thành hình một cái quạt nhỏ.
“Anh vẫn không hiểu em bị làm sao. Ban đầu chính em là người muốn khám ở chỗ Venetia!”
“Ừ, nhưng…”
Tôi không thể nói là lúc đó tôi đâu có biết cô ta là quân cướp chồng.
“Vài tuần nữa cô ấy sẽ đỡ con chúng ta ra đời! Em nên tìm hiểu cô ấy. Thấy thoải mái với cô ấy!”
Mình không muốn cô ta đỡ đẻ cho mình.
“Lại nói chuyện này…” Luke đứng lên. “Venetia hỏi liệu mai chúng ta có sắp xếp đến khám được không. Cũng khá lâu rồi cô ấy chưa gặp em và thấy rất tệ vì chuyện đó. Anh nói cả hai bọn mình sẽ đến đấy. OK?” Anh tiến vào phòng tắm.
“Ừ,” tôi rầu rĩ nói, thở dài thườn thượt nằm phịch xuống mấy cái gối. Đầu tôi quay cuồng đủ ý nghĩ rối tinh rối mù. Cũng có thể tôi hoàn toàn vô lý và hoang tưởng. Có thể cô ta không đong Luke.
Và cô ta là bác sĩ phụ sản xịn nhất quả đất, sự thực là thế. OK. Tôi sẽ cố gắng thật nhiều, và xem chúng tôi có thể làm bạn được không.
Khi chúng tôi đến Trung tâm Sinh con Toàn diện hôm thứ Sáu, có cả một quân đoàn paparazzi ở đó và tôi có thể hiểu lý do. Cô Bond girl và gương mặt mới của Lancôme đang tạo dáng bên nhau trên bậc thềm, cả hai dều diện quần cạp trễ sành điệu và áo bó sát để khoe cái bụng bầu còn nhỏ xíu.
“Becky, từ từ thôi!” Luke gọi với theo khi tôi vội vàng ra chỗ họ. Nhưng khi tôi đến nơi thì họ đã chen được qua cửa. Tôi đứng lại đầy hy vọng trên bậc thềm nhưng không một ống kính nào buồn hướng về phía tôi. Trên thực tế, đám paparazzi đang biến sạch, thật là xúc phạm. Tưởng họ sẽ chụp một cái vì lịch sự chứ.
Bên trong chỗ lễ tân, Bond girl đang đứng trước tôi và tôi có thể nghe được cô lễ tân nói, “Cô đã có giấy mời uống trà ở Savoy rồi chứ? Cô có cần chúng tôi cho xe tới không?
“Không đâu, cảm ơn,” Bond girl nói, gật đầu với người mẫu Lancôme. “Lula và tôi sẽ đi cùng nhau.”
Tim tôi ngừng mất một nhịp. Uống trà ở Savoy? Mình vẫn chưa có giấy mời uống trà ở Savoy. Có lẽ họ sẽ cho mình một cái bây giờ! Tôi tiến đến chỗ cô lễ tân với một nụ cười chờ đợi, tay đã với tìm quyển nhật ký để có thể xem ngày tháng. Nhưng cô ta không đưa ra tờ giấy mời nào.
“Mời chị ngồi, chị Brandon,” cô mỉm cười lại. “Venetia sẽ ra tiếp chị ngay.”
“Er… còn gì nữa không?” tôi nấn ná bên cái bàn. “Thứ gì đó tôi nên… có ấy?”
“Chị có mang theo mẫu nước tiểu không?” Cô lễ tân mỉm cười. “Đó là tất cả những gì chị cần.”
Đó đâu phải chuyện tôi định nói. Tôi chờ vài giây nữa xem nhỡ may cô ta đưa giấy mời thì sao, rồi hiên ngang ra khu vực ngồi chờ, cố giấu nỗi thất vọng. Cô ta không mời tôi. Tất cả các ngôi sao sẽ cùng nhau uống trà, buôn chuyện bầu bí và hỏi nhau xem mua váy mặc trong những buổi ra mắt chúng ở đâu, trong khi tôi phải lủi thủi ngồi nhà.
“Becky?” Luke gọi tôi, bối rối. “Có chuyện gì vậy?”
“Chẳng có gì.” Tôi cảm thấy môi dưới mình run run. “Chỉ là cô ta không mời em đi dự tiệc trà. Tất cả bọn họ đang đến Savoy. Tất cả! Trừ em.”
“Becky, em đâu có biết vụ tiệc trà này. Anh chắc… ý anh là…” Luke không nói hết câu, hoàn toàn không hiểu gì. “Nghe này, mà ngay cả khi cô ấy không mời em thì đã sao? Em đâu có đi bác sĩ vì mấy bữa tiệc trà.”
Tôi mở miệng, rồi ngậm lại.
“Becky à?” Một giọng du dương thánh thót vang lên. “Luke?”
Ối giời ơi. Là cô ta.
Nhiều tuần nay rồi tôi không gặp Venetia. Nói thật, trong tâm trí tôi cô ta đã thay đổi. Tôi hình dung ra cô ta cao hơn, với mái tóc dài hơn, giống phù thủy hơn, mắt xanh lá sáng quắc và… kiểu như răng nanh. Nhưng giờ cô ta đứng đó, mặc áo cổ lọ đen rất mốt và mỉm cười cứ như thể tôi là bạn thân nhất của cô ta.
“Được gặp cô thật tuyệt quá!” Cô ta hôn tôi. “Tôi thực sự xin lỗi, tôi đã thiếu quan tâm đến cô một cách đáng hổ thẹn.” Khi nói câu này, cô ta liếc Luke như thể họ đang bí mật nói chuyện với nhau.
Hay là tôi lại hoang tưởng tiếp rồi?
“Vào đi nào!” Cô ta dẫn chúng tôi vào phòng rồi tất cả cùng ngồi xuống. “Nào, Becky.” Venetia mởi cặp tài liệu. “Cô cảm thấy sao rồi?”
“Bình thường,” tôi nói. “Cám ơn.”
“Thai đạp bình thường chứ?”
“Ừ, đạp suốt.” Tôi đặt một tay lên bụng, tất nhiên, giờ thì nó đi ngủ rồi.
“Tốt, giờ thì để tôi nắn thử xem nào.” Cô ta chỉ về phía cái bàn khám và tôi đến đó trèo lên trong khi Venetia rửa tay.
“Anh vừa nghe gì đấy về tiệc trà ngoài kia, đúng không Ven?” Luke vui vẻ nói. “Ý tưởng quảng cáo thật tuyệt.” Tôi kinh ngạc nhìn anh trân trối còn anh thì nháy mắt.
Đôi khi tôi cực kỳ yêu Luke.
“Ô.” Giọng Venetia nghe có vẻ ngạc nhiên. “Đúng đấy. Nó là để dành cho những bà bầu to hơn cô một chút, Becky. Nhưng tất nhiên lần sau cô sẽ có tên trong danh sách!”
Cô ta đang phét lác. Tôi không có mặt trong cái danh sách đó.
Khi tay cô ta di chuyển trên bụng tôi, tôi không thể thoải mái. Tôi nhìn tay cô ta chằm chặp: trắng trẻo và mảnh mai, với một cái nhẫn kim cương tổ chảng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu đeo trên ngón giữa bàn tay phải. Tôi tự hỏi không biết ai đã tặng cô ta.
“Một đứa trẻ có chiều cao cân nặng chuẩn. Hiện tôi đang sờ thấy mông, có nghĩa là đầu bào thai đang ở phía trên gần mạn sườn cô…” Venetia nhíu màu tập trung khi cô ta thăm thai. “Nếu ngôi thai cứ như thế này, chúng ta sẽ phải thảo luận các lựa chọn khi sinh, nhưng giờ vẫn còn khá sớm.” Cô ta liếc nhìn bệnh án của tôi. “Cô mới được ba mươi hai tuần. Còn nhiều thời gian để thai xoay lại cho thuận. Nào, nghe tim thai nhé…” Cô ta bóp gel lên bụng tôi chuẩn bị siêu âm. Một lát sau, nhịp tim bắt đầu vang lên bình bịch bình bịch khắp phòng.
“Nhịp tim tốt, khỏe.” Venetia gật đầu với tôi và tôi gật đầu lại kiểu duyên dáng nhất có thể trong tư thế đang nằm. Trong một lúc lâu cả ba chúng tôi cứ thế nghe những nhịp tim khẽ đập đều đặn. Thật kỳ lạ. Chúng tôi ở đó, cả ba đều bị âm thanh đó làm mê mẩn – mà đứa nhóc còn chẳng biết là chúng tôi đang lắng nghe nhịp tim của nó.
“Đó là con anh.” Venetia nhìn vào mắt Luke. “Thật kỳ diệu, nhỉ?” Cô ta rướn người chỉnh lại cà vạt của anh – và tôi cảm thấy bực điên người. Sao cô ta dám làm thế? Đây là khoảnh khắc của chúng tôi
“Này, Venetia,” tôi lịch sự nói khi cuối cùng cô ta cũng tắt cái máy nghe tim thai đi. “Tôi rất tiếc khi nghe tin cô đã chia tay với bạn trai. Tiếc thế.”
“À ừ.” Venetia xòe tay ra. “Một chuyện đáng ra không nên xảy ra.” Cô ta mỉm cười ngọt ngào. “Tình hình sức khỏe cô nói chung ra sao hả Becky? Có đau nhức ở đâu không? Có ợ nóng không? Lòi dom nữa?”
Thật không tin được. Cô ta đang cố tình chọn những chứng bệnh kém sexy nhất?
“Không, cảm ơn cô,” tôi nói chắc như đinh đóng cột. “Tôi thấy tuyệt lắm.”
“Thế thì cô may mắn đấy.” Venetia ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống lại. “Về cuối thai kỳ, cô sẽ cảm thấy cơ thể mình bắt đầu căng thẳng. Cô có thể sẽ mọc mụn… phình đại tĩnh mạch… quan hệ tình dục rõ ràng sẽ rất khó, nếu không muốn nói là không thể…”
Ôii. Cô ta đúng là con khốn.
“Về mặt đó chúng tôi chẳng có vấn đề gì cả.” Tôi cầm tay Luke vỗ vỗ. “Đúng không, anh yêu?”
“Bây giờ vẫn còn sớm mà.” Nụ cười giả lả của Venetia vẫn trơ trơ. “Rất nhiều bệnh nhân của tôi bị mất hứng thú với chuyện đó sau khi sinh con. Và tất nhiên, một số người đàn ông cảm thấy dáng vóc mới của vợ họ có vẻ… thiếu hấp dẫn…”
Thiếu hấp dẫn? Có phải cô ta vừa nói tôi thiếu hấp dẫn?
Cô ta cuốn băng đo huyết áp quanh cánh tay tôi và cau mày khi nó phồng lên. “Huyết áp cô đang tăng, Becky.”
Tôi không ngạc nhiên con tiều gì! Tôi liếc Luke, nhưng dường như anh hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì.“Em yêu, em nên nhắc đến cơn đau chân,” anh nói. “Nhớ không, tối hôm trước ấy?”
“Đau chân?” Venetia ngẩng lên, háo hức.
“Không việc gì đâu mà,” tôi nói nhanh. “Chỉ đau nhói một cái.”
Tuần trước tôi đi đôi Manolos năm phân đi làm cả ngày. Chắc đó là một sai lầm vì khi về đến nhà tôi hầu như không lết nổi và đã phải nhờ Luke mát xa bắp chân cho.
“Dù thế thì em cũng nên kiểm tra chứ.” Luke siết chặt tay tôi. “Cẩn tắc vô áy náy.”
“Chính xác!” Venetia đẩy cái ghế cô ta đang ngồi ra sau. “Mình khám chân nhé, được không, Becky? Cô lên lại giường khám đi.”
Tôi không thích cái tia sáng đó trong mắt cô ta. Miễn cưỡng, tôi cởi đôi tất nylon dài có dây treo hiệu Lycra của mình ra nằm lên giường.
“Hmm.” Cô ta nâng chân tôi lên, nhìn soi mói, rồi xoa một tay lên nó. “Tôi nghĩ tôi có thể sờ thấy tĩnh mạch bắt đầu phình!”
Tôi kinh sợ chằm chằm nhìn vào làn da mịn màng của mình. Cô ta bốc phét. Chả có dấu hiệu nào của phình tĩnh mạch cả.
“Tôi chả thấy gì ở đó cả,” tôi nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Với cô thì có lẽ nó có vẻ vô hình, nhưng tôi có thể nhận ra những thứ này từ giai đoạn rất sớm.” Venetia vỗ vai tôi. “Tôi nghĩ là, Becky ạ, từ giờ trở đi cô nên đi loại tất y tế này.” Cô ta lấy một cái gói ra khỏi ngăn bàn rồi lôi ra một đôi gì đấy trông như tất ôm dài trắng. “Đi cái này vào.”
“Tôi sẽ không xỏ thứ đó vào người!” tôi rúm người lại khiếp hãi. Chạm vào nó tôi còn không bắt mình làm nổi, nói gì đến xỏ vào. Đó là thứ kinh tởm nhất tôi từng trông thấy.
“Becky, em yêu.” Luke rướề phía trước. “Nếu Venetia nói là em nên đi loại này thì…”
“Em chắc chắn em không bị phình tĩnh mạch mà!” Giọng tôi trở nên the thé. “Luke, là tại đôi giày của em, nhớ không?”
“À,” Venetia chen vào. “Có lẽ cô nói đúng đấy. Để tôi xem cô đang đi cái gì nào.”
Cô ta săm soi đôi cao gót đế bục mới mua của tôi rồi rầu rĩ lắc đầu.
“Đôi này không phù hợp lắm với người mang thai giai đoạn cuối. Đây, thử đi cái này xem.” Cô ta thọc tay vào ngăn cuối lôi ra một đôi tông cao su bẩn thỉu màu nâu. “Đây là một đôi bên khoa xương khớp cho dùng thử. Tôi sẽ rất vui được nghe ý kiến của cô.”
Tôi kinh hoàng nhìn chúng trân trối. “Đi cái này thì không cần xỏ đôi tất y tế kia nữa?”
“Ồ không!” Cô ta mỉm cười. “Tôi nghĩ cô nên đi cả đôi tất ấy nữa. Chỉ cho an toàn ấy mà.”
Con khốn. Con khốn.
“Đi thử vào đi, em yêu,” Luke nói cùng một cái gật đầu khích lệ. “Venetia chỉ nghĩ cho sức khỏe của em thôi mà.”
Tôi muốn gào lên Không, cô ta đâu tốt thế! Anh không thấy cô ta đang làm gì sao?
Nhưng tôi không thể. Không đường thoát. Cả hai bọn họ đang quan sát tôi. Tôi sẽ phải làm điều này.
Cảm thấy buồn nôn, tôi chậm chạp xỏ chiếc tất y tế đầu tiên vào, rồi chiếc kia.
“Kéo chúng lên cao!” Venetia nói. “Đúng rồi, lên trên đùi.” Tôi bỏ giày đi và lồng chân vào đôi tông kinh tởm. Rồi tôi nhấc chiếc túi Marc Jacobs cỡ lớn (màu vàng nhạt, đẹp mê man) lên để nhét đôi giày vào.
“úi của cô đấy à?” Đôi mắt như ngọc của Venetia sáng rực lên khi nhìn thấy nó và tôi cảm thấy nỗi khiếp hãi bóp nghẹt mình. Đừng là cái túi. Làm ơn, đừng là cái túi.
“Cái này quá quá nặng cho một phụ nữ mang thai!” cô ta nói, lấy nó khỏi tay tôi và nhấc thử với một cái nhăn mày. “Cô có biết nó sẽ gây tổn hại thế nào tới xương sống của cô không? Cô biết đấy, tôi đã từng làm việc chặt chẽ một năm với một nhà trị liệu,” cô ta nói thêm. “Những tổn thương mà bà ấy chứng kiến, đều là của những người tha lôi loại túi với kích cỡ lố bịch này đi khắp nơi!”
“Túi to đang là mốt đấy,” tôi cương quyết nói.
“Mốt!” Venetia biểu diễn tiếng cười trong vắt của cô ta. “Mốt luôn có hại cho sức khỏe. Thử cái này đi, Becky. Nhà trị liệu của tôi cung cấp đấy.” Cô mở tủ lôi ra một cái bị thắt ngang hông làm bằng bạt kaki. “An toàn và tiện dụng hơn nhiều. Thậm chí cô còn có thể giấu nó dưới áo để khỏi bị cướp…”
“Tuyệt quá!” Luke nói, lấy lại cái túi Marc Jacob từ tay Venetia và đặt nó lên sàn chỗ tôi không thể với tới. “Venetia, em thật tốt quá.”
Tốt á? Anh chẳng biết tí gì về chuyện đang xảy ra ở đây đâu. Không tí nào.
“Thử đi, Becky!” Venetia cứ như một con mèo vờn con chuột đang thoi thóp, tận hưởng sự đau đớn của nó. “Thử xem có vừa không.”
Tay run rẩy, tôi vòng cái dây đai kaki quanh bụng, đóng khóa rồi để áo mình buông xuống. Khi quay lại tôi trông thấy hình ảnh của chính mình trong tấm gương soi toàn thân gắn đằng sau cửa.
Tôi muốn khóc thét. Tôi trông như một con quái vật dị hợm vậy. Cẳng chân tôi là hai thân cây trắng phớ, phì nộn. Bàn chân thì y chang bàn chân bà nội tôi. Tôi có bụng cả đằng trước lẫn đằng sau.
“Trông cô tuyệt lắm, Becky!” Venetia đã nhảy bổ đến chỗ cái bàn và đang làm một động tác lẹ làng kiểu yoga nhằm khoe cánh tay dài, uyển chuyển. “Vậy là, Luke, chúng ta đã có một cuộc hẹn thật tuyệt vời. thực sự rất quan tâm đến những điều anh nói về mấy đường link web đó…”
Khốn khổ khốn nạn, tôi lê bước về chỗ ngồi và chờ họ nói nốt chuyện về mục profile công ty của Venetia. Nhưng giờ thì họ đã lại chuyển sang các tập quảng cáo cho cô ta và liệu có thể cải thiện chúng hơn nữa được không.
“Ôi xin lỗi, Becky!” Venetia làm ra vẻ chợt để ý đến tôi. “Chuyện này chắc là chán lắm nhỉ. Ừm, buổi khám định kỳ xong rồi, nên nếu cô không muốn ở đây nữa…”
“Chẳng phải là em có hẹn ăn trưa với Suze và Jess sao?” Luke ngẩng lên. “Sao em không đi thẳng đến đó nhỉ? Anh chỉ muốt chốt lại mấy vấn đề với Venetia.”
Tôi chôn chân tại chỗ. Tôi không muốn để anh ở đó một mình với cô ta. Mọi bản năng của tôi đều bảo tôi đừng làm thế. Nhưng nếu tôi nói thế anh sẽ nghĩ tôi là đồ thích sở hữu chuyên nghi ngờ và chúng tôi sẽ lại cãi nhau to một trận nữa.
“Ừm, OK,” cuối cùng tôi nói. “Em đi vậy.”
“Nhớ mang theo những thứ cô cần,” Venetia nói, chỉ tay về phía cái túi Marc Jacobs của tôi. “Và tôi không muốn nghe nói là cô vẫn còn dùng cái túi kia!” Cô ta huơ huơ ngón tay vào mặt tôi.
Tôi muốn bắn chết cô ta. Nhưng cãi chả ích gì, Luke sẽ chỉ bênh cô ta thôi. Lặng lẽ, tôi lấy ví, điện thoại, chìa khóa và vài thứ đồ trang điểm cần thiết. Tôi cho chúng vào cái bị kaki rồi kéo khóa lại.
“Tạm biệt, em yêu.” Luke hôn tôi. “Anh sẽ gọi cho em sau.”
“Tạm biệt. Tạm biệt Venetia.” Tôi hầu như không thể nhìn thẳng vào mắt cô ta. Tôi rời căn phòng, tiến thẳng ra sảnh.
Tại bàn lễ tân có một cô gái tóc vàng bụng bầu bé tẹo đang rối rít nói, “Đăng ký được với bác sĩ Venetia khiến tôi hồi hộp quá!”
Ừ, giờ thì cô thỏa nguyện rồi nhé, tôi cay đ nghĩ. Cho đến khi cô ta khiến cô trông như một mụ lập dị trước mặt chồng cô.
Tôi gần như đã ra đến cửa thì đứng khựng lại vì chợt nhớ ra một chuyện. Sáng nay lúc Luke đang tắm thì di động của anh ấy reo, và tôi đã nghe máy. Không phải vì tôi thích sở hữu hay nghi ngờ, mà bởi vì…
Hừm, thôi được. Vì tôi nghĩ đấy có thể là Venetia. Nhưng không phải, mà là John gọi từ Brandon Communications, và tôi đã không hề nhắn Luke gọi lại cho anh ta. Mình nên cho anh biết.
Tôi quay lại qua phòng chờ, cố gắng phớt lờ ánh mắt soi mói tò mò của cô tóc vàng và chồng cô ta. Đôi tất khốn kiếp này sẽ tụt trước khi mình ra được ngoài kia mất.
Một phụ nữ mặc đồng phục kiểu y tá đứng trước tôi trên hành lang, và khi tôi lếch thếch đi tới thì cô ta dừng trước cửa phòng Venetia. Cô ta gõ hai lần, rồi mở cửa.
“Ôi xin lỗi!” tôi nghe cô ta nói. “Tôi không có ý làm phiền…”
Làm phiền cái gì? Làm phiền cái gì?
Trống ngực tôi đột nhiên nện thình thịch, tôi vội vã tiến đến, nhưng chỉ kịp nhìn nhanh một cái qua cửa ra vào khi cô y tá cáo lui.
Và tôi thấy họ. Ngồi bên nhau chỗ cái bàn, thì thầm cười cười nói nói. Cánh tay của Venetia thoải mái đặt trên vai Luke. Tay kia đan vào tay anh. Trông họ hạnh phúc và thư thái và thân mật.
Trông họ như một cặp.
Tôi không biết bằng cách nào tôi đến được nhà hàng mình hẹn gặp Suze và Jess. Tôi đang bước đi trong chế độ tự động điều khiển, như một xác ướp. Tôi muốn nôn thốc tháo mỗi lần nghĩ đến điều đó.
Chúng nó ở cùng nhau. Chúng nó ở cùng nhau.
“Bex?”
Cũng bằng cách nào đó tôi đã mò mẫm qua được những cái cửa kính và đứng đó thẫn thờ trong khi nhân viên phục vụ hối hả xung quanh và mọi người tán gẫu huyên náo. “Bex, cậu không sao chứ?” Suze vội vã tiến lại chào tôi. Mắt cô rớt xuống đôi chân trắng lốp của tôi kinh hãi. “Cậu mặc cái gì thế? Có chuyện gì thế? Bex… cậu có nói được không?”
“Mình… Không. Mình chỉ cần ngồi xuống thôi.” Tôi loạng choạng theo sau cô đến một bàn kê ở góc, Jess đã chờ sẵn ở đó.
“Có chuyện gì thế?” Trông Jess sốc toàn tập trước bộ dạng của tôi. Chị nhanh tay đẩy một cái ghế ra rồi đỡ tôi ngồi xuống. “Em có sao không? Đứa bé làm sao à?”
“Em đã thấy bọn họ,” tôi khó nhọc nói.
“Ai?”
“Luke và Venetia. Cùng nhau.”
“Cùng nhau?” Suze lấy tay bịt miệng. “Cùng nhau… làm gì?”
“Họ ngồi bên bàn, nói chuyện.” Tôi hầu như không nói nổi nên lời. “Nàng đặt tay lên vai chàng, chàng nắm tay nàng.” Tôi ngước lên chờ phản ứng. Cả Suze và Jess đều có vẻ như đang chờ tôi kể thêm nữa.
“Họ… hôn nhau à?” Suze dạm hỏi.
“Không, họ đang cười. Trông họ hoàn toàn hạnh phúc. Mình chỉ… mình phải biến khỏi đó.” Tôi nuốt một ngụm nước thật lớn. Suze và Jess liếc mắt nhìn nhau.
“Và đó là lý do cậu mặc quần tất trắng?” Suze đánh bạo hỏi một cách nghiêm túc.
“Không! Tất nhiên là không!” tôi nốc cạn ly nước, cảm thấy sự nhục nhã lại dâng lên ngùn ngụt. “Là Venetia! Cô ta cướp giày và túi của mình, rồi bắt mình mặc cái thứ này, để cho mình trông thô thiển trước mặt Luke.”
Suze há hốc miệng. “Đúng là đồ bò cái!”
“Và mình không thể cởi chúng ra được.” Lúc này tôi đã nước mắt lưng tròng. “Mình mắc kẹt với chúng.”
“Thôi nào! Mình sẽ giúp cậu.” Suze đặt ly của mình xuống và với tay lấy một chiếc tất. Jess nhìn, lông mày cau lại.
“Becky… em có chắc là không có lý do sức khỏe hợp lý nào khi mặc chúng không?”
“Không! Cô ta chỉ làm thế vì ti tiện thôi! Cô ta nói thời trang chỉ tổ hại sức khỏe.”
Trông Jess vẫn lạnh te. “Thì đúng là thời trang có hại cho sức khỏe.”
“Thời trang không hại sức khỏe!” tôi òa lên, “Tốt cho sức khỏe thì có! Nó khiến chị… nó khiến chị luôn giữ mình săn chắc và đứng thẳng lưng để áo khoác của chị có dáng đẹp hơn… và yêu chính mình nếu không sẽ bị trầm cảm toàn tập.” Tôi vừa nói vừa xòe ngón tay đếm từng điểm. “Còn giày cao gót là bài tập thể dục tuyệt vời cho cơ bắp chân…”
“Bex, uống chút rượu đi,” Suze dịu dàng an ủi, đẩy ly của cô sang phía tôi. “Chỉ một ngụm sẽ không hại đứa bé đâu. Và nó có thể… khiến cậu bình tĩnh hơn một chút.”
“Ừ. Cám ơn.” Tôi uống một ngụm đầy biết ơn.
“Bác sĩ sản của mình bảo mỗi đêm mình làm một ly vang cũng được,” Suze nói thêm. “Ông ấy là người Pháp.”
Tôi uống thêm ngụm nữa, cảm thấy nhịp tim mình điều hòa trở lại. Lẽ ra mình nên đến Pháp mà sinh con. Hay bất cứ chỗ nào ngoại trừ chỗ của Venetia Carter. Có lẽ mình nên quên phắt mấy thứ bệnh viện đi mà sinh con trong một cửa hàng như vẫn hằng dự định. Ít nhất như thế mình sẽ cảm thấy thư thái và hạnh phúc. Ít nhất như thế mình sẽ được tặng quần áo miễn phí.
“Mình chẳng biết nên làm gì nữa.” Tôi đặt ly rượu xuống và đau khổ nhìn hết Suze lại Jess. “Mình đã thử nói chuyện với Luke rồi. Anh ấy bảo chẳng có chuyện gì hết và họ chỉ là bạn. Nhưng mình thấy trông họ không đơn giản là bạn.”
“Chính xác thì anh ấy cầm tay cô ta thế nào?” Suze cau mày tập trung. “Có thể nào chỉ là thân thiện kiểu bạn bè không? Venetia có phải là kiểu người hay đụng chạm thoải mái không?”
“Cô ta…” Tôi nhớ lại. Tôi nhớ cô ta từng siết vai tôi, dùng bàn tay vuốt dọc cánh tay tôi. “Hơi hơi,” cuối cùng tôi cũng nói.
“À, có lẽ mọi chuyện chỉ có thế! Có lẽ chỉ là cô ta thuộc típ người quá gần gũi.”
“Em có bằng chứng gì nữa không?” Jess hỏi.
“Vẫn chưa.” Tôi nghịch giấy gói thanh bánh mì, băn khoăn không biết có nên nói với họ không. “Hôm trước em đã bám theo anh ấy.”
“Cậu làm gì cơ?” Trông Suze kinh hoàng. “Nhỡ anh ấy trông thấy cậu thì sao?”
“Anh ấy đã thấy tớ thật. Tớ giả vờ đang mua sắm.”
“Bex…” Suze bứt tóc. “Nhỡ chẳng có chuyện gì thật thì sao? Chỉ nhìn thấy họ tay nắm tay không phải là bằng chứng. Cậu không muốn hủy hoại toàn bộ lòng tin giữa cậu và Luke chứ hả?”
“Thế mình nên làm gì đây?” Tôi nhìn từ khuôn mặt này sang khuôn mặt kia. “Em nên làm gì?”
“Chẳng gì cả.” Suze khẳng định. “Bex, mình biết Luke yêu cậu. Và anh ấy vẫn chưa làm điều gì tội lỗi cả, đúng không? Nếu anh ấy từng nói d, hay cậu bắt quả tang họ hôn nhau thì lại là chuyện khác…”
“Chị nhất trí.” Jess gật đầu lia lịa. “Chị nghĩ em đã nhầm hàng rồi, Becky.”
“Nhưng…” tôi bỏ dở chừng câu nói, xoắn tấm giấy gói thật chặt quanh ngón tay. Tôi không biết phải giải thích ra sao, tôi chỉ có linh cảm xấu. Không chỉ là mấy vụ tin nhắn hay bữa tối. Thậm chí cũng không phải chuyện tôi vừa bắt gặp họ. Mà là có gì đó ở cô ta. Trong mắt cô ta. Cô ta có dã tâm.
Nhưng nếu tôi nói thế họ sẽ bảo tôi chỉ tưởng tượng ra.
“Thôi được rồi,” tôi đành nói. “Em sẽ không làm gì hết.”
“Mình gọi món đi,” Suze phán, chìa menu cho tôi.
“Có kiểu menu tính theo mâm với số món cố định đấy,” Jess nói, đặt một tờ giấy đánh máy lên trên tập thực đơn ghi tên và giá từng món riêng rẽ. “Như thế tiết kiệm hơn, nếu chúng ta chỉ gọi hai món và không chọn bất cứ món nào trong số mấy món lố bịch có nấm cục ấy.”
Ngay lập tức tôi muốn bật lại rằng nấm cục là món yêu thích của tôi và ai thèm quan tâm xem nó giá bao nhiêu chứ? Nhưng vấn đề là tôi cũng gần như đồng ý. Tôi chưa từng chi cả-ngàn-bảng-cho-cái-món-nấm-cục-ấy.
Ôi trời. Đừng bảo là mình bắt đầu đồng ý với Jess.
“Ngoài ra cậu có thể giúp mình nghĩ xem nên hoàn toàn quay lưng lại với Lulu thế nào,” Suze nói thêm, chuyền giỏ bánh mì qua tôi.
“Ôii,” tôi nói, vui hơn một chút. “Sao lại thế?”
“Cô ta nhận được lời đề nghị làm một chương trình ti vi,” Suze nói giọng khinh bỉ. “Một trong số nhan nhản các chương trình toàn kịch bản giả tạo, cô ta sẽ đến nhà của một bà mẹ dở hơi nào đó để dạy dỗ họ cách nấu ăn cho con sao cho bổ dưỡng. Và cô ta vừa đề nghị mình làm bà mẹ dở hơi đầu tiên!”
“Không đời nào!”
“Cô ta đã đưa tên của mình cho công ty sản xuất chương trình đó!” Giọng Suze cao vút lên vì giận dữ. “Họ gọi cho mình hỏi có đúng là mình chỉ cho các con ăn đồ đóng hộp nên không đứa nào biết nói không?”
“Thật thô lỗ!” Tôi lấy một thanh bánh mì và phết chút bơ lên. Chẳng gì bằng có ai đó để mà ghét, như thế sẽ khiến bạn quên đi các vấn đề của chính mình.
Chúng tôi đã có một bữa trưa tuyệt vời, ba chúng tôi, và đến cuối bữa tôi đã thấy khá hơn rất nhiều. Tất cả chúng tôi đều xác nhận Lulu đích thị là một con mụ xấu xa (Jess chưa từng gặp Lulu, nhưng tôi đã miêu tả khá rõ cho chị.) Rồi Jess tâm sự các vấn đề của chị. Chị đã nói với Tom chuyện Chile và chuyện đó không được suôn sẻ lắm.
“Đầu tiên anh ấy tưởng chị đùa,” chị nói, bóp vụn thanh bánh mì ra thành từng mảnh nhỏ. “Rồi anh ấy tưởng chị đang thử thách tình yêu của anh ấy. Thế là anh ấy liền cầu hôn.”
“Tom cầu hôn?” tôi ré lên phấn khích.
“Đương nhiên là chị đã bảo anh ấy đừng có lố bịch như thế,” Jess nói. “Và giờ… bọn chị không còn nói chuyện nữa.” Chị nói kiểu thản nhiên, nhưng tôi có thể thấy nỗi buồn trong mắt chị. “Chuyện vớ vẩn ấy mà.” Chị nuốt ực một ngụm rượu lớn, thật không giống Jess chút nào. Tôi liếc nhìn Suze, cô ném cho tôi một cái cau mày lo lắng.
“Jess, chị có chắc chắn về chuyện Chile không?” tôi ngập ngừng nói.
“Chắc.” Chị gật đầu. “Chị phải đi. Chị phải làm việc này. Chị sẽ không bao giờ có lại cơ hội này một lần nữa.”
“Với cả Tom luôn có thể đến thăm chị ở đó mà,” Suze chỉ ra.
“Chính xác. Chỉ cần anh ấy có thể ngừng nghe lời mẹ!” Jess lắc đầu tức giận. “Janicehoàn toàn cuồng loạn. Bà ấy liên tục gửi cho chị bản in từ mấy trang trên mạng nói Chile là một nước nguy hiểm, bất ổn, bệnh tật hoành hành và đầy mìn chôn dưới đất.”
“Thế có đúng không?” tôi sợ sệt nói.
“Tất nhiên là không!” Jess nói. “Bà ấy chỉ nói vớ vẩn.” Chị nhấp một ngụm nữa. “Ở đó chỉ có vài quả mìn, thế thôi. Và một vấn đề nhỏ liên quan đến dịch tả.”
Vài quả mìn? Dịch tả?
“Jess, đến đó chị phải thực sự cẩn thận ấy,” tôi buột miệng nói, và nắm tay chị. “Bọn em không muốn có bất cứ chuyện xấu gì xảy ra cho chị.”
“Đúng đấy, chị phải cẩn thận đấy,” Suze chen vào.
“Chị sẽ cẩn thận,” cổ Jess đỏ ửng lên. “Chị sẽ không sao hết. Cảm ơn bọn em. Dù sao đi nữa…” Khi người phục vụ mang cà phê đến, chị rụt tay lại, trông ngượng nghịu. “Chị thích cặp tóc của em lắm, Becky.”
Rõ ràng là chị muốn đổi đề tài.
“Ôi cảm ơn chị.” Tôi trìu mến chạm vào nó. “Đẹp không? Của Miu Miu đấy. Thực ra nó là một phần của danh mục đầu tư quỹ tín thác cho con em.”
Im lặng bao trùm và tôi ngước lên thấy cả Suze lẫn Jess đang nhìn tôi chằm chặp.
“Bex, sao một cái cặp tóc Miu Miu lại có thể là một phần của danh mục đầu tư tín thác được?” Suze băn khoăn nói.
“Bởi vì nó là Đồ cổ cho Tương lai!” tôi vừa nói vừa khoa tay.
“Đồ cổ cho Tương lai là cái gì?” trông Suze bối rối.
Ha. Thấy chưa. Mình thật là đi trước thời đại!
“Đây là một cách đầu tư mới rất tuyệt vời,” tôi giải thích. “Dễ như ăn kẹo vậy! Cậu cứ mua cái gì cũng đươc, giữ lại cả bao bì, rồi trong vòng năm mươi năm đem đi bán đấu giá và kiếm bộn!”
“Ra thế,” Suze nói, vẻ nghi ngại. “Thế cậu còn mua gì nữa?”
“Ừm…” tôi nghĩ một lát. “Kha khá đồ của Miu Miu, thực ra là thế. Cả một số tượng Harry Porter và búp bê Barbie công chúa… một cái vòng tay tuyệt đẹp của Topshop…”
“Becky, vòng tay Topshop đâu phải một khoản đầu tư,” Jess nói, có vẻ cáu.
Chị vẫn chưa thực sự hiểu vấn đề.
“Có thể bây giờ thì chưa,” tôi kiên nhẫn giải thích. “Nhưng sẽ. Nó sẽ xuất hiện trên chương trình Antique Roadshow, rồi chị xem!”
“Bex, ngân hàng thì làm sao?” Suze lo lắng nói.
“Mình không định nhét tiền của con mình vào một ngân hàng vớ vẩn nào đó như mọi người khác!” tôi nói. “Mình là một chuyên gia tài chính, nhớ không, Suze. Đây là lĩnh vực mình làm.”
“Là lĩnh vực cậu từng làm.”
“Thì cũng như lái xe đạp thôi mà,” tôi ra vẻ kẻ cả trấn an cô. Tôi lái xe đạp chẳng giỏi đến thế, nhưng đâu cần phải nhắc đến điều đó chứ.
“Tức là em làm thật à?” Jess hỏi. “Em đã đầu tư hết cả tiền?”
“Ôi chưa. Em vẫn còn cả đống tiền!” tôi làm một ngụm cà phê, rồi để ý thấy một bức tranh trừu tượng treo trên bức tường cạnh tôi. Chỉ là một bức sơn dầu vẽ một hình vuông lớn màu xanh da trời, thế mà cái tag giá nho nhỏ gắn ở đó đề những £195. “Này, nhìn xem!” tôi nói, chằm chằm nhìn nó một cách thích thú. “Hai người có nghĩ là em nên…”
“Không!” cả Suze và Jess đồng thanh cắt ngang.
Thật tình. Họ thậm chí còn không biết tôi sắp sửa nói gì cơ mà.
Tôi về nhà tối đó chỉ thấy một căn hộ tối đen trống trải không có Luke. Anh đang ở chỗ cô ta.
Không. Không phải. Thôi ngay. Tôi tự làm cho mình một cái sandwich, đá chân cởi đôi dép rồi cuộn tròn trên sofa với cái điều khiển ti vi. Trong khi tôi bấm nút đổi kênh liên tục để tìm chương trình Birth Stories, tôi nghiện chương trình này (chỉ có điều tôi toàn xem những phần quan trọng nhất qua kẽ những ngón tay che mắt), thì điện thoại reo.
“Chào em!” Là Luke, nghe giọng có vẻ vội vã. “Becky, anh quên mất không bảo với em, anh ra ngoài đến dự Lễ trao Giải thưởng Tài chính. Anh sẽ về muộn.”
“Ơ vâng.” Giờ thì tôi nhớ rồi, tôi có biết cái lễ này. Thực ra Luke đã rủ tôi đi cùng tới đó nhưng tôi không thể đối diện nổi với một buổi tối toàn những bác quản lý quỹ già nua tẻ nhạt. “OK. Gặp anh sau nhé. À Luke…”
Tôi bỏ dở câu nói, tim đập thình thịch. Tôi không biết mình định nói gì, chứ đừng nói đến việc nói thế nào.
“Anh phải đi đây.” Luke thậm chí còn không buồn để ý tới sự im lặng khó nhọc của tôi. “Gặp em sau.”
“Luke…” tôi thử nói lại – nhưng đầu bên kia đã ngắt.
Tôi trân trối nhìn vào khoảng không một lúc, tưởng tượng ra cuộc nói chuyện hoàn hảo trong đó Luke sẽ hỏi tôi có chuyện gì còn tôi sẽ nói, Ôi không có gì đâu, rồi anh nói, Có, có mà, và kết thúc bằng việc anh nói rằng anh hoàn toàn yêu tôi, rằng Venetia thực sự xấu điên và rằng hay là mai vợ chồng mình đi Paris đi?
Nền nhạc chói tai phát ra từ ti vi lôi tôi ra khỏi cơn mụ mị và ngước mắt lên nhìn màn hình. Hình như tôi đã đi quá xa xuống cuối danh sách kênh truyền hình cáp, và hiện đang ở một kênh kinh doanh và tài chính vô danh nào đó. Tôi đang cố nhớ xem Living Channel ở kênh nào thì chợt chú ý tới một tay bệ vệ mặc chiếc jacket dành cho tiệc tối trên màn hình. Tôi nhận ra anh ta. Đó là Alan Proctor của Quỹ đầu tư Đất Mũi. Còn có cả cái cô Jill của tờ Portfolio Management đang ngồi cạnh anh ta nữa. Cái quái gì…
Thật không thể tin nổi. Lễ trao Giải thưởng Tài chính đúng là đang được truyền hình trực tiếp! Trên một kênh truyền hình cáp chẳng ai thèm xem – nhưng vẫn là truyền hình trực tiếp! Tôi ngồi thẳng dậy chăm chú nhìn màn hình. Có khi mình thấy Luke cũng nên!
“… và giờ chúng tôi xin được truyền hình trực tiếp Lễ trao Giải thưởng Tài chính năm nay từ khách sạn Grosvenor House…” phát thanh viên nói. “Năm nay chúng ta đã phải đổi hội trường vì số lượng công ty tranh giải tăng lên…”
Chỉ để cho vui, tôi với lấy điện thoại bấm phím tắt gọi cho Luke. Camera quét qua hội trường còn tôi chăm chú săm soi màn hình, nhìn từng người thắt cà vạt đen ngồi ở các bàn. Có Philip, cựu tổng biên tập của tôi ở tờ Successful Saving, đang làm một ngụm rượu lớn. Cả cái cô ở tập đoàn bảo hiểm Lloyd lúc nào cũng mặc vest xanh lá đi họp báo nữa…
“Chào em, Becky.” Luke đột ngột bắt máy. “Mọi thứ ổn chứ?”
“Chào anh!” tôi nói. “Em chỉ đang không biết Lễ trao giải thế nào thôi?”
Tôi đang đợi camera chiếu đến chỗ Luke. Rồi tôi có thể nói, “Biết sao không, em đang nhìn anh đấy!”
“Ôi vẫn thế, vẫn thế,” Luke nói sau khi ngừng một chút. “Phòng đông nghịt ở khách sạn Dorchester… đông kinh khủng…”
Khách sạn Dorchester?
Tôi trân trối nhìn cái điện thoại một lát. Rồi cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, tôi áp taiống nghe. Tôi không nghe thấy tiếng nói chuyện xôn xao nào lọt vào. Anh không phải đang ở một hội trường đông đúc, đúng không?
Anh đang nói dối.
“Becky? Em còn đó không?”
“Em… ừm… còn.” Tôi cảm thấy choáng váng vì sốc. “Thế, anh đang ngồi cạnh ai thế?”
“Anh đang ngồi cạnh… Mel. Anh phải đi đây, em yêu.”
“OK,” tôi thẫn thờ nói. “Tạm biệt.”
Camera vừa lia qua Mel trên ti vi. Cô ấy đang ngồi kẹp giữa hai người đàn ông lực lưỡng mặc com lê. Cả cái bàn ấy chẳng còn chỗ nào trống.
Luke đã nói dối tôi. Anh đang ở đâu đó khác. Với ai đó khác.
Ánh sáng phù phiếm và tiếng ồn ào của lễ trao giải khiến tôi lộng cả óc nên tôi tắt phụp ti vi đi. Trong một lúc tôi cứ thế lặng lẽ đăm đăm – rồi, trong cơn choáng váng, tôi với lấy điện thoại bấm số gọi mẹ. Tôi cần nói chuyện với ai đó.
“A lô?” Ngay khi nghe thấy giọng an toàn, thân thuộc của mẹ, tôi muốn òa khóc.
“Mẹ à, con Becky đây.”
“Becky! Khỏe không, con yêu? Đứa nhỏ thế nào? Đạp dữ lắm hả?”
“Cháu khỏe ạ.” Tôi sờ tay lên bụng theo phản xạ. “Nhưng con thì có một… một vấn đề.”
“Vấn đề kiểu gì?” Giọng mẹ đầy lo lắng. “Becky, không phải lại mấy gã từ Mastercard nữa đấy chứ?”
“Không! Đây là… chuyện cá nhân.
“Cá nhân?”
“Con… chuyện đó…” tôi cắn môi, bất chợt ước gì mình đã suy nghĩ trước khi gọi điện. Tôi không thể nói với mẹ có chuyện gì. Tôi không thể khiến mẹ lo quýnh lên. Nhất là sau khi mẹ đã cảnh báo trước với tôi về chính chuyện này.
Có lẽ tôi có thể hỏi mẹ lời khuyên mà không cần kể hết sự thật. Như khi người ta vẫn viết thư cho mục tâm sự trên báo chí về chuyện của “bạn” họ trong khi thực ra chính họ mới là người bị bắt quả tang mặc đồ bơi của vợ.
“Là chuyện về… một đồng nghiệp ở cửa hàng,” tôi bắt đầu, giọng run run. “Con nghĩ cô ấy định… định chuyển sang bộ phận khác. Sau lưng con cô ấy toàn nói chuyện với họ, lại còn ăn trưa với họ nữa, con chỉ vừa phát hiện ra cô ấy nói dối con…” Một giọt nước mắt lăn xuống má tôi. “Mẹ có lời khuyên gì không?”
“Tất nhiên mẹ có vài lời khuyên!” mẹ vui vẻ nói. “Con yêu, cô ấy chỉ là một đồng nghiệp thôi mà! Mấy người đồng nghiệp đến rồi đi như cơm bữa. Vài tuần nữa là con quên biến cô ấy và chuyển sang quý người khác ngay thôi!”
“Đúng thế,” tôi nói sau một lúc im lặng.
Thành thật mà nói, thế chẳng làm tôi dễ chịu hơn mấy.
“Này,” mẹ nói, “con đã có túi đựng tã chưa? Mẹ hỏi thế vì vừa thấy một cái siêu hay ở cửa hàng John Lewis…”
“Vấn đề là, mẹ ơi…” tôi cố một lần nữa. “Vấn đề là, con thực sự quý cô đồng nghiệp này. Và con không thể biết được liệu cô ấy có đi gặp mấy người đó sau lưng con không…”
“Con yêu, cô bạn này là ai thế?” mẹ có vẻ bối rối. “Con đã bao giờ nhắc đến cô ấy chưa nhỉ?”
“Cô ấy chỉ là… một người con hợp ngay từ đầu. Bọn con nói chuyện rất vui, và đang có một… dự án c… và, mẹ biết đấy, có vẻ như nó thực sự hiệu quả. Con nghĩ bọn con đã vui vẻ bên nhau biết bao…” Một cục nghẹn to đùng xuất hiện trong họng tôi. “Con không thể chịu được nếu mất cô ấy.”
“Con mất cô ấy sao được!” mẹ nói, bật cười. “Ngay cả khi cô ấy bỏ con chuyển sang bộ phận khác, thỉnh thoảng các con vẫn có thể cùng nhau đi uống cà phê…”
“Thỉnh thoảng cùng nhau đi uống cà phê?” Tôi thốt lên đau đớn. “Thỉnh thoảng cùng nhau đi uống cà phê thì có nghĩa lý gì cơ chứ?”
Nước mắt bắt đầu chảy trên mặt tôi khi nghĩ đến cảnh tôi và Luke gượng gạo gặp nhau trong một buổi thỉnh thoảng đi uống cà phê, trong khi Venetia ngồi một góc nhịp nhịp móng tay xuống bàn.
“Becky?” mẹ hoảng hốt kêu lên. “Con yêu? Con không sao chứ?”
“Con ổn,” tôi khịt mũi, lau mặt. “Chỉ hơi… buồn một chút thôi.”
“Cô gái này thực sự quan trọng với con đến thế sao?” mẹ bối rối ra mặt. Tôi nghe thấy tiếng bố vọng vào điện thoại, “Có chuyện gì thế?” và có tiếng lạo xạo khi mẹ quay khỏi cái điện thoại.
“Là Becky,” tôi nghe thấy mẹ nói, thì thầm. “Em nghĩ nó hơi bị ảnh hưởng của hormon, tội nghiệp con bé…”
Thật tình! Con không bị ảnh hưởng của hormon. Chồng con đang ngoại tình.
“Becky, nghe mẹ này.” Mẹ quay trở lại nói chuyện với tôi. “Con đã nói chuyện này với cô bạn ấy chưa? Con đã hỏi thẳng cô ấy xem có đúng là cô ấy định chuyển sang bộ phận khác không chưa? Con có chắc thông tin con có đều đúng không?”
Im lặng bao trùm trong lúc tôi tưởng tượng ra cảnh mình đối đầu với Luke khi anh về nhà đêm nay. Lỡ anh to tiếng và cố vờ vịt là mình ở lễ trao giải đó thật thì sao? Lỡ anh bảo anh yêu Venetia và sẽ bỏ tôi để đến với cô ta>Cách nào thì tôi cũng cảm thấy muốn chết trước viễn cảnh ấy.
“Thật không dễ,” cuối cùng tôi nói.
“Ôi Becky.” Mẹ thở dài. “Con chưa bao giờ giỏi đối mặt với các vấn đề của mình, đúng không?”
“Vâng.” Tôi di di chân trên thảm. “Con đoán là thế.”
“Giờ con đã trưởng thành rồi, con yêu,” mẹ dịu dàng nói. “Con phải đương đầu với những vấn đề của mình. Con biết mình phải làm gì mà.”
“Mẹ nói phải.” Tôi thở dài thườn thượt, cảm thấy cơ thể mình đã bớt căng thẳng. “Cảm ơn mẹ.”
“Con bảo trọng nhé, con yêu. Đừng để mình buồn nhiều. Bố gửi lời hỏi thăm con.”
“Con sẽ đến thăm bố mẹ sớm. Tạm biệt. Và cảm ơn mẹ.”
Tôi tắt điện thoại trong một quyết tâm mới. Thực tế vừa chứng minh, các bà mẹ đúng là thông thái nhất. Mẹ vừa giúp tôi nhìn nhận toàn bộ chuyện này một cách rõ ràng lần đầu tiên từ bấy đến nay. Tôi đã quyết định chính xác mình sẽ làm gì.
Tôi sẽ thuê một thám tử tư.
KHOA NGHIÊN CỨU HY-LA
ĐẠI HỌC OXFORD
OXFORD
OX1 6TH
Bà R. Brandon
37 Maida Vale Mansions
Maida Vale
London NW6 0YF
Ngày 3 tháng Mười một năm 2003
Thưa bà Brandon
Cảm ơn bà vì đã để lại tin nhắn trên điện thoại mà thư ký của tôi đã cố hết sức trình bày lại.
Tôi rất tiếc khi nghe tin chồng bà có thể “đang ngoại tình bằng tiếng Latin”, như bà nói. Tôi có thể hiểu là bà hẳn phải cảm thấy lo lắng ra sao và tôi sẽ rất vui lòng được dịch bất cứ tin nhắn nào bà chuyển tiếp cho tôi. Tôi thực sự hy vọng như thế sẽ làm rõ trắng đen.
Trân trọng
Edmund Fortescue
Giáo sư ngành nghiên cứu Hy-la
Tái bút: Nhân tiện, nói chung người ta không dùng từ “tình nhân Latin” để chỉ những người nói chuyện với tình nhân của họ bằng tiếng Latin; tôi thực lòng hy vọng thông tin này sẽ ít nhiều trấn an bà.
Denny and George
44 Phố Horal>
Covent Garden
London W1
Bà R. Brandon
37 Maida Vale Mansions
Maida Vale
London NW6 0YF
Ngày 4 tháng Mười một năm 2003
Rebecca thân mến
Cảm ơn vì lá thư của cô. Tôi rất tiếc khi nghe tin cô có mâu thuẫn với bác sĩ sản của mình.
Chúng tôi rất xúc động vì cô đã từng có nhiều khoảnh khắc hạnh phúc đến thế ở đây và cảm thấy đây là “nơi hoàn hảo để mang một đứa trẻ đến thế giới.” Tuy nhiên, tôi e rằng chúng tôi không thể biến cửa hàng của mình thành một phòng hộ sinh dã chiến, ngay cả vì một khách hàng cũ đáng giá.
Chúng tôi đánh giá cao đề nghị đặt tên con cô là “Denny George Brandon”; tuy nhiên tôi e rằng điều đó cũng không làm thay đổi quyết định của chúng tôi.
Chúc cô may mắn khi sinh nở.
Gửi tới cô những lời chúc tốt đẹp nhất
Francessca Goodman
Giám đốc Cửa hàng
REGAL AIRLINES
Trụ sở chính
Preston House
345 KINGSWAY – LONDON WC2 4TH
Bà Rebecca Brandon
37 Maida Vale Mansions
Maida Vale
London NW6 0YF
Ngày 4 tháng Mười một năm 2003
Thưa bà Brandon
Cảm ơn bà vì lá thư
Bà có vẻ đang hiểu lầm nghiêm trọng. Nếu bà sinh con giữa không trung trên một chuyến bay của Regal, con bà cũng không được “tặng vé hạng thương nhân miễn phí cả đời”. Và bà cũng không có quyền đi cùng con bà “với tư cách người giám hộ”.
Các tiếp viên trên máy bay của chúng tôi không phải “ai cũng từng đỡ đẻ cho hàng triệu triệu đứa trẻ” và tôi muốn nói rõ rằng chính sách của công ty Regal không cho phép chúng tôi cho phép bất cứ phụ nữ nào mang thai trên 36 tuần lên máy bay.
Tôi hy vọng bà sẽ lại lựa chọn Regal Airl sớm.
Trân trọng
Margaret McNair
Giám đốc Phụ trách Khách hàng
KENNETH PRENDERGAST
Prendergast de Witt Connell
Tư vấn Tài chính
Forward House
394 High Holborn London WC1V 7EX
Bà R. Brandon
37 Maida Vale Mansions
Maida Vale
London NW6 0YF
Ngày 5 tháng Mười một 2003
Thưa bà Brandon
Cảm ơn vì lá thư của bà.
Tôi lo ngại khi nghe về “kế hoạch thiên tài mới” của bà. Tôi thành thật khuyên bà đừng đầu tư phần còn lại của quỹ dành cho con bà vào cái gọiĐồ cổ cho Tương lai”, đồng thời xin gửi trả bà bức ảnh chụp nhanh bộ bikini Topshop phiên bản limited mà tôi không biết phải bình luận gì. Mua những món đồ như vậy không phải “chắc thắng lớn”, cũng không thể giúp bất kỳ ai kiếm lời được ngay cả khi họ “mua đủ nhiều”.
Cho phép tôi được gợi ý cho bà những đầu tư thông dụng hơn, như cổ phiếu và trái phiếu.
Trân trọng
Kenneth Prendergast
Chuyên gia Đầu tư Gia đình