Nhìn Vân Trạm đang bằng mọi cách khởi động thân
thể, Dung Nhược cố gắng kìm nén xúc động muốn hỗ trợ của mình, ngồi
xuống chiếc ghế cạnh giường.
Tựa vào đầu giường, Vân Trạm nhắm
mắt lại, xua đi cơn choáng váng vì đứng dậy mà kéo đến. Lần nữa mở mắt
thì đã phát hiện Dung Nhược đang nhìn chăm chú vào mình.
“Sao em lại tới đây?” Anh nhìn về phía cô, giọng nói khàn nhẹ.
“Vân Hân nói anh bị bệnh, muốn tôi tới thăm anh”. Vừa hữu ý vừa vô ý, Dung
Nhược là đang nhắc nhở Vân Trạm, đến thăm anh, không phải là ý nghĩ ngu
ngốc của cô. Nhưng nhìn vẻ mặt tiều tụy của anh giờ phút này, cô không
kìm được mà hỏi tiếp:
“……..Anh cảm thấy thế nào rồi?”
“Đã không sao”. Cố ý xem nhẹ cơn đau đớn co rút trên lưng, Vân Trạm lắc lắc đầu.
Môi khẽ mím lại, Dung Nhược nhẹ nhàng gật đầu.
Nhất thời, hai người đều lặng im, không khí trong phòng có chút áp lực và trầm trọng.
Không muốn nhìn đến gương mặt Vân Trạm, Dung Nhược cố ý chuyển tầm mắt, ánh
mắt lại vừa vặn dừng trên đùi anh. Đôi chân đó cho dù được che chở dưới
chiếc chăn mỏng vẫn không giấu được sự suy yếu, cùng với chiếc xe lăn
dưới phản xạ của ánh sáng mà lóe ra sắc chói kim loại, tất cả đều như
dằm gai nhọn đâm vào mắt cô đau đớn.
……..Không thể mềm lòng!
Cô âm thần nắm chặt vào tay vịn của ghế dựa, tự cảnh cáo trong lòng.
Cho dù chân anh đúng theo suy đoán của cô là bị thương vào lần bắt cóc đó,
nhưng dù sao cũng là vì Vân Hân! Ngay từ giây phút cô rớt xuống vách núi đen kia, cũng đã quyết định tính mạng của cô không còn là do anh đánh
đổi! Nay cô còn có thể hô hấp bầu không khí ở trên đời, hoàn toàn là do
may mắn của bản thân, cô hẳn là nên cảm ơn những ngư dân đã cứu vớt cô,
chứ không phải anh!
Cho nên, không cần phải có quá nhiều băn khoăn như vậy, cô chỉ cần hoàn thành tốt kế hoạch của mình là đủ!
Dung Nhược ngồi khuất bóng, vì thế Vân Trạm nửa nằm nửa ngồi ở trên giường
không thể thấy rõ vẻ mặt của cô. Nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được cô
đang lâm vào trầm tư. Tuy là không biết cô đang suy nghĩ về điều gì,
nhưng Vân Trạm vẫn quay đầu, nhắm mắt lại lặng yên nằm đó, không muốn
cắt ngang suy nghĩ của cô.
Sau một lúc lâu, bên tai mới truyền đến giọng nói trầm nhẹ đặc trưng của cô.
“Tại sao lại nói dối tôi?”
“……….” Dung Nhược đột nhiên đề cập đến vấn đề này khiến Vân Trạm mở mắt ra.
Anh khẽ nhướng mày không nói gì, nghi hoặc nhìn về phía cô.
“Anh và tôi, đã từng là người yêu, đúng không?” Hít sâu một hơi, Dung Nhược hỏi.
“Em……” Trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra vẻ kinh ngạc, Vân Trạm nhìn vẻ mặt khẳng
định của cô, trái tim co rút một chút. Chẳng lẽ, cô đã nhớ ra?!
“Không phải như anh nghĩ”. Đối mặt với kinh ngạc của Vân Trạm, Dung Nhược làm
như vô tội lắc đầu cười,”Tôi không nhớ nổi điều gì cả. Nhưng là bạn tôi
nói cho tôi biết, tôi trước kia là bạn gái của anh”.
Cô phải nhanh chóng đẩy mạnh mối quan hệ giữa bọn họ. Nếu anh đã không chịu nói gì, vậy để cô chủ động cũng tốt.
“Tôi nghĩ, bạn tốt của tôi sẽ không thể lừa tôi được. Anh là bạn trai tôi,
đúng không!”. Nói xong, cô chăm chú nhìn vào mắt Vân Trạm.
Thất vọng mơ hồ lại nổi lên trong lòng, Vân Trạm nhìn gương mặt quả quyết cố chấp của cô, cũng không trả lời ngay lập tức.
Đầu khẽ cúi cuống, mi mắt che giấu thần sắc nơi đáy mắt, một lát sau, anh
mới thản nhiên hỏi: “Nếu là đúng, em có thể lập tức chấp nhận không?”
“Không thể”. Câu trả lời rất nhanh và rành mạch.
Rõ ràng là có thể đoán được đáp án, nhưng khi chính tai nghe thấy nó thong dong bật ra từ miệng Dung Nhược, lòng anh vẫn dâng lên một tia u ám.
Nhưng câu nói tiếp theo của cô…, lại khiến anh không thể không nâng mắt
nhìn về phía cô.
“Không thể lập tức chấp nhận. Nhưng tôi nghĩ,
chỉ cần cho tôi một chút thời gian để thích ứng, hẳn là cũng không khó
gì”. Một chút ý cười hiện lên trên khuôn mặt thanh lệ,”Đương nhiên, đầu
tiên cũng phải xem anh có đồng ý tiếp tục mối quan hệ trong quá khứ của
chúng ta hay không”.
Vân Trạm sững sờ một chút. Nhìn vào đôi mắt trong suốt thiếu đi vài phần xa cách kia, anh bỗng nhiên sinh ra cảm
giác kỳ quái, cảm thấy không thể nắm bắt được cảm xúc của cô gái trước
mắt ———- một phút trước còn lạnh lùng khó gần, đảo mắt một cái đã trở
nên chủ động thân thiện.
Đến tột cũng là do việc mất trí nhớ đã
biến đổi tính cách cô, hay là chính anh ngày trước đã không phát hiện ra một mặt khác trong con người cô, anh không thể biết được. Chỉ là, Dung
Nhược với nhiều gương mặt như vậy, lại tản ra một loại khí chất khiến
người khác mê hoặc.
“Thời gian không còn sớm, tôi phải trở về”.
Dung Nhược đứng dậy, không đợi Vân Trạm nói chuyện, lại bổ sung: “Anh
hãy nghỉ ngơi thật tốt, lần khác gặp lại”.
Vân Trạm sau khi nhìn theo bóng lưng dịu dàng rời đi, lặng lẽ rơi vào trầm tư.