Tám giờ sáng, Hỷ Hỷ tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là đi chân đất ra cửa sổ, nấp sau chiếc rèm và nhòm xuống phía dưới. Phía dưới là cửa chính của khách sạn Tân Nguyệt, cô nhìn thấy vài người đi đường rảo bước ngang qua, nhưng không có ai dừng lại.
Cô đưa mắt qua con đường bộ hành phía đối diện, có hai nữ sinh mặc váy đồng phục màu trắng vừa bước ra từ siêu thị vừa tíu tít chuyện trò.
Không có bất kỳ bóng dáng khả nghi nào đi lại hoặc nhìn trộm ở phía dưới.
Mười một giờ, cô thay quần áo trang điểm tươm tất, bước ra từ thang máy rồi đưa chìa khoá cho lễ tân.
Cô liếc nhanh về phía dãy sô-pha dài ở đại sảnh, một người đàn ông đang chăm chú ngồi đọc báo, trang báo che gần hết cả khuôn mặt, đôi chân dài mặc quần bông màu ghi thẫrn, phía dưới xỏ một đôi giày thể thao sạch tinh tươm.
Khi đi ngang qua người đó, tim cô khẽ rung lên một nhịp. Hình ảnh phản chiếu vào mắt cô không phải là Lâm Khắc, mà là một ông cụ với mái đầu nhẵn thín.
Cô rời khỏi khách sạn, vào trong siêu thị mua một tờ báo, lúc trả tiền ở quầy thu ngân, cô liếc ra bên ngoài qua khung cửa kính.
Nếu chỉ dựa vào một bức ảnh chụp cô năm 13 tuổi, liệu Lâm Khắc có nhận ra cô ở ngoài đời không nhỉ? Cô cảm thấy mình bây giờ đã không còn giống những ngày xưa cũ nữa. Thuở trước, có một cô bạn tương đối thân trong vũ đoàn đã nói với cô không chỉ một lần rằng:
“Hình như cứ cách một quãng thời gian là trông cậu lại khác hẳn ấy nhỉ!”
Điều tồi tệ đó là khi soi gương, ngay cả cô cũng cảm thấy như vậy.
Là điều gì khiến cho khuôn mặt của một người thường xuyên thay đổi?
Khi đó, cô mỉm cười, đặt một ngón tay lên phía trên ngực, nói với cô bạn rằng:
“Có thể là vì, tim tớ lúc nào cũng thay đổi thôi!”
Cô nhét tờ báo vào trong túi sách, ra khỏi siêu thị rồi băng qua đường, đi vào một con ngõ phía sau, rẽ ngang qua chợ Lộ Thiên Thái, rồi vào một quán cà phê nhỏ gọi một chiếc bánh bông lan trứng và một ly cà phê.
Cô ngồi xuống bên chiếc bàn đặt cạnh lề đường, vừa uống café vừa đọc Chòm sao hôm nay.
Sao Kim hôm nay sẽ tiến vào cung Song Tử,
Cuộc đời của bạn như được chiếu rọi bởi những vì sao sáng,
Những cơ duyên mới đang đợi ở phía trước…
Cô bất giác đưa mắt lên tìm kiếm xung quanh, quang cảnh phía sau tờ báo vẫn tĩnh tại nhàn hạ, hai cô gái đang say sưa buôn chuyện, một anh chàng công sở mải gõ nhịp trên bàn phím laptop, và một cụ già chăm chú đọc sách bên tách trà nóng, nhưng bóng dáng mà cô đang mong đợi vẫn chưa xuất hiện.
Ba giờ chiều, cô mua được một thỏi son và một chiếc kính mát trong cửa hàng bách hoá, rồi lại đứng ngắm đi ngắm lại một hồi bên quầy trang sức, chọn vài chiếc dây chuyền khảm đá ướm thử lên cổ.
Thi thoảng cô lại liếc trộm qua gương, muốn thử xem liệu có phát hiện ra anh ta qua chiếc gương này hay không.
Nhưng vẫn chẳng thấy gì cả.
Cô quá căng thẳng, nếu như Lâm Khắc vẫn đang dõi theo cô từ một góc khuất nào đó, chưa biết chừng anh ta đã phát hiện ra cô đang cố gắng tìm xem ai đang theo dõi mình.
Lúc năm giờ, cô đeo chiếc kính râm, nhàn nhã ngồi trên băng ghế dài màu xanh, đọc Đời nhẹ khôn kham.
Cô đọc sách mà hồn như treo trên mây, thi thoảng lại ngước nhìn ra phía sau cuốn sách. Lúc này một chú chó ngao bỗng từ đâu xuất hiện, khuôn mặt vừa xấu vừa dị hợm tuột xích chạy đến sủa ầm ĩ phía sau lưng cô.
Cô hốt hoảng quay đầu lại nhìn đám cây rậm phía sau lưng, nhưng không thấy gì cả, chỉ nghe thấy một cơn gió thoảng qua, khiến cành lá xao động một hồi.
Chủ nhân của chú chó ngao chạy đến, nắm lấy chiếc vòng cổ của nó, quát:
“Đa Lợi! Không được như vậy.”
Trước khi bị kéo đi, chú chó có tên Đa Lợi kia như không cam chịu, vẫn cố sủa thêm vài tiếng. Hai chân trước toàn thịt của nó khều khều vào không trung vài cái một cách bất lực.
Hỷ Hỷ đặt cuốn sách vào trong túi rồi đứng lên, chầm chậm rời khỏi công viên.
Cảm ơn Đa Lợi.
Cô đưa tay gạt chiếc kính trên sống mũi, khoé môi khẽ đượm một ý cười.