Cô bật ngọn đèn nhỏ trên đầu giường, lật chăn ngồi dậy, đi chân đất qua rồi tựa lưng vào tường.
Tiếng hát mơ hồ truyền qua, như ma như quỷ, như kể như khóc, đó là bài Dạ khúc của ban nhạc Secret Garden.
Lâm Khắc đang nghe nhạc sao?
Lưng cô áp chặt vào tường.
Con tim khẽ hòa theo rung động.
Cô nâng hàm lên, giơ cao một bên đùi như một chú mèo, trên người mặc chiếc váy ngủ trắng dài đến gót chân, ôm lấy cánh tay và tự phiêu bồng với bản nhạc đêm. Cô lướt qua ô cửa sổ đọng mờ hơi sương, phiêu qua thành giường, trôi về dưới bức Đêm đầy sao, chìm đắm tha thướt trong căn phòng. Tiếng hát vẫn vang lên lanh lảnh không ngừng. Mãi cho tới khi thấm mệt, cô mới thả mình nằm xuống giường.
Đêm hôm đó, cô ngủ rất ngon.
Sáng muộn ngày hôm sau, Hỷ Hỷ gần như phải đem tất cả quần áo chống lạnh để mặc lên trên người, đội mũ, khăn len và găng tay, lập cập rời khỏi khách sạn.
Tuyết phủ rất dày. Mười một giờ, cô bước đi trên khu đất ẩm ướt mênh mông, không rõ bến bờ.
Một mình cô chìm trong mưa tuyết, từng dấu chân in hằn phía sau, rồi lại lập tức bị tuyết phủ lấp.
Mọi người đi xem sếu Nhật Bản. Nhưng cô không đi.
Cô sợ những loài chim lớn, sợ vẹt béo, và cũng sợ chim ưng nữa.
Anh từng kể với cô, chim ưng là loài ăn thịt thối và xác chết. Kế từ đó, mỗi lần nhìn thấy chúng là cô lại nổi hết cả da gà.
Từng mảng tuyết lớn rơi xuống trắng xóa đất trời, khung cảnh trước mắt như càng thêm diệu vợi.
Ở đây lạnh quá đi mất!
Anh ơi.
Cô ôm chặt chiếc áo khoác trên người.
Lời hứa cùng anh phiêu bạt chân trời góc bể, vẫn chưa thành hiện thực.
Giờ cô lại đến đây cùng một người khác.
Rốt cuộc anh đang trốn nơi đâu? Tại sao lại mất tăm mất tích như vậy?
Cô bật khóc nức nở, với tay ra sau để kéo chiếc mũ lông của áo khoác bị gió thổi ngược. Cô vụng về kéo mãi mấy lần mà không được, đến lúc định mặc kệ thì bỗng nhiên lại kéo được. Hình như cô vừa chạm phải tay ai đó.
Ngày xưa cứ mỗi dịp sinh nhật, anh đều sẽ tặng cô một món quà, lúc thì đĩa nhạc, vòng tay, khi thì cặp sách, vở hay chỉ đơn giản là vài cái kẹo…. Anh thường trêu cô rằng:
“Em đọc nhiều sách như vậy, không sợ sau này biến thành một cô nhóc cận thị sao?”
Rời khỏi vùng đất ẩm ướt kia, cô đến cửa hàng bách hóa mua một đôi tất dài cho chính mình, năm nay là một đôi tất lưới.
Sáu giờ, cô đi ăn cơm hải sản và uống hai chai sake.
9 giờ 10 phút, cô bước vào một quán rượu gần khách sạn. Cô cởi mũ, khăn quàng và chiếc áo phao dày cộp, kéo đầu ngón tay cởi găng tay rồi quẳng trên bàn, ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Lâm Khắc không có ở đây, nơi này quá chật, anh ta chẳng thể ẩn mình.
Cô đoán anh ta đang ngồi trong cửa hàng game phía bên kia đường.
Cô lau hơi nước bám đầy trên cửa sổ, khe khẽ nhìn sang. Bên đó vẫn sáng đèn, cô trông thấy lố nhố bóng người đang ngồi trước máy điện tử.
Cô ăn cá nướng, thịt bò, đậu phụ, và uống rất nhiều rượu ấm.
Một lúc sau, cô cảm thấy mặt nóng rần rần, quang cảnh phía trước hơi mông lung.
Cô lại đưa tay lau cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi ngày càng nặng. Mắt cô bắt đầu hoa lên.
Rượu này mạnh thật đấy!
Anh ơi.
Cô vịn lên bàn, lảo đảo đứng dậy mặc áo khoác, rồi ra quầy thu ngân trả tiền.
Tuyết vẫn rơi mịt mùng.
Cô bước ra từ quán rượu, chếnh choáng đi trên mặt đất phủ đầy tuyết, được một vài bước, cô bỗng trượt chân rồi ngã phịch xuống.
Cô luống cuống bò dậy, đôi tay đã lạnh cóng, lúc này cô tìm thấy một chiếc găng tay trong túi áo, nhưng không tìm thấy chiếc còn lại.
Cô nhìn sang bên cạnh, không thấy chiếc găng tay kia, chắc là để quên trong quán rượu mất rồi.
Cô lại lảo đảo quay lại quán rượu kia.
Cô đẩy cánh cửa gỗ của quán rượu, nhìn thấy chiếc găng tay lông màu xanh lục đang nằm chơ vơ phía dưới gầm bàn.
Đúng là cô đã quên nó ở đây. Cô mỉm cười bước qua kéo ghế, định khom lưng nhặt chiếc găng lên.
Thế nhưng, chiếc găng kia cách xa cô quá!
Cô co tay lại, cảm thấy rất chóng mặt, bèn nằm bò lên bàn, vùi mặt vào cánh tay rồi mơ hồ chìm vào trong giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên chiếc giường khách sạn, dưới lớp chăn ấm và trên người vẫn mặc nguyên đống áo quần dày cộp.
Đôi găng tay màu xanh và cuốn Trăm năm cô đơn nằm gọn gàng ngoan ngoãn trên chiếc tủ đầu giường, bên cạnh đặt một cốc nước.
Cô nhỏm dậy, vặn công tắc chiếc đèn vàng ở đầu giường, miệng khô chát, cầm cốc nước uống cạn.
Cô bỗng thấy nóng, cởi quần áo vứt xuống dưới chân, cầm găng tay và sách lên ngắm nghía.
Lâm Khắc có mở cuốn sách này ra không? Anh ta đi từ khi nào?
Trên tường, bức Đêm đầy sao vẫn nguyên vẹn, không gian vẫn im lặng như tờ.
Bên ngoài tuyết vẫn xao xác rơi.
Cô ôm cuốn sách, nhẹ nhàng chui vào trong chăn rồi lại ngủ thiếp đi.
Đêm hôm đó Lâm Khắc không tài nào ngủ được, cứ mải nghĩ về cô gái kia, niềm khao khát và nỗi thương xót dâng tràn trong tim.
Anh rất muốn được yêu, được bảo vệ cô.