“Cô ấy còn giữ cái bàn này?” Một dòng nước ấm áp tràn ra trong ngực, khiến tim anh đập kịch liệt.
Chiếc bàn học này, ít nhất đã mười năm!
Từ lúc ở trấn nhỏ hoang vắng, đến lúc họ thuê được một căn phòng, giờ đây, nó vẫn ở đây, được giữ gìn cẩn thận, nhìn không ra đã suốt mười năm.
“Đó là thứ duy nhất cô ấy không muốn vất bỏ.” Giang Văn Khôn khoanh tay
trước ngực, nhìn hành động si mê của bạn tốt, anh chịu không nổi buông
tay. “Quên đi, tùy cậu! Tôi đi dọn đồ.”
Quan Trí Đàn tùy ý gật đầu,
tay vẫn quyến luyến trên chiếc bàn cũ. Anh còn nhớ ngày cô nhận được
chiếc bàn này, khuôn mặt sáng ngời, chói mắt mê người.
Tiểu Trinh trước đây có thói quen viết nhật ký, cô thường giấu những tâm sự
vào ngăn bàn. Nghĩ rằng anh không biết, làm ơn đi, đây là thứ anh tự tay làm ra, anh mới là người biết rõ nhất!
Vì tò mò, Quan Trí Đàn mở ngăn kéo, cầm lên một quyển vở dính đầy bụi.
Đây là từ trước khi cô được thăng chức lên làm trợ lý thiết kế, thường
thích vẽ vào vở, cô không phải một nhà thiết kế, nhưng những đồ dùng cô
thiết kế lại rất đẹp.
Anh mở những trang giấy cũ, thấy một vài trang dính lại với nhau, ẩm ướt, ố vàng nước mắt, khiến lông mày
anh nhăn lại, đau lòng vạn phần khép lại cuốn nhật ký, giấu vào cặp tài
liệu.
———
Mọi chuyện…. sao lại trở thành như thế này? Tiểu Trinh không thể hiểu được. Cô sao lại có quyết định như thế này?
Lúc trước đột nhiên phải chuyển nhà, chuyển đi cũng không thành vấn đề,
nhưng trong khoảng thời gian ngắn thì phải tìm nhà mới như thế nào.
Trong khi cô đang suy nghĩ, nằm mơ cũng không ngờ đến, cô lại mang theo
hành lý đi vào nơi này…
“Mẹ!” Hoan Hoan tan học về chạy lại ôm chầm lấy cô. “Mẹ, mẹ, con rất nhớ mẹ! Lâu rồi không thấy mẹ!”
Tiếng nói ngon ngọt của con làm Tiểu Trinh bật cười. “Hôm qua vừa gặp, sao lại đã lâu rồi?”
“Hôm nay không gặp đã là rất lâu rồi!” Hoan Hoan bĩu môi trả lời, vẻ mặt không muốn rời khỏi mẹ.
Đúng vậy, chưa đến hai mươi tư giờ, cô lại bước vào chỗ ở của Quan Trí Đàn,
còn mang theo cả hành ý. Quan Trí Đàn nói, đây là vì muốn tốt cho con,
nhưng cô lại cảm thấy đề nghi này có chút kỳ lạ.
Chuyển đến nhà anh, nghĩa là sao? Quan hệ của họ lúc này, ở cùng với nhau như vậy có đúng không?
Hoàn toàn không đúng! Nhưng cô lại đồng ý rồi. Dọc đường đi cô không chỉ một lần mắng mình ngu ngốc, nghi hoặc chính mình vì sao lại đồng ý.
“Hoan Hoan, tối nay muốn ăn gì? Ăn ở quán đồ cay Tứ Xuyên con thích được
không?” Quan Trí Đàn từ thư phòng đi ra, nhịn cười, buộc mình mặt không
đổi sắc, không chú ý đến vẻ mặt mơ hồ hoang mang của Tiểu Trinh.
Cô
vẫn không thay đổi, vẫn là ngây ngốc dễ lừa, chỉ cần khẩu khí cường thế
một chút, không chịu thỏa hiệp một chút, đúng tình hợp lý mà giải thích, cô sẽ không thể phản bác, ngoan ngoãn đi cùng anh.
Chẳng lo lời nói có trăm ngàn chỗ sơ hở, có thể tìm ra một ngàn lẻ một lý do để phủ định, nhưng cô tuyệt đối không nhận ra.
Anh đến chỗ ở của cô và Giang Văn Khôn thu thập đồ dùng của con gái, thật
ra chỉ là mượn lý do, anh nhất định phải tận mắt nhìn thấy cô chuyển ra
khỏi đấy, anh không muốn cô và một tên đàn ông khác ơ chung, một giây
cũng không chờ được!
Mà khi cô nói sẽ đến phòng làm việc ở tạm, anh không cần suy nghĩ, lập tức đưa ra lý do làm cô phải đến đây. Anh nói với cô…
“Tới giờ, tôi vẫn còn chư nghĩ ra phải xử lý chuyện của em thế nào.”
Muốn trừng phạt cô tám năm trước lừa anh như thế nào? Để cô áy náy bao lâu?
Còn cả phải làm thế nào để bồi thường sự hy sinh suốt tám năm qua của
cô? Làm sao để khiến cô tự tin hơn… Kế hoạch của anh vẫn còn chưa chu
toàn.
“Nhưng mà, hiện giờ tôi chú ý nhất là Hoan Hoan, chỉ cần nó vui vẻ, thì làm gì cũng được. Hoan Hoan chỉ cần có em sẽ vui vẻ, đêm qua không cần dỗ lâu nó đã ngủ được, lại ăn được đến hai bát cơm,
nếu Hoan Hoan cần em, vậy em đến chỗ tôi ở đi.”
Anh nhún vai, cố ý không để lộ thái độ, anh tuy không nói dối, nhưng cũng không phải nói thật.
“Nhưng mà….”
Tiểu Trinh cau mày mở miệng nói, anh lập tức không cho phép cô từ chối.
“Tôi nghĩ tôi không cần nói thêm gì nữa, em tự nghĩ xem bây giờ làm thế nào để tốt nhất cho Hoan Hoan.”