Đúng vậy, anh là ân nhận, sau khi quen biết anh, anh giúp cô rất nhiều
việc, ngoài việc sau khi làm thêm không phải đi bộ về nhà nữa, ban ngày
cô đi học, không thể đưa ông nội đi bác sĩ bốc thuốc, là Quan Trí Đàn
ngoan cố đưa ông nội đến bệnh viện.
Anh rất nhiều tiền, nhìn anh cũng có thể thấy, cô đọc tạp chí của các bạn học nhìn thấy những bộ
quần áo có giá rất khoa trương, một chiếc áo phông mà có giá năm ngàn
tệ, loại quần áo này lại trở thành áo lao động của Quan Trí Đàn, cho dù
hỏng cũng không đau lòng.
Anh ra tay rất mạnh, trong ví da lúc nào
cũng đầy tiền mặt, tiền tiêu vặt một tháng của anh gấp hai mươi lần tiền làm thêm của cô, anh không ở trong kí túc xá, mà thuê một ngôi biệt thự trong thị trấn, cô từng đi qua vài lần, kiểu dáng là kiểu mẫu trên tạp
chí…. Chỉ tính trong cuộc sống, họ đã là hai người không cùng một bầu
trời.
Nhưng anh chưa bao giờ đưa tiền cho cô để cải thiện
cuộc sống, ngược lại tự mình giúp cô làm cái này làm cái kia, khiến cô
thật sự cảm động, cảm kích anh không dùng tiền làm nhục cô.
“Nước đâu? Nước đá đi, anh rất khát.” Quan Trí Đàn lại sai cô chạy vặt.
“A, được”. Tiểu Trinh ngơ ngác, lập tức chạy vào container, lấy nước đá cho anh.
Nhìn cô chạy đi, nụ cười bừng lên trên mặt anh. Khi dễ cô nàng này thật dễ, nhưng lại khiến tâm tình anh tốt hẳn lên.
“Đồ ngốc.” Tuy ngốc, nhưng, anh thích.
Sửa chiếc ghế gãy chân xong, lại sửa tiếp chiếc ghế dựa, rồi cầm lấy dao,
chỉnh lại những điểm chưa bằng phẳng trên một tấm gỗ, bào cho đến khi
nhẵn bóng.
Anh định giúp Tiểu Trinh làm một chiếc bàn có ngăn, có thể bỏ các bản vẽ vào.
Trước đây có một ngày chơi đùa với cô, đoạt lấy một đống giấy của cô, thấy cô đang học thiết kế.
Giấy là đoạt lấy, nhưng, lại làm cô khóc, cũng là vì cảm thấy xấu hổ, sợ anh cười nhạo. Cô vừa khóc vừa nói: “Em đã bảo anh không nên nhìn, anh nhát định đang cười em….”
Cô khóc làm anh giận chính mình, cảm thấy bản thân mình làm sai, nhưng cũng vì vậy mà khiến anh phát hiện một chuyện…
Quan Trí Đàn anh cũng biết sợ hãi, sợ cô bị anh chọc giận sẽ không bao giờ
để ý đến anh nữa, sợ cô không thể mở rộng trái tim với anh.
Anh thích cô, thích đến mức chỉ cần nhớ tới trước đây có người khi dễ cô, một đám người cưỡi xe máy vây quanh cô, lấy sự sợ hãi của cô làm vui, một cơn
tức giận dâng lên trong bụng, phẫn nộ muốn đánh người.
Nếu nói cho cô biết anh thích cô, có có thể bị dọa đến mức chạy trốn không?
“Muốn chạy? Không có cửa đâu.” Quan Trí Đàn bá đạo hừ một tiếng, trong lòng
quyết định, dùng mọi biện pháp, đem nữ sinh ngốc này giữ trong tay.
Vừa giúp cô đóng bàn học, anh đồng thời mưu tính kế hoạch….
~*~*~
Thời tiết Đài Loan chỉ có mùa hè và mùa đông, mùa đông vừa qua đi, thời tiết bắt đầu nóng lên, giờ mới tháng ba, nhưng lúc nào cũng thấy anh kêu
nóng.
Tiểu Trinh đi ra khỏi cổng trường, hôm nay không phải đi làm
thêm, trong lòng nghĩ định đi bệnh viện lấy thuốc cho ông nội, lấy thuốc xong sẽ đi đến siêu thị, mua chút đậu xanh về nhà. A, còn phải mua
đường phèn, thời tiết nóng như vậy, Quan Trí Đàn lại luôn tức giận, làm
canh đậu xanh cho anh ăn giải nóng, đỡ phải tìm cô gây sự…
“Kỉ Tiểu Trinh, em chậm chạp quá đấy! Vừa đi vừa nhìn xuống đất, xem có nhặt được vàng không hả?”
Vừa ra khỏi cổng trường, chợt nghe thấy giọng nói của anh, ngẩng đầu lên
nhìn thấy thủ phạm hai tay khoanh trước ngực quở trách cô, phía sau là
chiếc xe máy Harley rất nổi bật.
Đang lúc tan học, học sinnh ở đây rất đông, mà Quan Trí Đàn, lại đặc biệt nổi bật.
Anh mặc chiếc áo phông màu tím đậm phối hợp với quần bò màu xanh thẫm, nhìn không khác gì những sinh viên thông thường, nhưng anh lại khác, bởi anh rất cao, nên quần áo cũng có kích cỡ khác. Có lúc không nhịn được hỏi
anh, mới biết anh cao mét tám hai, ước chừng cao hơn cô đến hai mươi cm.
Quan Trí Đàn rất nổi tiếng, tuy tính tình anh không tốt, thường gây chuyện,
nhưng trong cảm nhận của những nữ sinh vùng quê, lại rất cao suất, gia
thế tốt, là khát vọng của các cô, cao không thể với tới.
Nhưng anh đối xử với cô lại đặc biệt ưu ái…
Anh chỉ là thương hại cậu mà thôi! Người ta là đại thiếu gia, cậu dựa vào cái gì mà mơ tưởng?
Lời nói của bạn học đâm vào trong lòng, cô không khỏi tự ti. Đúng vậy, cô dựa vào cái gì?
“Cái mặt kia là sao hả?” Quan Trí Đàn vò vò mái tóc cô, miệng rất xấu, nhưng động tác rất nhẹ nhàng.
Anh thích tóc cô, chỉ ngắn đến bả vai, không nhuộm màu mà đen bóng tự
nhiên, anh thích cảm giác những sợi tóc mềm mại của cô chạm vào, nhưng
sợ nếu quá nhu tình sẽ dọa cô, đành phải dùng cách này để chạm vào cô.
Kỉ Tiểu Trinh còn quá nhỏ, anh không dám ra tay.
“Làm gì mà nhìn như muốn khóc vậy? Ai bắt nạt em?”
Cô không giống mọi khi bĩu môi đánh vào tay anh, nói anh không được làm
loạn, ngược lại ngơ ngác để anh bắt nạt,, anh nhìn kĩ, nhận ra sắc mặt
cô là lạ, thoạt nhìn thấy có vẻ không vui, anh cau mày.
“Không sao.”
Tiểu Trinh đẩy tay anh ra, “Anh sao lại đến đón em? Không phải đi học
sao? Anh như vậy sẽ bị đuổi học đấy!” Cô đột nhiên nghĩ ra, trường học
hai người ở cách nhau khoảng bốn mươi phút đi xe, hiện giờ mới bốn rưỡi, anh không phải đi học sao?
“Anh không thể bị đuổi.” Quan Trí Đàn nhêhcs môi, cười trào phúng.
Cho dù anh không đến lớp, cả ngày ngồi đánh điện tử, anh cũng có thể lấy
được bằng tốt nghiệp và phiếu điểm đẹp, từ lúc anh đến nơi hẻo lánh này
học đại học, người nhà của anh đã vì anh “chơi oẳn tù tù”, tuyệt đối sẽ
để anh bình an tốt nghiệp.
Người nhà của anh quả thật “tín nhiệm”
năng lực của anh, ngay cả khả năng anh đi học đại học hay tốt nghiệp
được đại học, nghĩ đến điều này, trong lòng thấy tràn ngập tức giận….
“Người thông minh thật tốt.” Tiểu Trinh nhíu nhíu hạ mũi, đôi mắt tròn mở to
nhìn anh, “Có phải mọi chuyện đều không làm khó được anh phải không?”