Vuốt miếng băng trên sườn mặt, miệng vết thương vẫn còn đau.
Quan Trí Đàn không khỏi cười khổ, nghĩ đợi chút nữa anh mang theo vết thương này đến bệnh viện, Tiểu Trinh chắc chắn sẽ ngạc nhiên, nói không chừng còn
có thể nước mắt lưng tròng.
“A Đàn, cậu hôm nay về nghỉ ngơi đi, hai
ngày nữa đến.” Chủ nhiệm kiêm ông chủ ở công trường anh làm việc, đưa
anh đến bệnh viện khâu, băng bó, than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai anh. “Sự
nghiệp muốn thành công, thân thể phải khỏe mạnh, trước hai ngày không
được phép đến, cứ như vậy đi.”
Hôm nay ở công trường, anh không
cẩn thận bị cấp trên đang bê thùng dụng cụ đụng trúng, may mà có đội mũ
bảo hiểm, nên không bị thương quá nặng, chỉ ở gần sườn mặt, thái dương
có xuất hiện một vết thương, nhưng chảy rất nhiều máu, đến bệnh viện
phải khâu sáu mũi.
Ông chủ muốn anh nghỉ hai ngày không công, như vậy thu nhập sẽ thiếu hụt, không được!
“Chủ nhiệm…” Anh nhíu mày, anh không có quyền nghỉ ngơi, phải làm việc mới được.
“Nghỉ ngơi hai ngày sẽ không trừ tiền lương của cậu! A Đàn, về đi.” Ông chủ
đưa tay đuổi, thúc giục anh rời đi. “Về chăm sóc vợ cậu cho tốt, đi đi,
đi đi!”
Quan Trí Đàn nhìn ông chủ, đối với sự chiếu cố của ông vô cùng cảm kích, chỉ có thể gật gật đầu, không nói một câu tiêu
sái rời khỏi văn phòng, đi về phía xe máy.
Đầu có hơi
choáng váng, tốt nhất là không nên cậy mạnh, về nhà ngủ một chút, tỉnh
ngủ, thư thái, lại đến bệnh viện báo cáo với bà xã. Anh không phải sợ
nước mắt của vợ, chỉ là tạm thời không thể nghĩ ra cách an ủi cô!
Về nhà, anh cởi bộ quần áo lao động đã bẩn, vào tắm rửa, rồi nằm lên giường.
“Aiz….” Miệng vết thương nhói đau, cảm giác đau khiến anh nhe răng trợn mắt.
Anh đổ người lên giường, nhắm mắt lại, chờ cảm giác đau dịu đi.
Một lúc lâu vẫn không buồn ngủ, anh rất mệt, nhưng ngủ không được, trong
đầu lại hiện lên khuôn mặt của Tiểu Trinh, nghĩ đến khoảng thời gian ba
người đã cùng nhau đi qua, từ chiếc container cũ, đến căn phòng bây giờ.
Cuộc sống không dư dả, không có tiền mua những thứ đồ xa xỉ, nhưng họ rất
hạnh phúc. Tiểu Trinh nhìn anh ngây ngô cười, ánh mắt hiền lành bỡn cợt
của ông nội… Họ vô điều kiện tin tưởng anh, tin anh sẽ không làm họ thất vọng, vì hồi báo lại sự tin tưởng ấy, anh ngay cả tính mạng cũng có thể giao ra.
Nhà của anh, nơi có Tiểu Trinh, có ông nội.
Hỗn loạn, vì đã một thời gian dài không ngủ, hơn nữa hôm nay bị thương mất
máu, Quan Trí Đàn không cản được cơn buồn ngủ, dần dần chìm vào giấc
mộng.
Trong lúc mơ màng, loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa mở, tiếng bước chân vội vàng vọt vào phòng tắm, liên tục nôn khan.
“Nôn… Nôn…” Tiếng nôn như muốn nôn toàn bộ những gì có trong dạ dày ra, khiến người ta lo lắng, sau khi tiếng nôn khan kết thúc, lại có tiếng khóc
thương tâm.
Tiếng khóc này, anh không thể lầm được, là
Tiểu Trinh, sao cô lại khóc? Nôn đến như vậy, cô không khỏe sao? Sao lại không nói cho anh biết!
Anh lập tức nhảy dựng lên khỏi giường, vội vã lao ra khỏi cửa, nhưng đoạn đối thoại nghe được khiến anh cứng lại.
“A Khôn, em… em thật sự không làm được…” Tiểu Trinh khóc nghẹn ngào, nói
với người đưa cô về, Giang Văn Khôn. “Em không thể đối mặt với anh ấy,
em không làm được…” Cô khóc thương tâm, không thể vãn hồi.
“Tiểu Trinh….”