“Băng Tâm, hôm nay
tên khốn kia dám đánh bom cảnh cáo nói anh tránh xa Thiên Thiên và Chính Thần ra.” Vừa quay về đến biệt thự trên núi Diệp Quân rất không có chí
khí mang vấn đề quăng cho người khác giải quyết.
“Vậy thì sắp tới có cuộc họp mặt thường niên trong nội bộ quân đội tranh thủ mời chị ấy đi cùng tiện thể cho báo chí một đề tài mới chẳng phải được
rồi hay sao?” Lãnh Băng Tâm mới nghe qua không khỏi nhíu mày một cái
nhanh chóng nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường.
“Ý
kiến không tồi, sau này cứ vậy mà phát huy nhé anh đi mời Thiên Thiên
cùng đi dự đây tạm biệt.” Diệp Quân nhanh chóng tắt điện thoại mỉm cười
nhàn nhạt, cô gái Lãnh Băng Tâm này vẻ ngoài quả thật xinh đẹp nhưng mà
nội tâm lại chính là ác như vậy. Thật đúng như sư phụ từ nhận xét “Lãnh
Băng Tâm là ác quỷ đội lốt thiên thần” nên có vô số kẻ chết vì người
này.
Xem ra hôm nay anh lại phải đến đón Chính Thần
cùng bé bàn cách dụ dỗ hay cưỡng chế gì đó để tạo thêm chút náo nhiệt
rồi. Còn tên kia dám chèn ép anh để xem anh làm thế nào cấm vận khiến
hắn biết mình là ai, lại dám tưởng anh là quả hồng mềm muốn nắn thế nào
thì nắn à.
Sau khi rời khỏi, Lâm Phong cũng cảm
thấy nhớ con trai nên lái xe nhanh đến trường học định đón bé đi để hỏi
một số chuyện, nếu bé có hiểu lầm phải ngay lập tức dỡ bỏ nó.
“Chính Thần, ba có chuyện muốn nói với con.” Để tránh con trai lại bỏ chạy,
Lâm Phong nhanh chóng tìm bé và nhấc bổng lên không cho bé kịp phản ứng
mở miệng nói. Cũng không đợi sự đồng ý của bé mà đi thẳng ra khỏi lớp
học không quan tâm đến cô giáo ở phía sau bị dọa tới sợ xanh mặt. Người
đàn ông này vừa lạnh lùng vừa bá đạo là nhân vật họ không thể trêu chọc, nghĩ vậy cô giáo không biết làm gì khác ngoài việc gọi điện ngay cho
Thiên Thiên.
Còn đối với Chính Thần mà nói lúc này
bé đang tức giận, vô cùng tức giận, không ngờ người đàn ông này lại còn
mặt mũi đến đây muốn nói chuyện. Hừ nếu không phải sợ phản kháng sẽ bị
lộ việc mình giấu mẹ huấn luyện bé nhất định sẽ hung hăng giáo huấn con
người này một trận.
Mang Thần ra xe, Lâm Phong nhanh
chóng đóng cửa lại đặt bé ngồi đối diện mình ở ghế sau của xe để tiện
nói chuyện. Không biết toàn bộ những chuyện đã xảy ra nhưng mà có một
điều chắc chắn là đứa con trai này đang rất hận anh, có lẽ là nó muốn
anh hoàn toàn biến mất trước mặt nó và mẹ.
“Chính Thần, cha biết mình sai rồi nhưng chuyện một năm trước thực sự chỉ là hiểu
lầm thôi con hiểu không?” Lâm Phong áp đôi tay vào khuôn mặt đang vô
cùng bức xúc kia nhẹ giọng nói, lời nói ấy bao gồm tất cả tình yêu sự
luyến tiếc,đau khổ của anh.
“Hừ hiểu lầm, một từ hiểu
lầm mà có thể bỏ qua tất cả sao, ông đùa à?” Chính Thần nhíu mày hừ
lạnh, những giọt nước mắt của mẹ bé không hề quên cũng không thể nào
quên được.
“Cha biết nhưng mà cha không hề phản bội mẹ
con cũng như không cho thuộc hạ truy sát con cùng mẹ và dì của con.”
Nhìn biểu hiện của con trai Lâm Phong lúng túng giải thích, anh thề là
do anh quá tin tưởng vào thuộc hạ mới dẫn đến sự việc như ngày hôm nay.
“Đó là việc của ông tôi không liên quan, mau thả tôi xuống nếu không mẹ sẽ lo lắng.” Chính Thần quay người nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe,
vừa rồi lúc bé bị đưa đi chắc chắn cô giáo trong trường đã gọi điện báo
cho mẹ. Chỉ sợ bây giờ mẹ đến mà không thấy bé chắc chắn sẽ đau lòng vô
cùng, với tính tình của mẹ hiện nay chắc chắn là có san bằng cái trường
này.
Chính Thần quả thật là đoán đúng, sau khi nghe
tin Chính Thần bị đưa đi Thiên gần như điên cuồng lao thẳng xe đến
trường học của bé., trong lòng tràn ngập lo lắng sợ hãi. Cô không cần
biết là ai dám to gan như vậy nhưng chỉ cần biết được hắn là ai cô nhất
định sẽ cho hắn trả giá toàn bộ những gì mình đã làm hôm nay.
Chính Thần vừa nhìn ra cửa đã thấy Diệp Quân đang đi vào phía bên trong trường bé lập tức trườn người tới gõ thật mạnh lên cánh cửa gây ra
những tiếng bịch bịch. Lâm Phong để ý thấy hành động của bé lập tức dang tay ôm con trai lại nhưng đã không còn kịp nữa, kẻ họ Diệp kia đã bước
đến gần chiếc xe.
“Hừ mau thả Chính Thần ra ngoài đi.” Diệp Quân đang đi tìm Chính Thần chợt thấy trong một chiếc xe sang
trọng phát ra tiếng bịch bịch như có ai đang gõ mạnh từ trong ra. Lại
nhìn vào chiếc xe này khá quen mắt, nghĩ lại mới biết hóa ra đây là
chiếc xe mà gần đây luôn đỗ trước cổng trường này mỗi lúc anh tới đón
Chính Thần. Bề ngoài chiếc xe vốn bình thường nhưng nhìn kỹ có thể thấy
nó được cải tiến toàn bộ không thể dễ dàng mở cửa được. Có lẽ kẻ không
thức thời này đã bắt đầu không chịu đựng được mà đến tìm Chính Thần rồi. Toàn thân Diệp Quân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo đến đáng sợ khí thế khiến
kẻ đứng gần không rét mà run.
Nhìn kẻ trước xe kiêu
ngạo khiến Phong không khỏi nhíu mày ôm thật chặt Chính Thần bước từ từ
ra khỏi xe đứng đối mặt với Diệp Quân. Trên người anh lúc này cũng tỏa
ra hơi thở lạnh lẽo chết chóc và khí thế áp bức như Diệp Quân, hai kẻ
vương giả đối đầu thật khiến cho xung quanh nhất thời bị bao bọc bởi sự
chết chóc đáng sợ đến mức mọi người vội tránh xa.
“Chỉ bằng một thằng nhãi như cậu, hoang tưởng.” Lâm Phong càng ôm chặt con
trai đối mặt nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt sắc bén, xem ra lần dạy dỗ vừa
rồi không khiến cho tên ngu đần này rút ra bài học gì rồi.
“Được vậy chúng ta thử xem thằng bé muốn theo ai.” Hơn ai hết Quân biết chắc
chắn Chính Thần tuy không nói điều gì chỉ im lặng quan sát tình hình
nhưng nếu có cơ hội bé sẽ lập tức tránh xa khỏi vòng ôm kia.
“Thằng bé là con tôi tất nhiên sẽ đi theo tôi.” Phong nhếch môi xoay người mở
cửa xe thì đã bị một bàn tay to giữ chặt bên vai trái bóp mạnh xuống.
Nhưng anh cũng đâu phải người yếu đuối, chỉ mới như vậy chẳng khiến anh
mảy may nhíu mày lấy một cái.
“Thả ra nếu không nhất
định anh phải hối hận.” Quân dùng lực tay cực mạnh giữ chặt vai Phong,
thật không hổ là kẻ đứng đầu giới sát thủ, bình thường dù là với chiến
sĩ mạnh nhất quân đội mà bị anh dùng tới sức lực này bóp vai thì tuyệt
đối đau tới nhíu mày hoặc hơi thở không ổn định.
“Các
người đang làm gì, mau thả con tôi ra.” Đúng lúc này tiếng nói lạnh thấu xương cùng sát khí mạnh mẽ từ phía sau lập tức bắn đến khiến hai người
đàn ông quay đầu, còn Chính Thần thì ngược lại ở trong lòng ai đó lập
tức bày ra bộ dạng mắt ngấn nước vô cùng ủy khuất.
Thiên
Thiên vừa bước xuống xe lập tức thấy cảnh hai người đàn ông đang đứng
tỏa ra hơi thở lạnh lẽo nhìn dáng người cũng biết là ai cộng thêm hình
ảnh con trai bị ôm phản chiếu trên cửa xe khiến cô lập tức giận sôi máu. Hai kẻ đàn ông này đúng thật là không thức thời có muốn đánh nhau hay
làm gì đó tốt nhất cũng không nên để một đứa trẻ bên cạnh nhỡ đâu làm nó bị thương thì sao mà với thực lực của hai kẻ này chỉ sợ là sẽ gây ra án mạng thôi.
“Là anh ta muốn đưa Chính Thần đi, anh
đang muốn đưa bé về nhà chơi một chút.” Thấy vẻ mặt giết người của Thiên Thiên, Diệp Quân nhanh chóng vứt bỏ hết mặt mũi, chí khí đổ toàn bộ tội lỗi lên người đứng sau không một chút thương tiếc, muốn mang người đi
để xem hắn có làm được không.
“Hừ tuyệt đối không có
tư cách nhìn thằng bé tốt hơn hết là sau này đừng bao giờ xuất hiện
trước mặt nó.” Thiên Thiên vốn tin tưởng vào Diệp Quân bèn lập tức tiến
đến giành Chính Thần từ tay Lâm Phong hừ lạnh đứng cách xa ra nói.