“Chủ nhân, người đàn bà đó đã được tiểu thư Băng Tâm bắt về và nhốt lại.”
Ảnh vừa bị đưa đi thì thuộc hạ của Thiên Thiên lập tức báo về.
“Cô ta giờ ở đâu?” Giọng Thiên ngày càng lạnh, cô chợt nhớ về chuyện
một năm trước khi bị chồng phản bội, đứa con gái đáng thương cũng vì vậy mà không thể cất tiếng khóc trào đời.
“Chủ nhân, nhưng chúng
tôi phát hiện ra cô ta đã…đã….” Người ở đầu dây bên kia ngập ngừng
nói không nên lời, lắp ba lắp bắp.
“Cô ta làm sao?” Thiên Thiên không kiên nhẫn lớn tiếng, mấy này chỉ việc nói thôi mà cũng không thành câu đúng là vô tích sự.
“Cô ta đã có thai.” Người kia thấy cô lớn tiếng lập tức nói nhanh không giám chậm trễ mà làm chủ nhân nổi cáu.
“Hiện giờ đang ở đâu?” Cô ta cũng đang mang thai, đúng thật là trời cao có mắt
“Dạ ở một trong những địa bàn của tiểu thư, địa chỉ là…..” Người kia lập tức đọc rõ địa chỉ cho Thiên Thiên.
Cúp điện thoại Thiên Thiên lập tức lái xe phóng thật nhanh đến nơi giam giữ Ảnh, tâm trạng cô có chút thoải mái khi nghĩ đến việc em gái mình
hành hạ người đàn bà kia thế nào.
“Cô ta đang ở phòng nào?” Thiên Thiên vừa xuống xe đã hỏi
“Dạ ở trong này ạ.” Một người đàn ông áo đen dẫn Thiên Thiên đến trước một căn phòng.
“Được rồi cậu cứ ở ngoài này đi.” Thiên nói rồi đẩy cửa bước vào trong
“Đúng là thê thảm, thật không ngờ cô lại có ngày hôm nay.” Thiên Thiên
cười nhạt nhìn Ảnh bị treo trên tường trông rất thê thảm.
“Cô…cô….tại sao….” Ảnh lắp bắp nhìn người trước mặt
“Tại sao tôi vẫn sống chứ gì, đó là bởi vì cô chưa chết làm sao tôi có
thể dễ dàng ra đi như vậy.” Nhìn kẻ thù trước mặt, Thiên Thiên chỉ muốn
lột da, róc xương kẻ này
“Thế nào giờ tình hình đã trái ngược
với tình cảnh 1 năm trước rồi nhỉ.” Thiên Thiên lười biếng nhìn người
trước mặt cười đến vui vẻ mà nói.
Cả người Ảnh lúc này trở nên cứng ngắc, cô ta cảm nhận rõ ràng rằng nguy hiểm đang đến gần.
“Có muốn cầu xin tôi thả cô ra không?” Nhìn biểu hiện ngu ngốc của kẻ thù Thiên cười đến vô hại hơn.
“Cầu xin cô giúp tôi, chỉ cần có thể ra khỏi đây chuyện gì tôi cũng đồng ý.” Ảnh ngu ngốc không hiểu vấn đề mà cầu xin.
Cô ta biết rõ nếu Lãnh Băng Tâm trở về thì hậu quả mà mình phải gánh
chịu sẽ là vô cùng thảm khốc. Cô đã từng nghe không ít về sự độc ác cũng như lãnh khốc vô tình của Lãnh Băng Tâm, nhất là khi cô đã chạm đến
ranh giới cuối cùng của người này đó chính là Lãnh Thiên Thiên
Nghĩ đến việc ngu ngốc mà mình đã làm Ảnh có một kích động muốn cắn
lưỡi tự tử nên hiển nhiên mà nói khi thấy lời của Thiên Thiên thì giống
như chết đuối vớ được cọng rơm.
“Cô cầu xin khiến tôi rất cảm động, tôi nghĩ…..” Thiên Thiên kéo dài giọng cố tình bày ra vẻ mặt mềm lòng mà trêu đùa
“Xin cô hãy thả tôi ra.” Ảnh bày ra bộ mặt đáng thương nói nhưng trong
lòng thầm hừ lạnh, quả nhiên người đàn bà này vẫn mềm lòng và ngu ngốc
như 1 năm trước.
“Nếu đã như vậy không để lại cô lại cho Băng
Tâm chơi đùa sẽ khiến tôi thực sự cảm thấy thực sự có lỗi với bản thân.” Thiên Thiên lại nhẹ nhàng buông một câu nói lạnh băng khiến Ảnh hoàn
toàn vỡ mộng.
“Cô…cô….” Ảnh nghe vậy thì tức giận đến nói không lên lời, trợn mắt nhìn người trước mặt
“Cô yên tâm, tôi đảm bảo Băng Tâm sẽ chăm sóc cô rất tốt.” Thiên Thiên một lần nữa mở miệng khiến cho Ảnh tức chết.
“Thôi không ở đây chơi với cô nữa tôi phải đi đây.” Cô quay người đi
tiện thể lấy một chiếc máy quay nhỏ gắn vào tường để có thể xem quá
trình em gái mình “phục vụ” Ảnh chu đáo thế nào.
Đối với hiểu
biết của bản thân về em gái, Thiên Thiên cảm thấy rất mong chờ sự việc
sắp xảy ra.Nhưng cô cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng trở về biệt thự
để xử lý kẻ làm cho cô bực mình cả ngày hôm nay
… …… ……..
Cô nhanh chóng trở về, vừa yên vị ngồi trên ghế sa lon tại phòng khách
thì thấy một bóng dáng nhỏ bé rón rén kiễng chân bước từng bước một vào
vào.
“Đi đâu về.” Cô lạnh lùng lên tiếng khiến bóng dáng kia lập tức ngã nhào ra đất vì giật mình
Nhìn dáng vẻ chật vật của con trai khiến cô rất buồn cười nhưng cũng chỉnh nhếch môi mà không cười thành tiếng.
“Mẹ, à con chỉ đi dạo một chút thôi mà.” Chính Thần lập tức đứng lên điều chỉnh lại phong độ cười lấy lòng
“Mẹ không ngờ con còn có hứng thú đi dạo đấy.” Thiên Thiên nhướn mày,
đứa con trai của cô bắt đầu từ khi nào thì trở lên xảo quyệt như vậy
rồi?
“Hì hì con biết lỗi rồi, lần sau nếu ra ngoài con nhất
định sẽ nói cho mẹ biết.” Chính Thần cười rồi chạy lại hôn lên mặt Thiên Thiên cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ trong ngực cô.
Bé biết
mỗi lần mình dùng mĩ nam kế như vậy thì chắc chắn mẹ sẽ không truy cứu
chuyện đã xảy ra nữa (*đổ mồ hôi* chính thần à, em đúng thật là xảo trá
còn hơn cả hồ ly tinh.)
“Thôi được rồi mẹ tha cho con lần này, mau tắm rửa rồi ngủ đi.” Thiên Thiên thở dài nhìn đứa trẻ trong ngực
mình, quả thật là cô phải đầu hàng rồi!