Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 94: Hung thủ là ai



Hô Diên Phong thấy trận chiến như vậy, nghĩ rằng Hàn Hạo Thần vì không muốn hắn đoạt Lạc Tử Mộng mà muốn giết hắn ngay tại đây, vì vậy đã cầm kiếm chờ sẵn rất lâu trong phòng. Thị vệ ban đầu đi ra ngoài để tìm Hàn Hạo Hữu viện binh cũng bị Thiệu Tần bắt về ném trước mặt Hô Diên Phong.

“Hàn Hạo Thần! ngươi đừng khinh người quá đáng!” Hô Diên Phong tức giận nhìn về phía Hàn Hạo Thần rống giận. Mối hận cướp vợ chưa chấm dứt, hắn lại còn từng bước từng bước ép người ta vào chỗ chết.

Hàn Hạo Thần biết nếu hắn làm như vậy sẽ làm cho hai nước chiến loạn, nhưng hôm nay hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, nếu Hô Diên Phong dám hạ độc với hắn, cũng hiểu rõ hắn đã chuẩn bị tình thần hai bên tổn hại rồi, vậy hắn còn ngại gì? Huống chi Hô Diên Phong lần này không thương tổn được hắn mà thương tổn đến Lạc Tử Mộng, chỉ bằng điều này đã khiến hắn chết một trăm lần rồi.

Hắn cầm kiếm chỉ vào Hô Diên Phong nói: “Bổn vương không muốn cùng ngươi tốn nước miếng, giao thuốc giải ra! Nếu không Bổn vương sẽ để cho tất cả các ngươi chết không có chỗ chôn.”

“Thuốc giải gì?” Hô Diên Phong căm tức nhìn lại còn mang theo nghi ngờ.

“Ngươi còn giả bộ!” Hàn Hạo Thần mắt đỏ lên cầm kiếm chỉ vào cổ hắn, “Hô Diên Phong, không ngờ một Đại hoàng tử nước Ngân Nguyệt như ngươi lại dùng thủ đoạn hèn hạ đối phó với Bổn vương, ngay đến cả việc hạ độc cũng làm!”

“Hạ độc gì chứ? Không nên ngậm máu phun người!” Hô Diên Phong biểu cảm như không biết chuyện hạ độc, hắn nhìn Hàn Hạo Thần nói, “Nếu ngươi bị ta hạ độc, sao vẫn còn đứng đây?”

Hắn chém ra nhuyễn kiếm đánh vào bảo kiếm của Hàn Hạo Thần, trong khoảnh khắc, kiếm của hai người nhiều lần tung ra chiêu độc.

“Bổn Vương đúng là không có việc gì, nhưng Mộng nhi vì hút máu độc ra cho Bổn Vương đã hôn mê bất tỉnh, ngươi còn không mau giao ra thuốc giải?”

Nghĩ đến đây, trong cơn tức giận Hàn Hạo Thần đánh rớt nhuyễn kiếm của Hô Diên Phong đồng thời gác kiếm lên cổ hắn.

“Mộng nhi trúng độc?” Hô Diên Phong vừa nghe đến chuyện Tử Mộng trúng độc, cũng không còn bận tâm đến thanh kiếm lạnh như băng trên cổ.

Hàn Hạo Thần nheo mắt nhìn thần sắc của hắn, quay đầu ý bảo Thiệu Tần đi soát người, mà mấy thân binh của Hàn Hạo Thần cũng lục soát tất cả các góc trong phòng.

Đối với một hoàng tử mà nói chuyện bị soát người chắc chắn là một nỗi sỉ nhục cực lớn, nhưng trong lúc này Hô Diên Phong không quản được nhiều, đang bị soát người đồng thời hắn vẫn còn chút lý trí nói: “Ta là Đại hoàng tử nước Ngân Nguyệt, nếu muốn đối phó với ngươi không cần dùng đến thủ đoạn hạ độc, thần Vương Gia có phải đã quá coi thường ta rồi?”

Hàn Hạo Thần tức giận, trên tay thoáng dùng sức, trên cổ hắn lập tức hiện lên một vệt máu: “Hàn nhi giúp bổn vương hút máu nên mới bị độc, mà Bổn Vương bị trúng độc cũng từ kiếm của ngươi, nếu không phải ngươi hạ độc, chẳng lẽ là Bổn Vương tự hạ độc mình sao?”

Sau khi Thiệu Tần lục soát xong nói: “Vương Gia, tất cả đều đã lục soát, không có thuốc giải.”

“Nếu Bản hoàng tử hạ độc, bên trong phòng nhất định còn sót lại độc dược, tại sao lại lục soát không ra? Người ngoài nói ngươi là Chiến Thần Vương Gia, cơ trí vô song, thì ra không phải như vậy.” Hô Diên Phong sau khi suy nghĩ một chút lại cau mày nói, “Nếu độc là từ trên kiếm của ta mà đến, xin Vương Gia mang ta đến nhìn Mộng nhi một chút.”

“Ngươi lại muốn giở trò gì?” Hàn Hạo Thần đáy mắt tràn đầy phòng bị.

Hô Duyên Phong cười một tiếng: “Chẳng lẽ Vương Gia sợ ta đem Mộng nhi đoạt lại?”

“Ngươi cho là ngươi làm được?” Hàn Hạo Thần từ trong kẽ răng nói ra một câu.

“Đã như vậy thì không cần lo lắng nữa? Huống hồ nếu đúng là độc của nước Ngân Nguyệt, thái y ta mang tới có thể chữa trị, chẳng ta hi vọng Mộng nhi sẽ chết sao?”

Hàn Hạo Thần nghe hắn nói chắc như đinh đóng cột đành tin hắn lần này, hơn nữa hôm nay cũng không có biện pháp khác.

-* Dạ Ngưng Huyên tuyến phân cách *-

Thần vương phủ

Thái y Hô Diên Phong mang tới từ nước Ngân Nguyệt thay phiên nhau bắt mạch, sau khi bắt mạch xong, thái y nói: “Bẩm Đại hoàng tử, vị cô nương đúng là trúng độc.”

Hô Diên Phong trong lòng giật mình: “Là độc gì?” Hắn luôn luôn tâm cao khí ngạo, cho đến bây giờ chưa bao giờ dùng độc tẩm lên kiếm, cho nên lần này hắn nghĩ mãi vẫn chưa hiểu. Nhìn Lạc Tử Mộng hôn mê, sắc mặt đã không còn chút máu, giống như đang ngủ say.

Thái y nước Ngân Nguyệt trả lời: “Loại độc này rất khó hiểu, giống như độc của nước Ngân Nguyệt nhưng lại không giống.”

“Cái gì mà giống lại không giống? Chẳng lẽ hạ độc còn có thể không có thuốc giải? Nếu như Mộng nhi có chuyện gì không chỉ có các ngươi đầu thân lìa hai nơi, Bổn vương còn phải đạp bằng cả nước Ngân Nguyệt của các ngươi, để cho con dân các ngươi chôn cùng!”

“Chẳng lẽ ta muốn Mộng nhi xảy ra chuyện gì sao? Nếu như không phải là ta hạ độc, cho dù ngươi giết chết cả nước Ngân Nguyệt cũng không đổi được mạng của Mộng nhi.” Hô Diên Phong cũng gấp, nàng là hoàng tử phi của hắn, hắn chắc chắn không nhận lầm, hắn tìm nàng lâu như vậy, sao lại cam lòng lại để cho nàng chết.

“Nếu loại độc này có thể là độc nước Ngân Nguyệt, vậy trước tiên đem Mộng nhi mang về nước Ngân Nguyệt mới chữa trị được.”

“Si tâm vọng tưởng!”

Hô Diên Phong mới lên trước một bước, đã bị Hàn Hạo Thần dùng kiếm ngăn lại.

“Chẳng lẽ đây mới chính là kế sách của Đại Hoàng tử?”

“Hàn Hạo Thần, ngươi không cần bắn tên không đích*, nếu thật sự là ta hạ độc, tại sao ta lại để Mộng nhi giúp ngươi hút độc, sau đó lại coi đây là lý do để đưa nàng về Ngân Nguyệt? Hơn nữa, ta nói đã nói rất rõ ràng chuyện hạ độc như thế này là loại chuyện ta cũng khinh thường, muốn thắng cũng nên thắng một cách Quang Minh Trác Nhiên.”

(*)Ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế.

Hàn Hạo Thần tỉnh táo suy nghĩ lại, nói thế cũng có lý.

Lấy kiếm, đem lạc tấm màn nơi Lạc Tử Mộng nằm thả xuống hơn nữa mời Hô Diên Phong ra ngoài.

“Nếu không phải Đại Hoàng Tử làm, nhưng cũng là do kiếm của Đại Hoàng Tử gây nên, vậy Đại Hoàng Tử nhớ lại xem, ai là người động vào kiếm của Đại Hoàng Tử, cho dù là tiếp xúc một chút cũng có thể hạ độc.”

Lúc này, Tần quản gia đột nhiên chạy tới truyền tin: “Vương Gia, hoàng thượng phái người mời Đại Hoàng Tử vào cung.”

Hàn Hạo Thần nghĩ, nhất định là chuyện ở dịch quán vừa rồi truyền vào tai Hàn Hạo Hữu, nếu không lúc này tại sao lại truyền hắn vào cung.

“Đúng rồi!” Hô Diên Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Là Hoàng Thượng!”

“Cái gì?” Hàn Hạo Thần và Thiệu Tần không dám tin nhìn về Hô Diên Phong.

Hô Diên Phong nhìn về phía Hàn Hạo Thần lại nói tiếp: “Hôm nay lâm triều, Hoàng Thượng nhìn bên hông ta có một cây kiếm, nói rất là mới lạ, cho nên muốn cầm xem một chút.”

“Chỉ xem thôi sao?” Hàn Hạo Thần hỏi.

Hắn nghĩ đến tình cảnh lúc đó, sau đó nói: “Ta nhớ lúc ấy Hoàng Thượng lấy khăn ra lau, nhưng không thấy hạ độc. Sau đó ta liền theo tuyên chỉ của công công đi tới Thần Vương Phủ, thấy được đây chính xác Hoàng tử phi của ta.”

“Có phải là Hoàng tử phi của Đại hoàng tử hay không còn quá sớm, trước tiên Bổn Vương cùng ngươi vào cung một chuyến .” Hàn Hạo Thần cắt đứt lời nói của Hô Diên Phong, hơn nữa dù chính xác là Hoàng tử phi thì như thế nào, cũng không chưa phải là Hoàng tử phi thật sự, dù đã là Hoàng tử phi của hắn, bây giờ cũng đã là Vương phi của mình.

-* Dạ Ngưng Huyên tuyến phân cách *-

Thiên Điện

Hàn Hạo Thần, Hàn Hạo Hữu và Hô Diên Phong đang tụ họp ở trong điện, trong điện đã cho mọi người lui hết, chỉ để lại một mình Phí công công, Hàn Hạo Hữu thấy Hàn Hạo Thần cùng tiến cung, biết chắc chắn có chuyện gì. Căn cứ vào miêu tả của Hàn Hạo Thần, Hàn Hạo Hữu cũng hoảng sợ.

“Trẫm thấy kiếm quấn bên hông cảm thấy lạ, cho nên đã cầm nhuyễn kiếm Đại hoàng tử xem một chút, nhưng là trẫm làm sao có thể hạ độc trên kiếm được chứ?” Hàn Hạo Hữu nghĩ mãi không ra.

“Trong quá trình hoàng huynh nhận kiếm có chuyền qua tay người nào khác không?” Hàn Hạo Thần hỏi.

Hàn Hạo Hữu cúi đầu vừa nghĩ, lại lắc đầu.

Phí công công suy nghĩ rồi nói: “Hoàng Thượng, nô tài nhớ chiếc khăn tay ngài lau nhuyễn kiếm đã qua tay Tam hoàng tử nước Ngân Nguyệt, lúc ấy hắn còn nói khăn tay Hoàng Thượng rất đặc biệt, chắc nương nương đã bỏ nhiều tâm tư để thêu nó, nói Hoàng Thượng có phúc.”

Hàn Hạo Hữu nhìn về phía Phí công công một lát, ngay sau đó lại nói: “Không thể nào không thể nào, Tam hoàng tử làm sao có thể tẩm độc lên khăn tay của trẫm? Nếu có độc, tại sao trẫm không có việc gì? Hơn nữa làm sao biết Đại hoàng tử sẽ dùng kiếm để đả thương Thần vương gia.”

“Hoàng Thượng!” Hàn Hạo Thần hơi nóng nảy, “Phải hay không phải, đem mời Tam hoàng tử đến đây hỏi là biết, nếu cứ tiếp tục kéo dài, sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng Mộng nhi.”

Lúc nãy thái y nói, nếu là tối nay không giải độc được, sợ rằng ngày mai không còn kịp nữa.

Hàn Hạo Hữu nghe vậy lập tức hạ lệnh: “Tuyên Tam hoàng tử Ngân Nguyệt quốc!”

Hô Diên Phong cũng bị biến chuyển bất ngờ này làm rối loạn suy nghĩ, may nhờ Hàn Hạo Thần nhắc nhở, nếu không sẽ trễ chuyện chữa trị độc cho Lạc Tử Mộng. Nhưng Hô Diên Phong không nghĩ ra người từ trước đến nay không có tiếng tăm gì Hô Diên Sơn làm sao có thể sử dụng độc? Hơn nữa lại còn có thể bố trí tỉ mỉ như vậy.

Nhưng mà, sau khi Hô Diên Sơn bị triệu kiến vào nhất quyết không thừa nhận bản thân hạ độc trên khăn tay, còn nói khăn tay này hắn chỉ xem qua một cái, căn bản là không thể hạ độc, nếu không lúc Hoàng Thượng tiếp xúc cũng đã bị rồi.

Chuyện lập tức lâm vào thế bí.

Nhưng người hạ độc còn chưa bắt được, Hàn Hạo Thần hôm nay làm sao có thể trở về, hôm nay xem ra Hàn Hạo Hữu và Hô Diên Sơn hiềm nghi lớn nhất, nhưng Hô Diên Phong thỉnh cầu Hoàng Thượng mang Hô Diên Sơn trở về dịch quán, dù sao lúc này mới là nghi phạm, còn chưa phải là hung thủ thật sự nên chưa thế giam giữ.

Hàn Hạo Hữu không cách nào cự tuyệt, Hàn Hạo Thần mặc dù gấp, cũng chỉ có thể trở về Vương Phủ nghĩ biện pháp, mà Hàn Hạo Hữu cũng phái một ngự y trở về Thần vương phủ, nhìn xem có thể xoay chuyển được tình thế không.

Hô Diên Phong mang theo Hô Diên Sơn trở lại dịch quán, sau khi đóng cửa phòng dùng một chưởng đánh vào ngực Hô Diên Sơn.

“Đại ca, ngươi đang làm cái gì vậy?” Hô Diên Sơn che đau đớn che ngực nhìn Hô Diên Phong.

“Làm gì? Đừng tưởng rằng ta không biết tất cả đều là ngươi làm.” Hô Duyên Phong nhìn vẻ mặt vô tội của Hô Diên Sơn tức giận nói, “Đừng che mắt ta, thấy ngươi ngày thường yên lặng không tranh quyền thế như vậy, không ngờ có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy. Ta trong cung không vạch trần ngươi, là muốn lưu lại mặt mũi cho ngươi, cũng muốn lưu lại mặt mũi cho Ngân Nguyệt chúng ta, ngươi bây giờ đem thuốc giải giao ra đây, ta nghĩ biện pháp đưa đến Thần vương phủ.”

Hô Diên Sơn lại một mực khẳng định: “Ta không hạ độc, đại ca tại sao tin người ngoài không tin ta? Ta là tam đệ của người.”

“Chính bởi vì ngươi là tam đệ của ta, ta mới đem ngươi đến nước Hàn Vũ, cũng bởi vì ta tin tưởng ngươi, mới giữ ngươi ở bên cạnh mình, không ngờ ngươi lại làm ra chuyện như vậy còn không thừa nhận. Cũng bởi vì ta hiểu rõ ngươi, mới biết ngươi ở trong cung nói dối, mỗi lần ngươi nói dối, ánh mắt của ngươi sẽ tập trung nhìn về một điểm nào đó, ngươi còn muốn nguỵ biện?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.