Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 2: Ngã đè lên Vương Gia



Hoa Thiên Sóc buông cánh tay đang khoác trên vai chàng xuống, có vẻ hơi thất vọng, nói: “Aiz, còn tưởng rằng lâu như vậy rồi huynh không thấy ta thì sẽ vui mừng khi gặp lại ta chứ, không ngờ huynh vẫn giữ cái bộ dạng lạnh lẽo này, nếu như huynh cưới vương phi, thế nào cũng sẽ dọa cho nàng ấy không thể không bỏ đi.”

“Vương phi?” Hàn Hạo Thần cười lạnh.

Chàng nghĩ có lẽ cả đời này chàng còn có thể động tâm với bất kỳ một nữ nhân nào nữa chứ? Phụ hoàng của chàng chính vì nghe lời mê hoặc của phi tần mà ông cưng chiều nhất nên mới khiến cho anh mất đi ngôi vị hoàng đế này, giao nó cho vị hoàng huynh ngoan ngoãn được ả dạy dỗ từ nhỏ kia.

Cho nên, cảm giác duy nhất của chàng đối với nữ nhân chính là: xinh đẹp quyến rũ bao nhiêu thì khuynh quốc bấy nhiêu.

Hoa Thiên Sóc thấy vẻ mặt của chàng, không khỏi tò mò, bởi vì Hàn Hạo Thần năm nay đã là hai mươi sáu tuổi, ở nước Hàn Vũ có thể nói ở cái tuổi này mọi người đều đã đón dâu rồi, mà người giống như chàng một người có quyền thế lại văn võ song toàn như thế, thì càng nên có thê thiếp thành đoàn mới đúng, nhưng không ngờ đến nay chàng vẫn còn một thân một mình.

Hắn không nhịn được quan sát Hàn Hạo Thần từ đầu xuống chân một lần một lần nữa, cuối cùng hoảng sợ hỏi: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn “Nhị hoàng tử, chắc không phải là huynh không thích nữ nhân đấy chứ?”

“Phì!”

Triệu Tần ở bên cạnh không nhịn được cười thành tiếng, nhưng mà khi hắn nhìn thấy khóe miệng Hàn Hạo Thần co giật, thì lập tức nắm tay thành quyền chống bên khóe môi ho khan hai tiếng khôi phục thái độ bình thường.

Hàn Hạo Thần quay đầu liếc Hoa Thiên Sóc một cái, nếu như không phải là hắn mà là người khác nói ra những lời này, sợ rằng đã sớm rơi đầu rồi.

“Vậy chừng nào thì huynh sẽ sửa được cái bản tính hoa tâm của huynh?” Hàn Hạo Thần cũng không giận dữ, vừa nói vừa đi về phía điện Kim Loan.

Hoa Thiên Sóc miết miết cánh môi.

Hắn rất hoa tâm sao? Chẳng lẽ thích nói vài lời trêu ghẹo cô gái nhỏ cũng gọi là hoa tâm sao? Thật đúng là không ăn được nho thì nói nho xanh mà.

Nghi thức lên ngôi của Hàn Hạo Hữu đều được tiến hành theo tổ chế bình thường. Điều khác biệt duy nhất, là tiên hoàng từng hạ chỉ, đệ nhất tài nữ Lăng Tư Kỳ của nước Hàn Vũ phải gả cho một trong hai người Hàn Hạo Hữu hoặc Hàn Hạo Thần, hai người có thể dùng phương thức tỷ thí, thắng thì được rước my nhân về.

Đây cũng không phải là bởi vì tiên hoàng học đòi văn vẻ, mà là bởi vì Lăng Tử Kỳ là người do tiên hoàng cứu được trong một lần vi phục xuất tuần, cho nên tiên hoàng muốn để nàng gả cho một nam tử ưu tú nhất trong nước Hàn Vũ, mà nam tử ưu tú nhất nước Hàn Vũ chính là hai người con trai của ông.

Sau khi kết thúc nghi thức lên ngôi, Hàn Hạo Hữu, Hàn Hạo Thần và chúng thần đều đi tới trường đua ngựa, Hàn Hạo Hữu quyết định cùng Hàn Hạo Thần lấy thi đấu đua ngựa làm đề bài, người thắng sẽ được đệ nhất tài nữ Lăng Tư Kỳ của nước Hàn Vũ.

Hàn Hạo Hữu cưỡi trên lưng ngựa, trong lòng tràn đầy tự tin nói: “Nhị đệ, nước Hàn Vũ của chúng ta chính là ngồi trên lưng ngựa lấy được thiên hạ, đệ cũng có kinh nghiệm sa trường, lần này hãy dùng bản lĩnh thật sự của đệ, để phân cao thấp với trẫm đi.”

Hàn Hạo Thần nhíu chặt đỉnh lông mày, nói: “Thật ra thì hoàng huynh không cần mở cuộc tỷ thí nay với thần đệ, cứ trực tiếp cưới Lăng cô nương là được.”

“Nhị đệ, đệ nhìn bên kia đi.” Theo tầm mắt Hàn Hạo Hữu nhìn lại, Lăng Tư Kỳ đang che lụa mỏng trên mặt ngồi ở cách đó không xa nhìn tư thế oai hùng trên lưng ngựa của bọn họ.

“Mặc kệ nhị đệ có muốn hay không, hôm nay trẫm và nhị đệ nhất định phải dùng tỷ thí phân định.”

Hàn Hạo Thần mấp máy cánh môi không nói nữa.

Cách đó không xa, nha hoàn của Lăng Tử Kỳ cúi đầu hỏi: “Tiểu thư, người thích Hoàng Thượng hay là Thần Vương Gia?”

Sau khi Hàn Hạo Hữu lên ngôi liền phong Hàn Hạo Thần làm Thần Vương, dưới một người trên vạn người, đó cũng là vị trí nhiều người thèm muốn.

Lăng Tư Kỳ nghe vậy thì sắc mặt trở nên ửng hồng, nhìn Hàn Hạo Thần hôm nay mặc một bộ y phục màu trắng cưỡi ngựa, tóc dài xõa vai búi tóc đeo kim quan, eo mang ngọc bội, dáng vẻ siêu phàm thoát tục, không khỏi có chút động lòng.

“Áo trắng nhẹ nhàng không nhiễm bụi trần.” Một câu nói của Lăng Tư Kỳ, lập tức khiến cho nha hoàn bên cạnh hiểu rõ tâm ý của nàng.

Thiệu Tần đứng ở bên cạnh vui mừng nói với Hoa Thiên Sóc: “Hiện giờ chiến sự yên ổn, xem ra Vương Gia nên cưới một Vương Phi về rồi.”

Hoa Thiên Sóc lại lắc đầu nói: “Cũng không nhất định, muốn làm cho Thần Vương điện hạ đón dâu, thật đúng là chuyện khó khăn.”

“Nhưng mà Vương Gia nhà chúng ta không đến nỗi cả đời không lập gia đình chứ? Hơn nữa cả nước Hàn Vũ này, có ai có thể vượt qua công phu cưỡi ngựa của Vương Gia nhà chúng ta chứ.”

“Huynh đừng quên, công phu cưỡi ngựa của Hoàng Thượng và Thần Vương điện hạ là ngang tài ngang sức. Hơn nữa lần tỷ thí này, nếu như Thần Vương cố ý thua Hoàng Thượng, thì chính là khi quân, còn nếu như thắng Hoàng Thượng, thì chính là công khai khiêu chiến với Hoàng Thượng.”

“Đây chẳng phải là thắng cũng không được mà thua cũng không xong sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa từ trước đến nay tam muội Hoa Thiên Nhụy của ta vẫn luôn một lòng nhất kiến chung tình với Thần Vương điện hạ, nếu như Hoàng Thượng bỏ qua cho Thần Vương điện hạ một con ngựa, để cho ngài ấy cưới tam muội của ta, đó mới là chuyện tất cả đều vui vẻ.”

Thiệu Tần lại cười lắc đầu nói: “Sợ rằng….rất khó, người sáng suốt đều nhìn ra được, Vương Gia nhà chúng ta cũng không thích tam tiểu thư, sao có thể cưới nàng chứ?”

“Tam muội của ta có cái gì không tốt chứ? Năm nay Thần Vương điện hạ đã hai mươi sáu tuổi, tam muội của ta chỉ vừa mới tới tuổi đợi gả mười sáu tuổi, vừa trẻ tuổi lại vừa có tướng mại xinh đẹp. Mặc dù ngày thường có chút điêu ngoa, nhưng lòng dạ vẫn đủ tốt bụng, huống chi muội ấy còn một lòng nhất kiến chung tình với Thần Vương điện hạ.”

“Cứ đợi xem, ta bảo đảm Vương Gia sẽ không đồng ý.”

“Vậy huynh cứ đợi xem, lần này Thần Vương điện hạ chính là cưỡi được ‘ngựa’ mà khó xuống được.”

Trên trường đua ngựa, thái giám đứng đầu cầm một lá cờ nhỏ màu đỏ đứng ở một bên, nhìn canh giờ một chút, rồi hô khẩu lệnh: “Hoàng Thượng, Vương Gia! Chuẩn bị. . . . . . Bắt đầu!”

Lá cờ màu đỏ vừa hạ xuống, hai con ngựa liền giống như mũi tên rời khỏi cung lao nhanh về phía trước.

Hàn Hạo Thần đương nhiên biết rõ tình cảnh của bản thân, nhưng trong lòng chàng không hề sợ hãi, nếu sợ, thì chàng đã không ở trên chiến trường chém giết nhiều năm như vậy.

Hai người một mạch chạy như điên, cùng nhau dàn hàng trên đường đua, Hàn Hạo Hữu vẫn không quên nhìn về phía sắc mặt lạnh nhạt của Hàn Hạo Thần, khẽ nhếch môi thành một nụ cười.

“A. . . . . .”

Trong lúc ngựa của bọn họ đang đi tới nửa đường thì trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.

Khóe mắt Hàn Hạo Thần liếc thấy một vệt sáng lạ, vẻ mặt hơi sửng sốt.

Chàng vừa mới ghì dây cương lại, thì đã bị một vật nặng từ trên trời rơi xuống đè lên người. . . . . .

Thị vệ chung quanh không biết là có chuyện gì xảy ra, sau khi bọn họ thấy rõ ràng tình huống thì lại không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Ngoại trừ hôm nay, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Hàn Hạo Thần bị ngã ngựa, mà bây giờ,

chàng lại bị một cô gái mặc quần áo lố lăng làm cho té nhào xuống đất, hơn nữa cả người còn nằm ở trên người chàng, tư thế của bọn họ ở trên mặt đất thật đúng là làm cho người ta xấu hổ không dám nhìn thẳng.

Hàn Hạo Thần đưa tay muốn đẩy cô gái từ trên trời giáng xuống người chàng ra, nhưng nàng lại ôm chặt cổ chàng, không chịu buông tay, sải chân ở bên hông của chàng, mà miệng của nàng thì lại dính vào trên mặt của chàng. Cảm xúc mềm mại xa lạ kia khiến cho Hàn Hạo Thần không phải là không thích ứng, mà là có một loại cảm giác khó có thể dùng lời để diễn tả.

Hơn nữa, tư thế này..

“Cút ngay….” Vừa mới nhận thụ phong bây giờ lại chật vật như vậy ở trước mặt người khác, lần đầu tiên Hàn Hạo Thần không kìm chế được sự tức giận trong lòng.

Lạc Tử Mộng cảm thấy hoa mắt choáng váng, muốn mở hai mắt ra, nhưng lại chỉ có thể khép hờ, muốn nhìn rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sống hay chết, nhưng mí mắt lại không nghe theo sự điều khiển của nàng cứ thế nhắm lại. Điều duy nhất nàng có thể làm chính là nắm chặt thứ trước mắt để đáy lòng nàng có một chút cảm giác an toàn “này nọ”.

“Nhị đệ.”

Hàn Hạo Hữu lập tức xuống ngựa chạy tới kiểm tra tình huống, thị vệ muốn kéo Lạc Tử Mộng đang nằm trên người Hàn Hạo Thần ra, nhưng nàng lại dính chặt vào trên người của Hàn Hạo Thần làm cho những người ở đây đều lúng túng không biết phải làm sao.

“Nhị đệ, cẩn thận thích khách!”

Nghe vậy, bọn thị vệ cũng rút kiếm chĩa về phía Lạc Tử Mộng.

Hàn Hạo Thần ôm ngang Lạc Tử Mộng đã té xỉu lên, tròng mắt chợt lóe lên rồi nói tiếp: “Cuộc tỷ thí hôm nay là thần đệ thua, cũng không biết cô gái này có lai lịch như thế nào, đợi thần đệ trở về vương phủ tra xét, sau khi làm rõ nghi vấn sẽ tới bẩm báo.”

Nói xong, chàng liền ôm Lạc Tử Mộng lên ngựa trở về phủ.

–* Tuyến phân cách *–

Vừa tới Thần Vương phủ, tướng sĩ giữ cửa và quản gia lập tức tiến lên đón.

Tần quản gia cung kính nghênh đón, khi ông thấy cô gái trong ngực Hàn Hạo Thần thì ông có chút không dám tin vào cặp mắt của mình, chẳng lẽ Vương Gia của nhà bọn họ sau khi thụ phong thì bắt đầu thích nữ nhân sao?

“Truyền thái y!” Hàn Hạo Thần ném lại một câu nói sau đó vội vã ôm Lạc Tử Mộng vẫn còn đang hôn mê bước vào trong vương phủ.

Hàn Hạo Thần đặt Lạc Tử Mộng lên giường, nàng vẫn còn ôm thật chặt chàng không chịu buông tay, Hàn Hạo Thần đành phải để cho nàng nằm xuống giường trước sau đó từ từ gỡ từng ngón tay của nàng ra khỏi cổ hắn.

Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt khác thường của đám người Thiệu Tần, Hàn Hạo Thần lập tức lộ ra dáng vẻ lúng túng hiếm khi xuất hiện.

Lúc Lý Thái y mang theo thần sắc vội vã chạy tới để bắt mạch cho Lạc Tử Mộng, thì Tần quản gia hỏi thăm lai lịch của nàng, Thiệu Tần chỉ lắc đầu một cái.

Chỉ chốc lát sau, Lý Thái y chẩn đoán nàng bởi vì kinh sợ quá độ mà ngất xỉu, phải qua ba bốn canh giờ nữa mới có thể tỉnh lại. Thế nhưng tiếp theo Hàn Hạo Thần lại bảo mọi người lui ra, điều này làm cho những người bên trong phòng đều có chút kinh sợ, nhiều năm như vậy có khi nào chàng để cho nữ quyến bước vào phòng của chàng đâu, chứ nói chi là nằm ở trên giường của chàng, tất cả đều quá không thể tưởng tượng nổi.

Hàn Hạo Thần chắp hai tay ở sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng, tràn đầy phong phạm của bậc đế vương. Đôi giày trên chân vẫn chưa kịp thay, từ từ đi tới bên cạnh Lạc Tử Mộng, quan sát và đánh giá dung mạo của nàng.

Ngoài cửa, tùy tùng Tiểu Đông và thống lĩnh Cổ Doãn Hằng của Hàn Hạo Thần, cùng với Thiệu Tần đều chưa rời đi, nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng mọi người có chút buồn bực.

“Thiệu hộ vệ, huynh và Vương Gia cùng nhau hồi cung, chẳng lẽ cả huynh cũng không biết cô gái kia có lai lịch như thế nào sao?”

Thiệu Tần lắc đầu một cái: “Hoàng Thượng và Vương Gia cùng nhau tỷ thí cưỡi ngựa, chờ tới khi bọn họ trở lại, thì trong ngực Vương Gia đã ôm nữ tử này rồi, cũng không biết là lai lịch ra sao, nhưng nhìn dáng vẻ của Vương gia hình như rất căng thẳng.”

“Chẳng lẽ là do Hoàng Thượng ban cho?” Cổ Doãn Hằng hỏi.

Tiểu Đông chậc chậc cười một tiếng: “Cổ đại nhân thật biết nói đùa, chẳng lẽ Hoàng Thượng lại ban thưởng một người hôn mê cho Vương Gia cho chúng ta sao? Chẳng lẽ sợ Vương Gia không giải quyết được một cô nương à?”

Lúc này, Tần quản gia vừa đi tiễn thái y về, vừa nghe thấy Tiểu Đông nói như thế, lập tức cho hắn một chưởng thật mạnh: “Tiểu tử thối, còn chưa dứt sữa mà cả ngày đều luôn nghĩ tới những chuyện không sạch sẽ gì đó.”

“Ta chỉ là suy đoán thôi mà!” Tiểu Đông quệt mồm sờ sờ tóc, cảm thấy đau đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.