Nàng đưa tay chậm rãi vương tới, sau đó nắm lấy tay hắn thật chặt, hắn có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng. Nàng không ngẩng đầu nhìn lại hắn, một tay nàng nắm chặt tay hắn, tay còn lại vòng chắc cánh tay của Hàn Hạo Thần, tựa đầu vào vai hắn.
Hàn Hạo Thần nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ phần tóc của nàng bị gió thổi vương ở trên mặt về phía sau tai nàng, lẳng lặng nhìn nàng đang tựa đầu vào vai hắn, khóe môi vẽ thành một đường cong hoàn mỹ hắn cầm lấy tay của nàng.
Vị họa sĩ đến từ trong cung kia chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, trước kia khi hắn vẽ tranh cho hoàng thượng và hoàng hậu thì hai người luôn ngồi ngay ngắn. Còn động tác của Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng lại khiến người khác cảm thấy ấm áp.
Thời gian vẽ tranh quá lâu, Lạc Tử Mộng có chút buồn ngủ, còn Hàn Hạo Thần vẫn giữ vững tinh thần thoải mái như lúc ban đầu, hơn nữa bàn tay đang nắm lấy tay nàng cho tới bây giờ chưa có giây phút nào buông lỏng.
“Vương Gia.” Họa sĩ ngẩng đầu muốn nhắc nhở Hàn Hạo Thần rằng dường như Lạc Tử Mộng đã ngủ thiếp đi, Hàn Hạo Thần nhỏ giọng nói với hắn: “Tiếp tục vẽ đi.”
“Vâng”
Hắn không nhìn nàng, nhưng hắn biết nhất định nàng đã ngủ thiếp đi, hắn cũng biết bởi vì trúng độc nên trí nhớ của nàng có phần giảm sút, hơn nữa nàng còn ngủ nhiều hơn trước kia. Nhưng hắn lại cảm thấy may mắn khi nàng không quên hắn, cho dù nàng lần kia nàng đã quên hắn, nhưng vẫn gọi hắn là “Hàn Hạo Thần”.
Buổi tối nằm ở trên giường, hắn ôm nàng thật chặt vào trong lòng, cẩn thận canh chừng giấc ngủ cho nàng, đối với hắn dù ôm nàng nhiều như thế nào vẫn là không đủ.
“Mộng nhi. . . . . . Mộng nhi. . . . . .” Hắn nhỏ giọng gọi nàng, bàn tay khẽ mơn trớn hàng lông mày rồi đến mắt, mũi, và cuối cùng là đến đôi môi của nàng.
Lạc Tử Mộng cảm thấy trên mặt có chút ngứa ngáy, nàng giống như một chú mèo nhỏ đưa tay vuốt mặt của mình, sau đó lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Hắn mỉm cười đắp chăn cho nàng, ôm nàng vào trong lòng. Hắn biết nàng luôn sợ lạnh, vào ban đêm tay chân nàng lúc nào cũng lạnh lẽo, hắn dần dần có thói quen để chân tay nàng quấn chặt lấy người mình. Mà tướng ngủ của nàng rất xấu, hay đạp chân khi ngủ, nếu nàng không được hắn ôm chặt vào lòng, với tướng ngủ của nàng chắc chắn sẽ chết rét.
Lạc Tử Mộng bị giật mình mà tỉnh dậy, hình như mới vừa rồi nàng gặp phải ác mộng, nàng mơ thấy Hàn Hạo Thần cùng tất cả mọi người trong Thần vương phủ đột nhiên biến mất, chỉ còn nàng một thân một mình, không biết là người nào đã cầm tay này kéo đi, mặc kệ nàng có muốn đi hay không, người đó vẫn một mực kéo nàng đi. Cho đến lúc tỉnh lại nàng mới biết thì ra đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nàng đưa tay lau mồ hôi trên trán chuẩn bị lật người, lại không ngờ bản thân mình bị Hàn Hạo Thần ôm thật chặt khiến nàng không thể động đậy được. Nàng cười tủm tỉm, thì ra tướng ngủ của hắn là như vậy sao? Chẳng lẽ trước kia khi ngủ hắn đều ôm chăn để ngủ ư? Hiện tại lại xem nàng như chăn để ôm?
Dưới tình huống vật lôn không có tiến triển gì, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trong ngực hắn, mà hắn. . . . . .
Lạc Tử Mộng vừa bực mình vừa buồn cười, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào sống lưng của nàng, hắn xem nàng giống đứa trẻ sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Tử Mộng mang theo Liên Vân xuất phủ, mặc dù bên ngoài không có trò gì để chơi, nhưng so với việc ở lại trong vương phủ không có việc gì làm thì ra ngoài vẫn tốt hơn. Cũng không biết có phải mấy ngày hôm nay vì sảng khoái tinh thần mà nàng không còn xuất hiện tình trạng mất trí nhớ và hay ngủ như mấy hôm trước. Nàng không khỏi ôm một tia hi vọng rằng bản thân mình sẽ mau chóng hết bệnh.
Chỉ là nàng không biết được tên nào thất đức dám hạ độc với nàng, trước kia nàng chỉ thấy mấy thể loại này trong phim truyền hình, thật không nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình sẽ bị người khác hạ độc.
Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt, Lạc Tử Mộng kéo tay Liên Vân đi về phía gian hàng đồ trang sức, không phải nàng sợ nàng ta, chẳng qua khi nhìn gương mặt Hoa Thiên Nhụy nàng có chút buồn nôn. Thật không biết tại sao trên đời lại có một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, người ta đã có vợ rồi mà vẫn quấn quít làm phiền.
“Tiểu thư, cái này đẹp quá.” Là giọng nói của Linh nhi, hai người họ đang đi tới gian hàng ở sau lưng các nàng.
Hoa Thiên Nhụy liếc mắt nhìn món đồ trang sức kia, nàng ta lạnh nhạt nói: “Thần ca ca không thích nữ tử dùng trâm cài đầu sặc sỡ, sao ngươi lại không biết điều này.”
Linh nhi có chút uất ức, làm sao mà nàng biết được chuyện Thần vương gia thích hay không thích điều gì, hơn nữa trâm là để cài lên đầu mình, mình cảm thấy nó đẹp là được rồi sao phải quan tâm xem người khác nghĩ gì? Thật đúng là nữ vi duyệt kỷ giả dung.
*Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Người con gái làm đẹp vì người mình yêu
Liên Vân nghe nàng ta nói vậy, trong lòng lửa giận ngùn ngụt!
Hoa Thiên Nhụy cầm lấy cây trâm Tử Ngọc cài lên tóc, nhìn dáng vẻ nàng ta giống yêu thích không muốn buông tay, khi nàng ta nhìn thấy Lạc Tử Mộng thì lập tức xịu mặt xuống.
“Thần vương phi. . . . . .” Linh nhi khẽ ngây người sau đó nhanh chóng chào hỏi Lạc Tử Mộng.
Vốn Hoa Thiên Nhụy muốn giáo huấn Linh nhi, nhưng lại không tiện nói ngay lúc này, nàng ta nhếch môi: “Linh nhi ngoan, người nên gọi ta như vậy nhiều hơn nữa, nói không chừng rất nhanh thôi điều đó sẽ trở thành sự thật, nghe ngươi gọi như vậy ta cảm thấy thật thích thú.”
“Tam Tiểu Thư ý của cô là gì?” Mọi hành động cử chỉ của Liên Vân trong ngày thường đều rất có chừng mực, nhưng vừa đụng đến chuyện của Lạc Tử Mộng nàng liền nhảy dựng lên. Nghe thấy những lời đó của Hoa Thiên Nhụy, nàng tức giận lên tiếng cảnh cáo: “Thần vương phi vĩnh viễn chỉ có một, cái gì mà rất nhanh thôi sẽ trở thành sự thật? Vương Gia nói rồi, cả đời này ngài chỉ cần có mình Vương phi thôi là đủ. Tam Tiểu Thư hãy xóa bỏ ý niệm đó khỏi đầu đi.”
Lạc Tử Mộng nhíu mày nhìn về phía Liên Vân, quả nhiên ở cùng nàng đã lâu, miệng lưỡi càng ngày càng lợi hại, ban đầu lúc mới gặp Liên Vân nha đầu này luôn nói năng một cách cẩn thận, hôm nay lại dám ở trên đường dạy dỗ thiên kim của Thừa tướng. Dĩ nhiên nàng biết, sở dĩ lá gan Liên Vân lớn như vậy là bởi vì có nàng ở phía sau làm chỗ dựa.
Sắc mặt Hoa Thiên Nhụy lúc trắng lúc xanh, nàng ta tức giận chỉ vào Liên Vân mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, sao ngươi dám dạy dỗ ta? Ngươi chán sống rồi đúng không?”
“Thế nào, Thiên kim nhà Thừa tướng muốn giết người diệt khẩu sao?” Lạc Tử Mộng nhếch miệng lên nở nụ cười khinh thường, nàng cầm lấy cây trâm mới vừa rồi Hoa Thiên Nhụy nói Hàn Hạo Thần sẽ không thích lên, sau đó quay đầu mỉm cười nhìn nàng ta, “Thật ra thì vương gia thích hay không thích không phải vì cây trâm này, quan trọng là người nào cài nó trên đầu mà thôi.”
Lạc Tử Mộng nhìn về phía Liên Vân, hướng nàng mở trừng hai mắt: “Liên Vân, lần trước Vương Gia mua một đôi trâm hoa cho ta, tại sao có người lại nói Vương Gia không thích người khác cài trâm hoa vậy?”
Liên Vân lập tức hiểu ý đáp: “Cái chính là phải xem người đó là ai, không phải Vương Gia từng nói, vương phi cài trâm nào lên đâu ngài đều thích.”
“Vậy ngươi mau mua cái trâm hoa này đi, chút nữa xem Vương Gia thích hay không thích ta cài nó.”
“Dạ!”
Liên Vân cao hứng thanh toán tiền, mang theo tâm trạng vui mừng theo Lạc Tử Mộng quay trở về Vương phủ. Hoa Thiên Nhụy đứng nguyên tại chỗ, tay nắm chặt quyền toàn thân giận đến phát run.
Trở lại Thần vương phủ, Lạc Tử Mộng tìm hộp trang sức của mình sau đó mở nó ra, nàng xem xét thật cẩn thận mọi thứ bên trong liền phát hiện những đồ trang sức trước nay Hàn Hạo Thần mua cho nàng chỉ có trâm cài tóc bình thường … không có trâm hoa. Không lẽ hắn có bí mật gì mà nàng không biết? Giả dụ như trong lòng hắn thích một người, mà người kia không thích mang trâm hoa.
Có phải do nàng suy nghĩ nhiều hay không, mà nàng cảm giác trái tim mình đau đớn. Đến cả Hoa Thiên Nhụy cũng biết hắn không thích người khác dùng trâm hoa? Tại sao nàng lại không biết?
Tại thời điểm Hàn Hạo Thần bước vào Tầm Mộng cư, Lạc Tử Mộng vẫn ngồi ở trước bàn trang điểm, hai mắt nhìn chằm chằm vào đống đồ trang sức đang vứt bừa bộn trên bàn, nhìn vẻ mặt nàng có vẻ uất ức..
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Hạo Thần đi tới vuốt ve mặt nàng, Liên Vân thấy vậy liền thức thời đi ra khỏi phòng.
Lạc Tử Mộng ngẩng đầu nhìn Hàn Hạo Thần, gương mặt ôn hòa này của hắn đang nhìn nàng không phải sao? Có lẽ nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nàng cầm cây trâm hoa cài lên đầu, sau đó hỏi: “Chàng thấy ta cài nó có đẹp không?”
Sắc mặt Hàn Hạo Thần lập tức trầm xuống, gương mặt như muốn hù dọa nàng, hắn đè nén cảm xúc nói: “Nàng thích mấy thứ đồ trang sức này sao ? Mai ta sai người đi mua cho nàng.” Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng… câu trả lời trên của hắn khiến nàng không thoải mái.
Nắm thật chặt cây trâm hoa trong lòng bàn tay, Lạc Tử Mộng cảm nhận được sự đau đớn từ bàn tay truyền tới, nhưng đó chẳng là gì so với sự đau đớn tận sâu trong lòng nàng, cảm giác như có hàng ngàn cây trâm đâm vào tim.
“Phải chăng trong lòng chàng có người khác, vì nàng ấy không thích trâm hoa, nên chàng cũng không thích người khác mang nó? Chàng xem ta là thế thân của nàng ấy hay sao?” Nàng đứng lên ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Mặc dù nàng cảm thấy suy đoán của bản thân có chút không hợp lý, thế nhưng những chuyện nàng đang nghĩ không phải là chưa từng thấy qua. Vì vậy trong lòng Lạc Tử Mộng càng thêm chắc chắn, đặc biệt là khi nàng nhìn thấy vẻ mặt hắn khi thấy nàng mang trâm hoa, rõ ràng là hắn không vui.
Hàn Hạo Thần chỉ biết lắc đầu cười nhạt: “Trong đầu nàng đang nghĩ cái gì vậy?Trong lòng ta có người khác, nếu có thì đó chính là nàng, nha đầu ngốc này.”
Hắn vươn cánh tay đem cả người nàng ôm vào trong ngực, Lạc Tử Mộng cảm nhận được tình cảm mà hắn dành cho mình, cho nên tâm tình nàng cũng hòa hoãn chút. Nhưng chuyện này vẫn khiến nàng canh cánh trong lòng không thôi. Nàng bĩu môi hỏi hắn: “Tại sao chuyện người kia sao ghét trâm hoa? Hoa Thiên Nhụy biết, mà ta lại không biết.”
Đến lúc này hắn mới biết thì ra là chuyện này khiến nàng nổi giận, Hoa Thiên Nhụy biết chuyện gì xảy ra còn nàng thì không.
Hắn thở dài, sau đó kéo tay nàng đi đến bên giường, để nàng tựa đầu vào ngực, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Vốn dĩ ta không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng nếu nàng muốn biết ta sẽ kể cho nàng nghe.”
Thật ra thì chỉ cần là chuyện nàng muốn biết thì hắn nhất định sẽ kể cho nàng nghe. Lâu nay nàng chưa từng hỏi hắn điều gì, nên hắn cũng không tiện mở miệng kể. Hắn còn cho rằng nàng không thèm để ý đến những chuyện trước kia của hắn, mặc dù có chút mất mác, nhưng hắn cũng không có suy nghĩ nhiều.
“Ta và hoàng huynh không phải cùng một mẹ sinh ra, lúc đó phụ hoàng ta cùng lúc sủng ái hai vị phi tử, một vị là Đức Phi, một vị là Hiền phi. Đức Phi tính tình kiêu căng, lại hết sức am hiểu cách lấy lòng tiên hoàng, mà Hiền phi tính tình dịu dàng, mặc dù được tiên hoàng yêu thích, nhưng vì tình tình người đơn thuần, nên bị Đức Phi thiết kế hãm hại. Hiền phi bị biếm vào lãnh cung, từ đó tiên hoàng không còn quan tâm đến Hiền phi nữa.”
“Giờ đây chỉ còn một mình Đức Phi độc chiếm sự sủng ái của tiên hoàng, không lâu sau đó liền có bầu, bởi vì tiên hoàng vẫn còn lưu luyến Hiền phi, nên đã đến lãnh cung thăm người, cũng vì lần ghé thăm đó của tiên hoàng mà Hiền phi có bầu. Tiên hoàng lợi dụng lý đó liền ban thánh chỉ cho phép Hiền phi dọn về tẩm cung.Sau khi Đức Phi biết tin đó, bà ta cảm thấy địa vị sau này của mình khó có thể giữ vững, nhưng hiện tại không có cơ hội xuống tay đối phó với Hiền phi. Tới khi con trai của Hiền phi tròn sáu tuổi, hoàng thượng ra chỉ dụ’ Cũng cố ngôi vua cần lập người hiền tài ‘, từ lúc đó Đức Phi luôn nghĩ mọi cách đối phó với Hiền phi.”
“Cho đến khi Hiền phi mất, con trai của Hiền phi mới nghe được từ trong miệng cung nhân mới biết được chân tướng của sự việc. Hắn muốn báo thù, lại khổ nổi không có chứng cứ, vì vậy hắn mới củng cố thế lực của mình. Lại không ngờ đột nhiên bệnh tình của tiên hoàng trở nên nguy kịch, Đức Phi ở bên tai tiên hoàng nói vài câu mê hoặc, khiến tiên hoàng vốn muốn lập con thứ lên làm vua lại đổi thành lập trưởng tử. Trong ngày tân hoàng lên ngôi, Đức Phi chưa kịp mặc cẩm bào của Hoàng thái hậu đã bị con trai Hiền phi dùng chính thủ đoạn mà trước đây bà ta dùng để đối phó Hiền phi để đối phó bà, hơn nữa còn khiến bà ta khổ sở gấp trăm lần.”
” Cuối cùng…..Ngôi vị hoàng đế vẫn thuộc về con trai của Đức Phi.”
Lạc Tử Mộng lẳng lặng lắng nghe chuyện xưa của hắn, xuyên suốt câu chuyện Hàn Hạo Thần chưa từng nhắc đến chuyền về cây trâm hoa, mà theo những gì hắn kể thì câu chuyện xoay quanh Đức Phi, Hiền phi, Trường Tử cùng con thứ. Không cần hắn lên tiếng giải thích, nàng cũng đã hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
“Thật ra thì mẫu thân chàng chính là Hiền phi, còn mẫu thân của hoàng thượng là Đức Phi, điều đó có phải không?”
Hắn cúi đầu nhìn nàng, vốn hắn cho nàng sẽ nói tránh sang chuyện khác, vì thế những lời nàng nói khiến hắn sững sờ một hồi lâu mới gật đầu một cái: “Ừ.”
Lạc Tử Mộng chui vào trong lòng hắn, đưa tay ôm hắn thật chặt, trong lòng cảm thấy thật khổ sở, nàng biết từ trước giờ chuyện trong nhà Đế Vương không hề đơn giản, nhưng không có nghĩ tới mọi chuyện lại tàn khốc như vậy: “Đức Phi thích dùng trâm hoa sao?”
Câu hỏi của nàng khiến thân thể Hàn Hạo Thần cứng đờ.
Nàng lại nói tiếp: “Bởi vì nữ nhân mà chàng ghét thường cài trâm hoa lấy lòng tiên hoàng, cho nên chàng ghét nó cũng vì lí do này?”
Hắn không lên tiếng, nhưng nàng biết mình đã đoán đúng.
Nhưng nàng cũng không vì chuyện đó mà hân hoan kích động. Có phải cũng chính vì lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên mới khiến tính tình hắn trầm ổn nội liễm. Cũng bởi vì tính tình hắn vậy, nên nàng mới thích hắn không phải sao?
Đột nhiên nàng đưa tay gỡ chiếc trâm hoa đang cài trên đầu xuống, sau đó ném thật mạnh xuống đất.
“Mộng nhi. . . . . .”
“Không mang nữa, ta không muốn chàng nhìn nó lại nhớ đến chuyện cũ.”
Hắn nhìn nàng, đáy mắt có biết bao điều muốn nói, nhưng hắn không biết phải mở miệng thế nào với nàng.
“Mộng nhi. . . . . . Nàng không cảm thấy ta độc ác sao? Ta đã tự tay giết chết phi tử của tiên hoàng .”
Tại thời điểm hắn hỏi nàng câu đó nàng có chút sợ hãi, dù sao cũng là chuyện giết một mạng người. Nhưng so với sự sợ hãi trong lòng, thì nàng cảm thấy đau lòng nhiều hơn.Rốt cuộc điều gì khiến một người trầm ổn như hắn động sát tâm?
Nàng đưa tay vuốt mặt hắn, động tác của nàng khiến hắn cảm thấy thật ấm áp. Hàn Hạo Thần đưa tay đan vào bàn tay kia của nàng
“Ta biết chàng độc ác cũng bởi vì tình thế bắt buộc mà thôi, mà người như Đức phi, nếu không chết thì sống trên đời chỉ biết hãm hại người khác. Mẫu thân của chàng chết dưới tay bà ta, nếu chàng bỏ qua chuyện này, vậy còn xứng làm con của người sao? Dù còn sống cũng sẽ áy náy cả đời, chàng bỏ qua con trai của bà ta là chàng đã mềm lòng rồi.”
Đáy mắt Hàn Hạo Thần dâng lên một tia phiếm hồng, nàng hiểu hắn, nàng thật hiểu hắn, mỗi câu nàng nói đều là những suy nghĩ từ sâu trong lòng hắn.
“Mộng nhi. . . . . .” Hắn khẽ gọi tên nàng.
Mộng nhi, đời này của ta chỉ cần nàng ở bên cạnh thôi là đủ rồi.
Thật ra còn một việc hắn không nói cho nàng biết. Năm đó nếu không phải Hàn Hạo Hữu nói với Đức Phi rằng hắn muốn làm hoàng đế, thì Đức Phi sẽ không nghĩ mọi biện pháp giúp ước nguyện của hắn thành hiện thực. Chắc hẳn hàng ngày Đức Phi sẽ không hạ độc vào thuốc của tiên hoàng.