Bùi phủ gồm sáu đại viện kết cấu nhà một tầng sâu trong tây hoa viên, mỗi một viện đều có tối thiểu hai cái sân, một phòng (ý là một chi của Bùi gia) một viện, đóng cửa lại là ai đi đường nấy. (khúc này ta chém!) Ngoại trừ ngày lễ ngày tết, mồng một mười lăm tụ tập lại sân lão phu nhân vấn an, ngày thường thì còn xem ở lòng hiếu thảo của người đó.
Bùi lão phu nhân ở tại đại viện thứ tư dựa vào tây Vịnh Thọ Đường, chính đường năm gian phòng, hai bên ba gian sương phòng, phía tây có hành lang thông hướng hậu hoa viên đình hồ. Đại viện phía đông là sân nhỏ củatiểungũ gia được sủng nhất Bùi gia. Đại phòng đại gia ở đại viện thứ năm Tây viện, đúng tại phía sau chỗ của lão phu nhân, tam gia ở tại Đông viện. Gian thứ ba chỉ có một chỗ Tây viện đại phu nhân Chung thị ở, phía đông sân sửa chữa lại thành nội thư phòng Bùi Đại lão gia trong ngày thường dùng.
Bùi nhị phu nhân mang theo con trai và con dâu trụ ở hai sân của đại viện thứ sáu, bên trong dãy nhà sau là hai cô nương thứ xuất và Phương Ngọc Dung. Chủ tử Bùi gia đều là ở sân nhỏ nghiêm chỉnh, duy chỉ có nhị phòng thứ trưởng tử Bùi nhị gia ở tại khóa viện phía nam bắc.
Hôm nay mùng chín tháng chíntrùngcửu, Bùi gia trên dưới từ Bùi Đại lão gia đến Bùi lão phu nhân dập đầu lạy, sau tế tổ tông. Trong hoa viên xếp đặt một bàn tiệc, hai lão gia bên ngoài viện khai tiệc chiêu đãi khách tới.
Bùi Hành sáng sớm đã dặn dò Nguyệt Thược, “Hôm nay khách lạ nhiều, ngươi cứ trốn trong phòng đừng đi ra, có người gõ cửa cũng đừng lên tiếng.” Dù sao cũng là ngoại viện thư phòng, đương thời chủ nhân thư phòng thì không phải chú ý lắm, chỉ không vào cửa thuỳ hoa thì được coi là thủ lễ. Nguyệt Thược hiểu được ý tứ của Bùi tứ gia, nếu là ra ngoài đụng phải nam khách lôi lôi kéo kéo, đến lúc đó không trách được nam khách thất lễ, ai kêu ngươi mộttiểunha hoàn ở ngoại viện làm gì.
Bùi Hành sáng sớm về trước Thu Minh Cư, Lý Diệu Quỳnh ngày thường lười biếng dậy sớm đứng ở trong sân, trên đầu cài một đóa thù du đỏ chói, váy dài màu ráng hồng, trên làn váy là từng đóa, từng đóa lớn hoa sơn trà. Đôi mắt sóng nước mênh mông, mềm mại ôn hòa nhìn Bùi Hành, yên lặng tỏ ý hối hận.
Bùi Hành không nhìn nhiều, chỉ nói hai chữ: “Đi thôi.” Khiến Lý Diệu Quỳnh thất vọng rũ mắt.
Vịnh Thọ Đường chen chen lấn lấn, chủ tử lớn nhỏ không ngừng tiến vào, vú già, nha hoàn có chút thể diện cũng đều bao quanh pha trò nói chuyện. Ngồi ở bên cạnh Bùi lão phu nhân ngoại trừ Bùi Ngũ gia mười bốn tuổi, còn có batiểuchủ tử đời thứ tư Bùi gia: Xảo tỷ nhi bảy tuổi, Đông ca nhi năm tuổi, Bảo tỷ nhi sáu tuổi.
Xảo tỷ và Đông ca là phòng Bùi đại gia, Bảo tỷ nhi là phòng Bùi tam gia, Đông ca nhi đang dựa vào bàn đất nhỏ chạm trổ lột hạt thông, dáng người nho nhỏ hết sức kiên nhẫn lột được bảy tám viên, thu lại như bảo bối để ở một bên. Bùi Ngũ gia đem hạt thông đều cho vào miệng, Đông ca nhi ngây ngốc một hồi mới kịp phản ứng, hai mắt thật to ủy khuất nhìn về phía Xảo tỷ nhi.
Xảo tỷ bảo vệ đệ đệ, tức giận đi cào Bùi ngũ, “Ngũ thúc không biết xấu hổ, đoạt hạt thông của Đông ca.”
Bùi ngũ nâng cánh tay trốn: “Mấy viên hạt thông, Đông ca nhi hiếu kính thúc thúc .”
Xảo tỷ cào hắn không được, tức giận phùng má, “Đông ca còn biết tự mình lột hạt thông ăn, Ngũ thúc lười.”
Bên kia Chung phu nhân, Lý phu nhân, và bốn cô con dâu đang quay quanh lão phu nhân nói chuyện, nhìn thấy tình cảnh này đều nhịn không được nở nụ cười. Ở phía sau giường la hán bà tử, nha hoàn hoặc đứng hoặc hầu hạ nước trà cũng che miệng cười khẽ.
Tam nãi nãi Lâm thị cười, “Cũng thật là, làm thúc thúc còn bị chất nữ nhi dạy dỗ.”
Đại nãi nãi Tào thị liếc Xảo tỷ một cái, hời hợt nói câu, “Ngươi nha đầu kia, sao lại nói chuyện với thúc thúc như vậy.”
Đều là người đại phòng, một đứa con trai, một trưởng tôn nữ, trưởng tôn nữ là do con dâusinh, vậy Chung thị tự nhiên là trách cứ Bùi ngũ, “Nhìn dáng vẻ bại hoại của ngươi, nào có ra dáng một trưởng bối.”
Tâm cantiểutôn tử và chắt gái bị dạy dỗ, lão phu nhân gấp rút một tay bảo vệ một tay kéo, “Chú cháu đùa một chút, các ngươi làm cái gì vậy, cứ như chuyện quốc gia đại sự mà dạy dỗ người, ta không thích.”
Lão phu nhân là một người mặt mũi hiền lành, một đầu tóc trắng xóa, cài đai buộc đầu khảm nạm ngọc đỏ sậm, một thân thường phục ám thêu mới, con mắt mị mị phảng phất tùy thời tùy khắc đều đang cười.
Bùi ngũ dựa vào trong ngực lão thái thái, hì hì cười với Chung thị, khiến Chung thị vừa tức vừa bất đắc dĩ, cười làm lành với lão phu nhân , “Nương, cùng lắm chỉ nói hắn hai câu ở đâu ra dạy dỗ, mà Ma vương này cũng không sợ ta. Hắn cũng thật kỳ cục, người đã bao lớn rồi mà không có đứng đắn, bốn người ca ca của hắn lớn như vậy đọc sách tốt không nói, còn đi theo lão gia tiếp chuyện xã giao ở ngoại viện, thăm viếng giao bái đều làm. Chỉ có hắn hai ngày học ba ngày nghỉ, còn thanh nhàn hơn so với câu cá.”
Lão phu nhân cáu giận, “Ngươi nên biếttiểungũ có bốn người ca ca, hắn chính là nhỏ nhất trong nhà, cầu xin công danh dựng thân, quan lộ kinh tế có mấy người ca ca của hắn lo, Bùi gia ta lớn như vậy đủ chotiểungũ ăn dùng vô tận, tùy hắn làm gì thì làm đi.”
Lúc trước đang còn cười giỡn, lúc này lão phu nhân đột nhiên thực nổi giận, mọi người cuống quít vội vàng tiến lên khuyên bà, lão ma ma được yêu thích cười hì hì khuyên giải lão phu nhân, “Mau bớt giận, đây bất quá là nói đùa làm sao lại nháo thật, Ngũ gia là con của đại phu nhân, ngài còn sợ đại phu nhân bạc đãi Ngũ gia sao…”
Không dễ dàng đem hỏa khí của lão phu nhân khuyên hạ xuống, mọi người dời bước đi tìm chỗ ngồi ở hoa viên.
Tại chỗ ngồi, đại phòng đại nãi nãi và tam nãi nãi thỉnh thoảng hỏi bà tử tình huống ca nhi tỷ muội bên kia. Nhị phòng Nhị nãi nãi bình thường không nói nhiều trước mặt người khác , tứ nãi nãi Lý Diệu Quỳnh mới vừa gả vào khí phách tung bay, đắc tội qua ba vị tẩu tẩu, hiện thời qua bốn năm còn chưa có con trai con gái kề bên, cũng không dám nói gì.
Chỉ nghe đại nãi nãi và tam nãi nãi nói chút ít việc vặt và chuyện lý thú của hài tử, trong nhà các nàng còn có mấy đứa nhỏ không mang ra ngoài, Lâm thị đang nói đến con trai lớn còn nhỏ đang ngủ, “… Có thể ăn có thể ngủ, khỏe mạnh vô cùng, chỉ là quá ầm ĩ, bầu ngực em trông hắn không nổi.”
Đại nãi nãi nhàn nhạt đáp lại vài câu, Lâm thị thấy mất mặt, chớp mắt một cái, nhìn về phía trang phục lộng lẫy của Lý Diệu Quỳnh, cười nói: “Nhìn Tứ nãi nãi xem, dung quang càng hơn trước kia, ta và đại tẩu ngươi thì không được như vậy, trong ngày bị vài cáitiểukhắc tinh quấn quít lấy không được nhàn rỗi, niên hoa qua mau. Cho nên ta nói a, nữ nhân không có đứa bé lăn qua lăn lại cũng tốt, nhìn tứ nãi nãi không phải là vẫn dáng vẻ như lúc mới vừa gả vào sao. Chỉ là tự mình khôngsinhdưỡng, vậy trong phòng ngươi vì sao cũng không có tin tức?”
Lý Diệu Quỳnh nghe vậy mặt sung huyết đỏ bừng, cơ hồ nghĩ muốn vứt bỏ chiếc đũa rời đi, nhưng đây là trước mặt lão phu nhân, nàng chỉ có thể miễn cưỡng kìm nén cơn tức, nghiêng đầu đi tìm Nhị nãi nãi nàng thời gian qua không nhìn trúng nói chuyện.
Phương Ngọc Dung bên cạnh nghe được khẽ cười, cùng bàn chính là hai thứ nữ nhị phòng, nhịtiểuthư Bùi Tâm Nhu và tamtiểuthư Bùi Tâm Hà, bình thường đều bị nhị phu nhân trói buộc ở dãy nhà sau làm nữ công, ít có cơ hội ra cửa.
Bùi Tâm Nhu và Bùi gia nhị gia là cùng mẹsinhra, thừa dịp bữa tiệc này kết thúc nàng theo Nhị nãi nãi đi khóa viện nói chuyện.
Nhị nãi nãi nhà mẹ đẻ họ Điền, là người ít nói kiệm lời tâm có tính toán, nàng vừa đến địa bàn của mình thì đã không còn mơ hồ trầm mặc như bên ngoài, con mắt trong vắt phát quang hỏi em gái của chồng, “Ngươi ở dãy nhà sau, cách sân nhỏ của nhị phu nhân gần như vậy, bình thường có nghe được gì hay không?”
Bùi Tâm Nhu mày liễu mắt hạnh, da thịt trắng nõn, một thân xiêm y điệp xuyên hoa, váy lụa trắng khảm tơ, khẽ nhíu lại lông mày thở dài, “Tẩu tử ngươi cũng biết tính tình phu nhân chúng ta, yêu thanh tịnh, bình thường không bảo chúng ta đi đến viện tử của bà ấy, đi thỉnh an sớm muộn gì cũng chỉ là uống một ly trà nha hoàn dâng trong sảnh. Không thể nói nhiều thêm vài lời cùng nha hoàn, bà tử trong viện tử của bà ấy, biểu cô nương bên kia có bao nhiêu khôn khéo ngươi không phải là không biết rõ…”
“Ngươi qua năm đã mười sáu, nhà ai cô nương lớn như vậy còn chưa có làm mai, dù không phải là bà tasinhvẫn phải gọi một tiếng mẫu thân.”
Nói đến những việc này, Bùi Tâm Nhu lúc ban đầu còn có chút xấu hổ của đại cô nương, lâu dần chỉ còn lo lắng, cười khổ nói: “Chỉ mong phu nhân lúc tìm hôn sự cho biểu cô nương thuận tiện nhớ tới ta.”
Điền thị nghe vậy cười lạnh không thôi, “Biểu cô nương (BTN), ta xem vị biểu cô nương (PND) này không muốn gả ra ngoài.”
Bùi Tâm Nhu kinh ngạc, “Ngũ gia là đầu quả tim của lão phu nhân, biểu cô nương lại là thân thích, dù sao không thân không thế, cũng không có đồ cưới đủ thể diện…”
Điền thị giễu cợt, lắc đầu nhấp một ngụm trà, mới nói: “Thiệt thòi ngươi ở chung với nàng một cái sân, vì sao lại không nhìn ra tâm tư của nàng. Nàng nào có thích Ngũ gia, rõ ràng chính là Tứ gia nhà chúng ta.”
Bùi Tâm Nhu mở to mắt, “Vậy làm sao có thể, Tứ ca đã có Tứ tẩu.”
Điền thị bĩu môi, “Có cái gì không thể, ngươi xem nhị phu nhân đau Phương cô nương muốn tìm việc hôn nhân tốt cho nàng, nhưng thời nay nhân gia không dễ dụ dỗ, trên ba đời đòi hỏi hoàn trả đồ cưới, Phương cô nương lúc đến chỉ có một bọc nhỏ, nhị phu nhân dù đem toàn bộ gia cụ cho nàng thì có bao nhiêu? Nhị phu nhân từ Lý gia gả đến vốn riêng không dày, những năm trước đây đưa đại cô nương ra cửa trợ cấp hơn phân nửa, cho lão Tứ gia tìm hôn đi một chút, còn dư lại bao nhiêu? Đại phu nhân quản gia, bà ta cũng khỏi phải nghĩ đến giành vinh quang Bùi gia cho ngoạisinhnữ của mình. Cứ như vậy Phương cô nương kia có thể tìm được nhà ai? Phương cô nương kia là nhân tinh, sợ là đã nghĩ rõ ràng, dù không cần thể diện cũng phải kiếm chút thực tế. Lại nói lão Tứ gia hiện tại cũngsinhkhông được, nếu là nàng nhập mônsinhmột trai nửa gái, thân dì làm bà bà, đóng cửa lại sống qua ngày thì không khác gì nãi nãi chính phòng.”
Bùi Tâm Nhu nghe được trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói: “Chúng ta chỉ tùy ý phỏng đoán, ta thấy Phương cô nương mắt cao tâm đại, không phải là có thể cúi đầu làm thiếp.”
Điền thị nở nụ cười, “Nếu như không chịu cúi đầu làm thiếp, vậy còn có trò cười để xem, chỉ mở mắt nhìn biểu cô nương có bản lãnh hay không khiến lão Tứ gia mất đi thượng vị, nói không chừng chúng ta còn có thể góp thêm lửa, nhìn cái náo nhiệt.”
Điền thị chứa lòng này, ngày hôm đó liền phân phó bà tử tâm phúc đi lặng lẽ chú ý hành tích Phương Ngọc Dung.
Ngày hôm đó vui chơi đến tối muộn, Bùi Hành uống hơi say, gã sai vặt Minh Hồng đỡ hắn nằm xuống.
“Tứ gia, lúc này giờ còn sớm ngài có muốn uống chút canh tỉnh rượu hay không?”
Bùi Hành đá đá chân, Minh Hồng vội vàng đem giày da hươu cởi xuống.
“Đi phòng bếp nấu canh giải rượu, gọi Nguyệt Thược đến hầu hạ.” Thanh âm hắn hàm hồ nói.
Minh Hồng theo lời mà đi, cách lâu (gọi vọng lên lầu) gọi Nguyệt Thược một tiếng rồi đi phòng bếp làm canh. Lúc hắn ra ngoài không lâu, Phương Ngọc Dung bưng một chén canh tiến đến, nhỏ giọng kêu lên hai câu với Bùi Hành ở trên giường, “Hành ca, Hành ca.”
Bùi Hành mở mắt ra, thấy là Phương Ngọc Dung, chống người ngồi dậy hỏi nàng, “Làm sao lại đến muộn như vậy?”
Phương Ngọc Dung lộ ra nụ cười nho nhỏ, đưa canh cho hắn, “Ta biết ngươi uống say, Lý tỷ tỷ trở lại đã khóa cổng sân, đoán là sẽ không có người đưa canh giải rượu cho ngươi, ta nhiều chuyện đi phòng bếp nấu một chén…”
Bùi Hành tiếp nhận uống, “Trời chiều rồi ngươi sớm đi trở về, hôm nay ngày lễ, hai bà tử trông coi cổng trong phỏng đoán đã sớm khóa cửa về nhà uống rượu.”
Phương Ngọc Dung đem chén không để một bên, “Lúc ta tới đã phân phó cho người chờ, Hành ca vẫn chưa hòa hảo với Lý tỷ tỷ sao?”
Bùi Hành lúc này đầu óc có chút mơ màng nhưng biết rõ ban đêm cùng ở một phòng với biểu muội không được tốt, nhưng lại không có sức lực để nhiều lời. Mà canh giải rượu này cũng lạ, uống không chỉ không tỉnh táo, ngược lại càng ngày càng nóng, trong tai nghe lời nói biểu muội ôn nhu nhỏ nhẹ, thân thể thế nhưng lại có biến hóa không nói ra được.
Hắn mở mắt ra xem thiếu nữ gầy gò yểu điệu trước giường, nàng đang cầm khăn ướt lau trán của hắn, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, xao động trong nháy mắt kia làm cho hắn miệng đắng lưỡi khô.