Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 2: Tránh thoát



Edit: Nguyễn Hưởng

Beta: Số 15

Khu viện mà Tứ nãi nãi Lý Diệu Quỳnh ở có tên là Thu Minh Cư. Gian chính là nhà hai tầng cao ráo ráo sáng sủa, còn sương phòng ở hai bên là loại nhà một tầng cao. Tầng trệt của nhà chính có ba gian, hai gian để tiếp khách một gian là thư phòng. Gian phía tây gian này làm Tiểu Hoa Thính để hằng ngày tổ chức yến tiệc. Hiện tại ở gian này, đèn đuốc trong phòng sáng choang.

Sắc trời đã tối, lúc này một ít nha hoàn không thân cận đã đi hai bên sương phòng sưởi ấm, nghỉ ngơi, nếu không thì là hầu hạ bên ngoài.

Khi Nguyệt Thược đi tới sảnh trước, từ bên trong phòng chạy ra một nha đầu vóc người cao gầy, nhìn kỹ lại thì là Hương Liên ở cùng phòng với nàng. Hương Liên giữ chặt tay nàng, thần sắc sợ hãi: “Các nàng nói ngươi cùng Tứ gia… Đây là nói láo đúng không?”

Nhìn thấy hảo tỷ muội đời trước, Nguyệt Thược lại kích động, vô cùng vui vẻ. Nghe được câu hỏi của Hương Liên, nàng gật gật đầu, sau đó lại vội lắc đầu.

Nhìn nàng như vậy nhưng Hương Liên vừa nhìn liền hiểu, liền khóc: “Ngươi như thế nào lại ngu ngốc như vậy, làm sao bây giờ, Tứ nãi nãi chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi.”

Nguyệt Thược khịt mũi, miễn cưỡng cười nói: “Không sao đâu, sẽ ổn thôi.”

Hương Liên không dám cùng nàng nhiều lời, gạt nước mắt rồi đưa nàng vào trong phòng.

Trong phòng khách, gần cửa sổ có một chiếc giường la hán, trên giường lót da hồ ly màu hồng nhạt cùng cái gối đầu thêu hoa mẫu đơn đỏ. Lý Diệu Quỳnh ngồi ngay ngắn trên giường, bên cạnh có hai người hầu đứng thẳng. Một người là Vương mụ mụ chải búi tóc trơn bóng, khuôn mặt âm u hơn cả bộ quần áo trên người bà ta đang mặc, người còn lại là đại nha hoàn Thải Bạch.

Lý Diệu Quỳnh năm nay hai mươi mốt tuổi, mười bảy tuổi gả vào Bùi gia, đến nay đã được bốn năm.

Ngũ quan của Diệu Quỳnh rất đẹp, mày lá liễu, mắt hạnh to tròn lúc nào cũng ầng ậc nước, chiếc mũi nhỏ thanh tú cùng đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm trông thật yêu kiều. Lúc này nàng ta đang mặc một chiếc váy trễ ngực màu hồng, đầu cài chiếc trâm hoa mai bằng vàng ròng, dù cho khuôn mặt đang vô cùng giận dữ cũng không làm giảm đi vẻ xinh đẹp.

Lý Diệu Quỳnh đang đánh giá Nguyệt Thược.

Nguyệt Thược năm nay vừa tròn mười ba tuổi, vẫn còn giống như một tiểu nha đầu, đầu vẫn chải hai búi tóc hình bánh bao, trên mặt rủ xuống hai sợi dây buộc tóc màu hồng, nhưng lúc này đây nhìn hai búi tóc rối bời nhếch nhác vô cùng. Một đôi mắt to tròn long lanh như nước hồ mùa xuân, trong sáng cực kỳ xuất sắc, lúc này đây đang lờ mờ khóc, hồng hồng chọc người thương.

Thiếu nữ trắng nõn mềm mại, ngũ quan thanh tú, chỉ là vẫn còn là một tiểu cô nương khờ dại, nhìn cũng chỉ khiến người ta càng nhiều hơn là đau lòng, cũng không cách nào xem như một nữ nhân.

Ở trong lòng Lý Diệu Quỳnh, nha đầu này không bao giờ có thể cùng nàng ta đem ra so sánh.

Cũng chính bởi vì như vậy Lý Diệu Quỳnh mới càng tức giận hơn. Thường ngày nàng ta thích nhất là trêu chọc chơi đùa với tiểu nha đầu Nguyệt Thược, chưa từng nghĩ tới việc đề phòng tiểu nha đầu vẫn còn để hai búi tóc, nói chuyện và phản ứng đều chậm chạp. Nàng ta suốt ngày giám sát mấy nha hoàn lớn tuổi hơn, hàng ngày thích ăn mặc rực rỡ điệu đà. Kết quả là nàng ta đã nhìn nhầm rồi.

Nguyệt Thược còn chưa kịp mở miệng thỉnh an, mặt đã bị tát một cái mạnh. Nàng vốn là có thể tránh đi cái tát vừa rồi, nhưng vẫn cố gắng gượng chống chọi.

Động thủ là Vương mụ mụ – bà vú trung thành nhất bên cạnh Lý Diệu Quỳnh, cũng là người kiếp trước Nguyệt Thược sợ nhất.

Vương mụ mụ đánh một cái còn chưa đủ, lại giáng xuống một bạt tai nữa, miệng hung hăng mắng: “Tiểu thư kêu ngươi đưa điểm tâm cho Tứ gia, có kêu ngươi bò lên giường của Tứ gia sao? Ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với tiểu thư sao?”

Lý Diệu Quỳnh tức giận đến đỏ cả mắt, ngồi xem Vương mụ mụ đánh Nguyệt Thược, lạnh lùng nói: “Đánh nàng làm cái gì, nàng tâm lớn, có ý tưởng của nàng, ta làm chủ tử chẳng lẽ còn muốn cản tiền đồ của nàng. Nếu đã là người của Tứ gia, vậy ngày khác ta sẽ cho người làm vài bàn tiệc rượu, ngươi mời vài người bạn cho náo nhiệt một chút, ta làm lễ chải tóc cho ngươi…”

Mặt Nguyệt Thược đau rát, trong lòng cực kỳ hận.

Thân làm nha hoàn như nàng rõ ràng là thân bất do kỷ, sau đó còn tìm mọi cách nịnh nọt Lý Diệu Quỳnh, vậy mà vẫn không làm cho Lý Diệu Quỳnh hả giận, tha cho nàng một mạng.

Lão thiên gia cho nàng cơ hội được sống lại, nhất định là biết rõ nàng hối hận kiếp trước ngu xuẩn nên cho nàng cơ hội trừng trị kẻ ác, vì bản thân mà báo thù.

Lý Diệu Quỳnh trời sinh tính tình đại tiểu thư, ngang ngược, tự phụ, ghen tị, lại hay ghen. Đến nay nàng ta vẫn đối với nha hoàn thông phòng Phù Dung duy nhất của Bùi Hành canh cánh trong lòng, dù sao đó cũng là người mà mẹ chồng nàng ta cấp cho, cho nên nàng ta cũng không dám quá đáng.

Hiện tại nàng ta mở miệng nói muốn làm lễ chải tóc cho nàng, căn bản là những lời nói hung ác, Nguyệt Thược biết mình nếu thật sự đáp ứng, hôm nay Lý Diệu Quỳnh chắc chắn sẽ ra tay trừng trị nàng một cách tàn ác, đến ngày hôm sau cũng sẽ không thừa nhận chuyện chải tóc cho nàng.

Những ý nghĩ hỗn loạn này chợt lóe qua trong đầu Nguyệt Thược.

Trong lúc Lý Diệu Quỳnh cùng Vương mụ mụ vẫn còn tức giận, Nguyệt Thược liền quỳ xuống, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt thiếu nữ còn mang theo vài nét như trẻ con tràn đầy vẻ sợ hãi, nước mắt thi nhau rơi xuống, nhìn bộ dạng khóc lóc cực kỳ thương tâm.

“Tiểu thư, nô… nô tì có lỗi với người.” Nàng nghẹn ngào một tiếng: “Nô tì nghe Thải Bạch tỷ tỷ phân phó mang điểm tâm đến cho Tứ gia, nhưng vừa mới đến cửa thi phòng thì đã thấy Đại Dung tỷ tỷ không để ý đến lệnh cấm của người, ở đó cùng Tứ gia… Nô tì chỉ vì nhất thời tức giận, tiến lên nói vài câu khiến Đại Dung tỷ tỷ bỏ đi, nhưng nào ngờ Tứ gia say rượu cho ta là Đại Dung tỷ tỷ…”

Đại Dung tỷ tỷ là danh xưng của thông phòng Phù Dung, nàng ta lớn hơn Bùi Hành ba tuổi, là thông phòng duy nhất trong viện của Bùi Hành, cũng là nữ nhân đầu tiên của Bùi Hành, chính là cái gai trong mắt của Lý Diệu Quỳnh. Nương của Phù Dung là vợ của quản sự bên cạnh phu nhân, bản thân nàng ta cũng dây dưa lằng nhằng nên mặc dù khi giao chiến Lý Diệu Quỳnh luôn chiếm thế thượng phong nhưng cũng không thể làm gì được nàng ta.

Dùng Dung cô nương ra để hấp dẫn thù hận, phân tán sự chú ý của Lý Diệu Quỳnh, Nguyệt Thược cũng không cảm thấy tội lỗi gì. Phù Dung cũng không phải là người tốt gì, kiếp trước không biết bao nhiêu lần nàng ta đem Nguyệt Thược nàng ra công kích Lý Diệu Quỳnh, Lý Diệu Quỳnh không làm gì được nàng ta liền lấy nàng ra trút giận.

Ngay từ đầu khóc lóc kể lể biên kịch chuyện xưa, đằng sau liền càng dễ dàng, Nguyệt Thược chỉ hướng tới kể mình vô tội đáng thương cỡ nào trong chuyện xưa này. Đầu tiên là nói Bùi Hành uống rượu say đem nàng nhận lầm thành Phù Dung, ám hiệu cho Lý Diệu Quỳnh là nàng cái gì đều cũng không làm, Bùi Hành căn bản không thích nàng, bất quá chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.

Quả nhiên, Lý Diệu Quỳnh vừa nghe xong liền nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân! Quả nhiên là tiện nhân!”

Vương mụ mụ nghe được lòng đầy căm phẫn: “Ta đã nói tiểu thư không thể tha cho cái nha đầu kia, nàng ta ỷ vào mình và cô gia cùng nhau lớn lên liền không để tiểu thư vào trong mắt. Thường ngày vô lễ bất kính không nói, còn dám ở sau lưng nói xấu người trước mặt lão thái thái.”

“Hôm trước người vừa mới ra lệnh không cho phép Dung cô nương bước chân ra khỏi nội viện, hôm nay nàng ta lại dám vụng trộm đến thư phòng tìm Tứ gia. Nàng ta chính là ỷ vào có người chống lưng nên không có đem Tứ nãi nãi ngài để vào mắt.” Thải Bạch bất bình thay Lý Diệu Quỳnh.

Lý Diệu Quỳnh tức đến toàn thân phát run, cắn răng nói: “Cứ để cho ả ta làm càn, chờ ngày nào đó ta quản gia, đến lúc đó xem ta làm thế nào để thu thập ả.” Nói xong xoay mặt qua nhìn chằm chằm Nguyệt Thược lạnh lùng nói: “Nói tiếp!”

Nguyệt Thược nuốt nước miếng, vừa khát vừa mệt mỏi, kiên nhẫn tiếp tục nói: “… Lúc ngủ Tứ gia còn gọi ‘Diệu Quỳnh, nàng oan uổng ta’, còn kéo tay của nô tì bảo nô tì nhất định phải nói với người, Tứ gia theo người ta đi uống rượu chưa bao giờ chạm qua Hoa Tỷ Nhi, là do Hoa Tỷ Nhi lúc rót rượu cọ đến trên người Tứ gia nên trên người ngài ấy mới lưu lại mùi hương.”

Vương mụ mụ nghe vậy vui mừng khôn xiết: “Nàng ta thì tính là cái gì, một đứa nha hoàn mà thôi, người xem Tứ gia vẫn nhớ đến tình cũ với ngài, trong lòng Tứ gia kỳ thật chỉ có tiểu thư người mà thôi.”

Trên mặt Lý Diệu Quỳnh không tự chủ được lộ ra một chút tươi cười, nhưng miệng vẫn oán giận: “Thật sự là như thế, buổi chiều gây gổ vì sao không nói rõ ràng với ta, chẳng lẽ ta là người không hiểu đạo lý hay sao?”

Vương mụ mụ gấp rút an ủi nàng ta: “Hai người đều là tuổi trẻ khí thịnh, không nói rõ ràng với nhau, hiện tại biết rõ tâm ý của cô gia là tốt rồi, vợ chồng son phải hòa hợp, không nên cùng cô gia sinh khí nữa, miễn cho kẻ khác nhân cơ hội chen vào…”

Nguyệt Thược nghe lời này của Vương mụ mụ lại quay trở lại trên người nàng, vội vàng đáng thương mở miệng cầu xin tha thứ: “Tiểu thư, hôm nay Tứ gia nhận lầm người, cũng trách nô tì không tốt, khi nào thì không qua, hết lần này đến lần khác lại qua vào lúc đó, chỉ mong tiểu thư tha thứ cho nô tì, lần sau nô tì không dám…”

Lý Diệu Quỳnh cùng Vương mụ mụ còn có Thải Bạch đều đang quan sát Nguyệt Thược. Chỉ thấy nàng mở to mắt, ánh mắt ướt đẫm mông lung, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, mu bàn tay còn đưa lên lau nước mắt, một bộ dáng đáng thương, thần thái này rõ ràng là bộ dạng của một tiểu nha đầu chưa lớn.

Ánh mắt Lý Diệu Quỳnh lạnh lùng, thầm nghĩ tiểu nha đầu này cũng coi như thức thời, không có ý định nhân cơ hội này bám lên người Tứ gia. Nên biết Bùi Hành là một nam nhân tuấn mỹ oai hùng, không có tức phụ nha hoàn nào không thích.

Nguyệt Thược thấy Lý Diệu Quỳnh không hề bị lay động, vừa quỳ vừa lê đến bên người Lý Diệu Quỳnh, ôm chân nàng ta khóc lớn: “Nô tì đi theo người lớn lên, cho tới bây giờ cũng không dám chống lại mệnh lệnh của người…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.