Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 18: Nhị gả mỹ lang quân (lấy chồng lần hai được như ý)



Trung thu Bùi phủ lại náo nhiệt vài ngày, xem cuộc vui ăn bữa tiệc cộng thêm người thân bạn bè đến dự tiệc đưa bánh trung thu, chờ đến lúc rảnh rỗi, Lý Diệu Quỳnh lại cân nhắc nghĩ đi gặp Mã Tiên Cô một lần.

Lý Diệu Quỳnh cũng không phải là người ngu muội vô tri, nàng cũng là người thông minh và trí tuệ, tỷ như mấy năm trước khi chưa gả cho Bùi gia nàng đặc biệt được Bùi nhị phu nhân thích, cũng lưu lại ấn tượng thật tốt với Bùi Hành.

Nhưng sau khi gả vào Bùi gia, bà bà nuông chiều, trượng phu nhẫn nhịn, Nhị ca Nhị tẩu thứ xuất không dám đụng chạm nàng, quan hệ với hai tẩu tử đại phòng không tốt, dù sao cũng không thường gặp mặt, có thể nói thuận buồm xuôi gió qua được ba bốn năm, nuôi dưỡng tính tình của nàng lớn gấp đôi, tâm kế ngược lại tụt lùi so với khi còn là cô nương.

Lý Diệu Quỳnh biết Mã Tiên Cô là chừng hai năm trước, Phương Ngọc Dung hẹn nàng cùng đi Tập Phúc Tự ở cầu gỗ lớn thắp hương, bái hết Quan Âm, Văn Thù, Phổ Hiền Bồ Tát, lại xin xâm, thỉnh Mã Tiên Cô trong chùa ra giải đoán xâm, rồi bắt chuyện với nhau, cao hứng nhờ xem tướng giải bát tự, không nghĩ tới Mã Tiên Cô nói không chỗ nào không chuẩn, lúc ấy chỉ khiến cho Lý Diệu Quỳnh hơi có chút kinh ngạc mà thôi. Thật sự để nàng thần phục, là về sau Mã Tiên Cô giúp nàng giải quyết vài vụ cực kỳ khó.

Càng về sau, Lý Diệu Quỳnh gặp được mấy việc vặt khó giải quyết, thậm chí có chuyện phiền lòng đều thích tìm Mã Tiên Cô nói một chút, dù Mã Tiên Cô không giúp được gì, nhưng nghe bà ta khuyên một chút nàng cũng thoải mái, mà bình thường Mã Tiên Cô cũng có thể cho cái biện pháp tốt.

Hiện thời Bùi Hành ít hỏi đến lịch trình của nàng, Lý Diệu Quỳnh thuận miệng nói với Bùi nhị phu nhân muốn ra cửa thắp hương, Bùi nhị phu nhân căn bản không hỏi nhiều, chỉ ứng đáp một tiếng mà thôi.

Mã Tiên Cô vẫn là dáng vẻ tiên phong đạo cốt hiền hòa, cười dịu dàng nghênh đón Lý Diệu Quỳnh đến nội thất ngồi nói chuyện.

Lý Diệu Quỳnh vẫn như thường ngày tố khổ, nói Bùi Hành sủng áitiểunha đầu hồi môn của nàng, biểu muội không biết xấu hổ nhớ thương Bùi Hành, bản thân không có hài tử bị hai tẩu tử đại phòng chế nhạo…

Mã Tiên Cô khuyên Lý Diệu Quỳnh một phen, “Tứ nãi nãi thiên nhân phong thái, lại là tôn thất quý nữ, gả vào Bùi gia nên nhận được tôn kính kính yêu mới đúng, đáng tiếc thời vận không đúng, minh châu bị long đong…” Bà ta muốn nói lại thôi, lắc đầu thở dài.

Lý Diệu Quỳnh thích nhất người khác nhắc tới thân phận “Tôn thất nữ” của nàng, Mã Tiên Cô mỗi lần nhắc tới, lại khiến cho nàng vui vẻ. Chỉ là thời vận không đúng còn có thể giải thích, minh châu bị long đong lại không biết vì sao nói như vậy, gấp rút hỏi kỹ, “Này là ý gì, tiên cô mau đừng thừa nước đục thả câu.”

Mã Tiên Cô một bộ nói lỡ miệng vội vã ra vẻ hối hận, “Đáng chết đáng chết, nhất thời nói sai, tứ nãi nãi đừng coi là thật.”

Bà ta càng như vậy, Lý Diệu Quỳnh càng kinh nghi bất định, mềm giọng khẩn cầu: “Ta cùng với tiên cô nhiều năm giao tình, chẳng lẽ còn có cái gì là không thể nói, nếu chuyện này có tổn hại đến ta, tiên cô lại nhẫn tâm để ta chẳng hay biết gì sao?”

Mã Tiên Cô lắc đầu, “Này, này, này cũng không thể nói.”

Lý Diệu Quỳnh càng tỏ ra lo lắng muốn biết, nói rất nhiều lời tốt, vừa cầu xin vừa nói giao tình, cuối cùng Mã Tiên Cô “Không thể làm gì” mở miệng, “Chuyện này chỉ là một chút tính toán của ta, có đúng hay không vẫn còn khó nói.”

Lý Diệu Quỳnh nói: “Cầu xin ngài mau mau nói.”

Mã Tiên Cô tinh tế quan sát ngũ quan Lý Diệu Quỳnh, nói: “Tứ nãi nãi bát tự quý trọng, tướng mạo cũng lộ ra quý khí, nhìn sơ qua, vốn nên có mệnh nhập gia đình vương hầu mới đúng. Lại để chotiểunhân làm vấy bẩn mệnh cách, một Hầu phủ quý phụ thật tốt lại rơi vào tay của vô danhtiểutốt, quả thực đáng tiếc!”

Lý Diệu Quỳnh nghe được mình có mệnh gia nhập phủ công hầu, rụt rè mỉm cười nhướn mày, nàng thầm nghĩ bản thân là tôn thất nữ, gia nhập phủ công hầu là đương nhiên, chỉ tiếc Kỳ Châu địa phương nhỏ, tốt nhất cũng chỉ là Bùi gia huân tước bị xuống dốc. Đến lúc nghe được Mã Tiên Cô nói nàng rơi vào tay vô danhtiểutốt, không khỏi nhíu mày, cảm thấy hơi giận. Tuy nói nàng cùng Bùi Hành có chút không vui, nhưng dù sao Bùi Hành cũng là phu quân nàng, nói phu quân nàng là vô danhtiểutốt, vậy nàng thành người gì.

Không đợi Lý Diệu Quỳnh nổi giận, Mã Tiên Cô đã nhìn ra sắc mặt nàng, vội nói: “Tứ nãi nãi không vội mà phát hỏa, ta lời này là có nguyên nhân. Hôm đó ta tận mắt thấy Bùi Tứ gia, nhìn qua tướng mạo, nhìn lại ngàysinhtháng đẻ Bùi tứ gia, tứ nãi nãi cho ta lúc trước, lại phát hiện…” Bà ta ra vẻ vô cùng khó tả, dừng lại câu chuyện.”Quá mức mạo muội, quả thực không nên nói, không nên nói! Tứ nãi nãi chỉ coi như ta hôm nay cái gì cũng chưa nói qua.”

Lý Diệu Quỳnh chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, có chút sợ hãi không tên, nhưng vẫn lo lắng muốn biết Bùi Hành có tật xấu gì, “Tiên cô mau nói, dù là lời mạo muội, ta nghe cũng không trách ngươi.”

Mã Tiên Cô nhìn chung quanh một chút, Lý Diệu Quỳnh sớm để cho người lui xuống, bên trong tĩnh thất chỉ có hai người mà thôi. Đã là như thế, Mã Tiên Cô vẫn dựa vào gần Lý Diệu Quỳnh, hạ giọng nói: “Bùi Tứ gia ngàysinhtháng đẻ và diện mạo của hắn đối không được, rõ ràng… Rõ ràng là hai người.”

Quả thực giống như sấm sét giữa trời quang, trên mặt Lý Diệu Quỳnh thoáng cái mất đi huyết sắc, cả người tay chân lạnh băng, thân thể run rẩy nói không ra lời.

Thật lâu, nàng mới tìm về giọng nói của mình, run rẩy đứng lên, miệng há hốc liên hồi, âm thanh phát không ra được, không dễ dàng mới nói ra lời, “Nói bậy, nói bậy, nhất định là nói bậy, cái gì tiên cô, ta xem ngươi chỉ là bọn bịp bợm giang hồ.”

Nàng nổi giận đùng đùng rời đi tĩnh thất.

Gia đình như Bùi gia, tuyệt đối sẽ không như gia đình thứ dân bình dân nhớ lầm ngàysinhtháng đẻ, lúcsinhra có bao nhiêu bà tử tức phụ nha hoàn vây quanh, một người nhớ lầm, chẳng lẽ những người khác nhớ lầm? Nhưng nếu như ngàysinhtháng đẻ là thật, vậy thì người là giả.

Buồn cười, quá buồn cười, Bùi Hành rõ ràng là con trai trưởng duy nhất của Bùi gia nhị phòng, tại sao có thể giả. Chẳng lẽ như trong hí khúc hát cô cô khôngsinhđược con trai, ly miêu hoán thái tử?

Lý Diệu Quỳnh cười lạnh không ngừng hừ, “Cái gì tiên cô, đều là lũ lừa đảo, đúng là toàn nói bậy, ta mà tin bà ta, ta liền không họ Lý.”

Trong miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng nàng không khỏi rét run.

Nếu như… Chỉ nói là nếu như, vạn nhất suy đoán cực kỳ buồn cười hoang đường này là thật, Bùi lão phu nhân, Đại lão gia, Nhị lão gia mọi người biết rõ chân tướng sẽ như thế nào?

Lý Diệu Quỳnh ngẫm lại, nàng biết rõ Bùi lão phu nhân thời gian qua chỉ yêu Bùi ngũ, không thích Bùi Hành lắm, cũng không yêu mến bao nhiêu. Bùi Đại lão gia đối với Bùi Hành cũng tàm tạm, nhưng nói ông ta thực để ý đứa cháu này, lại không chắc. Lý Diệu Quỳnh lúc còn chơi với Phương Ngọc Dung, nghe nàng nửa thật nửa giả oán hận Đại lão gia, nói ông ta mặc kệ đứa cháu này có đang bận rộn thi Hương hay không, bình thường sai sử không chùn tay, không thấy được chân chính quan ái của trưởng bối.

Nhị lão gia, Nhị lão gia ngược lại hết sức yêu thích “Con trai trưởng” Bùi Hành, chỉ là du sơn ngoạn thủy nên không ở nhà nhiều, ý kiến của ông ta cũng không có người coi là quan trọng, làm chủ là mấy người đại phòng.

Nếu là nhị phòng có con trai trưởng, nhà này sẽ được chia đều; nếu là nhị phòng chỉ có con vợ kế, vậy đại phòng sẽ chiếm đa số. Mà đại phòng con đông, như vậy đến lúc đó phân gia được nhiều nhất chính là Bùi Hành, con vợ kế Bùi nhị gia bởi vì nhị phòng ít người, đại phòng đại gia, tam gia sẽ được ít. Ngũ gia có lão phu nhân lén lút bổ khuyết, như thế nào cũng sẽ không được ít, nên không đề cập tới.

Loại tình huống này, cho dù bình thường năm vị gia Bùi gia tình cảm hảo, đại phòng vì ích lợi,nếu biết rõ Bùi Hành không phải là Bùi gia “Tứ gia” chân chính, nhất định sẽ trục xuất Bùi Hành khỏi Bùi gia.

Lý Diệu Quỳnh trở về liền bị bệnh, đại phu tới cửa nhìn, nói là lòng dạ tích tụ lại trúng phong, uống thuốc là tốt rồi.

Phương Ngọc Dung ngày đầu nghe nói Lý Diệu Quỳnh bị bệnh, ngày kế liền mang vẻ mặt lo lắng đến phòng Bùi nhị phu nhân, “Dì, ta trước kia bệnh cũng nhiều, nằm ở trên giường phiền muộn nên cho nha đầu đi mời Bình thư* tiênsinhnói từ, chuyện xưa từ ngữ trau chuốt cũng tốt, thập phần có ý tứ, không bằng ngài cũng mời cho Lý tỷ tỷ một vị?”

Bùi nhị phu nhân hơi có chút kinh ngạc, bà ta mặc dù đối với chuyện ở nhà thủy tạ một đêm kia giả bộ hồ đồ, nhưng cũng không ngốc.

Phương Ngọc Dung hổ thẹn cúi đầu, nói, “Dì, ta những ngày này ở trong phòng suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy hết sức xin lỗi Lý tỷ tỷ, ngài yên tâm, ta không có những thứ ý niệm ngu ngốc kia nữa ở trong đầu, chỉ hy vọng Lý tỷ tỷ có thể tha thứ ta…”

Nàng nói lời ôn hòa mềm mại khiến cho Bùi nhị phu nhân mềm lòng, nói: “Dì sớm biết ngươi là đứa bé ngoan, ngươi yên tâm, Diệu Quỳnh cũng không phải là người không nói đạo lý, dì sẽ nói với nàng.”

Phương Ngọc Dung lắc lắc đầu, “Cũng đừng nói cho biểu tỷ chuyện này vào lúc này, tỷ ấy hiện thời ngã bệnh, ngài nói lời hữu ích giúp ta tỷ ấy lại nghĩ nhiều, cảm thấy dì thương ta không đau tỷ ấy.”

Bùi nhị phu nhân cười, “Hảo, chờ biểu tỷ ngươi khỏe, ta sẽ nói với nàng.”

Phương Ngọc Dung lúc này mới cười vui vẻ, ôm Bùi nhị phu nhân đề cử Bình thư tiênsinhnàng ta nghe qua, Bùi nhị phu nhân đáp ứng, cho người đi thỉnh.

Phương Ngọc Dung dặn dò người đi thỉnh, “Cũng đừng nói là ta cho thỉnh, sợ là Lý tỷ tỷ nghe sẽ phiền muộn, uổng phí một phen công phu của chúng ta.”

Lâm ma ma nghe đáp ứng, không khỏi nhìn Phương Ngọc Dung nhiều một cái, nghĩ tới tứ nãi nãi đầu óc thiếu đạo lí đối nhân xử thế đều không xong, trong khi biểu tỷ muội Phương Ngọc Dung lại là tâm thất khiếu linh lung, xử sự chu đáo.

Bình thư tiênsinhlà nữ nhân hơn ba mươi tuổi, vóc dáng trung đẳng, mặt chữ điền vấn búi tóc tròn, mọi người xưng một tiếng Hứa tiênsinh.

Lý Diệu Quỳnh nằm cũng khó chịu, biết bà bà đặc biệt vì nàng mời đến giải buồn, trong nội tâm cũng có một tia vui vẻ, liền dựa vào gối đầu cùng Hứa tiênsinhnói chuyện.

Hứa tiênsinhtrước hỏi Lý Diệu Quỳnh, “Tứ nãi nãi liệu có tiết mục ngắn, chuyện xưa yêu thích gì không?”

Lý Diệu Quỳnh lắc đầu, “Bình thường xem nhiều cuộc vui, ít nghe Bình thư, không thể nói là thích gì.”

Hứa tiênsinhgật đầu, “Vậy thì có cái gì kiêng kị không?”

Lý Diệu Quỳnh cười, “Ngươi tùy ý, nếu thực sự kiêng kị ngươi cũng sẽ không hát.”

Hứa tiênsinhcũng cười, “Vậy ta sẽ hát một đoạn Phùng Thu nương nhị gả như ý lang đi, ngày gần đây mấytiểuthư, nãi nãi trẻ tuổi đều cực kỳ thích vở này.” Nói xong thì hát lên.”… Chỉ nói Phùng Thu nương kia gương mặt nũng nịu mỹ dung, gả đến Dư gia thành bắc, mọi người còn nói là một đôi trời đất tạo nên, nào biết đâu chỉ là tiếng thơm về một lang quân tàn nhẫn…”

Chuyện xưa này nói về một thiếu nữ xinh đẹp tên gọi Phùng Thu nương gả vào gia đình thế giao, còn tưởng rằng là như ý lang quân, không đoán được lang quân lòng dạ độc ác, rõ ràng bản thân có bệnh kín khôngsinhđược hài tử, lại muốn trách Phùng Thu nương vô tội, sau lưng nếu như có điều không như ý sẽ đánh đập Phùng Thu nương.

Lý Diệu Quỳnh cùng chúng nha đầu trong phòng nghe được nồng nhiệt, thỉnh thoảng chỉ thấy bọn nha đầu cầm khăn lau nước mắt, trong miệng mắng chửi Dư đại lang. Chờ về sau nghe thấy Phùng Thu nương cùng cách khác gả, tân phu quân tuấn mỹ ôn nhu, gia thế thanh quý, hai ngườisinhba con trai một con gái.

Mà Dư đại lang lại bại tận gia tài, đi làm tên ăn mày, kết cục cuối cùng là Phùng Thu nương không có nhận ra tên ăn mày Dư đại lang, lại bởi vì thiện tâm mà để cho đầy tớ cứu tế cho Dư đại lang một lượng bạc. Dư đại lang cầm một lượng bạc kia thống khổ chảy nước mắt, biết vậy chẳng làm.

Chuyện xưa này thoáng cái làm cho Hứa tiênsinhtrở thành nhân vật được hoan nghênh nhất Thu Minh Cư, ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư bà ta lại tiếp tục đến đàn hát.

Dù là Lý Diệu Quỳnh khỏi bệnh rồi, vẫn quen gọi Hứa tiênsinhđến đàn từ hát khúc. Một ngày kia lại nghe hết một khúc, Lý Diệu Quỳnh sâu kín thở dài, nói: “Hứa tiênsinh, ngươi nói thế gian này nhị gả nữ chân có thể gả cho như ý lang quân sao?”

Hứa tiênsinhthận trọng trả lời: “Có lẽ là vậy.”

Lý Diệu Quỳnh cơ hồ bị mê mẩn, mỗi ngày đều phải nghe Hứa tiênsinhnói một khúc nữ tử nhị gả được hạnh phúc. Chỉ là mỗi lúc đêm khuya, trong lòng của nàng lại có cảm giác khủng hoảng, sau đó tự nhủ bản thân lại không thể nghe những thứ loạn thất bát tao đàn từ này. Chuyện như vậy chỉ có trong chuyện xưa, trong thực tế, nữ tử nhị gả luôn luôn là gả cho chỗ thấp hơn.

* Bình sách (nguyên văn “Bình thư”): là một môn nghệ thuật dân gian theo lối kể chuyện dài ở Trung Quốc, thường dùng các đạo cụ như quạt, khăn tay, thanh gõ phách …


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.