Tiểu Thư, Thiếu Gia Không Ở Nhà

Chương 7



Sau khi ăn qua loa vài thứ, ta cùng Thúy nhi mặc vào nam trang, chuồn êm ra phủ. Lúc đi ta còn không quên từ trong phòng Tằng Nhan chôm theo cây quạt.

Thúy nhi đối với hành động của ta trợn mắt tỏ vẻ khinh thường hỏi: “Tiểu thư, không phải cứ lấy ra cây quạt là có thể quạt ra sự phong lưu phóng khoáng! Trời lạnh, coi chừng cảm mạo a!”

Ta dùng cây gõ thật mạnh vào đầu nàng, “Ta xin ngươi, có thể bớt xoi mói ta một chút hay không? Không thấy ngực ta ngày càng to ra sao? Ta lấy cây quạt là vì che ngực lại được chưa!” Ta nhìn nàng ưỡn ngực nói.

Thật sự là phiền toái. Không biết có phải năm nay ăn bánh bao nhiều hơn năm ngoái hay không, từ đầu năm ngực của ta liền bắt đầu sưng đau, càng đau càng to ra… Trước kia dùng vải trắng buộc ngực lại cũng không cảm thấy khốn khổ như vậy, nhưng hiện tại chỉ cần hơi xiết một chút, trong lòng ta liền đau đớn muốn chửi Tằng Nhan một tiếng “Ngươi muội”.

Kỳ thật nếu ta không gặp được nhị muội của Tằng Nhan, không có nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, có thể ngực của ta hôm nay có thể an phận giấu ở bên trong rồi.

Đều do Tằng Nhan ngươi muội!

Ngày đó, ta cảm thấy ngực hơi sưng, bỏ chạy đến hỏi mẹ tại sao lại như thế. Mẹ nói: “Ly nhi đừng buồn, ngực của con là đang phát triển, đây là may mắn của con, phúc khí này không phải ai cũng có! Về sau, … của con chắc chắn sẽ rất thích!”

Ta hỏi: “… , là cái gì?”

Mặt mẹ ta tự nhiên đỏ hồng: “Chính là tương lai của con, ưm…”

Ta hỏi: “Cái gì là tương lai của con, ưm?”

Mẹ hờn dỗi ta: “Đứa nhỏ này, tại sao lại truy tận gốc rễ như vậy chứ! Thật sự là không biết xấu hổ!”

Ta: “…”

Ta như thế nào không biết xấu hổ? Ta hỏi cái gì? Từ đầu tới đuôi đều là mẹ ngài lão nhân gia một mình miên mang tự nói mà…

Sau khi rời khỏi phòng mẹ, ta gặp phải Tằng Nhị Muội. Ta liền hỏi nàng: “Mẹ ngươi có từng nói với ngươi như vầy hay không: Nhị Muội đừng buồn, ngực của con là đang phát triển, đây là may mắn của con, phúc khí này không phải ai cũng có! Về sau, … của con chắc chắn sẽ rất thích!”

Tằng Nhị Muội lạnh nhạt hỏi ta: “Ngươi đang muốn khoe khoang với ta sao?”

Ta nói: “Ta chỉ là muốn biết, … , là chỉ cái gì.”

Tằng Nhị Muội nói: “Ta không biết, ngươi có thể hỏi mẹ ngươi.”

Ta thực bình tĩnh nói với nàng: “Mẹ ta nói: Ly nhi đừng buồn, ngực của con là đang phát triển, đây là may mắn của con, phúc khí này không phải ai cũng có! Về sau, … của con chắc chắn sẽ rất thích!”

Khóe mắt Tằng Nhị Muội có chút giật giật: “Ngươi quả nhiên là đang khoe khoang!”

Ta có chút hồ đồ: “Đây là chuyện tốt sao?”

Tằng Nhị Muội hừ lạnh: “Không phải sao?”

Ta nghi hoặc: “Thật không?”

Tằng Nhị Muội trợn mắt: “Nếu sợ là chuyện xấu thì đè nó lại là được rồi!”

Ta khiêm tốn thỉnh giáo: “Như thế nào đè?”

Tằng Nhị Muội không kiên nhẫn: “Dùng hai tay đè!”

Vì thế mỗi đêm trước khi ngủ ta đều ở trên giường cố gắng lấy tay ép ngực mình lại.

Nhưng ai biết đâu, mấy tháng sau, chúng nó giống như lớn hơn nữa…

Đến mười lăm tháng tám, ta chưa kịp may bộ đồ mới, mặc lại quần áo cũ năm ngoái cùng người trong Tằng gia vào đình ngắm trăng.

Ngày đó ta thật sự ăn rất ít, bởi vì cảm thấy ngực rất khó chịu, cứ nghèn nghẹn rất không thoải mái.

Ngày hôm sau đại nương chuyên may quần áo trong nhà liền đến.

Ta hỏi nhỏ đại nương: “Có phải mẹ ta gọi bà tới hay không?”

Đại nương lại lắc đầu: “Không phải! Là đại thiếu gia bảo tiểu nhân tới!” Nàng một bên đo bộ ngực của ta, một bên cười tủm tỉm nói, “Đại thiếu gia thật sự là cẩn thận, tam tiểu thư đúng là nên đổi một bộ đồ mới rồi!”

Đại nương đi rồi, ta nghĩ lại, cảm thấy hẳn là phải đi cảm ơn Tằng Nhan, vì thế đi tìm hắn.

Ta nói: “Cám ơn.”

Hắn hỏi ta: “Cảm ơn cái gì?”

Ta nói: “Ngươi gọi người tới giúp ta may quần áo mới.”

Hắn nói: “A.”

Sau đó lặng im một chút.

Sau đó hắn còn nói: “Không cần cảm tạ. Ta chẳng qua là sợ ngươi nghẹn chết thôi.”

Ta: “…”

Ta cũng lặng im một chút.

Sau đó ta nói: “Tằng Nhan, ngươi muội!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.