Sau bao nhiêu ngày nghỉ học thì tụi nó và tụi hắn đã chịu lết xác tới trường.
Còn tụi nhỏ thì sau khi biết chuyện tụi nó cùng tụi hắn đi chơi thì tức. Cho người theo dõi mà chẳng nhận được gì. Tụi hắn biến mất liền 1 tuần khiến tụi nhỏ tức. Càng tức thêm nữa là ở cùng tụi nó đấy.
6:30 AM tại trường
– Tao chán quá mày ơi…kiếm gì ăn coi mày. – Đấy…thấy ai như nó không. Nói chán mà bảo ăn. Không hiểu nổi luôn. Hắn thì đi sau nó, im lặng, không nói gì. Người mà nó đang than ngắn thở dài là Nhi – người hứng chịu cơn lèm bèm của nó. May mà Thái kéo ra kịp…không thì không biết nhỏ bị hành tới nỗi nào nữa.
– A…anh…người ta nhớ anh gần chết ~~ sao đi mà hông nói em một tiếng nào vậy…làm người ta buồn sắp chết rồi
. – Ụa…nghe thấy mà gớm. Tụi nó đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn nhỏ Như – bạch tuột đang dính vào người hắn và 2 con bạch tuột khác nữa cơ.
– Ứ chịu đâu…đi mà hổng nói gì hết à ~~ bắt đền mấy anh đó nha. – Trân và Anh cũng không kém. Thấy tụi nó im lặng liền làm tới. Với cả cái giọng điệu chảy ra nước ấy thì chẳng ai muốn nói nữa. Nghe cái giọng mà muốn ụa ụa…đấy mới nói.
– Hứ…mấy cô nhìn gì? Thấy ghen à…cho chừa.. – nhỏ Như hất cả mặt lên trời nhìn tụi nó. Nó im lặng không nói, My cũng im lặng, Nhi im lặng theo hai đứa.
Tụi nó không ai bảo ai quay qua nhìn nhau rồi đi ra góc cây nôn như mưa.
– Không phải là chúng tôi ghen…chỉ là không biết nói gì! – Nó nhẹ nhàng đáp lại Như. Hai đứa đứng sau cũng tự giác gật đầu. Tụi hắn biểu cảm đáng yêu của vợ mình thì cười tuơi như hướng dương.
“Không phải là không biết nói gì mà là khinh bỉ!” Tất nhiên là câu đó đều nói trong lòng. Nhưng trùng hợp là câu này cả tụi nó và tụi hắn đều nghĩ trong lòng. Nói đúng hơn nữa là “Đỉnh cao của sự im lặng là khinh bỉ!”
– Vợ à… – Tụi hắn cố tình nói cho tụi nhỏ. Tụi nó vẫn không có biểu cảm gì hết, im lặng là vàng. Tụi nhỏ tưởng tụi hắn gọi mình thì quay qua ôm lấy.
Trên mặt tụi hắn nổi đầy hắc tuyến. Tụi nó thì cười thầm trong lòng.
– Yêu cầu mấy bạn bỏ tay mình ra. Vợ mình còn đứng bên kia kìa. – Tụi hắn vừa nói vừa ngây thơ chớp chớp mắt. Tay chỉ về phía tụi nó. [Ta: trìnhđộgiả vờ củacontagiỏi. Cáccongiỏilắm nha~]
Tụi nhỏ nghe hắn nói mà giận đỏ cả mặt. Còn tụi nó thì cười ha hả như vừa xem hài xong ấy. [Ta: thìđúnglànhưvậymà ==” ]
Tụi hắn được tụi nhỏ bỏ tay mừng như được sống lại lần nữa vậy. Lập tức bay qua chỗ tụi nó mà dụi dụi. Nhìn như mèo con đang làm nũng với chỉ vậy. Tụi nó cũng chẳng phản đối, mặc kệ tụi hắn dụi dụi trong lòng mình. Lấy tay nâng mặt tụi hắn lên, khẽ hôn lên bờ môi đó khiến tụi hắn sững sờ. Mặc kệ tụi hắn còn đơ hay không, tụi nó nắm tay tụi hắn kéo đi khỏi.
Về phần tụi hắn, tụi hắn mừng như điên khi tụi nó để yên ình dụi dụi vào lòng. Lại càng lên mây khi chủ động hôn tụi hắn. [Ta: ngoanphảidcthưởng…đâychínhlàphầnthưởngtụinótặngtụiconnha. Cònmálàmáchưatặngđâu.]
Tụi nó kéo tụi hắn đi ăn rồi vào trường dù muộn 1 tiết. Miễn là đừng cúp thì muộn mấy tiết cũng được. Tụi hắn thì suốt ngày bám lấy tụi nó mà dụi a dụi, tụi nó cũng không phản đối. Nằm trên đùi tụi nó mà tụi hắn cứ chọt chọt vào đùi và bụng làm tụi nó cười mãi.
Tụi nhỏ ngồi phía sau nhìn thấy cảnh đó thì tức sôi máu lên. Nhất là nhỏ Di và Như…hai người như muốn phanh thây nó ra vậy. Nhưng mà chỉ cần có hắn bêm cạnh…chuyện gì nó cũng không sợ nữa.
Nó chỉ cần hắn. Suốt đời cũng chỉ cần hắn thôi…và hàng nghì kiếp sau nó…mãi mãi chỉ cần duy nhất mỗi hắn mà thôi. Người mà nó yêu là hắn – Hoàng Tuấn Khải. Mãi mãi là hắn.
=======================================================
Tađãtrởlạisaumộtthời gian vắngbóng. Khôngbiết cònainhớtakhôngnữa. Thiệtlàđaulòngquáànha. Tabiếtlàmấynànghóngchapmớicủata…nhưngmàtakhôngup. Hựhự…taácmà. Chapngắn…thôngcảmnha…chapnàylà tabùchomấylầntrướcup chap trễ nha.
Màgiờtacũngchảđòi cmt nữa đâunênmấynàng ăn mừng là vừaròi. Tacũngkhôngnỡđểmấynànghóngchapnênup xoq cái nàyròitaviếtlịchupchap. Ta nói trc chođỡbịhứnggạchthoumờ.
Vậythou…khôngcòngì. Taxinhết…bái baii.
Đãindấu
__Tuki__
= ̄ω ̄=