Ngày hôm nay,vì cô bảo mẫu có việc bận không tới được nên tôi phải đưa Masu tới chỗ làm của tôi.Thằng bé háo hức lắm,chắc nó cũng muốn xem cái trường balle mang tên nó,thằng bé chắc chắn sẽ rất vui cho mà xem =)))).Sáng hô đó,tôi đưa Masu tới,tôi đi vào trong trường với ánh mắt nhìn chằm chằm,có gì lạ đâu nhỉ?Tôi được phụ trách dạy balle ở lớp A3 gồm có rất nhiều con gái,tôi dẫn Masu vào.Mấy học sinh nữa cứ xúm tới chỗ Masu ngồi chào hỏi,trêu ghẹo,bẹo má…thằng bé.Thằng bé cũng rất vui và đã cười rất nhiều.Cùng lúc đó,có một em học sinh nữ khoảng 18t tới chỗ của tôi và hỏi:
– Em chào cô Sowo!
– Ô!Heri à…Sao em lại ở đây?
– À!Hôm nay em sẽ chuyển vào lớp này ạ!!
– CHắc em múa giỏi lắm?
– Dạ tàm tạm thôi ạ!
– Vậy em chuẩn bị giày với váy đi nhé?
– À mà cô ơi!
– Hả?
– Kia là con trai cô tên là Masu sao ạ?
– ĐÚng đó Heri!Sao em không ra chơi với Masu một lúc?
– Dạ thôi!!
– Sao?Thằng bé thích chị lớn lắm…
– Em…
– Thôi em ra chơi với Masu đi…
– Vâng!Em chào cô!!!
Thật tình tôi không hiểu tại sao con bé lại hỏi tôi cái câu như thế???Chắc nó lại có có cái gì bí ẩn ở đây!!Tôi nói vậy là vì ở trường tôi,con bé Park Heri rất là giỏi múa,xinh xắn,tốt tính và bí hiểm vô cùng.Con bé luôn làm mọi người hoang mang,làm mọi người lúc nào cũng muốn khám phá con người của con bé.Cả tôi cũng vậy,thật bối rồi!!! =)))))Haizzzz,con bé cũng có vẻ rất thích thằng bé,thằng bé cũng chơi với Heri,tôi cảm thấy là Heri với Masu rất là hợp với nhau.Buổi học sáng hôm nay bị hoãn lại bởi mọi người đều tập trung vào Masu.Tôi quyết định rồi!Tôi sẽ cho Masu ra trường tôi mỗi ngày khỏi cần chị bảo mẫu.Vừa đỡ mất tiền mà còn quản lý chăm sóc được con hơn,vậy cũng tốt =))))))).Buổi trưa hôm đó,tôi cầm tay bé Masu đi ăn trưa,thằng bé chắc chỉ ăn cháo hoặc nước hoa quả và cơm với rau xanh.Heri cũng đi cùng,bình thường Heri vẫn đi ăn trưa cùng tôi rất vui,bây giờ có cả 3 chúng tôi lại càng vui hơn =))))).Nhưng thật lạ lùng,tại sao Masu lại ăn thịt và cá mà không đòi rau và nước hoa quả?Thằng bé ăn rất nhiều.Heri ăn cá Masu cũng ăn,uống nước lọc Masu cũng uống,Heri ăn 3 bát Masu cũng vậy,…Tôi rất bất ngờ,chắc con bé Heri có sức ảnh hưởng tới Masu rất nhiều.Trong lúc ăn cơm,tôi hỏi Heri:
– Heri này!Em có thể trông Masu những lúc cô bận dạy không?
– T..trông ạ?
– Có được không em?Bởi sức khoẻ của Masu không tốt,cô thấy nó ở cạnh cháu thì nhìn nó mới vui…
– Dạ…vâng!!
– Cảm ơn em!!
Masu lập tức hỏi tôi:
– Mẹ ơi,con với chị đi ra công viên của trường chơi được không ạ?
– Con ăn xong chưa?
– Dạ rồi ạ!Ba bát đó mẹ,còn cả thịt nữa!!Cho con đi chơi nha?Con đi cùng chị chứ có đi cùng ai đâu?
– Thôi được!Về sớm nhé?
– Vâng!!
Sau khi nói xong,Masu nắm tay Heri và kéo đi,Heri chào tôi.Chắc Masu rất vui và muốn đi ra công viên thử
Heri cho Masu ngắm hoa,chơi máy trò chơi ở đó.Masu rất thích,thằng bé có vẻ chơi rất là vui.Một lúc sau,Masu bất ngờ thở khó,thằng bé rất mệt mỏi.Heri hốt hoảng gọi cho tôi và hỏi Masu:
– Masu à!Ngồi xuống đi!Em sao vậy?
– Hộc…hộc…em mệt…
– Thôi chị không hỏi em nữa!!em uống nước đi!! *Đưa nước cho Masu*
– Mẹ em…
– Chị gọi mẹ rồi!Em yên tâm!!
– Em mệt…
– Em nằm vào người chị đi! *Ôm Masu rồi vỗ vỗ lưng Masu*
– Khụ…khụ…*Ôm chặt Heri*
– Ma..Masu!!Sao vậy?Em ngất rồi sao?
– …*Ngất lịm đi*
– A!Heri!Em đây rồi!Masu….??
– Em ấy ngất đi rồi cô ơi!!
– N..Ngất sao?Gọi cấp cứu…để cô gọi cấp cứu!!
– N..Nhanh lên cô!!
– Được rồi!Để cô bế em!
– Vâng!
Vậy là Masu lại phải cấp cứu gấp do quá mệt,hoạt động mạnh nên ngất lịm đi.Masu đã ở trong phòng cấp cứu lâu rồi mà vẫn chưa thấy xong.Heri thì có vẻ cảm thấy có lỗi,con bé nói rằng nó chưa trông Masu được tốt.Nhưng tôi đã bảo con bé là không sao cả,Masu sẽ ổn thôi!! =(((Bây giờ đã là khoảng ba tiếng kể từ lúc mà Masu vào phòng cấp cứu,tôi rất lo sợ,Heri cũng rất lo.Tôi khóc rất nhiều,Heri ra ngoài ghế bệnh viện và khóc thầm để tôi không nhìn thấy.Khoảng một lúc sau,bác sĩ ra ngoài và bảo tôi đi vào trong phòng riêng gặp bác sĩ và một người làm thủ tục nhập viện và thăm Masu.Tôi vào phòng bác sĩ nói chuyện,tôi lo lắng hỏi bác sĩ trước:
– Bác sĩ!Masu sao rồi ạ?
– Haizz!!Con của cô bệnh rất phức tạp đó!!Cô có muốn nghe không?
– Tồi tệ lắm ạ?
– Dạ..
– Thằng bé bị bệnh suy tim độ 2,chắc là thằng bé phải phẫu thuật…Và ca phẫu thuật thành công thì vào năm 18t,thằng bé sẽ phải phẫu thuật
– Dạ…vậy tôi ra ngoài đây…*Khóc*
– Vâng!