Hai tiết học đầu tiên trôi qua thật chậm, cuối cùng cũng đến giờ giải lao dài. Ngồi học mà nó gật gà gật gù cả hai tiết. Cố gắng chế ngự con ngươi không thành công, mắt lại díp vào với nhau. May thay cô giáo dạy giáo dục công dân cũng dễ tính, không bắt các phần tử ngủ gật trong giờ.
Mất cuốn nhật kí làm nó không tài nào ngủ được. Cả đêm, nó tự trách mình bất cẩn làm mất thư quý giá như thế. Mãi cho đến khi mặt trăng dần biến mất, nó mới chợp mắt được một lúc. Sáng ngủ dậy muộn nó cũng quên soi gương nên không biết mắt mình có quầng thâm. Nhớ lúc đầu giờ học, Trang nhìn thấy nó mà suýt hét lên… vì ngỡ có gấu trúc trốn sở thú.
Nó thở dài, úp mặt xuống bàn nằm ngủ, ngủ sẽ làm nó quên đi… cuốn nhật kí!!?!
– Hôm nay lại có chuyện gì đây? – Giọng Trang the thé bên tai nó
Nó uể oải ngồi dậy, khuôn mặt bơ phờ nhìn Trang:
– Mất rồi!
-Hả? Mày nói gì cơ? Ai mất? Mất gì?
– Mất rồi! – Nó lặp lại một lần nữa
Trang sốt ruột rung tay nó:
-Biết rồi, ý tao đang hỏi cái gì mất cơ mà, nói nhanh đi!
– Cuốn nhật kí của tao mất rồi!
– Ôi dào ơi! Cái con này, làm tao hết hồn. – Trang thở phào, chẹp miệng nói tiếp – Tưởng gì, nhật kí mất rồi thì mua cuốn mới, làm gì đến độ như người mất hồn thế.
Nó nhìn Trang ngao ngán:
-Mày không hiểu được đâu!
-Ngày nào cũng mày hâm hâm dở dở làm tao bị xoay như chong chóng. Được rồi, tao không quan tâm đến mày nữa đồ dở hơi.
Trang đứng dậy đi khỏi chỗ gần nó. Nghĩ ngợi thế nào, cô bé quay lại, khua nó dậy, nhẹ nhàng hỏi;
-Nè, thế rốt cuộc mày làm sao mà để nhật kí mất?
-Tao chỉ nhớ sáng hôm qua tao có mang theo nó, luôn để nó trong cặp chưa lôi ra lần nào. Nhưng tối hôm qua tao tìm không thấy nó đâu nữa. Mở cặp sách ra tao mới phát hiện cặp bị rách, có khả năng cuốn nhật kí đã rơi ra từ đó.
Trang nghe hiểu hết câu chuyện, gật gù trầm ngâm suy ngẫm:
– Vậy giờ cần tìm cuốn sổ, có thể là đã có người nào đó nhặt được rồi hoặc nó đang ở nơi chúng ta không nhìn thấy! Trước hết phải khoanh vùng những nơi mày hay đến đã…
Sau một hồi hì hục viết rồi lại xóa, nó cũng khoanh vùng được năm nơi. Trang vỗ vai nó:
– Tốt rồi! Tao với mày sẽ cùng chia nhau đi tìm vào khoảng thời gian giải lao.
Trang nhìn mảnh giấy ghi địa điểm khoanh vùng trầm ngâm một lúc:
-Địa điểm đầu tiên là bàn học của mày. Mày đã tìm kĩ trong ngăn bàn chưa?
– Nếu có tao đã thấy rồi! – Mặt nó buồn rợi
– Không sao đâu, ta còn bốn địa điểm nữa chưa tìm mà! Nhõ đâu lại có thì sao? – Trang an ủi
– Mà Trang này, tao đang nghĩ có khi nào là do tên Mạnh làm không? Có thể trong lúc thu dọn sách vở tao đánh rơi và
cậu ta nhặt được.
– Mày có chắc không? Không lại nghi oan cho người ta!
– Tao không biết, nhưng bộ dạng cậu ta hôm nay làm sao ấy. Cứ nhìn tao xong ngồi cười tủm tỉm. Ôi không, lẽ nào tên xấu xa đó đã đọc nhật kí của tao rồi. Làm sao bây giờ? – Nó nhăn nhó, vò đầu rối tung rồi tiếp tục bài ca:
– Tao quyết định rồi, nếu cậu ta tiết lộ chi tiết nào trong nhật kí cho mọi người tao sẽ…. băm vằm cậu ta ra. Nếu cậu ta đã đọc hết cuốn nhật kí thì tao sẽ… rủa cậu ta ế đến khi chết, già rồi không lấy được vợ, không con và quanh năm suốt tháng chỉ ở một mình cô đơn. Nếu cậu ta….
Trong lúc nó đang nói, Trang liên tục rung tay nó khiến nó bực mình. Định bụng nói xong là cho Trang một tràng, nhưng khi nhìn mặt Trang liên tục hướng về trước, dường như muốn nói gì đó. Nó quay lưng ra nhìn đằng sau. Đối diện với mắt nó bây giờ là thân hình cao to dong dỏng, tay cầm quyển truyện manga. Mắt nó dần dần đi lên cho đến khi chạm mặt người đối diện, lại là Mạnh!!!
– Cậu dạo này thích nói xấu tôi nhỉ? Thật không may, lần nào tôi cũng đều nghe thấy hết. – Mạnh thủng thẳng đi về chỗ, vừa ngồi xuống ghế là cật đã cho chân gác lên bàn, hơi ngả lưng ra sau và giơ quyển truyện manga lên ngang mắt tiếp tục đọc
Mặt nó thẫn lại, hết nhìn Trang im re không nói câu gì, quay nhìn Mạnh chằm chằm.
– Sao im lặng thế? Cứ tiếp tục nói đi chứ! Tôi đang muốn nghe tiếp cậu nói xấu tôi như thế nào. – Mạnh nhếch mép cười
Nó đang không biết nói gì, Trang ra mặt đỡ lời hộ:
– Thực ra, Thu không cố ý nói xấu cậu đâu. Chẳng qua nó đang lên cơn điên nên mới vậy thôi. Bạn Mạnh đừng để bụng nhé! – Trang nở nụ cười hiền hòa, thân thiết, tiếp tục nói – À, bạn Mạnh này cậu có nhìn thấy hay cầm nhầm cuốn sổ nhỏ nhỏ nào không?
Nó trừng mắt nhìn Trang, nói chuyện qua mắt với cô bé:
“Này, mày muốn chết à? Sao nói xấu tao trước cậu ta hả? Lại còn cười tươi roi rói, nói giọng ngọt xớt với cậu ta nữa”
“ Có mày muốn chết thì có! Tao đang giúp mày mà!”
“ Giúp tao kiểu ấy à?”
“ Thôi trật tự đi! Xem cậu ấy nói gì đã”
– Là cuốn sổ màu đỏ sao? – Tiếng của Mạnh cắt ngang cuộc giao chiến qua mắt
Nó sửng sốt trước câu nói của Mạnh, giọng nó run lên:
– Tại sao…. cậu…. biết…. cuốn sổ màu đỏ?
– Không biết, do tình cờ thôi. Sở thích cậu lạ thật, cuốn sổ đó màu quê mùa muốn chết, bên trong giấy bẩn nhăn nheo nữa.
– Cậu là người đang cầm cuốn sổ của tôi phải không? Trả đây! – Nó đứng dậy, tay chìa ra trước mặt Mạnh
– Cậu làm gì vậy? Tính xin tiền à? – Mạnh ngạc nhiên
– Đừng giả vờ nữa! Cậu, chính cậu đang cầm cuốn sổ của tôi. Trả đây, đồ xấu tính!
– Cậu bị điên à? Cuốn sổ của cậu liên quan gì đến tôi. Điên thì vào trại tâm thần đi, chắc trong ấy có cuốn sổ của cậu đấy! – Mạnh nổi khùng
– Chính cậu mới cần đi đến viện tâm thần đấy! Cậu là tên biến thái đầu tiên mà tôi biết. Đi đọc trộm nhật kí của người khác mà không biết ngượng. – Nó cũng chẳng vừa
– Cậu vừa nói gì hả? Cậu thì sao? Nói xấu người khác không chớp mắt.
Không thể trơ mắt ra nhìn cuộc cãi vã, Trang buộc phải ngăn cản vào:
– Thôi được rồi ai cũng đúng hết được chưa? Đừng cãi vã nữa được không?
Tưởng sẽ ngăn được ai ngờ ngược lại, nó và Mạnh cùng quay ra lườm Trang khiến cô bé hoảng hồn. Cuộc chiến lại tiếp tục, Trang nhìn mà thở dài….
Phải đợi đến khi chuông reo, cuộc chiến mới dừng lại. Sẽ tưởng dừng lại ở đó, cuộc chiến tiếp tục ngay giữa giờ học, khi tất cả đang chìm trong bài giảng. Do mệt nên nó khẽ ngáp một cái, Mạnh nhìn thấy nhếch mép cười nó làm nó bực mình đẩy hết sách vở của mình lấn sang chỗ Mạnh. Để trả đũa, Mạnh cũng đẩy hết sách vở mình ra chỗ nó. Hai đứa tranh chấp “lãnh thổ” rất ngay cấn, bàn ghế xiên vẹo, sách vở nhăn nheo, cứ một người đặt sách xuống là có một người đè sách lên trên. Ngay sau đó “cuộc tranh chấp” lọt vào tầm mắt của thầy giáo….
Hình phạt của thầy giáo lần này tất nhiên không phải đứng ngoài hành lang nữa. Đó là hình phạt kinh khủng hơn…. quét sân trường. Hầu như ai lãnh hình phạt này nhẹ thì rã rời tay, nặng hơn ngất vì mệt!!!
Cuối giờ, trước khi nó đi thực thi hình phạt, Trang đặt tay lên vai nó:
– Chúc mày may mắt nha!
– Thu, cố gắng lên! Sân trường hơi rộng nhưng mình tin cậu sẽ quét hết, còn có bạn Mạnh quét cùng nên chắc không sao đâu! – Thảo động viên
Trang và Thảo đi về hết, chỉ còn mình nó cầm chổi lết ra sân trường trải bê tông rộng thênh thang mà ngao ngán……