CHAP 41:
Như thường lệ nó cũng xuống căn tin để tìm gì lót bụng. Nhưng hôm nay nó chỉ đi với hắn thôi còn Zan cùng Gin đã cùng nhau tìm nơi yên tĩnh để thưởng thức đồ ăn trưa do Zan làm. Thật ra Zan cũng có rũ nó nhưng nó đã tìm 1 cách ” rút lui ” an toàn là ” ko muốn làm phiền 2 người “. Cũng nhờ vậy nó đã tránh được 1 ” kiếp nạn “. Nó xuống căn tin cùng với hắn. Điều này đã gây ko ít xôn xao nhưng khi nghĩ lại mối quan hệ của nó và hắn thì mọi người cũng giảm bớt sự ồn ào mà tập trung vào công việc của mình. Cả 2 ngồi vào 1 cái bàn trống nơi góc phòng. Hắn nhanh chóng chạy đi lấy thức ăn cho cả 2.
Trong thời gian chờ đợi nó lơ đễnh nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài kia qua cửa sổ. Đang trong lúc thả hồn đột nhiên nó bị 1 giọng nói cắt ngang mạch cảm xúc:
-” Chào bạn! Mình có thể ngồi đây được ko?”. Giọng nói ngọt ngào vang lên, khiến nó chầm chậm quay lại người trước mặt nó ko ai khác ngoài Sam.
-” …….”. Nó im lặng ko có ý định sẽ trả lời.
Thấy nó ko nói gì Sam lặp tức ngồi xuống. Nhưng khi sắp chạm vào ghế thì bị giọng nói lạnh lùng của nó kéo ngược trở dậy:
-” Tôi ko có nói là cho phép!”.
-” Xin lỗi! Mình nghĩ bạn im lặng là đồng ý nên….”.
-” Vậy thì đi chỗ khác được rồi đó!”. Giọng nó cắt ngang vẻ bối rối giả tạo của Sam.
Nó chúa ghét loại người này. Cứ tỏ ra ngoan hiền , dịu dàng, nhìn rất ư chướng mắt. Cả nói chuyện nó còn ko muốn huống chi là cho người đó ngồi cùng bàn với mình.
-” Mày…..”. Nhanh chóng lật mặt Sam tức giận nói ko nên lời cả từ ngữ xưng hô cũng thay đổi.
Nhìn thấy cái mặt ngơ ngơ như ” ko phải chuyện của mình” của nó càng làm cho máu trong người Sam ” sôi ” lên. Toan bước đi nơi khác thì từ xa Sam đã thấy hắn đang đi tới. Ánh mắt như loé lên tia nham hiểm, Sam vờ ngã xuống ngay chân nó, vẻ mặt nhăn nhó y như thật. Nó đột nhiên cảm thấy mọi người đang nhìn chầm chầm vào mình thì liền quay đầu lại, phát hiện ra Sam bây giờ đang ngồi dưới chân mình. Mọi người trong căn tin lại bắt đầu bàn tán chỉ chỏ về phía nó. Ko muốn gây rắc rối cho mình nó vươn tay định đỡ Sam dậy. Thì đột nhiên phát hiện ra ánh mắt Sam có vẻ đắt ý nhìn nó, miệng còn nở nụ cười quỷ dị.
Hắn từ xa bưng 2 khây đồ ăn trưa cho mình và nó thì nghe thấy tiếng bàn tán, liền nhanh mắt đánh về phía nó. Cậu nhanh chóng nhìn thấy nó đang ngồi trên ghế, còn ai đang ngồi dưới chân nó? Là Sam? Nhìn ở góc độ của hắn thì giống như là nó đang xô Sam ngã vậy. Liền nhanh chóng chạy lại phía Sam, hắn đặt 2 khây lên bàn rồi cúi xuống đỡ Sam dậy.
-” Em ko sao chứ? Ai xô em vậy?”. Hắn lo lắng nhìn Sam hỏi dù đã đoán được mọi chuyện.
-” Em….em…”. Đưa ánh mắt sợ sệt đánh về phía nó. Điều này càng khiến hắn nghi ngờ.
Nó đứng đó nhìn 2 người này. Môi khẽ nhếch lên tạo thành hình trăng khuyết. ” Thì ra là xử dụng trò này.”. Hắn quay lại nhìn nó thì bắt gặp nụ cười ngạo nghễ của nó thì càng chắc chắn việc này là do nó làm. Liền kết tội nó:
-” Yun! Việc này là do cậu làm đúng ko?”.
Hơi sững người trước câu hỏi của hắn. Chuyện như vậy mà hắn cũng tin được sao? Lại còn kết tội cho nó nữa chứ. Trong lòng khẽ nhói lên đang định giải tích thì:
-” Kan…. Em ko sao đâu.. Chỉ là do em bất cẩn ko phải Yun làm đâu.”. Khuôn mặt làm ra vẻ uỷ khuất nhìn hắn.
-” Thôi em ko cần nói dùm cô ta! Cô ta ngang ngược từ đó giờ rồi. Để anh đưa em đến phòng y tế.”. Hắn trong lòng tức giận liền nói ra câu đó.
Hắn ko hề biết rằng chỉ vì câu nói này mà vô tình đã làm tổn thương nó. Mà lớn hơn nữa là mất đi thứ tình cảm mà nó đang dần dần dành cho hắn.
Xoay người dìu Sam rời khỏi căn – tin, đến phòng y tế. Hắn ko hề thấy được nụ cười chiến thắng của Sam dành cho nó.
Nó đứng đó nhìn theo bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa. Miệng khẽ nở nụ cười chua chát.
Hắn- người hôm qua vừa nói thích nó!
Hắn – người hôm qua cầu mong nó cho 1 cơ hội!
Hắn – người hôm qua vừa hẹn hò cùng nó!
Còn rất nhiều cái khác nữa. Vậy mà sao bây giờ lại như vậy? Thì ra từ trước giờ trong mắt hắn nó chỉ là 1 người ngang ngược. Thì ra hắn ko hề tin tưởng nó. Nó cứ nghĩ từ nay về sau có hắn nó sẽ chấm dứt cuộc sống vô vị của mình mà bước sang trang mới. Cứ nghĩ hắn sẽ mãi mãi mang lại cho nụ cười. Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ 1 hành động. Chỉ 1 câu nói mà hắn đã ko xem nó ra gì. Trước đám đông nói nó là người ngang ngược, trước đám đông mà kết tội nó. Thật là hay mà! Cô ta cũng có khiếu làm diễn viên đó chứ. Trong lòng nó vừa có thứ gì vỡ ra . Thứ đó người ta là ” Lòng tin “.
Thôi ko suy nghĩ nữa, những ánh mắt những lời nói ở đây làm nó cảm thấy khó chịu. Nhanh chóng bước ra khỏi đó, nó cần 1 nơi yên tĩnh!
******
Sau khi rời khỏi căn – tin hắn đưa Sam lên phòng y tế. Sau khi băng bó vết thương cho Sam hắn đứng dậy nhìn Sam lo lắng hỏi:
-” Em hết đau rồi chứ?”
-” Cảm ơn anh! Em hết đau rồi.”. Ngồi trên chiếc giường bệnh Sam vui vẻ nhìn hắn cười nói.
-” Vậy thì tốt! Cho anh xin lỗi nha.”.
-” Đây đâu phải lỗi tại anh. Thật ra em chỉ muốn làm quen với Yun thôi. Ko ngờ……”.
Nói dối ko chớp mắt. Sam muốn vì chuyện này mà hắn phải nghĩ xấu về nó. Phải khiến 2 người chia tay.
-” Có thật là do Yun làm ko?”. Hắn thật sự ko tin nó làm nhưng, lại ko thể khống chế cảm xúc lúc đó của hắn, nên mới nóng giận mà la nó.
-” Em…..”. Giả vờ ấp úng. Sam quay mặt sang hướng khác. Giống như ko muốn nói sự thật .
-” Thôi em nghĩ ngơi đi! Anh hiểu rồi . Anh về lớp trước đây.”.
Nhìn thấy biểu hiện của Sam ko khác gì thừa nhận việc này là do nó làm. Hắn nhanh chóng xoay bước rời khỏi phòng y tế. “Bây giờ cũng ko còn hứng thú vào lớp thôi thì đi dạo vậy”.
Lúc hắn rời đi cũng là lúc Sam nằm phịch xuống giường , nở nụ cười đắc thắng. Thế là bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công. Ko ngờ lại dễ như vậy.
*********
Cùng lúc đó trong vườn trường- nơi hẹn hò của các học viên đang diễn ra ko khí rất là ấm cúng.
Zan lôi trong balo mình ra 1 cái cà- bênh. Giở trong đó ra toàn là những món ăn cô tự tay làm vào sáng nay, tuy ko được đẹp mắt lại có miếng hơi chuyển màu đen. Nhưng cô nghĩ nó sẽ ko đến nỗi tệ. Lấy ra đôi đũa đưa cho Gin Zan nói:
-” Cậu ăn thử đi! Tự tay tớ làm ko đó!”. Mỉm cười nhìn Gin.
-” Thật ko? Vậy tớ phải ăn hết mới được.”.
Gin vui mừng , đây ko phải lần đầu tiên con gái làm cơm cho cậu ăn nhưng cậu lại có cảm giác rất lạ. Nhanh chóng gắp 1 miếng susi cho vào miệng. Lúc đầu còn vui vẻ nhìn Zan sau đó sắc mặt từ từ chuyển biến, xanh rồi tới trắng sau cùng là đỏ. Nụ cười trên môi trở nên cứng ngắt. Cố gắng nuốt nhanh ” đồ ăn ” xuống bụng.
-” Sao ngon ko?” Vẻ mặt mong chờ của Zan nhìn cậu khiến cậu ko thể ko nói dối Zan được.
-” Ngon lắm!”. Nặn ra 1 nụ cười méo mó cậu nhìn Zan.
-” Vậy thì tốt! Cứ tưởng là nó sẽ rất dở. Nhưng nghe cậu khen thì tớ yên tâm rồi. Thôi cậu ăn nhanh đi. Từ nay mỗi sáng tớ điều làm cho cậu ăn.” Zan vui vẻ nói.
-” KO CẦN!”. Gin nhanh chóng phản đối. Liền biết mình lỡ lời. Nhanh chóng nhìn Zan cười gượng.
-” Sao vậy? Cậu ko thích à?”. Zan ánh mắt ngấn nước nhìn Gin.
-” Ko phải… Chỉ là…. Chỉ là tớ sợ cậu mệt thôi.”. Gin lấy đại 1 cái cớ rồi nói.
-” Thật ko? Hay là…..”.
-” đừng ăn!”.
Nghi ngờ nhìn lại đồ ăn của mình Zan quyết định ăn thử. Dùng tay bóc 1 miếng susi bỏ vào miệng và bắt đầu nhai. Khuôn mặt cũng dần bị chuyển đổi giống như Gin. Nhả nhanh miếng susi trong miệng ra. Ánh mắt ngấn nước nhìn Gin :
-” Đây là gì vậy? Sao khó nuốt quá!”.
-” Tớ đã bảo đừng ăn rồi mà!”. Gin đưa chay nước cho Zan vừa nói.
-” Tớ… Xin lỗi…”. Zan uống 1 ngụm rồi cuối đầu xuống thấp nói lí nhí.
-” Ko sao! Cậu có lòng làm thức ăn cho tớ là tớ vui rồi.”.
Nhìn biểu hiện đáng yêu của Zan , Gin đưa tay xoa nhẹ lên đầu Zan như an ủi. Zan cảm thấy hơi ấm từ bàn tay đó đang truyền vào người mình. Nhanh chóng ngước mắt nhìn Gin nói chắc chắn:
-” Thật ko? Nhưng tớ nhất định sẽ học nấu ăn để tự nấu ăn cho cậu.”.
-” Ừ…” . Gin gật đầu cười vui vẻ.
Cả 2 nhìn nhau cười. Có những lúc hạnh phúc chỉ đến với ta đơn giản như vậy!
END CHAP 41