Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 47



Đại khái Tống Lương Trác cũng biết Tống mẫu có ý lập uy, thấy Tống mẫu ăn cơm vẫn rầu rĩ không vui, liền cười nói: “Nương, Tiểu Thất làm gì cũng không hay nghĩ, nhưng chưa bao giờ có ý bất kính. Nương đổi biện pháp xem, nói không chừng nàng sẽ thực nghe lời nương.”

Tống mẫu nhướng mày nói: “Cái gì cũng do con nói, chẳng lẽ trách nương không cho vợ con mặt mũi?”

“Con không dám.”

“Con nói xem, vợ của con lại không cho ta quản giáo?”

“Nương có thể quản giáo nàng thì chính là phúc của nàng, nếu nàng không nghe, nương cứ việc đánh chửi là được.”

Tống mẫu nghe vậy thì khẽ a một tiếng rồi lắc đầu, “Từ nhỏ đến lớn con có thấy nương đánh người chưa? Nói bậy bạ. Đừng tưởng nương nghe không hiểu, đúng là đang bảo hộ nha.”

Tống Lương Trác cũng không che giấu cảm xúc của mình, cười nói: “Tính tình của Tiểu Thất là hoạt bát đơn thuần, nhưng nương có thể dạy nàng những điều bình thường, đừng để nương bị mệt là được rồi.”

Tống mẫu trừng mắt nhìn Tống Lương Trác nói: “Ta thật cho là nàng không được?”

Tâm tình của ba người đều không ở đây.

Trong mắt Tống Thanh Vân thì chỉ có [Thập Thất Thiếp], trong đầu cứ nhớ đi nhớ lại những chữ viết vừa mới liếc nhìn khi nãy. Tống mẫu thì bắt đầu suy tính kế hoạch dạy dỗ con dâu nhu thuận.

Tâm tình của Tống Lương Trác từ lúc Tiểu Thất chạy ra đã có chút không yên, thấy nhị lão cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm, trực tiếp chào rồi quay trở về viện của mình.

Trời đêm hơi u ám, chắc là sắp mưa rồi.

Tống Lương Trác bước nhanh trở về viện mới biết, Tiểu Thất đã bị an bài tới Tây viện. Tống Lương Trác liếc mắt nhìn căn phòng trống rỗng, thở dài rồi thu thập đồ.

Tống Lương Trác đem các cuộn tranh để lên bàn, lại nhớ đến sách cùng con dấu cũng lấy ra. Tống Lương Trác sửng sốt nhìn vật gì đó trên bàn, ngẩng đầu nhìn ra cửa hỏi: “Trời mưa?”

“Vâng, thiếu gia muốn nghỉ ngơi?” Tiểu nha hoàn nhẹ giọng hỏi.

“Ngươi tìm ngươi đem mấy thứ này đi đi.” Tống Lương Trác nói thật bình thản.

Tiểu nha hoàn nhìn sách cùng tranh trên bàn, hỏi: “Đem tới thư phòng?”

Tống Lương Trác gật đầu, lại lắc đầu nói: “Đem tới tạp phòng là được rồi.”

Tống Lương Trác lại lấy sách ra, ném thẳng đến chậu than.

Tiểu nha hoàn lĩnh mệnh đi. Tống Lương Trác nhìn phòng ngủ một lượt, lắc đầu lấy dù đi ra ngoài.

Mưa lại thêm lạnh, tuy rằng chỉ mới bắt đầu rơi, Tống Lương Trác đi trên hành lang cũng cảm thấy có chút lạnh.

Trên đầu truyền đến tiếng sấm vang rầm, nặng nề mà áp lực. Tống Lương Trác lo lắng nên bước chân nhanh hơn, đến trước cửa tây viện thì thấy cửa đã đóng lại.

Tống Lương Trác gõ cửa hồi lâu mới có nha hoàn ra mở cửa, Tống Lương Trác bực bội, quát lên: “Sao lại chậm như vậy?”

Từ trước đến nay nha hoàn vẫn chưa từng thấy Tống Lương Trác nổi giận, vội trả lời: “Hồi thiếu gia, Tiền cô nương đi nghỉ sớm, nô tỳ cũng ngủ theo.”

Tống Lương Trác bỏ qua nha hoàn, trực tiếp đi vào trong, nha hoàn vội đuổi theo.

“Về sau phải gọi là thiếu phu nhân!” Tống Lương Trác lạnh lùng mở miệng, “Nhưng đã ăn cơm chiều chưa?”

“Hồi thiếu gia, sau khi thiếu phu nhân trở về thì không bảo dọn cơm.”

Tống Lương Trác cố đè nén cơn tức vô cớ đang nổi lên, mở miệng nói: “Đi bảo phòng bếp chuẩn bị cơm, nhanh chóng đem lại đây.”

Nha hoàn nhìn sân tối đen như mực, lại nhìn về đèn lồng duy nhất đang cầm trong tay, nhất thời không biết nên đưa cho Tống Lương Trác đi hay là cầm về phía hậu viện để tìm đầu bếp nấu cơm.

“Đi đi, ta không cần đèn lồng.” Tống Lương Trác thở dài, giọng nói hòa hoãn hơn.

Nha hoàn vội vàng cầm đèn lồng đi ra hậu viện, Tống Lương Trác nhìn căn phòng tối đen như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an. Cô nàng này sẽ không chạy đi chứ?

Tống Lương Trác vội bước qua, tới lúc đẩy cửa phòng mới biết là cửa phòng bị khóa lại từ bên trong. Lúc này Tống Lương Trác mới thở phào nhẹ nhõm, gõ cửa phòng, ấm giọng nói: “Tiểu Thất ngủ chưa?”

Bởi vì Tiểu Thất đang dỗi, được nha hoàn dẫn vào liền đóng cửa lại. Trong phòng có một hộp diêm nhưng Tiểu Thất lại chưa bao giờ dùng thứ này để châm đèn. Sờ soạng nửa ngày cũng không biết phải làm thế nào, cuối cùng cũng không đốt đèn lên.

Lúc này Tiểu Thất đang cuộn người ôm lấy chân ngồi dưới bàn, nghe thấy tiếng của Tống Lương Trác liền mếu máo khóc không ra tiếng.

Tống tri huyện được lắm, nàng chỉ biết một lát sẽ áp bức nàng. Đầu tiên là không cho nàng ăn cơm, còn không đốt đèn cho nàng, trong phòng cũng không có xông hương. Nhưng quá đáng nhất chính là, lại còn muốn một lần lấy hai người!

Trong lòng Tiểu Thất bất mãn, liên tục quở trách Tống Lương Trác, nghe thấy tiếng sấm ầm ầm đang truyền đến từ phía xa, đầu run run lại càng ôm chặt chân hơn.

Tống Lương Trác không nghe thấy đáp lại, vừa tức vừa vội lại gặp phải cửa bị khóa, cuối cùng dứt khoát quăng cây dù qua cửa sổ, thuận lợi mà trèo vào cửa sổ.

Tiểu Thất nghe tiếng cửa sổ bị mở ra thì như bị điểm huyệt, không dám cử động, nhìn thấy bước chân của bóng đen kia dừng lại, sau đó lại bắt đầu bước đến bên bàn, dọa nàng phải vội vàng co chân lui về sau.

Lần này không phải nàng không kêu, mà là bị dọa đến kêu không ra tiếng. Tiểu Thất thử há mồm vài lần kêu Tống Lương Trác ngoài cửa, nhưng cũng chỉ có tiếng thở, một tiếng la cũng không kêu lên được.

Trong phòng đột nhiên sáng lên, Tiểu Thất mở to mắt nhìn đôi hài bẩn trước mắt dọa đến môi cũng xanh tái lại.

Hài bẩn?! Cương thi từ bãi tha ma?!

Tiểu Thất chợt nhớ lại câu chuyện đáng sợ đã nghe lúc trước. Đầu lưỡi dài, không mắt, không đầu, không tay không chân; chết oan, chết già, bị sét đánh chết, rơi xuống nước chết đuối,….

Tống Lương Trác đợi thích ứng với ánh sáng trong phòng mới bước đến xốc mạn giường lên, nhìn thấy giường trống rỗng thì cả kinh, tay hơi run lên.

Ngay lúc hắn đến bên giường thì Tiểu Thất chui ra khỏi bàn, muốn đứng lên nhưng hai chân mềm nhũn phải ngồi xuống. Tiểu Thất dùng cả tay chân để bò nhanh qua, ngay cả dũng khí quay đầu liếc mắt một cái cũng không có.

“Tiểu Thất, nàng đang làm cái gì!” Tống Lương Trác kinh ngạc hỏi.

Tay Tiểu Thất mềm nhũn nằm trên mặt đất, há to miệng mà hít thở, run rẩy đến không thể nói nên lời.

Tống Lương Trác bước nhanh qua, ôm lấy Tiểu Thất, thấy môi nàng xanh tím, cả kinh hít một ngụm khí lạnh, vội vỗ lưng nàng nhẹ giọng dỗ dành: “Không có việc gì, không có việc gì, là ta, sao lại bị dọa đến thế này?”

Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất thật chặt, từng chút từng chút một hôn lên đôi môi lạnh lẽo của nàng, miệng thì khẽ nói những câu mà bản thân cũng không biết là đang nói gì.

Tiểu Thất run rẩy thật lâu, lát sau mới chậm rãi bình tĩnh lại, trợn mắt nhìn Tống Lương Trác, “Oa” một tiếng khóc òa lên, đấm vào ngực hắn nói: “Oa oa, Tống tri huyện giả quỷ, oa oa, chuyên làm ta sợ, các người, các người đều khi dễ ta.”

Tống Lương Trác không biết là nên khóc hay cười, nhìn nàng khóc thành tiếng cũng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: “Tiểu Thất khóa cửa làm gì? Cũng không thấy ta?”

Còn chưa dứt lời, Tiểu Thất liền bạo phát. Cả tay chân đều mềm nhũn ra, nhưng răng vẫn còn cứng, liền cắn một cái vào miệng Tống Lương Trác, chu miệng nói không rõ ràng: “Ai cho chàng cưới thêm sườn, nói chuyện mà không giữ lời, oa oa, gạt ta rồi bây giờ đổi ý. Cắn sứt môi của chàng, cho chàng háo sắc. Ta muốn về nhà ~~ nhà ~~”

Tiếng khóc nức nở của Tiểu Thất vang lên, Tống Lương Trác nhịn cười, chậm rãi dùng đầu lưỡi muốn đẩy răng nàng đang cắn môi dưới của hắn, ai ngờ Tiểu Thất càng cắn mạnh hơn, dường như có ý muốn cắn đứt thịt luôn.

Tống Lương Trác đưa tay ôm lấy eo của nàng, còn nhéo mạnh một cái trên làn da mềm mại của nàng, Tiểu Thất run lên liền buông ra. Tống Lương Trác cười cười, ôm Tiểu Thất đứng dậy nói: “Ai nói ta muốn cưới? Không phải đã nói là có gì thì phải hỏi ta trước hay sao?”

Nha hoàn đi ra ngoài đã chạy trở về, nhìn thấy hai chân Tiểu Thất đang quấn quanh eo của Tống Lương Trác, nhất thời xấu hổ đến mặt đỏ bừng.

Tống Lương Trác ho khẽ nói: “Đem đồ ăn đến viện của ta đi.” Nói xong liền ôm chặt Tiểu Thất, cầm lấy dù trong tay nha hoàn rồi đi ra khỏi phòng.

Nha hoàn ngẩn người, vội cầm đèn lồng đi theo.

Trở về phòng của Tống Lương Trác thì tốt hơn rất nhiều, hẳn là đã sớm chuẩn bị cho hắn trở về, trong phòng ấm áp rất thoải mái.

Tiểu Thất giận đến thở hổn hển, nắm lấy cổ áo của Tống Lương Trác, hung tợn nói: “Cố ý, chính là cố ý. Đường đường là Tri phủ đại nhân, quan to tứ phẩm nha, còn ngược đãi con dâu trong nhà!”

Mắt của tiểu nha hoàn mang thức ăn vào như muốn rơi ra ngoài, chớp chớp mắt mới cúi mi xuống, để thức ăn lên bàn.

“Đi xuống đi, ngày mai đến thu dọn.”

Tống Lương Trác nhìn thức ăn trên bàn mới biết, nha hoàn kia là hiểu lầm ý của hắn, chẳng những chuẩn bị ra xào cùng canh nóng, còn có một bình rượu nóng.

Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất đi qua, “Có đói bụng không? Ăn cơm trước đi!”

Tiểu Thất vẫn còn khóc thút thít, nói giọng mũi: “Ta không qua bên kia ngủ, bên kia có quỷ.”

Tống Lương Trác cười khẽ, “Không có quỷ cũng không cho nàng đi, bây giờ ở đây, sau này cũng ở đây.”

Tiểu Thất mở to mắt nhìn Tống Lương Trác, không tình nguyện hôn một cái, không tình nguyện nói thầm một câu, “Tướng công tốt nhất.”

Mỹ phụ nhân nói, có cơ hội thì phải khen tướng công, như vậy mới có thể khiến đối phương cảm thấy hắn có địa vị trong lòng của mình. Tuy trong lòng Tiểu Thất vẫn còn giận, nhưng vẫn nghe lời mà làm theo. Tiểu Thất cũng hiểu là có hiệu quả, tuy nàng nói miễn cưỡng, nhưng sắc mặt của Tống Lương Trác cũng dịu dàng thêm vài phần.

Tống Lương Trác muốn Tiểu Thất ngồi một bên, Tiểu Thất lại lắc đầu ôm cổ hắn. Tống Lương Trác cũng không nói gì, lấy tay múc canh đưa cho Tiểu Thất, nhìn nàng uống hết mới mở miệng: “Muốn ăn gì? Tự nàng chọn đi.”

Tiểu Thất nhìn thức ăn trên bàn, có lẽ là do quá đói, trong đầu hoàn toàn không có ý nghĩ nâng đũa. Tống Lương Trác vài món thanh đạm đến trước mặt, đặt đũa qua, còn mình thì rót một chén rượu chậm rãi uống.

Tiểu Thất gắp một chút rau xanh, ánh mắt lại di chuyển tới tới lui lui theo tay của Tống Lương Trác.

“Rượu gì?”

“Hoàng tửu.”

Tiểu Thất chớp mắt, tiến lại gần nhìn nhìn nói: “Thật ngon, ta muốn nếm thử.”

Phản ứng đầu tiên của Tống Lương Trác chính là nhìn cửa phòng có đóng kín hay chưa, tay ôm eo của Tiểu Thất cũng không tự chủ mà nắm chặt lại.

Tiểu Thất không nghe tiếng hắn đáp lại, kéo tay hắn uống hơn nửa chén, kinh ngạc mở miệng nói: “Nóng? Thơm quá!” Nói xong le lưỡi gắp một đũa thức ăn.

Uống rượu lên mặt, Tiểu Thất chính là điển hình. Chỉ uống nửa chén rượu, cả mặt đều đỏ bừng.

Tiểu Thất gắp một miếng ngó sen, cẩn thận nâng tay đưa cho Tống Lương Trác, Tống Lương Trác câu miệng ăn, cười nói: “Nàng ăn đi, không cần phải gắp cho ta.”

Tay nhỏ bé của Tiểu Thất ngăn lại nói: “Một miếng ngó sen, một chén rượu, ta muốn trao đổi.”

Tống Lương Trác nhẫn nại cười: “Ta cũng không đáp ứng.”

Tiểu Thất trừng mắt, tự lấy bình rượu uống một ngụm.

“Tống tri huyện nói chuyện không giữ lời, ăn của người ta mà còn chống chế.”

Tống Lương Trác giành lại bình rượu, Tiểu Thất cuống quýt ôm chặt, co người lại nói: “Không được không được, chàng lấy chén rượu, ta rót cho chàng.”

Tay Tống Lương Trác nắm chặt lại, cảm thấy Tiểu Thất tránh không thoát mới đưa chén rượu qua. Tiểu Thất thận trọng rót một chén, con mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào miệng bình rượu, tự mình uống lấy một ngụm.

Hạt kê vàng cũng không quá mạnh, Tiểu Thất uống vào thấy cả người ấm áp thoải mái, nhịn không được lại uống thêm hai ngụm. Ngược lại, Tống Lương Trác bỏ chén xuống, hai tay ôm eo của Tiểu Thất.

Hắn chờ cho Tiểu Thất say rượu sẽ quậy phá, chờ cho nàng có dấu hiệu muốn chạy ra liền tiên phát chế nhân(*), ôm nàng đặt lên giường.

(*)tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu; hành động trước để kiềm chế đối phương

Tiểu Thất lại im lặng một cách thần kỳ, ném bình rượu cầm đũa lên, hai chiếc đũa một cái dài một cái ngắn, Tiểu Thất gắp thức ăn trên bàn thật lâu cũng không được. Tiểu Thất tức giận ném đũa đi, trực tiếp dùng tay cầm lên, bị Tống Lương Trác nhanh tay lẹ mắt cầm lại.

“Ta muốn ăn củ sen!” Tiểu Thất bực bội kêu lên.

Tống Lương Trác cầm một chiếc đũa xâu lấy một miếng đưa qua, Tiểu Thất còn chưa cắn đã phun ra, lại còn khóc nói: “Ta có răng nha, oa oa, đều không cắn được!”

Khóe miệng Tống Lương Trác co rút, quyết đoán ôm lấy Tiểu Thất đi vào phòng trong.

Biểu hiện lần này của Tiểu Thất mười phần ngoan ngoãn, khi Tống Lương Trác giúp nàng cởi áo khoác cũng không ầm ĩ, chỉ nhu thuận ngồi bên giường cúi đầu không nói. Lúc Tống Lương Trác cởi vớ cho Tiểu Thất thì Tiểu Thất kêu lên một tiếng, đá tay Tống Lương Trác ra.

Tiểu Thất nhanh chóng rút chân về, Tống Lương Trác vẫn nhìn thấy đầu ngón chân bị nàng đá đến bầm xanh.

“Đá chỗ nào?” Tống Lương Trác nắm chân Tiểu Thất, nhíu mày hỏi.

“Ha Da cắn, cắn.”

Thái dương Tống Lương Trác giựt giựt, nắm lấy xoa nhẹ một lát giận dữ nói: “Còn đá bàn? Lần sau thử đá vào tảng đá xem!”

Tiểu Thất biết nghe lời gật gật đầu, nằm ngửa trên giường thuần thục cởi sạch quần áo, cứ như vậy rồi nằm trên giường.

Tống Lương Trác không biết nói gì nhìn Tiểu Thất cởi sạch không hay biết, mở chăn ra đắp lên, đi ra ngoài đóng cửa lại, đến lúc quay về giường thì lại không thấy bóng dáng Tiểu Thất.

Tống Lương Trác cũng biết thông minh, xoa xoa trán giương giọng nói: “Ha Da đâu? Cắn nàng rồi chạy?”

“Về nhà, ăn thịt.” Tiểu Thất muốn nhảy vào bồn tắm ở phía sau bình phong, nhưng cũng chậm rãi trả lời Tống Lương Trác.

Tống Lương Trác mặt không đổi sắc tiêu sái bước qua, ôm lấy Tiểu Thất đặt lên giường.

Hai mắt Tiểu Thất mê ly, đẩy đẩy Tống Lương Trác nói: “Ngươi là ai a, dám ngủ giường của ta?”

“Nàng là ai a? Vì sao ngủ giường của ta?” Tống Lương Trác hỏi lại.

Tiểu Thất hoang mang chớp mắt, “Oh” một tiếng đứng dậy muốn đi, bị Tống Lương Trác ôm chặt trở lại, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ta là tướng công của nàng, mình trần chạy lung tung, không lạnh sao?”

“Lạnh!” Tiểu Thất chui vào lòng Tống Lương Trác, nhìn chằm chằm vào mạn giường thật lâu, sau khi cả người nóng lên thì có mồ hôi chảy ra. Không biết Tiểu Thất nghĩ tới cái gì, cười quái dị rồi xoay người ôm Tống Lương Trác nói: “Tướng công hôn rồi ngủ đi.”

Mặt Tống Lương Trác nóng lên, 囧!

“Tướng công, tướng công, nhanh lên nhanh lên.” Tiểu Thất uốn người như rắn xoay qua xoay lại thúc giục.

Tống Lương Trác bị Tiểu Thất cọ cọ bên người mà cả người nóng lên, nhắm mắt lại, xoay người hôn Tiểu Thất.

Tiểu Thất tránh ra, đẩy Tống Lương Trác nói: “Đừng đè ta, đừng đè ta, ta đè ngươi.”

Nương mỹ phụ nhân đã dạy tư thế ở trên, nương mỹ phụ nhân nói, cái này chẳng những có thể hầu hạ tướng công tốt, mình cũng thoải mái. Tiểu Thất muốn thoải mái, kiên quyết bò ra khỏi dưới thân Tống Lương Trác, yếu đuối cưỡi lên người Tống Lương Trác.

Tống Lương Trác trợn mắt há hốc mồm, nhìn Tiểu Thất cả người tản ra mị hoặc thì không biết làm sao. Cả người Tiểu Thất mềm nhũn trượt xuống người Tống Lương Trác, híp mắt nắm lấy vạt áo của hắn, mở vài lần cũng không thành công, không vui mếu máo.

Tống Lương Trác liền tự mình cởi quần áo, Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào ngực trần của Tống Lương Trác cười hắc hắc thật quái dị, nằm nhoài trên ngực hắn làm hắn dính nước miếng, đụng phải cái gì đó lên, liền há mồm cắn mạnh một cái.

Tống Lương Trác thét lớn một tiếng, cầm mặt Tiểu Thất nhưng không biết làm thế nào để nàng nhả ra, run rẩy không dám cử động. Tiểu Thất hết liếm liếm lại cắn cắn, cúi đầu chu miệng nói: “Không thể ăn, cắn không được.”

Tống Lương Trác nghe vậy thì mồ hôi lạnh ứa ra, sợ Tiểu Thất say rượu thì biến mình thành tàn tật, nơi nào đó ở thân dưới thì lại hăng hái đứng lên.

“Muốn tướng công thoải mái.” Tiểu Thất nỉ non.

“Tiểu Thất hầu hạ tướng công.”

Đùi Tiểu Thất ngứa, đụng đến giữa hai chân Tống Lương Trác thì không ngừng cọ. Khuôn mặt tuấn tú của Tống Lương Trác đỏ bừng vì nghẹn, muốn lật ngược lại, cả hai lần đều bị Tiểu Thất cứng rắn hết nhéo lại cắn bảo đi ra.

Tống Lương Trác nhụt chí nằm yên, nắm lấy thắt lưng của Tiểu Thất chịu đựng, chỉ là lúc nàng ngồi xuống thì thẳng lưng để nơi nào đó có thể tiến thẳng vào.

Tiểu Thất run rẩy, mở to mắt nhìn phía trước, cổ run thật lâu. Dường như Tiểu Thất nhìn thấy cái gì đó thú vị, muốn đứng lên về phía trước, bị tay Tống Lương Trác dùng sức kéo trở về.

Lần này Tiểu Thất run rẩy cả người, mềm nhũn cả người mà nằm úp lên ngực Tống Lương Trác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.