Ánh mắt thiếu niên thanh lãnh lẳng lặng dừng ở trên bức thư tình lúc lâu, ngón tay thon dài trắng nõn nắn góc phong thư, “Đưa cho Trà Trà?”
Khương Diệu Nhan ậm ừ, ánh mắt lảng tránh sau đó nhỏ giọng nói chuyện: “Trà Trà diện mạo đáng yêu, tính tình lại tốt, có người muốn theo đuổi cũng là bình thường.
”
Cô ta nói xong lại bắt đầu buồn bã mất mát, “Như thế nào lại không ai theo đuổi tớ?”
Thẩm Chấp yên lặng đem phong thư cất xuống ngăn bàn, cảm xúc cũng không có gì thay đổi, “Trà Trà rất tốt nhưng cậu ấy còn nhỏ, không nên yêu sớm.
”
Khương Diệu Nhan cũng không nghĩ tới Thẩm Chấp sẽ tịch thu lá thư, cô ta nói: “Cậu tự tiện làm chủ như vậy có tốt không? Lỡ như Trà Trà cũng cảm thấy người đó thú vị thì sao? Nhận được thư tình cũng là một đoạn hồi ức thanh xuân đáng nhớ nha.
”
Thẩm Chấp không dao động, “Câm miệng, nghe giảng bài.
”
Khương Diệu Nhan rất sốt ruột, rốt cuộc đây cô đã đồng ý với bạn tốt sẽ đem thư tình đưa qua, cô hỏi: “Cậu không phải là ghen chứ?”
Thẩm Chấp nhíu mày nghĩ ngợi, “Tớ ghen cái gì? Tớ không có.
”
Khương Diệu Nhan liền làm công tác tư tưởng cho hắn hết một tiết, cuối cùng cô nói: “Cậu làm sao biết được Trà Trà không muốn lá thư tình này nha? Cậu không nên hủy đi nhân duyên của người khác.
”
Thẩm Chấp lại nghiêm túc suy xét một lượt, trước khi tan học đi đến chỗ ngồi của Trà Trà, đem thư tình đưa cho cô.
Trà Trà chôn đầu nhỏ trên bàn tay thì đang múa bút thành văn làm bài tập, bỗng trên bàn học xuất hiện một phong thư màu hồng nhạt.
Cô nâng chiếc cổ trắng nõn, chóp mũi ửng đỏ, nhìn qua nhu thuận ngoan ngoãn, ngón tay xanh nhạt còn đang cầm cây bút máy màu đen, cô hỏi: “Đây là cái gì nha?”
Thẩm Chấp: “Thư tình.
”
Trà Trà dùng sức nắm chặt bút máy, cổ đột nhiên liền đỏ, tim đập quá nhanh, cảm giác như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Má cô đỏ rực, lỗ tai nóng bỏng, đầu óc như một cuộn chỉ rối, chân tay luống cuống.
Thẩm Chấp thấy sắc mặt cô đỏ hồng, nói: “Lý Ngẩng lớp chín đưa cho cậu.
”
Dừng một chút, hắn nhẹ nhàng nói: “Trà Trà!.
.
cho dù cậu có thích cậu ta thì cũng không nên yêu sớm.
”
Màu đỏ trên mặt thiếu nữ lập tức biến mất sạch sẽ, cô cứng đờ ngồi ở vị trí của mình, dùng sức nắm chặt ngón tay, trên cổ tay mạch máu màu xanh lá như ẩn như hiện.
Trà Trà uỷ khuất nói không nên lời.
Cô cũng không biết cảm giác ủy khuất này từ đâu mà đến.
Chỉ là cô cảm thấy rất thương tâm.
Thẩm Chấp nhìn biểu tình trên mặt Trà Trà, cảm thấy cô có lẽ là không thích Lý Ngẩng, như vậy rất tốt.
Trà Trà quá ngây thơ, Thẩm Chấp lo lắng cô bị lừa.
Hôm nay tan học, Trà Trà không có ngồi xe đạp Thẩm Chấp về nhà, cô đi bằng phương tiện giao thông công cộng, cô ngồi dựa ở cạnh cửa sổ, chậm rãi mở thư tình mà Lý Ngẩng gửi cho cô ra.
Cậu ta tự viết tất nhiên chữ viết không thể nào đẹp.
Thư tình cũng rất không có trình độ.
Lăn qua lăn lại chỉ có một câu: “Tớ thích cậu, muốn ở bên cạnh cậu.
”
Trà Trà nghĩ nghĩ cũng không nhớ ra khuôn mặt của Lý Ngẩng ra sao, cô rũ mắt, ngón cái nhẹ nhàng đặt ở trên chữ thích.
Trà Trà rất dính Thẩm Chấp.
Có cái gì tốt đều muốn đưa cho hắn.
Lặng lẽ chú ý hắn.
Ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy hắn.
Sẽ bởi vì hắn có mối quan hệ tốt với bạn cùng bàn mới, mà bất an mà ghen ghét.
Trà Trà cảm thấy chính mình giống như thích Thẩm Chấp.
Nhận rõ điểm này trong lòng Trà Trà cũng không hoảng loạn.
Nhưng là Thẩm Chấp đối với cô, tựa hồ chỉ là em gái hàng xóm mà thôi.
Nghĩ đến đây, bức thư trong tay Trà Trà bị cô nắm nhăn nhúm thành một mảng.
Về đến nhà, Trà Trà ghé vào bàn học nghiêm túc viết một bức thư từ chối, buổi sáng ngày hôm sau giao cho Lý Ngẩng lớp chín.
Còn chưa bắt đầu yêu sớm Lý Ngẩng đã thất tình, khổ sở vài ngày.
Trà Trà liên tiếp mấy ngày không đi học cùng Thẩm Chấp, đến Trần Tâm Ý cũng nhìn ra không thích hợp, chạy tới hỏi cô cùng Thẩm Chấp là thế nào vậy?
Trà Trà nói: “Không thế nào cả.
”
Trần Tâm Ý thật sự có điểm khiếp sợ: “Ngày hôm qua tớ thấy cậu ấy lái xe đưa Khương Diệu Nhan về nhà.
”
Trà Trà không có gì khởi sắc, gật gật đầu: “Ừ, tớ cũng thấy.
”
Trần Tâm Ý vẫn là cảm thấy khó tin, ” cậu cùng Thẩm Chấp cãi nhau sao?”
Trà Trà lắc đầu: “Không có.
”
Chỉ là cô không chủ động đi tìm Thẩm Chấp.
Nhưng mà Thẩm Chấp vẫn chưa cảm thấy có gì đó không đúng.
Trần Tâm Ý lo Trà Trà cảm xúc không tốt, mở miệng an ủi cô: “Trưởng thành chính là như thế này, tớ và một người bạn hồi tiểu học không học cùng một trường sơ trung, cậu ấy hiện tại cũng có rất nhiều người bạn tốt hơn so với tớ.
”
Trà Trà nhẹ giọng thở dài, cô cho rằng ở trong lòng Thẩm Chấp cô rất đặc biệt, nhưng có lẽ không phải.
Tuy rằng cô cảm thấy khổ sở, nhưng đến cuối tuần vẫn kiên trì đi phát tờ rơi.
Trà Trà mặc trang phục thú bông mà quản lý đưa cho cô, đã phát tờ rơi hết một buổi sáng, giữa trưa uống một cốc nước, rồi lại tiếp tục phát.
Vận khí của cô không tốt lắm, còn gặp phải người quen ở quảng trường.
Giang Châu cũng không nghĩ tới lại gặp Trà Trà ở chỗ này, lúc vừa thấy còn sửng sốt, sau đó mặt lạnh đi qua đi, thấp giọng hỏi: ” Em tại sao lại chạy đến đây phát tờ rơi?”
Trà Trà bị học trưởng phát hiện, trong lòng cảm thấy thẹn, mặt ngoài lại làm bộ bình tĩnh, mặt không đổi sắc nói dối: “Thể nghiệm sinh hoạt.
”
Giang Châu nâng mi, dễ như trở bàn tay nhìn thấu cô, “Thiếu tiền?”
“Cũng không thiếu.
”
Giang Châu đem bộ đồ thú bông cồng kềnh trên người cô cởi ra, không khỏi chìa tay lôi kéo cổ tay của cô, “Ăn cơm trưa chưa?”
Trà Trà ôm bụng, “Ăn rồi.
”
Vừa mới nói dối xong, bụng đã kêu lên.
Con ngươi Giang Châu nhìn chằm chằm Trà Trà, ánh mắt dần dần lãnh đạm, dùng sức nắm cổ tay của cô, anh banh mặt không rất cao hứng mà nói: “Anh đưa em đi ăn cơm.
”
Trà Trà không tình nguyện vẫn bị Giang Châu túm đi lên nhà ăn ở tầng 3.
Giang Châu mặt mày hơi cong, thiếu niên xưa nay cao lãnh thanh quý, giờ phút này biểu tình sắc bén bức người.
Trà Trà cảm thấy học trưởng giống như tức giận.
Cô cẩn thận, đứng ngồi không yên.
Giang Châu giúp cô gọi đồ ăn, lạnh mặt phân phó người phục vụ: “Làm phiền mang đồ ăn nhanh lên một chút.
”
Cậu sợ Trà Trà đói lả.
Bạn tốt nhắc nhở anh: “Cậu đừng đem em gái nhỏ nhà người ta dọa sợ.
”
Bọn họ cũng chưa thấy qua bộ dáng tức giận của Giang Châu nha, càng chưa thấy qua cậu chủ động nhiệt tình với một phái nữ nào.
Hai người bạn đi theo đơn độc lẻ loi trong tâm tò mò muốn chết, nhưng mà nghẹn không dám hỏi cô bé này là ai.
Giang Châu cũng không muốn dọa đến Trà Trà, sắc mặt dần dần nhu hòa, “Em đừng sợ anh chỉ là lo lắng cho em.
”
Trà Trà giống như con mèo nhỏ, ở trước mặt người lạ liền thập phần cảnh giác.
Truyện Gia Đấu
Chờ đồ ăn đều được mang lên, Giang Châu phát hiện em gái rất kén ăn, chỉ ăn thịt, không thích ăn rau.
Ăn cơm xong sau, Giang Châu nói: “Anh đưa em về nhà.
”
Trà Trà cũng không hiểu vì sao học trưởng lại nhiệt tình với cô như vậy!!!
Anh ấy sẽ không thật sự thích cô đi!
“Không cần, em tự bắt xe về cũng được.
”
“Nghe lời, hôm nay anh khao xe.
”
Trà Trà thật cạn lời.
Như thế nào mọi người đều muốn làm anh của cô?
Bạn bè của Giang Châu giật mình nhìn về phía anh, dùng khẩu hình không tiếng động nói: “Cậu không phải là thật sự coi trọng người ta đó chứ?”
Giang Châu nhiệt tình ôn nhu như thế, bọn họ là thật sự chưa từng thấy qua.
Đại thiếu gia có lần nào mà không lãnh đạm, ai cũng không nhìn, ai cũng mặc kệ bộ dạng tuyệt tình lãnh khốc nha?
Giang Châu không khách khí đá anh một cái: “Lăn.
”
Trà Trà vùng dậy phản kháng cuối cùng vẫn là thất bại, bị bắt lên xe của học trưởng.
Đôi tay nhỏ của cô nắm chặt đai an toàn, “Học trưởng, em mới mười bốn tuổi.
”
Anh đã mười bảy.
Không nên trâu già gặm cỏ non!
“Ừ, anh biết.
”
Trà Trà trầm mặc, sau đó cô phát hiện mình còn chưa có nói địa chỉ, Giang Châu lại rất thành thạo đi về phía ngõ hẻm.
Giang Châu giúp cô cởi bỏ đai an toàn, một đường đưa cô đến cửa nhà.
Đôi tay anh nắm trong túi quần, che giấu khẩn trương.
Cậu biết, mẹ là ở trong nhà này.
Ký ức về mẹ của Giang Châu tuy không nhiều lắm, nhưng cậu nhớ rõ bà rất ôn nhu.
Trà Trà ngẩng đầu nhìn Giang Châu, cô hỏi: “Học trưởng, anh có muốn vào trong nhà ngồi không?”
Ăn chùa của học trưởng một bữa cơm cô vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng.
“Không được.
”
Giang Châu đi theo sau đem tiền ở trong ví đều đặt vào tay cô, “Thiếu tiền cũng không thể đi kiếm tiền như vậy, biết không?”
Trà Trà nắm tiền trong tay, “Em không cần.
”
“Coi như anh cho em mượn.
”
Trà Trà suy nghĩ một chút, gian nan gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Em sẽ trả lại cho anh.
”
Giang Châu làm sao muốn cô trả, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Được.
”
–
Trà Trà dùng số tiền đó, mua được đôi giày đá bóng quý giá kia, đóng gói thật tốt rồi đặt vào trong hộp quà, chờ sinh nhật Thẩm Chấp đưa cho cậu.
Cái mùa đông này thời tiết vẫn luôn rất tốt.
Mặt trời rực rỡ.
Không có một chút điềm báo muốn rơi tuyết nào.
Dự báo thời tiết lại nói vào buổi tối ngày 30 sẽ có cơn tuyết đầu mùa, cô cao hứng từ trên giường nhảy dựng lên.
Sinh nhật Thẩm Chấp là vào ngày đó, là thứ năm.
Trước sau hai ngày đều không nghỉ học.
Thứ năm sau khi tan học, Trà Trà đợi Thẩm Chấp ở nơi đỗ xe đạp.
Thẩm Chấp thấy cô đeo cặp sách ngồi ở ghế sau, còn sửng sốt một chút, “Trà Trà?”
Thẩm Chấp đã thật lâu không thấy cô chờ mình.
Bọn họ đều đang ở tuổi dậy thì.
Hắn cũng có thể lý giải, thiếu nữ có bí mật mật của mình, không thể mãi làm cái đuôi nhỏ của hắn.
Thẩm Chấp hỏi: “Là muốn về nhà cùng tớ sao?”
Trà Trà nhấp miệng thẹn thùng cười cười, dùng sức gật đầu: “Đúng vậy!”
Thẩm Chấp cũng không có cự tuyệt cô, chờ cô ngồi xong xác định sẽ không bị té ngã mới bắt đầu đi.
“Thẩm Chấp, trên TV nói đêm nay sẽ có tuyết rơi, đến lúc đó chúng ta cùng đắp một đôi người tuyết được không?”
“Được.
”
“Vậy đêm nay cậu đừng ngủ sớm.
”
” Ừ.
” Hắn lại nói: “Trà Trà, ngồi ổn, giữ chặt tớ.
”
Thẩm Chấp bỗng nhiên tăng tốc, xe đang ở tốc độ nhẹ nhàng dần dần chạy như bay, không đến mười phút, liền về đến nhà.
Sau khi ăn xong cơm chiều, bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn đen lại, cùng với gió lạnh bắt đầu rơi những hạt tuyết nhỏ.
Trà Trà hy vọng mỗi năm vào ngày 30 tháng 11 đều có thể rơi một trận tuyết, tặng cho Thẩm Chấp.
Trà Trà đem hộp quà giấu dưới đáy giường ôm ra, gấp không chờ nổi muốn xuất hiện ở trước mặt Thẩm Chấp mang lễ vật đưa cho hắn.
Thời tiết lạnh, Trà Trà mặc áo lông vũ, đội lên chiếc mũ lông xù, nửa khuôn mặt chôn ở bên trong khăn quàng cổ, sau đó xỏ dép lê liền ra cửa.
Trong lồng ngực nhỏ bé ôm một cái hộp to, thân thể cồng kềnh, cô cố gắng lấy đủ dũng khí gõ cửa nhà Thẩm Chấp.
Mẹ nuôi của Thẩm Chấp mở cửa, “Cháu tìm Thẩm Chấp? Nó đi ra ngoài rồi.
”
Trà Trà hỏi: ” Dì ơi, người có biết cậu ấy đi đâu không a?”
“Không biết.
” Mẹ nuôi Thẩm Chấp dùng sức giữ cửa một lần nữa đóng lại.
Trà Trà ở trong cơn mưa tuyết đợi nửa giờ, Thẩm Chấp vẫn không có trở về.
Mắt cô nhìn đồng hồ, rất nhanh sẽ đến 0 giờ.
Trong lòng cô sốt ruột, gọi điện thoại cho Thẩm Chấp, lại không phải hắn nhận máy, không biết ai đụng phải nút nhận cuộc gọi, bên kia thanh âm ồn ào: “Thẩm Chấp, nhanh lên! Chúng ta đi đốt pháo hoa!”
“Diệu Nhan nói đúng, đi đi đi, pháo hoa chúng tớ đã sớm mua rồi.
”
Trò chuyện kết thúc, Trà Trà nghe ra bọn họ giống như đang ở tiệm lẩu ở đầu hẻm.
Trà Trà chạy chậm đi hướng tiệm lẩu, tuyết rơi khiến đường ướt làm cô hung hăng trượt chân ngã một cái, đau đến mức rơi nước mắt.
Cô từ trên mặt đất bò dậy, chiếc hộp được đóng gói lại bị văng ra.
Trà Trà liền như vậy ôm hộp giày bị rơi ra, ngây ngốc đứng ở nơi cách chỗ bọn họ tụ hội không xa.
Năm sáu người, là mấy nam sinh ở hàng sau, còn có Khương Diệu Nhan.
Cô thấy Thẩm Chấp thả một hồi pháo hoa.
Băng thiên tuyết địa, ánh lửa sáng lạn lại ngắn ngủi chiếu vào khuôn mặt sáng trong như ngọc của hắn.
Thiếu niên mặc áo lông màu đen đứng ở trong tuyết, khóe miệng tươi cười thanh lãnh ôn nhu.
Cô nghe thấy Khương Diệu Nhan lớn tiếng nói với Thẩm Chấp: “Thẩm Chấp! Sinh nhật vui vẻ!”
Tiếng chuông điểm 0 giờ đã qua.
ngày đầu tiên của tháng mười hai.
Trà Trà cảm giác bản thân như càng ngày càng cách xa thế giới của hắn, hai đứa nhỏ vô tư bọn họ ở trung gian lại có nhiều tầng ngăn cách nhìn không thấy sờ không được.
Trà Trà đứng ở tại chỗ, xoay người rời đi trước, trong lòng cô tĩnh lặng nhẹ nhàng nói: “Thẩm Chấp, sinh nhật vui vẻ.
“.