Ngày hôm sau, Đàm Tiểu Băng không đến lớp.
Có thể thấy cô ta không thể chịu đựng được những lời đàm tiếu trên diễn đàn trường, và khả năng chống chịu đả kích của cô ta cũng không bằng Thanh Nhiễm.
Học sinh lớp bảy đều biết nguyên nhân, bọn họ trầm mặc ngồi nhìn chỗ ngồi trống không của Đàm Tiểu Băng.
Tôn Tiểu Bình đẩy đẩy gọng kính đen, nhỏ giọng nói với Tô Thiền Y: “Tiểu Băng bình thường thích buôn chuyện thật, nhưng cũng không với dạng người thích lên diễn đàn trường đăng bài bừa bãi.”
Tô Thiền Y đang viết bài, nghe vậy thì dừng bút, cô hỏi lại: “Theo lời cậu thì người bị tổn thương do mấy lời đồn nhảm của cô ta đều đáng đời sao?”
“Không, không phải!” Tôn Tiểu Bình khẩn trương: “Ý, ý của tôi không phải như vậy.”
Tô Thiền Y đương nhiên biết Tôn Tiểu Bình không có ý này, cô chỉ phát thẻ bài người tốt theo thói quen thôi.
Mã Thanh Sinh ngồi phía sau bọn họ quay đầu nói chuyện với Tống Thời Trạch.
Tống Thời Trạch vẫn mang bộ dáng dặt dẹo như cũ, đến khi nghe Mã Thanh Sinh nói có người tung tin đồn lên diễn đàn trường, nói Lý Thanh Nhiễm đeo bám cậu, cậu ta mới vội vàng ngẩng đầu lên.
“Bắt đầu từ lúc nào?”
Mã Thanh Sinh bị cậu dọa: “Từ, từ mấy hôm trước, lúc anh đang nằm viện.”
Tống Thời Trạch bật dậy::Sao không nói sớm?”
–
Lớp bảy cách lớp một một khoảng cách khá xa, bây giờ sắp vào lớp rồi, trên hành lang cũng không có nhiều học sinh nữa, Tống Thời Trạch đẩy nhanh tốc độ chạy về phía trước.
Đến cầu thang rẽ vào lớp một, cậu thấy Nguyễn Nhuyễn vừa leo cầu thang vừa ăn gì đó.
Tống Thời Trạch quay đầu đầy ghét bỏ, Nguyễn Nhuyễn đã nhìn thấy cậu.
“Tống Thời Trạch!” Nguyễn Nhuyễn leo nhanh mấy bậc thang cuối, chạy theo Tống Thời Trạch, sữa đậu nành trong tay do cộ chạy mà bị b4n ra một ít.
Chậc, Tống Thời Trạch ghét bỏ, không muốn nhìn.
Cô gái có thể sống cuộc sống khó khăn như này, ở bên cạnh cậu thực sự rất ít.
“Tống Thời Trạch,” Nguyễn Nhuyễn đến gần gọi cậu ta một tiếng, “Cậu đi về phía lớp một làm gì? Có phải lại đi tìm Nhiễm Nhiễm không?’’
Tống Thời Trạch lùi lại hai bước, ánh mắt cảnh giác nhìn cốc sữa đậu nành trong tay cô: “Tôi cảnh cáo cậu, cậu cách tôi xa một chút, đừng để cái thứ trong tay cậu bắn lên người tôi.”
Nguyễn Nhuyễn nhìn coóc sữa còn nóng ấm trong tay, xong hút một ngụm lớn, Nguyễn Nhuyễn khinh bỉ nhìn Tống Thời Trạch: “Giả vờ giả vịt tôi không tin cậu chưa từng uống sữa đậu nành.”
Khóe miệng Tống Thời Trạch co rút lại: “Chưa từng uống qua loại này, vừa nhìn là thấy kém chất lượng.”
“Kém chất lượng?” Nguyễn Nhuyễn không có ý tốt: “Ba tệ mới mua được một cốc nhỏ đó, Tống đại thiếu gia.”
Gia cảnh nhà Nguyễn Nhuyễn không tệ lắm, chỉ có điều Nguyễn Nhuyễn học theo mỹ đức truyền thống của bà ngoại, bình thường ngoài bữa sáng ra, cô không tiêu tiền linh tinh.
Nơi này rõ ràng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, Tống Thời Trạch quay đầu đi về phía lớp một.
Nguyễn Nhuyễn hấp tấp chạy theo sau: “Tống Thời Trạch, cậu tránh xa Nhiễm Nhiễm ra một chút, cô ấy mỗi lần gặp cậu đều chẳng gặp phải chuyện tốt đẹp gì.”
Tống Thời Trạch chạy nhanh hơn.
Gần đây Thanh Nhiễm đến lớp rất sớm, trước đây Tạ Ánh An sát giờ mới tới nhưng từ khi ngồi cùng cô, cậu cũng bắt đầu đến trường sớm hơn không ít.
Trên mặt bàn hai người để một tờ đề, bút của Tạ Ánh An đang không ngừng chuyển động phía trên, cậu khoanh tròn hai chữ trên đề bài, nhỏ giọng giảng cho Thanh Nhiễm: “… đã biết 3s3=a4-2, 3s2=a3-2, theo quy tắc tỉ lệ……”
Thanh Nhiễm như rơi vào điểm mù trong các bước giải đề toán này, hôm qua Quý Ngạn Thần là đèn chỉ đường cho cô, cô lợi dụng công thức anh cho, lại tính toán tiếp, quả nhiên thông suốt hơn không ít.
Còn cách giải mà Tạ Ánh An giảng cho cô lại rất rõ ràng, Thanh Nhiễm đi theo cách giải này, loại bỏ các điều kiện làm người nhầm lẫn, rất nhanh cũng tính ra đáp án chính xác.
Tạ Ánh An nhìn đôi mắt lấp lánh niềm vui của Thanh Nhiễm: “Giỏi lắm, luyện tập nhiều hơn là ổn rồi.”
Giọng nói của thiếu niên rất trầm, Thanh Nhiễm còn ngửi được mùi bạc hà mát lạnh như có như không trên người cậu, vô cũng dễ ngửi.
Thanh Nhiễm bắt đầu tính toán ngoài giấy nháp, Tạ Ánh An hơi cúi đầu nhìn công thức cô viết ra.
Hoàng Thiên Dũ nhìn khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, tức đến đỏ mắt, bạn cùng bàn Chu Dung hơi kéo tay cô ta.
Hoàng Thiên Dũ vung tay, hét lên với Chu Dung: “Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của cậu đụng vào tôi.”
Cả lớp quay lại nhìn trò hề bên này, Hoàng Thiên Dũ đặc biệt để ý phía Tạ Ánh An, sắc mặt thiếu niên ôn hòa, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn cô ta lấy một lần.
–
“Lý Thanh Nhiễm, ra đây.”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc của cậu nam sinh, cái giọng nói như âm hồn bất tán này, Thanh Nhiễm không cần nhìn cũng biết là ai.
Sắc mặt Tạ Ánh An trầm xuống.
Sau đó bọn họ lại nghe thấy giọng nói Nguyễn Nhuyễn từ phía đó truyền đến: “Nhiễm Nhiễm, cậu đừng để ý đến tên thần kinh này.”
Hai người bên ngoài vẫn còn đang tranh cãi gì đó, khoảng cách quá xa, Thanh Nhiễm không nghe rõ.
“Đừng để ý đến cậu ta.” Tạ Ánh An đứng dậy, bước ra ngoài, “Tôi đi xem xem.”
Không ít các bạn trong lớp giả vờ đang đọc sách đều trộm nhìn ra ngoài, đều là những đứa trẻ trong tuổi dậy thì, hormone trong cơ thể không ngừng dao động, gần đây dưa liên quan đến Thanh Nhiễm với Tống Thời Trạch lại nhiều như vậy, nếu có thể xem trực tiếp vậy cảm giác sẽ càng sướng.
Thanh Nhiễm không ra ngoài, từ sau khi ngồi cùng bàn với Tạ Ánh An, cuộc sống tĩnh lặng như nước của cô càng ngày càng rối tinh rối mù, bây giờ ngay cả thành tích cũng không kiểm soát nổi, trong lòng cô ít nhiều gì cũng có chút khó chịu.
Tạ Ánh An ra ngoài chưa được hai phút thì Nguyễn Nhuyễn đã vào lớp.
Ngoài cửa ánh vào bóng của hai thiếu niên ngang nhau, Tạ Ánh An đang nói, Tống Thời Trạch cúi đầu một câu cũng không nói.
Trong lớp im lặng, một cây kim rơi cũng nghe thấy, mấy bạn ngồi phía sau còn áp tai lên vách tường nghe âm thanh bên ngoài.
Chuông vào học vang lên.
Mấy phút sau, tiếng lão Ngô truyền đến: “Tống Thời Trạch, Tạ Ánh An, hai em bên ngoài làm gì vậy hả?”
Cũng không biết hai người kia nói gì, lại nghe thấy tiếng lão Ngô: “Sắp vào lớp rồi, có gì để tan học rồi nói.”
Tạ Ánh An với lão Ngô cùng vào lớp.
Lão Ngô ghét nhất là học sinh nói chuyện trong giờ học, Tạ Ánh An thấy Thanh Nhiễm muốn hỏi xem vì sao Tống Thời Trạch lại đột nhiên đến đây.
Cậu lấy giấy nháp, viết một hàng chữ nhỏ rồi đẩy về phía Thanh Nhiễm.
Hai dòng chữ được viết theo lối chữ Khải dùng lực mạnh đến mức in cả ra mặt sau của tờ giấy, bên trên viết: cậu ta biết chuyện trên diễn đàn trường, đặc biệt đến đây xin lỗi cậu.
Thanh Nhiễm nhìn hai hàng chữ một lúc lâu, cô lấy bút viết: Không phải từ trước đến nay cậu đều viết nét chữ liền sao?
Chính là cái được gọi là thảo thư.
Tạ Ánh An lúc nhìn thấy dòng chữ cô viết rõ ràng hơi ngẩn ra, cậu tiếp tục trả lời: viết chữ nét liền cậu nhìn rất tốn công.
Con ngươi Thanh Nhiễm hơi co lại, cô kẹp tờ giấy vào trong cuốn sách, ngồi thẳng người, chuyên tâm học bài.
Hiệu suất làm việc của lão Ngô rất cao, hôm qua mới thu bài, hôm nay đã chấm điểm xong.
Ông uống một ngụm nước rồi mới nói: “Bài lần này coi như là các bạn đã nắm rõ…….”
Bài do đại biểu môn hóa phát xuống, Thanh Nhiễm nhận bài, giây phút nhìn điểm bên trên, trái tim cô không tự chủ được mà tăng tốc độ đập.
Hai tờ đề, một tờ 97 điểm, một tờ 98 điểm.(tối đa 100 điểm)
Thanh Nhiễm thở ra một hơi dài.
Tạ Ánh An lại càng không theo lẽ thường, rõ ràng mấy câu hỏi lớn cậu đều chép của cô, vậy mà lại được điểm tuyệt đối.
Hai đề này đều là do Thanh Nhiễm làm vào chủ nhật lúc ở nhà, thực ra lúc chưa phát đề xuống, cô còn lo lắng không biết đáp án có thay đổi giống hai lần trước không, xem ra lần này không bị thay đổi.
Vậy rốt cuộc là tại sao đây?
Lẽ nào chỉ cần cách nữ chính một khoảng cách nhất định, điểm của cô mới không bị tụt xuống theo đúng cốt truyện sao?
Thanh Nhiễm nhìn bóng lưng Ôn Thời Nghi phía trước, cô nghĩ thử xem rốt cuộc thì phải cách nữ chính bao xa, đáp án của cô mới không bị ảnh hưởng.