Nguyễn Nhuyễn cầm theo bình sữa chua vừa leo cầu thang vừa uống, thời điểm này không sớm không muộn, cô chầm chậm bước không gấp gáp.
Lớp một năm hai ở tầng hai, hành lang đầu cầu thang tầng hai gần như là cấm địa của giáo viên, vì vậy bình thường không có học sinh nào dám đứng đây nói chuyện.
Nhưng hôm nay lúc Nguyễn Nhuyễn đến hành lang có hai người đứng đó, cậu thiếu niên đội mũ đối diện cô, trước mặt anh ta còn một cô gái đang đứng.
Chậc, Thanh Nhiễm cầm chặt cái bánh bao lớn trong tay, trong lòng lại cảm thán: học sinh cấp ba bây giờ gan thật lớn, yêu sớm cũng không biết tránh mặt giáo viên sao?
Ăn đống cẩu lương này rồi, cô đột nhiên cảm thấy bánh bao trong tay cũng không còn thơm nữa.
Hai người đứng gọn vào bên trái hành lang, lớp học của Nguyễn Nhuyễn ở một hướng khác, cô cầm bình sữa chua tiếp tục tiến về phía trước, lúc lướt qua cô gái kia, bước chân đột nhiên đứng lại.
Đợi đã, bạn nữ kia sao lại giống Nhiễm Nhiễm nhà cô thế nhỉ?
Nguyễn Nhuyễn lùi lại hai bước, mẹ nó, thực sự là Nhiễm Nhiễm nhà cô.
Rốt cuộc là tên nào không tự lượng sức mình, dám bò đến tận đây lừa gạt Nhiễm Nhiễm?
Bởi vì trung học F có rất nhiều học sinh, không gian hành lang cũng rất lớn, người đến người đi nhiều nên hành động kỳ lạ của Nguyễn Nhuyễn mới không làm Thanh Nhiễm chú ý.
Quý Ngạn Thần lại càng không có khả năng chú ý người qua đường.
Nguyễn Nhuyễn chạy về phía đối diện, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt mũi tên đứng trước mặt Thanh Nhiễm.
Thiếu niên đội chiếc mũ bóng chày màu đen, vén hất tóc mái lên làm lộ ra vầng trán, mắt phượng mày ngài, sống mũi cao thẳng, bên dưới là bờ môi mỏng, anh ta cao hơn Thanh Nhiễm cả cái đầu, đứng thẳng như cây tùng.
Mẹ ơi! Nguyễn Nhuyễn đè trái tim đang nhảy loạn trong lồng nguc lại, cái nhan sắc này quá quá quá cao rồi, trong trường xuất hiện cực phẩm như này từ lúc nào, một chút cũng không hề kém cạnh giáo thảo Tạ Ánh An.
Cũng không biết hai người đang nói gì, các bạn học đi qua cũng chỉ liếc một cái rồi bước nhanh vào lớp.
–
Cứ sau ba mươi giây, cô lại quay đầu nhìn Thanh Nhiễm một lần, đợi không thấy Thanh Nhiễm đi đến, cô lại quay đầu lại thì thấy Tạ Ánh An
Cậu không chút kiêng nể đứng trong góc hành lang nhìn hai người kia, rõ ràng là thuận theo ánh sáng nhưng Thanh Nhiễm lại không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cậu.
Quả nhiên, một lát sau Thanh Nhiễm tạm biệt cậu nam sinh kia, cô với Tạ ánh An đối mặt, sau đó một trước một sau tiến vào lớp học.
Mặt Thanh Nhiễm không cảm xúc gì còn Tạ Ánh An phía sau cô lại lạnh lùng.
Nguyễn Nhuyễn đang muốn chuồn về lớp, không nghĩ tới Thanh Nhiễm vừa liếc qua đã nhận ra cô.
“Nguyễn Nhuyễn.” Thanh Nhiễm chạy lại.
“A…ha,” Nguyễn Nhuyễn thu lại bàn chân đang định chạy lên, giả vờ như vừa mới đến: “Nhiễm Nhiễm, cậu cũng vừa đến sao, thật trùng hợp, hắc hắc.”
Thanh Nhiễm: “……”
Nên làm sao để nói với Nguyễn Nhuyễn lúc cô với Quý thần nói chuyện đã nhìn thấy cô ấy nhìn chằm chằm hai người đây?
Tạ Ánh An đi ngang qua, Nguyễn Nhuyễn vẫy tay chào hỏi: “An ca, xin chào.”
Trước đây, chàng trai còn lịch sự “Ừ” lại một tiếng, nhưng hôm nay lại lạnh mặt, mắt cũng không thèm ngước lên.
Nguyễn Nhuyễn nuốt một ngụm nước bọt, không phải hôm qua còn vừa nói vừa cười với các cô sao, quan trọng nhất là còn ôm bé mập đến nửa ngày, suýt nữa làm mù đôi mắt 5.0 của cô, sao hôm nay lại trở nên lạnh lùng như vậy rồi.
Thanh Nhiễm lắc đầu, không biết là cô không muốn nói hay thực sự không biết.
Tính khí của Tạ Ánh An không tốt, nhưng cũng tuyệt đối không xấu, bạn học muốn kết bạn với cậu mấy năm nay cũng không ít, nhưng thái độ cậu lạnh nhạt, không muốn kết bạn, có thể chơi với cậu ngoài Lý Thanh Mặc ra cũng chỉ có tên mặt dày Tô Sâm.
Đợi vào lớp rồi, Nguyễn Nhuyễn mới nhớ ra vừa rồi để ý đến trạng thái của An ca quá mức mà quên không hỏi Thanh Nhiễm cậu thiếu niên tuyệt sắc kia là ai rồi.
Còn không đợi Nguyễn Nhuyễn rời chỗ, lão Ngô đã mang theo sách Hóa bước vào, đứng trên bục giảng.
Mấy bạn nữ thảo luận chuyện của Quý thần vừa nhìn thấy lão Ngô đã chạy nhanh về chỗ.
Lão Ngô đảo mắt quanh lớp một vòng, còn cách giờ vào lớp hai mươi phút nữa, thế nhưng còn vài học sinh chưa đến.
Sắc mặt lão Ngô trầm xuống, đợi đến khi chuông vào học vang lên, các bạn mới đến đủ.
Nhuyễn Nhuyễn thầm thở dài trong lòng.
Quả nhiên, lão Ngô lại cho bọn họ một bài ca thán nữa.
“……Bây giờ là lúc nào rồi hả các bạn học? Tôi không yêu cầu các em dậy sớm hơn gà, học hành quên ăn, nhưng ít nhất các em cũng phải siêng năng chăm chỉ một chút, các em học cho người khác sao?……”
Lão Ngô trên bục giảng nói đến hùng hồn, không biết các bạn học khác có nghe lọt tai không chứ Thanh Nhiễm không nghe vào chữ nào, cô cụp mắt giống như đang đọc sách nhưng thần trĩ đã sớm trôi xa rồi.
Quý Ngạn Thần là một biến số trong sách, từ trước đến nay luôn cách cô rất xa, nhưng khoảng thời gian này anh lại tiếp cận cô, cô phát hiện ra rất nhiều điều dị thường nhưng lại không rõ nguyên nhân.
Có lẽ là trời sinh tính cách khuyết thiếu nên bù lại cho anh trí thông minh vượt xa người thường, anh lập nhiều kỉ lục ở lĩnh vực toán học, mới mười sáu, mười bảy tuổi đã được bạn bè gọi thành thần.
Nhưng cũng vì tính cách khiếm khuyết mà anh không hòa nhập được vào cuộc sống của người bình thường, bất kể đi đến đâu cũng đều cô độc một mình.
Không phải Thanh Nhiễm chưa gặp qua Quý Ngạn Thần ở trường, Quý thần danh tiếng vang dội dù đi đến đâu thì phía sau luôn có vô số người thán phục, bàn tán.
Có người nói người nói ngưỡng mộ đến ghen tị thiên tài như anh.
Có người nói anh như cao cao trên mây, không cùng đẳng cấp với người phàm như bọn họ.
–
Quý thần từ trước đến nay đều không muốn lộ mặt trước mặt người khác, bình thường chiếc mũ bóng chày được kéo xuống, che đi khuôn mặt, cả người dường như không lộ ra chút da thịt nào cho người khác thấy.
Nhưng hôm nay Quý Ngạn Thần thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, mà nguyên nhân của sự thay đổi này có khả năng là vì Thanh Nhiễm, điều này làm cô hơi hoảng sợ.
Thanh Nhiễm không nhớ rõ lần đầu gặp anh nhưng lần này cô chắc chắn anh không nhìn thẳng vào mắt cô mà nhìn vào khoảng không, tốc mái được vén lên giống lớp ngụy trang bị lột bỏ vậy, nhưng trong lòng anh lại không hề bình tĩnh.
Anh bồn chồn hệt như một đứa trẻ.
Hồi chuông cảnh báo trong lòng Thanh Nhiễm lại không thể không rung lên, loại chuyện như vì một người mà thay đổi bản thân chỉ thường xuất hiện trong truyện ngôn tình.
Đầu cuốn truyện “Cô gái Thấp Nhất của giáo hoa” chỉ mô tả sơ qua về Quý Ngạn Thần, Thanh Nhiễm cũng không nhớ ra tại sao kiếp trước cô lại đọc cuốn tiểu thuyết này.
Lúc bình tĩnh lại, cô lại nhớ một vài chi tiết, cốt truyện của nam chính đến bây giờ vẫn chưa chính thức bắt đầu, mà theo như trong sách thì đến thời điểm này, Tạ Ánh An đã ngồi cùng bàn với Ôn Thời Nghi rồi, nhưng vì cô mà chuyện này đã thay đổi.
Còn Quý Ngạn Thần thì sao?
Sau này vì cớ gì mà tác giả lại viết kĩ về cậu thiếu niên vừa bị bỏ rơi tàn nhẫn lại vừa thương tiếc hết mực này đây?
Thanh Nhiễm nghĩ có phải do bản thân mình trong lúc vô ý đã giúp Quý Ngạn Thần vì vậy thái độ của anh đối với cô mới khác xa so với người khác không?
Vấn đề này từ lúc thấy Quý Ngạn Thần cho mèo ăn cô không phải chưa chưa nghĩ đến, nhưng cô không có chút kí ức nào cả, cô được bảo vệ quá tốt, làm gì có cơ hội đi giúp đỡ người khác.
Vì vậy có phải Quý Ngạn Thần nhận nhầm cô với người khác rồi không?
Tạ Ánh An trầm mặc nhìn Thanh Nhiễm cứ một lần lại một lần gấp mép sách lại rồi lại vuốt phẳng ra, đầu ngón tay cô gái tròn trịa, những đường vân nhỏ màu trắng trên móng tay màu hồng với ánh sáng khỏe mạnh, cô hơi nhăn mày, dường như đang chìm trong thế giới của bản thân.
Cậu quay mặt đi, trái tim nghẹn ứ lại khi thấy cảnh tượng cô đứng với Quý Ngạn Thần ngoài hành lang, bây giờ lại càng nghiêm trọng hơn, dù hít thở sâu bao nhiêu cũng không đè nén được.
Tạ Ánh An từ nhỏ đã cùng Quý Ngạn Thần trưởng thành, dù Quý Ngạn Thần thích nuôi tóc dài che bớt đi khuôn mặt nhưng từ khi mười mấy tuổi, cậu đã không ít lần nhìn thấy mặt anh ta.
Mẹ Quý Ngạn Thần là một nghệ sĩ múa, trong đại viện nổi tiếng xinh đẹp, ba Quý Ngạn Thần lại là quân nhân, mặt mũi đoan chính, không nghĩ cũng biết tướng mạo Quý Ngạn Thần sao có thể kém được?
Lão Ngô đã bắt đầu giảng bài mới, Tạ Ánh An mở sách vở ra.
Quý Ngạn Thần trước nay đều một thân một mình, Lý Thanh Nhiễm cũng không thích làm quen với người khác, hai người họ làm sao quen biết được? Hơn nữa tại sao Quý Ngạn Thần lại tình nguyện để Lý Thanh Nhiễm thấy mặt anh ta?
Trang vở gọn gàng bị cậu vẽ loạn lên, cây bút trong tay dừng lại, cậu đột nhiên nhớ đến hôm sau giờ vật lý, lúc cậu vội vã chạy đi tìm Thanh Nhiễm thì thấy bóng người dưới gốc cây cổ thụ.
Cậu đứng trong góc khuất thấy rất rõ ràng bóng lưng của người quấn áo màu đen cùng Thanh Nhiễm cho mèo ăn có mấy phần quen thuộc, nhưng lúc cậu bước qua, người đó đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Bóng lưng hôm đó như trùng khớp với bóng lưng ngày hôm nay một cách kín kẽ.
Quý Ngạn Thần……
Cậu lẩm nhẩm cái tên này rồi đột nhiên đánh rơi cây bút vào giữa quyển vở, cậu đứng dậy bước ra khỏi lớp học.
Thanh Nhiễm ngây ra, lão Ngô ngừng giảng bài, cả lớp cùng giáo viên nhìn cậu bước ra khỏi lớp.
“Tạ Ánh An!”
Lão Ngô gầm lên phía sau cậu.